Chương 61: Tên đó đang nói dối

Chương 61: Tên đó đang nói dối.

[Edit & Beta: Momo]
.
..

"Chúng tôi tới thành phố G để thực hiện nhiệm vụ khẩn cấp, không thể đem mấy người theo được. Nhiều quân khu lớn đã thành lập nơi trú ẩn cho người sống sót, người thân của mọi người nhắc đến có lẽ đi theo đội cứu hộ đến đó rồi, bây giờ mọi người cứ trực tiếp hướng đến căn cứ Nam Phương một, hai ngày là được. Đến căn cứ trước rồi tiếp tục tìm kiếm gia đình mình." Lý Minh nói một cách rõ ràng, trọng tâm vào kế hoạch kế tiếp, mặc dù việc người sống sót tự đi trên đường ít nhiều gặp nguy hiểm, nhưng nếu đem bọn họ theo tới thành phố G đang đối mặt với sự xuất hiện của tang thi tiến hóa, tình hình sẽ càng thêm nguy hiểm.

"Ba mẹ tôi đang ở ngoại ô thành phố G, cả hai đều lớn tuổi chân cẳng không linh hoạt, lại rất sợ hãi, nếu tôi không đi cùng thì họ chắc chắn sẽ không đi đâu." Người đàn ông mập mạp không chịu nghe, vẫn tiếp tục cầu xin, "Trưởng quan, ba mẹ tôi đã nuôi tôi khôn lớn, tôi không thể bỏ mặc họ được! Nếu ngài không muốn chúng tôi đi theo thì chúng tôi sẽ chạy phía trước, dù sao đường này cũng rộng, chúng tôi có thể đi một bên. Ngài thấy thế nào?"

"Phía trước có nguy hiểm, chúng tôi sẽ mở đường cho mọi người, cứ chạy theo sau là được." Lý Minh cuối cùng cũng đồng ý, dù gì thì đây là sự lựa chọn của họ nên không có lý do gì để ngăn cản.

"Cám ơn trưởng quan! Cám ơn trưởng quan!" Ông ta vui mừng, miệng liên tục cảm ơn.

"A, người đàn ông này cũng rất có hiếu." Trịnh Gia Hòa ngồi trong xe, nghe cuộc trò chuyện và cảm thán. Hắn nói thêm, "Ba mẹ tôi ở nước ngoài, nếu họ ở trong nước, tôi chắc chắn cũng sẽ tìm cách đến gặp họ."

Nghe nói vậy, Tô Duệ Triết ngồi ở ghế sau liền vô tình liếc nhìn người mập mạp đang chuẩn bị lên xe. Dưới ánh sáng của đèn pha, Tô Duệ Triết nhìn rõ khuôn mặt nghiêng của người này.

Tô Duệ Triết lập tức thẳng người, ánh mắt trong nháy mắt trở nên lạnh lùng đến mức có thể khiến không khí xung quanh trở nên nặng nề.

"Có chuyện gì vậy?" Triển Vân nhận thấy Tô Duệ Triết trở nên khác thường, liền hỏi nhỏ, "Em quen biết hắn ta à?"

Làm sao cậu có thể không biết chứ? Kiếp trước, hắn chính là nhân vật lừng lẫy nhất trong căn cứ Lâm Thành! Hắn tên Lỗ Dương, biệt danh Lỗ Trí Thâm. Đừng bị vẻ ngoài bụ bẫm cùng nụ cười hiền lành của hắn lừa gạt, bởi thực chất, hắn chính là kẻ có tâm địa độc ác, mưu mô thâm trầm. Mỗi lần ra ngoài thành, hắn luôn trở về với chiến lợi phẩm. Trong căn cứ, bất kỳ ai muốn có được thứ gì, chỉ cần trả đủ giá, Lỗ Dương đều thu xếp ổn thỏa. Hắn là kẻ giỏi nhất trong việc làm người khác phải cúi đầu nên thực sự chẳng ai dám đối đầu với hắn.

Mặc dù Lỗ Dương chỉ là một dị năng giả sở hữu sức mạnh cơ bắp, nhưng hắn lại cầm đầu một đội dị năng giả và còn sở hữu rất nhiều vũ khí quân sự. Nghe nói, hắn đã có được những vũ khí này nhờ vào việc cướp bóc quân đội.

Nghĩ đến đây, Tô Duệ Triết hơi híp mắt lại, ánh mắt hướng về chiếc xe phía trước càng thêm lạnh lẽo. Lỗ Dương trong căn cứ Lâm Thành có vị thế cực kỳ cao, ngay cả căn cứ trưởng khi nói chuyện với hắn cũng luôn giữ thái độ ôn hòa. Nghe nói hắn đã có những đóng góp cực kỳ to lớn cho căn cứ. Nếu cậu nhớ chính xác thì kiếp trước, khi Tô Duệ Triết đến căn cứ Lâm Thành, toàn bộ hệ thống cung cấp điện ở đây đều rất hoàn hảo, năng lượng mặt trời được sử dụng rộng rãi, khiến cho cả căn cứ vận hành trơn tru. Cũng nhờ vậy, viện nghiên cứu quy mô lớn mới có thể hoạt động suôn sẻ. Tô Duệ Triết không thể quên được ấn tượng về Lỗ Dương, bởi vì trong thời gian làm việc tại viện nghiên cứu, chính hắn là người đã mang đến một số thiết bị nghiên cứu quan trọng. Lỗ Dương còn khoác lác rằng, không có thứ gì, dù là công cụ tinh vi đến đâu, mà hắn không thể có cách đem về được.

Suy nghĩ về nhiệm vụ lần này, Tô Duệ Triết bắt đầu nghi ngờ liệu Lỗ Dương có liên quan đến việc cung cấp thiết bị năng lượng mặt trời cho căn cứ Lâm Thành không?

Tuy nói những nhà máy năng lượng mới không chỉ có thành phố G sỡ hữu, nhưng căn cứ Lâm Thành nằm ở phía nam lại không quá xa thành phố G. Dù đây chỉ là suy đoán của Tô Duệ Triết, nhưng liên quan đến Lỗ Dương làm cậu  không thể không suy nghĩ về hướng đó. Có lẽ kiếp trước, đội ngũ Lý Minh cũng đã từng thực hiện một nhiệm vụ tương tự, rồi gặp gỡ Lỗ Dương. Không chỉ vậy, toàn bộ đội ngũ của họ đều bị Lỗ Dương khống chế, thậm chí còn bị ép phải giao thiết bị năng lượng mặt trời cho thành phố G...

Càng suy nghĩ kỹ, Tô Duệ Triết càng cảm thấy tình hình đang trở nên đáng sợ hơn!

Cậu ngay lập tức áp sát vào tai Triển Vân, thấp giọng và khẩn trương kể lại tất cả những suy đoán và sự kiện mà mình vừa nghĩ ra.

Sắc mặt Triển Vân bỗng trở nên tối sầm, không chút nghi ngờ gì lời Tô Duệ Triết vừa nói, bởi từ ban đầu, Triển Vân đã cảm thấy tên này có gì đó rất lạ! Giờ nghe xong những thông tin trong kiếp trước, Triển Vân càng thêm chắc chắn rằng kẻ này có mục đích nào đó và đang cố ý bám theo đội ngũ của họ.

Triển Vân mặc kệ việc liệu tên mập mạp này có đang tính toán cướp bóc vũ khí hay đang có âm mưu với thiết bị năng lượng mặt trời của thành phố G. Dù sao, câu chuyện chắc chắn sẽ không đơn thuần như lời nói chỉ đơn giản là đi tìm cha mẹ của mình!

Triển Vân cầm lấy bộ đàm nói với Lý Minh, rằng hắn có chút nghi ngờ về thân phận của nhóm người ban nãy. Để đảm bảo an toàn, Triển Vân quyết định sẽ để xe Lỗ Dương chạy phía trước, trong khi họ sẽ đi phía sau để theo dõi và ngừa bất kỳ hành động mờ ám nào.

Lý Minh thực ra cũng cảm thấy tên này đột nhiên xuất hiện có chút khả nghi, nhưng lại không thể từ chối việc hắn đi cùng. Khi không có bằng chứng cụ thể, anh chỉ có thể coi hắn như một người sống sót bình thường và đối xử với hắn như vậy. Nhanh chóng chấp nhận ý kiến của Triển Vân điều chỉnh lại vị trí đoàn xe, Lỗ Dương không hề có bất kỳ phản đối nào.

Xe bắt đầu lăn bánh lần nữa, Lý Minh và đội ngũ của anh vẫn giữ vị trí dẫn đầu, trong khi xe Triển Vân theo sát phía sau, kẹp chặt Lỗ Dương ở giữa.

Suốt chặng đường, Lỗ Dương không có bất kỳ hành động gì khác thường, vẫn giữ thái độ an phận. Mãi cho đến khi trời sắp tối, họ tìm được một khu dừng chân để nghỉ ngơi. Khu vực này trước đây từng là nơi đội cứu hộ dừng lại khi tới thành phố G nên có lẽ đã dọn dẹp được một mớ tang thi rồi, sau khi kiểm tra và xử lý thêm một ít tang thi, họ quyết định nghỉ ngơi qua đêm tại đây.

Lỗ Dương và nhóm của hắn lập tức xuống xe, mang theo thức ăn và nước uống. Hắn cùng với "vợ" mình cười tươi, tiến về phía Lý Minh và đưa cho họ một ít đồ, "Trưởng quan, đường xa vất vả, chúng tôi không có gì khác ngoài chút đồ ăn thức uống này, nếu trưởng quan không chê, xin hãy nhận lấy."

Lý Minh dù có chút miễn cưỡng nhưng vẫn nhận đồ từ họ.

Triển Vân và đội của mình chiếm một góc trong khu dừng chân, Ngô Tĩnh cùng  Trương Sóc Lương trải thảm trên đất ngồi nghỉ với mấy người khác, còn Tô Duệ Triết và Triển Vân dựa vào tường, không mấy quan tâm đến màn diễn kịch đầy sượng trân của nhóm kia.

Lúc này có hai cô gái như hoa như ngọc, thướt tha bước tới, một người nhìn có vẻ khoảng hai mươi tuổi, còn người nhỏ hơn chỉ khoảng mười bảy, mười tám  tuổi. Về diện mạo, rõ ràng hai cô gái này không thể so sánh với Ngô Tĩnh và Trình Kiều về vẻ đẹp, chỉ có thể gọi là thanh thuần, dễ mến mà thôi. Tuy vậy, điểm mạnh của họ là tuổi trẻ, là vẻ tươi tắn, tràn đầy sức sống. Trong thế giới mạt thế này, hình ảnh hai cô gái như vậy trở nên vô cùng hiếm có, nó như một làn gió tươi mới, đầy sức sống giữa cảnh hoang tàn.

Cô gái lớn tuổi nhìn chằm chằm vào Triển Vân, muốn bắt chuyện với anh, nhưng Triển Vân không hề liếc mắt nhìn cô, tiếp tục nói chuyện với Tô Duệ Triết, khiến cô nàng hơi bối rối.

Còn cô nhỏ tuổi hơn lại vui vẻ trò chuyện với Trình Khải, gọi một tiếng "anh" đầy ngọt ngào.

Cô nàng kia không thể thu hút sự chú ý của Triển Vân liền quay sang Tống Thành Thư, nhưng anh cũng tỏ ra hoàn toàn không quan tâm, cô lại bị đẩy vào  tình thế khó xử. Mắt thấy cô gái sắp khóc vì ấm ức, cuối cùng Trịnh Gia Hòa không đành lòng đã lên tiếng trò chuyện với cô.

Nhìn cảnh vui vẻ bên này, nhóm thanh niên bên kia cũng không chịu thua, họ đều muốn tiếp cận Ngô Tĩnh và Trình Kiều, hai mỹ nữ nổi bật trong nhóm. Tuy nhiên, cả hai cô gái đều không có ý định đáp lại, khiến những chàng trai này chỉ biết ngượng ngùng sờ sờ mũi.

Sau đó, hai cô gái lại quay sang mang bánh mì và nước từ xe du lịch tới, vẻ mặt quan tâm đặc biệt dành cho Trình Khải và Trịnh Gia Hòa. Trên đường đi còn luôn miệng một tiếng "anh ơi" hai tiếng "anh à", thật sự là thân thiết đến mức không thể thân thiết hơn được nữa.

Người ngoài không biết có thể còn nghĩ gia đình này chuyên kinh doanh mua bán xác thịt mất...

"He, đại ca, hai cô gái này được á, đồ uống họ đem cho là loại dinh dưỡng tốt, lâu rồi tôi chưa uống được cái này!" Trịnh Gia Hòa vui vẻ thu xếp đồ đạc, rồi quay lại khoe với mọi người.

"Ha ha." Trình Khải cười mà như không cười, anh nhanh chóng giựt lấy chai nước từ tay Trịnh Gia Hòa, "Tôi mới uống xong đây."

"Ê! Sao anh lại cướp của tôi vậy!" Trịnh Gia Hòa ngạc nhiên.

Trình Khải quay người, thân mình che khuất tầm mắt của những người xung quanh, anh lặng lẽ mở chai nước, lột lớp giấy bọc xuống rồi dùng đèn pin chiếu vào một vị trí nhỏ bên hông chai. Anh hạ giọng, nói: "Nhìn kỹ đi."

Trịnh Gia Hòa ánh mắt vẫn còn sắc bén, sau khi được Trình Khải nhắc nhở, cậu nhanh chóng phát hiện một lỗ kim nhỏ trên thân chai, rõ ràng đồ uống này đã bị bỏ thêm thứ gì đó.

"Đây là...?"

"Ha, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Loại thủ đoạn nhỏ này mất hiệu quả lâu rồi." Trình Khải nhìn qua có vẻ bình thường, nhưng thực ra là người hiểu rõ những mánh khóe nhất, bằng không cũng sẽ không trở thành bạn tốt của Triển Vân được. Thời đại mạt thế loạn lạc như vầy, thức ăn và nước uống là những vật phẩm quý giá, chỉ là bèo nước gặp nhau nhưng những người này lại chẳng hề tiếc rẻ, cứ thế đưa cho người khác, tên mập mạp rõ ràng thấy cảnh này nhưng lại không ngăn cản gì. Giả dụ bọn họ thật sự giống như những gì họ thể hiện, tử tế và rộng rãi, thì chắc chắn đã không sống được đến tận ngày hôm nay.

Đổi lại là một người đàn ông nhẹ dạ hơn có thể sẽ bị những lời ngọt ngào của cô gái làm mềm lòng, nhưng Trình Khải không phải kiểu người đó. Anh cố ý trò chuyện quanh co với cô, lộ ra một vài thông tin không đáng tin cậy để xem phản ứng của cô. Khi cô gái cầm chai nước đi, Trình Khải còn âm thầm kiểm tra chai nước một lần nữa, và quả thật anh phát hiện ra dấu hiệu bất thường.

"A Khải, biết hắn ta tên gì không?" Triển Vân hỏi, giọng lạnh nhạt.

"À, hình như là họ Lỗ, tôi vừa hỏi cô gái nhỏ tuổi kia." Trình Khải trả lời.

"Đi xác minh thử." Triển Vân hướng cằm qua cô ta.

Trình Khải không hỏi nhiều, anh nhét tay vào túi, đi lững thững về phía cô gái, vừa cười vừa trò chuyện với cô một lúc rồi quay lại.

"Cô ấy nói tên là Lỗ Dương."

Quả nhiên là hắn!

.
..

EDITOR M: 1 PHÚT CHƠI NGÂU NÊN MẤT TOÀN BỘ CHƯƠNG TRÊN WATTPAD NHA MỌI NGƯỜI :)))))

TỪ TỪ MÌNH SẼ UP LẠI HẾT VÀ UPDATE CHƯƠNG MỚI LIÊN TỤC NGHEN! 🫶🏻🫶🏻

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro