Chương 7

"Signor? Sao mặt lại đỏ như vậy?" Du Hằng nhíu mày đi tới, duỗi tay sờ trán Signor, nhiệt độ có chút cao, thậm chí còn bị giật mình lui về sau một chút khi bị bàn tay lạnh ngắt của anh sờ vào.

Nhưng rất nhanh đã dán lại đây như làm nũng cọ cọ tay anh.

Du Hằng: "......"

Đáng yêu, muốn xoa.

Nhưng không được. Du Hằng rút tay về, mắng Signor: "Nhiệt độ cơ thể hơi nóng, đừng cọ tay tôi lạnh."

Signor sững sờ một lát, hắn muốn nói hắn không bị bệnh, nhưng Du Hằng đã đẩy hắn nằm xuống giường, hắn vẫn còn mặc quân phục đã bị nhét vào chăn bông.

"Quân phục vẫn chưa—" Signor khô khan nhắc nhở.

Du Hằng trực tiếp lột áo khoác của Signor, còn thuận tay kéo vạt áo sơ mi ra khỏi lưng quần.

Sau khi phát hiện mặt Signor càng thêm đỏ bừng, Du Hằng cau mày hỏi: "Trùng máy chữa bệnh có chữa được không?"

Sốt và cảm lạnh không phải là vết thương ngoài, dường như trùng máy chỉ điều trị vết thương ngoài.

Nghĩ đến đây, Du Hằng hỏi: "Có thuốc cảm không?"

Anh lấy trùng máy chữa bệnh ra, muốn nhấn nút khởi động để trùng máy chẩn đoán.

"Không," Signor vội vàng ngăn cản, hắn lật người ngồi dậy, che nút khởi động, đôi mắt xanh xám hơi lóe lên, Signor giải thích, "Tôi chỉ cần nằm nghỉ một lát, khả năng tự chữa lành của trùng cái rất mạnh."

Du Hằng tự nhiên nhìn ra Signor chột dạ.

Là một bậc cha mẹ tiến bộ, Du Hằng sẽ không ép buộc con cái, ngay cả khi đó là về vấn đề sức khỏe.

Du Hằng chỉ cau mày hỏi: "Cậu chắc chứ?"

Signor nhanh chóng gật đầu, sợ Du Hằng sẽ mở trùng máy chữa bệnh để chẩn đoán cho mình.

Thấy hắn như vậy, Du Hằng không nói nên lời, anh gõ gõ lên mu bàn tay đường gân rõ ràng của Signor nói: "Buông tay để tôi đặt nó dưới gầm giường, không mở."

Bàn tay Signor run rẩy, hắn mím môi giấu tay vào chiếc chăn ấm áp, đè nó dưới thắt lưng.

—— Được hùng chủ gõ tay, phải giấu đi.

Khi Du Hằng đặt trùng máy y tế dưới gầm giường, dư quang thoáng thấy một thùng giấy bên dưới, anh nhíu mày bối rối, hôm qua khi anh dọn dẹp vết máu, hình như không có thùng giấy như vậy?

Phỏng chừng là hôm qua Signor đem về, Du Hằng không hỏi nhiều.

Sau khi đứng dậy, anh đi vào phòng tắm để rửa tay bằng nước nóng mới trở lại, định thăm dò trán Signor một lần nữa, nhưng trước khi anh chạm vào nó, anh nghe thấy tiếng bụng Signor kêu.

Mặt Signor càng đỏ hơn.

Du Hằng: "......"

Không cần thăm dò nhiệt độ cũng biết là rất nóng đúng không?

Du Hằng dứt khoát đứng dậy hỏi: "Cậu thường đi ăn ở đâu? Tôi đi mua về cho cậu?"

Thuận tiện xem thử có cồn không, để giúp bảo bảo lớn hạ nhiệt độ.

Sao Signor có thể để Du Hằng đi mua bữa sáng được? Hắn vội vàng ngồi dậy, muốn tự mình đi.

"Nằm xuống!" Du Hằng đang mặc áo khoác, khi nhìn thấy Signor chuẩn bị đứng dậy, anh liếc mắt nhìn hắn: "Không ngoan?"

Signor ngoan ngoãn nằm xuống, lấy chăn bông che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt xanh xám, trông rất nhỏ, trong chốc lát Du Hằng nghĩ mình đã nhìn thấy bảo bảo lớn khi còn nhỏ.

Hmm, dễ thương.

Du Hằng đè nén trái tim của cha già, hỏi: "Vòng tay của cậu có kết nối mạng không? Chắc là có bản đồ đúng không?"

Signor kéo chăn bông xuống một chút, chỉ vào chiếc hộp nhỏ trên bàn.

Đó là thứ Signor mang đến cùng với quần áo.

"Vòng tay cho Du tiên sinh," Signor nói, "Loại mới nhất."

Du Hằng mở hộp ra, nhìn chiếc vòng tay màu đỏ sậm, xác thực nó dưới sự hướng dẫn của Signor, sau khi buộc định thông tin thân phận của mình, anh nhéo nhéo vành tai bảo bảo lớn và nói: "Bảo bảo ngoan, ngủ đi, tôi sẽ trở lại sớm thôi."

Signor sững sờ, đây là lần thứ hai anh gọi hắn là bảo bảo.

Là...... Nhận ra hắn sao?

Trong mắt Signor vừa có mong đợi vừa có sợ hãi, Du Hằng nhìn thấy rõ ràng, đây là không ngờ anh nhận ra hắn đúng không?

Trên thực tế, Du Hằng cũng không ngờ chỉ trong chớp mắt, bảo bảo nhỏ đã trở thành bảo bảo lớn.

Du Hằng không kìm được, véo cằm Signor, thì thầm: "Chờ tôi trở về thì chúng ta nói chuyện rõ ràng ha?"

*

Doanh trại của đoàn quân thứ bảy Đông Cảnh rất lớn.

Du Hằng nhìn bản đồ lơ lửng trên vòng tay, đau đầu.

Anh không nên tự tin như vậy, bản đồ phức tạp như vậy, anh xem không hiểu.

Giờ phút này, Du Hằng vô cùng hoài niệm đội phó Tông, chuyên sử dụng bản đồ để dò đường.

Chỉ tiếc hiện tại thế giới cách biệt, không biết ngày tháng năm nào mới có thể gặp lại.

Du Hằng đóng bản đồ lại, từ bỏ việc tìm căn tin quân đội bằng bản đồ.

Cũng may, Du Hằng nhìn thấy một trùng quen, là phó quan mà anh nhìn thấy ở Amera tối hôm đó.

Đang ở cùng một nhóm quân thư đi theo một trùng cái cao lớn và dũng mãnh, như thể họ đang nói chuyện gì đó.

Thấy vậy, Du Hằng vẫy tay nói: "Phó quan."

Trong nhóm này có khoảng mười quân thư, lúc thấy Du Hằng đi đến như bị ấn nút tạm dừng, đứng im tại chỗ, biểu cảm kỳ lạ cứng đờ, như thể Du Hằng là con quái vật nào đó.

Có một ít trùng là tìm tòi nghiên cứu, nhưng phần lớn là ghét bỏ.

Du Hằng giả vờ không nhìn thấy, đi tới trước mặt phó quan hỏi: "Xin chào, hôm qua chúng ta đã gặp nhau, tôi nhớ anh rất có thành kiến với tôi, nên tôi nghĩ anh hẳn là còn nhớ rõ tôi, đúng không?"

Phó quan có chút ngượng ngùng: "Đúng, Du tiên sinh."

Anh ta nghĩ thầm, có phải đến tìm mình tính sổ không nhỉ?

"Rất tốt," Du Hằng lôi kéo quan hệ xong, liền đưa ra yêu cầu, "Tôi có thể nhờ anh một việc được không? Tôi muốn đến nhà ăn, doanh trại của các anh có hơi lớn, tôi không thể dựa theo bản đồ tìm thấy vị trí tương ứng, nên tôi tự hỏi liệu anh có thể vui lòng chỉ đường cho tôi không?"

Vừa nói xong, không biết là quân thư nào trong nhóm cười thành tiếng.

Trong một không gian yên tĩnh, nghe rất rõ ràng.

Du Hằng mặc kệ, anh nghĩ đây là việc riêng của mình, phó quan không thích anh nên có thể không muốn giúp, vì vậy anh nói thêm: "Có thế không? Tôi hơi vội, Signor đang đợi tôi mua bữa sáng trở lại."

Câu này làm cho vài quân thư nhìn anh với vẻ mặt sững sờ, không thể tin được.

Du Hằng biết bọn họ đang sững sờ cái gì, mặc dù trí nhớ của anh không phải là rất tốt, nhưng anh vẫn có ấn tượng đại khái về những quyển sách mà anh đã đọc tối qua.

Ở Trùng Tinh, trùng cái rất nuông chiều trùng đực, cho nên khi trùng đực làm chút gì đó cho trùng cái, đều sẽ bị các trùng cái khác hâm mộ và ghen ghét.

Ý định ban đầu của Du Hằng chỉ là để phó quan có thành kiến với mình này đồng ý chỉ đường.

Giờ lại khiến cho các trùng cái khác hâm mộ ghen tị với bảo bảo lớn, Du Hằng cũng không thèm để ý.

"Được, được!" Phó quan rất tôn kính Signor, khi nghe nói Du Hằng đích thân ra ngoài mua bữa sáng cho trưởng quan của mình, nên có ấn tượng tốt hơn một chút về Du Hằng, sau khi chào quân thư dẫn đầu, anh ta quét mắt nhìn lướt qua các quân thư còn lại ở đây, sau đó lớn tiếng nói với Du Hằng, "Du tiên sinh, mời đi bên này."

Du Hằng rất hài lòng với sự kính yêu mà phó quan dành cho Signor.

Anh gật đầu rồi đi theo phó quan rời đi.

Sau khi đi chưa đầy mười mét, Du Hằng nghe thấy một quân thư giễu cợt nói: "Không biết Địch Trác tự hào cái gì, đầu óc bị nước vào sao? Loại trùng đực kém cỏi bị Signor 'mua' này, chẳng làm được gì, cũng xứng với một trăm triệu điểm kia sao? Trùng đực kém cỏi lại vô dụng, lớn lên còn xấu chỉ có thể xứng làm chân chạy vặt thôi."

"...... Nghe nói năng lượng bạo động trong trùng văn của tướng quân Signor đã gần đến mức nguy hiểm, ài, có rất nhiều trùng đực ở Thủ Đô Tinh đang chờ tướng quân Signor gả qua, nhưng không ngờ tướng quân Signor 'thà chết chứ không nhượng bộ'."

......

Có vô số cuộc thảo luận như vậy, nhưng có một giọng nói khá uy nghiêm quát lớn bảo câm miệng, mới khiến cuộc nghị luận này dừng lại.

Phó quan Địch Trác nghe thấy mặt trầm xuống, anh ta nghiến răng thầm mắng một tiếng: "Một đám chó!"

Không dám mắng quá lớn, sau đó lập tức nói với Du Hằng: "Du tiên sinh, đừng nghe những lời vô nghĩa của bọn họ, tướng quân chưa bao giờ để ý những trùng đực đó, trùng đực duy nhất mà ngài ấy nhìn trúng chỉ có Du tiên sinh...... Ừm, Du tiên sinh, ngài là duy nhất của tướng quân."

Du Hằng ấn ấn đầu, có chút đau đầu.

Nếu là người cha duy nhất, anh còn rất nguyện ý làm, còn hùng chủ...... Vẫn là thôi đi?

Nhưng chuyện này chỉ để hắn và bảo bảo biết là được, Du Hằng hỏi Địch Trác: "Năng lượng bạo động trong trùng văn là có chuyện thế nào vậy?"

Vấn đề này Du Hằng đã từng nghe khi còn ở Amera.

Chỉ là lúc đó Du Hằng không nhận ra Signor, chỉ biết đại khái là có rất nhiều quân thư đến Amera để giải quyết vấn đề năng lượng bạo động trong trùng văn.

Dựa vào hùng thư kết hợp là có thể giải quyết vấn đề năng lượng bạo động trong trùng văn?

Du Hằng cau mày, anh không thích cách giải quyết này lắm.

Địch Trác thở dài nói: "Trùng cái càng mạnh, năng lượng trong trùng văn càng nhiều, thường xuyên chiến đấu với dị thú, phải dùng năng lượng trong trùng văn, mà như thế sẽ làm cho năng lượng càng ngày càng hỗn tạp, khi tinh thần lực không đủ để áp chế năng lượng hỗn tạp, năng lượng trong trùng văn bạo động, sẽ trực tiếp lấy đi mạng sống của trùng cái."

Dừng một chút, Địch Trác liếc nhìn Du Hằng, cười nói: "Tôi nghĩ tướng quân dùng 100 triệu điểm đổi lấy ngài, hẳn là muốn trải nghiệm chút ấm áp trước khi chết trận?"

Chết trận?

Du Hằng không thích dùng từ này trên người Signor.

Ngay cả khi bản thân anh cũng chết trận.

Du Hằng hỏi: "Ngoại trừ phương pháp hùng thư kết hợp, không có cách nào khác để giải quyết vấn đề này không?"

Từ kết hợp này nói quá thẳng, khiến mặt Địch Trác đỏ lên, anh ta lắp bắp nói: "Không, không phải, quân thư trong đội tiên phong của chúng tôi không phải như vậy...... Mặc dù việc ngủ chung giường giữa hùng thư sẽ có hiệu quả tốt hơn, nhưng các quân thư trong đội tiên phong của chúng tôi đều đang noi theo tấm gương của tướng quân," mặt mày của Địch Trác nhuộm một chút kiêu ngạo, "Chúng tôi chấp nhận giảm chút hiệu quả, chỉ để trùng đực ở Amera dùng tinh thần lực trấn an cho chúng tôi, đây còn là do trùng quân y quá bận không lo liệu hết được!"

Có thể dùng tinh thần lực để trấn an sao?!

Sự ngạc nhiên lóe lên trong đôi mắt đỏ của Du Hằng, vừa định hỏi thêm, lại nghe thấy một giọng nói khá quen thuộc hét lớn: "Địch Trác! Anh đang làm gì?!"

Địch Trác thấp giọng mắng: "Sao tổ tông này lại tới đây?"

Tổ tông?

Du Hằng quay đầu lại nhìn qua, đó là một đứa bé, giống hệt với đứa mà anh đã gặp trên Tinh Võng.

Du Hằng: "......"

Anh đang nghĩ sao chỗ nào cũng đều có anh bạn nhỏ này vậy? Thì thấy không gian ở phía sau anh bạn nhỏ đang văn vẹo, một khe hở tối đen như mực xuất hiện.

Sắc mặt Địch Trác đại biến, anh ta hô to: "Hòa Bình! Chạy—"

Một con ngươi thẳng đứng màu cam vàng xuất hiện ở khe hở.

Trong mắt lóe lên một tia tham lam.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro