Chương 112: Lĩnh vực

[Danh sách thiên phú 009 - Lĩnh vực]!

Mượn sức mạnh từ dị chủng để triển khai lĩnh vực, nơi sương đen bao phủ được xem là lãnh địa!

Trong lĩnh vực, quy luật được viết lại!

Cưỡng chế áp đặt định luật vật lý mới!

Định luật mà Giang Diệu thiết lập là --- con người lơ lửng trên không trung.

Chỉ trong chớp mắt, trong phạm vi sương đen bao phủ, tất cả các thực tập sinh đều bay lên khỏi mặt nước, lơ lửng trên không trung!

Ùm ùm vài tiếng, nước bắn tung tóe khắp nơi.

Các thực tập sinh hoảng loạn múa may tay chân, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

--- Sao họ lại nổi lên được?

Sao họ có thể nổi lên khỏi mặt nước... rồi lại như bóng bay hydro bay lên trần nhà?!

Dường như con cá quái dưới đáy bể cũng nhận ra có điều gì đó bất thường, nó lao về phía khiến nó cảm thấy nguy hiểm theo bản năng ---

Mặt nước xung quanh gợn sóng, luồng xung lực mạnh mẽ từ đáy sâu lao tới.

Giang Diệu cũng cảm nhận được nguy hiểm đang nhanh chóng áp sát, đồng tử đã mở rộng đến cực hạn, hai con ngươi hoàn toàn đen kịt, không còn chút tròng trắng nào.

Đó là dấu hiệu khi ô nhiễm tăng vọt, cơ thể biến dị ở mức độ cao!

"Sấm sét."

Giang Diệu mấp máy môi, nhẹ nhàng thốt ra hai chữ.

Con quái vật khổng lồ còn cách cậu vài mét mà dải thịt hồng của nó đã phóng ra với tốc độ kinh người, lao tới như một ngọn giáo! Nét mặt Giang Diệu trầm tĩnh, không chút dao động. Mặc cho sóng nước xung quanh cuộn trào, cậu lại như bất tuân định luật vật lý, lơ lửng tĩnh tại giữa không trung.

Dưới cú đâm cực nhanh của dải thịt hồng, thời gian như ngưng đọng.

Tuy nhiên.

Tia sét hình cầu lập tức bùng nổ!

Vô số tia sét trắng bạc, sắc bén không gì cản nổi phóng ra tứ phía!

Sắc nhọn, ngoằn ngoèo, không thể chống lại!

Trong môi trường nước biển có độ mặn cao, dòng điện siêu cao áp lập tức xuyên thủng làn nước, sôi sục phun trào!

"..."

Giang Diệu nghiến răng.

Tia sét không ngừng phóng ra. Cậu đứng giữa trung tâm trận sét, dù là ánh sáng chói lòa hay dòng điện cao áp đều vượt xa mức độ cơ thể con người có thể chịu đựng.

Dù thể chất cậu vượt xa người thường nhưng cường độ sét khủng khiếp thế này vẫn gây nên một áp lực cực lớn cho Giang Diệu!

Cậu phải tập trung tinh thần, dồn toàn bộ sự chú ý để tránh thiên phú phản phệ.

Như xé tan màn đêm vĩnh cửu, tia sét trắng bạc xuyên qua nước, lập tức ion hóa nước biển.

Thậm chí, thành bể rắn chắc xung quanh cũng đã bắt đầu nứt vỡ.

Không gian rung chuyển, cả hòn đảo chấn động.

Nơi tia sét đi qua, nước biển bị điện giật kêu lên tiếng lách tách.

Bọt khí không ngừng dâng lên như đang sôi trào.

Con cá quái khổng lồ định lặn xuống đáy bể không kịp thoát thân, bị điện giật chết ngay tại chỗ!

Cơ thể dài hàng chục mét lật ngược lại hoàn toàn. Đầu cá chúc xuống, bụng cá trắng bệch lật lên trên. Nó từ từ nổi lên mặt nước như một con tàu du lịch bị lật úp!

"Aaaa ---"

Trên bờ, tên giám sát mặc đồng phục đỏ đen cũng không thoát khỏi cái chết.

Dòng nước cuộn trào, nước biển tràn lên bờ cũng dẫn điện. Tên giám sát chỉ đứng hai chân trong nước thôi mà cả người đã lập tức co giật run rẩy. Hắn chỉ kịp hét thảm một tiếng rồi ngay sau đó trước mắt biến thành màu đen, chết vì cháy khét.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hắn đã bị điện giật thành than!

Bộp.

Tên giám sát bốc khói xanh ngã nhào xuống nước, lập tức bị dòng điện cao áp đánh tan, hóa thành bột đen hòa tan vào biển.

Còn cơ thể con cá quái được cấu tạo từ chất liệu đặc biệt nên chưa hoàn toàn cháy khét.

Xác nó trôi nổi trên mặt nước, lật bụng há miệng.

Hai con mắt cá trắng dã mở to trừng lên trời.

Chết không nhắm mắt.

Dải thịt hồng dùng để săn mồi đã bị nướng chín hoàn toàn, co rút thành một khúc nhăn nheo cứng cáp, nổi lềnh phềnh dưới nước.

"...Hà... hà..."

Giang Diệu mở to mắt, khó nhọc thở hổn hển.

Chết... rồi sao...

Trước mắt tối đen, cậu không nhìn rõ.

Cậu không biết là thứ gì che khuất tầm nhìn của mình hay mắt cậu đã xảy ra thay đổi nào đó từ trong ra ngoài.

Mắt không thấy gì nhưng các giác quan khác lại nhạy bén đến lạ thường.  Cậu nghe thấy nhịp tim của mình, nghe thấy nhịp tim hoảng loạn, điên cuồng của những người sống sót trên trần nhà.

Cậu ngửi thấy mùi.

Mùi tanh mặn của nước biển, mùi chín khét của con quái vật.

Mùi máu của nạn nhân, mùi tanh hôi của nội tạng.

Cậu cảm nhận được đồng loại.

Vừa là đồng loại, vừa là thức ăn.

Là thức ăn giàu dinh dưỡng.

Là thức ăn rất đáng để săn giết nuốt chửng.

Ực.

Giang Diệu mở to mắt, cố gắng nhìn rõ mọi thứ trước mặt.

Nhưng cậu vẫn không thấy gì.

Đen kịt.

Dù đồng tử mở rộng đến mức nào, mắt vẫn không bắt được dù chỉ là một chút ánh sáng.

Nhưng cậu thực sự "thấy" được thức ăn.

Trên trần nhà, những thức ăn bị kẹt trong góc tường vì thay đổi mật độ.

Trong phòng bao tầng hai, những thức ăn ngừng ăn uống vì kinh ngạc.

Giang Diệu có thể "thấy" rõ vị trí của từng thức ăn.

Từng cái một.

Chuyển động chậm chạp.

Chậm đến mức gần như bất động.

Thậm chí cậu có thể chậm rãi bước tới, cắn đứt cổ họng chúng từng chút một, xé toạc da thịt chúng ra.

Nhai.

Nuốt.

Lấp đầy cái dạ dày trống rỗng.

Lấp đầy cái cơ thể đang đói khát.

...Đói quá.

Đói quá.

Rất...

"Ư ---"

Cổ họng siết chặt, Giang Diệu không tự chủ được mà nôn khan!

Dạ dày cậu vốn đã chẳng còn gì. Sau vài lần tiêu hao quá sức, giờ đây ngay cả mật cũng không nôn ra được.

Cả người Giang Diệu gần như co rút lại. Cơ mặt cậu co giật, cậu đau đớn ôm bụng, cuộn người lại theo bản năng nhưng quên mất mình đang ở trong nước.

Nước biển chảy ngược ---

Nhưng ngay trước khi nước biển tràn vào mũi miệng, tay trái cậu đột nhiên giơ lên, chạm vào thành bể.

Thành bể trơn nhẵn không thể bám.

Móng tay Giang Diệu lập tức mọc dài ra ---

Rầm!

Những ngón tay hóa thành móng vuốt, hung hãn cắm vào tường!

Trên tường bị khoét ra năm lỗ, cậu dựa vào đó để giữ vững cơ thể.

"...Khụ ư... khụ khụ..."

Giang Diệu hoảng hốt nghiêng đầu qua, muốn nhìn lên tay trái mình.

Cậu "thấy" khí đen tụ lại. Thứ vũ khí như rắn đen nồng nhiệt bao bọc tay cậu, vai cậu, lồng ngực cậu.

Có một lực nhẹ nhàng nâng cậu lên.

"Khụ khụ, ọe --- khụ khụ khụ..."

Giang Diệu gần như nôn cả dạ dày ra ngoài.

Cậu chống hai tay xuống đất, quỳ trên nền gạch ướt át. Lồng ngực phập phồng dữ dội, trước mắt vẫn là một mảnh đen kịt.

Việc liên tục sử dụng hai thiên phú cấp cao mạnh mẽ đã lập tức rút cạn toàn bộ thể lực của cậu. Nhưng nếu không dùng [Lĩnh vực] trước [Sấm sét] thì những thực tập sinh trong nước đã bị điện giật chết cùng con quái vật.

Giờ cậu như một bệnh nhân hạ đường huyết nghiêm trọng nhưng không thể ngất đi để tự bảo vệ, chỉ có thể giữ tỉnh táo trong cơn đau đớn tột độ.

Nôn mửa dữ dội, chóng mặt quay cuồng.

Cảm giác chóng mặt như một đòn trí mạng, nội tạng như đang xoay tròn.

Hoàn toàn mất khả năng phản kháng.

"Chậc."

Một giọng nói từ trên cao vọng xuống, cách ông ta xuất hiện trông hệt như thần linh hạ xuống phàm trần.

Ù tai.

Tiếng ù như sóng lớn vỗ bờ.

Trong phòng bao tầng hai, từ đầu đến cuối chủ nhân của bữa tiệc chưa từng lên tiếng. Giờ phút này đây, ông ta mỉm cười bước đến bên tấm kính.

Sợi dây mảnh bên dưới chiếc kính một mắt viền vàng lấp lánh dưới ánh đèn. Mái tóc mai đã điểm bạc được chải chuốt gọn gàng, bộ lễ phục đuôi tôm cổ điển thanh lịch bao bọc lấy cơ bắp săn chắc.

Bàn tay đeo nhẫn ngọc lục bảo thoải mái đặt hờ trên cây gậy điểm xuyết đá quý. Nhà tư bản quyền cao chức trọng đứng từ trên cao, mỉm cười gật đầu nhìn qua lớp kính cường lực chống đạn.

Như thần linh nhìn xuống chúng sinh, lại như người chủ nông trại đang quan sát chuồng gia súc.

Tâm trạng ông ta đang rất vui vẻ, đưa ra lời nhận xét công bằng.

"Quả nhiên, ngài ấy nói không sai."

"Cậu rất mạnh."

"Rất đáng để trở thành thức ăn."

...Ngài ấy?

Ngài ấy là ai...

Giang Diệu cố gắng đứng dậy.

Bộp.

Chân đạp lên vũng nước, lực ma sát yếu ớt không đủ để chống đỡ cả cơ thể, cậu lại ngã xuống sàn gạch.

Tầng hai... ở tầng hai...

Kẻ đó có thể ăn được.

Kẻ đứng trên vị trí cao cao tại thượng đó, mùi trên người ông ta rất nặng.

Ông ta không phải con người.

Ông ta là "nó".

Ăn nó đi.

Đi ăn con quái vật đó đi.

Ăn nó rồi thì sẽ không đói nữa.

Ăn nó rồi thì...

Bộp.

Giang Diệu lại ngã xuống nước.

"Hà... hà..."

Cậu ôm ngực, thở hổn hển từng hơi.

Rõ ràng đã lên bờ nhưng vẫn như đang ngập trong nước, không thể thở.

Trước mắt vẫn đen kịt, không nhìn thấy gì.

Giác quan hoàn toàn rối loạn. Những giác quan vốn cực kỳ nhạy bén nay lại hoạt động mất kiểm soát, lượng thông tin to lớn tràn vào đầu.

Không thể xử lý.

Cậu ngửi thấy tiếng nước chảy.

Cậu nghe thấy mùi tanh của cá.

Cậu ngửi thấy cái chết.

Ngửi thấy nỗi sợ.

Cậu cảm thấy ---

Đói.

Cạch.

Tiếng động cơ gì đó khởi động.

Dù chỉ là một tiếng nhưng từ vô số âm thanh nhỏ đang truyền qua bức tường, có thể biết được đó không phải âm thanh từ một thứ phát ra.

Đó là ba mươi bảy nghìn sáu trăm năm mươi hai thứ đang đồng loạt khởi động với cùng một thời điểm, cùng một vận tốc, cùng nhắm về một nơi.

Giang Diệu thở hổn hển, ngẩng đầu lên.

Cậu cố gắng mở to mắt.

Không thấy.

Cậu không thấy đó là gì.

Nhưng cậu có thể cảm nhận được --- ba mươi bảy nghìn sáu trăm năm mươi hai mối nguy đang nhắm vào cậu.

Sắp --- bắn!

Ầm!

Sóng xung kích xé tan không khí.

Ba mươi bảy nghìn sáu trăm năm mươi hai chấn động sắp tụ lại một chỗ từ bốn phương tám hướng. Chúng mang theo mùi thuốc súng, mang theo nhiệt độ ma sát cao trong không khí, mang theo dao động kích thích bản năng nguy cơ mãnh liệt.

Đồng tử Giang Diệu run lên.

--- UP035.

Đạn đặc chế dành riêng cho loài biến dị.

Sức sát thương cao, khả năng áp chế mạnh. Vết thương từ loại đạn này gây ra không thể lành bằng thiên phú, phần cơ thể bị xuyên qua sẽ lập tức hoại tử, không thể sử dụng chất ô nhiễm.

Cậu sẽ không chết.

Bởi vì ba mươi bảy nghìn sáu trăm năm mươi hai đường đạn không nhắm vào chỗ hiểm của cậu.

Là tay.

Chân.

Vai.

Hông.

Là những chỗ bị trúng sẽ không chết ngay mà sẽ biến thành một cơ thể không tay không chân, tiện cho việc nuốt chửng và không thể phản kháng.

Sẽ bị ăn mất.

Sẽ bị ---

Hơi thở và nhịp tim chậm lại đến mức gần như ngừng hẳn.

Nỗi sợ chưa từng có dâng lên, theo lỗ chân lông lan ra khắp cơ thể.

Đồng tử Giang Diệu khẽ run.

Đồng tử dãn rộng quá mức không thể khép lại, đôi mắt vẫn là một màu đen kịt, không thể bắt được dù chỉ là một tia sáng.

Ba mươi bảy nghìn sáu trăm năm mươi hai đường đạn ---

Không, thể, trốn, thoát.

Thậm chí, cậu còn chẳng có sức để đứng dậy, chỉ có thể quỳ bốn chân trên đất như một con chó.

Sẽ bị ăn mất ---

Sẽ bị ---

[Giang Diệu.]

Thời gian như sợi tơ bị kéo dài vô tận ---

Giọng nói từ đáy lòng vang lên.

Như vô số lần trước đây, như trong vô số khoảnh khắc của thời gian đã qua.

Trầm tĩnh, mạnh mẽ.

Là chỗ dựa vững chắc nhất của cậu.

[Để tôi.]

Anh nói.

Tâm trí Giang Diệu chấn động.

Không chút do dự, không hề giữ lại.

Giao toàn bộ cơ thể cho anh.

Giây tiếp theo.

Dòng thời gian bị kéo thành sợi --- đột nhiên căng chặt!

"Lĩnh vực."

"Giang Diệu" giơ tay lên.

Trong không gian vốn đã bị sương đen bao phủ, trong cơ thể vốn đã cạn kiệt thể lực ---

Bóng tối ập đến như huỷ trời diệt đất, nuốt chửng hết tất cả.

Ba mươi bảy nghìn sáu trăm năm mươi hai viên đạn ngay lập tức ngừng lại ngay trong khoảnh khắc đó.

Ba mươi bảy nghìn sáu trăm năm mươi hai đường đạn như pháo hoa nổ ngược, để lại vô số lỗ hổng trong không khí bị sức mạnh tuyệt đối chặn đứng giữa không trung.

Không, thể, tiến, thêm.

Bên trong lĩnh vực, vạn vật bị cưỡng chế dừng lại.

Tước đoạt thời gian, tước đoạt chuyển động.

Dưới sức mạnh tuyệt đối là sự kiểm soát tuyệt đối.

Mọi thứ trong lĩnh vực này đều bị khống chế!

"Giang Diệu" chậm rãi đứng dậy từ mặt đất.

Cơ thể không hề lung lay, "cậu" xoay người, ngẩng đầu nhìn lên tầng hai.

Sau lớp kính cường lực là nhà tư bản đang cầm ly rượu đỏ, ung dung chờ đợi món ăn được "xử lý" dọn lên bàn.

"Đồ tự cao tự đại."

"Giang Diệu" cười khẩy.

Rồi "cậu" giơ tay, nhẹ nhàng nắm lại.

Tấm kính rắn chắc lập tức vỡ tan.

Trong không gian tuyệt đối tĩnh lặng, ngay cả âm thanh cũng không thể truyền đi.

Cơ thể nhà tư bản bị vô số mảnh vỡ cắt đứt. Thậm chí mạch máu còn không kịp phản ứng, động mạch chủ vỡ ra quên phun trào, để lộ miệng vết thương ngoài không khí.

Chiếc kính một mắt vàng và gậy đá quý vẫn ở nguyên chỗ cũ.

Còn nhà tư bản tao nhã cao quý đã bị "Giang Diệu" nắm trong tay.

"Nào, nói đi."

Khoảnh khắc xương mặt tiếp xúc với đối phương, nhà tư bản run lên dữ dội, như thể tỉnh dậy từ màn đêm vĩnh cửu lại như bị ai đó nhấc bổng khỏi dòng sông thời gian.

Ông ta giật mình.

Nhà tư bản vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ông ta chỉ nghe tiếng xương rên rỉ dưới sức ép khổng lồ, chúng gần như gãy vụn.

Hốc mắt bị ép chặt đến mức sắp bật ra ngoài. Kích thích trực tiếp và mạnh mẽ, nỗi sợ như bàn tay khổng lồ lạnh giá siết chặt trái tim nhà tư bản.

Mà bàn tay đang nắm đầu ông ta cũng lạnh lẽo chẳng kém gì.

Mảnh mai, mềm mại.

Nhưng mang theo sự lạnh lẽo và cứng rắn như không thuộc về bản thể đối phương.

"Nói đi."

Đối phương rất kiên nhẫn, nhàn nhạt bắt đầu tra hỏi.

"Rốt cuộc cái thứ gọi là [Hội Đồng Sự] của các người là thần thánh phương nào?"

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro