Chương 20
Dụ Thư lần đầu tiên mắng người, cảm thấy mình rất hung dữ. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo ửng hồng, giống như câu nói kia đã dùng hết sức lực.
Mắng xong lại có chút ngượng ngùng, dù sao mắng người hình như không tốt lắm.
Cậu bé ngẩng đầu nhìn Lâm Bân Bân cao hơn mình một cái đầu, liền nhìn thấy vẻ mặt khinh thường và không phục trước đó của Lâm Bân Bân đã không còn, thay vào đó là vẻ mặt ửng hồng đáng ngờ.
Tai anh ta đỏ, mặt cũng đỏ, lúc nhìn cậu bé, đôi mắt như không thể rời đi.
Không xong rồi, tim Dụ Thư thình thịch một chút, ai da, cậu bé có phải đã mắng quá nặng lời rồi, người này có vẻ bất ổn.
Góc nhỏ này, sau khi Dụ Thư mắng xong câu đó, trở thêm càng yên tĩnh, không ai chú ý đến ba đứa trẻ này.
Lâm Bân Bân nhìn Dụ Thư nhỏ nhắn như một cục bông, trong lòng hơi hơi hoảng hốt, cậu ta là người thường xuyên xung đột với bạn học, nhưng chưa từng bị ai mắng như vậy. Cậu không cảm thấy tức giận, ngược lại còn cảm thấy, em trai của Lục Hành Châu này…… rất đáng yêu. Dựa vào cái gì mà Lục Hành Châu lại có em trai chứ, mắng người cũng đáng yêu như vậy. Lục Hành Châu tính tình thì lại xấu như vậy.
Không khí quỷ dị, khuôn mặt lạnh băng của Lục Hành Châu thật sự không chứa nổi một ý cười, hắn có chút hối hận vì đã để Dụ Thư mắng người. Nhóc mít ướt căn bản là không biết mắng. Trông như là đang tức giận, giống như một con cá nóc nhỏ xù gai.
Nhưng ai lại mắng người như vậy chứ.
Hắn đang nghĩ xem có nên đánh Lâm Bân Bân một trận nữa không, lại cảm thấy đánh người trước mặt cậu nhóc không tốt, nhỡ lại dọa khóc người ta. Đang suy nghĩ thì tay đã bị người nhẹ nhàng kéo lại.
Phản ứng đầu tiên của Lục Hành Châu thật ra là muốn hất ra. Hắn vẫn luôn bài xích người khác tiếp cận, chỉ là nhận ra người đang giữ chặt mình là ai thì liền không hất ra được.
Tay Dụ Thư nhỏ nhắn, mềm mại, lúc nắm lấy tay hắn, còn mang theo hơi ấm. Lục Hành Châu không chỉ không hất ra, còn không kiềm được mà nhẹ nhàng bóp một chút, quả nhiên mềm như cục bột, xúc cảm đặc biệt êm.
Biểu cảm của hắn suýt chút nữa không giữ được, nhưng vẫn cố gắng kiểm soát, cúi đầu nhìn Dụ Thư. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Dụ Thư mang theo chút sợ hãi, túm lấy tay anh muốn trốn ra phía sau, chỉ để lại đôi mắt to long lanh, nhìn Lâm Bân Bân, giọng nói nhỏ nhẹ gọi hắn: "Anh trai ~"
Lâm Bân Bân quả thực tức điên rồi, hai anh em nhà này, một người đánh cậu ta một trận, một người vừa mới mắng, bây giờ còn làm như cậu ta sẽ ăn thịt người, nhưng dù tức giận thế nào cũng không làm gì được, cậu ta mới không thèm bắt nạt trẻ con, quan trọng nhất là cũng đánh không lại Lục Hành Châu.
"Xin lỗi!" Cậu ta nhìn Dụ Thư, lớn tiếng xin lỗi, sau đó đỏ mặt, giận đùng đùng mà…… bỏ đi.
Lại xin lỗi nhé, thì ra là không phải muốn đánh người. Dụ Thư từ phía sau Lục Hành Châu đi ra, vừa vui mừng vừa có chút lo lắng nhìn Lục Hành Châu: "Anh trai, anh ấy đi rồi. Anh có phải là còn chỗ nào không thoải mái không?"
Lục Hành Châu cũng không nghe thấy đứa bé này đang hỏi gì, toàn bộ sự chú ý của hắn đều ở bàn tay trái đang bị nắm lấy, nhóc mít ướt nắm lấy tay hắn, rồi lại buông ra.
Bàn tay cậu bé vừa ấm vừa mềm, Lục Hành Châu đột nhiên cảm thấy, hình như tiếp xúc với người khác cũng không phải là chuyện gì khó khăn.
"Anh trai?" Dụ Thư thấy anh không phản ứng, cho rằng anh khó tiếp thu quá, nghe không được, lại giơ tay kéo Lục Hành Châu: "Anh trai, anh sao thế?"
Lục Hành Châu hoàn hồn, ý thức được Dụ Thư đang kéo ống tay áo mình. Hắn đột nhiên có chút muốn xoa nắn bàn tay cậu bé nhưng thói quen từ trước đến nay khiến hắn không làm được, ngón tay bên người hắn hơi hơi co lại, cúi đầu nhìn Dụ Thư: "Anh không sao. Em hết giận chưa?"
Nhóc mít ướt này ngay từ đầu đã rất ỷ lại hắn, Lâm Bân Bân mắng hắn không sao, nhưng cậu ta tuyệt đối không được đụng tới em ấy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Thư ửng đỏ, cậu bé vẫn còn chút lo lắng, như là một con mèo con bị bắt nạt, gật gật đầu, rồi lại an ủi Lục Hành Châu: "Anh ấy nói dối, anh đừng tức giận."
Dạ dày Lục Hành Châu vẫn còn hơi đau, thấy cậu nhóc ngược lại dỗ dành hắn, cơn đau này hình như đều không còn.
"Anh không tức giận."
Lâm Bân Bân nói hắn đánh người, hắn liền đánh, cũng không tính là nói dối.
Chuyện nhỏ này ở trường học cuối cùng cũng không ai biết, gần đây Lâm Bân Bân cũng cảm thấy mất mặt, nghĩ đến việc Dụ Thư mắng cậu ta là con rùa đen, cậu ta cũng ngại đi mách ai.
Lục Hành Châu ra tay thật sự tàn nhẫn, sau này cậu ta nên tránh xa Lục Hành Châu một chút.
Lâm Bân Bân là tự mình trải nghiệm sự lợi hại của Lục Hành Châu, nhưng ở chỗ Dụ Thư, đối với cậu bé thì anh trai của cậu hiện tại quả thực như một con búp bê pha lê xinh đẹp, đặc biệt cần người chăm sóc.
Anh trai đối với cậu tốt như vậy, cậu đương nhiên phải đáp lại anh trai.
Về nhà ăn cơm chiều, hai đứa trẻ ngồi cùng nhau. Bởi vì trước đây bị đau bụng, hiện tại đồ ăn của nhà họ Lục đều là đặc biệt thanh đạm dễ tiêu.
Dụ Thư ngồi trên ghế nhỏ của mình mà vẫn thấy chưa đủ, cố gắng đứng lên, dùng muỗng múc một muỗng cháo gạo kê.
Cậu bé nhỏ động tác có chút vụng về, đặc biệt cẩn thận cầm muỗng, còn học dáng vẻ của Lục Hành Châu lúc trước thổi thổi.
Lục Hành Châu đang ăn cơm, ánh mắt vẫn luôn dừng trên người Dụ Thư. Cậu bé ăn cháo bây giờ đã không còn làm bẩn người nữa, hắn sợ Dụ Thư lại xảy ra chuyện gì.
Vừa thấy muỗng đã múc đầy, lại đột nhiên đổi hướng, đưa đến chỗ hắn.
"Anh trai, thổi thổi, không nóng." Dụ Thư dồn hết sức lực vào cái muỗng, cậu bé vừa nhìn chằm chằm miệng Lục Hành Châu, vừa dỗ dành anh: "A ~"
"Phụt ~" Lâm Duyệt đang uống nước thì thấy cảnh này suýt chút nữa bị sặc. Cô biết tính tình con trai mình, sợ Dụ Thư đụng phải tảng băng nhỏ khó chịu, đang muốn mở miệng thì thấy Lục Hành Châu cúi đầu, theo hướng tay Dụ Thư, ngậm lấy muỗng cháo kia.
Lâm Duyệt thu lại biểu cảm, quay sang nhìn Lục Diên Đình, Lục Diên Đình hiển nhiên cũng thấy cảnh này, hai người nhìn nhau, tay Lâm Duyệt run lên, nhỏ giọng hỏi Lục Diên Đình: "Có nên đưa con trai đi khám bác sĩ không?"
Lục Diên Đình nhìn hai đứa trẻ tương tác, chỉ cảm thấy tảng đá trong lòng mình như đang từ từ hạ xuống, ông chưa ăn cơm xong đã cầm điện thoại đứng lên: "Tôi gọi điện thoại."
"Anh trai." Dụ Thư vẫn ân cần chăm sóc anh trai mình, tuy rằng cháo cũng dính một chút lên người anh trai, nhưng không sao cả. Cậu bé không có khái niệm về bệnh tật, không biết anh trai rốt cuộc bị làm sao, tóm lại là cảm thấy anh trai cái gì cũng không làm được.
Lục Hành Châu mặt không đổi sắc, thản nhiên hưởng thụ sự phục vụ của cậu bé.
Mãi mới ăn xong cơm, đến lúc uống thuốc.
Cô giúp việc bưng tới nửa ly nước ấm, đặt thuốc đã chuẩn bị sẵn của Lục Hành Châu lên bàn, dặn dò: "Thiếu gia, thuốc nhất định phải uống nhé."
Lục Hành Châu ghét uống thuốc, sau khi xảy ra chuyện kia, hắn ở bệnh viện, ngày nào cũng có bác sĩ đến kiểm tra, kê đơn thuốc cho hắn. Nhưng bản năng đã in sâu vào tiềm thức khiến hắn bài xích những việc này
Chỉ là hiện tại thuốc cũng không thể vứt đi, trong lòng không rõ nguyên do có chút bực bội, ngay lúc hắn định đứng lên bỏ đi thì chạm phải ánh mắt của Dụ Thư.
Nhóc mít ướt ngồi bên cạnh hắn, dùng bàn tay nhỏ nhắn chống cằm, như một đóa hoa nhỏ nhìn hắn, còn cổ vũ: "Anh trai, cố lên ~"
Ánh mắt của cậu bé quá nóng rực, Lục Hành Châu khựng lại, rồi lại ngồi xuống.
Thuốc do bệnh viện kê không nhiều lắm, tổng cộng năm viên, hai viên màu xanh lục vỏ bọc đường, một viên nang, hai viên thuốc màu trắng. Tiểu Lục tổng làm gì cũng nhanh hơn bạn cùng lứa, ngay cả uống thuốc cũng có thể làm một lần là xong.
Chỉ là nhóc mít ướt đang nhìn.
Cho nên, Lục Hành Châu dùng ngón tay cầm lấy một viên thuốc, mắt Dụ Thư liền di chuyển theo viên thuốc, anh nuốt thuốc, Dụ Thư liền cau mày thật chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn vẻ mặt đặc biệt ngưng trọng, trông như thể chính mình phải chịu khổ vậy.
Kỳ thật một chút cũng không khổ, bên ngoài không phải có lớp vỏ đường thì là vỏ nang.
Chỉ là Dụ Thư không biết, cậu bé thật sự lo lắng, thật sự hận không thể tự mình ăn thay anh trai hai viên.
"Anh trai, thuốc có đắng không?" Dụ Thư nhăn mày, chạy nhanh về phòng mình, lát sau lại chạy tới, cầm viên kẹo quý giá của mình đưa ra: "Anh trai ăn nè."
Tiểu Lục tổng vừa mới vì một chiếc bánh cho quá nhiều đường mà nôn mửa đau bụng, hắn mặt không đổi sắc mà nhận lấy viên kẹo.
Hắn phát hiện mình thật ra không hề bài xích đứa trẻ này, dù mới vừa vì đường mà bị bệnh, hắn cũng có thể tiếp tục nhận kẹo từ cậu bé.
"Dụ Bảo, con trai." Ngoài cửa truyền đến giọng Lâm Duyệt, Lục Hành Châu không chút động tĩnh mà lặng lẽ nhét viên kẹo vào túi mình.
"Cậu nhỏ tặng quà cho các con."
Mắt Dụ Thư sáng lên, nhìn theo hướng giọng nói. Dì Lâm Duyệt mặc chiếc áo khoác gió lúc ra ngoài, phía sau có tài xế đi theo, chú tài xế ôm một thùng giấy rất lớn.
Tuy rằng không biết bên trong là gì, nhưng Dụ Thư vô cùng vui vẻ, chạy lạch bạch tới, phía sau cậu bé, biểu tình Lục Hành Châu lại lạnh xuống. Lần trước Lâm Đảo muốn lừa bắt cậu nhóc, chuyện này hắn vẫn luôn chưa quên.
"Cậu nhỏ cho tụi con cái gì vậy ạ?" Dụ Thư tò mò ngẩng khuôn mặt nhỏ hỏi.
Lâm Duyệt xoa mặt cậu bé: "Dụ Bảo tự xem đi."
Chú tài xế đặt thùng giấy xuống đất, quả thật là một thùng rất lớn, thùng giấy đặc biệt cao. Lâm Đảo tuy là học sinh trung học phổ thông, nhưng thật sự không thiếu tiền, nên mua đồ cũng rất hào phóng.
Dụ Thư lay lay thùng giấy, từ góc độ của Lục Hành Châu, chỉ có thể nhìn thấy cậu bé dùng sức ưỡn cái mông nhỏ lên, nửa người trên nhỏ bé gần như muốn chui vào trong thùng.
Cậu bé hưng phấn lấy ra một quả bóng rổ mini bỏ túi, hai tay ôm lấy, đưa cho Lục Hành Châu xem: "Anh trai, bóng nè ~"
Quả nhiên vẫn không thoát khỏi cái này, Lục Hành Châu nghĩ đến quả bóng rổ trong phòng mình, nhìn cái này liền rất khinh thường, hắn cũng chưa nói không tốt, chỉ là cau mày, vẻ mặt không mấy vui vẻ, ngồi trên ghế chỉ trỏ: "Anh nhìn thấy cái này, không thoải mái."
Anh trai không thoải mái rồi! Chuông báo động trong đầu Dụ Thư vang lên, cậu bé ôm quả bóng ra, đặt vào một thùng giấy nhỏ khác: "Anh trai đừng nhìn nữa."
Sau đó cậu bé lại thò người vào trong, lấy ra một hộp kẹo sô cô la được đóng gói tinh xảo: "Oa, cậu nhỏ tặng kẹo nè."
Kẹo có gì ngon, Tiểu Lục tổng hoàn toàn quên mất trong túi mình còn giấu một viên, hắn rất tùy ý nói: "Ngửi thấy mùi này là anh không ngủ được."
Anh trai không ngủ được! Dụ Thư lập tức thu hộp kẹo sô cô la lại.
Ngay sau đó lại ôm ra một con gấu bông xù xì, màu nâu, chất lượng nhìn rất tốt, kích cỡ vừa vặn cho trẻ con dùng, thủ công vô cùng tinh xảo.
Biểu tình Lục Hành Châu càng lúc càng bực bội, không biết Lâm Đảo đưa nhiều đồ chơi này làm gì. Hắn chính là không muốn cậu bé lấy đồ của người khác, đặc biệt là loại đồ mà người ta muốn dùng để lừa gạt trẻ con.
"Quá xấu." Tiểu Lục tổng đưa ra đánh giá: "Nhìn sẽ gặp ác mộng."
Nói xong lại cứng rắn thêm một câu: "Nếu em muốn, anh cũng có thể mua cho em."
Dụ Thư không nghe thấy câu này, tuy rằng cậu bé cũng không thấy con gấu bông có gì xấu, nhưng anh trai đã thấy xấu, nên cậu cũng thu con gấu bông lại, đặt vào một hộp khác.
Mấy món quà này xem ra đều không thể giữ lại. Giải quyết xong nguy cơ, Tiểu Lục tổng thở phào nhẹ nhõm, nhưng cơn giận còn chưa tan thì nghe thấy Dụ Thư nói: "Chú ơi, giúp cháu mang cái thùng đến phòng cháu với ạ, anh trai sợ."
Lục Hành Châu rõ ràng là muốn để đồ vật tránh xa Dụ Thư một chút thì:……
Tài xế nghe xong có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Lục Hành Châu, trong ánh mắt hàm chứa rất nhiều cảm xúc khó lòng giải thích, tiểu thiếu gia sao lại sợ cái này? Tiểu thiếu gia đã năm tuổi rồi, sao còn không gan dạ bằng Dụ thiếu gia? Mấy thứ này có gì đáng sợ chứ?
Đối diện với ánh mắt của người khác, Lục Hành Châu cảm thấy dạ dày mình như lại thình thịch đau trở lại.
-----------------------------------
Chuỗi 13 ngày đăng chương liên tiếp, xem chuỗi kéo dài đến đâu=))) (TYT)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro