Chương 156: Xác định nguyên nhân bệnh
Người nông dân kia có lẽ cũng nhận ra giọng điệu vừa rồi của mình hơi mang ý cười trên nỗi đau của người khác, liền khẽ ho một tiếng chần chừ liếc nhìn thỏi bạc trên bàn, thấy La Hải Vận thản nhiên phất tay, bèn vui vẻ nhận lấy bạc, vừa đi về phía sân sau vừa đưa lên răng cắn thử, ánh mắt tràn đầy thỏa mãn.
La Hải Vận thấy Tống Thanh Hàn như đang chìm vào suy nghĩ riêng, tưởng cậu thực sự để tâm lời người nông dân kia, bèn vội vàng khuyên nhủ:
"Nếu bảo là nhân họa thì còn có lý, dù sao theo lời hắn nói, người thôn Thanh Âm cũng đắc tội không ít dân làng xung quanh. Nhưng nếu bảo là thiên tai thì ta chẳng tin. Thần linh nào lại thần thông như thế, thấy ai ngứa mắt là giáng họa xuống?"
"Mà nếu thực sự là thế, thì việc người Mạc Thượng mắc bệnh đậu mùa chẳng phải cũng là 'thần linh giáng tội' sao? Nhưng nếu là vậy thật, ngươi cũng chẳng thể chữa khỏi cho họ rồi, trừ phi ngươi là Quan Thế Âm tái thế đấy, ha ha!"
Thấy trong ba người chỉ có mỗi mình bật cười, ánh mắt La Hải Vận thoáng hiện chút ngượng ngùng, khẽ ho một tiếng, đang định lên tiếng xua đi bầu không khí lúng túng thì chợt nghe Tống Thanh Hàn nói:
"Từ lúc chúng ta xuống xe ngựa tới giờ vẫn chưa nghe thấy tiếng gà gáy, đúng không?"
Nguyên Văn Hiên nghĩ ngợi rồi gật đầu quả quyết:
"Đúng thưa sư phụ."
Tống Thanh Hàn gật đầu rõ ràng, như đã nắm được mấu chốt gì đó, quay sang nhìn Nguyên Văn Hiên với vẻ mặt nghiêm túc, bình thản nói:
"Sư phụ đã đoán được đại khái nguyên nhân, lát nữa sẽ đi kiểm chứng. Con muốn đi cùng ta hay tách ra cùng La đại phu tìm hiểu thử xem có đoán ra được không?"
Nguyên Văn Hiên suýt thì buột miệng nói "muốn đi cùng sư phụ", nhưng nghĩ lại hôm nay mình là người "chủ trì", đương nhiên không thể yếu thế, liền quả quyết đáp:
"Con đi cùng La đại phu điều tra thêm vậy!"
Nụ cười của La Hải Vận hơi cứng lại, thật ra hắn rất muốn được theo Tống Thanh Hàn đi xác minh suy đoán kia, hơn là khổ sở tiếp tục đi mò nguyên nhân như mò kim đáy bể.
Song Tống Thanh Hàn thản nhiên làm ngơ trước sắc mặt hắn, trầm giọng nói:
"Được, mong rằng con không khiến ta thất vọng, trước khi trời tối hãy xác định được hướng điều tra. Nếu không, ta sẽ trực tiếp công khai phương pháp chữa bệnh cho dân làng."
Nguyên Văn Hiên nghiêm túc gật đầu, trong mắt ánh lên sự quyết tâm.
Sau khi chia tay hai người họ, Tống Thanh Hàn đi thẳng tới nhà Lão Trần ở cuối thôn.
Thực ra Lão Trần cũng chưa phải quá già, nếu không thì sao lại nổi hứng bỏ ruộng chuyển sang nuôi gà cơ chứ.
Chỉ là dáng vẻ ông ta lúc này lại vô cùng tiều tụy, nếu Tống Thanh Hàn không biết ông chỉ hơn mình vài tuổi, e là còn tưởng ông đã sáu bảy mươi rồi.
Vừa thấy Tống Thanh Hàn, ánh mắt Lão Trần thoáng lộ vẻ bất ngờ, gắng sức ngồi dậy hỏi:
"Đại phu, ngài tìm ra cách chữa rồi sao?"
Tống Thanh Hàn xua tay ra hiệu ông đừng nhúc nhích, đảo mắt nhìn xung quanh rồi nhíu mày hỏi:
"Gà nhà ông đâu cả rồi?"
Câu hỏi này như chạm đến nỗi đau trong lòng Lão Trần, ông ta thở dài thườn thượt, chậm rãi nói:
"Trước khi ta mắc bệnh thì chúng chết gần hết rồi. Nếu không thì ta đã mang đi bán hết, lấy tiền thuê đại phu giỏi chữa bệnh cho rồi."
Tống Thanh Hàn vốn đã đoán trước được kết quả này, liền hỏi tiếp:
"Những nhà khác cũng giống ông chứ? Gà chết trước, sau người mới ngã bệnh?."
Lão Trần gật đầu, thấy Tống Thanh Hàn cứ khăng khăng hỏi chuyện gà, như ngộ ra điều gì đó, kinh hãi nói:
"Ý ngài là... có người hạ độc hại chúng ta sao? Ta biết mà! Dân mấy thôn quanh đây đều ghen tị chuyện chúng ta nuôi gà, vừa nhẹ nhàng lại kiếm tiền nhanh. Tuy là tiếng có hơi ồn một chút, nhưng mỗi lần họ đến kiếm chuyện, chúng ta đều cho họ chút rượu chút tiền, cũng không phải bạc đãi gì... không ngờ bọn họ, bọn họ lại dám..."
Giọng ông ta bỗng nghẹn lại, khiến Tống Thanh Hàn không khỏi nhíu mày.
"Ta không có ý đó. Ý ta là, bệnh của các ngươi là do gà truyền sang người."
Lão Trần sững sờ, sau khi hiểu rõ ý cậu thì vẻ mặt liền trở nên kỳ quái, gãi đầu nói:
"Đại phu à, gà là gà, người là người, bệnh của gà sao mà truyền sang người được? Ngài... ngài có nhầm chỗ nào không?"
Tống Thanh Hàn không giải thích nhiều, vì ở đây đâu có thiết bị tinh vi gì để phân tích rõ ràng, chỉ dứt khoát hỏi:
"Gà của ông đâu? Số còn lại nhốt ở đâu?"
Thấy Tống Thanh Hàn chuyển chủ đề, sắc mặt Lão Trần càng thêm khó xử, giơ tay chỉ ra sau lưng, ngập ngừng nói:
"Nhốt cả ở đó. Gà chết thì ta sấy khô rồi, còn gà sống đợi ta khỏi sẽ tính tiếp."
"Sấy khô rồi?" - Tống Thanh Hàn suýt thì phì cười vì tức, giọng lạnh tanh:
"Bệnh của chúng là gì còn chưa rõ, ông đã dám đem đi sấy làm thịt khô. Không sợ ăn vào mất mạng à? Hay là nghĩ thịt khô này cứ bán cho người khác, ông không chết là được?"
Gương mặt đen nhẻm của Lão Trần thoắt cái đỏ bừng, trông chẳng khác nào cà tím kho, ánh mắt tuy thoáng có chút do dự nhưng vẫn cố cãi:
"Ta đâu có làm chuyện thất đức ấy! Thịt khô đó ta để ăn một mình, mùi vị ngon lắm! Ngài xem đi ta ăn rồi cũng chưa chết đấy thôi?"
Tống Thanh Hàn cười lạnh, ánh mắt lộ vẻ băng giá, điềm đạm nói:
"Đúng là giờ chưa chết, vài hôm nữa thì chưa biết thế nào. Đến lúc ấy cùng 'thịt khô thơm ngon' của ông hóa thành tro bụi luôn thể cũng được."
Lão Trần thấy cậu ăn nói chanh chua, giận quá đập tay xuống giường quát lớn:
"Ta kính ngươi là đại phu nên mới nhẫn nhịn, thế mà ngươi dám mắng ta trước mặt ta! Cút đi! Ta không cần ngươi trị nữa! Cút đi!"
Tống Thanh Hàn nhướng mày, quả nhiên quay người rời khỏi, chỉ là hướng đi của cậu lại là sân sau nhà ông ta.
Thấy sân sau treo đầy thịt gà khô đếm không xuể, Tống Thanh Hàn nhất thời không biết nên nói gì. Nhất là phía dưới đám thịt gà ấy còn có một bầy gà sống đang mổ mổ ăn, rơi vãi khắp nơi.
Cậu nhìn kỹ tình trạng lũ gà sống, trong lòng đã sáng tỏ, liền đóng sập cửa lại, không lưu luyến thêm.
Xác nhận được suy đoán trong lòng, cậu đi tới dưới gốc cây to đầu thôn, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt suy nghĩ cách giải quyết.
Cúm gia cầm vốn không dễ trị, vì cần dùng đến thuốc kháng sinh, mà ở nơi này, chắc chắn là không có kháng sinh.
Thuốc Đông y thì vẫn có thể thử, nhưng cụ thể nên làm thế nào, ngồi đây nghĩ cũng chẳng ra được, vẫn phải đợi La Hải Vận và Nguyên Văn Hiên quay lại rồi mới có thể bàn bạc tử tế, đưa ra một phương án hoàn chỉnh.
Cậu ngồi đợi một mạch, mãi đến khi mây phía chân trời bị ráng chiều nhuộm đỏ mới trông thấy Nguyên Văn Hiên và La Hải Vận đi ra.
Nguyên Văn Hiên trông vẫn ổn, nhưng La Hải Vận thì mệt lả, thở hổn hển, giống như vừa mới chạy một trận marathon kéo dài.
Vừa trông thấy Tống Thanh Hàn, trong mắt Nguyên Văn Hiên thoáng lóe lên vẻ phấn khởi, nhưng khi mở miệng nói chuyện, giọng điệu vẫn giữ được sự trầm ổn.
"Sư phụ, bọn con đã tìm ra nguyên nhân rồi. Trước khi dân làng phát bệnh, trong nhà họ đều xuất hiện tình trạng gà nhà bị bệnh, thậm chí là chết, sau khi phát bệnh trong nhà vẫn còn giữ những con gà chết ấy. Một vài người ít ỏi không bị bệnh, tuy rằng cũng có nguyên do là họ ở xa lâu ngày, nhưng quan trọng là nhà họ không nuôi gà, cho nên chúng con suy đoán, căn bệnh của dân làng là do lũ gà gây ra."
Tống Thanh Hàn gật đầu, nhẹ giọng nói:
"Tiếp tục."
Nguyên Văn Hiên khựng lại một chút, trên mặt lộ ra vẻ lưỡng lự, vò đầu bứt tai nói:
"Nghe thì có vẻ không hợp lý, nhưng căn bệnh này, hẳn là lây từ gà sang người. Về phần là bệnh gì, con đã thảo luận với La đại phu rồi, trong cổ thư không có ghi chép liên quan, rất có thể đây là ca bệnh đầu tiên."
Thấy mình nói xong rồi mà Tống Thanh Hàn vẫn nhìn chằm chằm vào mình, Nguyên Văn Hiên gãi đầu, nhỏ giọng nói:
"Sư phụ, con nói sai ở chỗ nào sao?"
Tống Thanh Hàn lắc đầu, bình tĩnh nói:
"Con không nói sai, nhưng con là đại phu, không phải quan sai. Điều tra xong rồi chẳng lẽ liền cứ thế bỏ đó không quản nữa sao?"
Nguyên Văn Hiên há miệng, quay sang nhìn La Hải Vận, cả hai đều như chưa từng nghĩ tới điểm này.
La Hải Vận khẽ ho một tiếng, chen lời:
"Bọn ta vừa tìm ra nguyên nhân xong liền tới đây, định là bàn bạc với ngươi trước rồi mới nói với dân làng..."
Tống Thanh Hàn đứng dậy, phủi phủi quần áo, dứt khoát nói:
"Được rồi, đối sách của ta tạm thời chỉ có hai điều. Một là bảo dân làng thiêu hủy toàn bộ số gà, bất kể là gà chết, gà sống hay gà đã làm thành đồ ăn, hai là tiếp tục uống thuốc. Các ngươi thấy thế nào?"
Sau khi bước vào trạng thái, đầu óc Nguyên Văn Hiên vận chuyển cực nhanh, nhíu mày nói:
"Thuốc thì cần thay vài vị, vì bệnh của họ vốn không phải phong hàn thực sự, tất nhiên không thể dùng thuốc phong hàn đơn giản để chữa được."
Thấy thằng bé đã có chủ ý, Tống Thanh Hàn rốt cuộc mới hài lòng gật đầu, phất tay quả quyết:
"Vậy thì bắt tay làm đi, chuyện phía sau giao hết cho các ngươi!"
Dứt lời, cậu thẳng thừng bước vào xe ngựa, trông như thật sự không định nhúng tay nữa.
La Hải Vận nhìn bóng lưng Nguyên Văn Hiên chạy chầm chậm về phía thôn Thanh Âm, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, rồi chấp nhận số phận, đuổi theo.
Thật ra, việc họ có thể đưa ra được kết luận này, suy cho cùng vẫn là nhờ câu hỏi mà Tống Thanh Hàn đã đặt ra khi ăn trưa.
Sau khi Tống Thanh Hàn hỏi xong, đã có suy đoán trong lòng. Chỉ cần không phải là kẻ ngốc, ai cũng có thể đoán ra điều cậu nghi ngờ có liên quan đến những câu hỏi kia. Vì thế sau một hồi suy nghĩ vẫn không có kết quả, hai người họ liền tập trung suy xét lại những câu hỏi của Tống Thanh Hàn, cuối cùng mới xác định được căn nguyên căn bệnh của dân làng.
Mặt trời từ từ lặn xuống, trong thôn Thanh Âm vẫn chưa hề nổi lửa nấu ăn, Tống Thanh Hàn thấy Nguyên Văn Hiên và La Hải Vận trở về với vẻ mặt thất bại thì cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên, vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh, bình tĩnh nói:
"Mai quay lại đi, cũng tiện cho các ngươi về nghiên cứu kỹ bài thuốc."
La Hải Vận không hề nổi giận, chỉ là sắc mặt vẫn hơi khó coi, tò mò hỏi:
"Ngươi sớm biết chúng ta không thể thuyết phục dân làng rồi à?"
Tống Thanh Hàn nhún vai, bật cười nói:
"Ngươi thử nghĩ xem, nếu có người bảo ngươi đốt hết dùng để nuôi sống cả nhà ngươi, ngươi có cam tâm không?"
La Hải Vận im lặng một lúc, không biết nghĩ đến điều gì, dứt khoát nói:
"Không cam tâm!"
Nói xong câu đó, hắn lại bắt đầu ủ rũ, nhíu mày nói:
"Vậy phải làm sao đây? Chẳng lẽ phải thỉnh hoàng thượng đích thân ra chỉ thị?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro