Chương 103: Hợp tác

Trạng thái hiện tại của Trương Thanh không ổn.

Là đồng đội cùng biểu diễn với gã, Giang Diệu có thể cảm nhận được khí thế điên cuồng và tự mãn toát ra từ người đối phương.

Không những vậy, hoạt tính tế bào trên người gã cũng cao đến mức đáng kinh ngạc.

Nhưng đó không phải là ô nhiễm.

Khác với sự biến dị do ô nhiễm gây ra, loại hoạt tính tế bào này không nhằm mục đích phân bào hay sinh sôi.

Nó càng giống một dạng... thiêu đốt và tiêu hao hơn.

Trên khuôn mặt Trương Thanh là biểu cảm vui sướng và hân hoan. Tư thế của gã rất thoải mái, mỗi động tác đều cực kỳ chính xác và hoàn hảo.

Đứng ở khoảng cách gần như vậy, Giang Diệu có thể thấy cơ bắp ẩn dưới trang phục biểu diễn của Trương Thanh đang liên tục chuyển đổi giữa trạng thái thả lỏng và căng cứng.

Khả năng điều khiển cơ bắp và xương cốt của Trương Thanh đã đạt đến một đẳng cấp mới, khiến người ta không khỏi kinh ngạc. Có vài động tác khi làm xong còn vang lên tiếng "cách cách" khi xương cốt cọ xát vào nhau, vậy mà trên mặt gã vẫn luôn treo nụ cười phấn khích quá độ.

Trong niềm vui sướng ấy xen lẫn chút mê say.

Là thuốc kích thích, hay là...

Nói gì thì nói, việc Trương Thanh dùng thuốc kích thích trước khi lên sân khấu vẫn khiến Giang Diệu rất khó hiểu.

Cậu không nhịn được, liên tục ngoảnh đầu nhìn khuôn mặt Trương Thanh.

[Em đừng quan tâm đến hắn ta nữa.]

Người trong lòng nhẹ nhàng nhắc nhở.

[Hãy tập trung hoàn thành phần biểu diễn của em đi.]

Giang Diệu: "..."

Cậu lập tức dời mắt đi, chuyển sự chú ý về lại bản thân.

...Do đội lần này là đội hai người nên một bài hát có vũ đạo quá sôi động có thể không tạo được hiệu ứng sân khấu đủ ấn tượng. Vì thế, tổ chương trình đã chọn cho họ một ca khúc trữ tình nhẹ nhàng, êm dịu.

Chắc hẳn lại xuất phát từ tâm lý muốn gây drama nên phân công lần này cực kỳ rõ ràng.

Trương Thanh phụ trách phần nhảy còn Giang Diệu/Tiền Hữu Hữu đảm nhận phần hát.

Vũ đạo là sở trường của Trương Thanh. Ngoài điệu nhảy Popping ở buổi ra mắt, gã còn thành thạo cả nhảy cổ điển lẫn nhảy hiện đại.

Ngược lại, rõ ràng phần hát là điểm yếu của Giang Diệu/Tiền Hữu Hữu.

Trong vòng đánh giá sơ bộ, cậu đã quên lời. Đến vòng đánh giá ca khúc chủ đề, cậu dùng "copy paste" miễn cưỡng hoàn thành bài hát... Trong mắt người ngoài, tất cả những thứ này đều là dấu hiệu cho thấy Giang Diệu/Tiền Hữu Hữu hát không hay.

Thực ra, định hướng của Tiền Hữu Hữu trong "Minh Nhật Thần Tượng" cũng rất mơ hồ.

Nói trắng ra là cái gì cũng dở, cứ làm kẻ lấp chỗ cho xong.

Ý định nâng đỡ Trương Thanh của "Minh Nhật Thần Tượng" rõ như ban ngày.

Nhưng tổ chương trình "Một trong mười nghìn" lại sắp xếp thế này, rõ ràng là họ muốn gây chuyện.

Lấy tiếng đàn cello trầm lắng làm nhạc dạo, Trương Thanh uyển chuyển nhảy múa trong ánh sáng mờ ảo như vầng trăng bạc. Bộ trang phục múa trắng tuyết tôn lên vóc dáng gã một cách hoàn hảo – vai rộng, eo thon, chân dài.

Mỗi lần nhảy lên rồi chạm đất, Trương Thanh lại tựa như một con bướm mất một cánh đang cố vỗ chiếc cánh còn sót lại. Trong cảm giác mong manh tan vỡ ẩn chứa sức mạnh bất khuất không cam lòng, như thể đó là sự giãy giụa và gầm thét cuối cùng ở ranh giới của sự sống.

Cảm xúc của khán giả đạt đỉnh khi Trương Thanh nhảy từ trên bục cao xuống.

--- Quá đẹp.

Đó là một cú nhảy tự hủy hoại bản thân, một cú nhảy bất chấp thân thể tan nát cũng muốn phản kháng và vùng vẫy.

Tất cả những người có mặt tại hiện trường, kể cả các vị giám khảo dày dặn kinh nghiệm đều nín thở trong khoảnh khắc ấy.

Sau cú nhảy đó, Trương Thanh ngã xuống đất. Như bị rút mất xương sống lại như lá thu rơi trong gió, tiêu điều mà yếu ớt.

Cảnh tượng tuyệt mỹ đến cực điểm này khắc sâu vào tâm trí mọi người.

Ai cũng có chung một cảm giác.

--- Hết rồi.

Buổi biểu diễn này đã kết thúc.

Sẽ không còn gì đẹp hơn, hoàn hảo hơn thế nữa.

Trên sân khấu, Trương Thanh nằm rạp xuống sàn. Ở góc khuất mà khán giả và máy quay không thấy được, lồng ngực gã phập phồng dữ dội.

Cơ thể gã đã đạt đến giới hạn.

Bục cao ấy cao tận hai mét. Trong phần vũ đạo được biên tập ban đầu, lẽ ra gã không cần phải nhảy từ đó xuống – đùa à, nhảy từ độ cao đó chẳng khác nào tự sát.

Nhưng gã không kìm được cảm giác rung động ấy.

Trương Thanh đã nhập vai quá sâu.

Dù là để đẩy bầu không khí lên cao trào hay là để thể hiện cảm xúc, Trương Thanh đều cảm thấy nhảy xuống ngay lúc đó là lựa chọn tốt nhất.

Đó sẽ là khoảnh khắc đẹp nhất và gây sốc nhất đêm nay.

Và gã đã làm được.

Với cơ thể dẻo dai đầy sức bật, với cảm giác tự tin trào dâng trong lồng ngực, Trương Thanh biết mình có thể làm được. Gã biết mình có thể hoàn thành động tác kinh người này.

Đúng vậy. Thực ra cú nhảy ấy... từng được tập luyện qua.

Người ngoài nhìn vào thì thấy trông gã như con bướm gãy cánh nhẹ nhàng rơi xuống nhưng thực chất, cơ thể con người vốn không thể nhẹ nhàng đến thế được.

Gã chỉ tận dụng cơ bắp đến tối đa, kết hợp với vạt áo dài và tay áo rộng của trang phục múa để nâng cảm giác mong manh dễ vỡ lên đỉnh điểm.

Trên thực tế, cú nhảy này đã gây áp lực rất lớn lên cơ thể Trương Thanh.

Khớp xương của gã không chịu nổi lực va chạm mạnh đến vậy.

Nhảy xuống từ bục cao hai mét lại không thể lăn người hay nghiêng về trước để giảm lực – làm thế sẽ mất đi vẻ đẹp.

Đây là một động tác khó mà người trong ngành gọi là "kẻ xé dây chằng" và "máy nghiền khớp". Thông qua sự kiểm soát cơ thể một cách cực đoan và mạnh mẽ, gã phải cắn răng chịu đựng tác động mạnh mẽ từ cú rơi.

Trương Thanh biết rõ kỹ thuật của động tác này nhưng chưa bao giờ thực hiện thành công.

Bởi vì sợ hãi.

Sợ rơi từ trên cao, sợ chỉ một sai lầm nhỏ là gân sẽ đứt, xương sẽ gãy, thậm chí là liệt nửa người.

Quan trọng hơn nữa, gã sợ sẽ phá hỏng buổi diễn.

Nếu là trước đây, Trương Thanh sẽ không bao giờ dám thử động tác khó chưa từng thành công này trên sân khấu.

Nhưng hôm nay thì khác.

Hôm nay, trong người Trương Thanh cuồn cuộn sức mạnh, lòng đầy tự tin.

Gã đã bước lên sân khấu với trạng thái tuyệt vời nhất. Nếu hôm nay không làm được thì bao giờ mới làm được?

Sự thật chứng minh, gã đã thành công.

Bằng chứng là khi nhạc dạo kết thúc, lẽ ra ánh đèn phải chuyển từ người gã sang Tiền Hữu Hữu sắp cất giọng hát.

Nhưng nhân viên ánh sáng lại quên mất nhiệm vụ của mình.

Trương Thanh nằm rạp trên sân khấu, mặt sàn lạnh buốt áp sát lồng ngực.

Tim đập thình thịch, khóe miệng cong lên một nụ cười.

...Quả nhiên, thuốc đã tăng cường giới hạn thể chất của Trương Thanh lên một cách đáng kể.

Quan trọng hơn nữa, nó khiến Trương Thanh không còn cảm thấy đau.

Không nhận được ánh đèn lẽ ra phải thuộc về mình, Giang Diệu đứng trong bóng tối, lặng lẽ nhìn người đàn ông đang nằm rạp trên sân khấu.

--- Khoảnh khắc đối phương chạm đất, Giang Diệu đã nghe thấy tiếng cơ bắp đứt gãy, tiếng khớp xương cọ xát lệch vị trí.

Âm thanh ấy thật đáng sợ.

Nó chứng minh rằng cơ thể đã bị hủy hoại.

Nhưng dường như bản thân Trương Thanh không hề nhận ra điều đó.

[Xem ra Trương Thanh muốn liều mạng dùng thuốc để vượt qua em.]

Người trong lòng khẽ thở dài một tiếng.

[Đáng tiếc, hắn ta hiếu thắng nhưng lại không biết chiến thắng sẽ mang lại kết cục thế nào cho mình.]

Cuối cùng nhân viên ánh sáng cũng bừng tỉnh khỏi sự kinh diễm.

Tuy vậy, vì dư âm ban nãy còn sót lại, anh ta vẫn keo kiệt chỉ dành cho Giang Diệu một chùm sáng yếu ớt như có như không.

Đứng trong góc tối, Giang Diệu nhắm mắt lại.

Thiên phú trong người lặng lẽ tụ họp.

Và cuộn trào.

[Danh sách thiên phú 050 – Siren].

Trương Thanh vẫn nằm rạp dưới sàn, eo khẽ đung đưa như thể linh hồn đang run rẩy.

Con bướm đã chết vẫn thu hút mọi ánh nhìn.

Nhưng khoảnh khắc Giang Diệu cất tiếng hát, mọi thứ đã thay đổi.

Cả khán phòng lập tức im phăng phắc.

Trong hội trường khổng lồ với sức chứa hàng chục nghìn người, từ khán đài đến khu vực dành riêng nhân viên, ánh mắt của tất cả mọi người đều vô thức khựng lại.

Nhãn cầu như bị xiềng xích trói chặt, đầu kia của sợi xích là chiếc mỏ neo khổng lồ nặng trịch.

Chiếc neo lao xuống biển, kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người, không ai có thể kháng cự.

Siren, người cá.

Dùng giọng hát mê hoặc thủy thủ, khiến tàu đâm vào đá ngầm, thủy thủ lần lượt rơi khỏi boong tàu, một sinh vật tà ác và nguy hiểm.

Trong danh sách thiên phú, [Siren] không có khả năng điều khiển đối phương bằng mệnh lệnh rõ ràng như [Phát thanh não bộ].

Ngược lại, nó đại diện cho sự thu hút tuyệt đối.

Một sự thu hút xuyên qua thời gian và không gian, không bị giới hạn bởi phương tiện, tự do lan tỏa.

Nhân viên ánh sáng bị mê hoặc, vô thức chiếu ánh đèn xuống.

Khán giả tại hiện trường bị mê hoặc, vô thức nín thở tập trung.

Ngay cả các khán giả đang xem trực tuyến qua điện thoại hay máy tính bảng cũng vô thức ngồi thẳng lưng, nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Vô số người nhấn nút ghi màn hình, lưu lại giọng hát mê hoặc lòng người này.

Sau khi buổi trình diễn kết thúc, nó sẽ tiếp tục lan truyền với tốc độ kinh người, tiếp tục mê hoặc nhân loại trong một khoảng thời gian rất dài sau đó.

Trương Thanh run lên.

...Ngay khoảnh khắc nghe Tiền Hữu Hữu cất giọng, gã biết mình thua rồi.

Vì ngay cả Trương Thanh cũng không kìm lòng được mà chìm đắm trong giọng hát ấy.

Thậm chí là quên cả nhảy múa.

May mà vô số lần tập luyện trước đó đã hình thành trí nhớ cơ bắp.

Khi giai điệu vang đến một điểm nhất định, cơ thể Trương Thanh tự động tỉnh giấc. Gã chậm rãi đứng dậy, nương theo tiếng hát của Tiền Hữu Hữu, nương theo sức mạnh nhẹ nhàng linh hoạt nhưng đang siết chặt trái tim mình.

Uyển chuyển nhảy múa.

Trương Thanh đã không còn phân biệt được rốt cuộc là tiếng hát nâng đỡ gã hay gã đang nhảy trong tiếng hát.

Gã đã đánh mất chính mình nhưng lại hòa nhập vào sân khấu một cách hoàn hảo hơn.

Ánh sáng không còn chiếu lên Trương Thanh, sự chú ý của khán giả cũng không còn.

Ngược lại điều này khiến Trương Thanh như được siêu thoát, dùng toàn bộ tâm trí và cơ thể để trình diễn bài múa này với sự tập trung và đắm chìm tuyệt đối.

...Gã gần như ảo giác rằng mình đang hiến tế.

Hiến tế cái gì? Hiến tế cho ai?

Trương Thanh không biết.

Gã đã hoàn toàn mất đi bản thân, chỉ hành động theo bản năng.

Theo bản năng, nhảy múa trong tiếng hát.

Dùng sự điên cuồng và mê say để hiến tế chính mình.

---

Buổi biểu diễn kết thúc.

Dù đã kết thúc nhưng vài phút sau đó, vẫn không ai nói gì, không ai chớp mắt.

Tất cả đều ngây người nhìn lên sân khấu. Bộ não vẫn ngâm trong thứ chất lỏng mơ màng huyền ảo ấy.

Họ vô thức muốn hồi tưởng, muốn giữ lại cảm giác này nhưng rồi nhanh chóng phát hiện mình không thể nhớ nổi vừa thấy gì, nghe gì.

Họ chỉ nhớ sự thu hút tuyệt đối ấy mà thôi.

Nếu không có lan can chắn, có lẽ họ đã lảo đảo lao về phía sân khấu như những con rối mất hồn.

Không biết có phải do khoảng cách xa và qua ống kính máy quay hay không, người tỉnh táo đầu tiên lại là tổng đạo diễn ngồi trong phòng điều khiển.

"Giám khảo! Giám khảo!"

Tổng đạo diễn khẽ gọi qua micro kết nối với các vị giám khảo nổi tiếng trên sân khấu.

"Được rồi, có thể bắt đầu nhận xét được rồi!"

Như vừa tỉnh mộng.

Đây là cụm từ phù hợp nhất để miêu tả các giám khảo trên sân khấu lúc ấy.

Lời nhắc nhẹ của đạo diễn như một cây kim thép, "phập" một tiếng đâm thủng bong bóng mộng mị trong đầu mọi người.

Mọi người thoáng hoảng hốt rồi mới sực nhớ ra ---

Ồ, mình có việc cần phải làm.

Mình đang đi làm mà!

...Kết quả đã quá rõ ràng, không còn gì phải nói.

Cặp "đối thủ một mất một còn" Trương Thanh và Tiền Hữu Hữu đã giành được số điểm cao nhất toàn khán phòng cho màn trình diễn xuất sắc.

Cùng lúc đó, hệ thống bình chọn trên mạng cũng tê liệt.

Lưu lượng truy cập cùng lúc quá lớn, máy chủ không thể chịu nổi.

---

Bên kia màn hình điện tử khổng lồ. Tại Cục Quản lý, phòng giám sát.

Tần Vô Vị im lặng khoanh tay trước ngực.

Cặp kính râm che khuất biểu cảm của anh. Anh không nói, chẳng ai biết anh đang nghĩ gì.

Ngưới giám sát là bộ phận hợp tác với các người thi hành lâu năm, vốn đã có chút kháng cự với các thiên phú khống chế tâm trí.

Nhưng [Siren] vẫn quá mạnh.

Dù sao cũng là thiên phú cấp cao nằm trong top 50...

Đợi đến khi dần tỉnh táo lại, ai ai cũng đều thầm cảm thán trong lòng.

Dù không xem trực tiếp, dù đã cách một màn hình thì hiệu quả vẫn khủng khiếp đến vậy.

Bảo sao những khán giả tại hiện trường lại lộ ra biểu cảm mê mang và say đắm đến thế.

Từ góc nhìn của người ngoài, phản ứng của các khán giả trông như thể đang dùng thuốc tập thể.

Mà còn là dùng đến phê luôn ấy chứ.

"Báo cáo đội trưởng Tần!"

Một người giám sát đặt ống nghe xuống, đứng dậy quay sang Tần Vô Vị, "Bộ phận hỗ trợ gửi thông báo, số phiếu hiện tại của Giang Diệu đã vọt lên vị trí thứ hai, cách người dẫn đầu hai mươi bảy triệu hai trăm bốn mươi nghìn phiếu. Xin hỏi có tiếp tục đẩy lên top 1 không?"

Còn cách hai mươi bảy triệu phiếu...

Tần Vô Vị mím môi.

Với khả năng của Cục Quản lý, đẩy thêm hai mươi bảy triệu phiếu chỉ là chuyện cỏn con trong vài phút.

Nếu không, sao trang web bầu chọn lại có thể sập được?

Nhưng hiện tại, rõ ràng top 1 là quán quân đã được quyết định nội bộ. Chương trình đã rầm rộ quảng bá, đổ hết nguồn lực và vật lực nên số phiếu của người này mới cách biệt hoàn toàn với những người phía sau. Rõ ràng họ muốn tạo hào quang áp đảo tuyệt đối cho người dẫn đầu.

Nhưng sự xuất hiện của Giang Diệu sắp phá vỡ thần thoại nhân tạo của tổ chương trình.

"Dừng lại trước đã."

Tần Vô Vị xoa trán, nhàn nhạt nói: "Chẳng phải trang web chính thức đã sập rồi hay sao? Cứ từ từ, xem Giang Diệu có..."

Tần Vô Vị vô thức định nói "chỉ thị mới" không.

Mọi người cũng tưởng anh sẽ nói "chỉ thị mới" nhưng Tần Vô Vị chợt khựng lại, đổi thành:

"Yêu cầu hỗ trợ gì mới không."

Anh đã tinh tế đảo ngược vai trò của họ.

Dù Tần Vô Vị kịp sửa lời nhưng những người giám sát nhạy bén vẫn nhanh chóng nhận ra.

--- Nhiệm vụ này giờ đã do Giang Diệu dẫn dắt.

Tuy Tần Vô Vị là người ra lệnh điều động nhưng giờ anh đã trở thành người hỗ trợ cho Giang Diệu.

Người thực sự quyết định mọi chuyện là kẻ bị camera 360 độ giám sát mọi lúc mọi nơi, bị ống kính phát sóng trực tiếp cho cả thế giới xem vậy mà vẫn nắm chắc quyền chủ động trong tay.

Là Giang Diệu trong truyền thuyết.

...Dù nói gì đi nữa thì lần hợp tác này vẫn cực kỳ xuất sắc.

Yêu cầu của Giang Diệu là đứng thứ hai.

Nếu Cục Quản lý cứ mải miết kéo phiếu, rất nhanh sẽ khiến mọi người nghi ngờ. Người ta sẽ cho rằng số phiếu của Giang Diệu có vấn đề.

Nhưng sau buổi biểu diễn hôm nay, mọi thứ đã khác.

Dù Cục Quản lý không ra tay, Giang Diệu cũng sẽ thu về một lượng lớn fan chân chính.

Dưới tác động kéo dài của [Siren], tất cả những ai xem buổi diễn của cậu, kể cả chỉ xem lại video ghi hình đều sẽ bị thu hút tuyệt đối.

Đó chính là [Siren].

Đó chính là thiên phú cao cấp đứng thứ 50. Sự thu hút tuyệt đối, là kẻ nắm giữ quyền kiểm soát.

[Hợp tác vui vẻ.]

Sau khi biết số phiếu của mình đã vọt lên vị trí thứ hai, Giang Diệu đang đứng trên sân khấu nhận lời bình từ ban giám khảo chợt nghe người trong lòng cười khẽ rồi nói một câu như vậy.

[Hợp tác vui vẻ, Tần Vô Vị.]

---

Lời tác giả:

Trương Thanh: Tiền Hữu Hữu, cậu còn dám nói mình không mua phiếu nữa không!!! (gầm lên)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro