Quyển 4: Hội chứng cuồng đồ ngọt - Chương 51: Đồ ngọt

Nếu so với Bộ Thi hành thì Bộ Điều tra không quá thiếu nhân lực. Dù sao thì máy giám sát trên diện rộng có thể theo dõi ngày đêm, bất kể thời tiết, nhiệm vụ chính của điều tra viên chủ yếu là tuần tra thường nhật và điều tra những vụ việc có khả năng liên quan đến ô nhiễm.

Một khi xác định được sự kiện có liên quan đến loài biến dị, điều tra viên sẽ rút lui và bàn giao lại nhiệm vụ cho người thi hành.

Chính vì hoạt động theo cách này nên tỉ lệ thương vong của điều tra viên cũng thấp hơn nhiều so với người thi hành. Thông thường, các điều tra viên sẽ làm việc theo nhóm hai người để hỗ trợ lẫn nhau.

Do đó, ba học viên không đạt yêu cầu vừa được điều xuống Bộ Điều tra được phân cho ba điều tra viên riêng biệt.

Người phụ trách dẫn dắt Giang Diệu là một cô gái trẻ tên là Giang Trầm Nguyệt.

Trùng hợp làm sao, hai người đều cùng họ Giang. Tuy nhiên, đây không phải là lý do khiến cấp trên phân Giang Diệu cho cô ấy.

Giang Diệu, Vương Tuệ và Ivanović đều là những học viên cấp F được điều chuyển sang Bộ Điều tra nhưng Giang Diệu lại là người có thành tích kém nhất trong ba người họ.

Hai người kia chỉ bị đánh trượt một lần là đã bị đưa đến đây, còn Giang Diệu thì thi rớt đến tận ba lần.

Hơn nữa, tình trạng của Giang Diệu cũng phức tạp hơn nhiều. Hành vi của người mắc chứng tự kỷ rất khó đoán, muốn dẫn cậu ra ngoài làm nhiệm vụ cũng đòi hỏi nhiều kiên nhẫn hơn. Vì thế, Bộ Điều tra đã giao cậu cho Giang Trầm Nguyệt.

Khác với Bộ Thi hành, Bộ Điều tra không phân cấp bậc cụ thể cho điều tra viên. Thế nhưng, chắc chắn Giang Trầm Nguyệt là một trong những cá nhân xuất sắc nhất trong bộ.

Thân là một điều tra viên, độ tương thích thiên phú của Giang Trầm Nguyệt không quá cao. Tuy vậy, cô lại sở hữu một thiên phú nguyên sinh cực kỳ mạnh mẽ.

[Danh sách thiên phú 356 - Tốc hành].

Đúng như tên, thiên phú này cho phép người sử dụng sở hữu tốc độ chạy cực nhanh. Khác với [Nhẹ nhàng], [Tốc hành] không chỉ ảnh hưởng đến bản thân mà còn có thể tác động lên các đối tượng mà người dùng tiếp xúc.

Nói cách khác, bạn có thể dùng nó để buff cho đồng đội và kéo họ chạy cùng mình.

Quan trọng hơn hết, đây là một thiên phú nguyên sinh.

Thiên phú nguyên sinh và thiên phú chiết xuất khác nhau chủ yếu ở thời gian hiệu lực, các thiên phú được chiết xuất thường có giới hạn về thời gian. Khi nước thuốc đã được chuyển hóa hết, thiên phú sẽ biến mất. Thiên phú có số thứ tự càng cao thì thời gian duy trì càng ngắn.

Nhưng thiên phú nguyên sinh thì khác.

[Tốc hành] của Giang Trầm Nguyệt là một loại thiên phú kích hoạt, có thể bật tắt tùy ý. Với cô mà nói thì [Tốc hành] tựa như hô hấp, khi dùng không tạo ra bất kỳ gánh nặng nào cho cơ thể, muốn dùng bao lâu thì dùng bấy lâu.

Có thể nói, đây là loại thiên phú không thể thiếu chuyên dùng để thoát thân.

Vậy nên, người ta thường xem [Tốc hành] là phiên bản nâng cấp của [Nhẹ nhàng]. Giang Trầm Nguyệt quả thật là một điều tra viên trời sinh.

"Khu vực mà chúng ta phụ trách là từ đây đến đây."

Giang Trầm Nguyệt mở bản đồ điện tử lên, chỉ cho Giang Diệu thấy: "Có rất nhiều người hiểu lầm công việc điều tra viên này, nghĩ rằng chúng ta chỉ đi tuần tra hàng ngày như bảo vệ... nhưng thực ra không phải. Tên đầy đủ của Bộ Điều tra là 'Bộ Điều tra Sơ bộ', nhiệm vụ là tìm ra manh mối trước khi chuyện gì đó thực sự xảy ra, ngăn chặn khủng hoảng từ trong trứng nước."

"Vậy nên, chúng ta không chỉ cầm máy dò chạy khắp nơi, vừa phát hiện ra biến dị là lập tức bỏ chạy, giao lại cho Bộ Thi hành xử lý.... chúng ta phải tiến hành điều tra sơ bộ trước, cố gắng thu thập càng nhiều thông tin càng tốt."

Giang Trầm Nguyệt kéo túi trang bị thiên phú của mình lên, cười nói: "Bình thường khi đi ra ngoài tôi sẽ mang theo một vài ống thuốc chiến đấu để đề phòng bất trắc."

Giang Diệu nhìn những ống thuốc đầy màu sắc trong túi trang bị của cô, gật đầu.

Tuy nói thế nhưng thực chất, công việc hàng ngày của một điều tra viên vẫn cực kỳ nhàm chán. Một số người ngồi trước máy tính, quan sát xem trên mạng có gì bất thường không. Một số khác thì đi khắp nơi thu thập tin tức như thám tử trong tiểu thuyết võ hiệp, tìm kiếm những dấu vết để lại. Nói chung, đây là một công việc cực kỳ hao tâm tổn trí.

Ngay cả người chủ yếu đi đây đi đó như Giang Trầm Nguyệt cũng có rất nhiều việc cần phải làm, thực tế không hề nhẹ nhàng như những gì cô nói.

"Để tôi xem hôm nay có nhiệm vụ gì..."

Giang Trầm Nguyệt đưa cho Giang Diệu tài khoản thực tập viên của Bộ Điều tra, bảo cậu đăng nhập vào hệ thống nội bộ OA trên thiết bị di động.

Là cộng sự của Giang Trầm Nguyệt, nội dung hiển thị trên thiết bị di động của Giang Diệu giống hệt với cô. Giao diện nhiệm vụ của họ trông có phần giống với giao diện nhiệm vụ hằng ngày trong game.

Khu vực có màu xanh lá trên bản đồ thành phố Nghi Giang là khu vực họ sẽ phụ trách. Trên vùng màu xanh đó có vài nhiệm vụ được đánh dấu bằng những màu sắc khác nhau, kèm theo các chi tiết có liên quan.

Chẳng hạn như, nhiều người dân ở một khu dân cư nào đó phản ánh nước máy có mùi lạ, nhưng khi nhà máy nước lấy mẫu đi kiểm tra lại không phát hiện có gì bất thường. Nhiệm vụ này yêu cầu Giang Trầm Nguyệt đến tận nhà dân để lấy mẫu, tiện thể hỏi xem khu vực xung quanh có gì kỳ lạ hay không.

Hoặc có người nói có một nhà hàng lẩu nào đó khiến khách ăn một lần rồi muốn quay lại ngay, nghi ngờ trong lẩu có thành phần gì đó chưa xác định... Xem ra đây là hệ quả từ vụ [Lẩu cay Hồng Du] khi trước, bây giờ hễ gặp món nào quá ngon, mọi người đều nghi ngờ không biết có gì bất thường không.

Nhìn sơ qua, đây toàn là những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống hằng ngày.

So với những vụ án giết người và án chặt đầu mà Giang Diệu từng gặp phải, những nhiệm vụ này cực kỳ bình thường, khiến người ta cảm thấy yên bình đến lạ...

"Đừng nghĩ nhiệm vụ của tụi mình nhàm chán nhé."

Trên đường đi, Giang Trầm Nguyệt vừa hì hục đạp xe vừa quay lại giải thích với Giang Diệu: "Việc của chúng ta tương đương với việc của cán bộ cơ sở, đừng cho rằng những chuyện vặt vãnh như nước máy hay lẩu ngon quá nên bị nghi ngờ có phụ gia là không quan trọng... Tuy rằng chúng không so được với các vụ án lớn mà cậu từng trải qua nhưng đôi khi, nguy cơ lại ẩn giấu trong những chuyện tưởng chừng như rất tầm thường."

Giang Diệu vừa gật đầu vừa cố sức đạp xe theo sau.

[Phương tiện di chuyển là xe đạp à...]

Người trong lòng không còn lời nào để nói.

[Không những thế nó còn là xe đạp công cộng nữa chứ... Hiệu suất kém quá vậy!]

Giang Trầm Nguyệt giải thích rằng, xe đạp thì tốt chứ sao, vừa rèn luyện sức khỏe vừa bảo vệ môi trường, lại còn có thể tùy ý kiểm tra mức độ ô nhiễm dọc đường đi.

Công việc của điều tra viên chính là gốc rễ, phải dựa vào đôi chân của mình để tuần tra sơ bộ mới đúng.

Giang Diệu nhìn xuống chiếc xe đạp công cộng, thấy xích xe đang quay tít mù.

Đúng là dựa vào đôi chân của mình thật.

Mỗi người thi hành đều có một nhân viên liên lạc riêng, đảm bảo thông tin có thể gửi đến kịp thời và đáp ứng yêu cầu của hiện trường. Nếu có nhiệm vụ đặc biệt, Cục Quản lý sẽ thành lập cả bộ phận chỉ huy để hỗ trợ người thi hành.

Nhưng điều tra viên thì không có đãi ngộ ấy.

Đầu tiên, số lượng điều tra viên quá đông, Cục Quản lý không thể phân cho mỗi người một nhân viên liên lạc.

Thứ hai, công việc hằng ngày của các điều tra viên quá bình thường, không đáng để huy động một lực lượng lớn đến vậy.

Vậy nên, chỉ khi nào phát hiện có chuyện bất thường, các điều tra viên mới thông báo cho nhân viên liên lạc. Nếu không có chuyện gì đặc biệt, các điều tra viên và nhân viên liên lạc chỉ trao đổi hai lần mỗi ngày: sáng giao nhiệm vụ và tối về báo cáo.

Giang Trầm Nguyệt đi theo lộ trình được nhân viên liên lạc vạch ra, cùng Giang Diệu hì hục đạp xe suốt hơn ba tiếng đồng hồ.

Trong khoảng thời gian ấy, họ đã đi qua vô số con hẻm ngoằn ngoèo, thậm chí có khi còn phải dừng lại để vác xe đạp lên xuống bậc thang.

[Cô gái này khỏe đấy chứ.]

Người trong lòng cảm thán.

[Chắc nhờ luyện tập hằng ngày mà ra.]

Trong suốt hơn ba tiếng đó, hai người họ đã đi qua bốn điểm nhiệm vụ được đánh dấu trên bản đồ.

Mẫu nước máy đã được thu thập, hỏi thăm người dân cũng không phát hiện có gì bất thường.

Họ cũng đã kiểm tra nhà bếp của quán lẩu, mấy cái tin đồn thêm phụ gia vào thức ăn toàn là bịa đặt. Bí quyết tạo nên hương vị thơm ngon của món lẩu đó nằm ở công thức gia truyền được truyền qua nhiều đời của gia đình ông chủ, nguyên liệu hoàn toàn tự nhiên, không hề bị ô nhiễm, Giang Diệu nghe mà nuốt nước bọt ừng ực.

Còn có cái gì mà "sống ở tầng trên cùng nhưng lại nghe thấy tiếng trẻ con chơi bắn bi từ phía trên vọng xuống" hay "cứ đến một khung giờ nhất định là màn hình TV sẽ bị nhiễu kèm theo tiếng rì rầm kỳ lạ" hoặc "rõ ràng tỉ lệ ra SSR là 1,6% nhưng tôi quay cả ngàn lần rồi mà vẫn không trúng, chắc chắn là do tôi bị nguyền rủa"...

Đủ loại chuyện nghe như chuyện ma nhưng thực chất chỉ là những việc bình thường xảy ra mỗi ngày ở khắp nơi trong thành phố. Hai người đi kiểm tra lần lượt từng vụ, loại trừ khả năng xuất hiện loài biến dị.

Đến 12 giờ trưa, cả hai quay về Cục Quản lý, kết thúc công việc buổi sáng.

Sau khi báo cáo công tác xong, Giang Diệu bắt gặp Vương Tuệ và Ivanović đang thở hồng hộc tại khu nghỉ ngơi.

Vương Tuệ thì khỏi phải nói, thân là một nội trợ, thể lực vẫn luôn là điểm yếu lớn nhất của bà, rất khó để có thể nâng cao thể lực trong thời gian ngắn. Còn về Ivanović, dù có dáng người cao lớn cường tráng nhưng sau khi đạp xe quanh thành phố suốt cả buổi sáng, chàng thanh niên đẹp trai mắt xanh tóc vàng này trông như gầy đi cả một vòng.

"Không được rồi, tôi không thể..." Ivanović suýt tí thì bật khóc: "Tôi không đạp nổi nữa đâu..."

Điều tra viên phụ trách dẫn dắt Ivanović là một chàng trai trẻ miệng cười nhưng mắt không cười. Anh ta nhấc chân đá Ivanović ra khỏi ghế sofa, mỉm cười dịu dàng nói: "Đàn ông sao có thể nói mình không được? Đứng lên, làm thêm mười HIIT (*) nữa."

Chàng trai cao gần 1m90 trông như một chú gấu lớn bị một chàng trai khác thấp hơn mình 10cm, có vòng eo thon gọn nhéo tai lôi đi tập luyện cường độ cao. Giờ phút này đây, Ivanović đã bật khóc thật rồi.

Ngược lại, người hướng dẫn của Vương Tuệ là một cô gái rất dịu dàng và lịch thiệp. Cô ấy đối xử với Vương Tuệ rất lịch sự, có lẽ là bởi Vương Tuệ còn lớn hơn cô cả một con giáp.

Thấy Vương Tuệ mệt nhoài, người hướng dẫn ngồi xuống bên cạnh, đưa cho bà một cốc nước và chỉ bà cách giãn cơ sau khi vận động mạnh để hôm sau không bị đau nhức cơ bắp đến độ không đứng lên được.

"Hahaha, trông mọi người cứ như những học viên mới đến phòng gym lần đầu rồi bị huấn luyện viên cá nhân hành cho tơi tả vậy." Giang Trầm Nguyệt cười sảng khoái, tiếng cười của cô vang khắp phòng nghỉ. Những điều tra viên khác vừa hoàn thành công việc buổi sáng cũng đều quay đầu lại nhìn về phía này.

"Mọi người có muốn ăn đồ ngọt không?" Giang Trầm Nguyệt lên tiếng dò hỏi mọi người rồi nhìn về phía Giang Diệu, như sợ cậu không hiểu nên kiên nhẫn hỏi thêm lần nữa: "Cậu có muốn ăn đồ ngọt không? Gần đây có một tiệm mới mở, bánh ngọt của quán đó ăn ngon lắm."

Giang Diệu chẳng thích thú gì với đồ ngọt.

Nhưng sau khi nghe Giang Trầm Nguyệt nói ra tên tiệm, người trong lòng như sực nhớ ra gì đó, anh khẽ nhắc nhở:

[Tiệm này vừa ra món mới tên là... kem sữa bò vị tiêu ớt.]

Giang Diệu: "..."

Ực.

Cậu quyết định sẽ đi chung với Giang Trầm Nguyệt.

Giang Trầm Nguyệt tràn đầy năng lượng, chạy tới chạy lui cả buổi sáng mà cô vẫn khỏe re như không có gì. Ngay cả việc mời mọi người ăn một bữa tráng miệng cô cũng không đặt giao hàng mà lại tự mình đến tiệm mua trực tiếp.

Giang Diệu hì hục đạp xe theo cô.

Món kem sữa bò vị tiêu ớt của tiệm chỉ phục vụ tại chỗ, không bán mang về. Lúc đến nơi, quả nhiên họ bắt gặp một hàng dài người đang xếp hàng. Thế nhưng, hầu hết mọi người đều mua mang về, số người ngồi lại ăn tại chỗ không nhiều lắm.

Giang Diệu và Giang Trầm Nguyệt đợi một chút là đã có chỗ, cả hai ngồi vào bàn.

"Ồ, kem sữa bò vị tiêu ớt..." Tầm mắt của Giang Trầm Nguyệt cũng bị món mới trên thực đơn thu hút, hai mắt sáng rực, cô hào hứng nói: "Đặc biệt quá, phải thử mới được!"

Cô vẫy tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ đến ghi món.

Giang Diệu vô thức nhìn theo hướng tay cô, dừng mắt tại quầy thu ngân.

Ở cạnh quầy thu ngân có một bàn lớn chuyên dùng để đặt hàng mang về. Do số lượng đơn quá lớn, đồ ngọt làm không kịp nên có vài tài xế đang đứng cạnh bàn để chờ đợi, sẵn tiện buôn chuyện phiếm với nhau.

"Đơn này cậu giao đi đâu vậy?"

"Cao ốc Đức Khang, cậu thì sao?"

"Cũng ở khu chung cư gần đó thôi... Hồi sáng tôi cũng vừa mới giao một đơn tới cao ốc Đức Khang, cũng là của tiệm này này. Nói thật chứ, mấy người làm văn phòng đó ăn uống ghê lắm, mới sáng sớm đã gọi cả đống kem..."

"Ha, tôi cũng vậy thôi. Họ đặt nhiều đến nỗi tôi sợ không thể nhét hết vào hộp giao hàng."

Giang Diệu nhẹ nhàng chớp mắt, ánh nhìn như bị một sợi dây vô hình nào đó kéo lại, không tự chủ được mà chăm chú nhìn về phía bên kia.

--- Nếu lúc này Giang Trầm Nguyệt chợt nổi hứng bất ngờ kiểm tra bước sóng thiên phú của Giang Diệu, cô sẽ kinh ngạc phát hiện ra bỗng dưng cậu có thêm một thiên phú mới.

[Danh sách thiên phú 234 - Tập trung].

Giờ khắc này, trong mắt Giang Diệu, mọi người và mọi vật xung quanh đều phai nhạt thành sắc xám, chỉ còn nhóm tài xế giao hàng đang trò chuyện bên kia là có màu sắc.

Như thể có một đạo diễn vô hình đang điều chỉnh ống kính, đưa tiêu điểm về phía những nhân vật chính của câu chuyện.

"Từ từ đã, cái này cùng một người nhận mà? Món ngọt này ngon tới mức nào mà mấy người này phải đặt liền hai đơn trong vòng ba tiếng?"

"Đúng là lạ thật, mấy nhân viên văn phòng này không ăn cơm mà chỉ ăn đồ ngọt thôi sao?"

"Cũng chưa chắc là họ tự ăn, đặt nhiều thế thì sao mà ăn hết được. Có khi đặt cho công ty họp hành gì đó?"

"Họp hành cái gì, có khi là họp mặt thi ăn đồ ngọt đấy chứ, hahaha."

Trong lúc các tài xế đang tán gẫu rôm rả, một nhân viên đứng sau quầy chợt lên tiếng gọi: "Đơn 145 xong rồi!"

Nhân viên khó nhọc bê một túi lớn đồ ngọt từ sau quầy, một tài xế nhanh chóng đưa tay đón lấy.

Tờ giấy ghi thông tin người nhận được đính trên túi thoáng lướt qua tầm mắt Giang Diệu, cậu nhìn chằm chằm không chớp mắt .

--- Thấy rồi.

Cao ốc Đức Khang, tòa A, tầng 21, phòng 2108, studio game Quang Thải.

"Giang Diệu? Giang Diệu."

Tiếng gọi của Giang Trầm Nguyệt kéo cậu về thực tại.

Giang Diệu quay đầu lại, thấy nhân viên phục vụ nhẹ nhàng đặt một bát kem lớn trước mặt mình.

Lớp kem sữa bò trắng tinh mềm mịn, phía trên trang trí bằng những hạt tiêu xanh và chút bột ớt đỏ rực.

Màu sắc bắt mắt, cực kỳ hấp dẫn.

Ực.

Giang Diệu nuốt khan một tiếng.

"Ăn đi ăn đi, đừng khách sáo, chiều nay tụi mình phải đi tuần tra tiếp đó."

Giang Trầm Nguyệt mỉm cười, đưa cho cậu một cái thìa.

"Ừm."

Giang Diệu đưa tay cầm lấy, cắm cúi ăn thỏa thích.

Kem sữa mát lạnh, mềm mịn hòa quyện cùng vị cay nồng của tiêu và ớt, sự kết hợp kỳ lạ chưa từng có nhưng lại rất phù hợp với nhau, làm bùng nổ vị giác trong khoang miệng.

Ngon tuyệt.

Giang Diệu ăn từng muỗng từng muỗng một, nghiêm túc ăn sạch bát kem trước mặt.

"Aiz, ngon thật đấy, muốn gọi thêm một phần nữa quá..."

Giang Trầm Nguyệt cũng rất thích món này, cô bỏ thìa xuống, vui vẻ nheo mắt lại. Cô đứng lên, đang định mang đồ ngọt về cho mọi người thì Giang Diệu ngồi đối diện chợt lên tiếng:

"Cảm ơn cô. Cao ốc Đức Khang, A-2108."

Giang Diệu nhẹ nhàng đặt thìa xuống, ngước nhìn Giang Trầm Nguyệt. Như sợ cô không nhớ kịp, cậu kiên nhẫn lặp lại:

"Cao ốc Đức Khang, A-2108."

Giang Trầm Nguyệt ngơ ngác: "Hả? Cái gì cơ? Cái này là cái gì?"

Giang Diệu nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ.

Cậu không biết phải giải thích thế nào.

[Không cần phải giải thích.]

Người trong lòng bật cười: [Dù sao thì ai cũng biết em có chướng ngại giao tiếp. Giờ không nói gì lại càng hay, cứ để cô ấy tự đi đi.]

Giang Diệu gật gù, thành thật lặp lại: "Cô tự đi đi."

Giang Trầm Nguyệt: "..."

Người trong lòng: [...]

Giang Trầm Nguyệt chỉ biết bất lực ôm trán.

Trời ơi, bệnh tự kỷ là thế này sao?

Khó hiểu quá!!

---

Chú thích:

(*) HIIT (High Intensity Interval Training) là loại bài tập ở cường độ cao ngắt quãng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro