Chương 5+6+7+8
Chương 5 : Chạy trốn
Tác giả: Sáp Sáp Nhi
Edit : YuTuyTien
Quý phu nhân thấy Kỳ Ninh nhìn mình bằng ánh mắt khinh bỉ, trong lòng có chút giật mình, há mồm muốn phản bác, có điều khóe mắt dừng trên cây búa chữa cháy trong tay Kỳ Ninh, đành phải oán hận chấp nhận, đem chiếc nhẫn vàng trên tay, vòng tay tất cả đều gỡ xuống ném trên mặt đất.
"Bao nhiêu đó cũng coi như là đủ rồi đi?"
Kỳ Ninh vươn ngón tay vuốt ve lưỡi dao sắc bén của chiếc búa, không nói lời nào.
A Thành chớp chớp mắt, huơ huơ rìu về phía quý phu nhân lần nữa, vẻ mặt dữ tợn. Bộ dạng nhìn qua có vẻ vô cùng hung ác.
Trong lòng quý phu nhân thầm mắng hai người không biết điều, đợi sau khi ra ngoài, bà ta nhất định phải nói với chồng, tìm người cho bọn nó đẹp mặt. Nhưng bà ta chỉ có thể liên tục nắm chặt tay, mãi cho đến khi đã tháo tất cả trang sức mang theo trên người xuống, ném xuống mặt đất, Kỳ Ninh mới liếc mắt nhìn về phía quý phu nhân.
"Những thứ này xem như là thù lao bổn thiếu gia dạy dỗ bà."
Kỳ Ninh nói xong, liền vẫy vẫy tay với A Thành, A Thành ngây ngốc đi qua, tùy ý để Kỳ Ninh đánh một cái không nhẹ không nặng trên lưng mình.
"Được rồi, người cũng đã dạy dỗ xong, thù lao bổn thiếu gia cũng đã thu. Phu nhân cứ tự nhiên. A Thành! Đem đồ vật thu được đến đây, chúng ta đi!"
A Thành vui vẻ ra mặt.
Đồ trang sức ai mà không thích? Có điều, vừa mới nãy quý phu nhân lại tỏ thái độ giống như đang bố thí cho một tên ăn xin. Mặc dù hắn rất thích tiền, nhưng cũng có lòng tự trọng có được không? Nhưng hiện tại tình thế đã đảo ngược, tuy rằng trên mặt đất vẫn là những trang sức mà quý phu nhân ném xuống, nhưng ý nghĩa lại thay đổi rất lớn nha. Chúng được Kỳ Ninh thiếu gia gọi là "Thù lao", không phải hắn đang giúp Kỳ Ninh thiếu gia thu thập hay sao?
Quý phu nhân có chút sững sờ, đứng tại chỗ. Mãi cho đến khi Kỳ Ninh và hai người kia cùng nhau rời đi, bà ta mới kêu lớn lên.
"Này, tôi đã đưa tiền, các người không thể không đưa tôi đi cùng!"
Quý phu nhân một bên kêu, một bên đạp lên giày cao gót cao 10cm đuổi theo.
Cô gái trẻ quay đầu liếc nhìn quý phu nhân một cái, mặc dù cảm thấy quý phu nhân đáng thương, nhưng đáng thương cũng có chỗ đáng giận. Điểm này cô vẫn hiểu được. Nếu vừa nãy thái độ của quý phu nhân tốt hơn một chút, đem trang sức đưa cho thiếu niên tuấn tú, nhất định thiếu niên và người đàn ông kia sẽ không khó xử bà ấy.
Có điều như hiện tại cũng tốt, cô gái trẻ trộm liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, phát hiện thiếu niên cũng mặc kệ quý phu nhân ở phía sau, thong dong bước đi với bộ dáng 'Theo kịp thì đi cùng, còn nếu như theo không kịp thì tự lo liệu'. Cô gái nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ, thiếu niên này tâm tư cũng không phải là xấu.
Có điều Kỳ Ninh thiếu gia thật sự có lòng tốt như vậy sao? Còn phải chờ xác thực.
A Thành dẫn bọn họ đi vòng vòng trong gara ngầm, cuối cùng đi tới một phòng ẩn nấp chứa rất nhiều xe bỏ đi. A Thành nhìn phía dưới một chiếc xe, sau đó hưng phấn ngẩng đầu nói.
"Cửa ở chỗ này vẫn còn, chúng ta có thể đi ra ngoài!"
Kỳ Ninh có chút đen mặt, cậu cũng nhìn thấy "Cửa" mà A Thành nói. Không ngờ nó lại là một cái nắp cống thoát nước? Cái này...... Có thể gọi là cửa hay sao?
Cô gái kia cũng có chút kinh ngạc, có điều chỗ này rõ ràng không phải là nơi bọn họ có thể nói chuyện, hơn nữa nơi này dường như chính là con đường sống duy nhất của bọn họ. Cho nên, tốt nhất là không nên lên tiếng.
Chỉ có quý phu nhân đầy ghét bỏ lấy tay che miệng và mũi.
"Tôi cho các người nhiều tiền như vậy, sao các người lại có thể để tôi đi qua cống thoát nước để ra ngoài chứ? Làm vậy chẳng phải là các người đang lãng phí số tiền tôi đưa hay sao?"
A Thành quỳ rạp trên mặt đất, giơ giơ cây búa của mình lên, đe dọa nói.
"Nếu bà còn nói nữa, tôi sẽ chém bà ngay tại chỗ, cho bà khỏi mở miệng được nữa!"
Có lẽ cơ thể to lớn của A Thành thật sự dọa quý phu nhân sợ hãi, cho nên bà ta lập tức ngậm miệng.
Thấy A Thành chào đón mình, đôi tình nhân trẻ liền cùng nhau đẩy chiếc xe ra.
Bên kia, Kỳ Ninh dường như đang suy tư điều gì.
"Các người đẩy xe trước đi. Tôi đi ra ngoài nhìn xem có tang thi đang đi xuống hay không."
Không đợi những người khác trả lời, Kỳ Ninh đã nhanh chóng đi ra ngoài.
Nhìn nơi mình đi đến, Kỳ Ninh thu vào không gian một vài chiếc xe trông thuận mắt cậu. Bởi vì thị trấn Z bị phong tỏa, cho nên trước đây nơi này có khá nhiều quân nhân đến đóng quân. Kỳ Ninh lại nghĩ, có lẽ khoảng thời gian này đã có không ít quân nhân bị biến thành tang thi, cho nên những chiếc xe này cũng không thể mang đi toàn bộ.
Kỳ Ninh khá may mắn, không ngờ lại tìm thấy ba chiếc xe quân dụng có kính chống đạn ở gần đó.
Sau khi thu thêm sáu bảy chiếc xe vào không gian, Kỳ Ninh liền nhanh chóng trở về.
Cậu và A Thành còn có cô gái trẻ kia đã xác nhận qua, trận "Hoả hoạn ngoài ý muốn" này không phải là bùng nổ trước mạt thế, mà là giống với kiếp trước, vào tối ngày 7 tháng 6. Sở dĩ cậu hiểu lầm trận hỏa hoạn này xảy ra trước mạt thế, hoàn toàn là bởi vì cậu ở trong không gian tẩy tủy phạt cốt tốn thời gian quá dài, cho nên lúc cậu ra khỏi không gian, đã nghĩ rằng chỉ còn mấy tiếng nữa sẽ đến buổi chiều.
Lúc Kỳ Ninh trở về, cậu trai trẻ kia liền vui sướng nói.
"Tôi còn lo cống nước ngầm này cũng bị những người bên ngoài ngăn chặn họăc bị ngập. Không ngờ rằng bên trong không bị gì cả."
Nghe cậu trai trẻ nói, Kỳ Ninh liền nhìn lại, lúc này cậu mới phát hiện, mặc dù 'đường' mà A Thành nói giống một cái cống thoát nước, bên trên đậy một cái nắp, nhưng trong đó lại khác hoàn toàn.
Lúc này Kỳ Ninh mới nghĩ đến, cậu đã bất cẩn. Cống nước ngầm này có thể chạy thoát , bọn họ đoán được, không lẽ bên quân đội lại có thể không đoán được hay sao?
A Thành ngẩng đầu ưỡn ngực cười nói.
"Con đường này là do tôi vô tình phát hiện ra, bên trong có lẽ là một địa đạo mà thời chiến quốc để lại. Địa đạo này có chút đặc biệt, nó có thể thông đến tỉnh H. Hơn nữa, đầu bên kia tôi cũng đã từng đi qua thử, tuy rằng chỉ là một khu chợ bán thức ăn, nhưng chỉ cần chúng ta đi ra ngoài trước 3 đến 4 tiếng, nhất định sẽ không bị người khác hoài nghi."
Mọi người đều thở nhẹ một hơi.
Nếu lúc trước A Thành đã từng đi qua, như vậy liền không có vấn đề.
Quý phu nhân cùng cô gái trẻ đi xuống trước, A Thành cũng theo sau, cậu trai kia và Kỳ Ninh đi cuối cùng. Hai người đem chiếc xe khi nãy đẩy ngã vào nắp cống nước lần nữa, sau đó hai người lợi dụng thân hình nhỏ nhắn chui vào, sau đó đóng nắp cống nước lại.
Vừa rơi xuống đất, Kỳ Ninh liền lấy hai bình nước và hai chân giò hun khói đưa cho đôi tình nhân trẻ kia.
"Hai người mau ăn đi. Ăn xong rồi chúng ta lập tức lên đường, giữa chừng cũng sẽ không nghỉ ngơi."
"Tại sao? Nơi này không phải an toàn rồi sao?"
Cô gái trẻ nhỏ giọng hỏi.
Kỳ Ninh nhíu mày.
"Nếu địa đạo này có người của ZF* biết, chúng ta có thể sống sót được hay sao. Cho nên, chúng ta chỉ có thể tốc chiến tốc thắng, nhất định phải rời đi trước khi bọn họ nhớ tới thông đạo này."
(*: Chính phủ)
Cô gái kia không nói nữa, cúi đầu tiếp tục ăn.
Quý phu nhân kia cũng có chút đói bụng, có điều dường như bọn họ đều không để ý tới bà ta, mà bản thân bà ta cũng chướng mắt những món ăn bình dân đó, cho nên không chịu mở miệng.
Kỳ Ninh và A Thành cũng dừng lại ăn chút gì đó.
Ba phút sau, bốn người đều đã ăn xong, sau đó lập tức dọc theo địa đạo nhanh chóng đi về phía trước. Bởi vì địa đạo không có lối rẽ, cho nên cũng không cần lo lắng đi nhầm đường.
Quý phu nhân cắn chặt răng, cuối cùng vẫn không muốn để làn da mịn màng của bản thân bị thương, cho nên không chịu đem giày cao gót cởi ra.
Bên này Kỳ Ninh thiếu gia vì chạy trốn, hoàn toàn không có thời gian nhớ đến người nào đó. Nhưng bên kia Mạc Dịch Phàm, lại gần như điên cuồng tìm kiếm Kỳ Ninh.
"Cậu nói cái gì? Tiểu Ninh thật sự ở trấn Z?"
Mạc Dịch Phàm vừa mới hạ phi cơ tư nhân xuống, đã ngay lập tức lo sợ không yên trừng mắt nhìn Mạc Tam.
Mạc Tam sửng sốt một chút.
"Là ở trấn Z, nhưng người đang ở trấn Z không phải Kỳ thiếu, mà là tên giả mạo Tề Ninh kia. Mạc thiếu, ngài làm sao vậy?"
Mạc Dịch Phàm chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cơ thể lung lay một chút mới có thể ổn định. Anh run rẩy giơ tay nhìn đồng hồ một chút, kim đồng hồ cùng kim phút thể hiện thời gian hiện tại là 8 giờ lẻ 2 phút.
Tiểu Ninh, Tiểu Ninh, anh đã đến chậm rồi sao?
"Mạc Tam."
Mạc Dịch Phàm cắn răng mở miệng nói.
"Đưa Tiết San Tĩnh và tên Kỳ Ninh giả mạo ở thành phố A giam vào căn nhà dưỡng lão cũ của Mạc gia cho tôi. Ngăn tất cả tin tức của bọn họ. Còn gương mặt của tên Tề Ninh kia, ai cũng không được phép chữa trị!"
Mạc Tam há to miệng, Kỳ Ninh giả mạo? Chẳng lẽ......
Mạc Nhất đẩy Mạc Tam một cái, Mạc Tam lập tức cúi đầu lên tiếng, xoay người nhanh chóng gọi điện thoại làm việc.
Nhà cũ của Mạc gia ở nông thôn, bố trí vô cùng kín đáo, so với ngục giam còn giống ngục giam hơn.
Người bị đuổi về nhà cũ của Mạc gia, chính là những người bị Mạc gia hận cực kỳ nhưng lại không thể xử lý người đó. Nói cách khác, Mạc Dịch Phàm đem Tiết San Tĩnh cũng đuổi về nhà cũ, rõ ràng đã không xem bà ta là mẹ mình.
Mạc Tam không dám nghĩ tiếp nữa, hắn lại nhìn Mạc Dịch Phàm, thấy được con mắt màu đỏ tươi của Mạc Dịch Phàm, rõ ràng chính là bộ dáng muốn trả thù người nào đó, bỗng nhiên liền rùng mình một cái.
......
Ngày 7 tháng 6 vào lúc 10 giờ, các đài truyền hình đồng loạt đưa tin tức : 'Đêm nay lúc 8 giờ, trấn Z gặp phải một đợt trả thù của những người phản động, toàn trấn bị đốt sạch bởi xăng, không một ai may mắn thoát khỏi.'
------------
Ngày 8 tháng 6 vào lúc 3 giờ 18 phút, tại một góc của chợ bán thức ăn ở thành phố H, đột nhiên xuất hiện một cái nắp cống nước bị xốc lên, lộ ra gương mặt đầy râu của một người đàn ông.
"A! Nơi này không có ai hết! Mọi người mau chóng leo lên!"
Người này không ai khác chính là A Thành.
Năm người nhanh chóng chầm chậm đuổi theo, cuối cùng ba giờ sáng đã chạy tới tỉnh H.
Điện thoại của A Thành, cậu trai trẻ và quý phu nhân bởi vì dùng để chiếu sáng mặt đất, nên đều đã hết pin. Chỉ có điện thoại của cô gái kia còn dư một ít pin.
Cô gái trẻ lấy điện thoại của mình ra, mừng rỡ phát hiện điện thoại cuối cùng cũng đã có tín hiệu. Chưa kịp để cô gái vui vẻ xong, một tin nhắn liền được gửi đến.
"Tiểu Vân, cô còn ở trấn Z không? Cô còn sống không? Tôi mới xem tin tức trấn Z gặp phải một tai nạn, nói là tất cả mọi người ở trấn Z đều bị thiêu chết. Nếu cô còn sống, lập tức hãy liên hệ cho tôi. -- giáo sư Trương."
Gặp tai nạn? Thiêu chết?
Ngón tay tay của cô gái run rẩy click mở ra trang web, liếc mắt một cái liền thấy được một trang web màu đen, chính giữa chính là những dòng lên án mạnh mẽ thành phần phản động đồng thời tưởng nhớ đến người dân ở trấn Z.
"Tiểu Vân, em làm sao vậy?"
Cậu trai trẻ đột nhiên phát hiện Tiểu Vân không được bình tĩnh.
Tiểu Vân đưa điện thoại di động cho bạn trai, nói không nên lời.
"Sao lại như vậy được? Rõ ràng là bọn họ phóng hỏa, sao lại biến thành thành phần phản động chó má gì đó?"
A Thành nghe vậy cũng đoạt lấy di động. Quý phu nhân dù sao cũng đã đi một chặng đường dài, bộ dáng ung dung hoa lệ sớm đã biến mất, ngược lại là người chật vật nhất. Bà ta cũng đi đến cạnh A Thành nhìn thử tin tức.
"Nhà của chúng tôi nộp nhiều thuế như vậy, không ngờ chỉ đổi được một câu như thế này thôi à?"
Ngực quý phu nhân phập phồng, hiển nhiên là thở gấp.
A Thành cũng thô tục mắng vài câu.
"Con mẹ nó, nếu như ông đây không chạy ra được, không phải cũng đã bị thiêu chết rồi à? Chẳng những vậy còn không có người giúp tôi báo thù."
Kỳ Ninh nghe vậy liền cười lạnh một tiếng.
"Đừng xem những tin tức đó nữa. Tối hôm qua những người đó dám quang minh chính đại nổ súng với người dân, chắc chắn đã tính toán rằng sẽ không buông tha dù chỉ một người ở trấn Z rồi. Mắng cũng vô dụng. Hiện tại vẫn nên suy nghĩ biện một lý do nào đó, để bọn họ cho rằng các người không hề ở trấn Z lúc đó, tránh cho bị mời lên cục cảnh sát uống trà, sau đó có đi nhưng lại không về được."
"Có điều...... Đã chết nhiều người như vậy rồi, không lẽ nhất định phải chết oan uổng sao?"
Tiểu Vân khóc nức lên nói.
"Rõ ràng có rất nhiều người vốn dĩ không hề bị nhiễm bệnh. Bọn họ rõ ràng vô cùng khỏe mạnh, cũng giống như chúng ta, chỉ là không thể chạy ra ngoài được mà thôi."
"Bọn họ không phải là nên bảo vệ chúng ta hay sao? Sao bây giờ lại biến thành sát nhân, lại còn giết chết nhiều người như vậy? Bọn họ cũng là người, không lẽ lại không có nhân tính hay sao?"
Kỳ Ninh đem búa chữa cháy đặt vào trong balo. Nơi này còn chưa bùng nổ mạt thế, cậu cầm búa chữa cháy đi khắp nơi như vậy chẳng phải sẽ rất khác người hay sao.
"Những người đó chỉ đang phòng ngừa nguy cơ chưa xảy ra. Giống như bọn họ tối hôm qua đã nói, không thể chỉ vì chúng ta mà làm ảnh hưởng đến những người khỏe mạnh khác, như vậy lại hại càng nhiều người -- Đặc biệt là nếu quân nhân bọn họ bị nhiễm bệnh, biến thành tang thi."
Kỳ Ninh chậm rãi nói, khóe môi gợi lên một nụ cười trào phúng.
"Có điều các người cũng không cần quá tức giận. Bởi vì, báo ứng sẽ mau chóng tới thôi."
"Tí tách"
Kỳ Ninh vươn tay ra, hứng vài giọt mưa màu hồng từ trên trời rơi xuống.
Màu đỏ, giống như máu, nhưng lại là nước mưa.
-----------------
Chương 6 : Mưa máu
Tác giả: Sáp Sáp Nhi
Edit : YuTuyTien
"Đây là...... Mưa máu?"
Đôi mắt Tiểu Vân đột nhiên sáng lên.
"Tháng sáu tuyết rơi là có oan tình. Nhưng bây giờ tháng sáu lại xuất hiện mưa máu, xem ra ông trời vẫn rất công bằng!"
Bạn trai Tiểu Vân khóe miệng giật giật.
"Đây là mưa axit, trước hết chúng ta vẫn nên tìm một chỗ tránh mưa đi."
Tiểu Vân cũng vươn tay ra, tiếp vài giọt nước mưa, trong miệng thầm nói.
"Mưa axit rõ ràng không có màu sắc. Nhưng cơn mưa này là màu đỏ cơ mà."
Những người còn lại đều không có tiếp lời, bởi vì bọn họ đang tìm một nơi tránh né tạm thời.
May mắn bên cạnh chợ bán thức ăn còn có mấy cửa hàng tạp hoá. A Thành lau mặt, lớn tiếng nói.
"Các người ở chợ rau này chờ một lát, tôi đi đến gõ cửa cửa hàng bên kia mua một vài cây dù!"
Kỳ Ninh đôi mắt lóe lóe, từ ba lô giả vờ lấy ra một vài bộ quần áo che ở trên đầu nói.
"Để tôi đi! A Thành! Anh ở lại đây chờ."
Sau đó cậu lại nhìn về phía đôi tình nhân cùng quý phu nhân, ý tứ rõ ràng. Cậu có thể hỗ trợ mua dù, nhưng cũng không phải là làm không công cho họ. Vì vậy, bọn họ đương nhiên phải trả thù lao.
Bộ váy của quý phu nhân đều đã ướt đẫm, bà ta lại không dám chạy ra ngoài. Vì thế, bà ta đành phải chấp nhận nói.
"Tôi chỉ cần áo mưa và cả ủng đi mưa, giá cậu có thể tùy ý quyết định. Tôi bị cách ly ở thị trấn Z lâu như vậy, chồng tôi nhất định vẫn còn ở thành phố H chờ tôi."
Thị trấn Z là nơi gần thành phố H nhất. Vì vậy cũng khó trách quý phu nhân lại nói như vậy.
Cô gái kia cũng nói.
"Chúng tôi cũng giống như vậy. Giá tùy ý cậu."
Kỳ Ninh thiếu gia vừa lòng gật gật đầu. Mạt thế tới, cậu còn chưa có thu thập đủ vật tư, mấy người này lại tự nguyện đưa cho cậu cắt cổ. Như vậy không phải rất tốt sao?
Kỳ Ninh vừa định rời đi, quý phu nhân bỗng nhiên lại hô một câu.
"Này! Nhóc con! Cậu giúp tôi gọi điện thoại cho chồng tôi đi. Số điện thoại là......"
"Tôi sẽ mua cái di động trở về."
Kỳ Ninh vẫy vẫy tay, liền xuyên qua màng mưa tí tách tí tách rời đi.
Kỳ Ninh gõ cửa cửa hàng tạp hóa. Một lúc sau, ông chủ tiệm vai trần bực dọc đi ra mở cửa.
"Ai vậy? Có biết đây là giờ nào rồi không? Ai lại đi mua đồ vào giờ này cơ chứ......?"
Chủ tiệm liếc mắt nhìn về phía đạo bào trên người Kỳ Ninh, cằn nhằn vài câu, rồi cũng không dám vô lễ -- Đó là đạo sĩ nha! Biết đâu cậu ta lại có cách có thể phá đi tài vận của mình thì sao......
"Tiểu đạo trưởng muốn mua cái gì? Nhà chúng tôi toàn bộ đều chỉ bán đồ phụ gia mà thôi. Không biết rằng tiểu đạo trưởng muốn cái gì."
Nếu mở cửa, có khách ở ngoài, ông ta làm sao lại có thể đuổi khách đi cơ chứ.
Chủ tiệm mang theo vài nét tươi cười lấy lòng, hy vọng Kỳ Ninh có thể mua nhiều đồ một chút. Như vậy mới không uổng công ông ta bỏ giấc ngủ giữa chừng.
Kỳ Ninh nhìn nhìn khắp nơi, phát hiện tiệm tạp hóa này thế nhưng còn có cả thép, liền lập tức mở miệng nói.
"Tôi muốn mua những thanh thép này, còn có thêm mười cái áo mưa và mười đôi ủng đi mưa. Áo mưa và ủng có hai bộ dành cho nữ, còn lại đều là của nam. Còn có cửa hàng này của ông có bán di động và laptop hay không?"
Chủ tiệm mới đầu còn cười, về sau liền ngây ngẩn cả người.
"Di động tôi không có bán, nhưng laptop thì lại có."
Kỳ Ninh lấy ra năm trăm tệ.
"Không biết tôi có thể mua di động của ông hay không?"
Sau khi rời khỏi cửa tiệm, Kỳ Ninh mặc áo mưa, túi tiền được nhét vào thêm tấm danh thiếp của chủ tiệm còn có cả di động. Tay phải Kỳ Ninh kéo thanh thép, tay trái xách theo áo mưa và ủng được đóng gói lại, đi về chỗ ngoặt.
Vừa mới rẽ hướng xong Kỳ Ninh nhìn thoáng qua xung quanh, liền đem áo mưa và ủng còn dư lại, thêm vào vài thanh thép đưa vào trong không gian.
Chờ Kỳ Ninh trở về, liền đem điện thoại đưa cho quý phu nhân.
"Tôi sẽ đi xem thử nơi này, coi gần chợ bán thức ăn có KTV không. Bà gọi điện thoại cho chồng bà, bảo ông ta đem mười vạn nhân dân tệ đến đó cho tôi."
Nghĩ nghĩ, cậu lại bổ sung nói.
"Tôi chỉ cần tiền mặt."
Quý phu nhân dậm chân nói.
"Mười vạn? Cậu đây là đang ăn cướp hả?"
Kỳ Ninh sắc mặt không thay đổi, hỏi ngược lại.
"Chẳng lẽ mạng của bà còn không bằng số tiền mười vạn?"
Quý phu nhân nghe xong, lại nghĩ đến tin tức trên mạng, cắn răng đáp ứng.
Một người mười vạn, đôi tình nhân có hai người hiển nhiên sẽ là hai mươi vạn. Kỳ Ninh đòi tiền đòi đến chỉ sợ chưa đủ, A Thành ở một bên xem đến ngộ ra.
Hắn đảo mắt. Lại nghĩ đến nếu không có tiền, không có chứng minh được thân phận, hắn và Kỳ Ninh ở chỗ này thực sự sẽ không ổn. Vì thế cũng không chịu mở miệng nói chuyện.
Quý phu nhân và đôi tình nhân kia đều đã liên lạc với người nhà qua điện thoại xong. Kỳ Ninh đem điện thoại đưa cho A Thành, A Thành vẫy vẫy tay nói.
"Tôi chỉ có một thân nhân, đó lại là một trói buộc. Cho nên không cần phải gọi điện thoại."
Mấy người đi KTV thuê một cái ghế lô, liền ở bên trong thả lỏng ăn đồ ăn.
Quý phu nhân tốt, đôi tình nhân kia cũng tốt. Ba người đều không phải là người của trấn Z. Cho nên ZF cũng không có để ý tin tức của bọn họ kỹ càng tỉ mỉ. Ba người nhất trí cho rằng, chỉ cần có thể tránh thoát được trong khoảng thời gian này, ZF nhất định sẽ không quản bọn họ nữa.
A Thành quả nhiên là thần kinh thô, cho nên cũng hi hi ha ha vui đùa.
Chỉ có Kỳ Ninh là cười không nổi. Cậu một mình ngồi trên sô pha, liền bắt đầu gọi vào điện thoại của mình. Kết quả đương nhiên là không thể kết nối. Liên tục gọi mười mấy cuộc điện thoại cũng không hề có kết quả. Cuối cùng Kỳ Ninh đành phải từ bỏ.
Cậu nhất định phải liên hệ được với Mạc Dịch Phàm. Nếu như Mạc Dịch Phàm không hề phát hiện ra Tề Ninh kia là giả, Kỳ Ninh có lẽ còn có thể yên tâm một chút. Bởi vì thành phố A ba tháng đầu của mạt thế hiển nhiên vẫn còn bình thường. Nhưng thẳng đến ba tháng sau, gia cầm sẽ bắt đầu biến dị. Lúc đó, thành phố A mới bị huỷ hoại hoàn toàn.
Mà Mạc Dịch Phàm ở trước mạt thế có địa vị vô cùng cao. Nhưng cũng là vì lúc ấy khiến cho ngã xuống, không thể không rời khỏi thành phố A, đi đến một căn cứ người sống sót khác. Một lần nữa nhờ vào thực lực cường đại, ở căn cứ người sống sót kia đứng vững.
Chỉ tiếc là do Mạc Dịch Phàm sở hữu Lôi Hệ biến dị bá đạo và cường hãn, cùng với tài lãnh đạo xuất sắc, lại làm cho chủ căn cứ kia phải kiêng kị. Cho nên, mỗi lần giao nhiệm vụ cho Mạc Dịch Phàm đều phải là những nhiệm vụ nguy hiểm nhất.
Nếu chỉ là mấy nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, Mạc Dịch Phàm hiển nhiên cũng có thể ứng phó lại được. Nhưng người thủ lĩnh đó lại đem chính bản thân cậu làm uy hiếp cho Mạc Dịch Phàm. Mỗi lần ra nhiệm vụ đều tìm mọi cách nói rằng cậu chính là "Không gian hệ dị năng giả" bắt buộc Mạc Dịch Phàm phải đem theo. Điều này đồng thời cũng chính là nguyên nhân gián tiếp khiến cho Mạc Dịch Phàm cuối cùng lại vì cậu mà chết......
Nếu Mạc Dịch Phàm không phát hiện ra Tề Ninh kia là giả, Kỳ Ninh còn có thể chắc chắn rằng sau ba tháng ở mạt thế có thể về đến thành phố A hội ngộ với Mạc Dịch Phàm. Nói với anh ấy phải giết chết những con gia cầm tưởng chừng như bình thường gần đó.
Nhưng nếu Mạc Dịch Phàm đã phát hiện Tề Ninh là giả, lại biết được cậu đã bị Tiết San Tĩnh đưa đến khu cách ly ở trấn Z, như vậy Mạc Dịch Phàm...... Anh ấy nhất định sẽ làm ra những hàng động điên cuồng!
Tim Kỳ Ninh đập đến lợi hại, cậu đứng bật dậy.
Không được! Cậu nhất định phải liên hệ với Mạc Dịch Phàm!
Khoảng cách từ thành phố H đến thành phố A mất một ngày đường đi xe. Đương nhiên, đây là đang nói đến nếu đường cao tốc không bị sụp lỡ. Nhưng hiện tại bầu trời lại đổ mưa máu, đường cao tốc sẽ mau chóng bị cơn mưa ăn mòn, căn bản đi không thể đi qua. Có điều nếu đi trên quốc lộ bình thường, ô tô cũng sẽ không thể đi ra ngoài dưới cơn mưa máu này.
Nếu là đường sắt, đã bị ăn mòn chỉ có thể càng thêm thảm thiết. Kỳ Ninh căn bản không dám ngồi xe lửa. Nếu như nửa đường xe lửa đi không được, hoặc là có người bởi vì cơn mưa máu này mà nhiễm phải virus hóa thành tang thi. Chỉ sợ cậu không thể sống sót đến lúc gặp được Mạc Dịch Phàm mất.
Lại nói đến máy bay. Tề Ninh thân phận chính là người trong trấn Z, căn bản không thể dùng hộ chiếu. Chỉ cần Kỳ Ninh lấy ra giấy tờ của Tề Ninh, chỉ sợ lập tức liền sẽ bị người của cục cảnh sát mời đi uống trà.
Không có gì để chứng minh thân phận, cậu căn bản không có biện pháp mua được vé máy bay.
Mạc Dịch Phàm, Mạc Dịch Phàm......
Kỳ Ninh lần đầu tiên hy vọng, Mạc Dịch Phàm có thể ngốc một chút, ngàn vạn không được nhận ra người kia là giả.
Hy vọng của Kỳ Ninh hiển nhiên đã thất bại.
Cậu không biết là, Mạc Dịch Phàm hiện tại đang cùng cậu ở chung trong một thành phố.
"Mạc thiếu, trận hỏa hoạn ở trấn Z lần này, chỉ sợ chính là thủ đoạn của Vương gia, ý muốn đem Tần lão kéo xuống đài. Dù sao thì, như vậy có thể sẽ dễ dàng tạo nên không phục cho lòng người."
Mạc Nhất phân tích nói.
Trận hỏa hoạn ở trấn Z này có không ít lỗ hỏng. Tỷ như nói giai đoạn trước thời kỳ cách ly, căn bản không hề có ai đem những người lây nhiễm cùng bị người lây nhiễm hoàn toàn tách ra trong khi cách ly. Cũng không có người làm một bảng đăng ký thân phận và địa chỉ của những người trong đó để xem họ có phải là người của trấn Z hay không. Nguyên nhân đến trấn Z là gì, có phải là thân nhân của người trong trấn hay không?
Lỗ hổng lớn nhất của trận hỏa hoạn này chính là 'Ngày xảy ra hoả hoạn, những quân nhân canh giữ ở trấn trấn Z, thế nhưng lại ngang nhiên lộ diện, cầm súng nhắm vào người dân'.
Nếu ZF thật sự muốn cho trận "Hoả hoạn" này trở thành ngoài ý muốn, nguyên nhân là do những tên phản động làm ra. Rõ ràng bọn họ có đủ khả năng để làm càng tốt, càng bí mật. Nhưng những người đã đóng quân ở Z trấn lại cố tình không có dáng vẻ này.
Cho nên Mạc Nhất có thể khẳng định, trận hoả hoạn này, là do một tay Vương gia muốn đối đầu với Tần gia mà làm ra. Nói gì đi nữa thì, tháng mười năm nay, ZF chính là nhiệm kỳ tuyển cử mới. Tần lão cầm quyền nhưng lại mắc phải một vết nhơ, Vương gia tuyệt đối sẽ không hỏ qua cơ hội này.
"Vương gia!"
Mạc Dịch Phàm đôi mắt híp lại, có can đảm để hại Tiểu Ninh của anh, thì anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Vương gia!
"Đem tất cả tiền bạc, giúp Tần lão duy trì đến cùng."
Mạc Dịch Phàm từng câu từng chữ đưa ra mệnh lệnh nói.
"Tôi muốn Vương gia phải hoàn toàn biến mất."
Mạc Nhất ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt ngoan độc của Mạc Dịch Phàm, không dám không nhận lệnh.
Mạc Nhị bỗng nhiên thông minh đột xuất, không hề nhìn đến gương mặt dường như ngày càng tàn khốc của Mạc Dịch Phàm, ngây ngốc mở miệng hỏi.
"Mạc thiếu, như vậy không được a. Chúng ta đem tiền tất cả đều đưa ra hết, như vậy Mạc thiếu sẽ ăn cái gì?"
Mạc Nhất, Mạc Tam, Mạc Tứ đồng thời ngẩng đầu, cùng Mạc Nhị đồng loạt khẩn trương nhìn về phía Mạc Dịch Phàm.
Mạc Dịch Phàm rốt cuộc có bao nhiêu sủng ái Kỳ Ninh, bọn họ xem nhiều lần như vậy rốt cuộc cũng không thấu. Ban đầu cũng không phải không có khuyên nhủ, dù sao, đàn ông thì thế nào? Chơi đùa một chút cũng sẽ mau chóng buồn chán mà thôi. Nếu không thể sống sót, vô ý chết đi, sau này mọi người ai sẽ còn nhớ rõ rốt cuộc cậu ta đã từng ở nơi này hay chưa, như vậy còn có ý nghĩa gì?
Mấy người cũng mịt mờ tiếp tục khuyên nhủ Mạc Dịch Phàm. Dù sao Kỳ Ninh vẫn còn là một cậu nhóc, hơn nữa còn là một cậu nhóc không hiểu được quý trọng là gì. Mạc thiếu muốn chơi, cũng nên chọn một người có tình có nghĩa, đừng mãi đắm chìm vào tên ăn bám Kỳ Ninh kia mãi cũng không chịu buông tay.
Chỉ là Mạc Dịch Phàm nhất quyết cự tuyệt. Thậm chí còn vì Kỳ Ninh mà trách phạt bọn họ. Bốn người Mạc Nhất lúc đó mới không còn dám nhắc lại lời nói kia. Chỉ là nếu Kỳ Ninh bị một người khác nào đó ép đến thời điểm khó khăn, bốn người vẫn là sẽ dùng hết sức lực mà mặc kệ.
Bọn họ còn nhớ rõ, Mạc Dịch Phàm vừa mới nghe được tin Z trấn gặp phải hoả hoạn, Kỳ Ninh lại đang ở Z trấn. Sự tình khi ấy có bao nhiêu điên cuồng, nhưng chỉ trong nháy mắt, Mạc Dịch Phàm phảng phất giống như không hề có việc gì xảy ra, lại bắt đầu xử lý công việc.
Bọn họ còn cho rằng Mạc Dịch Phàm đến cùng vẫn sẽ quên Kỳ Ninh. Nhưng hiện tại, Mạc Dịch Phàm lại đưa ra yêu cầu dốc tất cả tiền tài để duy trì Tần lão.
Bốn chữ tất cả tiền tài này, không thể không khiến cho bốn người họ lo lắng.
"A!"
Mạc Dịch Phàm đột nhiên bật cười.
"Các người yên tâm, tôi sẽ chừa lại một con đường lui thật tốt dành cho các người."
Bốn người trong lòng nhất thời dâng lên dự cảm không tốt.
-------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm tạ Thố Tiểu Đằng cùng ta khoác áo choàng kẻ lừa đảo chỉ ra BUG chương trước, mỗ sáp đã đem phản ứng của tiểu công sửa chữa một chút, tại đây dán một chút, đại gia không muốn lại đi xem trước một chương, có thể xem phía dưới nội dung ha O(n_n)O, cũng là giống nhau tích
~~~~
"Ngươi nói cái gì? Tiểu Ninh thật sự ở Z trấn?"
Mạc Dịch Phàm vừa mới hạ phi cơ tư nhân xuống, lo sợ không yên trừng mắt nhìn Mạc Tam.
Mạc Tam sửng sốt một chút.
"Là ở Z trấn, bất quá ở Z trấn không phải Kỳ thiếu, mà là tên giả mạo Tề Ninh a. Mạc thiếu, cậu làm sao vậy?"
Mạc Dịch Phàm chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thân mình lung lay một chút liền lập tức ổn định. Anh run rẩy giơ tay nhìn đồng hồ, kim đồng hồ cùng kim phút dừng lại ở thời gian hiện tại là 8 giờ lẻ hai phút.
Tiểu Ninh, Tiểu Ninh, anh thế nhưng lại đến chậm sao?
"Mạc Tam,"
Mạc Dịch Phàm cắn răng mở miệng nói.
"Đem Tiết San Tĩnh cùng Kỳ Ninh giả ở thành phố A đuổi về nhà dưỡng lão cũ của Mạc gia cho ta, ngăn cách hết thảy tin tức của họ, Mặt của Tề Ninh, ai cũng không được trị!"
Mạc Tam há to miệng, Kỳ Ninh giả? Chẳng lẽ...... Mạc Nhất đẩy Mạc Tam một phen, Mạc Tam lập tức cúi đầu lên tiếng, xoay người liền gọi điện thoại làm việc.
Nhà cũ của Mạc gia ở nông thôn, bố trí mười phần bí mật, so với ngục giam còn giống ngục giam hơn. Người bị đuổi về nhà cũ của Mạc gia, chắc chắn là người mà Mạc gia hận cực kỳ nhưng lại không thể xử lý. Nói cách khác, Mạc Dịch Phàm đem Tiết San Tĩnh đuổi về nhà cũ, rõ ràng là không chịu nhận bà ta là mẹ.
Mạc Tam không dám nghĩ tiếp nhanh chóng đi xuống, hắn lại nhìn thoáng qua Mạc Dịch Phàm. Khi nhìn đến con mắt màu đỏ tươi của Mạc Dịch Phàm, hiển nhiên chính là bộ dáng muốn trả thù một người, bỗng nhiên liền rùng mình một cái.
--------------
P.S. Cảm tạ bạch bạch là miêu miêu thân vứt địa lôi, =3=
------------
Edit:
'-'
Hảo dài
---------
Chương 7 : Vật tư
Tác giả: Sáp Sáp Nhi
Edit: YuTuyTien
Trong tay xách theo một cái túi đựng tiền mặt, Kỳ Ninh bỗng nhiên cảm thấy. Thứ này so với quý phu nhân quả nhiên nhân phẩm giống nhau, số phận bà ta quả thật không tồi.
Từ lúc bắt đầu cậu vẫn còn hoài nghi, liệu chồng của quý phu nhân này có thật sự như lời bà ta nói hay không? Ông ấy vẫn còn ở thành phố H chờ bà ta, hơn nữa còn vì bà ta trả thù lao? Nhưng cho đến khi tận mắt thấy chồng bà ta mồ hôi ướt đẫm chạy tới, Kỳ Ninh mới biết được, mắt nhìn chồng của quý phu nhân thế nhưng lại không tồi.
"Tôi đã nghe vợ của tôi nói rõ. Thật sự rất cảm ơn cậu trai trẻ này! Bao nhiêu đó tiền, cậu cứ việc cầm lấy, cũng không cần phải khách khí với tôi. Nếu không phải nhờ cậu chiếu cố, chỉ sợ vợ của tôi đã không thể an toàn trở về."
Vừa nói, người chồng mập mạp của quý phu nhân liền kéo một cái túi giống như túi đựng rác ở phía sau ra, nhiệt tình giao tận tay cho Kỳ Ninh.
Quý phu nhân thiếu chút nữa đã đỏ mắt.
"Tôi không phải đã nói, chỉ cần mười vạn tiền mặt là đủ rồi sao?! Một túi tiền mặt lớn như vậy, ông đã lấy của tôi bao nhiêu tiền hả?"
Tuy rằng quý phu nhân cực lực phản đối, nhưng tiền đều đã đưa ra. Lại là mười vạn kia đã đưa đến chính tay người vẫn đang thiếu tiền là Kỳ Ninh, tuyệt đối không có khả năng có thể lấy lại được. Cho nên quý phu nhân cuối cùng chỉ có thể ngượng ngùng rời đi.
Nhưng thật ra chồng của quý phu nhân kia, cuối cùng còn để lại tấm danh thiếp của mình đưa cho Kỳ Ninh.
"Có chuyện gì cần, cậu cứ việc tìm tôi. Tôi mấy thứ khác đều không có, cũng may nhờ vận khí tốt đào được mấy khối than đá, tiền vẫn là có không ít."
Ngón tay Kỳ Ninh cầm theo danh thiếp, cười cười, khó có được hảo tâm nhắc nhở một lần.
"Trận hồng vũ (mưa máu) này có thể sẽ tiếp tục thêm mấy ngày. Nếu có thể được, ông tốt nhất vẫn nên dự trữ nhiều thức ăn nước uống một chút. Tận lực hạn chế ra khỏi cửa đi."
Nói xong, cũng không đợi cặp vợ chồng kia có thái độ hoàn toàn bất đồng. "Bang" một tiếng, Kỳ Ninh liền đem cửa KTV nhanh chóng đóng lại.
Cặp tình nhân kia cũng đã rời đi. Bất quá xét thấy bọn họ chỉ đưa cho cậu vừa đúng số tiền hai mươi vạn, nên Kỳ Ninh cũng không có cảnh báo cho bọn họ -- Cậu từ đầu tới đuôi đều không có năng lực cùng hứng thú để giải cứu toàn nhân loại.
Đôi tình nhân chỉ đưa hai mươi vạn, chồng của quý phu nhân kia đưa cậu tận ba mươi vạn. Kỳ Ninh đem tiền "Xôn xao" lập tức ngã xuống trên mặt đất, từng cọc tiền dày cộm đập vào trực tiếp làm lóa mắt của A Thành.
"Tôi...tôi cả đời này cũng chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy."
A Thành nuốt một ngụm nước miếng, bàn tay vuốt vuốt cọc tiền nói.
Kỳ Ninh liếc mắt đánh giá qua A Thành một cái, liền nói.
"Mặc dù là anh dẫn đường, nhưng tiền này là do tôi nói ra mới có. Cho nên...... Anh chỉ có thể lấy năm vạn làm phí thù lao, còn lại tất cả đều là của thiếu gia tôi!"
Phải biết rằng, tên A Thành ngu ngốc này, ngay từ đầu chính là nghĩ rằng mang theo ba người kia ra khỏi trấn không công. Nếu không phải nhờ Kỳ thiếu cậu, hừ hừ, A Thành một phân tiền cũng đừng mong lấy được.
A Thành hiển nhiên cũng biết đạo lý này, cũng không khách khí với Kỳ Ninh, đem đồ ăn đựng trong hai cái balo leo núi đổ ra, đem năm vạn của mình tất cả bỏ vào trong balo. Lại đem số tiền còn lại xếp lại gọn gàng, đem bỏ vào trong balo của Kỳ Ninh. Còn những đồ ăn dư lại một chút cũng không lãng phí, trực tiếp đem túi đựng tiền khi nãy nhét vào, chia làm hai phần. Rõ ràng phần nhiều hơn kia toàn là những thức ăn có chất lượng tốt hơn một chút. Sau đó A Thành liền đem balo của Kỳ Ninh cùng túi đồ ăn lớn hơn kia hướng phía Kỳ Ninh đẩy tới.
"Lão đại, tôi quyết định, sau này sẽ đi theo cậu! Cậu ăn thịt, lão tử...... Ách! Tiểu nhân tôi chỉ cần cơm thừa canh cặn là được!"
A Thành dáng người to lớn, lóe ánh mắt lấp lánh nhìn Kỳ Ninh nói.
Kỳ Ninh nháy mắt bị thu hút một chút.
Cậu ban đầu có dự định thu thêm mấy người anh em. Nhưng tên A Thành này, tuy rằng không có ngáng đường cậu, mà lại là người thân của Tề Ninh.
"Theo tôi, chỉ có thể nghe theo mọi phân phó của tôi, anh có làm được hay không?"
Kỳ Ninh nhìn túi tiền cùng đồ ăn dưới chân mình, bỗng nhiên mở miệng hỏi.
A Thành lập tức gật đầu như giã tỏi nói.
"Lão tử...... Tôi nhất định chỉ nghe theo một người, lão đại nói cái gì chính là cái đó."
"Tên Tề Ninh kia đâu?"
A Thành sửng sốt một chút, mới hiểu được người mà Kỳ Ninh nói chính là Tề Ninh. Trong ánh mắt hiện lên một tia chán ghét.
"Lão đại không phải nói, sẽ giúp tôi thoát khỏi tên Tề Ninh kia sao? Cậu ta đã liên lụy tôi mười mấy năm, tôi đã sớm chịu đủ rồi!"
Kỳ Ninh hơi hơi gật gật đầu, thanh thản ngồi ở sô pha, mở đồ uống, chậm rãi phân phó nói.
"Anh...... Đi tìm một căn nhà, nhất thiết phải có sân, không có sân thì phải có phòng thật lớn; lại tìm gần đó thêm mấy kho hàng nữa. Bảo đảm an toàn một chút, diện tích càng lớn càng tốt. Sau khi anh tìm được tìm được, thì lập tức gọi điện thoại cho tôi."
Sau đó Kỳ Ninh liền đem điện thoại di động trên tay đọc lên một dãy số cho A Thành.
Kỳ Ninh cũng không có nói muốn thu A Thành làm anh em hay không.
A Thành hiển nhiên hiểu được đây là Kỳ Ninh đang thử hắn, cho nên liền nhanh chóng đáp ứng rồi xuống dưới, cũng mặc kệ bên ngoài hiện tại cơn mưa máu có bao nhiêu lớn. A Thành cầm trên tay năm vạn tệ cùng thức ăn, liền chạy ra ngoài.
Mạt thế đến được ba ngày, liên tiếp ba ngày đó đều đổ mưa máu. Sau mạt thế, rất nhiều người ở cho rằng, trận mưa máu này chính là đem virus tang thi mang xuống dưới địa giới.
Kỳ Ninh không biết cách nói này có chuẩn xác hay không? Nhưng cậu vẫn để cho A Thành tự bản thân anh ta quyết định. Nếu trong tương lai A Thành thật sự bởi vì ba ngày này ở bên ngoài chạy trốn, cho nên liền trở thành nhóm người đầu tiên bị nhiễm virus biến thành tang thi, Kỳ Ninh cảm thấy, cho dù như vậy cậu cũng sẽ không áy náy.
Rốt cuộc, mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, cũng cần thiết phải chịu trách nhiệm với sự lựa chọn đó.
Kỳ Ninh tự hỏi vài phút, liền từ trong không gian đem chiếc laptop cậu mua được sau khi rời khỏi khu cách ly của trấn Z ra.
Sở dĩ Kỳ Ninh mua lap top, là bởi vì cậu thấy laptop có thiết bị kết nối mạng-- Khu cách ly ở trấn X đối với thiết bị mạng là hoàn toàn vô dụng. Cho nên sau khi ra khỏi Z trấn, vô tuyến internet liền có thể kết nối được.
Ngón tay Kỳ Ninh hơi hơi phát run đăng nhập QQ của chính mình, Weibo, vào tin nhắn chờ chờ, từng bước từng bước sửa lại trạng thái: 'Tôi đang ở thành phố H, số di động là XXXXXXXX, MYF, mau chóng xem tin nhắn, sau đó lập tức hãy liên hệ với tôi.'
Sau đó lại đem nick của Mạc Dịch Phàm từ sổ đen nhanh tay kéo ra. Cậu đã báo tin tức, đơn giản chỉ là làm cách nào liên hệ với cậu, cùng nhắc nhở thu thập lương cùng vũ khí. Cuối cùng, Kỳ Ninh lại tìm được đám bạn cũ ngày xưa, liền kêu bọn họ đem số di động của Mạc Dịch Phàm nói cho cậu.
Sửa lại trạng thái, báo tin tức xong, Kỳ Ninh lại đăng nhập vào hòm thư mà bản thân chưa từng dùng qua. Cái này hòm thư này được đặt tên là MLN thêm ngày sinh của Kỳ Ninh, cũng là cái hòm thư duy nhất của Kỳ Ninh.
Nhưng khi Kỳ Ninh biết đến MLQ, cái hòm thư này là do Mạc Dịch Phàm tự mình đặt tên, ý nghĩa là Mạc Dịch Phàm LOVE Kỳ Ninh. Sau đó cậu đã còn có đăng nhập vào nữa.
May mắn mật khẩu mà Kỳ Ninh đặt luôn luôn đơn giản. Chỉ cần đem ngày sinh của cậu đảo lại thì chính là mật khẩu mà cậu hay dùng nhất.
Lập tức Kỳ Ninh thuận lợi đăng nhập vào.
Hòm thư quả nhiên có rất nhiều tin nhắn mà Mạc Dịch Phàm đã từng gửi cho cậu. Dường như cách mấy ngày liền có một tin, tất cả đều ở trạng thái chưa đọc.
Kỳ Ninh liên tiếp gửi mấy tin nhắn tương tự cho Mạc Dịch Phàm. sau đó Kỳ Ninh liền thở nhẹ một hơi. Cậu chỉ có thể nghĩ được phương thức này để liên hệ với Mạc Dịch Phàm mà thôi.
Thành công hoặc là không thành công, tóm lại, cũng chỉ có thể xem vận khí của cậu.
Kỳ Ninh không biết được rằng, Mạc Dịch Phàm từ sớm đã đem Tề Ninh cùng Tiết San Tĩnh đưa đến nhà cũ của Mạc gia. Cơn giận này của Mạc Dịch Phàm, làm rất nhiều người trong giới thượng lưu ở thành phố A đều biết đến. Những tên bằng hữu gì đó của Kỳ Ninh, đã nhanh chóng bị người trong nhà giáo dục một hồi, tuyệt đối không để cho chúng cùng Kỳ Ninh có bất luận liên hệ gì với nhau. Bởi vì mọi người đều cho rằng, Kỳ Ninh thiếu gia -- đã thất sủng!
Cho nên Kỳ Ninh chờ trước máy tính bốn năm giờ liền, một bên ở trên mạng tra xét tiểu thuyết mạt thế văn để chuẩn bị đồ vật, một bên chờ tới buổi sáng 9 giờ ngày 6/8, cũng không có ai báo cho cậu cách thức liên hệ chút tin tức nào của Mạc Dịch Phàm cả.
Kỳ Ninh tự rót cho bản thân một cốc cà phê giá rẻ, day day trán, đem máy tính mạnh tay đóng lại. Đám hỗn đản kia! Một cái hai cái đều chết đi đâu vậy? Ngay cả một chút tin tức cũng không chịu báo?
Đến hơn 9 giờ, Kỳ Ninh mới đi ra ngoài thu thập vật tư.
Kỳ Ninh lưu luyến lại lần nữa nhắn thêm vài tin, đem số điện thoại hiện tại của mình lần nữa báo lại. Lúc này, cậu mới đem đồ vật nhanh chóng thu lại, rời khỏi KTV.
Kỳ Ninh đi đến một tiệm mua bán xe cũ, mua một chiếc xe tải có không gian lớn. Sau đó liền đi đến một kho hàng siêu thị cỡ trung, tìm được quản lý kho hàng, hỏi hắn ta nguồn cung cấp lương thục cho kho hàng -- cũng như là cách thức liên hệ với các chủ quản lý khi hàng khác trong thành phố. Sau đó, Kỳ Ninh lập tức rời đi.
Kỳ Ninh trực tiếp nói với đại lý thực phẩm kia, bản thân muốn mở một siêu thị, chuyên cung cấp các loại thực phẩm tiêu thụ. Có lẽ muốn lưu lại khách hàng, cho nên người đại lý kia ra giá cả rất là hậu đãi. Kỳ Ninh cũng không cần khách khí, trước tiên chuẩn bị một xe tải, sau đó lại muốn cách thức liên hệ với đại lý, sắp xếp chắc chắn giờ hdnj, chờ sau khi kho hàng tìm được rồi, sẽ tiếp tục đến mua.
Từ ngày rời đi, Kỳ Ninh dạo một vòng quanh các khu của thành phố H. Sau khi Kỳ Ninh đi đến khu bán đồ gia điện, cậu mua một cái máy phát điện bằng năng lượng mặt trời loại nhỏ cùng một bộ vật dụng chạy bằng năng lượng mặt trời. Lại mua vật dụng hằng ngày như máy giặt, lò vi ba, nồi cơm điện, lò nướng điện. Sau đó mới từ từ đem đồ ăn mua được trong xe chậm rãi thu vào trong không gian. Rồi lại đi tiếp đến chỗ các đại lý cung cấp.
Kỳ Ninh chủ yếu mua bánh quy khô, chocolate, sữa bò, mì ăn liền, nước khoáng, đồ uống, giăm bông. Những thực phẩm này có thể trực tiếp ăn, hơn nữa có thể phòng ngừa đói khát. Còn về cái khác Kỳ Ninh chủ yếu mua lại là bột mì, mì sợi, thành túi gạo, thịt tươi, thức ăn chín, thực phẩm đông lạnh, cùng với dầu muối tương dấm, gia vị, đặc biệt là muối. Những cái đó Kỳ Ninh mua đặc biệt nhiều. Cậu không hy vọng chính mình cùng Mạc Dịch Phàm biến thành bạch mao nam -- Kỳ Ninh lúc này còn không biết, cậu mua nhiều thứ như vậy, có không ít món cậu căn bản không cần phải dùng đến......
Chờ sau khi Kỳ Ninh thu thập xong ở đại lý thứ hai, đã là ba giờ chiều. Lúc này liền nhận được cuộc gọi của A Thành.
"Lão đại, kho hàng tôi đã tìm được rồi. Nhà có sântôiô tìm được hai căn. Một nhà có sân đặc biệt lớn, nhưng là, hàng xóm có không ít trẻ con cùng người già, có chút không tốt. Một nhà khác sân nhỏ hơn một chút, nhưng tường thành thật sự rất cao, trong đó còn có thêm một vườn rau nhỏ......"
Kỳ Ninh trong lòng vừa động, lập tức nói.
"Lập tức lấy căn thứ hai, kho hàng vị trí ở nơi nào? Anh đem địa chỉ đưa cho tôi. Sau đó mua căn nhà thứ hai xong liền đi đến kho hàng kia chờ, đợi lát nữa sẽ có người đưa hàng hóa đến."
A Thành lập tức cười ha hả đáp ứng.
Vì thế sau khi mua trái cây và rau quả ở đại lý thứ ba xong, Kỳ Ninh liền trực tiếp kêu bọn họ đem hoa quả cùng rau dưa đưa đến kho hàng. Kỳ Ninh mặc dù có không gian, nhưng đồng ruộng trong không gian đều là trồng các loại linh thực, Kỳ Ninh thật không có ý tứ chiếm dụng quá nhiều đất trên đồng ruộng. Hơn nữa, thời gian sinh trưởng trong không gian cũng không biết phải tốn mấy năm, Kỳ Ninh nghĩ nghĩ, vẫn là nên mua nhiều hoa quả cùng rau dưa một chút.
Kỳ Ninh ngồi trên xe tải dừng một chút, liền gọi điện thoại cho hai đại lý thực phẩm lúc đầu. Bất quá cậu đưa ra thời gian phân biệt cho hai người vào buổi tối 6 giờ cùng tám giờ.
Bởi vì Kỳ Ninh mua số lượng lớn, lần đầu tiên giao dịch lại trả tiền lại trả tiền vô cùng thoải mái. Cho nên hai đại lý thương kia cũng không có quá để ý đến thời gian, rất nhanh chóng liền đáp ứng.
Ước định thời gian thật tốt, Kỳ Ninh tính tính tiền của chính mình. Mua nhiều đồ vật như vậy, trừ bỏ thêm vào buổi tối sẽ chi trả, cậu nguyên bản có bốn mươi lăm vạn, bây giờ chỉ còn lại có mười lăm vạn. Thực phẩm tốn không có bao nhiêu tiền, mà chủ yếu là máy phát điện. Thực sự làm cho tiền của Kỳ Ninh mau chóng giảm xuống.
Kỳ Ninh lại đem laptop ra, trên mạng cẩn thận xem xét. Vẫn là không có người nào báo cho cậu tin tức. Kỳ Ninh một quyền đánh vào cửa sổ xe.
Kỳ Ninh này lại không biết, tuy rằng không có người nào dám trả lời tin nhắn của cậu. Nhưng lại có người phát hiện ra chỗ không đúng.
Bởi vì Kỳ Ninh lưu lại số di động, nên có người hiểu chuyện đem dãy số đặt tra trên mạng. Tìm hiểu địa chỉ một chút, phát hiện dãy số thật sự đang ở thành phố H, không khỏi nổi lên do dự.
Đương nhiên, người nọ không phải vì muốn giúp Kỳ Ninh hay không mà do dự. Mà là vì, tên gia hỏa Kỳ Ninh này có khả năng thật sự từ nhà cũ của Mạc gia chạy trốn ra, Mạc thiếu còn không biết. Hắn rốt cuộc có nên nói cho Mạc thiếu tin tức Kỳ Ninh chạy trốn hay không? Với lại...... Có lợi hay không?
--------
Chương 8 : Vũ khí
Tác giả: Sáp Sáp Nhi
Edit: YuTuyTien
Sáu giờ tối ngày 8 tháng 6, cơn mưa máu dường như ngày một lớn. Ngẩng đầu nhìn trời, chỉ có thể nhìn thấy một bầu trời xám xịt. Ngay cả chút ánh sáng cũng không có.
Lúc này Kỳ Ninh nhận được điện thoại của A Thành.
"Lão đại, có người tới đưa hàng hóa. Lão đại cậu chừng nào thì trở về?"
"Tôi sẽ mau chóng về đến. Anh kêu bọn họ đem vật tư vào kho hàng. Sau khi dọn xong rồi tôi sẽ trở về."
Kỳ Ninh ngắt di động, nhìn nhìn vẫn không có bất luận tin nhắn nào đáp lại trên máy tính. Rốt cuộc cậu chỉ có thể đem máy tính khép lại, lái xe đến chỗ kho hàng theo địa chỉ mà A Thành đưa.
Bởi vì bầu trời chỉ có một màu đen kịt, cho nên đèn đường liền trở thành vật chiếu sáng duy nhất.
Kỳ Ninh không chút để ý lái xe đi tiếp. Dọc theo hướng dẫn đi đến kho hàng, đôi mắt Kỳ Ninh xẹt qua hai bên đường phố. Bây giờ hai bên đường còn có rất nhiều cửa hàng vẫn chưa đóng cửa.
Trùng hợp khi Kỳ Ninh đi ngang một khu phố ăn vặt náo nhiệt, trong lòng không khỏi lung lay một cái.
Sau khi xuống xe, Kỳ Ninh ghé vào một cửa hàng bán thịt chín, mua tất cả số thịt bọn họ đang bán mang lên trên xe. Hơn nữa cậu còn hẹn trước vào ngày mai, sẽ mua thêm một ít.
Sau khi mạt thế bùng nổ, thân thể con người lúc đầu còn không thích ứng kịp, lại ăn thịt động vật biến dị ngay lập tức nổ tan xác mà chết. Đương nhiên, ngoại trừ một số người trước mạt thế đã có thân thể cường hãn cùng những người thức tỉnh dị năng, lúc đầu khi mạt thế tiến đến còn có thể ăn thịt mà không có bất luận điều gì xảy ra. Nhưng thủy hệ dị năng giả, không gian hệ dị năng giả như phụ hình dị năng giả, ăn phải thịt động vật biến dị, không đến mức sẽ chết, nhưng khiến dạ dày không khoẻ lại là điều không thể tránh được.
Thẳng đến ba tháng sau mạt thế, lúc ấy những người còn sống sót thân thể đã chậm rãi thay đổi. Lúc này ăn thịt động vật biến dị, mọi người đã không còn cảm thấy không khoẻ. Hơn nữa, động vật biến dị có cấp bậc càng cao, hương vị càng tươi ngon.
Kỳ Ninh nghĩ nghĩ, cậu có linh căn chính là mộc, thêm vào thủy và thổ, tóm lại là tam hệ linh căn, lực công kích thật ra đều chẳng ra gì. Phỏng chừng cho đến lúc đó cũng không có mệnh được ăn thịt động vật biến dị. Còn không bằng hiện tại mua nhiều thịt một chút, tránh để cho khi không thể ăn được thịt biến dị, tố chất thân thể liền trở nên yếu ớt.
Huống hồ, nếu cậu không ăn được thịt, người kia cũng sẽ nhất định phải "Đồng cam cộng khổ" không chịu ăn. Thậm chí vì để cậu có thịt ăn mà đi tìm lại bất chấp nguy hiểm, vài lần thiếu chút nữa bị thương. Lúc này, Kỳ Ninh thế nhưng lại không hy vọng người kia gặp phải nguy hiểm lần nữa.
Nam nhân, đại bộ phận dường như đều thích ăn thịt.
Ví dụ như bản thân Kỳ Ninh thích ăn thịt gà, thịt vịt cùng thịt heo. Cho nên bây giờ trên đường liền thu thập rất nhiều thịt gà và thịt vịt nướng, còn có các loại chân gà, cùng móng heo.
Mạc Dịch Phàm thì lại thích ăn thịt cá cùng thịt bò, Kỳ Ninh cũng không có quên vì hắn mà chuẩn bị những thứ đó đâu.
Kỳ Ninh gãi gãi đầu, cuối cùng vẫn quyết định đêm nay sẽ đào một cái hồ nước ở trong không gian. Bên cạnh sẽ dành ra một khối đất trồng cây ăn quả. Thịt gà, thịt vịt, còn có thịt heo dê bò hay rau dưa gì đó, những thứ như vậy cậu thật sự không có kiên nhẫn để mà xử lý, cũng không có thời gian xử lý. Bất quá nuôi cá, hay trồng các loại cây ăn quả hình như nghe qua có vẻ đơn giản hơn...... Ước chừng, hẳn là nuôi có thể sống đi?
Nhạc chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Kỳ Ninh tưởng những người giao hàng chờ không kịp, vì thế tiếp điện thoại liền nói.
"Tôi sắp tới rồi, xin......"
Không đợi cậu nói xong, di động liền vang lên âm thanh "Đô đô" của điện thoại.
Kỳ Ninh ngẩn người, cũng không có quá để ý, bởi vì lực chú ý của cậu đã bị một cửa hàng quân dụng hấp dẫn.
Khi Kỳ Ninh đứng ở trước cửa chờ ông chủ cửa hàng giúp mình dọn đồ lên xe, sắc mặt của cậu hơi hơi có chút quái dị.
Cậu vẫn luôn cho rằng cửa hàng quân dụng chính là bán màu làm quân phục, quân ủng, ba lô, lều trại, túi ngủ, áo khoác quân nhân linh tinh. Nhưng đến khi vào cửa hàng này mới biết được, cửa hàng quân dụng còn bán các loại trang bị khi đi dã ngoại, chocolate quân dụng, bao tay da, dao gấp quân dụng, bình nước, thực phẩm giữ nhiệt, chăn bông và nhiều thứ khác......
Mấy thứ này đều là những vật dụng khi đi dã ngoại yêu cầu phải có. Kỳ Ninh đương nhiên sẽ không bỏ qua, cơ hồ muốn đem cửa hàng quân dụng này tất cả đều mua hết. Ông chủ tiệm đảo cũng rất dễ mến, vẫn luôn vui tươi hớn hở giới thiệu cho cậu các vật dụng trong cửa hàng, cũng không ngại cậu gần như đem đồ vật trong tiệm dọn đi hết.
Chỉ là Kỳ Ninh hy vọng trong tiệm sẽ mua được vũ khí chuyên dùng, lại không có.
Cậu dương nhiên không trông cậy có thể ở chỗ này mua được súng ống đạn dược gì. Rốt cuộc, đối với vũ khí chuyên dùng không có gì đáng ngại lắm, nhưng quốc gia đối với súng ống lại quản chế vô cùng nghiêm khắc. Ngược lại là mấy món vũ khí này, mua vài ba món cũng không đến nỗi gây chú ý gì.
Trước khi đi, chủ tiệm nghe thiếu niên diện mạo cực kì xinh đẹp nhưng lại vô cùng kỳ quái này kiên trì không ngừng muốn "Lãnh giáo" ông. Đôi mắt hơi hơi chợt lóe, liền hỏi Kỳ Ninh.
"Cậu nhóc muốn mua những thứ đó làm cái gì? Nơi này an ninh quản lý rất chặt. Hơn nữa, cho dù cậu nhóc mua được mấy món đồ đó, cũng chỉ là để trưng bày, lại không thể bán ra được. Còn nếu đem khoe với người khác, chỉ sợ sẽ bị mời đến cục cảnh sát mà uống trà. Mua những món vũ khí đó về, cũng chỉ là tốn công vô ích thôi a."
Kỳ Ninh đã sớm thay đổi một bộ đồ màu trắng đơn giản kết hợp giữa áo thun với quần jean sạch sẽ, trên mang một đôi giày leo núi, thoạt nhìn vô cùng vừa mắt.
"Tôi rất thích những món vũ khí đó. Như là các loại đao được chế tạo ở Nepal*, thủ công tuy rằng chưa nói đến tinh xảo hoa lệ, nhưng lại bộc lộ cái kiêu ngạo của người chế tạo. Tôi tuy chỉ là ở trên mạng xem qua ảnh chụp, nhưng đã rất thích mấy món vũ khí này."
(*: Tiếng Việt đọc là Nê-ban. Đầy đủ là Cộng hòa Dân chủ Liên bang Nepal, một nước ở Nam Á,v.v -> Cái này thì mọi người có thể tra google.)
Kỳ Ninh trong mắt lóe lên sắc thái si mê.
"Nói thật với ông chủ, tôi nguyên bản cái gì cũng có thể nói thiếu chỉ duy nhất là không thiếu tiền. Cũng không phải là không tính toán đến việc mua rồi lại bán. Chỉ là thấy được thứ bản thân thích, lại không thể cầm lòng mà muốn mua về. Nếu ông chủ không có bán, tôi đây xin đi trước, người trong nhà còn chờ xem hàng hóa."
Kỳ Ninh mua nhiều đồ vật như vậy, lý do cũng vô cùng tự nhiên là người nhà muốn mở một cửa hàng quân dụng mà thôi.
Chủ tiệm nhìn ánh mắt Kỳ Ninh yêu thích mấy món vũ khí chuyên dụng như vậy, không khỏi nghĩ tới chính mình năm đó. Sở dĩ ông mở một cửa hàng quân dụng, không phải cũng là vì có niềm yêu thích đối với vũ khú chuyên dụng hay sao?
"Cậu nhóc! Đợi chút đã!"
......
Kỳ Ninh rốt cuộc phát hiện, hiện tại bản thân cậu vẫn có một chút may mắn nha.
Ông chủ cửa hàng quân dụng giới thiệu cho cậu một shop bán hàng online. Shop hàng online kia có bán các loại vũ khí chuyên dụng. Nhưng là, Kỳ Ninh phải trực tiếp đến đó hỏi mới được. Bởi vì những loại đao đó không treo trên trang của shop online. Chủ cửa hàng online đó cũng sữ không đưa hình của từng loại cho khách hàng chọn. Nếu đưa đến cái gì thì chỉ có thể mua cái đó.
Cho dù là như thế, Kỳ Ninh cũng đã cảm kích rồi.
11 giờ 30 tối ngày 8 tháng 6, Kỳ Ninh cùng A Thành hai người đi đến ngôi nhà mà A Thành đã thuê.
A Thành vốn dĩ muốn ở lại kho hàng để trông coi vật tư, Kỳ Ninh đương nhiên không thể đồng ý. Bởi vì kho hàng đã sớm trống rỗng, cậu từ đầu đã đem tất cả đồ vật trong kho chuyển vào không gian.
A Thành mặc dù có chút nhụt chí, nhưng vẫn quyết định nghe Kỳ Ninh nói.
Kỳ Ninh vừa tới chỗ ở, liền nhanh chóng lên mạng liên hệ với chủ cửa hàng online kia, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Địa chỉ cửa hàng này là ở thành phố H. Nói cách khác, Kỳ Ninh buổi tối đặt đơn, ngày mai đồ vật nhất định có thể sẽ đưa đến trong tay của cậu.
Kỳ Ninh ở trên mạng đi dạo hơn hai giờ, tìm được không ít cửa hàng trong khu vực thành phố H, xác nhận bọn họ nguyện ý đưa hàng đến tận nơi rồi mới nhận tiền, Kỳ Ninh mới một hơi mua không ít rau dưa hạt giống, lúa nước cùng hạt giống ngũ cốc, còn có không ít giường đôi, chăn lông, áo lông vũ, áo da và các loại quần áo được may chắc chắn.
Đương nhiên, mạt thế tuy rằng đã tới, nhưng nếu chỉ sinh hoạt an ổn trong căn cứ, vẫn là có thể bảo trì được cuộc sống bình thường. Cho nên Kỳ Ninh lại tính toán số tiền còn dư lại của chính mình, lại mua rất nhiều áo quần thường ngày cùng mũ, áo ngủ, các loại ảnh đĩa CD.
Vì thế đêm nay, đến tận ba giờ sáng Kỳ Ninh mới chậm rãi ngủ.
Trong mơ Kỳ Ninh thấy xuất hiện một người nam nhân ăn mặc tây bộ trang màu đen. Nhưng khi Kỳ Ninh nhìn chính diện nam nhân kia, không biết vì sao, lại không tài nào thấy rõ được diện mạo của người đó. Nam nhân trong tay cầm một cây súng lục màu đen tinh xảo, sủng nịch nhìn chằm chằm một khối mộ bia. Qua một hồi lâu, nam nhân bỗng nhiên đem súng lục nhắm ngay ấn đường của mình, "Phanh" một tiếng. Lúc này, Kỳ Ninh bỗng nhiên từ ác mộng bừng tỉnh. Trước một khắc tỉnh dậy hoàn toàn, Kỳ Ninh rốt cuộc cũng có thể nhìn rõ được diện mạo của người kia.
"Mạc- Dịch- Phàm!"
Kỳ Ninh cắn răng phun ra một cái tên.
Nếu anh ta thật sự tự sát, Kỳ Ninh tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta!
Ngày chín tháng sáu, cơn mưa máu dường như có dấu hiệu suy giảm, rất nhiều người đều vui sướng rời khỏi nhà.
Kỳ Ninh từ một cửa hàng bán đồ thể thao đi ra, trên người vận một bộ đồ vận động trắng tinh, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai cũng trắng nốt.
Hiện tại trong tay Kỳ Ninh chỉ còn dư lại năm vạn. Kỳ Ninh đi vào một cửa hàng cầm đồ, đem những trang sức mà quý phu nhân kia quên lấy lại đem đi đổi. Sau đó số tiền trong tay liền biến thành mười vạn. Nhiệm vụ hôm nay của cậu, chính là đi khắp nơi mua một ít đồ dùng sinh hoạt, các loại thịt chế phẩm cùng thịt tươi, cây ăn quả con cùng bột cá, lại mua thêm các loại y dược thường dùng cùng xăng.
Bởi vì y dược cũng cần thiết, xăng cũng cần thiết, nhưng lại không phải có tiền là có thể lập tức mua được nhiều. Cho nên Kỳ Ninh chỉ có thể mỗi một nơi mua số lượng lớn nhất, sau đó lại đi chạy đến một cửa hàng khác. Cuối cùng những loại thuốc trị cảm mạo, phát sốt, trị nhiễm trùng thường dùng mua đủ. Còn về xăng, Kỳ Ninh cũng chỉ góp nhặt được một số lượng nhất định mà thôi.
Kỳ Ninh trong lòng minh bạch, cậu còn có thể thông qua những cửa hàng bình thường mua được thêm thứ gì nữa không. Còn những thứ sót lại, nếu cậu cần, cũng chỉ có thể chờ đến khi mạt thế bùng nổ, mà thông qua những cách khác để "Thu thập" mà thôi.
9 giờ tối ngày 9 tháng 6, Kỳ Ninh đem tất cả những trạm xăng cùng nhà thuốc ở thành phố H đều mua qua một lần. Rốt cuộc khi về tới căn nhà A Thành thuê, đã thấy được những món đồ cậu đặt qua mạng được gửi qua bưu điện đến đây.
Những thanh đao được chế tạo ở Nepal, là một loại đao có đầu hình cung, dài chừng bốn mươi centimet, sắc bén vô cùng, có thể một đao chặt bỏ đầu một người. Đây cũng chính là nguyên nhân Kỳ Ninh đối với loại này đao đặc biệt yêu thích.
Kỳ Ninh vuốt ve thanh đao, tựa như đang vuốt ve tình nhân.
A Thành ở một bên xem đến quen mắt. Kỳ Ninh thấy vậy, liền lấy từ trong bao ra một thanh đao thon dài của những võ sĩ thời Oa Quốc đưa cho A Thành.
Mấy ngày nay cũng nhờ có A Thành hỗ trợ, Kỳ Ninh bớt được rất nhiều việc. Cho nên, cậu đối A Thành trả công, chính là đem thanh đao này đưa cho anh ta. Còn có cho A Thành uống một ly nước có trộn lẫn nước của linh tuyền, hy vọng A Thành thật sự không bị cảm nhiễm virus tang thi như vậy thì tốt rồi.
Buồn cười chính là, A Thành không có bất kì dấu hiệu nào chứng tỏ bị nhiễm virus, nhưng Kỳ Ninh lại trong lúc ngủ mơ té xỉu, sốt cao không ngừng.
A Thành cùng Kỳ Ninh không phải ở chung một phòng, cho nên hắn còn không biết Kỳ Ninh đã bị sốt cao. Sở dĩ A Thành tỉnh lại vào nửa đêm cũng là bởi vì có người đập cửa nhà hắn nha.
Rạng sáng sau giờ, bầu trời vẫn còn âm u, ban đêm cũng giống như ban ngày.
Mạc Dịch Phàm liền ở thời điểm này, gặp được gương mặt đỏ bừng, cùng thân thể nằm ở trên giường của Kỳ Ninh đang bị sốt cao tra tấn.
--------
Tác giả có lời muốn nói:
P.S. Tuy rằng tiểu thụ còn ở hôn mê, nhưng vẫn không phải là gặp mặt (=^_^=)
P.P.S.O(n_n)O cám ơn bạch bạch là miêu miêu, miêu miêu tương vứt địa lôi =3=
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro