Phần 19: Sao hắn không theo đuổi được Lâm Duệ nhỉ?

Edit by Luftmensch

Mẹ Cố tận lực đè thấp giọng hỏi, ba Cố đang đi từ phòng ngủ sang, bà không muốn ba Cố nghe thấy.

Tính cách Cố Ngôn Đình cũng không có gì quái gở, bạn bè cũng nhiều, nhưng chưa từng dẫn ai về nhà.

Lúc đầu ba mẹ Cố đoán có lẽ do nhà không có điều kiện, mà bạn bè học cùng trong trường cấp ba trọng điểm đều là con nhà giàu, nên Ngôn Đình xấu hổ. Sau này mới phát hiện không phải như thế, lúc Cố Ngôn Đình học lớp 11 đã bắt đầu khoe cho bạn bè mấy thứ ba mẹ hắn tặng, hắn quả thực có chút tự ti nhưng trước giờ chưa từng vì hoàn cảnh gia đình mà xấu hổ.

Đường Dịch là người bạn đầu tiên hắn dẫn về nhà. Ba mẹ nào mà chẳng hiểu rõ con, con trai có cái thái độ ứng xử toàn lỗ thủng thế nhưng vẫn cố gắng hết sức nói tốt cả hai bên, khiến cha mẹ Cố vừa giận mà cũng buồn cười, nhưng cũng kinh ngạc rất nhiều mà bỏ toàn tâm toàn lực ra chiêu đãi Đường Dịch.

Nhưng chỉ cần hai ngày ngắn ngủi, ba mẹ Cố liền khen Đường Dịch không dứt miệng. Ba Cố một bên vuốt miệng ngắm bàn cờ, một bên lại có chút tán thưởng nói ra bốn từ: cơ trí, thành thục, trách nhiệm, trọng tình nghĩa.

Ba mẹ Cố đều rất thích đứa nhỏ Đường Dịch này, sau đó lại biết đến quá khứ cô nhỉ, mấy năm nay Đường Dịch đều bơ vơ, bọn họ mấy lần muốn nhận Đường Dịch làm con nuôi. Nhưng sau đó lại cảm thấy không ổn, liền lần lượt dặn dò cậu----nhà này chính là nhà của con!

Mỗi khi họ gửi cho Cố Ngôn Đình cái gì cũng gửi hai phần, mẹ Cố ngay cả khăn quàng cũng phải chọn lựa màu sắc cho Đường Dịch.

"Tiểu Dịch à....." Mẹ Cố nhẹ giọng nói, "Ngôn Đình làm gì sai thì con cũng đừng chấp nó, nếu nó không xin lỗi con, dì thay nó......"

Mẹ Cố đột nhiên dừng lại, điện thoại im lặng trong chốc lát, sau đó ba Cố tiếp điện thoại, vô cùng vui vẻ gọi, "Tiểu Đường hả! Chú của con đây!"

Đường Dịch sửng sốt một chút, lập tức cười nói, "Chú khỏe không ạ?"

"Rất tốt! Rất tốt!" Ba Cố vui tươi hớn hở trả lời, giọng cũng to thêm vài phần, "Lần này chú đã chuẩn bị tốt rồi! Chú mới học được hai chiêu, cháu cứ chờ xem, ha ha ha!"

Đường Dịch do dự một chút, còn chưa kịp nói gì, ba Cố đã hạ giọng, hiển nhiên là đang lấy tay che mic sợ mẹ Cố nghe thấy, "Tiểu Đường à, lần này nhân lúc Ngôn Đình không về, đến lúc đó con nói với dì con cho chúng ta đánh nhiều thêm mấy ván nữa được không?"

"Chú Cố, con năm nay phải tăng ca, không thể qua được." Đường Dịch ngừng một chút, nói.

Phản ứng của ba Cố hiển nhiên thẳng thắn hơn mẹ Cố nhiều, ông đầu tiên kinh ngạc mà a một cái, sau đó lại mất mát mà à hai tiếng.

Rất nhiều lúc trên người Cố Ngôn Đình có thể thấy bóng dáng của ba Cố, rõ ràng là kết quả của mưa dầm thấm lâu. Cái rõ ràng nhất chính là cặp cha con này rất dễ lộ cảm xúc ra ngoài.

Cố Ngôn Đình buổi sáng gọi điện thoại tám phần mười là sợ Đường Dịch Trung Thu phải lẻ loi một mình. Đường Dịch chắc chắn phải tách bạch rõ ràng với hắn, hận không thể ở khắp mọi nơi đối kháng với hắn, làm hắn hiểu được quyết định tuyệt đối của mình. Chỉ là lúc này ba Cố à hai tiếng, Đường Dịch lại không chịu được.

"...........Nhưng mà ngày mốt con rảnh, nếu không thì hôm đó con qua thăm chú dì," Đường Dịch cười cười, "Lễ vẫn không thể ở lại được ạ."

"Được! Được được được!" Ba Cố liên thanh đồng ý, "Vậy con qua đây một chuyến, ở lại một đêm nữa!"

Đường Dịch bất đắc dĩ thở dài, "Được ạ."

--

Cố gia ở ngoại ô thành T, kỳ thực nói là ngoại ô vẫn hơi quá, chỉ là nơi này vẫn là khu thành T, nhưng đi thêm vài bước thì có thôn.

Bên đó ít người đi, đường chính sửa chữa hơn mười năm cũng không sửa xong, năm đầu không cẩn thận đào phải ống đường ống dẫn khí đốt, tóm lại sau một năm như chiêu mộ thổ phỉ(?) trên đường đâu đâu cũng là hố, nhưng lại không được quan tâm đến. Taxi không đi qua đó, tự lái xe cũng thương xe, vì vậy phần lớn thời gian Đường Dịch với Cố Ngôn Đình về nhà bằng xe bus.

Một đường xóc nảy muốn lộn ruột, thời điểm Đường Dịch xách được mấy thứ đồ xuống đến nơi, cảm thấy nội tạng như bị đập nát luôn rồi.

Ba Cố đã chờ sẵn ở trạm xe bus, thấy Đường Dịch xuống xe vội bước tới, nhiệt tình đón tiếp, "Tiểu Đường!"

Nhà bây giờ của Cố gia đổi từ mấy năm trước, cách ký túc xá công nhân viên chức trước kia không xa lắm, nhưng môi trường và kích thước nhà ở tiểu khu mới này đều tốt hơn không ít, hai phòng ngủ hai đầu nam bắc.

Lúc mẹ Cố mua vốn muốn để cho Cố Ngôn Đình kết hôn, thành T muốn đem khu này vào vùng quy hoạch, về sau mở rộng đường cao tốc cũng vẫn tiện lợi. Còn khu nhà công nhân viên chức bên kia không có giấy chứng nhận bất động sản, quyền sở hữu tập thể của đơn vị, cấu trúc hạ tầng cũng không thể chống đỡ được động đất. Cha mẹ Cố chỉ có thể thuê bên kia trước, chờ sau này Cố Ngôn Đình kết hôn rồi hai vợ chồng già bọn họ mới trở về ở.

Đường Dịch theo ba Cố đi vào nhà, sau khi đổi giày thì tự giác đem đồ vật các thứ này nọ đặt ở phòng khách.

Trong nhà ăn đã dọn lên năm cái chén đĩa, nóng lạnh gì cũng có đủ, đều là đồ Đường Dịch thích ăn, trong bếp còn tỏa ra hương thơm của canh cá.

Mẹ Cố từ trong phòng bếp ló đầu ra, cười tiếp đón một tiếng, "Tiểu Dịch, đến rồi hả!"

"Đến rồi ạ," Đường Dịch quay đầu lại cười cười, sau khi đặt ổn thỏa mấy thứ đồ liền xắn tay áo sơ mi lên, đi vào phòng bếp hỗ trợ, "Con giúp dì một tay."

"Ui da xong ngay bây giờ! Con đi đường xa đủ mệt rồi, còn làm cái gì chứ!" Mẹ Cố xụ mặt ngăn cản cậu, hướng về sô pha nói, "Nhanh đi ăn nho đi, sáng nay chú Khang ở đối diện tặng cho đấy!"

Bà quay đầu lại nhìn không thấy ba Cố, liền gân cổ gọi, "Lão Cố!"

Ba Cố vui vẻ ôm bàn cờ chạy đến, cười đến mặt toàn nếp nhăn, "Ơi, ở đây ở đây!"

"........." Mẹ Cố tức giận trừng ông một cái, "Cơm nước xong xuôi hẵng chơi!"

Ba Cố quả thực vừa học được hai chiêu mới.

Cơm nước xong ba người liền ở trong phòng khách chơi cờ, Đường Dịch cùng ba Cố đánh cờ, mẹ Cố bình tĩnh ngồi ở một bên thu thập quân cờ, chồng mấy quân cờ cùm cụp lên nhau, thỉnh thoảng lại duỗi cổ nhìn về phía ba Cố, vẻ mặt khinh bỉ mà chỉ điểm một hai cái trong khi một nước bà cũng không rõ.

Ba Cố ngại bà vướng tay vướng chân, cau mày suốt mấy ván, đánh không ra quy luật gì. Dù như vậy, Đường Dịch vẫn thua cả ba ván.

Trong lòng cậu chứa tâm sự, vài lần cầm quân cờ lên lùi lại hoặc cầm con Tượng lên run rẩy đặt quá vạch. Cuối cùng vẫn là mẹ Cố cản cậu, lo lắng hỏi, "Tiểu Dịch à, con làm sao vậy?"

Đường Dịch trước đó đã tính toán ổn thỏa, lấy cái cớ mình phải đi công tác ở vùng khác, từ nay về sau không thể qua đây nữa. Chỉ là lúc này bị mẹ Cố lo lắng vỗ vỗ, cậu hoàn hồn thu mắt, nhìn bàn cờ hỗn loạn, trong lòng rối rắm nửa ngày vẫn không thể nói ra câu "Con về sau không tới nữa".

Lúc trước khi cậu và Cố Ngôn Đình ở bên nhau liền vô cùng quý mến cặp cha mẹ hiền lành thiện lương này. Bây giờ hai người chia tay, sự thoải mái đã dự đoán lại không đến.

Đường Dịch lau mặt, ra vẻ thoải mái cười cười, "A, không có việc gì ạ."

Mẹ Cố vẻ mặt hồ nghi, chỉ sợ cậu mệt mỏi hoặc có chỗ nào không thoải mái, vội đem chén nước ấm lại, sau đó đẩy cậu vào phòng ngủ đã được chuẩn bị tốt, "Nếu không con ngủ một lát đi? Dì còn có thuốc cảm, nếu con khó chịu chỗ nào thì bảo dì, nhớ chưa!"

Ba Cố vẻ mặt lo lắng đi theo sau, bị mẹ Cố đánh có một cái, "Tại ông đấy! Làm gì mà cứ phải nhất định phải vội thế! Tiểu Dịch chính là mệt vì cái đam mê của ông đấy! Đi sang bên cạnh đi!....."

Đường Dịch: "........."

Ba Cố một bụng tràn ngập ủy khuất, muốn nói lại thôi phất tay về Đường Dịch, quay lại phòng khách dọn bàn cờ.

Phòng ngủ của Cố Ngôn Đình bố trí đơn giản, cha mẹ Cố cố ý sửa chữa trang trí lại một chút, tường cũng được sơn trắng,....để chờ sau này Cố Ngôn Đình kết hôn thì dùng đến. Trong phòng có một cái giường đôi màu gỗ, bên cạnh là một cái tủ quần áo gỗ, bàn học còn có một cái giá sách tròn cũng bằng gỗ.

Cả phòng sạch sẽ, hiển nhiên là sáng nay mẹ Cố vừa dọn xong, trên giường phủ ga mới, đệm chăn phơi nắng mềm mại thoải mái xếp ở đầu giường. Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, rót ánh sáng đầy nửa căn phòng.

Đường Dịch quả thực có chút đau đầu, nhưng dù sao cũng là đến làm khách, nào có đạo lý ban ngày ban mặt lại ngủ ở nhà người khác. Nhưng lúc này mới qua giữa trưa một chút, ba mẹ Cố cũng nên nghỉ ngơi. Vì thế cậu ngồi vào bàn học, một bên xoa huyệt thái dương, một bên tùy ý lấy bừa một quyển sách từ giá xuống xem.

Sách trên giá xếp đầy lên đến tầng năm, từ những cuốn mỏng đến những quyển dày cộp đều là sách của cậu. Giá sách này là sau khi một lần cậu đến Cố Ngôn Đình mới thêm vào. Đường Dịch thường xuyên mua sách, kỳ thực cũng không thường xuyên đọc, chỉ là cậu thích cảm giác mua sách chất đầy nhà. Cố Ngôn Đình có lần muốn đưa Đường Dịch về nhà cùng đón năm mới, Đường Dịch không muốn đến, liền lấy cớ ở nhà đọc sách.

Sau đó không biết từ lúc nào Cố Ngôn Đình mua về cái giá sách tròn này, tự mình lắp ráp, rồi chiếu theo những quyển sách Đường Dịch mua để ở nhà mua lại toàn bộ rồi để ở đây.

Năm đó Đường Dịch không cùng hắn trở về, Đường Dịch tính tình cẩn thận, sợ ba mẹ Cố nhìn ra manh mối. Ngược lại, mùi hương của giá sách này rất lâu không tan, vài tháng sau khi Đường Dịch tới vẫn còn lưu lại chút hương.

Giá sách được đặt từ trên mạng, được giao đến tận nơi, còn những quyển sách này được Cố Ngôn Đình tự tìm mua từng quyển một ở hiệu sách Tân Hoa. Mua nhiều sách như vậy, phải chia thành nhiều đợt một đường xóc nảy chuyển tới, quả thực không phải chuyện dễ dàng gì. Đường Dịch mới đầu cảm thấy Cố Ngôn Đình ngốc ngốc đáng yêu, mua toàn bộ sách giống y đúc ở nhà. Bây giờ nghĩ lại, lại ẩn ẩn vì hành động của hắn mà rung động.

Cố Ngôn Đình tại sao không thể theo đuổi được Lâm Duệ ?

Đường Dịch bỗng nhiên nghĩ, tuy Cố gia là một gia đình bậc trung, nhưng không cần lo ăn lo uống, trong tay Cố Ngôn Đình cũng không thiếu tiền. Trừ bỏ việc không thể tùy tiện ném tiền ra cửa sổ như đám phú nhị đại, Cố Ngôn Đình bất kể bề ngoài hay tính cách đều có thể nói là bạn trai trong mơ.

Đường Dịch để ý nhất chính là việc trong lòng hắn có người khác, chứ không phải Lâm Duệ bên kia-----dù sao người trong lòng Cố Ngôn Đình chính là Lâm Duệ , tám phần ưu tú cùng với vô cùng thâm tình, Lâm Duệ một chút cũng không rung động chứ sao?

Giờ khắc này, Đường Dịch mới có chút ghen tị với Lâm Duệ .

Chỗ nào của Lâm Duệ cậu cũng không để vào mắt, thậm chí trong thâm tâm cậu khinh bỉ sự tồn tại của loại người như Lâm Duệ , dối trá, ích kỷ, quan hệ bừa bãi, yêu thích hư vinh.....Ở phương diện đạo đức, Lâm Duệ chính là một con kiến chỉ cần một cước là có thể giẫm chết.

Chỉ là con kiến này mấy năm trước làm tốt được một việc, thành công khiến Cố Ngôn Đình nhớ mãi không quên.

Vì thế trong mắt Đường Dịch, những hạnh phúc nhỏ bé bình dị giữa cậu và Cố Ngôn Đình, so với sự nổi bật kia, trở nên không đáng kể. Thậm chí bởi vì có liên quan đến Lâm Duệ , khiến cho cậu càm thấy chúng còn có chút rẻ mạt. Chia tay cậu không hối hận chút nào, điều hối hận duy nhất là chia quá muộn, bây giờ đâu đâu cũng phải xé bỏ, mới có thể thoát hoàn toàn khỏi bóng dáng Cố Ngôn Đình.

Giữa chiều ánh mặt trời mềm mại ôn nhu chiếu tỏa, Đường Dịch không biết từ lúc nào đã ghé vào bàn thiếp đi. Mơ mơ màng màng không biết đã bao lâu, chợt nghe thấy ở cửa truyền đến tiếng động, tiếp đó là tiếng mẹ Cố vui vẻ kêu lên.

"Con về rồi hả! Ui, thật bận rộn quá mà, Trung Thu cũng không rảnh!"

Đường Dịch cả kinh, nghe giọng nói của Cố Ngôn Đình vang lên, tựa hồ có chút mệt mỏi, "Vâng, nên phải tranh thủ hôm nay."

"Trung Thu Đường Dịch cũng không rảnh a!" Mẹ Cố dừng lại một chút, hạ giọng nói, "Có phải hai đứa cãi nhau không!"

"A, làm sao có thể....." Cố Ngôn Đình ho nhẹ một cái, vội vàng nói, "Hai bọn con trưa nay còn ăn cơm với nhau, mẹ suy nghĩ nhiều rồi, em ấy chỉ là.....chỉ là bận."

Im lặng quỷ dị đột ngột bao trùm.

Cố Ngôn Đình nửa ngày mới nhận ra có gì đó không đúng, sửng sốt hỏi, "Sao vậy ạ?"

"Không sao," Đường Dịch không nói gì mở cửa, tựa vào cửa phòng ngủ nhìn hắn, "Chào buổi chiều."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro