Phần 4
Edit by Luftmensch
https://truyentop.pro/tac-gia/_Luftmensch_24
Hạ Huyền Khinh lại mất ngủ, một người nằm gọn ở một góc trên chiếc giường đôi rộng lớn, nhìn chằm chằm khe hở ở cửa mà ngẩn người.
Lúc mới tốt nghiệp chuyển từ ký túc xá ra ngoài, Hạ Huyền Khinh rất không quen.
Lúc còn rất nhỏ, ba mẹ còn chưa ly hôn, nhưng họ lại thường xuyên đi công tác, trước khi đi sẽ nói với cậu, "Huyền Khinh là đứa bé dũng cảm nhất thế giới, có thể ngủ một mình mà không sợ hãi, làm ba mẹ con cực kỳ tự hào."
Mỗi lần nghe như thế, bé Huyền Khinh sẽ ngoan ngoãn gật đầu, gương mặt nhỏ tròn tròn nhiều thịt sẽ cười ngọt đến lộ ra hai cái má lúm đồng tiền.
"Ba mẹ yên tâm, con rất dũng cảm!"
Hai người lớn tựa như trút được gánh nặng, lưu loát ra ngoài sau đó mỗi người một ngả, chưa bao giờ để ý đến bàn tay nhỏ gắt gao nắm chặt run rẩy của bé con.
Sau đó cánh cửa "sầm" một tiếng đóng lại.
Biểu tình của bé cũng theo đó mà suy sụp.
Lại là cảm giác này, rõ ràng vẫn là phòng ngủ quen thuộc, lúc có người khác ở cùng, thật bình tĩnh an toàn ấm áp, giờ chỉ còn một mình, ở góc độ không ai thấy được sóng ngầm trào dâng mãnh liệt, quỷ dị chuyển động.
Hạ Huyền Khinh không phải đứa trẻ dũng cảm.
Bé sợ nhất chính là ở nhà một mình, đặc biệt vào thời điểm đêm đen.
Thiếu đi những tạp âm bên ngoài, ánh sáng u ám, năm giác quan càng thêm mẫn cảm.
Lỗ tai cậu bắt buộc phải nghe thấy tiếng xả nước ở lầu trên, đột nhiên có tiếng của một cơn gió lạnh thổi qua, tiếng sột soạt trong phòng bếp không biết có phải do chuột hay không.
Ánh mắt cậu buộc phải cẩn thận nhìn kỹ vào cánh cửa tối đen của nhà vệ sinh, rèm cửa khẽ đung đưa, một thứ gì đó rụt rè ẩn hiện trong căn phòng ngoài tầm nhìn của cậu.
Bé bị sự đề phòng và hoảng sợ buộc phải tưởng tượng ra những nỗi sợ hãi.
Trí tưởng tượng trôi theo tiếng động leng keng thùng thùng, có phải là người đàn ông giết vợ, rồi phân thân cô ấy thành từng khối nhỏ hay không;
Ban công sẽ có những tên trộm liều mạng trèo vào giết người cướp của;
Trong WC sẽ có nữ quỷ không mắt tóc dài, mặc cái váy dài trắng bệch, bò từng bước ra tóm lấy cậu;
Dưới giường, dưới sô pha, trong tủ quần áo, trong ngăn kéo, có phải đều chứa ác quỷ ăn thịt người đang kéo dài thời gian, rình rập chờ cơ hội phải không?
Bé không có chỗ trốn.
Lại không có cách nào.
Vì thế bé đã sớm khóa cửa phòng ngủ, kiểm tra thật kỹ gầm giường, mở ra mở vào tủ quần áo, nhìn thật tỉ mỉ từng kẽ hở bên trong, thấy không có gì khác lạ mới đóng lại, sau đó trốn vào chăn dày, mí mắt khép lại, lại mở ra, nhắm nhắm mở mở cho đến đêm khuya mới có thể ngủ được, hầu hết những giấc mộng đều không thoải mái.
Hoặc có thể là cả đêm không ngủ, như chim sợ cành cong chờ đợi trời sáng, cảm nhận được đêm dài đằng đẵng.
Sau này, lên sơ trung cao trung, ở cùng phòng với năm sáu bạn nhỏ khác, đây là điều những đứa trẻ quen được nuông chiều không thích.
Nhưng đối với Hạ Huyền Khinh, nó có thể khiến cho cậu yên lòng, vô tư vô lự mà vượt qua rất nhiều đêm.
Thẳng đến khi tốt nghiệp, sau khi ra ngoài ở cùng Ninh Tống, lần đầu tiên Ninh Tống vì tăng ca mà không về nhà, Hạ Huyền Khinh mới nhớ lại tất cả những ác mộng trước đây.
Vì thế ngày hôm sau Ninh Tống về đến nhà, lại nhìn thấy Hạ Huyền Khinh vốn đã đi làm hiện tại lại bất tỉnh nhân sự trên sô pha, hai má đỏ bừng, sờ lên trán còn thấy rất nóng, một chút buồn ngủ trong nháy mắt đều biến mất, bật người dậy ôm cậu muốn đưa đến bệnh viện khám.
Hạ Huyền Khinh ý thức không rõ, nhìn không rõ người đến là ai, run rẩy lùi vào sô pha, người lớn như vậy rồi, lại chỉ có thể khóc đến run rẩy.
Cậu vừa khóc liền dọa Ninh Tống đến ngu người luôn, chỉ có thể vội vàng ôm chặt cậu, nhẹ vỗ lưng cậu, nói:
"Đừng sợ, bảo bảo, là anh."
Người bị ôm nghe thấy thanh âm quen thuộc, lúc này mới bình tĩnh lại, dùng ngữ khí nghẹn ngào thút thít nói:
"A Tống, em rất sợ,
Anh đừng bỏ em lại một mình."
Ninh Tống quyết định từ chức thật nhanh, mở một tiệm hoa gần nhà.
Hạ Huyền Khinh đi làm, cậu cũng đi.
Sau đó cậu sẽ về nhà trước nấu cơm, chờ Hạ Huyền Khinh tan làm.
Chỉ cần trong nhà có Hạ Huyền Khinh, Ninh Tống chắc chắn sẽ ở.
Y không dám để Hạ Huyền Khinh ở nhà một mình thêm lần nữa, bộ dáng yếu ớt lúc ấy của cậu, làm cho Ninh Tống khó chịu muốn chết.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro