Chương 8
Editor: Cỏ
"Như này mà cũng gọi là lẩu uyên ương*? Không cay không vui đâu các anh em!" Hứa Tử Minh chạy ra siêu thị mua đồ uống nên tới muộn, nhìn ranh giới mờ nhạt của nồi lẩu uyên ương đang sôi ùng ục.
Bùi Nam Hi trợn trắng mắt, tiếc nuối vì thị lực kém cỏi của mình, nói tiếp: "Chị đây bắt đầu từ hôm nay, vì suy nghĩ cho nhan sắc của mình nhất định sẽ bỏ ăn cay!"
Hứa Tử Minh nghe vậy bày ra vẻ mặt "Tôi không quen người này" định nói tiếp, nhưng bị Bùi Nam Hi thẳng tay xách qua, đau đến mức nhe răng trợn mắt không còn tâm trí đi quan tâm xem nồi lẩu có cay hay không nữa, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: "Bà cô này lực tay mạnh khiếp".
Bùi Nam Hi cười mỉm quay qua nhìn Hứa Tử minh lanh trí uất nghẹn không nói gì, chờ đồ ăn lên rồi chỉ vùi đầu liên tục ăn.
"Nghiêm ca, kính cậu một ly." Bùi Nam Hi cầm một cốc nước ép việt quất nhấc tay với Nghiêm Tô Lạc.
Bùi Nam Hi ý vị thâm trường, Nghiêm Tô Lạc giả vờ không nhìn thấy, uống một ngụm nước chanh nhỏ.
Bùi Nam Hi thấy vậy cũng không cụt hứng, quay đầu liền chạm cốc với Lăng Kha, cười tủm tỉm: "Lăng Kha, nhà cậu dọn tới khu nào thế? Sau này chúng ta cùng ra ngoài chơi?
Lăng Kha đăng ăn uống hầm hập dừng động tác lại, Nghiêm Tô Lạc cũng không nghĩ tới Bùi Nam Hi sẽ nói thẳng như vậy, bầu không khí nhất thời ngưng đọng vài giây.
Hứa Tử Minh bên này đang vui vẻ ăn uống không nhận ra bầu không khí vi diệu này, thuận miệng tiếp lời: "Đúng vậy ha ha ha, ở Hải Thành có rất nhiều địa điểm vui chơi thú vị, về sau cùng chơi với nhau nha~"
Lăng Kha cười đáp: "Ừ"
Bên kia Bùi Nam Hi và Hứa Tử Minh vì tranh nhau viên tôm tròn* cuối cùng mà cãi nhau ầm ĩ, bên này Nghiêm Tô Lạc thấy Lăng Kha đang mải xem trò vui mà quên ăn, nghĩ nghĩ rồi liền gắp vào bát cho Lăng Kha một miếng thịt bò béo ngậy.
Lăng Kha sửng sốt, hướng theo chiếc đũa nhìn lại, chỉ thấy vẻ mặt nhàn nhạt của Nghiêm Tô Lac.
Nghiêm Tô Lạc nhìn lại: "Sao thế? Không hợp khẩu vị? Không phải vừa rồi cậu còn ăn mấy miếng sao?
Lăng Kha nghe anh nói vậy thì bất giác xoa xoa ngón tay đang cầm đũa, thấp giọng nói không sao rồi cúi đầu ăn.
Nghiêm Tô Lạc quay đầu lẳng lặng nhìn cậu ăn xong đồ trong chén mới mở miệng nói: "Bùi Nam Hi với Hứa Tử Minh đều là bạn từ nhỏ của tôi, cậu có muốn nói cho bọn họ việc chúng ta cùng nhau trị liệu không?"
Lăng Kha tự hỏi một chút: "Thuận theo tự nhiên đi, nhưng mà hiện tại tôi vẫn chưa muốn nói."
Nghiêm Tô Lạc nghe vậy gật đầu, gắp thêm thức ăn vào chén cho Lăng Kha: "Vậy sau này rồi nói sau."
Hứa Tử Minh thua thảm, kêu một đống quỷ khóc sói gào trước vũ lực của Bùi Nam Hi còn nói: "Nam nhân tốt không tranh đấu với con gái, A tốt không bắt nạt O!"
Bùi Nam Hi nghe vậy cười nhạo.
Nghiêm Tô Lạc thấy bọn họ đều đã yên tĩnh lại mới mở miệng nói: "Ăn đi, đừng nói chuyện."
Ăn xong nồi lẩu, mấy người bọn họ đường ai nấy về.
"Lạnh không?" Nghiêm Tô Lạc quay đầu nhìn cái tay đang bỏ trong túi áo khoác của Lăng Kha.
"Ơi?" Lăng Kha không phản ứng kịp, tựa hồ có chút sửng sốt: " Còn tốt."
"Hải Thành ở phía Bắc. lạnh hơn sao với Giang Thành một chút, nhớ chú ý giữ ấm cơ thể." Nghiêm Tô Lạc dặn dò.
Lăng Kha gật đầu, "Cũng không có lạnh lắm, vừa mới ăn xong nên rất ấm."
Nghiêm Tô Lạc không rối rắm nữa, nói thẳng: "Đi thôi."
Lăng Kha đuổi theo.
Nhìn người đi bên cạnh thấp hơn mình nửa cái đầu, Nghiêm Tô Lạc nghĩ nghĩ rồi vẫn mở miệng nói: "Nhà Hứa Tử Minh với Bùi Nam Hi với nhà tôi xem như cũng có qua lại, người trong giới ở đây cùng tuổi với hai chúng ta cũng chỉ có hai người bọn họ. Tôi còn mấy người bạn tạm thời không có mặt ở đây, lúc nào gặp lại họ sẽ giới thiệu với cậu."
Lăng Kha đi bên cạnh Nghiêm Tô Lạc lúc đầu không được tự nhiên thì giỡ đã bị sự ngạc nhiên thay thế: "Vì, vì sao lại nói với tôi mấy cái này?"
Nghiêm Tô Lạc nghiêng đầu sang, hai người nhìn nhau, Lăng Kha nghe thấy Nghiêm Tô Lạc nói: "Cho dù chúng ta là quan hệ cùng nhau trị liệu thì chúng ta vẫn có thể làm bạn bè."
"Ha", Lăng Kha khẽ cười một tiếng, nói với Nghiêm Tô Lạc: "Tôi vừa phát hiện ra con người cậu còn khá kỳ quái."
Nghiêm Tô Lạc nhướng mày, có chút khó hiểu mà nhìn người trước mắt đột nhiên trở nên vui vẻ.
Hai người cuối cùng cũng về tới nhà, lúc sắp tách ra, Lăng Kha mở miệng nói: "Nghiêm Tô Lạc, tôi không đáng thương, tôi không cần người khác thương hại."
Nghiêm Tô Lạc đang bước đi dừng lại một chút, duỗi tay vỗ vỗ bả vai Lăng Kha: "Tôi cũng không đáng thương, tôi cũng không cần người khác thương hại. Nhưng có một sự thật là, hai chúng ta đều được yêu thương."
Lăng Kha nghe hiểu ý tứ của anh, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
"Kia...Tạm biệt?" Lăng Kha nhìn Nghiêm Tô Lạc, vẫy vẫy tay.
"Ngủ ngon." Nghiêm Tô Lạc nhìn thấy bộ dáng của Lăng Kha, mỉm cười đáp lại.
-
Nửa đêm, Nghiêm Tô Lạc bị âm thanh chấn động của vòng tay đánh thức, lúc tỉnh lại còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra, liền nghe thấy tiếng đập cửa "cộc cộc cộc."
"Lạc Lạc, mau dậy đi, Lăng Kha bên kia có chút chuyện, mẹ Lăng Kha bên kia tới tìm con." Giọng nói có chút vội vàng của Tô Dao ngoài cửa truyền tới.
Nghiêm Tô Lạc nghe vậy, có chút tỉnh táo, mặc áo khoác lên đi ra mở cửa.
"Có chuyện gì vậy mẹ?" Nghiêm Tô Lạc hỏi.
Tô Dao khoác áo lên cùng Nghiêm Tô Lạc đi ra ngoài: "Không rõ lắm. chỉ biết muốn con đi qua đó một chuyến, mẹ Lăng Kha của con đang vội vã muốn chết."
Hai người vội vội vàng vàng đi đến Lăng gia, vừa vào cửa, Tô Dao đã nghe thấy một mùi sữa nhàn nhạt.
Tô Dao kinh ngạc: "Đây là?"
Kha Hân Tuệ tiều tụy: "Kha Kha tiến vào kì động dục, cấp bậc tin tức tố của nó quá cao, chỉ có thể để một người ở trong phòng, bác sĩ nói lúc này để Alpha vào trong là biện pháp tốt nhất."
Ngiêm Tô Lạc thấy nhắc tới mình, chủ động lên tiếng hỏi: "Cần cháu làm những gì ạ?"
"Không cần làm gì đâu, đi vào phòng rồi phóng pheromone là được, dùng pheromone bao bọc quanh Kha Kha rồi chờ cho cơn động dục qua là được." Kha Hân Tuệ vội vàng đi tới nói.
Tô Dao nhìn Kha Hận Tuệ, lại quay qua Nghiêm Tô Lạc, cuối cùng vỗ vỗ bả vai con trai nói: "Đi đi, đừng xúc động."
Nghiêm Tô Lạc hiểu ý của bà, gật đầu rồi đi theo Kha Hân Tuệ.
Lăng Kha có cảm giác như mình đang bị bóng đè. Lăng Kha sợ bóng tối, chỉ có điều việc này không có ai biết, từ khi cậu được chẩn bệnh mắc rối loạn giai đoạn phát pheromone, mỗi lần động dục, cậu chỉ có thể một mình ở trong căn phòng nhỏ. Cậu luôn cố gắng chịu đựng, hết lần này tới lần khác. Không ai có thể giúp được câu, mọi người đều thương cậu, nhưng cậu không...cậu không sợ động dục, cậu chỉ sợ phải ở một mình.
Lăng Kha nghe thấy có người gọi tên cậu, nhưng cậu không mở miệng được, cảm giác như bị mắc kẹt, không cách nào thoát ra.
Nghiêm Tô Lạc nhìn thấy Lăng Kha ngủ không yên ổn, pheronmone bay khắp nơi, gọi cũng không tỉnh lại, tuy rằng không ngửi thấy hương pheromone, nhưng anh vẫn nhận ra pheromone của mình cũng bị hút ra ngoài. Tự hỏi vài giây, anh liền thả pheronmone của mình ra bao bọc toàn thân Lăng Kha rồi thuận thế nằm xuống bên cạnh cậu, cuộn chăn lại ôm cậu vào lòng rồi trực tiếp ngủ thiếp đi.
Tác giả có lời muốn nói: Cùng chung chăn gối get!
*Lẩu uyên ương: Nồi lẩu có thanh chia làm hai loại nước dùng, một bên cay, một bên không cay
*Viên tôm tròn (?): Từ này mình không chắc lắm, tác giả để là 块虾. Mình tra gg thì nó hiện ra nhiều thứ quá nên mình chém, bạn nào biết thì nhắc mình với nhaa
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro