Phần 9

Edit by Luftmensch

https://truyentop.pro/tac-gia/_Luftmensch_24

Hạ Huyền Khinh nhạy bén phát hiện, tần suất "Ninh Tống" xuất hiện càng lúc càng ít, thời gian mỗi lần xuất hiện cũng ngắn đi.

Hắn hư thối đến không ra bộ dáng nữa, thậm chí còn có miếng thịt rơi ra, vốn là nhiều nếp nhăn che kín làn da đầy thi ban khiến hắn trở nên gồ ghề, trong hốc mắt vẫn còn hai con ngươi vẩn đục đến mức không thể nhìn thấy tròng mắt, dư lại hai cái động đen như mực.

Hắn miễn cưỡng đáp lại cái ôm của Hạ Huyền Khinh, ôn nhu xoa đầu cậu, khí lực nhỏ dần, về sau còn không thể hoạt động được các đốt ngón tay, nâng tay cũng không thể.

Hạ Huyền Khinh luống cuống

Cậu nghĩ Ninh Tống muốn rời đi, bỏ lại mình không quản nữa.

"Ninh Tống, dẫn em đi được không?"

"Đừng bỏ em lại."

"Cầu xin anh, dẫn em đi đi."

"Ninh Tống" đã sớm rụng hết tóc, chỉ còn mấy mảng da đầu chậm rãi rủ xuống, tựa như xuống thấp hơn một chút, sẽ trực tiếp gãy theo xương sống, rơi xuống.

Hốc mắt tối như mực, không có con mắt của hắn "chăm chú nhìn" người thanh niên nằm trong lòng, cậu giơ tay ôm lấy tấm lưng đã thối rữa vụn nát của mình, vùi đầu vào lồng ngực đã tỏa ra mùi hư thối của mình.

Lại vô cùng cẩn thận, hơi cách làn da một chút, không dám ôm ghì lấy, sợ dùng chút sức, "Ninh Tống" sẽ càng không ra bộ dáng.

Tựa như đang ôm lấy thứ gì đó trân quý nhất thế giới.

"Ninh Tống" nâng bàn tay đã lộ ra xương cốt dính dính ẩm ướt của mình lên mặt Hạ Huyền Khinh, trong ánh mắt thanh niên không có lấy một tia sợ hãi nào, chỉ có khẩn cầu và chờ mong.

"Ninh Tống" hơi mở hàm răng không còn môi ra, tựa như thở dài, cũng không cố vận động nhiều, nếu không sẽ làm "thân thể" của chính mình lại rụng xương, hoặc thịt nát.

Hắn dùng tay trái nhẹ nhàng ôm thắt lưng Hạ Huyền Khinh, tay phải từ đầu cậu vòng qua, mơ hồ lộ ra xương tay trắng toát kéo lấy tóc Hạ Huyền Khinh, thô lỗ kéo đầu của cậu về phía bên phải, ngón giữa dùng lực lớn nhất trực tiếp rụng xuống trên vai Hạ Huyền Khinh.

"Ninh Tống" hao hết khí lực di chuyển thân mình, tựa đầu vào cổ Hạ Huyền Khinh.

Hạ Huyền Khinh như hiểu được ý tứ của hắn, lập tức run rẩu, nhưng lại không chút do dự kéo cổ áo ngủ xuống, lộ ra cái cổ thon dài, tái nhợt, giống như một con thiên nga sắp chết.

Đôi mắt trông mong cùng lấy lòng mà nhìn lại hắn.

Thật cẩn thận che chở lấy đầu "hắn".

Bọn họ giữ tư thế đó thật lâu, đây là tư thế rất lâu rồi họ mới có thể làm lại.

ở trên giường, lúc Hạ Huyền Khinh cao trào, Ninh Tống sẽ có chút thô lỗ mà kéo đầu cậu nghiêng sang một bên, lộ ra cái cổ thon dài yếu ớt, dùng đầu lưỡi liếm yết hầu Hạ Huyền Khinh, dùng răng nanh nhẹ nhàng lưu lại dấu, hắn thích nhất là nhìn lúc người dưới thân sắc mặt ửng hồng, run nhè nhẹ khi nhắn cắn vào mạch của cậu.

Như vậy hắn cảm thấy thỏa mãn, cảm thấy thể xác và tinh thần hay cả sinh mệnh của Hạ Huyền Khinh toàn bộ đều thuộc về mình.

"Hắn" mở miệng chỉ còn răng ra, nhẹ nhàng cắn lên yết hầu của Hạ Huyền Khinh, nhưng không nông giống như bình thường, mà là dùng hết sức lực, cắn đứt một mảng da lớn ngậm vào mồm.

"Ninh Tống" cảm nhận được Hạ Huyền Khinh trong lòng thoáng cương cứng một chút, sau đó bắt đầu run rẩy kịch liệt, nhưng vẫn ôm chặt lấy mình, nhất quyết không buông ra.

Hắn hạ quyết tâm.

Huyền Khinh ngoan, nhịn một chút, chỉ một chút

Rồi sẽ không đau nữa

Được không?

Em luôn ngoan mà.

Hạ Huyền Khinh như nghe được sự trấn an của Ninh Tống, biên độ run rẩy nhỏ đi, như một bé nai con vô hại đáng thương, lại cam tâm tình nguyện, làm một chuyện trước nay chưa từng có, là hướng thẳng vào họng súng của thợ săn.

Thợ săn quyết đoán bóp cò.

Ninh Tống dùng hết sức lực còn lại, đẩy răng nanh xuyên thấu qua làn da mỏng manh của nai con, từ yết hầu truyền ra âm thanh bị xé rách.

Nai con nhẹ nhàng ngã xuống.

Không có thống khổ, thậm chí việc cùng với Ninh Tống máu thịt hòa vào một thể còn là một cảm giác thỏa mãn quỷ dị, đó là ý nghĩ cuối cùng trước khi mơ hồ của Hạ Huyền Khinh.

Hai tay cậu để sẵn ở đầu Ninh Tống, kéo nó ấn xuống cổ mình sâu thêm. Ngay sau đó, một tiếng động thanh thúy vang lên, mạch máu bị rách vỡ.

Dòng máu nóng bỏng văng lên trên mặt "Ninh Tống".

Đã sớm muốn máu thịt hợp nhất, cùng anh ở cùng một chỗ, Hạ Huyền Khinh kéo khóe miệng nở nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro