Chương 126: Tiếng ồn
Warning: Có tình tiết bạo lực, máu me. Vui lòng cân nhắc trước khi đọc.
---
Đã mười hai giờ rồi sao...
Giữa đêm khuya tĩnh lặng, Tiêu Kiến Bân vừa tan ca ở cửa hàng tiện lợi lê lết thân thể mỏi mệt về căn hộ cho thuê, hắn lấy điện thoại ra xem giờ.
Đã mười hai giờ rồi.
Bữa tối hôm nay là hộp cơm sắp hết hạn của cửa hàng tiện lợi. Thoạt nhìn thì có vẻ như phần cơm này cân bằng giữa thịt và rau nhưng trên thực tế, món thịt là miếng cốt lết lợn mỏng dính bọc trong đống bột chiên, còn rau chỉ đơn giản là cà rốt và bông cải xanh dễ bảo quản.
Điều khiến hắn bực bội nhất đó chính là hầu hết các phần ăn ở cửa hàng tiện lợi này đều chỉ có cà rốt và bông cải xanh, chẳng có loại rau nào khác.
Tiêu Kiến Bân chỉ cần nhìn thôi đã thấy mắc ói.
Dĩ nhiên không phải ngày nào hắn cũng ăn cơm hộp sắp hết hạn. Một tuần chắc ăn khoảng bốn, năm ngày là cùng.
Ngày nào cũng ăn thì hắn chịu không nổi đâu.
Nhưng nói thật, làm nhân viên ở đây sẽ được mang đồ sắp hết hạn về nhà, thế là đã tốt lắm rồi.
Nhờ đó, hắn đã tiết kiệm được một khoản kha khá tiền ăn.
...Nếu không phải để dành tiền mua nhà thì ai muốn ăn cà rốt bông cải xanh năm ngày một tuần chứ?
Tiêu Kiến Bân sắp nôn thật rồi.
Hắn chỉ có thể tự an ủi mình thôi thì còn có thịt có rau.
Thực ra, hắn không chỉ thiếu tiền mà còn thiếu cả thời gian. Cửa hàng tiện lợi đóng cửa lúc mười giờ đêm. Sau khi đóng cửa, dọn dẹp xong xuôi cộng thêm với thời gian đi đường, lúc về đến nhà thường đã mười một, mười hai giờ.
Giờ này rồi thì còn nấu cái gì nữa chứ.
Tính ra thì bữa này cũng chẳng tính là bữa tối. Năm, sáu giờ chiều là lúc cửa hàng bận rộn nhất. Bình thường tầm khoảng ba, bốn giờ, Tiêu Kiến Bân sẽ ăn qua loa một bữa rồi vùi đầu vào làm việc mãi đến khi cửa hàng đóng cửa mới thôi. Mang hộp cơm hết hạn về nhà, hâm nóng một chút, ăn xong là đi ngủ.
Cuộc sống như vậy đã kéo dài suốt nửa năm.
Nửa năm nay, ít nhiều gì cũng để dành được chút tiền. Đây là niềm an ủi duy nhất trong cuộc đời hắn.
Thời gian ăn cơm một mình trong căn hộ thuê trước khi đi ngủ cũng là khoảng nghỉ ngơi hiếm hoi trong ngày của hắn.
Tiêu Kiến Bân đứng trong bếp, nghe tiếng lò vi sóng chạy vo ve, bình thản lướt mạng xã hội.
Những video ngắn có nội dung đơn giản là hình thức giải trí hắn yêu thích nhất, hoặc cũng có thể nói là hình thức giải trí duy nhất hắn xem được.
Dù gì xem mấy thứ này cũng không tốn tiền
Tiền.
Ăn uống tốn tiền, thuê nhà tốn tiền, ngay cả lên mạng cũng tốn tiền.
Sống ở thành phố này, đâu đâu cũng cần tiền.
Nhưng cách kiếm tiền thì quá ít.
Rốt cuộc thì đến bao giờ mới kiếm đủ tiền trả trước, rời khỏi căn hộ tồi tàn này?
Tiêu Kiến Bân bực bội nghĩ, cảm thấy da đầu mình hơi ngứa.
Hắn vừa gãi đầu vừa đợi lò vi sóng hâm nóng phần cơm.
Đúng lúc đó, điện thoại hắn bất chợt reo lên.
Là mẹ ở dưới quê gọi đến.
"Con ơi, mấy tháng nay bố con cứ thấy mệt trong người, hôm nay đi trạm xá..."
Giọng mẹ đặc sệt tiếng địa phương, bà ấy ngập ngừng thông báo cho hắn một sự thật đáng sợ.
Bố hắn bị ung thư.
Hơn nữa còn là ung thư tuyến tụy, bệnh này rất khó chữa.
"Đang yên đang lành sao tự dưng lại ung thư thời kỳ cuối..." Da đầu Tiêu Kiến Bân càng lúc càng ngứa, giọng hắn cũng bất giác cao lên: "Khóc thì được gì, khóc là hết ung thư à? Nghe con, giờ cứ lên bệnh viện thành phố khám xem thế nào... Trạm xá ở dưới máy móc kém, chắc chắn bác sĩ chẩn đoán sai rồi!... Mẹ ơi mẹ đừng khóc nữa mà... Đừng có khóc nữa!"
Giọng nói cao vút biến thành tiếng gào thét, hòa giữa tiếng khóc nhút nhát và bất lực của người mẹ.
Tiêu Kiến Bân không nhịn được cơn giận đang bùng lên, mắng mẹ mình một trận.
Đợi đến khi cúp máy, hắn lại thấy hối hận.
Mẹ kiếp... Sao lại... Sao đột nhiên lại...
Da đầu càng lúc càng ngứa.
Tiêu Kiến Bân điên cuồng gãi đầu, mạnh tay cào cấu. Kẽ móng tay hắn đã dính đầy vụn da.
Đing ---
Lò vi sóng kêu lên một tiếng, hộp cơm đã hâm xong rồi.
Tiêu Kiến Bân bực tức đập mạnh vào cửa lò vi sóng, thô bạo lấy hộp cơm ra.
Hộp cơm vừa hâm xong rất nóng, ngón tay hắn lại đặt đúng ngay lỗ thoát hơi. Một lượng lớn hơi nước ồ ạt trào ra, bao bọc lấy tay hắn.
Nhưng do ngày nào cũng giúp khách hâm cơm ở cửa hàng, Tiêu Kiến Bân đã quen với nhiệt độ này.
Chút hơi nước ấy chưa đủ để khiến hắn bị bỏng.
Không còn tâm trạng đâu mà xem mấy video ngắn, đầu óc Tiêu Kiến Bân giờ đây toàn chuyện ung thư của bố. Hắn nhíu mày mang hộp cơm ra bàn, ngồi xuống định ăn thì phát hiện ra mình quên lấy đũa.
May mà trong ngăn kéo có cả đống đũa dùng một lần, hắn lấy mấy thứ này từ cửa hàng tiện lợi.
Tiêu Kiến Bân đứng dậy, định kéo ngăn kéo ra thì màn hình điện thoại đột nhiên hiện lên một tin nhắn.
Quản lý: "Mai đến sớm hơn thường ngày một tiếng, có mấy món hàng lớn cần vận chuyển."
Sớm hơn một tiếng?
Vậy chẳng phải là --- năm giờ sáng sao?!
Mẹ kiếp! Dựa vào đâu cơ chứ!
Tan làm về đến nhà đã mười hai giờ mà còn đòi hắn đi làm lúc năm giờ sáng!?
Thế thì thời gian đâu mà ngủ!?
Tiêu Kiến Bân không thèm suy nghĩ, hắn mở khung chat ra, thẳng thừng gõ ba chữ "Chuyển mẹ mày" rồi nhấn nút gửi.
Màn hình lại hiện một tin nhắn, quản lý gửi đến ba dấu chấm hỏi.
"??? Mày chửi ai?"
Tất nhiên là chửi mày đó, đồ ngu!
Tiêu Kiến Bân lười đáp lại tên quản lý ngu ngốc, hắn ném điện thoại đi, bực tức ăn cơm.
Ăn hai miếng, hắn lại thấy cổ họng mình hơi khát. Tiêu Kiến Bân vào bếp lấy nước, nhấc bình nước nóng lên thì phát hiện bình nhẹ bẫng, bên trong làm gì có giọt nước nào.
Cảm giác bực bội lập tức bò lên gáy, tựa như sợi dây leo luồn lách vào não bộ.
Tiêu Kiến Bân vừa chửi thầm trong lòng vừa mạnh tay cào lên da đầu.
Nước nóng mới đun hôm qua kia mà, sao giờ không còn gì thế này.
Mẹ kiếp, biết thế đã mang hai chai nước từ cửa hàng về.
Giờ bắt đầu đun nước, đun xong còn phải đợi cả buổi cho nguội mới uống được.
Mẹ kiếp, hắn khát muốn chết rồi.
Tiêu Kiến Bân càng gãi càng thấy da đầu mình ngứa, hắn thầm chửi bới một trận, cố nhớ lại xem đã mấy ngày rồi mình chưa gội đầu.
Cái tên quản lý khốn kiếp đó còn bảo trên người hắn có mùi lạ... Mùi gì chứ! Chẳng qua chỉ là vài ngày chưa tắm thôi mà?!
Mẹ nó, trời lạnh thế này thì ai mà tắm cho nổi?!
Tiêu Kiến Bân càng nghĩ càng tức, ngọn lửa vô cớ trong lòng rực cháy âm ỉ. Hắn cúi đầu xuống, uống nước máy chảy ra từ vòi.
Nước máy có mùi...
Suốt mấy ngày nay lúc nào nước máy cũng có mùi gì đó là lạ. Có mùi có mùi có mùi có mùi.
Thôi kệ, chắc là nhà máy cho nhiều thuốc khử trùng quá.
Nếu uống mà bị sao thì hắn sẽ đến nhà máy đòi bồi thường!
Tiêu Kiến Bân uống nước ừng ực, bụng hắn dần dần căng đầy, hắn ợ một hơi thật lớn.
Lẽ ra dòng nước máy lạnh buốt đi xuống bụng phải khiến hắn bình tĩnh hơn chứ?
Sao não lại càng lúc càng mệt, càng lúc càng đói thế này?
...Sao não lại đói?
Đói quá.
Hộp cơm hết hạn trên bàn trông dở tệ.
...Mẹ kiếp, cà rốt bông cải chẳng khác gì cứt chó.
Nhìn mà mắc ói!
Tiêu Kiến Bân nhíu mày, gãi đầu liên tục không ngừng tay. Hắn đi đến bàn nhấc hộp cơm lên, đùng một phát đổ tất cả vào thùng rác.
Phiền phức.
Ăn uống phiền phức, đi làm phiền phức, đưa bố đi khám bệnh cũng phiền phức.
Phiền phiền phiền phiền.
...Đầu óc sắp nổ tung rồi.
Da đầu ngứa quá.
Muốn lột da đầu xuống.
Thôi, đi ngủ trước đã!
Tiêu Kiến Bân nhớ mai còn phải đến cửa hàng sớm một tiếng để chuyển hàng, chắc chắn cái tên quản lý khốn kiếp đó chỉ sắp xếp việc cho mỗi mình hắn. Càng nghĩ càng thấy bực mình.
Mãi đến khi đá bay đôi giày thể thao, nằm lên giường chuẩn bị ngủ, Tiêu Kiến Bân vẫn liên tục chửi thề.
Tên quản lý ngu ngốc, chết không tử tế!
Tốt nhất ra đường bị xe tông, đầu bay sang chỗ khác! Rồi xe sẽ kéo lê hắn ta đi, lồi cả ruột ra!
Tông chết hắn! Tông chết hắn tông chết hắn tông chết hắn tông chết hắn!!!
Những lời nguyền rủa không thể làm dịu cảm giác bực bội trong lòng.
Da đầu càng lúc càng ngứa.
Cơn ngứa xuyên qua hộp sọ, xuyên qua não, xuyên qua dây thần kinh. Tiêu Kiến Bân chỉ muốn xé nát xương sọ mình ra, gãi não vài cái thật mạnh để đỡ ngứa.
Chẳng lẽ phải đi gội đầu thật à?
Tiêu Kiến Bân chẳng muốn nhúc nhích, hắn kéo chăn lên trùm qua đầu mình.
Trong chăn có mùi chua thối vì lâu chưa giặt.
Kệ đi. Ngủ ngủ!
Tiêu Kiến Bân nhắm mắt, cố để bản thân vào giấc.
...Nhưng mãi mà hắn chẳng thể ngủ được.
Ồn.
Ầm ầm, thình thịch. Đùng. Đùng. Đùng.
Còn có tiếng hét. Tiếng phụ nữ, đàn ông, người lớn, trẻ con...
...Là tiếng tivi tầng trên vọng xuống.
Lại nữa.
Lại nữa lại nữa lại nữa lại nữa lại nữa lại nữa lại nữa lại nữa.
Tại sao phải xem tivi.
Tại sao khuya thế này rồi mà còn xem tivi.
Tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao.
"Mẹ mày ---"
Tiêu Kiến Bân bực bội hất chăn ra.
Chắc hẳn tầng trên đang xem phim kinh dị, âm thanh từ TV nghe to khủng khiếp.
Hiệu ứng âm thanh kinh dị giật gân như chiếc búa đập vào màng nhĩ Tiêu Kiến Bân, bây giờ hắn chỉ muốn xông vào cái TV, chém chết con nữ chính ngu ngốc đang gào thét.
Lúc lướt điện thoại không để ý, giờ bỏ điện thoại xuống chuẩn bị ngủ, âm thanh đó càng thêm sắc nhọn chói tai.
Mẹ kiếp, thế thì sao ngủ được?!
Tiêu Kiến Bân đứng dậy, đi ra đóng sầm cửa sổ lại.
Rầm!
Cửa kính suýt chút nữa đã vỡ toang.
Nhưng vô dụng.
Cửa sổ và cái tường nhà cũ nát này cách âm như cứt, chẳng thể chặn nổi tiếng phim kinh dị inh ỏi từ tầng trên.
Cứt chó cứt chó cứt chó cứt chó cứt chó cứt chó cứt chó cứt chó cứt chó.
Tiêu Kiến Bân giận dữ mở toang cửa sổ, thò đầu ra ngoài hét lên:
"Mẹ mày! Đã mười hai giờ rồi mà còn mở tiếng to thế?! Có để cho người ta ngủ không hả?!"
Tầng trên không ai trả lời.
Cửa sổ tầng trên không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ tivi lập lòe hắt ra. Gã hàng xóm ngu ngốc không thèm để ý đến hắn.
"Mẹ kiếp!!!"
Tiêu Kiến Bân không kìm được nữa, hắn đóng sầm cửa sổ, định lên tầng trên để nói thẳng.
Hành lang tối đen như mực.
Đèn hành lang lại hỏng nữa rồi
Tiêu Kiến Bân bước ra ngoài, đang định lên tầng, không hiểu sao hắn lại quay về phòng mình.
Hắn vào bếp lấy con dao phay.
Hắn cũng không biết tại sao... mình lại muốn cầm dao theo.
Cơn giận vẫn chưa nguôi, Tiêu Kiến Bân đi ba bước thành một, nhanh chóng leo lên tầng trên.
Đèn cảm ứng hành lang tầng trên cũng hỏng. Kỳ lạ là đang trong bóng tối, Tiêu Kiến Bân vẫn thấy mắt mình nhìn rõ mọi vật, tâm trạng cũng bất giác vui sướng theo.
"Này! Thằng ngu!"
Không màng đến nhà đối diện đã chìm vào giấc ngủ, Tiêu Kiến Bân nắm lấy dao phay, dùng cán dao đập "đùng đùng đùng" vào cửa căn hộ nằm phía trên nhà mình.
"Thằng ngu! Nửa đêm nửa hôm mà xem phim ma cái đéo gì! Mau tắt ngay cho tao! Không tao chém chết mày!"
Đùng đùng đùng!
Chỉ cán dao thôi chưa đủ, Tiêu Kiến Bân còn dùng sống dao đập mạnh vào cánh cửa chống trộm.
Cửa sắt chống trộm bị đập đến mức rung bần bật, bụi tường cạnh khung cửa rơi lả tả xuống đất. Thế nhưng, tất cả điều này vẫn không thể ngăn hành vi bạo lực của Tiêu Kiến Bân, ngược lại chúng còn khiến cảm giác bực bội trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt.
Vì tiếng phim bên trong vẫn chưa tắt.
Nữ diễn viên ngu ngốc gào thét điên cuồng, nghe mà khiến người ta chỉ muốn đâm một nhát dao vào cổ họng cô ta.
Tiếng phim ma rên rỉ, cố tạo cảm giác rùng rợn như kim thép lạnh lẽo đâm từng nhát vào màng nhĩ Tiêu Kiến Bân.
"Này! Ra đây!!"
Da đầu ngứa quá.
Ngứa ngứa ngứa.
Ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa.
Ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa!!
Ngứa quá!
Tiêu Kiến Bân mạnh tay cào cấu da đầu, gãi đến mức rách da, máu từ trên thái dương chảy xuống đôi mắt.
Kẽ móng tay dính đầy gàu --- À đâu, đó là vụn thịt của hắn mà.
Nhưng dù là kẽ móng tay cũng không chứa nổi từng ấy vụn thịt.
Vụn thịt và máu bắt đầu rơi xuống.
Tí tách tí tách tí tách.
Rơi xuống người, rơi xuống chân, rơi xuống sàn.
Nhưng vẫn ngứa.
Tại sao gã hàng xóm ngu ngốc đó còn chưa ra đây nữa?
Trong cơn ngứa ngáy đến phát điên, Tiêu Kiến Bân hung hăng đập cửa bằng sống dao.
...Hắn nhớ mang máng hình như nhà này họ Nghê?
"Này! Ra đây! Cái thằng Nghê ngu si kia! Mẹ mày đừng có xem phim nữa! Mau ra đây!!!!"
Đùng đùng đùng.
Tiếng sống dao đập cửa chống trộm dần át đi âm thanh phim kinh dị.
Tiếng đập cửa bạo lực vang vọng khắp hành lang, khiến chó nuôi trong mọi căn hộ bắt đầu sủa lên inh ỏi.
Đèn cảm ứng dưới tầng sáng lên từng cái một.
Nhưng chỉ riêng tầng này và tầng nhà của Tiêu Kiến Bân là vẫn tối đen.
Tiêu Kiến Bân điên cuồng đập cửa trong bóng tối.
Đập quá mạnh, quá vang, đến nỗi hắn không nhận ra không biết từ lúc nào, âm thanh phim kinh dị trong căn nhà đó đã tắt.
Thay vào đó là tiếng bước chân nặng nề và cuồng nộ đang từ từ đến gần.
Rầm!
Không biết hắn đã đập đến cái thứ mấy, bất chợt cánh cửa đó mở toang.
Ánh sáng từ phòng khách hắt ra, chiếu thẳng vào mắt Tiêu Kiến Bân.
Đồng tử quen với bóng tối nhất thời không thích ứng được với ánh sáng mạnh, Tiêu Kiến Bân quay đầu theo bản năng nhưng con dao trên tay hắn không dừng lại, chém tới theo quán tính.
--- Thôi xong!
Dù đang bực bội đến tột độ, dù cơn giận ngập đầu che phủ đi bộ óc nhưng lý trí còn sót lại trong đầu Tiêu Kiến Bân vẫn điên cuồng gióng lên hồi chuông cảnh báo.
Thôi xong!
Chém trúng người ta mất!
Tiêu Kiến Bân muốn rút dao về theo bản năng nhưng tiếc là đã không kịp.
Một tiếng phập vang lên.
Con dao phay nặng nề chém vào cơ thể đối phương.
Tiêu Kiến Bân trợn mắt, nhìn dòng máu tuôn ra từ vai người đó.
Kỳ lạ làm sao, máu đó không đỏ.
Thay vào đó thứ chảy ra lại là một chất đặc sệt, có màu đen như dầu mỏ.
"Mày..." Tiêu Kiến Bân ngớ người, định nói gì đó thì giây tiếp theo, đối phương đột nhiên vươn tay ra!
"!!!"
Tiêu Kiến Bân không kịp đề phòng, hắn bị cánh tay thô kệch mạnh mẽ đó kéo vào phòng khách!
Đùng!!!!!
Cánh cửa chống trộm đóng sầm lại.
Tiếng phim kinh dị lại vang lên.
Lần này ngoài tiếng gào thét chói tai của nữ diễn viên còn có thêm tiếng hét của một người đàn ông đang đau đớn, tuyệt vọng, không ngừng van xin.
Chẳng bao lâu sau, tiếng hét của người đàn ông đó yếu dần.
Giữa đêm khuya, cả tòa nhà lại chìm vào bóng tối.
Chỉ còn lại từng mảng tóc dính máu, lẫn vụn thịt da đầu rơi rớt trên sàn nhà trước cửa căn hộ nằm ở tầng cao nhất.
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro