Chương 60

Trước khi Đàm Thiên Lãng ra đời, hoàng quyền đã bắt đầu suy tàn.

Hoàng quyền tầng lớp quý tộc phân chia, Đàm Khiếu được nâng lên, trở thành một linh vật không có thực quyền.

Đàm Thiên Lãng ra đời trong sự mong đợi của toàn bộ hoàng tộc. Vào thời điểm đó, ngày nào cũng có rất nhiều trùng hoàng tộc khẩn cầu trùng hoàng, hy vọng Đàm Thiên Lãng sẽ trở thành trùng mắt đỏ trong bí mật hoàng gia.

Đàm Khiếu cũng nghĩ như vậy, nhưng ông lại có một thư quân dám nghĩ dám làm.

Ngay từ đầu, thư quân của ông đã không có bất kỳ hy vọng nào vào chuyện sẽ được số mệnh ưu ái, thậm chí còn không chút do dự lấy một ít thuốc thử thay đổi gen, cố gắng làm cho Đàm Thiên Lãng có con ngươi đỏ khi phá xác.

Cũng may là Đàm Thiên Lãng mạng lớn, trong thời kỳ thai nghén và khi còn trong trứng phải chịu nhiều loại thuốc thử di truyền khác nhau như vậy, anh ta không những không biến thành quái vật, mà còn phá vỏ trở thành trùng đực cấp S.

Chỉ tiếc là anh ta không phải trùng mắt đỏ trong truyền thuyết.

Lúc Đàm Thiên Lãng chào đời, thư quân của Đàm Khiếu bị bệnh nặng, trước khi chết đã dùng thuốc thử cho Đàm Thiên Lãng khi đó vẫn còn là một đứa bé, cưỡng ép làm cho mống mắt chuyển thành màu đỏ, để lại một tia hy vọng cho hoàng thất.

Sự ra đời của Thái tử 'mắt đỏ' còn là cấp S, đã khiến các quý tộc đang tranh quyền chậm lại bước chân.

Từ khi sinh ra Đàm Thiên Lãng đã phải ăn nói thận trọng, học cách làm Thái tử, học cách khiêm tốn, đồng thời gây áp lực cho các quý tộc.

Đã hơn 30 năm, cấp bậc không tiến bộ một tấc nào, tiếp quản tổ chức 'Dị thần' cũng không thể trấn áp sự nôn nóng của các quý tộc, Đàm Thiên Lãng chỉ đơn giản ra ngoài đi du lịch, dung túng các quý tộc tranh giành quyền lực, nhưng sự tồn tại của anh ta vẫn còn đó, mặc dù các quý tộc vẫn tiếp tục tranh quyền, nhưng không dám đi quá xa.

Đàm Khiếu kể cho Du Hằng nghe về quá khứ, cuối cùng kết luận: "Berne...... Là ta có lỗi với hắn."

Nghe tin con trai chết, Đàm Khiếu không có ý định đưa đối phương ra trước công lý hay báo thù cho con trai mình, mà là tự oán trách bản thân, nói mình không thể giúp được cái này, không giúp được cái kia.

Ngoại trừ một câu xin lỗi và vài giọt nước mắt, Đàm Khiếu không có gì cả.

Du Hằng lười ở chỗ này nhìn vẻ đau buồn của Đàm Khiếu, anh trực tiếp hỏi: "Từ khi tôi nói muốn lên ngôi, các quý tộc trong khoảng thời gian này có hành động gì?"

Đàm Khiếu tạm gác lại tội lỗi và áy náy với trùng đã chết, lắc đầu nói: "Không có, vẫn khá là hợp tác...... Đúng rồi, quan nghi lễ đã may xong lễ phục đăng cơ cho con rồi, còn có lễ phục của thư quân con, à, ừm, con trai à, con thực sự muốn kết hôn với Signor trong lễ đăng cơ sao?"

Ông thậm chí còn không biết Du Hằng tên là gì.

Du Hằng hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này, thậm chí còn không nói gì với Đàm Khiếu, xoay người rời đi.

Đi tới cửa, đột nhiên nhớ đến những vệ binh vong linh bị bắt trên tàu viễn chinh, vì thế anh thuận miệng hỏi: "Vệ binh vong linh là loại tồn tại gì?"

Đàm Khiếu sửng sốt, lo lắng hỏi: "Con đã gặp vệ binh vong linh?!"

Căng thẳng? Du Hằng kéo một cái ghế, ngồi đối diện Đàm Khiếu, hỏi: "Có vệ binh vong linh đến Đông Cảnh ám sát tôi, nhưng tôi đã khống chế họ, hùng phụ, ông có biết họ đã nói ai phái họ đến không?"

Đàm Khiếu rất tự giác, lông mày rũ xuống, có chút buồn bực: "Ta, chắc là nói rồi đi?"

Du Hằng gật đầu: "Ông có gì muốn giải thích không?"

"Đúng, đúng là vệ binh vong linh của ta," Đàm Khiếu nói, nhưng ông sợ Du Hằng hiểu lầm, cho nên lập tức ngẩng đầu lên nói: "Nhưng ta chưa bao giờ phái bọn họ tới! Con trai, con vì hoàng quyền mà dốc hết sức lực, ta sẽ không bao kéo chân sau con!"

Ngón trỏ của Du Hằng gõ lên bàn, "Trở về chuyện chính, tôi không thích nghe những lời giải thích này, tôi chỉ muốn biết, những vệ binh vong linh này là gì và ai phái họ đến?"

Đàm Khiếu không dám nhìn Du Hằng, ông cảm thấy đối mặt với Du Hằng còn đáng sợ và khủng hoảng hơn cả đối mặt với Thái tử trước kia, ông dùng khăn tay lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó lắp bắp nói: "Vệ binh vong linh là tư binh duy nhất còn lại của hoàng thất, tất cả họ đều thuộc ám bộ hoàng thất, bọn họ được đào tạo từ nhỏ, cực kỳ trung thành, chỉ tuân theo hoàng kim lệnh...... Ta, ta bị Tần Quốc Công bắt ép phải đưa hoàng kim lệnh cho em trai con như một món quà sinh nhật, chính là hoàng tử thứ mười bốn Đàm Tiểu Tần."

"Con trai, ta thật sự không có ý, Tần Quốc Công ép buộc ta, nếu ta không đưa Kim lệnh cho Đàm Tiểu Tần, ta đã chết từ lâu rồi, khi con trở về nhất định sẽ không gặp được cha đâu."

Nghe Đàm Khiếu nói, Du Hằng không có một chút tức giận, Đàm Khiếu vốn là một vị hoàng đế bất tài.

Ông ta giống như một con cừu ở Thủ Đô Tinh, run rẩy cầu xin sự sống dưới bầy sói.

Việc lùi bước từng bước để bảo vệ bản thân là điều bình thường.

Du Hằng hỏi: "Nói cách khác, đám vệ binh vong linh hiện giờ là tư binh của hoàng tử thứ mười bốn Đàm Tiểu Tần?"

Đàm Khiếu thận trọng nhìn Du Hằng nói: "Đúng vậy, kim lệnh nằm trong tay hắn, nhưng con trai à, ta nghĩ em trai thứ mười bốn của con nhất định sẽ không giết anh trai của mình, tất cả những chuyện này chắc chắn là mưu kế của Tần Quốc Công, hắn vô cùng gần với cấp S+, có tâm đoạt quyền làm vua!"

"Thư phụ của Đàm Tiểu Tần là trùng nhà họ Tần?" Những gì Đàm Khiếu nói ra khỏi miệng, điều là những thứ Du Hằng không muốn nghe, nên làm lơ, sau đó hỏi cái anh muốn hỏi.

Đàm Khiếu không dám đóng vai hoàng đế trước mặt Du Hằng, ông thành thật trả lời câu hỏi của Du Hằng, đồng thời cũng không quên cầu tình thay cho Đàm Tiểu Tần: "Đúng vậy, nhưng con trai à, em trai thứ mười bốn của con vô tội, nhất định là bị Tần Quốc Công lợi dụng."

Du Hằng chế nhạo: "Được rồi, trước khi tôi lên ngôi, hắn phải giao hoàng kim lệnh cho tôi, tôi tin tưởng hắn bị Tần Quốc Công lợi dụng, nhất định không làm phiền hắn."

Nói xong, Du Hằng rời đi.

Khi anh ra ngoài thì gặp quân lễ nghi, anh hỏi về trang phục đăng cơ, và lễ phục thư hậu, sau đó bảo quan lễ nghi mang đến điện Thái Tử.

Du Hằng chỉ mới rời đi được hai tiếng đồng hồ, điện Thái tử đã được phòng thủ nghiêm ngặt.

Khi Du Hằng đến chính điện Thái tử, tình cờ nhìn thấy Signor đang nói chuyện với Đường Luật về tuyến phòng thủ.

Anh định lẻn đến và làm Signor ngạc nhiên, nhưng khi anh vừa bước tới cửa, Signor đã quay lại, trong đôi mắt xanh xám toàn là ngạc nhiên vui vẻ: "Hùng chủ, anh về rồi à?"

Du Hằng có chút bất lực, mở rộng vòng tay, ôm Signor đang đi tới vào lòng.

Sau khi hôn lên tóc mai của hắn, anh hỏi: "Sao tai em lại thính như vậy, anh vừa tới cửa thì đã biết anh về rồi."

Signor mỉm cười không nói, không nói cái mình thính không phải tai mà là mũi, hắn để mặc cho Du Hằng ôm ấp, thân mật, lấy hành vi thực tế để nói với "tình địch:" rằng trong mắt trong lòng hùng chủ chỉ có hắn.

Du Hằng không biết gì về tâm tư nhỏ này, cho dù biết, nói không chừng anh còn rất vui vẻ.

Du Hằng đặt tay lên vai Signor, thân mật dính vào nhau, sau khi gật đầu chào hỏi với Đường Luật và những người khác, anh quay đầu lại nói với quan lễ nghi: "Đưa đồ đến phòng ngủ của ta, những chuyện còn lại không cần ngươi lo."

Quan viên nghi lễ là một trùng cái, anh ta muốn nói rằng anh ta cần dạy cách mặc những lễ phục này, nhưng để giữ mặt mũi cho Thái tử, anh ta đã thay đổi cách nói khác: "Điện hạ, tôi cần kiểm tra xem trang phục cần sửa ở đâu......"

Du Hằng không biết suy nghĩ của quan lễ nghi, đối với vấn đề thử lễ phục, anh đã nghĩ đến việc tự mình mặc cho bảo bảo rồi. Chuyện thú vị thế này, sao có thể để trùng khác đứng một bên nhìn được?

Anh trực tiếp từ chối, nói: "Ngày mai ta sẽ nói cho ngươi biết nên thay đổi ở đâu, bây giờ không cần ngươi nữa, lui xuống đi."

Quan nghi lễ không còn cách nào khác ngoài lui xuống.

Trong đại sảnh, chỉ có ba người Đường Luật, còn có Du Hằng và Signor.

"Tôi từ bên ngoài đi vào, thấy tuyến phòng ngự đã được bố trí tốt, chúng ta còn phải bàn bạc gì nữa?" Du Hằng ôm Signor đi đến bàn làm việc, liếc mắt nhìn một cái, thấy đó là phương án đối phó với các tình huống bất ngờ.

Du Hằng mỉm cười: "Có dự phòng là tốt, nhưng có hàng ngàn sự cố ngoài ý muốn có thể xảy ra, lập kế hoạch ứng phó từng cái một, vậy đến khi nào mới xong?"

Với tư cách là trưởng hạm của chiến hạm viễn chinh, Đường Luật đương nhiên hiểu rằng không thể lường trước mọi tình huống khẩn cấp, hầu hết các chỉ huy sẽ sử dụng nguyên tắc bất biến ứng vạn biến.

Vốn dĩ hắn làm ra những biện pháp đối phó này chẳng qua chỉ là để thử xem Signor có gì đặt biệt, mà xứng đáng với tình yêu của Du Hằng.

Mấy ngày nay, Đường Luật đã khảo nghiệm Signor từ mọi phương diện, càng cố gắng, hắn càng phát hiện năng lực của Signor vô cùng vượt trội, mặc dù trong cuộc đối đầu, Signor không thể đánh bại hắn, nhưng xét những mặt khác Singor đều mạnh hơn Đường Luật một chút.

Sự thật này khiến Đường Luật bị đả kích, đồng thời trở nên nôn nóng hơn.

Hắn chợt nảy ra một suy đoán, nếu hắn mạnh hơn Signor, liệu Du Hằng có cùng hắn...... Ý nghĩ vừa dâng lên này, bị Đường Luật đè xuống với vẻ mặt nặng nề, liếc nhìn Du Hằng đầy ẩn ý, sau đó hất tay áo rời đi.

Du Hằng không thể giải thích được, hỏi: "Anh ta bị làm sao vậy?"

Tông Minh như đang suy tư gì đó, không có trả lời Du Hằng, chỉ nói: "Tôi đi xem xem."

Ngược lại là Ngu Lăng Phỉ lại chậc một tiếng nói: "Tại sao nam Alpha hiện tại lại nóng nảy kỳ quái như vậy chứ? Khó trách □□(*) mươi tuổi đầu, vẫn còn độc thân."

(*) Mọi người tự đoán tuổi đi

Du Hằng: "......"

Không đợi Du Hằng phản bác Ngu Lăng Phỉ cũng độc thân, cô nàng đã cười toe toét nói: "Không bị ép ở chỗ này chờ nữa, tôi ra ngoài dạo một vòng đây, xem thử có thể tìm được mối tình xuyên chủng tộc hay không! Bye~"

Du Hằng đã quen với tính cách phóng khoáng của Ngu Lăng Phỉ nên không thấy ngạc nhiên, thấy Signor sắp thu dọn tài liệu trên bàn, Du Hằng không ngăn cản hắn, mà chờ Signor dọn dẹp gần xong, thì lấy ra một dải lụa mềm, bịt mắt Signor.

Signor không hoảng sợ, hắn nắm lấy tay Du Hằng một cách chính xác và nhanh chóng, hơi nghiêng đầu và hỏi: "Hùng, hùng chủ?"

Du Hằng khẽ hôn lên mắt hắn qua dải lụa, nhẹ giọng nói: "Em còn nhớ phần thưởng mà tôi đã nói vài tiếng trước không?"

Signor sững sờ: "Em......"

Chỉ mới nói chữ đầu, Du Hằng đã nói: "Được rồi, đừng nói gì cả, nghe tôi nói, tôi bảo em nhấc chân lên thì nhấc, bảo em đi về phía trước thì đi, được không?"

Bước qua đại sảnh, lên ba mươi ba bậc thang, đi qua hành lang dài, nơi những ô cửa sổ tráng men đầy màu sắc phản chiếu ánh sáng rực rỡ.

Từng bức phù điêu trên tường hành lang khắc họa hình ảnh Trùng Hoàng cùng Trùng Hậu đã hoàn toàn trùng hóa, ánh sáng chiếu xuống lấp lánh huy hoàng.

Trong phòng ngủ, Du Hằng đích thân thay lễ phục Trùng Hậu cho Signor, lễ phục màu vàng kim, khiến Signor trông giống như trùng thần nước ra từ trên bức phù điêu trên tường.

Rực rỡ lung linh, vòng ngọc khẽ va chạm phát ra tiếng leng keng.

Khi đôi môi khẽ mím không nói gì, trông đặc biệt uy nghiêm.

Du Hằng chạm nhẹ vào xương bả vai trần lộ ra sau lưng của Signor, nói: "Mở cánh ra nào, thư quân của tôi."

Signor vốn đang có khí thế bức người, nhưng dưới lời nói của Du Hằng, lại trở nên ngoan ngoãn như một chú mèo con.

Đôi cánh sắc bén đã biến thành màu đỏ sau vô số thân mật với Du Hằng, trên đó còn có những hoa văn màu đen phức tạp, nếu ai có tinh thần lực yếu ớt nhìn chằm chằm ở khoảng cách gần, não bộ chắc chắn sẽ bị tác động mạnh.

Du Hằng không cảm thấy một chút khó chịu nào, anh trìu mến sờ sờ đôi cánh gai xương sắc nhọn của Signor, khi Signor khẽ run lên thì ghé sát vào vành tai hắn, thì thầm: "Tôi nghĩ nên để quan lễ nghi thay đổi toàn bộ lễ phục, đổi thành màu đen phối đỏ, khi tôi đăng cơ, em sẽ cùng tôi bước lên ngai vàng, theo truyền thống, em sẽ dang rộng đôi cánh bên cạnh tôi, chắc chắn sẽ rất...... Dụ trùng."

Trong đại lễ đăng cơ, Trùng Hậu sẽ giang cánh suốt buổi lễ để che chắn gió mưa cho đế vương, tượng trưng cho sự bảo hộ cả đời.

Signor sững sờ và hỏi: "Lễ đăng cơ, ngài, hùng chủ, ngài muốn em đi cùng ngài sao?"

Du Hằng hôn lên ốc tai của Signor, mơ hồ nói: "Em là thư quân của tôi, đương nhiên là đi cùng tôi. Chẳng lẽ em không muốn bảo vệ tôi cả đời này sao?"

"Muốn!" Signor ôm eo Du Hằng, niềm vui sướng tràn đầy, "Rất muốn."

Hắn muốn bảo vệ Du Hằng mọi lúc, nhưng năng lực của hắn chưa đủ, nên luôn được Du Hằng bảo vệ.

Du Hằng cắn nhẹ lên tai hắn, "Vậy từ giờ chấp hành nhiệm vụ của em đi."

Signor sững sờ: "Hả?"

Du Hằng nhắc nhở: "Trên giường, bảo hộ."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro