CHƯƠNG 9: Mong chờ
"Vân Chiêu ca ca, ta muốn uống một chút, có được không?"
Không biết có phải là do giọt rượu kia hay không, Lạc Khinh cảm thấy mình có chút nâng nâng.
Hô hấp của nam nhân bị kiềm hãm lại, lông mi của hắn run rẩy lịch liệt.
"Ngươi vừa gọi ta là gì?"
Âm thanh hắn mang theo vài phần vội vã mà bản thân hắn cũng không phát hiện ra, đôi mắt tà mị kia thế nhưng lại ẩn ẩn nhiễm vài tia hồng sắc.
Hắn càng ngày càng tiến gần hơn tới tảng đá, đôi mắt hồng sắc một khắc cũng không dời khỏi hòn đágiống như đang ngày càng gần hơn, nhwung mà hòn đávẫn đang ngơ ngác ngồi trong chén không có bất cứ một phản ứng nào, trông rất ngoan ngoãn.
Vân Chiêu đứng thẳng lên, bàn tay đập mạnh xuống bàn một cái thật to: "Thật không có biện pháp với ngươi mà."
Ngón tay Vân Chiêu ở trên bàn nắm lấy bầu rượu, đậy nắp lại rồi mang theo nó dời đi. Trên nắp bầu rượu, một giọt rồi lại một giọt vương xuống đất.
Hắn nhìn thấy hòn đáđang muốn rục rịch di chuyển thì hơi hơi nhướng mi:
"Ngươi muốn uống một giọt nữa sao?"
Cậu muốn một giọt nữa sao? Không nha, cậu đây chính là muốn toàn bộ chúng, vậy mới đã chứ. Lạc Khinh nhìn vào những giọt rượu đang rơi ở giữa không trung đang chậm rãi rơi lách tách xuống đất rồi chúng bao quanh lấy tangr đá, mỗi giọt rơi xuống đều rất cám dỗ người a, muốn đắm mình vào đó.
Lạc Khinh thấy thế liền nhảy lên một cái chớp lấy giọt rượu kia, chỉ là giọt rượu kia cũng rất gian xảo chờ Lạc Khinh nhảy lên thì thoáng chốc chuyển hướng khiến Lạc Khinh chỉ bắt đưuọc khoảng không. Lạc Khinh bĩu môi một cái nhìn ngay cả giọt rượu cũng khoog cho cậu uống, cậu xoay người lại nhìn về phía nam nhân yêu nghiệt kia.
"Vân Chiêu ca ca, cho ta uống một giọt thôi được không?"
Lạc Khinh vừa nói xong những lời này thì một gọt rượu rơi xuống từ trên đỉnh đầu, trong lúc Lạc Khinh vẫn chưa kịp phản ứng lại thì cơ thể cậu đag hấp thụ từng giọt từng giọt một, thật là thơm quá a.
"Hương vị của loại rượu này có cảm giác rất quen thuộc a, hình như ta đã từng uống qua ở đâu đó rồi."
Lạc Khinh nằm ở trong chén nhỏ nhìn vò rượu ở trên cậu nước miếng chảy đầy ra, nếu như chúng có thểvào bụng cậu thì thật tốt a.
"Ta có thể lại uống một chú nữa không?"
"Uống rượu không tốt."
Vân Chiêu vung tay một cái rượu liền biến mất, Lạc Khinh thở dài đầy tiếc nuối, một khi đã như vậy cần gì phải cho cậu nhìn thấy làm gì cơ chứ? Vậy mà lại không cho cậu uống, đáng ghét.
Vân Chiêu cầm lấy hòn đásau đó đi đến phía trong phòng, cả phòng đều là màu đỏ thẩm ngay cả màn che giường cũng đỏ chót, Lạc Khinh được đặt đặt trên một cái gối đầu bằng ngọc. Gối ngọc lạnh buốt, cảm giác rất mắt mẻ đúng lúc khiến cho Lạc Khinh có thể bớt nóng do rượu.
Cậu đã thanh tỉnh không ít nhưng dường như cũng chưa quá tỉnh táo cho lắm, cậu thấy được phần lưng nam nhân lóe sáng lên một cái, vị trí phía dưới xương bả vai có một vết bớt nhỏ bằng ngón tay rất dễ khiến người khác chú ý.
"Không được nhìn lén."
Thanh âm nam nhân vang lên nhưng động tác vẫn chưa dừng lại. Y, hồng y toàn bộ đều rơi xuống tựa hồ có chút trở lên mơ hồ. Lạc Khinh chớp chớp ánh mắt vốn không tồn tại, cảnh vật xung quanh càng ngày càng trở nên không rõ ràng, cậu muốn nói rằng mình không có nhìn lén chỉ là nơi này sáng như vậy nên nhìn thấy thôi mà.
Cảnh vật xung quanh bỗng thay đổi, chiếc giường thì vẫn ở đây thế nhưng tòa cung điện nguy nga tráng lệ kia đã biến mất không thấy đâu. Một làn sương trắng bay qua, nam nhân đi xuống dưới nước tạo nên động tĩnh, chuyện này hết thảy đều giống như là một giấc mộng vậy. Gió thổi qua khiến cho màu đỏ của vải lay động theo gió, tầm mắt hòn đáhoàn toán dán chắt vào ngwuoif đang ở trong nước.
Sau khi vào trong thì nam nhân xoay người một cái, mặt nạ trên mặt hắn vẫn chưa được gỡ xuống, hắn nâng tay khều hòn đámột cái, hòn đáliền nhẹ nhàng nằm trên tay hắn.
Ban đêm bầu trời đầy sao, sương trắng lượn lờ bao quanh hắn, còn có cái nụ cười làm say đắm lòng người kia nữa.
Người kia hỏi: "Đẹp lắm sao?"
"Rất đẹp."
Lạc Khinh có chút hoảng hốt nói, nghe tới tiếng cười của nam nhân thì cậu mới kịp phản ứng mình mới vừa nói gì, nhất thời xấu hổ không nói lên lời nào. Cậu chỉ là một hòn đá thôi mà, làm sao có thể bị một nam nhân như Vân Chiêu câu dẫn cơ chứ.
"Ngươi không biết là cá hồ ly chứ ?"
Cười lên giống như một yêu tinh vậy, Lạc Khinh trong lòng tự bổ sung.
Nam nhân kia không để ý đến cậu, chẳng qua là đem cậu đạt lên bả vai sau đó tiến vào sâu hơn bên trong nước. Nước này rất lạnh lẽo, khi nước đến ngang bả vai rồi thì dừng lại.
Nam nhân ở trong nước nhắm hai mắt lại, Lạc Khinh ngẳng đầu là có thể nhìn thấy gò má của Lạc Khinh còn có hàng lông mi của Vân Chiêu như đang khiêu vũ giữa ánh trăng kia, cậu đột nhiên có chút nhớ nhung mà nhìn bóng dáng của Vân Chiêu, dưới lớp mặt nạ hắn chắc trông rất phong tình đi?
Dưới sự tò mò Lạc Khinh dần dần chìm vào giấc ngủ, hồ nước này tuy lạnh nhưng ở chỗ xương quai xanh của nam nhân lại rất ấm áp, mà cậu lại vừa vặn ở ngay chỗ này, chỉ có thể miêu tả bằng một chữ thôi "Mỹ".
Khí lạnh không ngừng xâm nhập vào cơ thể Vân Chiêu, trong cơ thể hắn hắc khí cùng hồng khí không ngừng va chạm. Đôi lông mi của hắn từ từ đông cứng lại, thế nhưng xương quai xanh của hắn vẫn như cũ, vẫn ấm áp,
Trong cơ thể nam nhân hắc khí cùng hồng khí đang va chạm nhưng ánh mắt hắn vẫn vững vàng, khi hắn đi lên bờ thì nước trên người đã khô.
Hồng y bay lên khoác vào trên người hắn, ở chỗ xương quai xanh hòn đánhỏ như ẩn như hiện, Cậu một lần nữa lại được nằm lên trên giường, cảnh vật xung quanh lại phát sinh biến hóa, bọn họ đã trở về trong cung điện hồng sắc.
Vân Chiêu đem hòn đáở trên xương quai xanh đặt lại trên gối, môi của hắn hơi nhếch lên, nói:
"Ngươi sao lại chậm lụt như thế này, nương tử."
Âm thanh xung quanh tựa hồ đều biến mất, nam nhân từ từ nhắm hai mắt lại. Gối lên đá lật cả người, chóp mũi nam nhân đang đến gần thì bỗng dưng bất động. Trong hô hấp của nam nhân còn mang theo hơi rượu, hòn đálầm bầm một tiếng rồi lại rơi vào giấc ngủ say.
Khi Lạc Khinh tỉnh dậy thì nhà đã đen thui, nam nhân bên người hắn tựa hồ còn đang ngủ say. Lạc Khinh ở trên gối lắn tròn hai cái, trong đầu cậu vẫn còn lưu lai hình ảnh tối hôm qua.
Nhìn vào mặt nạ nam nhân trong lòng cậu có chút ngứa ngáy, người này ngủ mà cũng mang, không cảm thấy bực bội sao?
Lạc Khinh càng tiến gần về phía nam nhân, một suy nghĩ nảy lên trong đầu cậu có hay không nên đem cái mặt nạ này bỏ ra hoặc là đụng vào một cái cũng được. Cậu nhảy lên một cái, khi đã sắp tới gần chỗ mặt nạ nam nhân thì hắn bỗng mở mắt. Thời gian tựa như dừng lại, Lạc Khinh ở giữa không trung không cách nào nhúc nhích được, tiến lên không được, mà lùi cũng không xong.
Đôi mắt nam nhân chớp động hai cái, mông lung rút lại tà khí trở về.
"Ngươi muốn làm cái gì?"
Lạc Khinh có thể cảm nhận được hô hấp của Vân Chiêu, hơi thở phun lên người cậu khiến cậu thấy có chút nhột. Đang làm chuyện xấu mà bị bắt thì là cảm giác như thế nào, Lạc Khinh không dám nói cậu chỉ muốn nhìn một chút khuôn mặt ở dưới tấm mặt nạ kia là như nào a.
Cậu nướt nước miếng một cái rồi mới trả lời: Muốn gọi ngươi đạy a ~ "
Thanh âm nho nhỏ còn mang theo cả run rẩy nghe có chút tiện tiện, bất quá Lạc Khinh lại không cảm thấy xấu hổ một chút nào.
Nam nhân đưa tay ra nhẹ nhàng chạm vào Lạc Khinh đang thân bát do kỹ, lúc này cậu mới hiểu được rằng vừa rồi không phải là do thười gian bị dừng lại mà là do cậu bị định tụ. Người đàn ông này thaajt giống rất thần thông quảng đại, không biết rằng có thể biến cậu thành người hay không a.
"Lại đói sao?"
Cậu có nên nói rằng mình chưa thấy đó hay không, Lạc Khinh có chút quấn quít, tấm mặt nạ này đang cách cậu rất gần a, người này tại sao lại luôn mang mặt nạ như vậy chứu? Thật là kỳ quái mà.
"Ừ?"
"Thật giống như là có chút đói, ngươi còn tháy mệt không, chờ ngươi tỉnh ngủ rồi cho ta ăn cũng được mà, không quan trọng đâu."
Một tay Vân Chiêu bưng hòn đá lên, đôi môi khẽ nhếch lên trong giọng nói mang theo chế nhạo: "A? Nếu ta chưa tỉnh ngươi liền không thấy đói?"
HẮn từ từ tiến gần tới tảng đá, chóp mũi nam nhân từng chút một chùi lên bề ngoài của tảng đá, hắn nói:
"Lần này ngươi muốn cắn cái gì, hử?"
Kiều đích vĩ âm kia vang lên khiến cho hai chân không tồn tại của Lạc Khinh nhũn hết cả ra, đây sẽ không phải là cá tinh đi, làm sao lại câu người như vậy.
"Vậy ta bây giờ liền ăn chút đi."
"Được."
Nam nhân xoay người ngồi dậy, hồng y tuột xuống lộ ra hai bả vai. Hắn như là không nhận ra chậm rãi xuống giwuongf, hồng y rút đi Lạc Khinh chỉ cảm thấy trước mắt hoảng hốt chớp mắt một cái, hình ảnh lần nữa rõ ràng trên người nam nhân lúc này đã đổi thành hắc y.
Vân Chiêu giống như chọt nhớ ra gì đí nên xoay người một cái, trên khuôn mặt hắn còng mang theo vẻ mệt mỏi. Hắn hướng về phía nhẹ nhàng câu một chút ngón tay Lạc Khinh liền bay lên, chính xác rơi vào cxuwong quai xanh của Vân Chiêu.
Lần này bọn họ không ngồi ở trước bàn nữa, Lạc Khinh mang cậu đi ra ngoài.
Lạc Khinh đã sớm biết nơi này sẽ không chỉ có một mình Vân Chiêu, tối hôm qua cậu cũng đã gặp được rất nhiều người đẹp, mà những người hôm nay gặp được, những người đó thấy bọn họ lúc sẽ gọi Vân Chiêu một tiếng "Ma quân.".
Ma quân Ma quân, Lạc Khinh càng nghe càng cảm thấy không đúng, tiếng xưng hô này nghe có chút giống như nhân vật phản diện a.
Không nghĩ linh tinh nữa, có thể để cho cậu ăn no, quản người này là có phải nhân vật phản diện hay không làm gì!
Lạc Khinh rúc lại vào xương quai xanh của Vân Chiêu tìm chỗ giả chết, cảnh tượng trước mắt không ngừng biến hóa, bọn họ đi tới trước một mặt hồ nước trong như vắt.
Vân Chiêu phất phất tay một cía, trên đất liền xuất hiện một cái ghế nhìn rất thư thích giống như ghế nằm, mà sau đó Lạc Khinh liền bị trói lại.
"Ngươi đây là lại phải lại muốn ta rót nước trôi sao?"
Lạc Khinh nhìn vào sợi tơ hồng trên người có chút im lặng, sợi dây này rất thươm Vân Chiêu không biết hay sao, trói cậu lại như này chẳng phải là lấy bánh bao đánh chó có đi mà không có về sao?
"Ừ? Ngươi nếu muốn cũng không phải là không thể."
"Không có muốn hay không ta một chút cũng không muốn."
Lạc Khinh nếu là có đầu bây giờ nhất định là đã lắc đến điên cuồng, rót nước trồi đối với cậu chính là cuwjac hạn của vận động, hắn vì mà cứ muốn làm khó dễ cậu cơ chứ?
Lạc Khinh vẫn bị ném vào trong nước, hắn bối rối một cái chớp mắt có chút không rõ, mặc dù không có bị dùng để rót nước trôi, nhưng là tại sao phải đem hắn vứt xuống chứ ?
Trước khi ăn cơm lại phải tắm?
"Muốn ăn cái gì tự mình bắt, tốt nhất nhớ kêu bổn tôn một tiếng."
Thanh âm nam nhân ác ý như vậy, hắn nói xong câu này lời liền nhắm hai mắt lại.
Lạc Khinh ngẩng đầu nhìn nam nhân kia, ở trong làn nước đnag lay động mặt nam nhân trông có chút mơ hồ, cậu đây là bị cầm tới làm mồi câu liễu sao?
Nơi này trông giống một cái hồ cho lắm, trong hồ nước này đối với cậu mà nói có lực hút vô hình. Lạc Khinh nhịn một hồi vẫn là không có nhịn được, dần dần tiến lại từng bước một. Lúc này có một chút tiếng động nhỏ vang lên, khi Vân Chiêu tỉnh lại lần nữa lúc không có thấy cá tôm lại thấy nhìn ít đi một nửa nước hồ.
Mà đầu sỏ đang phiêu ở trên mặt hồ, nhìn bộ dáng kia tựa hồ rất hưởng thụ.
"......."
"......."
Một người một đá đối mặt với nhau, hình ảnh trông là quen thuộc như vậy.
"Nơi này nhiều nước như vậy, ngươi uống như vậy rồi nó đi đến đâu?"
Vân Chiêu đưa tay đem đá từ trong nước lôi đi ra, hắn nhìn từ trên xuống dưới đá thật giống như đang nghiên cứu nước đi nơi nào.
Lạc Khinh ợ một cái, cậu cũng không biết nước đi nơi nào, chỉ biết là nếu là Vân Chiêu không đem nó kéo lên có lẽ hồ chỉ còn đúng một người một đá thôi, cái nịt cũng không còn đâu.
"Hồ nước này rất ngọt." Lạc Khinh liếm khóe miệng một cái nói.
"Đó cũng không phải là do ngươi tham ăn tham uống hay sao."
Vân Chiêu đưa tay nắm lấy hòn đánhỏ, một lần nữa đưa cậu đặt ở xương quai xanh rồi lại lâm vào ngủ say. Bọn họ tắm dưới ánh mặt trời, nước hồ bích lục cỏ nhỏ hòa hợp, đá giật giật người luôn có ảo giác mình đang dần trưởng thành.
Không biết là có phải là bị Vân Chiêu lây hay không, cậu ngáp một cái lại rồi cũng từ từ nhắm hai mắt lại.Mà cái hồ kia đang dần chạm đáy, vốn đầy nước nay bị hòn đálàm cho sạch bong.
Khi hòn đángủ say có rất nhiều bạc quang tỏa ra từ cơ thể nó, chúng khoong bay lên khong trung mà tiến vào cơ thể của nam nhân bên cạnh.
Vân Chiêu mở mắt, ánh mắt yêu tà dần dần thu lại mtrowr nên sáng người trong suốt, hắn nhìn một chút hòn đá đang nhẹ nhàng ngáy trên người, cho dù không nhớ hắn, nhưng vẫn theo bản nanwng đem thứ tôt nhất dành cho hắn a.
Môi của Vân Chiêu chậm rãi mở ra, đầu lưỡi xuất hiện một giọt máu hồng quang, giọt máu từ từ phải hướng Lạc Khinh thổi tới cuối cùng bị Lạc Khinh hấp thu. Trong lúc mông lung Lạc Khinh nghe được có người đàn ông nói:
"Nhanh lên một chút lớn lên đi."
#072122
Edit: alvalamvu_7_
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro