☘ Chương 17: Cho phép tôi gửi bạn trở về vòng tay của Chúa
Phòng cầu nguyện tối đen như mực, hai người không thể nhìn thấy nhau, bị ngăn cách bởi bức tường xưng tội.
Đức Mẹ Maria được khắc họa trên bức tường kính màu, đang bế Chúa Jesus hài nhi với vẻ mặt dịu dàng và yêu thương. Bảy vị tổng lãnh thiên thần vây quanh, đôi cánh trắng như tuyết viền vàng, tỏa ra hào quang thiêng liêng và trang nghiêm.
Có lẽ đây chính là "lễ xưng tội" đã được nhắc đến trước đó.
Tông Lạc không phải là loại người tò mò về đời tư của người khác, nhưng trong tình huống này, cậu không thể tiến lên hay lùi lại, chỉ có thể ngượng ngùng đứng yên tại chỗ.
Tệ hơn nữa, cuộc trò chuyện bên dưới vẫn tiếp tục như thể cậu không hề có mặt ở đó.
"Cái gì?! Ngài thích đàn ông sao?!"
Tuyết phu nhân đột nhiên cao giọng, giọng sắc bén đến mức xuyên thủng màng nhĩ.
"Ngài không phải là thần quan sao? Sao lại có thể trơ trẽn như vậy!"
"Làm linh mục là một nghề, bạn không nhất thiết phải tin vào Chúa."
Joshua bình tĩnh nói: "Hơn
nữa, lời nói của phu nhân có phần thiên vị, thưa phu nhân. Tôi trong sạch cả về thể xác lẫn tinh thần. Tôi chưa từng trải qua bất kỳ mối quan hệ tình cảm nào. Tôi chỉ đang nói về xu hướng tính dục của mình. Xin bà hãy chú ý lời nói của mình."
Nghe vậy,Tuyết phu nhân, người vừa mới định xé xác anh ra, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Bà ta khịt mũi lạnh lùng: "Hừ, ít nhất thì anh cũng sạch sẽ."
Tông Lạc ở bên ngoài nghe lén: "..."
Cuộc trò chuyện này có quá nhiều điểm vô lý khiến cậu không biết nói gì.
Cậu vẫn đang phân vân không biết có nên lùi lại vài bước tìm chỗ khác hóng gió mát để tránh nghe lỏm thêm thông tin riêng tư hay không. Tiếc là hai người trong phòng cầu nguyện không hề hay biết sự khó chịu của cậu và lập tức lao vào một cuộc ẩu đả khác.
"Nếu vậy thì có vẻ vẫn còn chỗ để thảo luận, phải không?"
Tuyết phu nhân mở chiếc quạt ra, những họa tiết ren ở mép quạt che khuất đôi mắt đen của bà
Joshua vẫn im lặng.
Anh ta đứng ở phía bên kia bức tường phòng xưng tội, xoay chiếc nhẫn quyền lực trên ngón tay, vẻ mặt khó hiểu.
Ba ngày điều tra đã đủ để những người sống sót cấp S nắm bắt được khả năng chung của sinh vật kỳ lạ này.
Đầu tiên, đây không phải là một tổ chức kỳ lạ cấp S. Ước tính nó mới thành lập chưa lâu, và phương thức giết chóc của nó rất thô bạo và đẫm máu, gần như không có quy luật.
Quan trọng nhất là nó có mối liên hệ sâu sắc với Tuyết phu nhân. Với những điều kiện ban đầu này, Joshua đã có ý tưởng sơ bộ và chủ động hướng về phía đối phương, bắt đầu nghi thức xưng tội.
Nhưng anh không ngờ rằng Tuyết phu nhân lại có một con át chủ bài trong tay.
Lãnh địa của kẻ quái dị này không đặc biệt mạnh, và những khả năng cường hóa mà nó có thể mang lại cũng rất hạn chế. Khả năng nó gây hại cho anh bằng vũ lực gần như bằng không, nhưng nó bị ràng buộc bởi một quy tắc.
【Không được nói dối trong phòng cầu nguyện】
Nói dối sẽ trực tiếp kích hoạt luật giết người kỳ lạ.
Ai có thể nghĩ rằng sinh vật kỳ lạ có vẻ yếu ớt này lại có thể sở hữu một phạm vi khái niệm, loại hình khó hình thành nhất?
Mặc dù tâm trí Joshua đang chạy đua với nhiều kế hoạch khác nhau để khai thác lỗ hổng trong các quy tắc của Lãnh địa kỳ dị này, nhưng việc sử dụng những phương pháp như vậy để chống lại cấp độ kỳ lạ này là quá mức cần thiết.
Sau khi cân nhắc những ưu và nhược điểm, anh quyết định ở lại và tiếp tục giải quyết với Tuyết phu nhân, NPC chính của nhiệm vụ, để xem liệu có cách nào đơn giản hơn để giải quyết vấn đề này không.
"Tôi rất vui vì chúng ta có thể thành thật với nhau trong phòng cầu nguyện này."
Tuyết phu nhân hoàn toàn không biết anh đang nghĩ gì. Bà cầm một chiếc bật lửa cán dài, thắp sáng cây nến giữa phòng cầu nguyện: "Câu hỏi trước của tôi có lẽ hơi quá đáng. Dù sao thì, trong suốt thời gian anh làm việc, chúng ta chỉ mới quen nhau được ba ngày. Có lẽ khi chúng ta hiểu nhau hơn, anh Joshua, anh sẽ thay đổi suy nghĩ."
Ánh nến lập lòe chiếu xuống khuôn mặt người phụ nữ một ánh sáng dịu nhẹ, khiến đôi môi đỏ thắm của cô trông đỏ như máu.
"Tôi nghe nói trong phòng xưng tội truyền thống, linh mục sẽ lắng nghe lời thú tội của tín đồ và tha thứ. Tiếc là tôi chẳng có gì để thú tội, cũng chẳng cần ai tha thứ. Nhưng tôi khá tò mò về anh Joshua. Hay là chúng ta trao đổi câu hỏi nhé? Chúng ta nên trả lời câu hỏi của nhau một cách trung thực, điều đó có thể giúp chúng ta hiểu nhau hơn. Anh nghĩ sao?"
"Đồng ý."
Joshua rất muốn làm rõ nghi vấn lớn nhất về nhiệm vụ này, và đề nghị của Tuyết phu nhân chính là điều anh mong muốn.
"Vậy thì, phụ nữ trước."
Nghe vậy, Tuyết phu nhân mỉm cười hài lòng: "Vừa rồi anh nói anh chưa từng có quan hệ tình cảm. Ý anh là sao? Anh chưa từng tiếp xúc thân mật với ai, hay chưa từng có tình cảm gắn bó với ai? Đương nhiên, tình cảm ta nói không chỉ giới hạn ở tình yêu, mà là bất kỳ loại tình cảm nào của con người."
"....."
Câu hỏi này không thực sự khó, nhưng nó đã chạm đến vấn đề cốt lõi của Joshua một cách tinh tế.
Anh ấy thường rất quan tâm đến bí mật của người khác nhưng lại giữ kín bí mật của mình.
Nhưng bây giờ không phải là lúc tỏ ra thù địch.
Nghĩ vậy, Joshua bình tĩnh nói: "Ví dụ sau."
"Ôi trời, vậy ra anh chưa từng dành tình cảm đặc biệt cho ai sao? Trên đời này thật sự có người như vậy sao? Thật là tàn nhẫn."
Nghe hắn trả lời, đôi môi đỏ mọng của Tuyết phu nhân cong lên thành một nụ cười: "Nếu ta nhớ không nhầm, Bạch Thiếu mặc áo trắng luôn theo sát ngươi, đối với ngươi vô cùng trung thành. Nếu biết anh đang đi theo một vị thánh nhân máu lạnh, hắn sẽ nghĩ sao?"
"Đến lượt tôi," Joshua phớt lờ lời trêu chọc của bà ta :
"Ba tháng trước, tờ nhật báo thành phố Quý Nghĩa đưa tin về một loạt vụ án mạng ở khu dân cư Dinh thự Thiên Môn , trong đó có nhiều thi thể đang phân hủy nặng được đào lên trong vườn một biệt thự. Liệu có phải là trùng hợp ngẫu nhiên khi vị trí này lại trùng khớp với bụi hoa hồng mới được cải tạo trong vườn của bà không, thưa Tuyết phu nhân ?"
Nụ cười trên khuôn mặt của bà ta dần dần tắt hẳn.
Các khớp ngón tay cô trắng bệch khi cô nắm chặt chiếc quạt gấp, và sau một hồi im lặng, bà ta nói: "Tôi đã đánh giá thấp anh. Đúng là chuyện đó đã xảy ra ở nhà tôi, nhưng điều đó chứng minh được điều gì?"
"Tuyết phu nhân, bà phải tốn rất nhiều tiền mới giải quyết được chuyện này một cách êm thấm, đúng không? Giống như vụ con trai bà ăn cắp ở bưu điện hôm qua vậy. Tiền bạc và quyền lực kết hợp với nhau, chỉ tổ sinh ra bạo lực tàn nhẫn."
"Chỉ có vài thường dân thấp hèn phải chết. Những chuyện như thế này xảy ra vô số lần mỗi ngày ở thành phố Quý Nghĩa. Liệu ngài Joshua lạnh lùng kia có định đòi lại công bằng cho những thường dân này không?"
Ở vòng trao đổi đầu tiên, bà ta không chiếm được nhiều lợi thế.
Vì vậy, bà ta đã tập hợp lại và không muốn nhượng bộ, bắt đầu vòng thứ hai.
"Nhân loại có ý nghĩa gì với anh ?"
Lần này, sự im lặng của Joshua kéo dài hơn trước.
Và anh ta im lặng càng lâu, bà ta càng vui mừng, cảm thấy cuối cùng bà đã tìm ra được điểm yếu của vị linh mục trẻ.
Và quả thực, mọi việc diễn ra như bà mong muốn.
"Nếu phải mô tả thì trong mắt tôi, con người chẳng khác gì cừu non."
"Cừu ư? Sao lại miêu tả chúng như thế?"
"Đó là một câu hỏi khác, thưa phu nhân."
Joshua mỉm cười, nhưng vẻ ấm áp trên khuôn mặt anh đã biến mất, thay vào đó là một chút bất mãn. "Theo tôi được biết, phu nhân có một người con trai cả. Người chồng thứ ba của phu nhân đã qua đời ba năm trước vì bệnh tật. Giống như những người chồng trước, ông ấy để lại cho phu nhân căn biệt thự này và một khoản thừa kế kha khá. Chẳng lẽ phu nhân quá nôn nóng tìm một người cha mới cho đứa con trong bụng chỉ vì xuất thân không mấy tốt đẹp sao?"
"Không đáng kính trọng sao? Đùa kiểu gì thế?"
Khi cuộc trò chuyện chuyển sang đứa con, một ánh sáng dịu dàng lóe lên trong mắt bà ta.
Bà nhẹ nhàng vuốt ve bụng bầu, khuôn mặt toát lên hơi ấm của người mẹ. "Nó mang dòng máu thuần khiết nhất, được chứng minh rõ ràng nhất. Nó là đứa con tự hào nhất của ta, một món quà của Chúa."
Cảm nhận được sự rung động nhẹ trong bầu không khí khi nhắc đến một từ khóa nào đó, mắt Joshua hơi cong lên.
Là thủ lĩnh của Phe Trí Tuệ trong〚Không Gian Vô Tận〛 , tâm trí của anh luôn ẩn chứa một câu đố vô hình. Mỗi lời nói tưởng chừng như vô tình, mỗi biểu cảm thoáng qua, đều có thể trở thành một mảnh ghép quan trọng của câu đố.
Ví dụ, bây giờ, các lớp sương mù đã được xóa sạch hoàn toàn, và sự thật, giống như một bức tranh hoàn chỉnh, đã được phơi bày rõ ràng.
"Vậy tại sao lại mô tả con người là loài cừu?"
Thấy phu nhân Tuyết vẫn còn bận tâm đến vấn đề này, Joshua cảm thấy khá hài lòng, thản nhiên đáp: "Thưa phu nhân, bà đã đọc kinh sách tôn giáo chưa? Trong Kinh Thánh, Chúa thường được ví như người chăn cừu, và tín đồ như những chú cừu non, để minh họa cho sự khôn ngoan và lòng nhân từ của Chúa."
"Theo quan điểm của tôi, cừu là loài ngu ngốc và mù quáng, chúng chỉ nghe theo sự hướng dẫn của người chăn."
Ánh nến lập lòe trong phòng cầu nguyện xuyên qua mái tóc bạc rủ xuống bên tai anh, khúc xạ qua những đồ trang trí bằng vàng lấp lánh, tạo nên vô số cái bóng kỳ lạ trên tường.
Đúng lúc đạt được mục đích, chiếc mặt nạ thánh thiện anh đeo trước mặt mọi người cuối cùng cũng tuột xuống. Đôi mắt xanh băng giá không còn chút thương cảm nào, chỉ còn lại sự lạnh lẽo đến rợn người, tựa như tuyết vĩnh cửu trên đỉnh núi cao.
"Tôi là người cầm roi chăn cừu. Mọi sinh vật chỉ là những con cừu trong đàn của tôi, và tôi có thể lấy hoặc cho chúng tùy ý."
Bên ngoài, Tông Lạc vốn còn đang do dự, đã giật mình khi nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện.
Nhận ra mình không thể nghe thêm được nữa, cậu lặng lẽ trượt nắp giếng trời trở lại vị trí cũ, đóng chặt nó lại.
Cùng lúc đó, Joshua, đang đứng trong phòng cầu nguyện, chợt nhận ra điều gì đó từ khóe mắt. Vị Thánh phụ tóc bạc đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh như lưỡi dao sắc bén nhìn về phía cửa sổ kính màu phía trên.
Cửa sổ trời vẫn im lặng, phản chiếu bầu trời đen không đổi bên ngoài.
Dù nhìn thế nào đi nữa thì cũng không có gì bất thường.
Nhưng Joshua chắc chắn rằng vừa rồi có người ở đó và nghe lén cuộc trò chuyện.
Một ý định giết chóc lạnh lẽo hòa lẫn với cơn thịnh nộ khi bị nghe lén ngưng tụ thành băng giá trong mắt anh ta.
"Tuyệt vời! Tuyệt vời! Đây chính xác là cảm giác tôi mong muốn..."
Tuyết phu nhân cảm nhận được luồng sát khí đang lan tỏa, lồng ngực phập phồng. Đôi đồng tử đen mở to vì hưng phấn, lóe lên ánh sáng bệnh hoạn, run rẩy vì phấn khích.
"Bản tính không hề che giấu, không hề kiềm chế này! Ngươi... ngươi còn hoàn hảo hơn cả những gì ta tưởng tượng!"
Bà ta đã gặp vô số người trong đời và phán đoán của bà luôn chính xác.
Lần đầu tiên nhìn thấy vị linh mục trẻ tuổi này, bà dường như nhìn thấu vẻ ngoài điềm tĩnh và bình thản của anh, thoáng thấy một điều gì đó sâu thẳm khó hiểu bên trong. Suy cho cùng, những kẻ bước đi trong bóng tối luôn dễ dàng nhận ra đồng loại của mình hơn, cảm nhận được sự mục ruỗng đang len lỏi qua đó, dù có được ngụy trang khéo léo đến đâu.
"Ngài đúng như tôi tưởng tượng, tôi rất ngưỡng mộ ngài. Vậy ngài có muốn xem xét lại lời cầu hôn trước đây của tôi không?"
✒ Yu : Tiểu Lạc, có người giật bồ của bé kìa ( : ౦ ‸ ౦ : )
Tuyết phu nhân duyên dáng lùi lại nửa bước, bàn tay phải được sơn móng tay màu đỏ tươi nhẹ nhàng đưa về phía anh, ra hiệu mời gọi: "Đương nhiên, anh không cần phải là cha đứa bé. Bởi vì tôi tin tưởng, chỉ cần chúng ta liên thủ, nhất định có thể thống trị thành Quý Nghĩa."
"Cho dù là Trung ương tập đoàn hay Thái Khang Vĩnh Lạc, đến lúc đó, tất cả mọi người đều phải cúi đầu dưới chân chúng ta!"
"..."
Một tia sáng chế giễu lóe lên trong đôi mắt của vị Thánh phụ tóc bạc.
"Hợp tác à? Những lời phu nhân nói tôi thấy buồn nôn rồi."
Lần này, Joshua thậm chí còn không thèm liếc nhìn bà ta lấy một cái. Anh nhẹ nhàng vuốt phẳng những nếp nhăn không hề tồn tại trên tay áo, viền kính một mắt sáng lên lạnh lẽo dưới ánh nến.
"Kiến phải hành động như loài kiến, ở yên tại chỗ, không nên ngày nào cũng ngước nhìn lên để thèm muốn những thứ không thuộc về mình."
Sắc mặt bà cứng đờ, nhận ra mình vừa bị sỉ nhục, bà ta nổi giận đùng đùng đập mạnh tay xuống bàn, chiếc bàn gỗ đàn hương rung lên dưới sức ép, dường như sắp nứt toác.
"--"
Nhưng dù bà có mở miệng thế nào thì giọng nói của bà giống như mất đi, không thể thốt ra được lời nào.
Cuối cùng bà cũng nhận ra điều gì đó, hoảng hốt quay đầu lại nhìn vị linh mục đang từ từ xuất hiện từ bức tường.
"Năng lực của tôi vốn dĩ rất khó, và đó không phải là loại năng lực có thể mang lại kết quả ngay lập tức. Tuy nhiên, nhờ sự ngưỡng mộ và tình cảm rộng lượng của phu nhân, tôi đã có thể đáp ứng được những điều kiện tiên quyết khắt khe."
Khóe môi Joshua nhếch lên, nở một nụ cười trong sáng như những tia nắng đầu tiên.
Nụ cười này dường như có thể làm tan băng, nhưng nó lại khiến những ai chứng kiến đều lạnh sống lưng.
"Vậy bây giờ..."
Hàng mi bạc của người đàn ông rung rinh nhẹ nhàng dưới ánh nến.
"Hãy để tôi gửi phu nhân trở về vòng tay của Chúa."
....゚°☆ ♕ ☆° ゚゚....
✒ Edit : Cảm ơn bạn đã đọc đến đây. Bấm ⭐ để Yu có thêm động lực nha (。•̀ᴗ-)✧
❥ Chúc bạn 1 ngày tốt lành 🍀🍀🍀 (◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ✨
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro