Chương 8. "Là cô bắt phu nhân tôi phải.."
Ngỡ rằng bên ngoài đã đủ xa hoa, vừa bước vào biệt thự, Lâm Diệu Ngữ vẫn bị khiếp sợ.
Thật sự là đỉnh cấp lão gia tộc Hải Thành, không phải là nơi mà loại nhà giàu mới nổi có thể so sánh.
Không trách Lâm Sơ Ngôn, người câm rác rưởi, nay cũng dám thất lễ với họ, xem ra đã quên trước đây ở nhà bị đè thấp.
Chu Di dẫn họ đến phòng khách, đặt lên một bình trà là đã biến mất.
Lâm Hoằng Thăng cùng Trầm Viện ba người đợi nửa giờ, Lâm Sơ Ngôn mới chậm rãi xuất hiện. Người câm nhỏ không biết đi đâu, mặt đỏ bừng, trán còn đẫm mồ hôi.
Lâm Diệu Ngữ định trào phúng, nhưng người hầu biến mất rồi lại trong nháy mắt gần như đồng loạt xuất hiện.
Liên tiếp vang tiếng "phu nhân! phu nhân!", đưa khăn đưa khăn, bưng trà bưng trà, ngay cả Chu Di, vốn thái độ lạnh lùng, cũng nở nụ cười từ ái, hỏi han ân cần, hoàn toàn coi họ như phông nền.
Lâm Sơ Ngôn không thể nói chuyện với Lâm Hoằng Thăng, một trận bận rộn qua đi, cuối cùng họ mới ngồi đối diện nhau. Lúc này sắc mặt ai cũng hơi khó coi.
-"Tiểu Ngôn, gặp được con thật không dễ."
Trầm Viện mở lời trước, bà mặc trang phục tinh xảo, mang dấu ấn riêng, giọng điệu giả vờ hoàn hảo đến mức tinh tế.
Lâm Sơ Ngôn chớp mắt, choáng váng; cảnh tượng vừa bị ép ký tên trước mắt dường như lặp lại, nhưng địa vị giờ đã hoàn toàn khác.
Cậu đánh chữ hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì không?"
Lâm Hoằng Thăng nguyên bản định mở miệng, lập tức lại nhíu mày nói: "Con.. đứa nhỏ này có ý gì? Ta làm cha tìm con, cần phải có chuyện sao? Con gả cho Các Chi rồi, không nói lại mặt không có, tin tức cũng không có. Cư xử như thế, được coi là ngoan ngoãn biết điều sao? Hay con cảm thấy vì gia tộc thông gia mà oan ức?"
Liên quan việc có muốn gặp bọn họ hay không, Lâm Sơ Ngôn suy nghĩ đầy đủ một phút. Lấy Lâm Hoằng Thăng cùng Trầm Viện làm người, lần này không gặp, nói không chừng lần sau sẽ làm ra chuyện càng khác thường.
Không ngờ bọn họ không biết xấu hổ đến mức này, vừa đến đã cho cậu một làn sóng áp lực mạnh. Sớm đã chủ động làm khó cậu, đạo đức bị bắt mất rồi.
Trầm Viện trong lòng thoải mái chút, cười phụ họa:
- "Cha con cũng là lo lắng cho con trước nhìn thấy con vào bệnh viện, chúng ta đều lo lắng không yên, sợ con cùng Các Chi làm náo loạn cái gì khó chịu."
Lâm Sơ Ngôn mặt không cảm xúc đánh chữ: "Ồ? Vậy cũng không thấy các người thăm hỏi tôi một câu." Nếu như cậu thật bị đại phản diện làm gì, e rằng Lâm Hoằng Thăng ngay cả nhặt xác cũng không dám tới đây.
Lâm Hoằng Thăng hắng giọng, mắt đảo xem những nơi khác, sắc mặt có chút khó chịu.
Lâm Diệu Ngữ không nhịn được nói:
-"Em đây là thái độ gì? Cha đã vất vả đến thăm em, em lại nói như vậy? Xem ra có Chu Các Chi rồi đúng là không giống nhau, có người làm chỗ dựa đúng không?"
Nữ nhân này thật sự trước sau như một, da mặt dày đến không ngờ!
Chu Các Chi trước kia là bản thân cô ta không muốn, giờ cũng có thể đem ra công kích cậu? Lâm Sơ Ngôn tức giận đánh chữ, tay run lên, nguyên thân người câm này thật sự không chịu nổi, cãi nhau quá chịu thiệt.
Người hầu Chu gia vây xem, âm thầm sốt ruột.
Là phu nhân nhưng cũng là tiểu thiếu gia do Lâm gia sinh ra, để một kẻ không huyết thống bắt nạt như vậy, ai xem mà không nói một câu thái quá.
Lâm Sơ Ngôn quyết định không đọ sức với bọn họ, mặt lạnh, trực tiếp hạ lệnh tiễn khách:
-"Còn có chuyện khác sao? Tôi hôm nay thân thể không quá thoải mái, không có việc gì, tôi lên lầu nghỉ ngơi."
Trầm Viện cho Lâm Hoằng Thăng liếc mắt ra hiệu, đối phương cũng không vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:
- "Là như vậy, Lâm thị gần đây có một đơn đặt hàng xảy ra chút vấn đề. Nguyên liệu cung cấp cho Thiên Thịnh, phẩm suất kiểm tra không hợp cách."
-"Cái kia... gọi Tương Chanh, là thư ký của Các Chi đúng không? Con giúp ta nói giùm với Các Chi một chút, coi như nhắc nhở. Lần sau nhất định phải chú ý khâu chất lượng, đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa."
Trầm Viện cũng phụ họa:
-"Chúng ta hai nhà Chu – Lâm đều là thông gia, người một nhà không nói hai nhà lời, chút vấn đề nhỏ này không cần làm căng. Lại nói lần này phẩm suất ở ngành nghề bên trong rất bình thường, Tương Chanh quá soi mói."
Tương Chanh đi trực tiếp làm việc với các công ty cung cấp. Ngay lập tức sẽ phát hiện sản phẩm có vấn đề. Nhà máy xí nghiệp này thuộc sở hữu nhà họ Lâm mà có người nói người phụ trách là bà con Trầm Viện.
Người bà con của Trầm Viện vẫn kéo dài không cải chỉnh, mãi đến khi Tương Chanh dẫn người đem đám nguyên liệu này rút về, rốt cục mới khiến Lâm Hoằng Thăng phải nháo mặt.
Ròng rã 20 triệu hàng hóa, nếu Lâm thị thật sự tự mình gánh chịu, hầu như sẽ tổn thất cả năm lợi nhuận 20%.
Lâm Hoằng Thăng sầu đến mức chỉnh túc cũng không ngủ được, vẫn quyết định tìm Lâm Sơ Ngôn.
Lâm Sơ Ngôn đã biết chuyện ra sao, mặt lạnh gõ chữ trên điện thoại: "Xin lỗi, kiến nghị các người vẫn nên trực tiếp tìm Chu Các Chi, chuyện của công ty tôi cũng không chen vào được."
Một lợi ích khởi động thông gia như bia đỡ đạn, có thể có lời gì để nói quyền?
Dù Chu Các Chi hiện giờ với cậu vẫn có chút hảo cảm, cậu cũng không dám vọng tưởng sẽ có đặc quyền gì.
Hơn nữa... Lâm Sơ Ngôn không chút biến sắc, quét mắt nhìn bọn họ, những người này cũng không đáng bận tâm.
" Ta xem hôm qua đấu giá diễn ra thế nào, Chu tổng đối với em rất tốt." Lâm Diệu Ngữ tràn ngập ác ý nhìn chằm chằm Lâm Sơ Ngôn, nói: "Em nói đi, việc này em có giúp hay không?"
Thật kỳ quái, thực sự quá kỳ quái.
Tại sao có người lại thẳng khí hùng mạnh đến mức này? Lâm Sơ Ngôn nở nụ cười, cảm giác mình dù nói nhiều với bọn họ cũng chỉ là nói những lời vô nghĩa mà thôi.
Ngẩng đầu lên, trong ánh mắt của bọn họ, cậu lắc lắc đầu, đứng lên chuẩn bị trở về phòng.
Lâm Hoằng Thăng không nghĩ ngợi, vốn ngoan ngoãn nghe lời Lâm Sơ Ngôn, giờ dĩ nhiên trở mặt không quen:
-"Ta lời còn chưa nói hết, con đứng đó cho ta!"
Lâm Sơ Ngôn mắt điếc tai ngơ, ánh mắt ra hiệu cho quản gia tiễn khách.
Trầm Viện thấy thế dùng khổ nhục kế, đầu tiên thở dài, tiếp theo giả vờ rơi lệ: "Ta biết, Tiểu Ngôn, con đối với ta có ý kiến. Nhiều năm nay ta vẫn cố gắng làm tốt cho con, đáng tiếc... Con trước sau không coi ta là thành viên trong nhà."
Lâm Sơ Ngôn: "..."
Lâm Diệu Ngữ thấy mẹ ruột khóc, không nhịn được, lớn tiếng gọi: "Lâm Sơ Ngôn, em mau xin lỗi mẹ chị đi!"
Dựa vào cái gì mà muốn cậu nói xin lỗi?
Lâm Sơ Ngôn quay người lại, lạnh lùng nhìn bọn họ chằm chằm, cảm thấy lồng ngực bốc lên một luồng nóng bỏng, giận dữ như lửa xông lên, vọt tới tận rễ: cái đau tê dại, nhiều ký ức không thuộc về hiện tại hiện lên.
Âm ầm tiếng mưa rơi, điên loạn cãi vã, trên không rơi rụng hoàn toàn thay đổi hình dáng nữ nhân... cùng với đầy đất đỏ tươi.
Lâm Sơ Ngôn vẫn chưa tận mắt nhìn mẹ ruột nguyên thân mất, cậu biết đây là ký ức mảnh vỡ còn lưu lại, bị phẫn nộ kích thích.
Tâm lý học nói mỗi lần có tổn thương nghiêm trọng, nếu lần thứ hai nhớ lại những hình ảnh này, bản thân người đó sẽ xuất hiện triệu chứng bệnh trạng.
Trán cậu mơ hồ đau nhói, hình ảnh không đứng yên trong đầu, Lâm Sơ Ngôn càng cảm thấy khó thở, tay không ngừng run rẩy.
"Phu nhân, người sao vậy?" Chu Di chú ý tới sắc mặt Lâm Sơ Ngôn, thấy cả người như ướt mồ hôi, ánh mắt cũng không tập trung.
Ngay cả Lâm Hoằng Thăng cũng có chút lo sợ: "Tiểu Ngôn... Con không sao chứ?"
Đúng lúc này, một âm thanh lạnh lẽo vang lên ——
"Ồn ào cái gì thế."
Chu Các Chi bước ra, thân mặc âu phục màu đen, trầm liễm lạnh lùng, quanh người hiện ra ánh kim loại như lưỡi đao sáng lạnh:
-"Mấy vị hôm nay rảnh rỗi, tìm đến Tiểu Ngôn ôn chuyện à?"
Lâm Sơ Ngôn đứng ở cửa thang gác, gương mặt trắng xám, ngơ ngác nhìn Chu Các. Hắn... không phải đang ở công ty sao? Sao bỗng nhiên trở về?
Chu Di thật giống như nhìn thấy cứu tinh như thế, vẻ mặt từ nghiến răng nghiến lợi biến thành vênh vang đắc ý. Quản gia ngữ khí khéo léo mà đem trước sau nói một lần, tiện thể ám đâm đâm tố cáo một cái.
Chu Các Chi chậm rãi đi tới Lâm Sơ Ngôn trước mặt, người câm nhỏ con mắt cũng có chút đỏ lên, "Bình thường không phải rất lợi hại sao? Tôi không ở cũng bị người ta đến bặt nạt ?"
Lông mi Lâm Ngôn Sơn run run, bĩu môi.
( Chưa nghe câu hai nắm đấm khó địch bốn bàn tay à? Ba tiện nhân cùng xông lên, tui rơi xuống hạ phong cũng là chuyện bình thường. Nếu như tui có thể nói chuyện, còn chưa tới phiên anh tới cứu đâu nhá! )
Chu Các Chi cười lạnh một tiếng, nhìn lướt qua người trong phòng khách.
(Cái người tàn ác này mới đó đã trở về rồi? Sẽ không phải là do quản gia mật báo đấy chứ?) lâm Diệu Ngữ ở nói thầm trong lòng , vừa ngẩng đầu liền đối mặt với tầm nhìn lạnh lẽo của Chu Các Chi.
"Là cô nói, để phu nhân của tôi phải xin lỗi ?"
Lâm Sơ Ngôn nhất thời nhột nhột, lỗ tai nóng lên. Bình thường nghe người hầu gọi cũng không cảm thấy cái gì, "Phu nhân của tôi" mấy chữ này từ Chu Các Chi trong miệng nói ra, thì sao lại... có chút xấu hổ.
( Ầu, đây chính là cảm giác có ông xã để dựa sao? Nhìn như vậy Chu Các Chi lại càng đẹp rồi! )
Ánh mắt Chu Các Chi như như chuồn chuồn lướt nước rơi vào trên mặt Lâm Sơ Ngôn , rất nhanh lại dời đi.
-"Lâm tiểu thư gần đây ở Hải Thành danh lưu quyển bên trong khá có danh tiếng, không biết bọn họ khi đối với cô khi biết quanh năm ức hiếp đánh chửi em trai sẽ như thế nào?" Ngữ điệu rất nhẹ một câu hỏi, Lâm Diệu Ngữ dĩ nhiên nghẹn nửa ngày không dám trả lời.
-"Tôi không có..." Lâm diệu ngữ hoảng sợ phủ nhận, nhìn về phía Trầm Viện cùng Lâm Hoằng Thăng cầu viện. Cô từ một con gái không được ai chú ý, đến đại tiểu thư Lâm gia hiện tại người người cao liếc đã phải trả giá nỗ lực có thể nói là gian khổ.
Cho nên cô có chán ghét Lâm Sơ Ngôn như thế nào đi nữa, ở trước mặt người ngoài đều duy trì hình tượng chị kế ôn nhu.
Lâm Hoằng Thăng mở miệng cười: "Diệu Ngữ không phải là người như thế, kỳ thực chỉ là một chuyện nhỏ, coi như đều là người một nhà ."
Lâm Sơ Ngôn trào phúng kéo kéo khóe miệng, Lâm Hoằng Thăng tới lúc này , vẫn như cũ giữ gìn không có huyết thống con gái kế, thật không biết Trầm Viện cho ông ta uống bùa mê thuốc lú gì.
Ngay cả Lâm thị cũng để cho nhà mẹ đẻ Trầm Viện toàn phương xâm chiếm, có lúc nào bị bán còn giúp bà ta đếm tiền đây!
-"Chu gia lúc nào đến phiên người ngoài tự ý năng ngược đi vào?" Chu Các Chi nhàn nhạt một câu nói đánh gãy hắn, "Lâm gia dù sao vẫn nên tự trọng là tốt hơn."
Câu nói này lại như một cái bạt tai, mạnh mẽ đánh vào mặt Lâm Hoằng Thăng, hắn triệt để xì hơi, sắc mặt xám xịt không nói gì nữa.
---
Náo loạn cả buổi chiều, phòng khách cuối cùng cũng khôi phục yên tĩnh.
Lâm Hoằng Thăng và những người khác được hộ vệ áo đen cung kính mời ra khỏi cửa. Ở cổng lớn, Lâm Diệu Ngữ ngã nhào một cái, đầu gối rớm máu không ngừng, Trầm Viện đau lòng đến mức phải gọi xe cứu thương.
Đến đây thì sự việc có chút quỷ dị.
Lâm Diệu Ngữ ngã sấp xuống hiển nhiên không phải ngoài ý muốn. Với tính cách "trừng mắt tất báo" của Chu Các Chi, tám chín phần là tác phẩm của hắn.
Thế nhưng, Lâm Sơ Ngôn chưa bao giờ nói với Chu Các Chi rằng đầu gối mình bị thương là do Lâm Diệu Ngữ gây ra. Vậy... hắn làm sao biết được?
Còn có những ký ức nguyên thân để lại, khi Lâm Sơ Ngôn nhắm mắt, hình ảnh lại lần nữa hiện lên rõ ràng trong đầu, ngay cả mùi máu tanh cũng chân thực đến dị thường.
Như thể chính cậu đã tự mình trải qua vậy.
Cậu giơ tay lên, những ngón tay trắng nõn, thon dài không kìm được mà run rẩy. Từng cơn đau nhói và cảm giác nghẹt thở lại ập tới.
Xuyên tới đây đã lâu, Lâm Sơ Ngôn vẫn luôn coi bản thân và nguyên thân là hai cá thể tách biệt. Nhưng lúc này, cậu mới thật sự nhận ra, vận mệnh của mình và nguyên thân đã quấn chặt vào nhau.
Chu Các Chi từ thư phòng đi ra, đi ngang qua sân thượng thì phát hiện Lâm Sơ Ngôn đang ngồi ngẩn người hướng về phía biển rộng.
Hình như cậu rất thích vị trí này, còn đặc biệt mang chiếc ghế nằm màu trắng mềm mại đặt ở đây, thêm bàn nhỏ, ô che nắng và cả đèn ngoài trời.
Trên người Lâm Ngôn Sơ dường như đang chất chứa đầy mâu thuẫn.
Từ sau khi ý thức thức tỉnh, phát hiện tất cả mọi người đều là nhân vật có hành vi và tư tưởng hoàn toàn thống nhất với kịch bản, tất cả lời nói, việc làm đều không thật sự chân thực.
Mãi đến khi gặp lâm Ngôn Sơ — hành vi của cậu và tiếng lòng lại hoàn toàn trái ngược, như thể đang nhập vai vào một nhân vật nào đó.
Ánh mắt Chu Các Chi trở nên trầm sâu, dường như cậu đang đóng vai một cô vợ nhỏ đáng yêu của mình.
Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà nhuộm cam rực rỡ phía cuối chân trời.
Lâm Sơ Ngôn ngẩn người hồi lâu, vừa quay đầu lại đã thấy có người đang đứng nơi khung cửa.
Chu Các Chi mặc đồ đen ở nhà, không rõ đã đứng nhìn hắn bao lâu.
Lâm Sơ Ngôn: ... Bước đi chẳng lẽ không một tiếng động sao?
Hắn còn tưởng Chu Các Chi sẽ nói gì, chẳng hạn chế nhạo mình vô dụng. Nhưng đối phương chỉ trầm giọng bảo:
"Ăn cơm tối."
-(A, đã tới giờ ăn cơm sao? Buổi trưa ồn ào, đầu óc bị quấy loạn đến giờ vẫn chưa định thần.)
Lâm Sơ Ngôn ngẩn ra một chút, phản ứng chậm chạp mới kịp hiểu, vội vàng từ ghế nằm đứng dậy đi tới.
Chu Các Chi như vừa tắm xong, trên người thoang thoảng mùi sữa tắm dịu nhẹ.
-(Hắn dùng cái gì vậy nhỉ? Hôm nào chờ lúc không có ở nhà, phải vào phòng ngủ hắn lén tìm mới được.)
Lâm Sơ Ngôn cảm thấy Chu Các Chi chắc có bệnh thích sạch sẽ nhẹ. Vừa về đến nhà liền rửa ráy, cũng không thích người khác động chạm tay chân. Nhưng với mình thì dường như lại không mấy ghét bỏ.
"Từ nay về sau, những người không muốn gặp thì không cần miễn cưỡng bản thân."
Âm thanh trầm thấp từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
Lâm Sơ Ngôn ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt đen thẳm của Chu Các Chi. Thực ra hắn có một đôi mắt rất đẹp, lông mi dày rậm, khi hơi khẽ nghiêng nhìn, lại lộ ra chút thâm tình.
Bầu không khí lúc này thật sự có chút ám muội.
Lỗ tai Lâm Sơ Ngôn bỗng đỏ bừng, kéo theo cả cổ cũng ửng hồng, vội vàng dời mắt, không dám nhìn thẳng.
(Cứu mạng, phản diện sao lại đẹp trai thế này! Ngày nào cũng ngắm gương mặt này, sớm muộn gì cũng chịu không nổi mất!)
— Phản diện...?
Bước chân Chu Các Chi khựng lại, giữa chân mày dần dần nhíu chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro