Chương 51: Ông xã bị thương nên chăm sóc như thế nào?
Lâm Sơ Ngôn vội vã chạy đến bệnh viện, tài xế còn chưa kịp đỗ xe hẳn hoi thì cậu đã gấp gáp mở cửa chạy vào, quản gia kinh hoảng đi theo sau.
Lý Hoài không nói tình hình cụ thể, chỉ gửi đến định vị bệnh viện và số tầng. Lâm Sơ Ngôn đi vào đại sảnh bệnh viện, lắp bắp hỏi đường ở quầy tư vấn.
Cô y tá ở quầy nhìn thiếu niên trẻ tuổi trước mặt, tóc trên trán rũ xuống thành một mảng, không rõ là nước mưa hay mồ hôi. Gò má trắng nõn vẫn còn lưu lại vẻ ửng hồng do chạy nhanh.
Thật đẹp trai, mà lại nói chuyện hình như có chút khó khăn. Cô không khỏi kiên nhẫn hơn, nói: "Khoa cấp cứu ở phía trước chỗ này rẽ phải, tất cả nạn nhân tai nạn xe cộ sẽ được xử lý ở đó trước. Cậu có thể đi vào tìm một chút."
Lâm Sơ Ngôn nói cảm ơn, đi xuyên qua dòng người qua lại. Quản gia vẫn theo sát phía sau, miệng kêu "Phu nhân chậm một chút, chậm một chút."
Lâm Sơ Ngôn trong lòng sốt ruột, chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy Chu Các Chi. Trên đường đi tay cậu run đến kỳ cục, sự hoảng hốt dường như thủy triều mãnh liệt nhấn chìm cậu.
Lời nói và việc làm của Lý Hoài luôn cẩn thận, chữ càng ít, chứng tỏ tình huống càng nghiêm trọng.
Bên trong Khoa cấp cứu rất nhiều người, bác sĩ trực ở cửa chặn cậu lại, hỏi cậu tìm ai.
Lâm Sơ Ngôn vội vàng gõ tên lên điện thoại di động, đối phương liếc mắt một cái, đang định nói chuyện.
Lúc này Lý Hoài từ trong tấm rèm màu xanh đậm bước ra, trên người có dính vết máu, cung kính gọi cậu: "Phu nhân, ông chủ ở đây."
Lâm Sơ Ngôn căng thẳng đến mức lông mi run lên, vén rèm bước vào, nhìn thấy Chu Các Chi đang lặng lẽ ngồi trên ghế.
Áo vest âu phục trên người hắn đã cởi ra, vạt áo sơ mi trắng dính máu, ống tay cũng được xắn lên vài nếp.
Lâm Sơ Ngôn kinh ngạc đến mức không nói nên lời, trầm mặc đi đến bên cạnh hắn. Y tá đang sát trùng xử lý vết thương, chuẩn bị khâu ở tay phải hắn.
Cậu chỉ mới liếc mắt nhìn mu bàn tay thịt bị rách toác, liền bị dọa sợ. Một vết thương rất dài, rất dài, giống như bị vật sắc nhọn cắt ra.
(Vết thương thật sâu... Xem ra thật là nghiêm trọng, sắp nhìn thấy cả xương rồi.)
Mắt Lâm Sơ Ngôn trong nháy mắt đỏ hoe, nhưng xung quanh còn có bác sĩ y tá, cậu nén lại tâm trạng đau xót, muốn hỏi Lý Hoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mắt Chu Các Chi trầm tĩnh, nhẹ giọng an ủi cậu: " Ông xã không sao, Tiểu Ngôn sợ thì đi ra ngoài chờ. Lý Hoài, đưa phu nhân ra ngoài."
Lâm Sơ Ngôn không muốn đi. Cậu cúi mi mắt lắc đầu một cái, hỏi: "Rốt cuộc, đã xảy ra... gì?"
Lý Hoài lướt qua Lâm Sơ Ngôn nhìn ông chủ mình một cái, rồi mới mở lời báo cáo: "Ông chủ vừa ra khỏi đài truyền hình liền bị người theo dõi, chiếc xe kia đi theo suốt đường. Chúng tôi vốn định cắt đuôi đối phương, không ngờ đối phương lại muốn tông thẳng vào. Tài xế vì tránh né, khi kiểm soát thân xe đã đâm vào một khối bê tông."
Lâm Sơ Ngôn nhớ lại lần trước họ rời công ty cũng đã gặp chuyện tương tự, đoán là do một số đối thủ cạnh tranh hận hắn tận xương làm ra.
Nhưng lần này lại muốn tông thẳng vào, rõ ràng là muốn lấy mạng hắn. Rốt cuộc là ai độc ác như vậy?
Chu Các Chi dùng cánh tay trái không bị thương nắm chặt cổ tay Lâm Sơ Ngôn, rõ ràng trên khuôn mặt nhuốm vẻ ôn nhu: "Tiểu Ngôn đừng sợ, ông xã chỉ là không cẩn thận bị kính cắt trúng, tai nạn xe cộ không nghiêm trọng lắm, tài xế cũng không có chuyện gì."
(Bình thường em phát sốt ngài còn hoảng hốt, bây giờ vết thương sâu như vậy ngài lại gọi là không có chuyện gì.)
Lâm Sơ Ngôn hờn dỗi "ừ" một tiếng, không dám nhìn vết thương đang được khâu của hắn nữa. Xem ra thực sự rất đau, thế nhưng đại phản diện không nói tiếng nào.
Cô y tá trẻ tuổi có thủ pháp rất thành thạo, sau khi băng bó cẩn thận dặn dò những điều cần chú ý: không được đụng vào nước, không được dùng sức. "Vết thương mà bị rách ra nữa thì phiền phức lắm. Ngoài ra còn phải kiêng ăn cay và những thức ăn có tính kích thích ảnh hưởng đến việc khép miệng."
Lâm Sơ Ngôn nghe rất chăm chú, thiếu chút nữa là cầm sổ nhỏ ra ghi chép. Vết thương dài như vậy, phỏng chừng sẽ để lại sẹo, thật đáng tiếc cho bàn tay đẹp như vậy của đại phản diện.
Cô y tá thu dọn đồ đạc đứng dậy, không nhịn được lầm bầm một câu: "Lần này coi như may mắn, sâu hơn một chút nữa là tổn thương đến gân tay, đó là sẽ ảnh hưởng đến khả năng sử dụng tay phải. Thật sự phải cẩn thận một chút mới được."
Lâm Sơ Ngôn gật đầu nặng nề, cố gắng đè nén cảm giác muốn khóc xuống. Đúng rồi, đại phản diện hiện tại bị thương, tay dùng bất tiện, cậu cần phải tỉnh táo lại!
Ánh mắt Chu Các Chi rơi trên gò má Lâm Sơ Ngôn, đáy mắt ánh lên một nụ cười. Tiểu câm đang lo lắng cho hắn. Lo lắng đến mức hoàn toàn quên đi sự lúng túng khi hắn có thể nghe thấy tiếng lòng của cậu, và cũng không còn chống cự việc ở cùng hắn nữa.
Rất tốt.
Lý Hoài đi ra ngoài xử lý việc nộp phí bệnh viện và chuyện xe cộ.
Lâm Sơ Ngôn dẫn Chu Các Chi ngồi chiếc xe khác trở về. Nghe nói chiếc Phantom được làm thủ công, phiên bản giới hạn toàn cầu chỉ có 10 chiếc, phần hông xe bị đâm tả tơi, là cảnh tượng khiến người yêu xe thấy mà đau lòng, người nghe mà rơi lệ.
Chu Các Chi không thèm nhấc mí mắt, chỉ nhàn nhạt dặn dò Lý Hoài: "Xử lý sạch sẽ, đừng để lại hậu họa."
Mắt Lâm Sơ Ngôn đỏ hoe, tra cứu hướng dẫn chăm sóc vết khâu trên mạng, không mấy chú ý nghe họ nói chuyện.
Lý Hoài không để lại dấu vết liếc nhìn phu nhân mình, gật đầu trầm giọng nói: "Vâng"
Trên đường về, quản gia liên tục thở dài, trong miệng nhắc đi nhắc lại rằng không thể để lão gia biết chuyện này.
Tay phải của Chu Các Chi được băng bó như cái bánh chưng. Lâm Sơ Ngôn hoàn toàn không dám chạm vào hắn, chỉ sợ làm rách vết thương của hắn thêm.
Về đến nhà lại là một trận binh hoang mã loạn. Quần áo Chu Các Chi đều bị dơ, trên người còn ra mồ hôi. Lâm Sơ Ngôn đi vào phòng tắm xả nước nóng, muốn giúp hắn tắm rửa.
Mí mắt đại phản diện cụp xuống một nửa, khóe môi như có như không nhếch lên một chút. Lâm Sơ Ngôn cảm thấy tâm trạng hắn rất tốt, ngước mắt đối diện với hắn một cái.
Chu Các Chi thu lại vẻ mặt: "Sao thế em?"
Lâm Sơ Ngôn không nghĩ nhiều nữa, lắc đầu một cái, động tác rất nhẹ nhàng cởi cúc áo cho hắn.
Cởi quần áo ra, cậu mới phát hiện cánh tay và vai của Chu Các Chi cũng có vết bầm tím, hơn nữa diện tích không nhỏ. Lâm Sơ Ngôn trong lòng càng khó chịu hơn.
Nhưng hiện tại cũng không thể bôi thuốc, trước tiên phải tắm rửa.
Lâm Sơ Ngôn nhìn thẳng, cởi cả quần của đại phản diện, nắm tay hắn bước vào bồn tắm lớn.
Nước ấm ngâm đến ngực, Lâm Sơ Ngôn bảo Chu Các Chi đặt cánh tay bị thương lên thành bồn tắm cao hơn một chút, còn mình cầm khăn mặt cẩn thận lau người cho hắn.
Trước tiên từ mặt hắn bắt đầu, lông mày, sống mũi, gò má... Lâm Sơ Ngôn ghé lại rất gần, từng chút một phác họa đường nét của hắn.
Chợt nhớ đến những gì Chu Dì đã nói, Lâm Sơ Ngôn ngón tay dọc theo tóc mai của Chu Các Chi sờ vào, quả nhiên có một vết tích nhô lên.
Ngón tay đại phản diện khẽ động: "Có người nói gì với Tiểu Ngôn sao?" Vết thương trên trán là chuyện cũ năm xưa, chỉ có người hầu già trong nhà mới biết.
Lâm Sơ Ngôn rụt tay lại, gật đầu: "Chu Di."
Chu Các Chi cười cười: "Tiểu Ngôn hôm nay đã nói chuyện với Chu Di? Rất nhiều chuyện? Có thể kể cho chồng nghe một chút không?"
Lâm Sơ Ngôn vốn là muốn nói, thế nhưng nhớ lại hắn có thể nghe thấy tiếng lòng của mình, lại càng ngậm miệng chặt hơn. (Dù sao trong lòng em nghĩ gì ngài đều sẽ biết, tại sao còn hỏi thừa em?)
Chu Các Chi một tay chống thân thể tiến lại gần, tiếng nước trong bồn tắm lớn chuyển động, mắt thấy sắp làm ướt cánh tay bị băng bó cẩn thận của hắn, Lâm Sơ Ngôn sợ hãi đến mức đè hắn lại: "Đừng, nhúc nhích."
Đại phản diện rất nghe lời không nhúc nhích, vuốt ve gò má Lâm Sơ Ngôn: "Tiểu Ngôn vẫn còn để ý sao?"
Lâm Sơ Ngôn không biết phải trả lời như thế nào.
Để ý chắc chắn là còn để ý, thế nhưng cũng không đến mức căm ghét đến mức muốn chia ly.
Ngược lại, cậu vẫn rất yêu thích Chu Các Chi, đến mức chỉ tách ra một ngày như thế cậu đã thấy khó chịu. Gặp mặt liền không nhịn được muốn dính lấy nhau.
Nhưng lại không thể thản nhiên tiếp nhận. Dù sao đáy lòng mỗi người đều có những điều không muốn bị người khác biết. Ở trong mắt người khác như một người trong suốt, quả thực rất khó chấp nhận.
Nhưng Lâm Sơ Ngôn cẩn thận nghĩ lại, chuyện này hình như không thể trách tội Chu Các Chi. Khả năng đọc được tiếng lòng nghe có vẻ rất sảng khoái, thế nhưng mọi lúc mọi nơi đều nghe thấy lời trong lòng người khác sẽ rất ồn ào.
Một lát, Lâm Sơ Ngôn ngẩng đầu: "Khó chịu, sao?" Khi nghe thấy tiếng lòng.
Trong mắt Chu Các Chi lóe lên tia tối tăm, trầm giọng nói: "Có. Bọn họ rất ồn ào."
Không chỉ là ồn ào, ở trong môi trường có nhiều người sẽ bị đau đầu như búa bổ. Lòng người là hiểm ác nhất, tiếng lòng càng là xấu xí.
Lâm Sơ Ngôn thầm nghĩ quả nhiên là như vậy. Thảo nào quản gia và Chu Di từng nói, đại phản diện không cho phép bất kỳ người hầu nào tự ý lên lầu, hắn chê ồn ào.
Khi đó cậu còn không hiểu tại sao, bây giờ cuối cùng cũng đã có thể hiểu.
Lâm Sơ Ngôn lại hỏi: "Thế... còn em?"
Chu Các Chi xoa xoa nốt ruồi dính giọt nước của cậu, đầu ngón tay nóng bỏng: "Sẽ không cảm thấy ồn ào. Ngược lại sẽ cảm thấy mỗi ngày đều nghe không đủ."
Dù cho chỉ là tách ra ngắn ngủi, hắn cũng không thể chờ đợi được muốn gặp mặt, bởi vì chỉ có nghe thấy tiếng lòng của tiểu câm mới cảm thấy an tâm.
"Tiểu Ngôn vui vẻ hay đau khổ, muốn ăn gì muốn gì ông xã đều muốn biết." Chu Các Chi vui mừng vì mình có năng lực này, dù cho Lâm Sơ Ngôn có để ý.
"Ừa." Tai Lâm Sơ Ngôn hơi đỏ, vắt khô khăn mặt treo lên, "Sẽ không, lúng túng sao?"
Cậu mỗi ngày nhăm nhe nghĩ về cơ ngực, yết hầu của đại phản diện mà chảy nước miếng, bản thân hắn nghe thấy không cảm thấy rất kỳ quái sao?
Chu Các Chi khẽ cười một tiếng: "Rất đáng yêu."
Vơ nhỏ của hắn đơn thuần như một con cừu nhỏ, đưa dao cho hắn cũng không dám dùng, đừng nói chi là điểm ham muốn nhỏ bé là mê trai đối với mình.
Nước ấm có chút nguội, Lâm Sơ Ngôn vội vàng lấy khăn tắm lớn lau khô người cho hắn. Khi đi qua một vị trí then chốt nào đó, cậu còn có chút ngại ngùng.
(Cùng là đàn ông, tại sao khác biệt lớn như vậy?)
Khoan đã. Lâm Sơ Ngôn ngẩng đầu nhìn thấy khóe môi Chu Các Chi không nhịn được nhếch lên, chất thải vàng của anh lại bị người ta nghe thấy hết rồi... Thật mất mặt.
Chu Các Chi dán vào gò má Lâm Sơ Ngôn, hơi thở nóng rực: "Chỗ khác của Tiểu Ngôn rất lợi hại."
"..." Cảm ơn lời khen, có được an ủi không?
Lâm Sơ Ngôn cảm thấy tai hơi ngứa, vị trí này của cậu rất mẫn cảm, trước đây khi họ thân mật đại phản diện rất thích liếm hôn nơi này.
Lúc này tình huống không thích hợp thân mật, nhưng cậu cân nhắc đến tâm trạng của đại phản diện đang bị thương, cuối cùng không né tránh.
Đối phương nhận được tín hiệu cậu không chống cự, con ngươi sâu thẳm hơn, ghé lại rất gần liếm liếm khóe môi cậu, tiếp theo là môi lưỡi mềm mại.
Vị ngọt ngào, là mùi vị mà hắn đã nghĩ đến cả một đêm.
Lâm Sơ Ngôn sợ họ đắm chìm quá mức , lát nữa sượt đến vết thương, liền nhẹ nhàng đẩy hắn ra.
Hơi thở của cả hai người đều có chút gấp gáp, cơ thể so với miệng càng thành thật hơn.
Sau khi mặc quần áo chỉnh tề cho Chu Các Chi, Lâm Sơ Ngôn đi lấy hộp thuốc, bôi thuốc cho những chỗ bị bầm tím của hắn. May mà không bị rách da, nếu không chạm vào phỏng chừng sẽ rất đau.
Làm xong tất cả, Lâm Sơ Ngôn đi xuống lầu xem có món ăn thanh đạm nào không. Dù sao người bị thương cần bồi bổ nguyên khí, mới có thể khép lại vết thương tốt hơn.
Lâm Sơ Ngôn cảm giác mình hệt như đã được hít thuốc lắc, muốn gánh vác nhiệm vụ chăm sóc đại phản diện thật tốt.
Chu Các Chi không nói gì, sờ sờ gò má Lâm Sơ Ngôn liền để cậu đi. Chờ Lâm Sơ Ngôn vừa ra khỏi cửa liền gọi điện thoại cho Lý Hoài, đối phương rất nhanh bắt máy.
"Tình hình thế nào?"
"Ông chủ yên tâm." Giọng Lý Hoài bình tĩnh: "Camera giám sát ở đoạn đường lân cận chúng ta đã lấy đi. Cũng đã trao đổi với tài xế nhiều lần rồi, phu nhân sẽ không biết."
------
Lời editor: Chu tổng à, anh tồi lắm:)))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro