Phần 2: Đến từ đâu thì cút về đó
Edit by Luftmensch và đừng có bứng đi khỏi Wattpad thèn kiu
Ý niệm chia tay Đường Dịch đã nhiều lần nghĩ tới.
Đường Dịch lớn lên không tệ, nhưng thực sự không cùng một kiểu với Lâm Duệ.
Lâm Duệ là kiểu mỹ thiếu niên nhẹ nhàng khoan khoái, cổ áo sơ mi mở rộng, quần bó, cho tới bây giờ vẫn là đeo kiểu giày lộ cổ chân. Khẩu vị của Cố Ngôn Đình chính là như vậy, mười mấy bạn trai cũ của hắn đều là kiểu dáng giống Lâm Duệ.
Đường Dịch ngay thời đại học đã luôn mặc áo sơ mi quần tây, cho đến tận bây giờ, bên trong tủ quần áo, tất cả đều là quần áo nghiêm chỉnh được sắp xếp gọn gàng. Hơn nữa cậu còn luôn đeo cặp kính đen, khiến bản thân toát ra dáng vẻ nghiêm túc.
Cố Ngôn Đình lần đầu đưa cậu ra ngoài, một bàn hồ bằng cẩu hữu, Đường Dịch xuất hiện như giáo viên chủ nhiệm giữa bầy học sinh bất lương, mặc dù có mỉm cười, cả đám người ăn mặc lòe loẹt ấy vẫn bị dọa cho ngồi thẳng lưng, nói chuyện lắp bắp, có người cố gắng bắt chuyện nhưng làm không tốt, lại còn cắn vào lưỡi mình.
Vài ba lần như thế, Đường Dịch liền chuẩn bị quần áo thoải mái nhẹ nhàng, nhưng vẫn là sơ mi quần tây, giày da ngay ngắn, hoàn toàn không giống những người đồng tính khác.
Cậu quả thực là không có nhiều hiểu biết về đồng tính, trừ Cố Ngôn Đình, Đường Dịch từ trước đến nay chưa từng thích ai. Bởi vậy tuy có nhiều lần xung đột với Cố Ngôn Đình vì mấy phần tính cách không hợp, Đường Dịch vẫn chưa từng nói chia tay.
Lần này, ý nghĩ ấy lại nổi lên, không thể áp chế xuống.
Ý nghĩ ấy treo lơ lửng trên đầu quả tim của Đường Dịch, chỉ trực chờ cơ hội, sẽ bị Đường Dịch nói ra.
Đường Dịch được bác tài đưa đến bệnh viện thành phố. Tài xế dọc đường đánh giá cậu vài lần, sau đó không nói chuyện nữa, chuyên tâm nhấn ga phóng nhanh, lúc đến nơi, bác tài dứt khoát tắt máy xuống xe, đỡ Đường Dịch đi vào.
"Cậu nhóc, công việc có quan trọng cũng không cần liều mạng như vậy, sức khỏe vẫn quan trọng hơn....." Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của bác tài ngoài ý muốn tràn ngập hiền lành lo lắng, hiếm khi Đường Dịch lộ ra dáng vẻ yếu đuối, lúc này thấy bác tài mái tóc bạc quá nửa, giật mình, muốn cự tuyệt giúp đỡ mà rút tay về, cúi đầu khẽ cười.
"Con tôi đi làm xa, ở bên nước ngoài, mỗi lần gọi điện thoại đều là hơn mười giờ tối, tôi bên này sắp ngủ, nó còn chưa tan làm." Bác tài theo sát Đường Dịch vào bệnh viện, nhìn cậu lấy được số rồi mới khoát tay áo, "Nghe khẩu âm của cậu không phải người vùng này, công tác thì kìm hãm lại một chút, đừng để bản thân quá mệt mỏi. Các cậu không biết người làm bố mẹ đau xót lo lắng đến thế nào......"
"Cha mẹ tôi.....đều mất rồi."
Trong bóng đêm yên tĩnh, Đường Dịch lại dễ dàng nói ra.
Lời này vừa nói ra liền thấy không ổn, vội hướng về bác tài già cười xin lỗi, "Bác cùng vợ phải giữ gìn sức khỏe để còn hưởng phúc nữa chứ! Con bác giỏi như vậy, chờ hai năm nữa liền có thể thanh nhàn."
Bộ dạng Đường Dịch tuấn tú chính trực, câu này nói ra gãi đúng chỗ ngứa của bác tài. Vị tài xế già ngại ngùng lại kiêu ngạo cười hì hì rời đi.
"Đường Dịch," phía sau có tiếng y tá kêu, "Sao lại là cậu."
-------bản edit này là của _Luftmensch_24 (wattpad) và gất iuu bạn độc giả đã chỉ mình cái này
Đến lúc phải truyền thuốc, cậu cũng được an bài một căn phòng riêng.
Cũng không phải vấn đề gì lớn, Đường Dịch từ khi bắt đầu công việc này mỗi lần ra ngoài xã giao đều phải uống rượu.
Thời điểm xuống phía nam công tác còn ổn, nhưng người thành T lại chính là kiểu là kiểu người hào sảng phóng khoáng, có thể uống được rất nhiều. Công tác của Đường Dịch chủ yếu đều là gặp những giám đốc nhỏ, mà những người ấy cũng không ít lần trải nghiệm qua cái cảm giác bị người thành T chuốc rượu đến thê thảm, vì vậy trước đây, bọn họ đều ăn ý mà ám chỉ ăn nhiều uống ít.
Đường Dịch nghĩ thầm, đó thực sự không thể tốt hơn.
Nhưng nhìn chung khắp chốn ở thành T, uống rượu vẫn là không thể thiếu. Ba năm nay, Đường Dịch tôi luyện được cho bản thân từ đầu đến chân cái gì cũng tốt, chỉ mỗi dạ dày là bị bạc đãi thê thảm. Thêm vào đó là ăn cơm không có quy luật, một năm vào viện ba bốn lần đã là chuyện bình thường.
Hiện tại cậu có một dự án đang đến giai đoạn mấu chốt, nếu như mấy lần trước, Đường Dịch truyền dịch xong liền về. Nhưng lần này không biết tại sao lại cảm thấy chán nản, phá lệ mà yêu cầu bệnh viện sắp xếp cho mình một phòng bệnh.
Một đêm khó ngủ, Đường Dịch chỉ có thể trừng to mắt nằm đến hừng đông, lần lượt gọi cho cấp dưới
Người thứ nhất cậu gọi lúc mới sáu giờ sáng, là trợ lý Tiểu Dương.
Đường Dịch sắp xếp một số công việc, chờ Tiểu Dương nhớ kỹ, dừng một chút nói, "Tủ hồ sơ trong văn phòng của tôi, ngăn kéo thứ nhất bên tay trái, là chìa khóa phòng, cậu cứ ở tạm vài ngày đi!"
Căn hộ kia ở ngay phía sau công ty, chỉ có bốn mươi mét vuông, một phòng ngủ một phòng khách. Trước kia mỗi lần phải tăng ca đến nửa đêm Đường Dịch sẽ cho một vài người đến đó ngủ một buổi. Tiểu Dương cũng đã đi mấy lần.
"A?" Tiểu Dương lắp bắp kinh hãi, phản ứng kinh ngạc.
"Mấy ngày nay tôi cũng không ở, phòng để không cũng lãng phí. Nhà cậu cách công ty xa như thế, cậu ở đấy vài ngày có thể nghỉ ngơi tốt hơn," Đường Dịch cười cười, "Thuận tiện giúp tôi chăm sóc Viên."
Viên là con rùa cỏ Đường Dịch nuôi, lớn lên tròn tròn rất đáng yêu, chỉ là thường xuyên xem ngọc thạch đỏ như thịt mà gặm. Tiểu Dương không khách sáo nữa, vô cùng vui vẻ đồng ý.
Lúc chuẩn bị tắt điện thoại, Đường Dịch lại mềm giọng nói, "Nếu như tôi không ở trong công ty, thì cậu theo Ninh tổng học tập một chút. Ninh tổng rất thích uống hồng trà, trong căn hộ của tôi vừa vặn có hai hộp Kim Tuấn Mi, cậu đem tặng cho ông ấy đi."
Tiểu Dương gật đầu đáp ứng. Trong đầu lại toát ra vài ý nghĩ mơ hồ, đem chính mình dọa đến nghẹn.
Người thứ hai Đường Dịch gọi là phó quản lí Tào Chính Hiên.
"Tào quản lí, là tôi." Khẩu khí Đường Dịch nghiêm túc, uy áp dần nặng, "Ừm, tôi muốn xin nghỉ mấy ngày, có mấy việc cần anh chú ý kĩ." Đầu bên kia truyền đến tiếng Tào Chính Hiên tiếng lạch cạch đánh máy, hẳn là đang ghi chép trên điện thoại. Đường Dịch đem vài chuyện quan trọng lưu loát nói cho hắn, bàn giao lại thời gian và phương thức một cách chu đáo.
"Lão Tào,"
Tào Chính Hiên lập tức trả lời, "Hả"
Đường Dịch dừng một chút, nói, "Không có gì đâu, làm tiếp đi."
wattpad.com/user/_Luftmensch_24
Tào Chính Hiên vừa cúp điện thoại không được bao lâu, những người được Tiểu Dương thông báo đã ngồi vào vị trí. Người bộ phận thị trường như bọn họ đều đi làm từ rất sớm, vừa mới tám giờ, họp hội nghị qua mạng liền bắt đầu.
Đường Dịch chống người ngồi dậy, phía sau cậu là cửa sổ, rèm che được kéo lên, nên ánh mặt trời đều bao phủ lấy người Đường Dịch.
Hội nghị vừa bắt đầu, mấy nhân viên tây trang giày da bên công ty đều nhất thời sửng sốt.
Trên người Đường Dịch là một quần áo xanh nhạt, cổ áo còn mở rộng, lộ ra xương quai xanh rõ nét. Mắt của Đường Dịch là mắt phượng, chỉ là xương lông mày nhô ra, nên cỗ sát phạt lấn át vài phần.
Mọi người đã quen với Đường Dịch một thân tây trang giày da ngay ngắn với kính mắt đen nghiêm túc cứng ngắc, lúc này đột nhiên nhìn thấy nam nhân đầu kia hơi nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú không còn bị mắt kính che khuất, nhất thời kinh ngạc đến ngơ ngác.
"Chào buổi sáng, lão đại!" Một đồng nghiệp nữ mới tới lên tiếng, cười tươi nhìn Đường Dịch mà chào hỏi.
"Chào buổi sáng." Thanh âm Đường Dịch trong trẻo mà lạnh lùng, nhìn qua màn hình một cái, nói: "Nghiêm Kha, cậu trước tiên hạch toán tỷ lệ thắng mới nhất của dự án Hoa Vũ đi."
Hội nghị không đến nửa tiếng, Đường Dịch đã bài trí ổn thỏa công tác cho cấp dưới. Cho dù có những tình huống đột ngột phát sinh, đều cũng có cách giải quyết ổn thỏa.
Mọi người vừa ghi chép lại, vừa không nhịn được mà âm thầm thán phục.
Đường Dịch bình thường họp đều rất ít khi đưa ra ý kiến phát biểu, hầu hết đều là hướng dẫn chỉ ra phương hướng công tác cho bọn họ. Tuy bọn họ biết rằng các hồ sơ ký kết của công ty đều do Đường Dịch đem về, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng cậu lại có thể nhớ tất cả chi tiết các đơn hàng và có thể chỉ ra tất cả các vấn đề của mỗi đơn hàng.
Nhưng điều này lại giống như đang khẳng định cho lời đồn mấy ngày nay trong công ty, tổng giám đốc bộ phận thị trường sẽ đổi người, nghe nói là một vị từ nước ngoài về, được trực tiếp nhảy vào ghế của tổng bộ. Mấy ngày nay Đường Dịch không hề có động tĩnh gì, bọn họ còn tưởng là đợi "rùa biển" đến đây Đường Dịch mới trực tiếp phát uy, đem dối phương một chưởng đánh bay.
Nhưng mà xem tình hình này, có vẻ Đường Dịch không chiến mà lùi.
"Lão đại...." Một nữ nhân viên bị ý nghĩ Đường Dịch sắp rời đi làm cho sợ hãi, lặng lẽ liếc mắt ra ngoài phòng họp, quay đầu lại đỏ mắt mà nói, "Lão đại, mấy ngày tới anh sẽ không đến công ty sao?"
Đường Dịch nhướng mày cười, đồng thời gật đầu.
Mọi người ngẩn ra, có người nhất thời sốt ruột, "Kẻ kia chỉ là nhảy dù anh sợ hắn làm gì chứ? Có phải là phía trên tạo áp lực không? Anh đừng đi, anh đi rồi bọn tôi phải làm sao bây giờ, chúng tôi cũng muốn đi với anh nữa, lão đại!"
Đường Dịch lắc đầu, bất đắc dĩ lấy tay nhéo nhéo ấn đường, "Đừng đoán mò."
"Bất kể sao thì bọn em cũng đi theo anh, lão đại đi bọn em cũng đi, em lập tức đi từ chức."
"Đừng làm bừa," Đường Dịch nâng tay chỉnh trang quần áo, chậm rãi nói, "Ai nói tôi sẽ đi chứ, tôi chỉ là nghỉ ngơi một chút thôi mà." Cậu nhìn đám nhân viên khẩn trương nhăn nhó, chậm rãi nở nụ cười, "Mọi người ổn, tôi mới có thể tốt được"*
*你们好好的, 我才能好好的.
Sau khi kết thúc cuộc họp, Đường Dịch cầm điện thoại, rút sim bên trong ra rồi lấy từ túi áo vest ra một cái khác lắp vào máy, lập tức có một đống tin nhắn kéo đến.
----Lâm Duệ bị bệnh rồi, anh với bác Lâm cùng chăm sóc hắn, em ăn cơm đi nhé. [Cố Ngôn Đình]
----Chị dâu, về đến nhà chưa? Bọn em đều về đến nơi rồi, anh yên tâm đi. [Tao Bàn]
----Đường Dịch cậu ổn không? Tôi là Thẩm Phàm bạn của Cố Ngôn Đình, đêm nay tôi thấy cậu uống không ít, sắc mặt không tốt lắm. Nếu cần thì cứ gọi cho số điện thoại này, em họ tôi tối nay trực ở bệnh viện thành phố [137....1109]
Ngón tay Đường Dịch hơi ngừng lại, ngẩng đầu nhìn qua phòng bệnh một cái: đây là phòng bệnh ba người, hai giường kia đều trống. Bên giường cậu là tủ đầu giường, ngoại trừ những thứ bài trí tiêu chuẩn còn có một chậu văn trúc, tầng tầng lớp lớp xanh tươi mơn mởn khiến lòng người trở nên nhẹ nhàng khoan khoái.
Đây chính là đặc biệt chăm sóc, nếu không nhìn kỹ, quả thực khó lòng phát hiện.
Đường Dịch hơi trầm ngâm, rồi nhắn qua hai chữ, "Cảm ơn."
Tin nhắn cuối cùng là của Ninh Trạch Vũ đồng nghiệp của Đường Dịch: "Tay nhảy dù kia tên Lâm Duệ, Đại học Pheasant, ngày mai nhậm chức. Được điều chuyển vào làm phó quản lí ở bộ phận hai các anh, tạm thời không tham gia vào việc công ty."
*野鸡大学: theo như Baike thì cụm từ này ám chỉ đến việc làm bằng giả.
Đường Dịch nhướng mày, còn chưa kịp hồi thần, tiếng điện thoại đã vang lên
---- là Cố Ngôn Đình gọi đến.
"Alo, Đường Dịch, em đang ở đâu?"
Đường Dịch gõ nhịp vào thành giường, "Ở ngoài, sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là Lâm Duệ." Cố Ngôn Đình do dự một chút, mở miệng nói, "Cậu ấy nói cậu ấy nhậm chức ở công ty Giang Hoài, anh hôm qua lắm miệng, liền bảo cậu ấy ở lại."
"À, làm sao vậy."
"Cậu ấy hỏi có thể thuê nhà của chúng ta ở tạm một tháng không. Đến khi tìm được phòng, liền lập tức dọn đi." Cố Ngôn Đình ho nhẹ một chút, không thấy Đường Dịch trả lời, nói tiếp: "Nhà cậu ấy hôm qua em cũng thấy rồi đấy, cách Giang Hoài quá xa, sáng hay tối gì cũng có giờ cao điểm, đường Đông Sơn kia kiểu gì cũng bị tắc ít nhất một tiếng đồng hồ."
"À, vậy sao." Đường Dịch cười nói, "Phòng kia là của anh, mọi thứ do anh làm chủ!"
"Em không tức giận sao?" Cố Ngôn Đình theo bản năng hỏi lại, hỏi xong, có chút mất tự nhiên mà nói, "Em không phải lần trước vì thấy ảnh cậu ấy chụp chung với anh mà tức giận sao, anh sợ em không thoải mái. Đương nhiên, anh cũng có thể cam đoan hiện tại đối với cậu ấy không có ý gì cả, bọn anh chỉ là bạn học cũ bình thường."
"Không việc gì!" Đường Dịch kinh ngạc nói, "Nhưng mà nếu anh có băn khoăn, vậy thì không tốt. Nếu không thì thôi đi."*
*"不过你要是有顾虑, 那就不好了. 要不然就算了吧." Chẳng hỉu nó nói gì luôn ý ạ =((((
"A?" Cố Ngôn Đình sửng sốt.
"Không phải anh sợ trong lòng em không thoải mái hay sao?" Đường Dịch nói, "Dù sao cũng chỉ là bạn học bình thường, anh mỗi ngày đều lo lắng tỉ mỉ thế cũng có chút khó khăn. Cho nên........."
"Từ đâu đến thì cút về chỗ đó đi!"
"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro