Chương 06: Hô 666 hết cho tôi! Tôi sảng khoái quá, ha ha ha!
Sau khi Mã Lễ Ngạo vẽ ra gia vị nướng BBQ, Vương Khiếu Hổ mới biết được đại ca mà mình mới nhận này thật sự có sức mạnh đặc biệt “Thần bút Mã Lương”, vẽ cái gì là có cái đó.
Sau đó cậu chàng vui mừng đến bật khóc.
“Tôi thật con mẹ nó có bản lĩnh hu hu hu! Cha mẹ! Hai người thấy được không? ! Đại ca con mới nhận là thần bút Mã Lễ Ngạo nha! Chỉ cần con đi theo đại ca cho tốt, con trai hai người vượt ải đầu tiên chắc rồi. Tiền thuốc men của hai người có rồi hu hu hu!”
Mã Lễ Ngạo đi sang vỗ vỗ vai cậu chàng: “Chú ý chút, đừng để nước mắt rớt trúng thịt con thỏ. Không dễ gì chúng ta mới bắt được con thỏ.”
Vương Khiếu Hổ nhanh chóng thu nước mắt lại, nhưng đôi tay run rẩy vẫn thể hiện sự kích động của cậu chàng.
Đợi đến khi cậu chàng xé cái chân thỏ đã được nướng vàng rụm, thơm ngào ngạt dâng cho đại ca, Vương Khiếu Hổ còn cảm thán một câu: “Hồi còn nhỏ lúc em xem thần bút Mã Lương cũng từng ước có được năng lực như thế để vẽ ngọn núi bằng vàng ở nhà em, em chính là phú ông hàng tỉ! Đáng tiếc là em vẽ tranh không được đẹp, ngay cả đường thẳng cũng vẽ không xong, chẳng ra ngô ra khoai gì cả.”
“Vẫn là cao thủ vẽ tranh như đại ca mới xứng với sức mạnh đặc biệt vô cùng lợi hại này!”
Mã Lễ Ngạo nhận lấy chân con thỏ, hơi dừng lại một chút, nhưng chẳng mấy chốc anh đã thản nhiên gật gật đầu: “Cậu nói đúng.”
Nhất định là do sự chân thành và cố chấp chảy xuôi trong máu của anh đã làm cho người ngoài hành tinh cảm động.
【Ha ha ha tôi sẽ thủ trong phòng livestream này, đợi xem vẻ mặt của Vương Khiếu Hổ lúc biết trình độ vẽ vời thật sự của đại ca cậu ta!】
【Ngồi chờ lật xe +1】
Mà sau khi Mã Lễ Ngạo ăn xong chân con thỏ nướng tiêu vô cùng tươi ngon, anh nghe được âm thanh nhắc nhở của trò chơi.
【Ngươi ăn chân con thỏ biến dị phẩm chất hoàn hảo, HP + 10, Linh lực + 2】
Mã Lễ Ngạo nhướng mày. Xem ra ăn gì đó có thể bổ sung điểm HP và điểm Linh lực. Vậy thì để đảm bảo sống sót và lực công kích, nhiệm vụ hàng đầu kế tiếp là phải ăn no.
Mà Vương Khiếu Hổ bên cạnh cũng vui mừng la lên: “Đại ca, trò chơi báo cho em HP +5, Linh lực +1. Do gặp mưa nên HP của em đã tụt xuống 60, bây giờ đã khôi phục thành 65!”
Mã Lễ Ngạo hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu chàng: “Cậu nói lại nhắc nhở trò chơi cẩn thận một chút được không? Điểm được cộng thêm của chúng ta không giống nhau.”
Vương Khiếu Hổ sửng sốt một chút, sau đó thành thật báo lại nhắc nhở trò chơi của cậu chàng.
Mã Lễ Ngạo phát hiện nhắc nhở của Vương Khiếu Hổ là “Thịt thỏ biến dị nướng phẩm chất bình thường”, khác với “Chân thỏ biến dị nướng phẩm chất hoàn hảo” của anh.
“…Lúc cậu nướng con thỏ đã nghĩ cái gì?”
Vương Khiếu Hổ rất ngay thẳng: “Thì em nghĩ nhất định phải nướng chân con thỏ ngon một chút, bởi vì đó là cho đại ca ăn. Em ăn miếng ngực thỏ nè, lưng thỏ nè là được. Đầu thỏ không ăn được nên nướng cho có là xong.”
Sau đó Mã Lễ Ngạo và Vương Khiếu Hổ phát hiện phẩm chất đồ ăn có điểm khác nhau.
Để xác minh chuyện này, Mã Lễ Ngạo còn bảo Vương Khiếu Hổ ăn cái chân thỏ.
Vương Khiếu Hổ thành thật ăn, quả nhiên HP +10, Linh lực +2.
Vương Khiếu Hổ vô cùng phấn khích: “Trời ạ lão đại, nếu vậy chẳng phải chúng ta sẽ luôn có thể bổ sung HP và Linh lực sao? Sau này lúc chiến đấu chỉ cần có đồ ăn, chỉ cần không trúng một chiêu lấy mạng thì chúng ta đều có thể lết qua nha!”
Sau đó Vương Khiếu Hổ thấy lão đại cậu chàng dùng ánh mắt quả nhiên đầu óc cậu không được tốt nhìn cậu chàng, rồi bảo cậu chàng ăn hết con thỏ biến dị nướng.
Ban đầu Vương Khiếu Hổ còn cảm thấy đại ca thật tốt, nhưng đợi đến khi ăn đến một nửa thì rốt cuộc cậu chàng cũng ăn không nổi nữa. Cậu chàng cảm thấy dạ dày của mình vô cùng khó chịu, thậm chí là HP của cậu chàng bắt đầu rớt xuống!
Đúng lúc này, tiếng thở dài của Mã Lễ Ngạo vang lên: “Đây là một thế giới thật, cơ thể chúng ta cũng là thật. Mà người thật thì cứ luôn miệng ăn sẽ bị căng chết.”
Vương Khiếu Hổ: “…”
“Hơn nữa sẽ béo lên.”
“Nếu trở thành người rất béo thì sẽ mắc bệnh tam cao*, nhưng chuyện còn đáng sợ hơn cả bệnh tam cao chính là ăn nhiều thì dạ dày sẽ đau, còn chạy chậm. Cậu ăn nhiều như vậy là muốn tìm đường chết à?”
*Bệnh tam cao gồm: huyết áp cao, đường huyết cao và mỡ trong máu cao.
Vương Khiếu Hổ: “…”
Mã Lễ Ngạo dùng lá cây gói một cái chân và ba miếng thịt còn dư lại, nhét vào trong túi áo mưa. Cuối cùng anh còn chốt hạ: “Quan trọng nhất chính là thịt con thỏ nướng này cộng thêm quá ít HP và Linh lực. Tuy trước đó tôi không xem trang web hướng dẫn của Chính phủ, nhưng tôi đoán rằng hẳn là trên hoàn hảo còn đồ ăn phẩm chất ưu tú hoặc thậm chí là hoàn mỹ nữa.”
“Nếu như thật sự có đồ ăn như vậy, thật ra có thể làm giống phương pháp của cậu, mang nhiều một chút để lết qua.”
Vương Khiếu Hổ lại dấy lên quyết tâm: “Vậy thì em sẽ luyện tập khả năng làm bếp cho thật tốt! Cố gắng nướng ra thịt con thỏ phẩm chất ưu tú hoặc hoàn mỹ!”
Mã Lễ Ngạo liếc Vương Khiếu Hổ một cái, cuối cùng cũng không nói gì đả kích cậu chàng. Nhưng bản thân anh cảm thấy có thể chế tạo ra đồ ăn phẩm chất ưu tú hoặc hoàn mỹ hay không, nói không chừng có liên quan đến “cấp bậc” của nguyên liệu.
Dù sao trái trứng gà mà anh vẽ trước đó chỉ tạo cảm giác no bụng, chứ chưa cho anh miếng HP hay Linh lực nào.
Hửm, chắc không phải là do anh vẽ trứng gà không đủ tròn đâu nhỉ? Mã Lễ Ngạo hiếm khi mà nhíu mày.
Dù sao ăn xong bữa cơm này, cây HP hồi phục 90/90, Linh lực cũng cộng thêm 6 điểm. Mà Vương Khiếu Hổ vừa ăn xong thì HP cũng đầy 92/92, nhưng sau khi cậu chàng rời khỏi đại thụ trú mưa, HP lập tức -1.
Xem ra gặp mưa vẫn sẽ bị ảnh hưởng.
Nhưng trên đường đi, Vương Khiếu Hổ chưa từng chủ động đề nghị Mã Lễ Ngạo vẽ cho một cây dù hoặc một chiếc áo mưa cho cậu chàng.
Ngược lại, cả đường đi Vương Khiếu Hổ đều dựa theo cách nhận biết thực vật mà Mã Lễ Ngạo đã dạy, đào được sáu bảy củ khoai tây và khoai lang đỏ.
Thậm chí lúc đang đào một củ khoai lang đỏ, hai người còn chạm trán một con gà tây biến dị cao bằng một nửa con người, vô cùng hung tàn.
Con gà tây này vừa nhìn đã biết ăn rất ngon.
Sau đó nó bị Mã Lễ Ngạo cắt cổ trong một đao.
Ai bảo con gà tây này không biết sống chết, chọn nấp trong bụi cây rồi đột nhiên tấn công lúc Mã Lễ Ngạo đang đào khoai lang đâu.
Khoảnh khắc con gà tây ngẩng cao đầu kêu lên chói tai rồi vỗ cánh lao tới, Mã Lễ Ngạo đang đào khoai lang đỏ chậm rì rì ra tay nhanh như chớp, lập tức dùng khoai lang đỏ đỡ cái mỏ bén nhọn của gà tây, sau đó anh vung tay phải lên, dao ăn có gai nhọn giấu trong tay áo lập tức nằm trong tay anh. Một tia sáng bạc lóe lên trên không trung, con gà tây lập tức bị đưa đến Tây Thiên.
【666666!!】
【Vl vl vl. Mỗi lần mị nhìn thấy hình ảnh một giây trước anh trai nhỏ này còn uể oải ỉu xìu, một giây sau diệt trời diệt đất thì đều bị anh ấy làm cho chấn động. Rốt cuộc làm sao anh ấy luyện được phản ứng thế này chứ? !】
【Thằng nhóc này thật sự không phải sát thủ gì đó à? ! Người bình thường làm gì có được tốc độ phản ứng và tránh né thế này!】
Vương Khiếu Hổ ở bên cạnh lại ngơ lần hai, hơn nữa tặng một cái quỳ cho đại ca cậu chàng.
“Đại ca, anh thật sự không phải là sát thủ che giấu của quốc gia hả? Tốc độ thế này cũng nhanh quá rồi đó!”
Nếu như người bị con gà tây này tấn công bất ngờ là cậu chàng, chỉ sợ cậu chàng còn chưa kịp phóng cầu lửa đã bị mổ cho lỗ máu đầy thân!
Mã Lễ Ngạo nghe vậy, nắm lấy cổ gà và thở dài thật sâu: “Cuộc sống bắt buộc, môi trường bức bách. Tất cả đều là vì sống sót.”
Vương Khiếu Hổ: “? ? ?”
Khoan đã, rốt cuộc là môi trường sống trước đây của đại ca đáng sợ bao nhiêu mới có thể khiến anh luyện ra được thân thủ như vậy chứ? !
【Ê, tôi bắt đầu muốn biết hoàn cảnh gia đình của anh trai có vẻ mặt như đưa tang, lâu lâu đẹp trai bất ngờ này!】
【+1. Chẳng lẽ là bé đáng yêu cha không thương mẹ không yêu, không ai cần à?】
【Có lẽ là còn bị nhốt trong phòng tối, chịu ngược đãi hằng năm trời?】
Mà lúc này, Bộ trưởng Bộ Khoa học Dũng giả – Đồ Vệ Quốc – nhìn bảng báo cáo điều tra về cuộc sống của Mã Lễ Ngạo từ nhỏ đến lớn, khóe miệng cũng không nhịn được mà hơi run run, thầm cảm thán đứa nhỏ này sống đến bây giờ không dễ gì nha…
Từ nhỏ đến lớn dường như mỗi ngày đều gặp bảy tai tám khó*.Ngồi xe thì bị tai nạn, leo núi rớt xuống vách, ăn miếng lẩu ven đường cũng có thể bị chảo nổ…Quả thật chính là thần Xui xẻo bám vào người.
Trước 8 tuổi, số lần thằng nhóc này vào phòng chăm sóc đặc biệt – ICU – nhiều không đếm xuể. Nhưng sau 8 tuổi thì số lần vào bệnh viện đã giảm theo từng năm.
Sau đó, trong 6 năm từ 20 tuổi đến 26 tuổi này, thằng nhóc ấy chưa vào bệnh viện thêm lần nào nữa.
“Bộ trưởng Đồ?”
Bộ trưởng Đồ hồi hồn, gật gật đầu: “Thiết lập Mã Lễ Ngạo thành…đối tượng cần chú ý bậc 2 đi. Mặc dù anh ta chưa từng tiếp nhận huấn luyện sinh tồn có hệ thống mạnh mẽ, nhưng bản thân cuộc sống đã huấn luyện anh ta sống sót thế nào bằng cách tàn khốc nhất.”
Một người như vậy có lẽ không phải là Dũng giả lợi hại nhất, nhưng muốn anh ta chết thì cũng không phải là chuyện dễ. Có lẽ có thể mong chờ một điều gì đó.
Mà hiện tại, đã đến 4 giờ chiều.
Mã Lễ Ngạo và Vương Khiếu Hổ có thể nhìn thấy tường thành và cửa thành máy móc lạnh như băng, vô cùng cao lớn trước mặt mình.
Hơn nữa đến khoảng đường này, Dũng giả xung quanh nhiều lên thấy rõ.
Nhưng chỉ một lát sau, Mã Lễ Ngạo và Vương Khiếu Hổ nhìn thấy cảnh tượng mười mấy Dũng giả vội vàng lướt qua người bọn họ. So với hai người, Mã Lễ Ngạo – người chưa chuẩn bị gì đã bị hố tham gia trò chơi và Vương Khiếu Hổ – nóng đầu nên lập tức tham gia thì có thể nói những Dũng giả kia chuẩn bị vô cùng đầy đủ…
Ít nhất mỗi người đều có một thứ để che mưa, trong tay cầm một loại vũ khí như đao dài hoặc côn thép, cộng thêm một cái balo trong có vẻ đựng được rất nhiều thứ.
Mà nhìn Mã Lễ Ngạo và Vương Khiếu Hổ hiện tại: mỗi người cõng một cái bao tải sau lưng, tay cầm gậy gỗ được bẻ tạm thời, chỉ thiếu một cái chén là có thể xin cơm ngay tại chỗ.
Mã Lễ Ngạo: “…” Mặc dù anh hơi ủ rũ, nhưng anh cũng là một người có thể diện. Thế này khiến cho người ta rất khó chịu.
Vương Khiếu Hổ ở bên cạnh lại vui vẻ cảm thán: “Em quên là mỗi người có thể mang theo ba món tùy thân vào thế giới trò chơi. Lúc đó em cắn răng một cái là vào, không nghĩ được nhiều như vậy. May là gặp được đại ca, nếu không thì ngay cả cái bao tải để đựng đồ em cũng không có!”
Mã Lễ Ngạo: “…Ha hả.” Tôi không nghĩ cậu đang khen tôi.
Chẳng lẽ anh không muốn vẽ hai cái balo hoàn hảo rắn chắc à? ! Nhưng vẽ một cái balo tốn ít nhất 20 điểm Linh lực, anh có ăn căng bụng cũng không kiếm được nhiều điểm như vậy, còn không bằng tốn 2 điểm Linh lực vẽ một cái bao tải to. Đều là thứ để đựng đồ ăn, bắt bẻ như vậy làm gì?
“Được rồi, cũng sắp đến giờ, đi hỏi một chút vào thành có yêu cầu gì không đi. Tôi nhớ hình như muốn mang đồ vào thành máy móc thì phải giao tiền.”
Vương Khiếu Hổ gật gật đầu, vội vàng theo Mã Lễ Ngạo đến cửa thành Máy móc.
Khi bọn họ đến cửa thành Máy móc, đã có ít nhất một trăm Dũng giả vượt ải tụ tập ở đó. Hình như bọn họ đang thảo luận gì đó, vẻ mặt ai cũng rất nghiêm túc.
Sau đó những người này nhìn thấy hai người Mã Lễ Ngạo và Vương Khiếu Hổ cõng bao tải cầm gậy gỗ.
Đột nhiên tiếng thảo luận im bặt.
Một số người sau khi khiếp sợ thì im lặng, một số người khác sau khi khiếp sợ lại cười ha ha ha.
“Ôi Chúa tôi, từ khi nào mà ăn mày cũng tham gia trò chơi vậy? Hai người các người tới tấu hài à?”
Cười ha ha là mấy người nước ngoài có màu da và màu tóc khác nhau rõ ràng, ngôn ngữ của bọn họ bị trò chơi phiên dịch thành tiếng mẹ đẻ của từng nước ngay lập tức, ai cũng có thể nghe hiểu được. Mà bọn họ nói vậy cũng khiến cho những người Hoa vừa thẹn vừa bực, hơi khó chịu vì sao hai thằng này khiến bản thân chật vật như thế.
Vương Khiếu Hổ nghe được câu cười nhạo cũng hơi tức giận, nhưng Mã Lễ Ngạo lại cụp mắt, đi đến bên cạnh sáu người máy đang canh giữ cửa thành máy móc để hỏi chuyện:
“Chào ngài, tôi và bạn đồng hành muốn vào thành, xin hỏi cần phải trả cái gì?”
Người lớn giữ cửa thành cao lớn lại oai hùng. Tuy xác ngoài của bọn họ là làn da kim loại, cơ thể và mặt mũi gần giống như nhau, nhưng càng thể hiện tính thống nhất đáng sợ của nền văn minh máy móc.
Một người máy có đôi mắt màu xanh dương như đá quý cúi đầu nhìn Mã Lễ Ngạo, còn được coi là lễ phép gật đầu nói:
“Xin chào Dũng giả. Nếu muốn mang đồ ăn hữu cơ vào thành Máy móc thì một bao cần một viên đá năng lượng.”
“Có thể dùng thỏ hoang biến dị hoặc gà tây hung tàn ở ngoài thành để đổi đá năng lượng. Một con thỏ hoặc một con gà tây là có thể đổi một viên đá năng lượng.”
Mã Lễ Ngạo gật gật đầu.
Xem như anh đã hiểu vì sao những Dũng giả này bị ngăn ở cửa, không thể tiến vào thành Máy móc.
Bởi vì bọn họ không bắt được thỏ và gà tây, mặc dù HP và lực công kích của gà thỏ không cao, nhưng chạy trốn cực mau. Quả thật trong tình huống bình thường thì không dễ bắt.
Vương Khiếu Hổ nghe được câu này thì tính nói gì đó, nhưng bị Mã Lễ Ngạo lắc đầu ngăn lại. Nếu như anh đã chọn cậu chàng làm đồng đội cùng vượt ải đầu tiên thì đương nhiên phải mang theo cậu chàng vào thành Máy móc.
“Đi thôi, đi bắt gà.” Mã Lễ Ngạo vừa đi vừa thở dài.
Mà mấy Dũng giả nước ngoài nhìn dáng vẻ chán chường của bọn họ thì tiếng cười càng lớn hơn.
“Ha ha! Nhìn đi tao nói mà! Hai người kia tới đây là để làm tấu hài. Nhìn cái bộ dạng như ăn mày của bọn họ, đừng nói là vào thành Máy móc để vượt ải đầu tiên, ngay cả một con thỏ hay gà rừng bọn họ cũng không bắt…hả!”
Dũng giả nước ngoài cười to nhất còn chưa nói xong, Mã Lễ Ngạo đã giơ tay chém xuống, chọc thủng cổ con thỏ biến dị.
Sau đó trước con mắt của bao người, hai “khất cái” đi đến cửa thành Máy móc, tiếp theo móc một con gà tây từ cái bao tải to bọn họ cõng phía sau.
Đèn thông hành thành Máy móc bật ánh sáng xanh.
Dũng giả nước ngoài kia giống như một con gà bị bóp cổ.
Tiếp đó một Dũng giả nước ngoài có hình thể cường tráng như gấu tán thưởng: “Quào! Công phu nước Hoa! !”
Mà lúc này comment cũng bay ngang.
【Đúng đúng đúng, bạn bè nước ngoài, đây chính là võ công của nước Hoa! Hơn nữa cái vị cầm dao vừa rồi chính là trưởng lão 9 túi của Cái Bang chúng tôi! Trâu bò không ha ha ha ha!】
【Ha ha ha ha hô 666 hết cho tôi! Tôi sảng khoái quá ha ha ha!】
Tác giả có lời muốn nói:
Mã Lễ Ngạo: …Vào thành khó quá đi, còn phải bắt thỏ bắt gà.
Mã Lễ Ngạo: Bắt được rồi.
Những người khác: Chưa tới một phút anh đã bắt được anh than khó cục kít a a a!
Bảy tai tám khó: Bảy nỗi khổ (sinh, lão, bệnh, tử, oán, yêu mà phải biệt ly, cầu mà không được) và Tám khó: Ám chỉ tám chướng ngại ngăn cản việc gặp Đức Phật và không được nghe Pháp. Theo “Kinh thập thượng” quyển 9 – Kinh Trường A-hàm và “Kinh bát nạn” quyển 29 – Kinh Trung A-hàm, thì Tám Khó là:
1.! Như Lai, Chí Chân xuất hiện ở đời, nói pháp vi diệu, tịch diệt, vô vi, hướng về đạo giác ngộ, mà có người sanh vào địa ngục. Đó là trường hợp không thuận lợi, không thể tu tập phạm hạnh.
2-5. Như Lai, Chí Chân xuất hiện ở đời, nói pháp vi diệu, tịch diệt, vô vi, hướng về đạo giác ngộ, mà có người sanh vào súc sanh ngạ quỷ, cõi trời trường thọ, biên địa vô thức, chỗ không có Phật pháp. Đó là trường hợp không thuận lợi, không thể tu tập phạm hạnh.
6. Như Lai, Chí Chân xuất hiện ở đời, nói pháp vi diệu, tịch diệt, vô vi, hướng về đạo giác ngộ, hoặc có người sanh ở trung ương, nhưng có tà kiến, mang tâm điên đảo, thành tựu ác hành chắc chắn vào địa ngục. Đó là trường hợp không thuận lợi, không thể tu tập phạm hạnh.
7. Như Lai, Chí Chân xuất hiện ở đời, nói pháp vi diệu, tịch diệt, vô vi, hướng về đạo giác ngộ, hoặc có chúng sanh sanh ở trung ương nhưng mù, điếc, câm, ngọng, không thể nghe pháp, tu hành phạm hạnh. Đó là trường hợp không thuận lợi, không thể tu tập phạm hạnh.
8. Như Lai, Chí Chân xuất hiện ở đời, nói pháp vi diệu, tịch diệt, vô vi, hướng về đạo giác ngộ, hoặc có chúng sanh sanh ở trung ương, các căn đầy đủ để lãnh thọ Thánh giáo nhưng không gặp Phật, không được tu hành phạm hạnh.
Đây là “Kinh thượng thập” của Kinh Thượng A-hàm, bên “Kinh bát nạn” của Trung A-hàm thì sẽ chi tiết hơn. Bạn nào có hứng thú tìm hiểu thì vào link bên dưới để đọc nha. Bấm vào đây để nhảy lại chương truyện.
[httpswp:columns //www.budsas.org/uni/u-kinh-ahamtruong/truongaham10.htm]
[https://www.budsas.org/uni/u-kinh-ahamtrung/trungaham124.htm]
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro