Phần 11: Đây là của nhà tôi
Edit by Luftmensch
https://truyentop.pro/tac-gia/_Luftmensch_24
Chưa đến 6 giờ tối, bữa tiệc ở khách sạn Vạn Hải đã bắt đầu nghênh đón khách đến.
Bữa tiệc được ấn định vào 18 giờ 30 phút chính thức bắt đầu, trên từng bàn trong phòng ăn đã được sắp xếp tinh xảo đồ vật cùng những mâm trái cây. Nhân viên phục vụ cũng đã cung kính đứng đợi ở hai bên, mỉm cười chào đón những vị khách bước vào trên thảm hoa văn thêu tinh xảo.
Vạn Hải cũng có thể nói là một trong những khách sạn nổi tiếng, sảnh tiếp đãi yến tiệc hầu như để tổ chức tiệc cưới, tiệc chiêu đãi của doanh nghiệp cũng có, nhưng bất kể là trường hợp nào, khách tới đều là tây trang giày da, vô cùng nghiêm túc trịnh trọng. Quần áo lòe loẹt như hôm nay, đúng là lần đầu được thấy.
Nhân viên có mấy năm kinh nghiệm dẫn đường cho những vị khách này vào phòng tiệc cũng không nhịn được tò mò, lặng lẽ kéo góc áo một vị đồng nghiệp, "Này, cậu có biết đêm nay là người của công ty nào không? Sao lại còn mặc cả quần bơi tới như thế kia?"
Vị đồng nghiệp kia nhìn quanh xem xét một vòng, thấy không ai chú ý tới họ, mới hạ giọng nói, "Ai biết a, tôi nghe được có người nói chuyện bên trong cái gì đó, lát nữa cậu chú ý một chút, đừng tranh thủ chiếm tiện nghi." Người này nhướng mày, trong lời nói có chút coi thường, "Chắc chỉ là một công ty nhỏ, đến khách sạn chúng ta khoe mẽ đi, nhìn qua đã thấy không có phép tắc."
Quản lí nghiêm khắc quét mắt qua, hai người không dám tiếp tục thì thầm, vội vàng làm việc.
Lúc Đường Dịch ôm Chu Duy Duy tới sảnh khách quý, chỉ thấy một cảnh lộn xộn nhốn nháo. Chu Hạo đi phía sau cậu từng bước đi đến, thấy thế nhẹ nhàng ôm vai cậu, hạ giọng, "Tôi đã cho người sắp xếp chỗ em gần tôi, em muốn ra chỗ luôn hay đợi chút nữa?"
Chuyến bay của Chu Hạo trễ mất hai mươi phút, y từ sân bay bảo lái xe tới thẳng khách sạn, khó khăn lắm mới đem sai lệch giờ rút lại hơn nửa, bọn họ mới có thể vừa kịp đúng giờ đến bữa tiệc.
Lái xe lão luyện lại trầm ổn từ lúc nhậm chức đến giờ chưa từng phóng điên cuồng như vậy, hôm nay bị ông chủ ép buộc đánh cược lá gan mấy chục năm, tăng tốc hết cỡ cho con xe cấp C phóng trên đường như ăn cướp, không biết chọc giận bao nhiêu "thái tử gia" đang lái xe thể thao hàng tỷ lượn lờ ngoài đường. Nhưng tài xế già cũng vô cùng đã nghiền, thấy Đường Dịch xuống dưới đón ông chủ, còn không quen khoe khoang.
Đường Dịch lúc ấy vẻ mặt thản nhiên, theo nam nhân từ trên xe bước xuống, bỗng nhiên có chút hoảng hốt.
Cậu mặc dù mơ hồ cũng hiểu được dụng ý của Chu Hạo, bọn họ vào tiệc cần để ý thời gian, kỳ thực chỉ cần để ý một người mà thôi. Đường Dịch nói câu "Tôi chờ anh ấy cùng đi" ít nhiều cũng mang theo cung kính với cấp trên, dù sao cũng là Chu Hạo dặn dò trước.
Nhưng sau những lời này, phản ứng của Chu Hạo hoàn toàn không giống phản ứng của một lãnh đạo nghiêm khắc lạnh lùng nên có.
Ngược lại còn có chút hàm ý không nói rõ được.
--
Chu Hạo thoáng cúi đầu, thấp giọng nói chuyện bên tai Đường Dịch cứ như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua lướt lại bên tai cậu.
Thân hình Đường Dịch cứng đờ, thay đổi tay ôm Chu Duy Duy trong lồng ngực, ngẩng đầu chỉ về hướng Ninh Trạch Vũ, cười nói, "Tôi chút nữa mới qua, đi tán gẫu với Ninh quản lí đôi câu trước."
Chu Hạo theo hướng cậu chỉ mà nhìn qua, thấy Ninh Trạch Vũ lúc nhìn thấy mình vung tay lên vẫy vẫy, liền cười gật đầu xem như chào hỏi, sau đó quay người đi.
Thẩm Phàm vẫn chưa đến, mọi người tranh thủ cơ hội này ngồi xuống làm quen bắt chuyện với nhau. Ninh Trạch Vũ thấy Đường Dịch lại gần, mới vỗ ngực thở nhỏ một tiếng.
"Đường Dịch, vừa nãy là Chu tổng à?"
Đường Dịch gật đầu, gọng kính ép vào mũi có chút không thoải mái, vì thế cậu tháo kính nhéo nhéo mũi một chút, cười nói, "Chút nữa qua kính một ly?"
Ninh Trạch Vũ uống rượu tốt, tửu lượng cũng lớn, công việc ở bộ phận thị trường với hắn mà nói cứ như cá gặp nước, vô cùng vui sướng. Nhưng mỗi khi người này tới quán rượu, luôn thích xuống tay với Đường Dịch trước, Đường Dịch tuy rằng không thua hắn, nhưng cũng ăn không ít khổ.
Đường Dịch nhân cơ hội này, liền tự nhiên lấy Chu Hạo ra trêu hắn.
Thấy biểu tình Ninh Trạch Vũ như táo bón, bỗng nhiên cảm thấy việc cáo mượn oai hùm cũng là chuyện vô cùng sảng khoái.
Quả nhiên, Ninh Trạch Vũ cười gượng hai tiếng, không cam lòng lại tiếp tục khiêu chiến, "Kính ông chủ là ý gì chứ, bụng bọn họ rất quý giá, người nào lại chịu mở mồm ra uống? Đêm nay vẫn là hai chúng ta, được chứ?"
Đường Dịch khiêu mi, liếc hắn một cái, Chu Duy Duy liền nhanh nhảu đáp ứng, "Đi! Không uống là chó con!"
"Úi!" Ninh Trạch Vũ bị bé dọa nhảy dựng, phục hồi tinh thần liền bật người lại không có ý tốt mà chọc chọc khuôn mặt nhỏ bé của Chu Duy Duy, "Còn chó con, đêm nay ai nhận thua người đó là cháu trai!"
Hắn không có hỏi Đường Dịch đứa bé này là con ai, ngay từ đầu đã quên hỏi, sau khi thấy nhóc con thú vị, liền vứt ra sau đầu.
Nhưng lúc này lại thấy Chu Duy Duy một thân lễ phục nhỏ vô cùng phép tắc, tò mò dùng cánh tay huých nhẹ Đường Dịch, "Đứa nhỏ này con nhà ai đấy?"
"Nhà Chu tổng a." Đường Dịch cười nói, "Chính là người cậu nói có cái bụng quý giá đó."
Ninh Trạch Vũ: "............."
Chu Duy Duy lại cực kì nhanh chóng nói tiếp, "Đúng, chú nói ba con không dám uống!"
Ninh Trạch Vũ vội ho khan hai tiếng giải thích, "Chú...chú...chú nào có?"
Chu Duy Duy phồng miệng, nghi ngờ liếc Ninh Trạch Vũ một cái, chờ đến khi người kia xấu hổ vuốt vuốt chóp mũi, bé mới thần thần bí bí nói thầm vào tai Đường Dịch, "Thực ra chú ấy nói đúng rồi..................."
Đường Dịch: "................"
Lối vào truyền đến một trận ồn ào, Đường Dịch quay đầu liền thấy một nam nhân trẻ tuổi đứng giữa một đám người đi vào hội trường, lúc này Ninh Trạch Vũ cũng cười chuyển hướng đề tài, "Ngồi xuống đi, tôi ngồi ở bên kia."
Bên cạnh Chu Hạo đã giữ hai ghế trống, Đường Dịch đặt Chu Duy Duy ngồi ổn định, mới xoay người nhìn về phía nam nhân trẻ tuổi đang từ từ đi đến kia.
Người kia đúng là Thẩm Phàm, khuôn mặt chính trực, bộ dáng cười nhàn nhạt như lúc đi lên bục nhận giấy khen thưởng.
Thẩm Phàm quy củ mặc tây trang giày da, ngay cả khuy tay áo cùng kẹp cà vạt cũng tỉ mỉ kết hợp.
Hội trường xuất hiện một mảng yên tĩnh ngắn ngủi. Có người nhìn thấy quần áo của Thẩm Phàm trực giác bảo không tốt, sắc mặt nhất thời liền thay đổi. Cũng có người, không quá để tâm mà liếc mắt nhìn một cái.
Thẩm Phàm đối với ánh mắt xung quanh vẫn thản nhiên mặc kệ, một đường thẳng tới chỗ mình, còn không quên gật đầu chào với người hai bên. Thời điểm đến bàn của Chu Hạo, mới thoáng ngừng bước.
"Đường Dịch," Thẩm Phàm bỗng nhiên cười cười, vẫy tay với Đường Dịch, "Đã lâu không gặp."
Đường Dịch sửng sốt một chút, Chu Hạo phía sau đã đứng lên, nho nhã lễ độ giơ tay ra, "Xin chào, Thẩm tổng."
"Chu tổng," Thẩm Phàm hơi nghiêng người, giơ tay ra bắt, "Không bằng, tôi ngồi cùng bàn với Chu tổng đi."
Thẩm Phàm nói xong liền ngồi xuống, không cho ai có cơ hội mở miệng.
Dựa theo kế hoạch sẵn có, trước yến hội sẽ có cái nghi thức nhỏ ba mươi phút, người chủ trì nói xong lời dạo đầu, Thẩm Phàm cùng mấy vị lãnh đạo khác đọc chút diễn văn, bữa tiệc mới chính thức bắt đầu. Sau đó nhân viên khách sạn lần lượt mang đồ ăn lên.
Lúc này Thẩm Phàm không ngồi về vị trí của mình, mà ngồi cạnh Đường Dịch, xung quanh mọi người hai mặt nhìn nhau không biết làm sao cho phải.
Thư kí của Thẩm Phàm ở một bên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cũng không có ý tứ giải thích.
Qua nửa ngày, vẫn là người phụ trách yến tiệc lại gần nhỏ giọng hỏi một câu, "Thẩm tổng, chút nữa người chủ trì nói xong lời mở đầu, ngài phải lên phát biểu." Người phụ trách chỉ đến vị trí xa xa, "Đó là chỗ của ngài."
Đường Dịch ở một bên nghe được nhướng mày, không nhịn được quay đầu lại nhìn.
Thẩm Phàm như có chút đăm chiêu nhìn vị chủ trì trên đài, người này mặc váy dạ hội hồng nhạt mỏng, đang cười nói chào hỏi với mọi người ở dưới.
"À, bảo cô ta đi đổi quần áo đi." Thẩm Phàm nhìn nhìn, rồi dời mắt đi.
Người chủ trì đang cười cười thình lình nhận được câu này, đơ ra một chút. Cô cũng không mang lễ phục khác, dù sao cũng nghe bảo đêm nay chỉ làm cho có hình thức một chút. Nhưng Thẩm Phàm dù sao cũng là tổng giám đốc, lúc này ông chủ không vui, cô cũng nào dám nói gì, chỉ có thể mượn tạm khách sạn một bộ.
Người chủ trì thay một thân lễ phục màu xanh, bĩu môi thành một vòng trên đài.
Người phụ trách lần này tới cũng thêm phần cẩn thận, ngay cả nói chuyện khẩu khí cũng tự giác mềm mỏng hơn, "Thẩm tổng, ngài xem?"
Thẩm Phàm cũng không thèm ngẩng đầu lên, phun ra một chữ, "Đổi."
Mọi người: "................"
Đường Dịch ngồi một bên trơ mắt nhìn người chủ trì kia thay đến sáu bảy bộ quần áo, cuối cùng trang điểm trên mặt cũng có phần giấu được nét mặt. Người trong hội trường cuối cùng cũng phát giác ra điểm không thích hợp, người chủ trì là một cô gái xinh đẹp, ở trên đài như giá áo mà thay hết bộ này đến bộ khác, Thẩm Phàm từ đầu đến cuối không liếc mắt một cái, cái này rõ ràng thể hiện ý tứ "thiên hạ độc tôn, thuận ta thì sống, nghịch ta không chết cũng bị lột vài tầng da" (nghịch trong đối nghịch)
Nói cái gì cũng không nói, liền xoi mói quần áo, ý tứ không thể rõ ràng hơn.
Vì thế người nào thông minh liền tranh thủ thời gian, lòng như lửa đốt mà quay về thay tây trang, sau đó cúi thấp người, lặng yên quay về chỗ. Ngẩng đầu lần nữa nhìn vị tổng giám đốc mới, trong mắt đã ẩn ẩn có điểm sợ hãi.
Tham gia buổi tụ họp mặc quần áo gì, những người này đương nhiên đều biết, cũng có chuẩn bị. Nhưng gợi ý của bên trên lại quá nhiều, ngay cả Ninh Trạch Vũ cũng chỉ nhớ mỗi ôn tuyền sau bữa cơm. Sau đó lại thấy có nhiều người ăn mặc tùy tiện đi xuống, mọi người liền ôm ý niệm có gì chết chung mà mặc kệ, cũng cứ thế mà đi đến bữa tiệc.
Sau đó bị Thẩm Phàm lạnh lùng tát cho một vuốt.
Người chủ trì thay sáu bảy bộ đồ, toàn bộ quá trình đều bị Thẩm Phàm lạnh nhạt, ngay cả một ánh mắt cũng không cho. Người phụ trách biết việc này mình khó thoát có quan hệ, trong lòng vừa tức giận mắng lời đồn Thẩm Phàm là người hiền lành lương liện, một bên khom lưng cúi người đứng chịu trận.
Cũng may người kia một lúc sau cũng thản nhiên mở miệng, "Bắt đầu đi!"
Yến tiệc cuối cùng cũng có thể theo lịch trình mà tiến hành. Trừ bỏ những lúc hội trường im lặng quỷ dị khi Thẩm Phàm phát biểu, người phụ trách cũng đưa lên được chút náo nhiệt khi gọi hai vị giám đốc báo cáo tổng kết giữa năm.
Sau khi rượu vào không khí rất nhanh liền náo nhiệt, trong lúc ăn uống linh đình, mọi người tựa như thoát khỏi áp lực vô hình ban nãy, vui chơi giải trí ầm ỹ vô cùng.
Thẩm Phàm ngồi cạnh Đường Dịch, toàn bộ quá trình đều chỉ cùng Chu Hạo đánh Thái Cực với mấy lão giám đốc.
Hầu hết là người khác ân cần tìm đề tài, Thẩm Phàm giương mắt trả lời vô cùng ít.
Chu Hạo thì lại rũ mắt sắm vai ba ba tốt, chuyên tâm dỗ Chu Duy Duy ăn rau. Đường Dịch ngồi ở chỗ không hợp thân phận giữa một đám người, càng không có cơ hội lên tiếng, vì thế trừ bỏ lúc ngẫu nhiên phụ họa cười thoe, cũng chỉ chuyên chú chăm sóc Chu Duy Duy.
Chu Duy Duy vô cùng ngoan ngoãn, mặc kệ là rau Đường Dịch bón hay canh Chu Hạo đút, bé đều ngoan ngoãn ăn. Chỉ là mắt to vẫn thường thường liếc về phía Thẩm Phàm ngồi bên kia, sợ hãi cẩn thận liếc.
"Đây là con nhà ai..............." Người ngồi đối diện Đường Dịch, mặt mang theo trào phúng nhìn từ trên xuống dưới, "Tôi không nhớ công ty có giám đốc mới như vậy a? Hay là Thẫm lão gia tiền đồ, mới có đứa thứ hai?"
Động tác ăn canh của Thẩm Phàm dừng lại, bỗng nhiên hàm xúc không rõ nở nụ cười.
Đường Dịch quay đầu lại nhìn liền thấy lệ chí trên mặt anh, lại bị nét cười này làm giật mình, cảm giác đã từng gặp ở đâu đó.
Cuối cùng vẫn là Chu Hạo ung dung bình thản tiếp lời.
"Đây là đứa nhỏ nhà tôi." Chu Hạo rũ mắt, gắp xương trong chén nhỏ của Chu Duy Duy ra, chậm rãi nói, "Chỉ là, hôm nay không tiện giới thiệu. Ăn cá......dù sao cũng phải lựa xương ra chứ."
Trong ánh sáng của ánh đèn, một bên cơ thể cường tráng của Chu Hạo bị phủ lên một lớp ánh vàng, hiện ra hình ảnh người cha nghiêm khắc. Lão giám đốc kia giật mình, mới phản ứng lại Chu Hạo với Đường Dịch cùng nhau bón một đứa trẻ ăn cơm, quan hệ của hai người họ, chắc chắn cao hơn so với Thẩm Phàm chỉ một câu thân thiện "Đã lâu không gặp".
Chu Hạo xấp xỉ tuổi Thẩm Phàm, nhưng trong mắt mọi người, còn đáng sợ hơn Thẩm Phàm nhiều. Dù sao mấy năm trước y đã thành cổ đông lớn thứ hai ở ER, mỗi lần đổng sự đưa ra chủ trương gì, Chu Hạo đều không nóng không lạnh không phản ứng, hoàn toàn bày ra bộ dáng tùy ý chèn ép bọn họ.
Nhưng sau khi tính toán một chút, y lại một chút lợi ích đều không sót, quả thực chính là ngư ông đắc lợi.
Y tính kế tinh vi, mọi người không ai dám nhiều lời một câu. Hai năm trước có một vị giám đốc cũng coi như có quan hệ không tồi với Chu Hạo, có lần thấy trong văn phòng Chu Hạo có quyển tạp chí do một minh tinh nhỏ chụp bìa, vì thế nhanh nhảu mà đem tiểu minh tinh kia đến Chu gia. Lúc ấy lại gần đến nhiệm kỳ mới, việc người này làm cũng không có gì đáng trách, nhiều lắm chỉ là đảm bảo lá phiếu của Chu Hạo có thể vững chắc thôi.
Ai ngờ được sau đó, Chu Hạo không nói hai lời liền trục xuất người đó khỏi ban quản trị. Một số người có liên quan đến vụ việc này, từ thư ký của Chu Hạo đến quầy lễ tân dưới lầu, không có ai may mắn thoát nạn, người thân quen trực tiếp trong vòng ba thế hệ cũng không có khả năng làm việc tại ER.
Quy định nhân viên trong ER, nghe nói hầu hết là do Chu Hạo tự mình sửa. Nguyên bản mọi người đối với quy định về giá trị tín nhiệm với quan hệ huyết thống có chút khinh thường, cho rằng chỉ là trò cười nhìn được mà không làm được mà thôi. Chờ đến sau này, mọi người mới muộn màng phát hiện, quy định này đâu chỉ là có dùng.
Nó quả thực là tiễn hết đám ăn bám quan hệ trong hai tháng, ôn như nhẹ nhàng mà giết người không chớp mắt.
Trong mắt mọi người, tổng giám đốc cũ hiền lành đôn hậu như cục đất, còn Chu Hạo chính là Diêm Vương tái thế lạnh lùng tàn nhẫn. Một người trở mặt vô tình, ra tay tàn nhẫn đương nhiên so với Thẩm Phàm có tính uy hiếp hơn.
Cậu do dự một chút, chỉ có thể cầm chén rượu trên bàn lên, hướng về Thẩm Phàm cười nói, "Thẩm tổng, tôi với Chu tổng kính ngài một ly."
Thẩm Phàm cả đêm chưa dính một giọt rượu, Đường Dịch cũng không có ý bắt hắn phải uống, định giơ chén rượu cạn sạch. Vừa mới chạm đến bên môi, cổ tay bị giữ chặt, Thẩm Phàm cản cậu lại.
"Cậu kính, tôi đương nhiên uống." Thanh âm Thẩm Phàm trầm thấp mà thong thả, mang theo chút nặng nề mà thở dài, "Chúng ta không say không về."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro