Chương 116: Hậu quả
[Thần tượng mất tích]
· Mã số hạng mục: 993.
· Cấp độ hạng mục: Niêm phong.
Mô tả:
[Thần tượng mất tích] là những idol nổi tiếng được công chúng chú ý, hình ảnh của họ vẫn hoạt động sôi nổi trên các trang mạng xã hội và truyền thông lớn nhưng bản thân các nạn nhân đã gặp nạn từ lâu.
Nguyên nhân bắt nguồn từ dữ liệu của hải quan. Một số thực tập sinh được cho là sẽ ra nước ngoài đào tạo sâu hơn nhưng trên thực tế, hộ chiếu của họ không được ghi nhận. Tuy vậy, trên các trang mạng xã hội, các thực tập sinh vẫn liên tục cập nhật nội dung như thể đang sinh sống tại nước ngoài. Thậm chí họ còn tương tác với fan qua các bản ghi âm, video và cả livestream trực tuyến.
Do lượng fan của các thực tập sinh này quá lớn nên ban đầu, Cục Quản lý không vội vàng hành động.
Theo điều tra sơ bộ, các thực tập sinh nói trên đều là những thí sinh nằm trong top 10 của chương trình giải trí "Một trong mười nghìn". Sau khi cuộc thi kết thúc, họ nhận được suất đào tạo ở nước ngoài như phần thưởng dành cho người xuất sắc.
Chi tiết này đã khiến Cục Quản lý chuyển sự chú ý sang đơn vị tổ chức show sống còn này.
Đơn vị tổ chức chương trình có tên "Công ty Trách nhiệm Hữu Hạn Truyền bá Văn hóa Nguyên Thang" (sau đây gọi tắt là [Nguyên Thang]). Công ty này quản lý một số nghệ sĩ nhưng sau một khoảng thời gian nhất định, các nghệ sĩ đó đều vô cớ mất tích.
Vì vậy, ngay trước khi mùa đầu tiên của "Một trong mười nghìn" được ghi hình, Cục Quản lý tại địa phương đã từng phái một số điều tra viên đến thăm dò.
Điều bất ngờ là toàn bộ công ty từ trên xuống dưới không hề có dấu vết của ô nhiễm chứ huống chi là loài biến dị.
Dù vậy để đảm bảo an toàn, Cục Quản lý vẫn cử một số người thi hành đi điều tra sâu hơn. Tuy nhiên, sau khi các người thi hành trà trộn vào chương trình, tất cả đều đã mất liên lạc.
Cục Quản lý từng mượn danh nghĩa của Chính phủ để điều tra tại trụ sở chính và tất cả các chi nhánh của [Nguyên Thang] nhưng không thu được bất kỳ manh mối nào.
Đồng thời, do áp lực từ bên ngoài, cuộc điều tra bị buộc phải tạm hoãn.
Nhân lúc "Một trong mười nghìn" ghi hình mùa thứ hai, Cục Quản lý đã phái [XXXXX] -- XX thực hiện nhiệm vụ này.
XX mượn danh tính của một thí sinh tên là "XXX" để thâm nhập vào nội bộ đối phương, đến được đại bản doanh của chúng – một hòn đảo không tên nằm giữa quần đảo XX.
Qua quá trình điều tra, XX phát hiện tất cả các thực tập sinh nằm trong top 10 năm ngoái đều đã gặp nạn, trong đó bao gồm người thi hành cấp A XXX, bí danh "Nguyên Loan". Thủ phạm đứng sau là một biến dị cấp A chưa đăng ký với mức độ ô nhiễm lên đến 8676, tức hạng mục 993-A.
Hạng mục 993-A là một biến dị hình người, danh tính bên ngoài là "Nhà tư bản". Ông ta sở hữu khối tài sản khổng lồ, bao gồm nhiều ngành công nghiệp như giải trí, tài chính và bất động sản – trong đó bao gồm [Nguyên Thang] – dù trên danh nghĩa là do người khác nắm giữ nhưng thực chất đều là tài sản của hạng mục 993-A.
Tương tự như hạng mục 988-B [Đứa bé già nua], hạng mục 993-A [Nhà tư bản] cũng nắm giữ công nghệ sử dụng các công trình kiến trúc làm lá chắn để che giấu mức độ ô nhiễm. Do đó, từ đầu đến cuối, Cục Quản lý địa phương không thể phát hiện ra sinh vật biến dị này.
Hạng mục 993-A [Nhà tư bản] có nhiều thuộc hạ, trải rộng từ cấp B đến D. Tổ chức của chúng rất chặt chẽ, có kỷ luật rõ ràng. Khi cần phải hành động bên ngoài, chúng sử dụng "Ổn định đường" và chất chống ô nhiễm để giảm thấp cấp bậc của mình, chỉ giữ lại mức ô nhiễm tối thiểu tiến hành các hoạt động phạm tội.
Vì vậy, các cuộc điều tra sơ bộ của Cục Quản lý về [Nguyên Thang] hoàn toàn không đem lại kết quả
Ngoài ra trong quá trình điều tra, [XXXXX] -- XX còn phát hiện địa điểm quay "Một trong mười nghìn" không chỉ lắp đặt vô số camera mà còn bí mật bố trí các thiết bị chặn và làm giả tín hiệu.
Điện thoại, mạng internet, thậm chí là cả thiết bị di động chuyên dụng của Cục Quản lý đều bị chặn tín hiệu. Đối phương còn nắm được phương pháp giải mã mật khẩu thiết bị di động, thông qua việc phản biên dịch, chúng gửi thông tin giả đến người thi hành, khiến họ lầm tưởng rằng liên lạc đã được gửi đi rồi thực hiện bước tiếp theo theo chỉ thị sai lệch của đối phương.
Tạm suy đoán người thi hành cấp A "Nguyên Loan" đã thất bại vì lý do này.
[XXXXX] -- XX giả vờ rơi vào tình thế bị khống chế, từ đó đến được hòn đảo không tên nơi biến dị tụ tập.
Trên đảo, [XXXXX] -- XX được Hề Lan Tiêu – quán quân mùa đầu tiên của "Một trong mười nghìn" giúp đỡ, đối phương cũng là một nạn nhân.
Hề Lan Tiêu cung cấp hai manh mối quan trọng:
1. [Nhà tư bản] là thành viên của một tổ chức bí ẩn tên [Hội Đồng Sự]. Địa vị của ông ta khá cao, "tiệc tối" lần này là do [Nhà tư bản] tổ chức, khách mời đều là thành viên của [Hội Đồng Sự]. Tổ chức này dùng [Giày da đỏ] làm biểu tượng nhận diện, đây là loại giày da được làm thủ công từ da người sống.
2. ...
...
Cốc cốc cốc!
Cửa phòng bị gõ.
Rất thiếu lịch sự, thiếu kiên nhẫn, cực kỳ nóng nảy.
"Giang Diệu" ngẩng đầu lên.
Người ngoài cửa không kiên nhẫn nổi một giây. Không nhận được phản hồi, người đó lập tức đạp cửa xông vào.
Tóc bạc da trắng, trắng đến chói mắt.
Dù chiếc kính râm khoa trương đã che đi gần nửa khuôn mặt nhưng vẫn có thể mường tượng được vẻ bực bội, khó chịu của đối phương
Tần Vô Vị bước nhanh đến trước bàn làm việc, gõ liên tục mấy cái "cốc cốc cốc" lên bàn.
"Lục Chấp!" Tần Vô Vị như đang gầm lên: "Anh muốn ra ngoài thì báo trước một tiếng có được không! Chuông báo động của Cục Quản lý lại nổ tung rồi, anh có biết không hả?!"
"Tôi báo trước thì chuông báo không kêu nữa à?"
"Giang Diệu" – hay nói đúng hơn là Lục Chấp nhàn nhạt mỉm cười, tiện tay đóng laptop trên bàn lại.
Tần Vô Vị bị chặn họng, ngụm máu nghẹn trong cổ nuốt không được mà phun cũng chẳng xong, anh đang định chửi ầm lên thì nhìn thấy chiếc laptop nằm gần tay Lục Chấp, không chửi được nữa.
"Anh đang viết báo cáo?" Tần Vô Vị hỏi.
"Ừ." Lục Chấp đáp.
Tần Vô Vị im lặng một lúc.
Phản ứng đầu tiên là may mà lần này không phải xem cái báo cáo nguệch ngoạc như tranh vẽ của Giang Diệu nữa.
Phản ứng thứ hai là vẫn thấy khó chịu.
"Anh không thể cầm tay cậu ấy viết được à?" Tần Vô Vị hừ một tiếng: "Chuyện nhỏ thế này có cần làm rùm beng vậy không? Anh có biết trong Cục Quản lý có bao nhiêu thiết bị tinh vi không hả? Anh có biết mỗi lần anh xuất hiện..."
"Có vài chuyện tôi không muốn em ấy biết." Lục Chấp ngắt lời Tần Vô Vị.
Tần Vô Vị khẽ nheo mắt.
"Chuyện gì?" Anh hỏi.
"Ví dụ như [Hồi tưởng] lúc Nguyên Loan chết thảm." Lục Chấp nhàn nhạt đáp: "Ví dụ như những gì Hề Lan Tiêu từng trải qua, ví dụ như..."
Tần Vô Vị: "..."
Anh đã nghe qua chuyện của Hề Lan Tiêu rồi.
Trước khi biết những chuyện kinh khủng đó, Tần Vô Vị không ngờ chàng thanh niên trông có vẻ yếu đuối trầm lặng này lại kiên cường đến thế.
Nếu đổi lại là bất kỳ ai khác, có lẽ người đó đã không chịu nổi cú sốc, tự sát để giải thoát mình rồi.
Nhưng Hề Lan Tiêu vẫn kiên trì đến giờ, thậm chí khi Giang Diệu/Lục Chấp đột nhập lên đảo còn hỗ trợ họ lúc nguy cấp.
Không thể không nói, Hề Lan Tiêu là một người đáng khâm phục.
Nhưng những gì chàng trai đó trải qua thực sự... quá bi thảm.
Không biết trong tương lai cậu ấy sẽ bước tiếp thế nào.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Tần Vô Vị hơi trễ xuống một tí.
Đây là biểu hiện khi tâm trạng anh không tốt.
"Được thôi."
Cuối cùng, Tần Vô Vị nói một câu như vậy, ngầm đồng ý cho Lục Chấp tự viết báo cáo.
Lục Chấp ngước mắt lên, nhìn qua gương mặt của Tần Vô Vị, không khỏi bật cười.
Tuy rằng ngoài miệng Tần Vô Vị không nói rõ nhưng thực chất, anh cảm thấy buồn và đồng cảm với những chuyện Hề Lan Tiêu đã trải qua.
Miệng cứng lòng mềm, cái tính xấu của Tần Vô Vị mãi mà không đổi được.
Anh sẽ giận dữ đạp cửa xông vào mắng người nhưng cũng sẽ viết đơn xin Bộ Y tế của Cục thu nhận và chữa trị cho Hề Lan Tiêu.
Lúc này, Hề Lan Tiêu đang nằm trong phòng bệnh, nhận được sự điều trị tốt nhất từ các bác sĩ dày dặn kinh nghiệm.
Xét đến thân phận nổi tiếng của Hề Lan Tiêu, Cục Quản lý cũng đã phái người đi xử lý chuyện bên truyền thông.
Tất cả đều là nhờ Tần Vô Vị giúp đỡ.
Lục Chấp không muốn cảm xúc tiêu cực trong lòng Tần Vô Vị tiếp tục bùng lên, anh bèn đổi chủ đề:
"Nhân tiện, về [Hội Đồng Sự] mà [Nhà tư bản] nhắc đến..."
"Tôi đã điều tra rồi." Tần Vô Vị tiếp lời: "Những biến dị khác tham gia bữa tiệc ở tầng hai đến từ khắp nơi trên thế giới, đa phần đều là trâm anh thế phiệt, quý tộc giàu có. Một số người vô tình tiếp xúc với chất ô nhiễm rồi bị lôi kéo, còn một số thì..."
"Chủ động tiến hóa?" Lục Chấp nhếch môi, nở một nụ cười giễu cợt.
Tần Vô Vị ngước mặt lên, chiếc kính râm che đi phần lớn khuôn mặt, không thể thấy rõ biểu cảm ẩn sau cặp kính ấy.
Vì vậy, không ai biết khi anh liếc Lục Chấp, trên mặt anh là biểu cảm gì.
"Đừng lo." Lục Chấp vung tay, ngả người ra sau ghế, ngồi một tư thế rất thoải mái: "Tôi với Giang Diệu đều đứng về phía loài người. Biến dị là biến dị, mất nhân tính thì không thể gọi là tiến hóa."
Nhờ cặp kính râm che chắn, Tần Vô Vị quan sát anh một lúc lâu.
"Sao, không tin tôi à?" Lục Chấp bật cười.
"Không phải." Tần Vô Vị đáp: "Chỉ là không quen thôi, thấy anh dùng cơ thể của Giang Diệu nói ra mấy lời cậu ấy sẽ không bao giờ nói, tôi thấy hơi lạ."
Lục Chấp im lặng rũ mắt.
Lục Chấp và Giang Diệu, khí chất của hai người họ quá khác biệt.
Dù dùng chung một cơ thể, dù dùng một giọng nói để nói cùng một câu, cảm giác họ mang lại vẫn hoàn toàn khác biệt.
Nếu người thường xuyên sử dụng cơ thể này là Lục Chấp thì có lẽ ngay từ lần gặp đầu tiên, Tần Vô Vị đã quyết đoán xử lý "Giang Diệu" luôn rồi.
Bởi vì khí chất của Lục Chấp quá mạnh.
Sự mạnh mẽ đó không phải kiểu hung hăng của du côn đường phố hay sự cố chấp vô lý của kẻ điên.
Đó là sự áp chế tự nhiên toát ra từ một kẻ quen đứng ở vị trí cao, quen dùng thực lực để đè bẹp tất cả.
Trong tình huống không xác định được đối phương là bạn hay thù, Tần Vô Vị sẽ thẳng tay xử lý theo đúng quy định của Cục Quản lý.
Anh sẽ không lấy an nguy của dân thường ra đánh cược.
Ngược lại, Giang Diệu quá yếu đuối.
Như một cái cây dễ gãy, đừng nói đến tấn công, ngay cả khả năng tự vệ còn không có.
Cành không gai, lá không góc cạnh.
Nếu ai muốn hại cậu ấy, chỉ cần bẻ nhẹ một cái thôi là chiếc cành mảnh mai đó sẽ gãy, run rẩy chảy ra nước.
Giang Diệu yếu đến mức khiến người ta lầm tưởng chỉ cần họ bỏ mặc cậu, cậu cũng sẽ tự chết.
Không chút đe dọa.
Thậm chí có thể nói là cần phải được người khác bảo vệ.
Sự tương phản ấy tựa như hai cán cân của Thiên Bình.
Tần Vô Vị đã quen đối mặt với Giang Diệu, nay gặp Lục Chấp thì thấy khó chịu cũng là chuyện đương nhiên.
Bầu không khí trong văn phòng trầm lặng đến kỳ lạ.
Yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy âm thanh từ bên ngoài hành lang, âm thanh từ các khu khác và cả tiếng các thành viên của Cục Quản lý đang tất bật chạy qua chạy lại, cài lại chuông báo động, trao đổi giải thích tình hình.
Rất lâu sau, Lục Chấp mới nhàn nhạt lên tiếng.
"Cậu không cần phải làm quen."
Lục Chấp nói:
"Cơ thể là của em ấy, tôi mới là người mượn."
Tần Vô Vị khẽ nhíu mày, muốn hỏi "Vậy cơ thể cũ của anh đâu" và "Tương lai hai người định thế nào" vân vân.
Nhưng thấy đối phương bật laptop, nét mặt Tần Vô Vị bỗng khựng lại.
Đó không phải việc anh nên quan tâm.
Họ đều có quá nhiều chuyện quan trọng hơn... cấp bách hơn cần phải làm.
Còn tương lai?
Ai biết có sống đến ngày đó không?
Tần Vô Vị lại nghĩ đến "Nguyên Loan".
Nguyên Loan cũng là cấp A, thậm chí cậu ấy còn lên cấp A trước anh, là một người thi hành xuất sắc với năng lực vượt trội.
Tần Vô Vị nghĩ, nếu đổi lại là anh trong tình huống không biết tín hiệu đã bị chặn và thay thế, có lẽ anh cũng sẽ trúng chiêu.
Vấn đề không phải là kẻ địch đông đến đâu, mạnh thế nào. Vấn đề là ---
Tại sao chúng lại sở hữu công nghệ đó?
Đó là thứ công nghệ chống do thám được phát triển để nhắm vào người thi hành.
Ngoài ra còn có "Ổn định đường" và chất chống ô nhiễm, chỉ có thành viên của Cục Quản lý mới có quyền sở hữu chất chống ô nhiễm.
Xét theo liều lượng sử dụng thì có vẻ như chúng không cướp thuốc từ tay người thi hành mà là có khả năng tự sản xuất.
Cái gọi là [Hội Đồng Sự], những tên biến dị tự xưng là "loài tiến hóa" đó...
"Nhờ em trai cậu xử lý hậu quả nhé."
Sau màn hình laptop, bàn tay Lục Chấp gõ phím nhanh thoăn thoắt. Ánh sáng phản chiếu từ màn hình lóe vào mắt anh, lấp lánh một mảng nhỏ.
Bộ dạng chăm chú không rời mắt đó trông giống hệt như một nhân viên tài chính đang theo dõi sát sao thị trường chứng khoán.
-- Lục Chấp đang uyển chuyển kết thúc đề tài.
Kết hợp với hành động của đối phương, Tần Vô Vị lập tức hiểu ý.
"Không cần phải nhắc." Tần Vô Vị vô cảm đứng dậy, định quay người rời đi thì chợt nghe đối phương tiếp lời:
"Nhân tiện, tôi có một yêu cầu cá nhân. Xét đến việc..."
Lục Chấp dừng một chút để sửa lời, đổi sang một cách diễn đạt phức tạp hơn: "Xét đến việc tôi và Giang Diệu đã hoàn thành một hạng mục cấp S, giúp Cục Quản lý các cậu giải quyết một vấn đề phiền phức."
Tần Vô Vị nhíu mày, mất kiên nhẫn quay đầu qua: "Nói."
Lục Chấp ngước mắt lên, ánh sáng mờ ảo phản chiếu từ màn hình chiếu sáng đôi mắt anh.
"Hề Lan Tiêu không biết gì về biến dị. Cậu ta chỉ biết [Hội Đồng Sự] là một tổ chức bí ẩn, chi tiết cụ thể thì không rõ."
"Rồi sao?" Tần Vô Vị bực bội xoa xoa thái dương.
"Vì vậy, tôi hy vọng khi em trai cậu giải quyết hậu quả, xin hãy hỏi ý kiến của Hề Lan Tiêu."
Lục Chấp cụp mắt, nhìn xuống bàn phím laptop trong tay.
"Về việc có xóa ký ức hay không. Có muốn quên đi... ký ức từng ở bên Nguyên Loan hay không."
"..."
Khóe miệng Tần Vô Vị khẽ trễ xuống.
Hai giây sau.
"Biết rồi." Anh quay người rời đi.
Tần Vô Vị đi ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại. Tần Vô Vị vừa đi, văn phòng lại trở về với bầu không khí yên tĩnh, ngay cả không khí cũng có chút ngưng trệ.
Lục Chấp nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín một lúc lâu rồi nhanh chóng dời mắt.
Tiếp tục viết báo cáo hành động.
"Hề Lan Tiêu cung cấp hai manh mối quan trọng."
"1. Sự tồn tại của [Hội Đồng Sự]."
"2. ..."
Ngón tay dừng trên bàn phím.
Lục Chấp mím môi. Sau một thoáng do dự, anh vẫn gõ xong dòng chữ đó.
"2."
"Cẩn thận với Lục Chấp."
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro