Chương 49: Tim đập không thích hợp
Lần đầu tiên Mục Tiểu Khả uống rượu, tuy rằng nồng độ cồn không cao, nhưng ngày hôm sau cậu vẫn có bệnh trạng của người say rượu.
Sở Hàm bưng một ly nước đến phòng của Mục Tiểu Khả xem cậu, thấy cậu đang ấn ấn đầu mình mơ hồ không rõ.
Sở Hàm ngồi xuống duỗi tay ra, bắt lấy tay cậu, giúp cậu mát xa hai bên thái dương, "Làm sao vậy, đau đầu sao?"
Mục Tiểu Khả gật đầu, có hơi oán trách mà nhìn anh, tựa như là đang làm nũng, Sở Hàm cười xoa nhẹ khuôn mặt cậu, "Ngoan, uống chút nước mật ong đi." Sở Hàm bưng ly nước, cũng không trực tiếp đưa cho Mục Tiểu Khả, cứ như vậy mà đút cậu uống.
Mục Tiểu Khả cũng không ý thức được chuyện này, chỉ ngoan ngoãn mở miệng uống xuống, lúc mở mắt ra thấy gương mặt Sở Hàm gần trong gang tấc, mặt đột nhiên nóng lên, vội vàng đoạt lấy ly nước tự mình uống.
"Còn thẹn thùng, tối hôm qua dựa vào lưng anh, thế mà không thấy ngại chút nào."
Mục Tiểu Khả dứt khoát không uống nữa, lấy tay che mặt, sau đó cực kỳ khí thế mà làm thủ ngữ, "Về sau không uống rượu nữa!"
Tới giữa trưa, rốt cuộc Mục Tiểu Khả cũng rời khỏi phòng, Sở Hàm đang ngồi trên ghế sô pha làm việc trên laptop, thấy cậu ra tới, hỏi: "Đói bụng rồi sao?"
Mục Tiểu Khả gật đầu, buổi sáng mơ hồ uống chút nước mật ông để ứng phó, những giữa trưa thì đói rồi, cậu làm ngôn ngữ ký hiệu: "Ăn sủi cảo đi ạ, dì làm rất nhiều sủi cảo để trong tủ lạnh."
Sở Hàm buông máy tính trong tay ra đi đến phòng bếp với cậu, "Anh làm cho."
Mục Tiểu Khả cũng không khách khí với Sở Hàm, dù sao mấy năm ở chung với nhau, chỉ cần Sở Hàm về, anh đều sẽ chăm sóc cậu như vậy, cậu đã quen rồi.
Sở Hàm đi nấu cơm, Mục Tiểu Khả liền ngồi ở bên cạnh quầy bar chơi điện thoại, thuận tiện xem mấy tài khoản của mình có tin nhắn gì không. Mấy tháng nghỉ hè này, cậu khẳng định muốn tới phòng làm việc Phong Yên để hỗ trợ, sau đó hoàn thành việc tùy chỉnh trước đó.
Tới đại học...Cậu ngẩng đầu nhìn Sở Hàm, nghĩ tới Sở Hàm sắp tốt nghiệp, nếu Sở Hàm tốt nghiệp xong trở về, đương nhiên cậu muốn Sở Hàm ở trong nhà mình, nhưng cậu cũng muốn học đại học..."Nếu em ra ngoài học đại học, anh trở về thì phải làm sao bây giờ?" Mục Tiểu Khả phát giọng nói hỏi.
Sở Hàm cũng không quay đầu lại, trả lời thật sự rất bình thường: "Vậy anh thường xuyên tới thăm em, hoặc là kỳ nghỉ em thường xuyên về nhà."
"Vậy có khác gì hiện tại đâu chứ?"
Mục Tiểu Khả có điểm không vui, dường như cậu cũng không ý thức được ý niệm mỗi ngày đều muốn quấn lấy Sở Hàm là không thích hợp, nhưng nghĩ đến sau này phải tách ra hồi lâu mới có thể gặp mặt, cậu liền không vui.
Sở Hàm bưng mì xào tới, cúi đầu nhìn cậu, hai người dựa vào rất gần, cơ hồ Mục Tiểu Khả có thể nhìn thấy rõ lông mi của Sở Hàm. Anh cười cười, nhìn thẳng vào mắt cậu, "Làm sao vậy, không vui à?"
Tim Mục Tiểu Khả đột nhiên đập nhanh hơn, vội vàng nói, "Anh lại chọc em!"
Sở Hàm cười ha ha, xoa đầu Mục Tiểu Khả, "Không cần để ý đến anh, anh hy vọng em có thể tự do, lý tưởng của em quan trọng hơn việc chúng ta gặp nhau."
Mục Tiểu Khả ngơ ngác nhìn anh, tự do, lý tưởng...Tất cả những điều này là thứ kiếp trước cậu không dám mơ tưởng, sau khi cậu kết hôn với Vinh Ngạn Triết, hai từ này liền biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của cậu.
Nhưng Sở Hàm lại nói với cậu, lý tưởng và tự do của cậu là thứ quan trong hơn so với việc họ gặp nhau.
Mắt Mục Tiểu Khả đỏ hoe, nghĩ đến những gì đã trải qua với Sở Hàm trong ba năm qua, cậu càng thêm xúc động. Sở Hàn đã bảo vệ cậu khỏi bị bạn học bắt nạt, ủng hộ cậu làm thủ công, và đồng hành cùng cậu suốt quãng thời gian trung học dài đằng đẵng và cô đơn. Nhớ lại từng khoảnh khắc đã trải qua cùng Sở Hàm, cậu dường như không thể tin rằng những điều đó thực sự xảy ra với mình, rằng bản thân mình lại nhận được nhiều yêu thương và bảo vệ đến thế.
Đây là những điều cậu muốn, một đời này, rốt cuộc có người nguyện ý cho cậu.
Mục Tiểu Khả khóc, không có cách nào khống chế mà khóc thật lớn.
Sở Hàm hoảng hốt, vội vàng vòng qua quầy bar ôm Mục Tiểu Khả vào trong lòng, "Tại sao lại khóc? Tiểu Khả?" Sở Hàm nâng mặt Mục Tiểu Khả lên, tay chân luống cuống mà lau đi nước mắt trên mặt cậu, nhưng nước mắt cậu bạn nhỏ lại rơi nhanh hơn tốc độ lau của anh. Sở Hàm cực kỳ đau lòng, âm thầm hối hận vì đã chọc cậu, nói gì hay không nói, thế nào cũng phải chọc một chút, nhìn xem, chọc tiểu tổ tông khóc rồi, người khó chịu vẫn là anh.
Mục Tiểu Khả gắt gao nắm chặt lấy tay anh, ấn chặt ở trên mặt mình, cậu muốn bàn tay to rộng như vậy nâng mặt cậu, ôm cậu, vuốt ve cậu, đôi tay này này có thể mang lại cho cậu cảm giác an toàn vô tận. Mục Tiểu Khả luyến tiếc buông ra.
Sở Hàm nhìn thấy biểu cảm của Mục Tiểu Khả, đột nhiên ý thức được, Mục Tiểu Khả không phải bởi vì anh chọc tức giận khóc, mà là lời nào đó của anh đã làm Mục Tiểu Khả xúc động.
Ánh mắt Sở Hàm cũng không dám lơi lỏng, Mục Tiểu Khả vẫn chưa từng nói với anh về quá khứ của mình, tại sao mất đi khả năng nói chuyện, tại sao lại quyết liệt với người nhà, tại sao lại kiêng kị sợ hãi đối với hai anh em Vinh Ngạn Triết.
Mấy vấn đề này Mục Tiểu Khả chưa từng giải thích qua.
Anh muốn tìm được dấu vết để lại lúc Mục Tiểu Khả thất thố, nếu hai anh em Vinh Ngạn Triết thật sự làm tổn thương Mục Tiểu Khả, anh sẽ trả hết tất cả mọi giá, trả thù giúp Mục Tiểu Khả.
Mục Tiểu Khả bị Sở Hàm nhìn như vậy, nước mắt cũng dừng lại chút ít, cậu ngượng ngùng cúi đầu, Sở Hàm lại không cho cậu trốn như vậy, nâng cằm cậu lên, giúp cậu lau đi nước mắt trên mặt.
Tim Mục Tiểu Khả càng đập nhanh hơn, cậu cảm giác được có gì đó không thích hợp.
"Tiểu Khả! Con có ở nhà không!"
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng của Mục Hướng Dương, Mục Tiểu Khả vội vàng đứng dậy, kinh hoàng mà nhìn về phía Sở Hàm, anh để cậu đi rửa mặt, "Để anh đi mở cửa."
Mục Tiểu Khả sửng sốt một chút, cái này sao dược?
"Anh giải thích sẽ tiện hơn, không sao."
Đúng là như thế, có lời nói của Sở Hàm, có lẽ sẽ giải thích chuẩn xác hơn.
Sở Hàm mở cửa, Mục Hướng Dương hoàn toàn không đoán trước có người thứ hai xuất hiện trong nhà con trai mình.
"Cậu là ai?!"
Sở Hàm mỉm cười, "Mục tổng đúng là quý nhân hay chuyện, tôi là giáo viên thực tập năm Tiểu Khả học lớp mười, Sở Hàm. Mời vào, Tiểu Khả ở bên trong."
Đại khái là Sở Hàm quá mức chính trực ngay thẳng, nói chuyện lại hợp tình hợp lý, Mục Hướng Dương sửng sốt một chút liền tiến vào, sau khi vào trong đột nhiên Mục Hướng Dương lấy lại tinh thần, không phải, cho dù Sở Hàm là giáo viên thực tập của Mục Tiểu Khả thì sao, giải thích thế nào về việc một giáo viên thực tập đã qua mấy năm rồi còn xuất hiện trong nhà học sinh??
Mục Tiểu Khả bưng một ly nước tới phòng khách, Sở Hàm mời Mục Hướng Dương ngồi xuống, Mục Hướng Dương buông đồ mang đến đây, cũng thật sự không có tâm tư ngồi xuống, "Tiểu Khả, tình huống này là thế nào?"
Mục Tiểu Khả nhìn về phía Sở Hàm, Sở Hàm liền bắt đầu giải thích với Mục Hướng Dương: "Tiểu Khả và tôi vẫn luôn duy trì liên lạc, tôi lo lắng em ấy thi đại học, cho nên hai ngày nay trở về xem em ấy."
Mục Hướng Dương kinh ngạc mà nhìn về phía Mục Tiểu Khả, Mục Tiểu Khả gật đầu, xác thật như thế.
Mục Hướng Dương nhìn cách bài trí trong nhà, hiển nhiên có dấu vết hai người sống cũng nhau, trong lòng sinh ra bất an, "Cậu...Ở nhà của chúng tôi?"
"Ừm, tôi còn đang du học, về nước mấy ngày liền mặt dày ở nhà của Tiểu Khả." Mục Hướng Dương nghe thấy anh nhấn mạnh mấy chữ ở nhà của Tiểu Khả, không khỏi nhìn về phía Sở Hàm, nghi ngờ tiểu tử này rốt cuộc cố ý hay là vô tình?
Mà Sở Hàm vẫn duy trì nụ cười ưu nhã, không có thêm bất cứ biểu cảm gì.
"Tiểu Khả ở ngoài một mình, kỳ thật cũng không an toàn, lâu lâu trong nhà có thêm người, cũng nhất định đảm bảo an toàn đối với Tiểu Khả, Mục tổng, ngài nói có đúng không?"
Mục Hướng Dương xác định, Sở Hàm là biết chuyện xảy ra ở nhà họ Mục, cố ý tới ứng phó ông.
"Tiểu Khả, trong nhà không thể tùy tiện để người vào ở." Mục Hướng Dương cũng không khách khí.
Mà Mục Tiểu Khả che ở trước mặt Sở Hàm, dùng thủ ngữ nói với Mục Hướng Dương, "Đây là nhà của con, con muốn cho ai tới ở thì ở. Anh ấy là người tốt, vẫn luôn chăm sóc cho con."
Mục Hướng Dương không vui mà nhìn về phía hai người, "Tiểu Khả, con thật sự không để người ba này vào mắt sao!"
Mục Tiểu Khả cứng rắn nhìn Mục Hướng Dương, không muốn khuất phục, "Ba, con đã lớn rồi, còn có quyền quyết định xử lý nhà của mình như thế nào."
Sở Hàm vỗ nhẹ bả vai Mục Tiểu Khả, "Mục tổng, hôm nay ngài tới không phải để cãi nhau với Tiểu Khả chứ, hai cha con không cần khắc khẩu vì tôi, nhưng mà tôi với Tiểu Khả thật sự là bạn bè tốt, việc tôi đến ở nhờ cũng không phải là chuyện quá khó chấp nhận, phải không?
Mục Hướng Dương tức khắc bình tĩnh lại, nhìn về phía Mục Tiểu Khả, "Con cũng thi đại học xong rồi, về nhà ở đi, không cần tiếp tục ở đây nữa."
Mục Tiểu Khả trực tiếp từ chối, "Ba, ba không cần vì chuyện này mà tới tìm con nữa, con đã nói rất rõ ràng rồi."
"Con thật sự tính không về nhà sao?" Kỳ thật Mục Hướng Dương cũng đã dự đoán được kết quả này, nhưng ông thật sự không muốn tin tưởng Mục Tiểu Khả sẽ nhẫn tâm như vậy.
Mục Tiểu Khả gật đầu, Mục Hướng Dương cắn răng, "Vậy đưa sổ hộ khẩu cho ba, ba mang về."
Mục Tiểu Khả lúc báo danh thi đại học báo liền hỏi Mục Hướng Dương về sổ hộ khẩu, sau lại vẫn chưa đưa về, trong nhà cũng không có việc không cần mấy giấy tờ liên quan này, nên vẫn luôn ở trong tay Mục Tiểu Khả.
Mục Tiểu Khả nghe xong, lập tức vào phòng lấy ra cho Mục Hướng Dương.
Mục Hướng Dương tùy ý lật vài trang, vừa muốn nói gì đó, kết quả liền nhìn thấy trang của Mục Tiểu Khả viết một chữ "tách hộ khẩu" to đùng!
"Đây là cái gì!" Mục Hướng Dương nhìn kỹ rõ ràng, Mục Tiểu Khả rời hộ khẩu từ trong nhà tới chung cư Thế Hoa! Chuyện này Mục Tiểu Khả cũng không nói cho ai!
"Chính con cứ như vậy tách hộ khẩu ra ngoài, con hỏi qua ta chưa! Hỏi qua người trong nhà chưa! Tại sao ta lại sinh ra đứa con bạc tình bạc nghĩa như vậy chứ! Rốt cuộc con muốn làm gì!"
"Con chỉ nghĩ về sau gặp chuyện sẽ không làm phiền đến ngài nữa." Lúc này Mục Tiểu Khả rất bình tĩnh, sang tên căn nhà qua cho mình chính là vì ngày hôm nay, tách hộ khẩu, tự mình đơn độc một nhà.
Về sau trong đời cậu có đại sự gì cần dùng đến sổ hộ khẩu, cũng không cần đi cầu Mục Hướng Dương nữa.
Chuyện của cậu, cậu muốn tự mình làm chủ.
"Con đây đều là lấy cớ! Con muốn rời khỏi nhà họ Mục như vậy, muốn phủi sạch quan hệ với ta với anh trai con đến mức này sao!"
Mục Tiểu Khả nhìn Mục Hướng Dương bạo nộ, trong mắt không có một tia sợ hãi, cậu không sợ bất kỳ uy hiếp nào của Mục Hướng Dương nữa, chỉ cần có thể cắt đứt quan hệ với Mục Giai, cái gì cậu cũng đều không để bụng.
"Được, được lắm, ta chưa bao giờ biết con trai ta lại sát phạt quyết đoán như vậy, trước kia nhìn con vâng vâng dạ dạ sợ tay sợ chân, thì ra đều là con giả vờ! Được, nếu con muốn rời khỏi hộ khẩu Mục gia, vậy từ hôm nay trở đi, con không bao giờ là con của Mục Hướng Dương ta nữa, ta cũng sẽ không cung cấp cho con một xu một cắc, ngược lại ta muốn nhìn xem con có thể có cứng đầu tới khi nào!"
Mục Hướng Dương dứt lời, tức giận đến đóng sập cửa rời đi.
Tiếng đóng cửa chấn động ở trong lòng Mục Tiểu Khả, đúng lúc đó Sở Hàm giơ tay che kín tai cậu.
Mục Hướng Dương rời đi, Mục Tiểu Khả thở dài thật mạnh, Sở Hàm nhìn cậu, "Em tách hộ khẩu khi nào, cũng không nói với anh một tiếng?"
Mục Tiểu Khả miễn cưỡng cười, "Thừa dịp báo danh thi đại học em liền nói cần sổ hộ khẩu, lập tức đi làm."
"Không lo lắng ông ấy thật sự đoạn tuyệt quan hệ với em sao?"
Mục Tiểu Khả lắc đầu, cậu đã nghĩ đến kết quả tệ nhất từ lâu. Còn vấn đề sinh hoạt phí, hiện tại cậu đã có năng lực nuôi sống chính mình, bao gồm tiền đi học, cậu cũng đã tích đủ.
Cậu mạnh mẽ như vậy, Sở Hàm càng tò mò không thôi đối với chuyện quá khứ.
Nhưng mà hiện tại không phải lúc.
Vài ngày sau, Sở Hàm phải về trường học. Lúc gần đi, Sở Hàm nắm tay Mục Tiểu Khả, không che giấu cảm xúc lộ liễu của mình chút nào, thẳng tắp mà nhìn Mục Tiểu Khả, "Được rồi, chờ anh trở lại, anh có lời muốn nói với em."
Dứt lời, Sở Hàm hôn ở giữa hai mày của Mục Tiểu Khả, không hôn như chuồn chuồn lướt trước kia, mà là rõ ràng lưu lại dấu vết, rõ ràng mà nói cho Mục Tiểu Khả, anh đang hôn cậu.
Mục Tiểu Khả mở to hai mắt nhìn, một mình đứng tại chỗ thật lâu không chưa phục hồi lại tinh thần.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro