Chương 128: Xấu hổ

Địa điểm của nhiệm vụ [Thành phố ngập nước] lần này nằm ở Nhật Bản, quốc gia láng giềng nằm cách Trung Quốc một dải nước.

Bản thân cụm từ [Thành phố ngập nước] cũng là từ dịch thẳng từ tiếng Nhật, nghĩa gốc là "thành phố bị nước nhấn chìm".

Nhật Bản là một đất nước được bao quanh bởi biển rộng, vì nằm trên vành đai động đất nên thiên tai xảy ra liên miên.

Lần này, một trận sóng thần khủng khiếp đã ập vào, nuốt chửng thành phố ven biển, gây tổn thất lớn về con người và tài sản.

Nhưng khi nước rút, một sự thật kinh hoàng hơn đã lộ diện.

Chẳng hiểu sao toàn bộ người dân của huyện Hải Thần lại không chịu sơ tán. Họ chọn ở lại, để sóng thần cuốn phăng đi sinh mạng cùng nhà cửa.

Ngay cả chính quyền địa phương của huyện Hải Thần cũng như bị ma ám. Bề ngoài thì tuân thủ các biện pháp phòng chống thiên tai nhưng thực chất lại ngầm đồng ý cho người dân ở lại. Khi sóng thần ập đến, các khu vực lân cận đã tuân thủ quy định sơ tán hết, không ai để ý đến huyện Hải Thần. Mãi đến khi thảm họa qua đi, Chính phủ bắt đầu thống kê số người gặp nạn thì mới phát hiện ra có điểm bất thường.

Quan chức của huyện Hải Thần được tìm thấy là đã tử vong trong tòa thị chính.

Huyện Hải Thần có tổng cộng 50.000 dân, 3.000 thi thể đã được tìm thấy tại nhà riêng, đường phố, công viên, nhà máy... Tất cả đều đã chết đuối.

Nhưng hơn 40.000 người còn lại thì biến mất không dấu vết.

Sống không thấy người, chết không thấy xác.

Huyện Hải Thần được coi là thành phố được thần biển bảo vệ nhưng lần này, một trận sóng thần đã cướp đi 3.000 sinh mạng, 40.000 người mất tích.

40.000.

Một con số thương vong quá lớn, đủ để khiến bất kỳ một quốc gia nào phải lao đao.

Có nhiều giả thuyết cho rằng sau khi nước rút, xác chết đã bị cuốn trôi ra biển.

Nhưng 40.000... Dù thảm họa lớn cỡ nào thì con số này cũng đã vượt quá sức tưởng tượng.

Hơn nữa, Cục Quản lý tại địa phương đã phát hiện ra thảm họa lần này có dấu vết của ô nhiễm.

Cục Quản lý Ô nhiễm Đặc biệt Nhật Bản lập tức nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, họ nhanh chóng điều động một lượng lớn người thi hành đến giải quyết.

Đồng thời, họ cũng gửi yêu cầu hợp tác đến Cục Quản lý Ô nhiễm Đặc biệt Quốc tế. Xét đến mức độ nghiêm trọng, chắc chắn đây là một hạng mục cấp S, thậm chí là cấp S++.

...Đương nhiên, Tần Vô Vị hiểu nhiệm vụ lần này quan trọng đến mức nào, anh định xin tham gia cùng Giang Diệu.

Nhưng Thần Vi Cương lại giao cho anh nhiệm vụ khác.

Cũng là cấp S, chỉ có anh mới đủ sức thực hiện.

Xét về nội dung nhiệm vụ, độ khó của nó còn cao hơn cả [Thành phố ngập nước].

Tần Vô Vị là người thi hành cấp A, nhiệm vụ lần này của anh cũng là nhiệm vụ liên khu vực, đây là yêu cầu hợp tác từ Khu Hành chính Số ba gửi đến.

Không có gì phải nói, nhiệm vụ trong nước luôn phải được ưu tiên hơn nhiệm vụ quốc tế. Mỗi sự kiện biến dị xảy ra đều mang đến thương vong cực lớn, tất cả các quốc gia đều phải bảo vệ người dân của mình trước.

Tần Vô Vị không thể từ chối, tối hôm đó anh lên đường đến điểm tập kết.

Điều duy nhất anh có thể làm cho Giang Diệu là đề xuất một người thi hành cấp B đi cùng cậu - Ivan.

Gọi là cấp B chứ thực chất là cấp A, vì lười biếng nên mới bị giáng xuống... Thực lực của cậu ta ngang với một người thi hành cấp A bình thường.

Tần Vô Vị từng chứng kiến Ivan thảm bại trên sân tập luyện nhưng sau hạng mục [Huyết Dư Châu], anh đã thay đổi cách nhìn về người này.

Ivan đang che giấu thực lực.

Lý do thì không rõ, mỗi người đều có bí mật riêng.

Quan trọng là Ivan có thể chiến đấu phục vụ đất nước hay không.

Theo quan sát của Tần Vô Vị, kết luận anh đưa ra là: Có thể.

Dù cố tình giấu nghề nhưng trong chiến đấu Ivan luôn biết chừng mực, không bao giờ hãm hại người khác vì tư lợi cá nhân.

Thậm chí có đôi khi cậu ta còn chủ động tiêu diệt biến dị, bất chất nguy cơ thân phận thật của mình sẽ bị bại lộ.

Hạng mục [Huyết Dư Châu] là một ví dụ. Rõ ràng Ivan có thể dửng dưng đứng ngoài, không nhúng tay vào nhưng cuối cùng, cậu ta vẫn chủ động tìm đến giải quyết mọi chuyện.

Nhiêu đó là đủ để thấy bản chất của Ivan không xấu, còn về lý do phải giấu giếm thực lực...

Ai mà chẳng có bí mật?

Hơn nữa, Ivan và Giang Diệu khá thân thiết với nhau. Vì vậy nếu phải chọn một người thay Tần Vô Vị trông nom Giang Diệu, Ivan chính là lựa chọn tốt nhất.

Còn nhiệm vụ của Tần Vô Vị...

Địa điểm thực hiện nhiệm vụ là Khu Hành chính Số ba, nằm ở Tây Bắc Trung Hoa.

Khu Hành chính Số ba có diện tích rất lớn, chỉ xếp sau Khu Hành chính Số một do Thần Vi Cương quản lý.

Nhiệm vụ lần này có tên là [Cổ quốc hoàng kim]. Ngoài anh ra còn có thêm vài người thi hành cấp A và một người thi hành cấp S đến từ khu hành chính khác, nhiêu đó là đủ để thấy Trung ương rất coi trọng nhiệm vụ lần này.

Giống với Giang Diệu, Tần Vô Vị cũng phải đi máy bay đến điểm tập kết.

Nhưng anh đến sớm.

Còn ba tiếng nữa mới đến giờ họp mặt, Tần Vô Vị quyết định đi tắm.

...Vào sa mạc rồi thì sẽ không còn cơ hội để tắm rửa nữa đâu.

Tần Vô Vị chọn một suối nước nóng nổi tiếng ở địa phương làm điểm dừng chân.

Đúng vậy, ngay rìa sa mạc lại có suối nước nóng tự nhiên. Tương truyền rằng suối nước nóng đã tồn tại nghìn năm, từ xưa đến nay nó là thánh địa dưỡng sinh trong huyền thoại.

Khách sạn suối nước nóng này vốn là điểm đến thu hút khách du lịch nhưng do sự tồn tại của [Cố quốc hoàng kim], Cục Quản lý địa phương đã sơ tán dân chúng, đồng thời dùng lý do hợp lý để phong tỏa các cơ sở xung quanh, cấm người dân đến gần sa mạc.

Dù khách sạn ngừng hoạt động nhưng suối nước nóng vẫn còn.

Dù sao cũng là suối nước nóng tự nhiên suốt nghìn năm. Mấy ngàn năm sương gió còn không ngăn được nó phun trào, huống hồ gì chỉ là khách sạn đóng cửa.

Coi như lợi dụng chức vụ vậy.

Tần Vô Vị rất tự nhiên, quyết định tận hưởng suối nước nóng một mình trước nhiệm vụ.

...Nhưng trong khách sạn đáng lẽ không một bóng người, anh lại gặp một kẻ ngoài dự tính.

"...Bác sĩ Từ?"

Người đàn ông ngồi trong bể nước nóng lộ thiên đang nhắm mắt tận hưởng ánh nắng, nghe tiếng anh gọi, hắn gỡ chiếc khăn nóng đặt trên trán xuống. Đôi mắt hơi ướt chớp vài cái rồi trở nên trong trẻo, bác sĩ Từ nhìn Tần Vô Vị bằng ánh mắt ngạc nhiên và thích thú.

"Đội trưởng Tần."

Bác sĩ Từ vui vẻ vẫy tay: "Anh cũng đến đây nghỉ dưỡng à?"

Nghỉ dưỡng?

Tần Vô Vị nhịn không được lườm thầm trong lòng.

Như cảm nhận được sự dao động nho nhỏ đó, bác sĩ Từ ngầm hiểu ý, hắn cười nói: "À à, xin lỗi nhé. Anh đến để làm nhiệm vụ phải không?"

Cả bể nước nóng lộ thiên rộng lớn đến thế mà chỉ có mỗi mình bác sĩ Từ.

Phía sau hắn là sa mạc mênh mông, người đàn ông cao lớn vai rộng eo thon thoải mái tựa vào thành bể.

Thân hình hoàn hảo thường bị áo blouse che khuất giờ phô bày hoàn toàn. Thậm chí...

"Sao không quấn khăn tắm vậy."

Tần Vô Vị nhíu mày, ánh mắt lướt qua mặt nước rồi lập tức rời đi.

Đương nhiên anh không cố ý nhìn chỗ đó nhưng đứng từ trên cao nhìn xuống, vô tình thấy hết mọi thứ là chuyện bình thường.

"Đâu có ai ở đây đâu." Bác sĩ Từ thở dài: "Tôi tưởng mình bao cả khu này luôn rồi."

...Tần Vô Vị cũng tưởng thế.

Nghĩ vậy, Tần Vô Vị bực bội xoa xoa thái dương.

"Cậu vào đây bằng cách nào?" Tần Vô Vị lạnh lùng nói: "Chỗ này đã đóng cửa rồi mà."

"Ừ, vất vả bay đến đây, không ngờ suối nước nóng trong truyền thuyết lại đóng cửa." Bác sĩ Từ thở dài: "Nhưng đến cũng đã đến rồi, với lại suối nước nóng tự nhiên đâu cần người đun. Khách sạn nghỉ có liên quan gì tới suối nước nóng đâu?"

Bác sĩ Từ ngừng một lúc, đôi mắt biết cười thoáng hiện lên vẻ tinh nghịch.

"Thế là tôi trèo tường vào."

Tần Vô Vị: "..."

Giỏi, giỏi quá nhỉ.

Cùng ý tưởng với anh luôn này.

"Đội trưởng Tần, thôi thì đã cất công đến đây rồi." Bác sĩ Từ thân thiết mời mọc: "Xuống tắm chung với tôi không?"

Tần Vô Vị: "..."

Không.

Vốn dĩ với tính cách của Tần Vô Vị, anh sẽ không bao giờ đến mấy cái suối nước nóng lộ thiên thế này.

Nếu không phải vì khách sạn đóng cửa, nghĩ có thể một mình tận hưởng, anh đã không bước vào.

Đã vậy trước khi vào anh còn cởi đồ tắm rửa sạch sẽ ở nhà tắm công cộng, chuẩn bị đầy đủ quấn mỗi một cái khăn bước vào đây.

...Trong khi cái người đàn ông đối diện còn chẳng thèm quấn khăn.

Đúng là đồ không biết xấu hổ.

Nhưng nếu xét về thứ tự, thực ra kẻ xâm nhập "lãnh địa riêng" này lại là Tần Vô Vị.

Càng nghĩ càng thấy khó chịu.

Tần Vô Vị không muốn nói nhiều, anh quay người rời đi.

Nhưng vừa ngoảnh lại, anh đã trông thấy một bóng người.

Tần Vô Vị nheo mắt, quan sát kỹ đối phương theo thói quen.

Là một thanh niên trẻ trung, chắc hẳn chỉ mới tầm hai mươi tuổi, là độ tuổi còn đi học.

Cậu ta mặc áo choàng tắm in logo khách sạn. Kiểu áo tắm dài rộng không vừa người làm lộ thân hình thon gọn săn chắc bên trong, vòng eo nhỏ khỏe khoắn, bắp chân rắn chắc nhưng không quá phát triển như dân thể thao.

Nếu tập võ, người này sẽ là một mầm non tốt.

Nhưng...

Tần Vô Vị hơi nhíu mày.

Toàn thân cậu ta trắng một cách bất thường.

Chàng trai trước mặt anh có mái tóc trắng như tuyết. Ngay cả da và lông mi của cậu ta cũng có màu trắng xóa như sương lạnh.

Mống mắt và đồng tử cậu ta mang sắc hồng nhạt, khi đứng dưới nắng hơi nheo lại như sợ ánh mặt trời.

Trên đầu người này đội một cái mũ lưỡi trai.

Thân là một người cũng có màu trắng bất thường như vậy, Tần Vô Vị chỉ cần nhìn thoáng qua là đã biết ngay người này khác với mình.

Cậu ta thực sự mắc bệnh bạch tạng.

Bệnh bạch tạng là do cơ thể thiếu sắc tố melanin nên người bệnh có khả năng chống chịu tia UV cực kém.

Dưới ánh nắng sa mạc thiêu đốt, làn da trắng nõn của cậu ta đã chuyển sang màu hồng nhạt, có thể là đã bị cháy nắng nhẹ.

Chiếc mũ đen in bóng lên gương mặt. Đối phương ngây người nhìn anh, như thể rất kinh ngạc khi thấy người giống mình đến vậy.

"...Bạn cậu à?"

Tần Vô Vị nhìn đĩa hoa quả ltrên tay cậu ta, dưa vàng, dưa hấu, nho đủ loại. Tất cả đều là đặc sản địa phương đã rửa sạch cắt sẵn, rõ ràng là tự lấy từ nhà bếp khách sạn.

Tần Vô Vị chỉ nhìn thoáng qua chứ không quay người, anh không muốn nhìn thấy người đàn ông đang phô bày cả cơ thể sau lưng mình. Anh chỉ hỏi một câu theo phản xạ mà thôi.

"Ừm... nói sao đây ta..." Sau lưng vang lên giọng cười của bác sĩ Từ, có vẻ như hắn đang đau đầu không biết phải miêu tả quan hệ giữa hai người họ thế nào.

"Thôi không cần đâu." Tần Vô Vị không có hứng thú với quan hệ của bác sĩ Từ. Dù gì hắn cũng chỉ là bác sĩ tâm thần thuộc Bộ Y tế, ngoài việc theo dõi định kỳ cho Giang Diệu thì người này chẳng liên quan gì đến anh.

Chỉ có điều nhìn thấy một thanh niên bị bạch tạng giống hệt như mình ở cùng bác sĩ Từ... trong lòng Tần Vô Vị không khỏi dấy lên một cảm giác kỳ lạ.

Chàng trai bạch tạng đó vẫn đứng ngây người, đồng tử màu hồng nhạt phản chiếu hình bóng của Tần Vô Vị.

Tần Vô Vị đã không còn hứng tắm nước nóng nữa rồi. Anh ra hiệu "hai người cứ tiếp tục" rồi bước ra ngoài.

Ánh mắt chàng trai dõi theo bóng lưng anh, môi cậu ta khẽ mấp máy như muốn nói gì.

Đúng ngay lúc đó ---

Ầm!

Mặt đất bỗng rung chuyển dữ dội!

Cả tòa khách sạn rung lên ầm ầm. Tần Vô Vị biến sắc, đưa tay che chắn cho chàng trai bạch tạng theo phản xạ.

Đồng tử màu hồng nhạt của cậu ta run rẩy.

Cơn rung chấn vẫn đang tiếp diễn.

Từ trong suối nước nóng vọng ra một giọng nói: "Động đất sao?"

Tần Vô Vị liếc qua. Người đàn ông đang ngâm mình kia hỏi với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc song hắn vẫn không đứng dậy.

Chắc đang xấu hổ, dù gì xung quanh cũng không có gì che thân.

Tần Vô Vị đứng ở lối vào khu tắm, bên cạnh cửa vừa khéo có chiếc khăn sạch. Anh nhặt một chiếc lên, ném thẳng về phía đó.

Bác sĩ Từ giơ tay đón lấy.

"Là trung tâm sa mạc." Tần Vô Vị liếc nhìn thiết bị di động trên cổ tay phải.

Máy dò hiển thị cách đó mấy chục km, ở trung tâm sa mạc xuất hiện dao động ô nhiễm bất thường.

Dù còn hơn hai tiếng nữa mới đến giờ tập kết nhưng có vẻ như nhiệm vụ sẽ bắt đầu sớm.

"Mặc đồ rồi đi ra khỏi đây ngay, đừng dại dột tìm chết."

Tần Vô Vị lạnh lùng bỏ lại một câu rồi nhún người nhảy lên một độ cao con người không thể đạt tới, dễ dàng leo lên nóc khách sạn.

Anh nhảy thêm vài lần nữa, chẳng mấy chốc người thi hành cấp A kia đã biến mất trong sa mạc.

Mặt đất vẫn rung chuyển.

Chàng trai bạch tạng đang đứng trước lối vào khu tắm nước nóng, tay cầm đĩa hoa quả không hề lay động. Bản thân cậu như bức tượng đá cẩm thạch trắng xóa, bất động giữa cơn địa chấn.

Chỉ có biểu cảm là hơi dao động mà thôi.

Như thể thứ đang rung chuyển là trái tim chứ không phải cơ thể cậu.

"Thưa ngài..." Chàng trai dè dặt mở miệng, đồng tử màu hồng nhạt nhìn vào người đàn ông đang ngâm mình.

"Suỵt, anh ấy sẽ quay lại sớm thôi." Người đàn ông vẫn thư thản tựa vào thành bể, tận hưởng làn nước nóng ngàn năm mơn trớn da thịt.

"..." Chàng trai kia mím môi.

Quả nhiên chẳng bao lâu sau, người thi hành cấp A lạnh lùng kia đã bực bội quay trở lại.

Người đàn ông ngồi trong suối nước ngẩng đầu, ngước nhìn đối phương với vẻ mặt dò hỏi.

Nhưng đối phương chỉ lạnh mặt không nói một lời, nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi nóc nhà, đi vào khu tắm rửa công cộng.

...Anh quên mặc đồ.

Tần Vô Vị nhận ra điều này khi đã quấn khăn tắm chạy được vài trăm mét.

Đương nhiên không thể gặp đồng đội với dáng vẻ này được. Dù rất xấu hổ nhưng anh đành phải quay lại khách sạn mặc đồ vào.

Mặc đồ xong thì không cần đi vòng qua suối nước nóng nữa.

Có thể đi ra thẳng từ cửa chính khách sạn.

Tần Vô Vị quyết định tránh mặt bác sĩ Từ và chàng trai bạch tạng kia.

Lần này là đi thật này.

"..."

Như để xác nhận Tần Vô Vị đã rời đi, chàng trai mắc bệnh bạch tạng đứng ngay lối vào khu tắm nước nóng cầm chặt đĩa hoa quả trên tay, khẽ khàng lên tiếng.

"Thưa ngài."

Giọng điệu của cậu ta cực kỳ cung kính, vô cùng khiêm nhường.

Người đàn ông ngồi trong bể nhắm mắt lại, đắp tấm khăn lên mặt.

Xa xa nơi sa mạc mênh mông, mặt đất mạnh mẽ rung chuyển như thể có sinh vật cổ đại nào đó đang thức giấc.

Đát trời rung động, người đàn ông kia vẫn chẳng màng, chỉ ngồi tận hưởng dòng nước nóng vỗ về làn da.

"Được anh ấy bảo vệ, cậu cảm thấy thế nào?" Khóe môi người đàn ông hơi nhếch lên, hắn hỏi.

"..." Chàng trai bạch tạng mím môi, gương mặt lộ ra vẻ khó xử: "Thưa ngài, em không biết."

"Chậc." Người đàn ông tiếc nuối lắc đầu, như nhớ ra điều gì, hắn bèn hỏi thêm: "Lúc nãy cậu định nói gì?"

"..." Chàng thanh niên bạch tạng ngập ngừng một giây rồi mới cung kính đáp lời: "Người đàn ông điều khiển thực vật đó đã tìm thấy manh mối chúng ta để lại. Nửa ngày trước đã vào sâu sa mạc, tiếng động lúc nãy phát ra có lẽ là vì [Quản lý] đã xử lý anh ta, chuẩn bị phá hủy [Cổ quốc hoàng kim], rời khỏi di tích."

Người đàn ông trông có vẻ chẳng mấy hứng thú, hắn chỉ ậm ừ vài cái cho có lệ.

Chàng trai tiếp tục: "Còn về phần [Đạo sư]... có lẽ sóng thần đã làm lộ [Thánh điện], ông ta đã chuẩn bị hết rồi, mong ngài hãy yên tâm."

"Ừ." Người đàn ông vẫn thờ ơ.

Rung chuyển dần yếu đi.

Chàng trai bạch tạng nhìn như vừa sợ hãi lại vừa do dự điều gì. Cậu ta vẫn cầm chặt đĩa hoa quả, e dè đứng ở lối vào khu tắm nước nóng, không dám tiến thêm bước nào.

"Bạch, cảm xúc của cậu rất bất ổn."

Một lúc sau, người đàn ông trong suối lại lên tiếng.

Hắn chất vấn đối phương với giọng điệu dịu dàng.

"Cậu đang nghĩ gì?"

"..." Ngón tay của chàng trai khẽ run lên, đồng tử màu hồng nhạt đau đớn khép lại. Cậu đau khổ trả lời: "Em không biết, thưa ngài."

"Là ghen tị sao?" Người đàn ông trong suối nước nóng bỗng bật cười.

Soạt một tiếng, hắn đứng dậy, tiện tay vớ lấy khăn tắm quấn quanh eo.

Chiếc khăn do Tần Vô Vị ném vào lúc nãy quấn lấy vòng eo ướt đẫm của người đàn ông. Thân hình hắn cao lớn vạm vỡ, giọt nước lăn dài từ ngực xuống bụng, thấm ướt chiếc khăn.

"Cậu nhìn thấy anh ấy, phát hiện ra hai người rất giống nhau nên ghen tỵ, tôi nói có đúng không?" Người đàn ông cười hỏi.

Chàng trai được gọi là "Bạch" cứng đơ cả người.

"Em không biết, thưa ngài."

Cuối cùng, cậu ta vẫn chỉ có thể cung kính thốt ra một câu trả lời như vậy.

Người đàn ông tiến lại gần, từng bước từng bước một.

Ngón tay còn vương hơi nóng cầm lấy một miếng hoa quả song hắn lại không bỏ thứ đó vào miệng mình mà đưa đến bên miệng chàng trai.

Chàng trai mở miệng theo phản xạ nhưng không dám há miệng quá lớn, sợ môi và răng mình chạm vào đầu ngón tay đối phương.

Tuy vậy, người đàn ông kia không thèm nương tay, thẳng thừng nhét cả miếng hoa quả vào sâu trong họng.

"Ư...!" Cổ họng bị thọc mạnh, suýt chút nữa cậu ta đã ho sặc sụa.

Nhưng cậu ta lại cố nhịn, cố kiềm nén phản ứng của cơ thể.

Không thể... cậu ta không dám chạm vào đối phương.

Dù là phản xạ sinh lý cũng không được phép.

Người đàn ông nheo mắt, nhìn chằm chằm biểu cảm đau đớn của chàng trai.

Nhưng rồi chẳng mấy chốc, hắn đã mất hứng thú.

Chán thật.

Dù không nói ra, dù khuôn mặt vẫn nở nụ cười, chàng trai kia vẫn cảm nhận được suy nghĩ của hắn.

Chán thật.

Phản ứng như vậy --- chán thật.

...Phải làm sao để không "chán"?

Phản ứng thế nào mới khiến ngài ấy hài lòng?

Thanh niên ngơ ngác đứng tại chỗ, bàn tay vẫn cầm chặt đĩa trái cây, tựa như một bức tượng cũ nát tàn tạ bị vứt bỏ.

"Bạch."

Trong phòng tắm công cộng vang lên tiếng nước chảy song giọng nói kia vẫn cực kỳ rõ ràng, đập mạnh vào màn nhĩ.

"Thưa ngài." Gần như theo bản năng, chàng trai lập tức đến trước mặt người đàn ông, nhìn thấy cơ thể trần trụi của hắn.

Người đàn ông thản nhiên quay lưng, tắm dưới vòi sen.

Mệnh lệnh rõ ràng vang lên giữa tiếng nước.

"Vị thám tử của chúng ta lại tìm ra manh mối mới nhưng đồng thời cũng gặp rắc rối."

Thám tử?

À, viên cảnh sát họ Phương đó.

Kể từ [Vụ án mạng trong phòng tập nhảy], viên cảnh sát đó cứ theo sát không buông. Dù đã nhận được lệnh "ngừng điều tra", ông ta vẫn không bỏ cuộc.

Thậm chí có vài lần còn suýt đụng mặt họ.

Chàng trai nhẹ nhàng hỏi: "Xử lý manh mối hay xử lý ông ta?"

"Không." Người đàn ông thở dài, giọng điệu bất lực nhưng lại âu yếm: "Động não chút đi, lúc này giết ông ta thì có ích lợi gì đâu? Làm vậy chỉ khiến Cục Quản lý cảnh giác hơn thôi."

"...Vâng." Thanh niên xấu hổ cúi đầu, cảm thấy nhục nhã vì sự ngu ngốc của mình.

"9 giờ 37 phút tối nay ông ta sẽ đi qua ngõ sau của một quán bar. Có một con biến dị cấp thấp trú ngụ gần đó, ông ta không địch lại nổi. Cậu đi cứu ông ta đi, chỉ cần xử lý thứ rác rưởi đó là được, không cần lộ diện."

Người đàn ông ra lệnh.

"Vâng." Chàng trai gật đầu, định quay người rời đi.

"Khoan đã."

Cửa kính phòng tắm đột ngột mở ra, hơi nước bên trong ùa ra tới tấp.

Người đàn ông khẽ tránh sang một bên, giọng cười như sóng vỗ vào tai.

"Cậu không thể phơi nắng lâu nên không tắm suối nước nóng lộ thiên được, đúng là đáng tiếc."

"Vào đây, chuyện cảnh sát Phương không cần gấp. Nước tắm cũng là nước suối, tốt cho da."

Vào... tắm chung sao?

Ánh mắt chàng trai vô thức nhìn xuống dưới.

Yết hầu cậu khẽ lăn, cảm giác xấu hổ như thủy triều trào dâng khắp người, nhuộm hồng làn da trắng bệch.

"Vâng."

Tựa như bản năng, chàng trai ngoan ngoãn tuân theo mọi mệnh lệnh của người đó.

Chiếc khăn tắm rộng thùng thình rơi xuống sàn. Thanh niên với nước da trắng hồng, eo thon khỏe khoắn cúi đầu bước vào phòng tắm.

Như một bản năng khác khi đến gần người đó, cậu vô thức quỳ xuống, cơ thể hơi đổ về phía trước.

Dùng cơ thể để tuyên thệ sự trung thành.

"Không cần. Hôm nay không cần."

Người đàn ông hơi nhíu mày, đẩy đầu cậu ra.

"..."

Cảm giác xấu hổ lại ập đến như sóng xô.

Chàng trai không biết giấu mặt vào đâu, xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu.

"Xin lỗi... thưa ngài."

Từ giọng nói, đôi tay đến đầu gối quỳ trên gạch men đều run lên vì xấu hổ.

Làn da trắng bệch vì bệnh bạch tạng ửng hồng vì hổ thẹn.

Nhìn từ trên cao, đây vốn phải là cảnh tượng đẹp đẽ mong manh.

Nhưng ánh mắt người đàn ông lại nhìn xuyên qua chàng trai, lặng lẽ hướng về phía bên kia phòng tắm.

--- Ở một góc khuất không ai để ý, gót giày da màu đen nhẹ nhàng nhấc lên.

Như thể chưa từng quay lại.

...Anh ấy về để trả tiền.

Cái tính cứng nhắc của người đó vẫn luôn như vậy. Có lẽ là đi được nửa đường rồi nhớ ra mình chưa trả tiền... dù rằng trên thực tế anh không vào tắm suối, chỉ tắm rửa qua loa trong phòng tắm công cộng rồi thôi nhưng anh vẫn sẽ cất công quay lại một vòng để thanh toán.

Tiện thể xác nhận xem hai vị khách nghỉ dưỡng không sợ chết này có ngoan ngoãn rút đi không.

Dù không sử dụng [Dự báo], chỉ dựa vào sự hiểu biết của người đàn ông kia đối với anh, hắn vẫn đoán anh sẽ quay lại.

Vốn hắn cũng không định trêu chọc anh nên đã đẩy Bạch ra.

Nhưng...

Khóe môi người đàn ông khẽ cong lên, nở một nụ cười ẩn ý.

Hắn giơ tay, nhẹ nhàng chọc vào má thanh niên đang đỏ bừng vì xấu hổ.

"Thấy rồi nhé."

Không rõ là đang nói với ai.

Là với thanh niên hay là với người đã rời đi.

"..."

Đồng tử hồng nhạt khẽ run lên.

Chàng trai trẻ trần truồng quỳ trên nền gạch men, linh hồn như bị xuyên thủng chỉ vì câu nói ấy.

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro