Chương 34. Cùng ông xã phản diện đều có tâm sự
Lâm Sơ Ngôn: "..."
Cậu nghi ngờ Tạ Dịch Hành đã sớm nhìn thấy mình, bằng không thì chắc sau lưng anh ta mọc thêm mắt, cậu đã cẩn thận đến vậy mà vẫn bị phát hiện.
Mấy người đàn ông mặc âu phục xung quanh thức thời lùi lại vài bước, để trống cho bọn họ một khoảng không gian nói chuyện.
Tạ Dịch Hành liếc nhìn phía sau cậu mấy lần, rồi giả vờ không biết mà hỏi:
"Cậu cũng đến tham dự lễ khai trương sao?"
Lâm Sơ Ngôn mất tập trung gật đầu, thỉnh thoảng lại liếc quanh bốn phía, rõ ràng không mấy muốn để ý đến anh ta.
Khóe môi Tạ Dịch Hành hơi cong, giọng mang chút châm chọc:
"Chu Các Chi đi công tác có hai ngày mà cũng phải mang theo cậu? Xem ra thật sự là không rời được."
Lâm Sơ Ngôn liếc thấy có người đang nhìn về phía này, liền muốn rút tay về. Tạ Dịch Hành cũng không cố chấp dây dưa, chỉ khẽ buông lỏng ra.
Nhìn thấy vẻ mặt kháng cự của cậu, Tạ Dịch Hành nói tiếp:
"Tiểu Ngôn, cậu có từng nghĩ, bản chất nhà họ Chu vốn không hề tin tưởng cậu? Tôi không phải cố ý gây chia rẽ đâu, chỉ là hắn ta vốn là kẻ tâm tư âm trầm, đa nghi nhạy cảm, cậu đừng để bị hắn lừa..."
Trong lòng Lâm Sơ Ngôn hừ lạnh: anh chính là gây chia rẽ đấy, lại còn là loại thủ đoạn thấp hèn nhất.
Ai nói trong kịch bản gốc, nam chủ vốn được thiết lập là chính trực thuần lương chứ?
Không muốn phí lời với kẻ ngu xuẩn này, Lâm Sơ Ngôn xoay người định đi.
Nhưng phía sau lại vang lên một câu đầy ẩn ý:
"Cậu có nghe nói gần đây Thiên Thịnh vừa mới tung ra sản phẩm mới, nhưng lại bị khẩn cấp thu hồi chưa?"
Bước chân Lâm Sơ Ngôn lập tức khựng lại.
Tuy rằng Chu Các Chi rất ít khi nói chuyện công việc với cậu, nhưng nhiều ít gì cậu cũng từng nghe qua về sản phẩm mới lần này.
Khẩn cấp thu hồi sao? Tại sao lại vậy?
Tạ Dịch Hành ung dung sửa lại tập tài liệu trong tay, chậm rãi nói:
"Thật sự trùng hợp, bên Tạ thị chúng tôi đã sớm nghiên cứu ra sản phẩm cùng loại, hơn nữa còn giành công bố trước, trong giới phản hồi cũng rất tốt."
Lông mày Lâm Sơ Ngôn chậm rãi nhíu lại.
Cậu tuy không hiểu nhiều về thương trường hay sản phẩm, nhưng cũng biết chuyện này tuyệt đối không thể chỉ là trùng hợp.
Chu Các Chi bề ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng trong xương tủy lại kiêu ngạo vô cùng. Hắn chắc chắn sẽ khinh thường những thủ đoạn mờ ám kiểu ăn cắp sao chép này.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có khả năng là Tạ thị đã mua chuộc được người trong nội bộ Thiên Thịnh.
Dù sao Tạ Dịch Hành cũng từng không chỉ một lần khuyên cậu làm "nằm vùng". Anh ta chắc chắn cũng tìm đến những người khác, và luôn sẽ có kẻ vì uy hiếp hoặc dụ dỗ mà sa ngã.
Lâm Sơ Ngôn không hiểu tại sao anh ta lại nói hết mấy chuyện này cho mình.
Là khoe khoang?
Hay còn có mục đích gì khác...
"Cậu nên đoán ra được nguyên nhân rồi chứ?" Tạ Dịch Hành nhìn thẳng vào mắt cậu, chậm rãi nói:
"Nếu một ngày nào đó tôi và Chu Các Chi đánh đến một mất một còn, chúng ta vẫn sẽ là bằng hữu sao?"
... Cái quỷ gì vậy?
Khác gì cái câu hỏi "nếu tôi và hắn cùng rơi xuống sông, cậu sẽ cứu ai"?
Tạ Dịch Hành đầu óc bị nước vào rồi sao?
Lý trí nói với Lâm Sơ Ngôn rằng cậu không thể đối nghịch với vai nam chính trong kịch bản gốc. Bởi vì kết cục đã được viết sẵn, nhân vật chính đều có hào quang bảo hộ...
Nhưng thì sao chứ—
Cho dù nguyên thân từng là bạn thân của Tạ Dịch Hành thế nào đi nữa, thì cậu hiện tại là một Lâm Sơ Ngôn khác.
Cậu chỉ có thể làm theo trái tim mình.
Lâm Sơ Ngôn mím môi, cẩn thận lùi lại một bước.
Thái độ đã rất rõ ràng.
Nụ cười trên mặt Tạ Dịch Hành thoáng cứng lại, cuối cùng chỉ cười cợt một tiếng, đại khái đã hiểu ý cậu:
"Được thôi."
...
Phòng tiếp khách được trang trí theo phong cách Trung Quốc, nhã nhặn tinh tế, giữa nền nhạc trò chuyện trầm thấp.
Trước khi nghi thức chính thức bắt đầu, bên chủ sự còn chuẩn bị một vài hoạt động khởi động không khí.
Ngoài những nhân sĩ giới thương mại, còn mời không ít minh tinh và hot blogger nổi tiếng.
Chu Các Chi tự mang theo một loại khí chất lạnh lùng, khiến người khác khó mà lại gần. Ngoại trừ mấy vị tổng giám công ty khác, thì không ai dám tiến đến bắt chuyện.
Có một tiểu minh tinh đang nổi gần đây, vốn định tiến lên chào hỏi, kết quả bị người bên cạnh ngăn lại:
" Không muốn sống nữa à? Dám quyến rũ người của Thiên Thịnh, họ vốn nổi tiếng là tàn nhẫn đó."
Nam sinh kia mặt tái nhợt, nhỏ giọng đáp:
"Chỉ là chào hỏi thôi mà, đừng nói khó nghe như vậy."
Người kia lại nghiêm mặt nói:
"Đừng trách tôi không nhắc cậu, vị đó trong nhà đã có người, nghe nói còn định tổ chức hôn lễ thế kỷ. Tốt nhất là tìm đối tượng khác đi."
Nam sinh lộ vẻ không kiên nhẫn:
"Tôi thật sự không có ý gì khác... đừng nói linh tinh nữa được không?"
Thật ra, Chu Các Chi rất ghét những trường hợp thế này.
Không chỉ ghét mấy tiếng xì xào bàn tán, mà cả những suy nghĩ tạp nham, xấu xí vang lên trong đám đông cũng khiến hắn chán ghét.
Hắn không biết người câm nhỏ của mình một người ở khách sạn làm gì. Đồ ăn chưa dùng, sớm đã mang tới, nhưng lại sợ cậu phát hiện sẽ chán nản.
Hắn mở điện thoại di động để xem định vị quỹ tích. Phần mềm này được thiết lập riêng cho Lâm Sơ Ngôn , nên không thể sử dụng bình thường.
Phần mềm bản đồ cực kỳ tinh vi. Ngoài việc định vị thực, còn có thể kiểm tra lại quỹ tích di chuyển.
Trên màn hình, chấm đỏ nhỏ từ từ di chuyển. Ban đầu ở khu vườn khách sạn, sau đó di chuyển về đại sảnh khách sạn, rồi đột nhiên đứng yên.
Liệu cậu vừa gặp phải ai sao?
Chu Các Chi rút phần mềm ra, trầm mặt suy nghĩ vài giây, rồi hỏi Lý Hoài bên cạnh:
"Lần khai trương ở Hải Thành, còn có nhà ai xí nghiệp dự họp không?"
Lý Hoài suy nghĩ một chút, rồi đọc lại danh sách thư mời từng cái. Nghe tới tên của Tạ thị, sắc mặt Chu Các Chi bình thản trước đó đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Người xung quanh không biết chuyện gì, vừa nãy tiểu minh tinh còn lén lút vui mừng, giờ lại giữ im lặng, không dám tiến gần. Không phải tự nhiên mà tình hình trở nên căng thẳng đến vậy.
.....
Lâm Sơ Ngôn trở lại phòng khách sạn, trong không khí phảng phất một mùi hương dễ chịu.
Phòng được thiết kế dạng suite, gồm phòng khách, phòng ngủ và sân thượng riêng với bể nước ấm. Xa xa là những tầng trà thất chồng lớp, tầm nhìn tuyệt đẹp.
Khách sạn đưa món ăn tới, là những đặc sản nổi tiếng của Ninh Thành, nhưng Lâm Sơ Ngôn không quá quen khẩu vị, chỉ ăn qua loa hai món. Vừa đặt đũa xuống, điện thoại liền nhận tin nhắn:
"Tôi bây giờ tới đón em." — Chu Các Chi.
Nhanh vậy sao? Không phải tối nay mới đi dự tiệc sao?
Lâm Sơ Ngôn nhìn đồng hồ, thực ra cũng gần chạng vạng rồi. Cậu nhanh chóng đặt điện thoại xuống, thu dọn quần áo, chuẩn bị đi ra.
Chu Các Chi đã để thợ trang điểm chuẩn bị sẵn cho cậu một bộ lễ phục âu phục màu trắng trang nhã. Vạt áo và cổ áo được thêu tỉ mỉ bằng hoa văn tinh xảo, phối cùng cà vạt làm từ chất liệu cùng tông, khí chất tiên nhã, rất hợp với Lâm Sơ Ngôn.
Tóc cậu được xử lý sơ qua bằng keo xịt, lộ ra đường nét nhỏ nhắn gọn gàng. Nhìn vào gương, Lâm Sơ Ngôn hài lòng, dù trước đây chưa từng phải trang điểm cầu kỳ, nhưng vài năm kinh nghiệm diễn xuất giúp cậu biết cách chăm chút bản thân.
Chu Các Chi đến nhanh hơn dự kiến, Lâm Sơ Ngôn vừa ngồi lên sofa thì nghe tiếng cửa mở, mắt mơ màng mở ra đã thấy thân quen ôm lấy cậu:
"Ngủ đủ chưa?" Chu Các Chi nặn nặn gò má cậu, "Chưa đủ thì cứ ngủ thêm một chút, tối nay chúng ta còn có thể đi."
Lâm Sơ Ngôn ngáp một cái, lắc đầu trên ngực hắn: (Không được, trang phục đã chuẩn bị phải thật nổi bật trên sàn tiệc.)
Chu Các Chi quan sát dáng dấp cậu dưới ánh đèn, mỉm cười hài lòng. Bộ âu phục trắng hoàn toàn hợp với cậu, cổ áo và cà vạt được điều chỉnh tinh tế, như một phần lễ vật... chỉ dành riêng cho cậu.
Lâm Sơ Ngôn hơi tỉnh táo hơn một chút, cầm điện thoại nhắn: "Đã tiễn xong chưa? Có long trọng không? Có phỏng vấn truyền hình không?"
Chu Các Chi: "Tiễn rồi, truyền thông không để ý, tôi luôn không chấp nhận phỏng vấn thương mại."
Đúng như cậu nghĩ, trước đây tra cứu thông tin Chu Các Chi, hầu hết đều là ảnh chụp lén, chính diện rất ít.
Chu Các Chi hơi hạ mắt, giọng thản nhiên: "Hôm nay không có chồng ở đây, em một mình đã làm những gì?"
Lâm Sơ Ngôn nghiêng đầu suy nghĩ, chọn trả lời là tham quan khách sạn, ăn uống, giữ mọi chuyện đơn giản. Cậu cũng khéo léo không nhắc tới chuyện gặp Tạ Dịch Hành để Chu Các Chi khỏi lo lắng.
"Ừ, ngoan." Giọng Chu Các Chi trầm sâu hơn: "Không gặp ai chứ?"
Lâm Sơ Ngôn lập tức cảnh giác, ngồi thẳng người, nhưng tay vẫn bị hắn nắm. (Lần trước hậu quả vẫn còn hiện rõ trước mắt, lần này không thể mắc sai lầm.) Cậu lắc đầu.
Chu Các Chi nhẹ nhàng mỉm cười, giọng trầm ấm: "Vậy chúng ta lên đường thôi."
Trên đường đi, Lâm Sơ Ngôn vẫn cảm giác có điều gì đó không ổn, nhưng cậu vẫn để Chu Các Chi nắm tay, không nói gì.
Tiệc yến được tổ chức tại phòng yến hội khách sạn, trang trí theo phong cách Trung Quốc trang nhã, nhiều khách mời đã có mặt. Nhiều minh tinh cũng xuất hiện trong những bộ trang phục chỉnh tề, giao tiếp xã giao.
Sự xuất hiện của Lâm Sơ Ngôn cùng Chu Các Chi cũng thu hút nhiều ánh mắt. Các đại gia không nhịn được đánh giá, nghe đồn Chu Các Chi thủ đoạn cao siêu, còn Lâm Sơ Ngôn là tiểu thiếu gia Lâm gia.
Nhưng Chu Các Chi tỉnh táo, bất chấp những ánh mắt đó, trực tiếp nắm Lâm Sơ Ngôn ngồi xuống. Bàn dài được trang trí tím hoa nghệ, bày sẵn các món ăn và tráng miệng. Món ăn khách sạn càng khiến Lâm Sơ Ngôn thấy thèm ăn.
Lâm Sơ Ngôn chỉ lướt mắt nhìn xung quanh, Chu Các Chi, dưới ánh mắt mọi người, cầm một chiếc đĩa bánh gatô hình hoa đặt trước mặt cậu:
"Ăn một chút để lót bụng trước."
Lâm Sơ Ngôn hơi đỏ mặt, cậu vốn không đến mức đói bụng, nhưng cũng chưa thật no.
"Đồ ăn ở phòng em không hợp khẩu vị sao?" Chu Các Chi giọng trầm, vừa nói vừa giúp cậu lấy miếng bánh gatô, trang trí hoa khô thật đẹp.
(Chú ý đến chi tiết nhỏ đến vậy sao? Thật tinh tế...) Lâm Sơ Ngôn nghĩ, trong đầu thoáng lóe vài ý, nhưng còn chưa kịp nắm rõ.
Bánh gatô ngọt dịu, hương hoa thoang thoảng, cậu cầm muỗng nhỏ nếm một miếng, bỗng để ý gần đó có một nam sinh trẻ tuổi đang lén nhìn mình.
Chắc là một tiểu minh tinh, cậu thấy ánh mắt hơi kỳ quái. Chu Các Chi nhẹ nhàng đảo mắt nhìn qua, người kia vội rút đi chỗ khác, như chẳng có gì xảy ra, lại tán gẫu và chụp ảnh với người khác — giống như chỉ là ảo giác.
Lâm Sơ Ngôn hơi mất tập trung, kỳ thực cậu chỉ ăn uống và quan sát, không hề tham gia giao tiếp xã hội.
Dù Chu Các Chi ngồi cạnh, vẫn có khách mời chủ động đến chúc rượu, cậu cũng uống hai chén theo lễ, nhưng tửu lượng không cao, Chu Các Chi nhanh chóng lấy chén khỏi tay cậu.
Rượu trái cây nhẹ nhàng dễ uống, Lâm Sơ Ngôn ngoan ngoãn ngồi yên, bỗng nhận ra nam sinh kia vẫn liếc nhìn. Lần này, cậu trực diện đáp lại ánh mắt đó.
Đối phương hơi sửng sốt, lúng túng cười, không có ác ý. Cậu đoán chỉ là hiếu kỳ mà thôi.
Nhưng khi định thu lại ánh mắt, nam sinh kia sắc mặt bỗng trở nên kỳ quái. Lâm Sơ Ngôn bất giác lưng lạnh một trận, theo bản năng áp sát Chu Các Chi, thì nghe người kia hô:
"Cẩn thận——"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro