Chương 171: Để Thanh Hàn rời đi


Tống Thanh Hàn liếc nhìn Mộc Thanh Phong một cái, tựa hồ đang sắp xếp lại lời lẽ.

Tự mình thông báo bệnh tình cho người bệnh, bất kể là ở thời hiện đại hay cổ đại, đều không phải việc dễ dàng.

Cho dù tim gan Mộc Thanh Phong có cứng cỏi đến đâu, thì hắn cũng chỉ là một người bằng xương bằng thịt mà thôi.

"Bệnh ngài mắc phải, trong tất cả những suy đoán có khả năng, thì khả năng lớn nhất chính là - chứng niệu độc*."

*尿毒症 (niào dú zhèng): Chứng niệu độc là bệnh ure huyết/ ure máu/ uremia.
  Là tình trạng nồng độ urê và các chất cặn khác trong máu tăng cao do thận suy yếu không còn khả năng lọc và đào thải ra ngoài theo nước tiểu.
  Đây là biến chứng cuối của suy thận nặng, khi người bệnh có các biểu hiện lâm sàng rõ rệt như mệt mỏi, chán ăn, buồn nôn, phù nề, khó thở.
尿 (niào):  nước tiểu
(dú): độc
•症 (zhèng): hội chứng
Khi thận mất chức năng, các sản phẩm cuối cùng của quá trình chuyển hóa như urê và creatinin tích tụ trong máu, gây ngộ độc nội sinh.
  Chứng niệu độc thường là biểu hiện cuối cùng và nghiêm trọng nhất của suy thận, có thể đe dọa tính mạng nếu không được điều trị (lọc máu, ghép thận...).

Cậu cố gắng dùng ngôn từ chính xác nhất để diễn đạt sự thật này, dù biết Mộc Thanh Phong chưa chắc đã nghe hiểu hoàn toàn.

Tuy nhiên, cho dù hắn không hiểu hết, thì ba chữ "chứng niệu độc" kia vẫn nghe rõ ràng mồn một.

"Ngươi nói... nước tiểu của ta có độc?"

Sắc mặt Mộc Thanh Phong càng lúc càng khó coi, không biết là vì không tiếp nhận được lời của Tống Thanh Hàn, hay là không thể chấp nhận được hiện thực này.

Tống Thanh Hàn khẽ lắc đầu, trầm ngâm suy nghĩ một hồi mới chậm rãi giải thích: 

"Ngài có thể hiểu nôm na thế này: thận của ngài đã suy yếu, khiến các cơ quan liên đới cũng sinh ra phản ứng bất thường. Những phản ứng này hợp lại, chính là chứng bệnh niệu độc."

Cách nói này không quá khó hiểu, vì vậy Mộc Thanh Phong nhanh chóng gật đầu, giọng trầm thấp hỏi: 

"Vậy ngươi định chữa trị như thế nào?"

Câu hỏi này vốn đã nằm trong dự liệu, vậy mà khi thật sự nghe được, Tống Thanh Hàn vẫn khẽ thở dài trong lòng, trầm mặc thật lâu, cho đến khi trong mắt Mộc Thanh Phong hiện lên vẻ không kiên nhẫn, cậu mới lên tiếng:

"Bệnh này... không thể chữa khỏi hoàn toàn."

Ngón tay đang đặt trên tay vịn của Mộc Thanh Phong khẽ siết lại, giọng lập tức lạnh đi: 

"Ngươi nói gì? Ngươi có biết hậu quả của lời nói này sẽ là gì không?"

Sắc mặt Tống Thanh Hàn không chút thay đổi, bình tĩnh đáp: 

"Ta biết. Nếu ta không có giá trị, ngài chắc chắn sẽ lập tức giết ta. Nhưng cho dù là vậy, ta vẫn giữ nguyên lời nói của mình. Bởi vì, ta vẫn còn có ích với ngài."

Thế nhưng lúc này, Mộc Thanh Phong dường như đã dựng lên một bức tường vô hình giữa hai người. Sau khi nghe xong lời của Tống Thanh Hàn, hắn lạnh lùng cười: 

"Nếu như ta không thể trị khỏi hẳn, vậy thì ngoài việc kéo ta chết chung, ngươi còn giá trị gì?"

Không ngờ Tống Thanh Hàn không lập tức đáp lời, mà lại ngẩng đầu, chậm rãi quét mắt nhìn một vòng sảnh đường, dáng vẻ như đang thăm thú nhà bằng hữu, chậm rãi nói: 

"Có thể hao tổn tâm sức đến vậy, xây dựng được một vương quốc hùng mạnh thế này, hẳn là ngài còn có rất nhiều điều muốn làm đúng chứ?"

Mộc Thanh Phong hơi khựng lại, im lặng rất lâu rồi mới đáp: 

"Thì sao? Người tài mệnh yểu, mọi thứ rồi sẽ cũng hóa hư không."

Tống Thanh Hàn khẽ lắc đầu, nói với giọng hết sức nghiêm túc: 

"Chỉ cần từng tồn tại, ắt sẽ lưu lại dấu vết. Nếu không lịch sử đã chẳng có nghĩa lý gì. Dù ngàn năm trôi qua, những bóng dáng oai hùng ấy vẫn còn mãi, chẳng phải vậy sao?"

Câu nói ấy tựa như chạm đến nơi sâu kín nhất trong lòng Mộc Thanh Phong, không khí cũng theo đó mà dịu đi đôi phần.

Một lúc lâu sau, Mộc Thanh Phong mới lên tiếng trở lại: 

"Chưa từng có đại phu nào nói ta có thể sống qua mùa hè năm nay."

Mùa hè chỉ còn chưa tới ba tháng nữa. Ba tháng thì làm được gì? Khó trách người của hội đấu giá không tiếc mọi giá, đưa ra ba huynh đệ sinh ba quý giá như vậy để đổi lấy một tia hy vọng.

Nhưng ngược lại mà nói, trong hoàn cảnh biết mình chỉ còn ba tháng để sống, mà Mộc Thanh Phong vẫn giữ được sự bình tĩnh như thế, thực sự khiến người ta phải kính nể.

Những ý nghĩ đó lướt nhanh qua đầu Tống Thanh Hàn. Cậu nghiêm túc đáp:

"Còn ta - nếu không có gì ngoài ý muốn, thì có thể giúp ngài sống thêm ít nhất ba năm nữa."

Cậu không nói quá lời, bởi vì vẽ chiếc bánh quá lớn đối với người đang khao khát bánh lại thành ra không chân thực, chẳng hấp dẫn chút nào.

Thế nhưng, chỉ riêng hai chữ "ba năm" thôi đã đủ tạo ra chấn động trong lòng Mộc Thanh Phong. Việc đồng tử hắn khẽ giãn ra, đã đủ chứng minh tâm trạng lúc này không hề bình lặng.

"Ba năm? Ngươi chắc chứ? Là ba năm sống như người bình thường, hay ba năm sống mà như đã chết?"

Nếu như chỉ là kéo dài hơi thở, thì đúng là vẫn còn sống, nhưng sống như thế có ý nghĩa gì? Với một người có khí tiết như hắn mà nói, sống không bằng chết chẳng khác gì bị sỉ nhục.

Tống Thanh Hàn suy nghĩ một lúc, cẩn trọng đáp: 

"Trong một ngày, trừ hai đến ba canh giờ cần trị liệu, thời gian còn lại đều có thể sinh hoạt như người thường."

Từ câu trả lời của Tống Thanh Hàn, Mộc Thanh Phong cũng hiểu được - sau này mỗi ngày đều cần trị liệu.

Tuy đây không phải tin tốt, nhưng nếu có thể biến ba tháng trước mắt thành ba năm, thì chuyện ấy vẫn đủ khiến hắn thầm cảm thấy phấn chấn.

"Ngươi định bao giờ bắt đầu điều trị?"

Dù Mộc Thanh Phong đã cố hết sức đè nén cảm xúc trong lời nói, nhưng Tống Thanh Hàn vẫn từ đó nghe ra được vài phần kích động.

Chỉ là... Cậu suy nghĩ một chút, do dự nói: 

"Ta cần ít nhất ba ngày để chuẩn bị dược liệu và tiến hành thí nghiệm."

Ba ngày so với ba năm chẳng là bao, nhưng nếu so với ba tháng thì lại quý giá vô cùng.

Có điều Mộc Thanh Phong rất rõ ràng - hiện giờ, hy vọng duy nhất của hắn , chính là thiếu niên sinh nam gầy yếu trước mắt này. Vì thế, hắn không biểu lộ gì nhiều, chỉ nhàn nhạt đáp:

"Được, ba huynh đệ kia cứ để lại chỗ ta, ba ngày sau sẽ có người đến đón ngươi."

Tống Thanh Hàn hoàn toàn không nghi ngờ khả năng tìm người của đối phương. Dù sao thì cậu cũng đã bước chân lên "con thuyền giặc" này rồi, có lo lắng cũng vô ích. Thế nên cậu sảng khoái đáp: 

"Được, vậy ta về trước, không thì người nhà ta sẽ loãng."

Mộc Thanh Phong gật đầu, ánh mắt dõi theo bóng dáng thong thả bước ra ngoài của cậu, không hiểu sao lại sinh ra một cảm giác yên tâm kỳ lạ, như thể có ai đó vừa nhét cho hắn một viên thuốc an thần.

Nhiều năm qua, người phá vỡ quy củ "một tay giao tiền, một tay nhận hàng", chỉ có mình Tống Thanh Hàn là người đầu tiên.

Tống Thanh Hàn thì không thấy có gì vĩ đại. Giờ phút này cậu chỉ đang đau đầu - bởi vì chứng niệu độc không giống những bệnh ngoại khoa trước kia, không thể chỉ cần cứ mổ xẻ là xong.

Nếu tính kỹ, xác suất thành công của cậu có lẽ chỉ khoảng một phần mười.

Nhưng dù chỉ một phần, cũng phải thử. Bằng không, tỷ lệ tử vong chính là trăm phần trăm.

Chờ đến lúc lần mò được đường về nhà, trời đã tối đen như mực. Hoa Liên đã sớm nấu xong cơm, vừa thấy cậu về liền vội vã chạy vào bếp hâm nóng thức ăn.

May mà Võ Đại Hổ còn về muộn hơn cậu, hai người trước sau về cách nhau không bao lâu, bởi vậy Võ Đại Hổ cũng không phát hiện ra điều gì bất thường. Dù có thấy trên bàn ăn thình lình nhiều thêm hai người, hắn cũng chỉ giả vờ không thấy - vì hắn biết, sớm muộn gì Tống Thanh Hàn cũng sẽ nói rõ với hắn thôi.

Quả nhiên, ăn cơm xong, Tống Thanh Hàn liền kéo hắn ra sân đi dạo tiêu thực, vừa đi vừa kể lại từ đầu đến cuối chuyện xảy ra hôm nay.

Lúc nghe đến đoạn về đứa trẻ con lai, Võ Đại Hổ còn giữ vẻ bình tĩnh. Nhưng khi nghe đến chuyện Tống Thanh Hàn vô tình xông vào nơi đấu giá, cả người hắn lập tức cứng đờ, sắc mặt trầm hẳn xuống, môi mím thành một đường thẳng.

Nghĩ đến việc Tống Thanh Hàn một thân một mình ở trong nơi nguy hiểm đó lâu như vậy, hắn chẳng khác nào cảm thấy chính mình đã phạm phải lỗi lớn, trong lòng trào lên một cơn áy náy.

Tại sao hắn lại không có cảm ứng tâm linh? Nếu giống như trước đây, khi Tống Thanh Hàn cảm ứng được... Không được! Hai lần Tống Thanh Hàn cảm ứng trước đó, đều là khi đối phương sắp chết mới có phản ứng.

Hắn không muốn cảm ứng như thế. Bởi vì hắn hy vọng Tống Thanh Hàn vĩnh viễn sẽ không rơi vào tình cảnh như vậy.

Tống Thanh Hàn nói được nửa chừng thì phát hiện cảm xúc của Võ Đại Hổ có gì đó không đúng, như thể đoán được hắn đang nghĩ gì, liền giơ tay vỗ mạnh lên vai hắn, bật cười nói: 

"Là ta tự đi sai đường, ngươi có gì phải áy náy chứ? Ngươi cứ thế này mãi, chẳng phải sẽ khiến ta quen thói vô lý làm càn sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro