Chương 56. Muốn cùng ông xã đấu trí so dũng khí

Chu Các Chi vững vàng ôm lấy người đang bám trên người hắn, âu phục ôm sát phác họa ra vòng eo thon gọn của tiểu câm, như thể chỉ cần hay bàn tay đều có thể bóp vừa.

Lâm Sơ Ngôn chạy quá gấp, ra một thân mồ hôi mỏng.

Cậu bình thường ăn mặc khá là thoải mái, không giống Chu Các Chi bất luận thời tiết nào, quanh năm đều là âu phục ba món, áo sơ mi gi-lê cà vạt không thiếu thứ gì.

Lần duy nhất mặc đồ đôi là ở cuộc đua ngựa Cảng Thành.

Lâm Sơ Ngôn ngẩng đầu lên, chóp mũi sượt qua hàm dưới Chu Các Chi, hơi thở chạm nhau có chút mờ ám.

Đại phản diện thật giống cũng muốn cậu, nhiệt độ bàn tay đặt tại eo lưng cậu có chút nóng lên.

Tương Chanh ở một bên tỏa ra mùi thơm ngát của người độc thân, tiếp thu được ánh mắt không hài lòng ra hiệu của ông chủ mình, cầm tài liệu nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Lâm Sơ Ngôn nhớ tới còn ở trong công ty, trước công chúng phải chú ý lời nói, không thể làm gì khác hơn là từ trên người Chu Các Chi xuống, đứng thẳng nghiêm chỉnh.

Chu Các Chi cũng không để ý ánh mắt của người khác, nhưng tiểu câm da mặt mỏng, hắn cũng không nói gì.

Lâm Sơ Ngôn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng một mạch xông tới bên mép, cuối cùng chỉ còn lại một câu: "Em, tan làm rồi."

Tuy rằng lập tức muốn hoàn toàn bắt đầu quản lý là không thể, nhưng ngày hôm nay cũng là bước ra một bước dài. Nhìn tấm mặt đẹp trai này, thật giống cảm giác mệt mỏi đều biến mất không ít.

Ngón tay Chu Các Chi vuốt ve những giọt mồ hôi nhỏ ở cổ cậu, hào phóng khích lệ: "Tiểu Ngôn biểu hiện rất tốt, một chút cũng không luống cuống."

Con mắt Lâm Sơ Ngôn híp đến như trăng lưỡi liềm, nốt ruồi khóe mắt cũng theo nhảy nhót lên.

( Còn phải nhờ công cho chồng tui là quyển vương, mỗi ngày ở cùng nhau mưa dầm thấm đất, chưa từng ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy.)

Chu Các Chi khóe môi mang ý cười: " Nhưng anh thấy bé có một mặt sau quá mệt mỏi, mí mắt đều sắp rủ xuống ròi kìa."

Nội dung hội nghị quá mức khô khan vô vị, tiểu câm trong lúc nhất thời không quen cũng bình thường.

Mặt khác, người của Lâm thị cũng rất giữ quy tắc, không uổng công hắn sớm cảnh cáo và răn đe trước một phen, mỗi một người đều rất phối hợp công việc, con mắt cũng không dám nhìn lung tung.

Khuôn mặt tươi cười Lâm Sơ Ngôn vừa giương lên lại xịu xuống.

Tật xấu dễ mệt của anh từ trước đến nay thực sự có chút nghiêm trọng, cũng còn tốt không gây ra chuyện cười nào.

Bất quá — đại phản diện không có ở hiện trường là làm sao biết? Lâm Sơ Ngôn vừa định hỏi hắn, vừa chuyển động ý nghĩ liền phản ứng lại: "Anh, giám sát em?"

Chu Các Chi nhếch môi, đánh tráo khái niệm: "Không phải giám sát, chỉ là ông xã không yên lòng mà thôi."

Sự chiếm hữu chỉ có thể theo yêu thương mà tăng lên chứ không giảm đi, yên tâm là không thể yên tâm, trừ phi hắn chết rồi.

Tương Chanh tuy rằng được điều chuyển tới đây, nhưng bận rộn quản lý công ty có lúc sẽ không rảnh chăm sóc Lâm Sơ Ngôn. Để được an toàn, hắn đương nhiên muốn sắp xếp người mới trông chừng vợ hắn.

Ngược lại sẽ cố gắng giữ chừng mực thật tốt, sẽ không giống sự kiện định vị lần trước mà chọc giận cậu không vui.

Lâm Sơ Ngôn phồng má, vẻ mặt căm giận, náo loạn nửa ngày cái chuyện ý muốn khống chế mạnh mẽ này của hắn căn bản không thay đổi.

Hơn nữa, thậm chí ngay cả bên trong Lâm thị đều có người của hắn ! Thẳng thắn đem con mắt đặt trên người cậu được rồi, bất luận làm cái gì đều sẽ bị báo cáo lại tất tần tật.

Chu Các Chi nhẫn nại giải thích: "Chờ người theo dõi em bị bắt được, anh sẽ không còn quản em như vậy nữa, ông xã bảo đảm với em."

(Ha, không muốn nghe, vô nghĩa.)

Lâm Sơ Ngôn không muốn nghe hắn thao túng tâm lý, đẩy hắn ra tự mình tự hướng về phía thang máy đi, cậu quá mệt mỏi phải về nhà.

Ngược lại đại phản diện luôn có một bộ đạo lý của riêng hắn. Không liên quan, cậu trước tiên lấy sổ nhỏ ghi lại, đến lúc đó tính sổ từng cái.

Công nhân Lâm thị vừa làm bộ làm việc, vừa lén lút nhìn ông chủ lớn Thiên Thịnh cau mày đuổi theo tiểu thiếu gia đi vào thang máy. Họ oán thầm người gian ác nổi danh Hải Thành, dĩ nhiên cũng sẽ sợ vợ mà thôi.

Lâm Sơ Ngôn đương nhiên không chạy nổi Chu Các Chi chân dài thân cao. Cửa thang máy vừa đóng lại, cậu liền bị đè vào tường .

Cả người bị cánh tay vững chắc ôm lấy, thân hình cao lớn đè xuống, vừa vặn che chắn máy thu hình giám sát.

Tiếng nước nhẵn nhụi vang lên trong thang máy.

Chu Các Chi áp sát người cậu, ngậm lấy môi mềm ướt át, cẩn thận từng li từng tí hôn. Hắn thực ra đã nhịn rất lâu, vừa ôm lấy tiểu câm liền muốn làm như vậy.

Lâm Sơ Ngôn không muốn để cho hắn thực hiện được. Càng lùi về phía sau, Chu Các Chi càng truy đuổi không ngừng.

Bờ môi bị hôn đến tê dại, đầu lưỡi cũng cảm giác sắp không thuộc về mình. Cứ như thế hôn một hồi lâu, đến khi chân run rẩy suýt chút nữa không đứng lên nổi mới được thả ra.

Tròng mắt đen nhánh của Chu Các Chi nhìn chăm chú vào cậu, hơi thở nặng nề, như đang lấy lòng: "Ông xã dẫn Tiểu Ngôn ra ngoài chơi có được không? Em muốn đi nơi nào đều được, cũng có thể gọi các bạn bè của em đi cùng."

Lâm Sơ Ngôn: "!!!"

Cậu hoàn toàn không biết mình đang có vẻ ngoài quyến rũ đến cỡ nào, con mắt ẩm ướt, miệng đỏ hồng, trong đầu chìm đắm trong niềm vui sướng vì có thể ra ngoài chơi.

"Thật không?" Mắt hạnh Lâm Sơ Ngôn mở lớn, có chút không thể tin tưởng, đại phản diện vẫn luôn không thích Nguyễn Kiều, càng khỏi nói Trình Hãn mới quen không lâu.

(Nhưng là mình hình như mới vừa đi làm mà, còn chưa kịp quen mặt ở Lâm thị đã chạy ra ngoài chơi, có vẻ như không tốt lắm.)

Ngón tay Chu Các Chi vuốt mái tóc rối bên tai cậu, nhanh chóng đưa ra phương án giải quyết: "Cứ nói là đi công tác được rồi, em không nói Tương Chanh không nói, không có ai sẽ biết."

Hả? Ông xã phản diện cũng thật thông minh nha!

Con mắt Lâm Sơ Ngôn sáng lên, thế nhưng quyển vương cũng có lúc dạy người khác lười biếng sao? Mặt trời mọc ở hướng Tây?

Chu Các Chi khóe môi hơi cong: "Chỉ cần Tiểu Ngôn vui vẻ là được, cái khác không quan trọng."

...

Lâm Diệu Ngữ về nhà khóc lớn một hồi, đập vỡ đồ đạc đầy phòng, quần áo túi xách yêu thích nhất đều ném xuống đất.

Cô ngày hôm nay thể diện gì đó đều mất hết. Cô cũng không tiếp tục muốn đi Lâm thị, không muốn gặp lại cái người câm chết tiệt kia, còn có Chu Các Chi. Hắn lại dám khiến người ta đem cô cứ như thế có trăm cặp mắt đổ dồn vào ném đi!

Có hiểu cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc không? Lâm Sơ Ngôn là bảo bối, cô là cỏ rác đúng không?

Trầm Viện gần đây buồn bực mất tập trung, đem bao thuốc đã bỏ rất lâu một lần nữa nhặt lên để hút. Gả cho Lâm Hoằng Thăng sau khi, bà vẫn nỗ lực học tập làm một quý phu nhân thượng lưu, lời nói cử chỉ muốn xử sự tao nhã.

Ngột ngạt lâu bà liền cảm thấy sắp phát điên rồi.

Từ khi cái người câm chết tiệt kia cùng Chu Các Chi kết thông gia, không một chuyện là hài lòng, liên đới cuộc sống hai mẹ con bà cũng không dễ chịu.

"Con nghe lời mẹ, cho dù thế nào lúng túng cũng phải đến công ty. Có vài thứ con không đi tranh thì sẽ không có được."

Lâm Diệu Ngữ một chữ cũng không muốn nghe, ngước mắt nhìn thấy Trầm Viện nuốt mây nhả khói, một mặt ghét bỏ.

"Mẹ còn biết gọi con đi công ty, vậy còn mẹ? Mẹ biết rõ ba ba không thích mẹ hút thuốc, làm sao còn dám ở nhà như vậy? Mẹ gần đây rốt cuộc làm sao? Càng ngày càng không ra dáng, mẹ..."

Trầm Viện buồn bực nhìn cô ta một cái, "Được rồi, con còn nhỏ đừng động đến chuyện của mẹ, không thể không đi công ty biết rồi không? Hống cho cha dượng con vui vẻ nói chung mới có lợi."

Lâm Diệu Ngữ cười lạnh một tiếng.

"Là bởi vì người đàn ông kia đá mẹ hả? Lừa tiền chưa từng nghe tới sao? Ông ta chỉ là muốn lừa tiền của mẹ mà thôi! Vì thế mới vừa lấy được tiền liền biến mất không còn tăm tích."

Cô cầm thông tin danh thiếp đi tra hỏi, thế nhưng cũng không có manh mối gì.

Mãi đến tận tài khoản Trầm Viện không hiểu sao chi ra một triệu, bị Lâm Hoằng Thăng hỏi vài câu, cô mới theo quá khứ tra được cái tên Lê Vĩnh Niên là gian phu.

Dáng vẻ đúng là một bộ lừa gạt tiền phụ nữ, mà mẹ cô lại vẫn thật sự tin tưởng, đoạn thời gian này hồn vía lên mây, đến nỗi cha dượng cô cũng nhận ra được có chỗ không đúng.

"Cha dượng đối với mẹ có cái gì không tốt? Nhiều năm như vậy ông ngày nào không nâng đỡ mẹ? Mẹ chẳng lẽ muốn từ bỏ cuộc sống bây giờ, cùng một tên lừa gạt cao bay xa chạy? Vậy con đây? Con tính là gì? Mẹ căn bản không xứng làm mẹ con!"

Chát —

Trầm Viện đánh Lâm Diệu Ngữ một cái bạt tai, con mắt đỏ, ngón tay ngắt điếu thuốc không ngừng run.

"Con có được cuộc sống tốt đẹp ngày hôm nay đều nhờ cả vào mẹ. Nếu không phải vì con mẹ đã phải tính toán nhiều năm như vậy ở Lâm gia. Chính con không phấn đấu để Lâm Sơ Ngôn cướp đi nhiều đồ vật như vậy! Bất luận người nào đều có tư cách mắng mẹ, nhưng con không có."

Bà đã sớm chịu đủ loại cuộc sống này, bà nghĩ tới Lê Vĩnh Niên là tên lừa đảo, thế nhưng vậy thì thế nào? Không phải là tiền sao? bà có tiền, tại sao không lừa tiếp?

"Mẹ đánh con?" Lâm Diệu Ngữ bưng nửa bên mặt, nhịn xuống nước mắt muốn lăn xuống: "Mẹ, mẹ có nghĩ tới hắn đã trở về không? Thậm chí mọi nhất cử nhất động của mẹ hắn đều biết?"

Hắn? Trầm Viện ngẩn ra.

"Mẹ đừng trách con đã không có nhắc nhở cho mẹ, hắn đã đi tìm mẹ rồi."

Trầm Viện bừng tỉnh hoàn hồn, bị khói thuốc trong tay làm nóng một chút, mắt lộ ra sợ hãi: "Không, không thể..."

...

Lâm Sơ Ngôn vô cùng mong đợi lần này ra ngoài chơi, dọc theo đường đi liên tục cùng Nguyễn Kiều thảo luận hành trình, cuối cùng theo đề nghị của cậu ta quyết định mở du thuyền ra biển. Cậu cũng gửi lời mời Trình Hãn, đối phương rất sảng khoái đồng ý rồi.

Thường ngày ra ngoài dì Chu đều sẽ giúp bọn họ thu dọn hành lý, lần này Lâm Sơ Ngôn tự nhốt mình trong phòng thu dọn, Chu Các Chi từ phòng sách khi trở về, đã nhìn thấy hai cái vali hành lý chỉnh tề.

"Sao không để Chu Di làm?"

Lâm Sơ Ngôn đang ngồi trên sàn nhà, nghe thấy âm thanh ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai bên gò má đỏ bừng, xem ra trạng thái tinh thần rất tốt.

Chu Các Chi đối với tiểu câm như vậy quả thực yêu thích không muốn buông tay, mặt đối mặt ôm người lên đùi ngồi, bàn tay nâng mông cậu mềm mại: "Rất vui sao?"

Hài lòng, Lâm Sơ Ngôn ở trong lồng ngực của hắn dùng sức gật đầu.

Cậu đã rất quen thuộc loại tư thế thân mật này, bọn họ không có người ngoài ở lúc chính là dính vô cùng, dù cho cãi nhau cũng không tách ra được bao lâu.

Cậu nghĩ: (Đại phản diện cuối cùng cũng coi như làm một việc khiến tâm tình của mình tốt hơn! Tuy rằng Nguyễn Kiều vẫn mắng mình không tiền đồ, mềm lòng lại dễ dàng bị dụ.)

Hai người ôm cùng nhau nói chuyện một hồi. Kỳ thực giao lưu giữa bọn họ đại đa số là Chu Các Chi hỏi, Lâm Sơ Ngôn nói trong lòng, nếu như dễ dàng biểu đạt mới sẽ mở miệng.

Khả năng phát âm của cậu chỉ dừng lại ở từ ghép câu đơn liền không tiến thêm một bước nào. Chu Các Chi khi rảnh rỗi sẽ cùng cậu luyện tập rất nhiều lần, thế nhưng chính là trì trệ không tiến.

Diệp Tư Minh lo lắng kiến nghị cậu làm thêm một lần kiểm tra tỉ mỉ, xem cơ năng dây thanh có phải là bị tổn thương không.

Lâm Sơ Ngôn không muốn đi, tạm thời lảng tránh, Chu Các Chi cũng không có bức bách cậu.

"Có thể đi, công hải?"

Lâm Sơ Ngôn chợt nhớ tới hỏi. Anh chưa từng ra biển xa,, trước đây du lịch lúc cũng ra biển chơi đùa lặn biển. Nhưng đều là trò chơi trẻ con.

Nguyễn Kiều cùng Phó Minh Sâm rất thích ra biển, thường xuyên cùng bạn bè tổ chức tiệc trên du thuyền.

Nghe nói lần kỳ quái nhất cậu ta còn hẹn mười mấy cái người mẫu nam nước ngoài lên thuyền biểu diễn. Bị Phó Minh Sâm bắt về nhà mạnh mẽ giáo huấn một trận, mấy ngày xuống không được giường.

Lâm Sơ Ngôn chỉ nghe nói qua trong phim ảnh công hải không thuộc về bất kỳ quốc gia nào quản lý, rất tự do.

Chu Các Chi vừa nghe liền biết Nguyễn Kiều lại truyền vào đầu vợ hắn mấy thứ linh tinh, kiên nhẫn giải thích: "Công hải có thể đi. Thế nhưng không có nghĩa là có thể muốn làm gì thì làm, vẫn phải tuân thủ pháp luật hàng hải quốc tế."

Lâm Sơ Ngôn ồ một tiếng, "Hỏi một chút, mà thôi." Cậu không thật sự dự định đi.

Chu Các Chi vò vò đầu cậu đang xù, ánh mắt như bao phủ một tầng sương mù, không nhanh không chậm hỏi: "Tiểu Ngôn muốn đi công hải làm chuyện xấu xa gì sao?"

-----------

*Công hải: Vùng biển không thuộc chủ quyền của bất kỳ quốc gia nào, nằm ngoài lãnh hải và vùng đặc quyền kinh tế của các nước ven biển.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro