Chương 23

Tiểu Lục tổng từ khi sinh ra đã chưa từng sợ gì, huống chi là một chú nai nhỏ đáng yêu như vậy.

Hôm nay chỉ là vì phối hợp với cậu nhóc lần đầu tiên biểu diễn này. Chỉ là không có kinh nghiệm, hắn không biết diễn sợ hãi, từng chữ từng câu đều đều đều, rất cứng nhắc.

Một người dám nói, một người dám tin, Dụ Thư nghe được câu trả lời mình muốn nghe, nháy mắt cảm thấy mình rất oai phong, ở trong lòng Lục Hành Châu lắc lư.

Chơi đùa đủ rồi ngẩng đầu lên thì thấy mặt cậu bé đã nhem nhuốc. Màu nâu đỏ trên chóp mũi phai đi không ít, phần lớn bị quệt lên mặt, và cả lên quần áo của Lục Hành Châu.

Vừa biểu diễn xong, lại quấn lấy Lục Hành Châu dọa nạt một hồi lâu, Dụ Thư mệt đến thở hổn hển, nhưng đôi mắt lại sáng rực.

Lục Hành Châu liếc nhìn mặt cậu bé, dời mắt đi, hai giây sau lại nhìn lại.

Dụ Thư tò mò hỏi anh: "Anh trai... Anh đang nhìn gì vậy?"

Chú nai nhỏ giờ đã thành mèo con, tay Lục Hành Châu đặt bên người khẽ động đậy, cuối cùng cũng kiềm chế được ham muốn chạm vào, đặc biệt lạnh lùng nói: "Không nhìn gì cả."

Dụ Thư không hiểu ra sao, nhưng vừa rồi biểu diễn xong vẫn rất vui vẻ, ý nghĩ của trẻ con thay đổi rất nhanh, cậu bé quấn lấy Lục Hành Châu hỏi: "Anh trai, anh có nhìn thấy em không? Có đoán ra ai là em không?"

Để mọi người bất ngờ, cậu bé đã nhịn không nói, ngay cả dì Lâm Duyệt cũng không biết hôm nay cậu bé sẽ đóng vai nai con.

Lục Hành Châu nghĩ đến lúc nãy ở dưới đài ba mẹ hầu như không tìm thấy Dụ Thư, lại nhìn vẻ mặt mong chờ và kiêu ngạo của nhóc mít ướt, nghĩ công tác bảo mật quả thật làm rất tốt, suýt chút nữa là "tàng hình". Chỉ là về việc nhận ra cậu nhóc, Tiểu Lục tổng không hề khiêm tốn, hắn nhìn như rất tùy ý nói: "Em vừa ra là anh đã đoán ra rồi."

Vừa ra là đã đoán ra!

"Oa!" Dụ Thư vui đến suýt nhảy cẫng lên: "Anh trai anh thật là lợi hại."

Cậu bé cởi chiếc mũ nhỏ trả lại cho cô giáo, Lục Hành Châu nắm tay cậu bé, cùng cô giáo phụ trách tiết mục dặn dò xong mới nắm tay Dụ Thư đi tìm Lâm Duyệt và Lục Diên Đình.

Chú nai nhỏ nộp mũ lại, không còn hung dữ nữa, Dụ Thư nhìn thấy Lâm Duyệt ngoan hơn nhiều so với khi nhìn thấy Lục Hành Châu.

"Dụ Bảo." Lâm Duyệt vừa nhìn thấy cậu bé đã gọi: "Lại đây dì ôm một cái!"

Dụ Thư lập tức như nhận được mệnh lệnh, chạy lon ton tới, nhào vào lòng cô: "Dì ~"

"Ôi ~" Lâm Duyệt lòng đều tan chảy, xoa đầu Dụ Thư, trên mặt cười không thể khép lại: "Dụ Bảo vừa rồi biểu diễn giỏi quá, thật đáng yêu."

"Phải đó!" Dụ Thư vội vàng hùa theo, đặc biệt kiêu ngạo, hơn nữa cố ý nhắc nhở dì Lâm Duyệt rằng cậu bé không phải đáng yêu mà là oai phong: "Con dám đánh nhau với hổ con."

Đang nói thì mặt đã bị người nắm lấy, nâng lên, cậu bé theo hướng đó ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Lục Diên Đình, chú Lục cũng không biết làm sao, đang nghiêm túc nhìn cậu bé. Miệng cậu bé bị niết đến chu lên, nói chuyện có chút không rõ ràng: "Tô tô ~"

Lục Diên Đình tầm mắt dừng ở trên mặt Dụ Thư, so với lúc xem hợp đồng còn nghiêm túc hơn. Lâm Duyệt thấy vậy cũng cúi đầu nhìn, sau đó phụt một tiếng bật cười: "Tiểu hoa miêu thật lợi hại."

Dụ Thư vẫn còn đang giãy giụa bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng của mình: " A là nai nhỏ ạ~"

Sau khi hội diễn kết thúc, chính là một kỳ nghỉ vui vẻ. Tuy rằng chỉ có ba ngày, nhưng các bạn nhỏ đều rất cao hứng. Chuyện này đối với Dụ Thư ảnh hưởng không lớn, bởi vì cậu bé mặc kệ có đi nhà trẻ hay không, mỗi ngày dù sao cũng rất vui vẻ.

Tập đoàn Lục thị là tập đoàn số một số hai ở Lạc thành, người nhà họ Lục cũng đều đi theo Lục Diên Đình dính không ít hào quang, rất nhiều người đều muốn nịnh bợ Lục Diên Đình để chia một ít lợi ích. Chỉ là Lục Diên Đình không hồ đồ, tập đoàn tuyệt đối không thể trở thành xí nghiệp gia tộc, bọn họ dính một ít lợi ích thì được, thật sự muốn tham dự vào vận hành của Lục thị là không có khả năng.

Mà một ít lợi ích này, cũng đủ cho những người đó tranh nhau nịnh bợ, xua như xua vịt.

Ngày lễ ngày tết khi các chú của Lục Hành Châu sẽ mang cả gia đình tới nhà họ Lục bái phỏng, Lục Diên Đình lười ứng phó bọn họ, chỉ là bọn họ cũng rất thông minh, biết đưa ra Lục lão gia tử và Lục lão phu nhân, bởi vậy, Lục Diên Đình cũng không thể từ chối, mỗi năm Tết Nguyên Đán, liền thành ngày tụ họp cố định.

Vì vậy, sau khi lo xong việc ở trường mẫu giáo cho hai đứa bé, Lâm Duyệt bắt đầu sắp xếp đầu bếp đến nhà.

Nấu cơm là không thể, đôi tay trắng trẻo tinh tế của Lâm Duyệt là để làm móng, cô dặn đầu bếp: "Món ăn cố gắng làm thanh đạm một chút, hai vị lão nhân không thích khẩu vị đậm."

Nhìn thấy Dụ Thư đang ngồi trong phòng khách, Lâm Duyệt lại gọi dì giúp việc tới, bảo mua thêm đồ ăn vặt. Lát nữa trong nhà sẽ có trẻ con đến.

"Anh trai," Dụ Thư ngồi trên thảm quý, trong tay là một con vịt con biết kêu, cậu bé đã tắm xong, lại biến thành bộ dáng trắng trẻo thơm tho, khuôn mặt nhỏ còn hơi ửng hồng vì hơi nóng sau khi tắm: "Dì đang bận gì vậy?"

"Ngày mai trong nhà sẽ có khách." Lục Hành Châu cũng ngồi trên thảm, nhìn những món đồ chơi trẻ con kia. Đều là Lâm Đảo đưa tới, tiểu ngốc rất thích, hắn đã cố gắng không ném mấy thứ này đi.

Mắt Dụ Thư hơi hơi mở to, cậu bé đến nhà anh trai đã rất lâu rồi, hình như đây là lần đầu tiên có khách muốn tới.

Cậu bé có một chút vui vẻ, biểu tình Lục Hành Châu lại phai nhạt đi, hắn ghét nhất mấy đứa trẻ đó, vậy mà ngày mai sẽ có trẻ con tới.

Lục Diên Đình ở Lục gia đứng hàng nhỏ nhất, là người trẻ tuổi nhất và có tiền đồ nhất của Lục gia, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, đã biến tập đoàn Lục thị thành tập đoàn lớn nhất Lạc thành. Con trai lớn và con trai thứ hai của Lục gia chỉ nghĩ tranh đấu một hơi, không có năng lực đó. Mấy đứa trẻ trong nhà cũng một đứa so với một đứa được nuông chiều đến không ra gì.

Lục Hành Châu chán ghét bọn họ.

Dụ Thư bởi vì có khách đến mà có chút hưng phấn. Cậu bé ở trong phòng mình ra sức tìm kiếm đồ ăn vặt và đồ chơi nhỏ.

Sáng sớm hôm sau, chuông cửa đã bị người ấn vang lên.

Lâm Duyệt và Lục Diên Đình đã sớm biết họ sẽ đến, sáng sớm tinh mơ đã chuẩn bị xong đồ đạc. Lục Hành Châu không có thói quen ngủ nướng, tỉnh dậy cũng ngồi ở dưới lầu ăn bữa sáng.

"Con không cần con không cần!" Theo cửa bị mở ra, truyền đến là một tiếng thét chói tai ầm ĩ: "con không đến đây, con muốn cái máy bay kia! Mua máy bay cho con!"

Lục Hành Châu lông mày nhăn lại, đặt xuống ly sữa bò trong tay.

"Được! Không được lại làm ồn! Gọi chú !" Theo lời trách mắng của phụ nữ, tiếng khóc nháo hơi nhỏ đi một chút, nhưng vẫn không ngừng.

"Đừng khóc, Lục Tử Tấn." Một giọng nói khác của một cậu bé truyền đến: "Lại ồn ào ông bà nội sẽ tức giận."

Lục Diên Đình và Lâm Duyệt nghe thấy động tĩnh, tự mình ra cửa đón Lục lão gia tử và Lục lão phu nhân, cửa vừa mở hai cậu bé cũng không ầm ĩ nữa.

Lục Tử Tấn năm nay 4 tuổi, là con trai của bác lớn Lục Hành Châu, khó khăn lắm mới sinh được một cậu con trai. Một cậu bé khác tên là Lục Tử Hiên, lớn hơn Lục Hành Chu chỉ hai ngày.

Người lớn muốn nói chuyện, hai đứa nhỏ liền tự mình đi vào trong.

Lục Tử Tấn không khóc nữa, nhìn Lục Hành Châu đang ngồi bất động, tự cho là giọng nói rất nhỏ mà nói với Lục Tử Hiên: "Lục Hành Châu vẫn giống như trước đây, có phải đầu óc có vấn đề không?"

Vừa nói xong, liền chạm ánh mắt Lục Hành Châu.

Mới năm tuổi, ánh mắt hắn đã đặc biệt có cảm giác áp bức, Lục Tử Tấn cứng đờ, lặng lẽ trốn ra phía sau Lục Tử Hiên: "Chúng ta tránh xa hắn một chút, hắn không giao tiếp với ai đâu."

Lục Hành Châu thật ra không tức giận, bởi vì bọn họ nói cũng không sai. Hắn chỉ là không muốn dính dáng gì đến những người này.

"Mau tới đây!" Lục Tử Tấn kéo Lục Tử Hiên: "Ghế sô pha nhà chú mềm mại thật!"

Một bên nói, một bên kéo Lục Tử Hiên ngồi lên sô pha, sau đó điên cuồng nhún nhảy lên xuống, theo quán tính lên xuống, hoàn toàn quên mất mình vừa rồi còn khóc nháo đòi máy bay.
( Này là mấy nhóc phá như quỷ, lên sô pha nhảy tưng tưng có đề cập ở mấy chương đầu á. Giờ được chứng kiến tận mắt! Nể thiệt. )

Lục Hành Châu chán ghét khoảnh khắc này đạt đến đỉnh điểm, hắn mơ hồ nghĩ tới nhóc mít ướt lúc mới tới nhà họ Lục, rõ ràng bị bệnh, nhưng vẫn sợ làm bẩn sô pha ở đây.

Lục Hành Châu không muốn giao tiếp với bọn họ dù chỉ một chữ, thôi, đợi bọn họ đi rồi, bảo ba đổi một bộ sô pha mới.

Hắn không ăn sáng, sữa bò cũng không uống. Đang chuẩn bị mắt không thấy tâm không phiền về phòng mình, liền nhìn thấy Dụ Thư dụi mắt đi ra.

Hôm nay cậu bé mặc một bộ đồ ngủ bằng nhung san hô, trông xù xì, mái tóc mềm mại có chút loạn được cậu bé cố định trên đầu, bởi vì chưa tỉnh ngủ, Dụ Thư một tay còn nhẹ nhàng dụi mắt.

Lục Hành Châu cau mày, bước nhanh tới, kéo tay dụi mắt của cậu bé ra: "Đừng dụi mắt."

"Oa... Anh trai..." Bởi vì mới vừa tỉnh, giọng nói của cậu bé giống như một con mèo con nhỏ, vừa nhẹ vừa nhỏ, cơn buồn ngủ chưa qua, cậu bé vươn cánh tay: "Anh ôm một cái ~"

Một bên nói một bên nhích vào lòng Lục Hành Châu. Lục Hành Châu thuận thế bế cậu bé lên, dùng tay nâng mông nhỏ của cậu bé, phòng ngừa cậu ngã xuống, một bên đi về phía phòng nhỏ của Dụ Thư.

Trên sô pha, Lục Tử Tấn cũng không nhảy nhót nữa, cậu bé trợn mắt há hốc mồm kéo Lục Tử Hiên: "Anh, nhà Lục Hành Châu sao lại có thêm một đứa bé?"

Bọn họ tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng ở trong nhà không thiếu nghe ba mẹ nói chuyện làm ăn. Cho nên, bọn họ cũng đều biết, Lục Hành Châu là một đứa trẻ có bệnh, lớn lên cũng không thể kế thừa Lục thị. Bọn họ đều là những đứa trẻ khỏe mạnh thông minh, sau này đồ đạc của ông bà nội, thậm chí tiền của chú ba kiếm được, sau này cũng đều sẽ chia cho bọn họ.

Nhưng hiện tại bất đồng, nhà chú ba lại có thêm một đứa bé.

Lục Tử Hiên rốt cuộc so với Lục Tử Tấn lớn hơn một tuổi, điểm chú ý của hắn không giống nhau: "Lục Hành Châu sao lại ôm đứa bé kia chứ?"

Không phải nói, Lục Hành Châu bị bệnh chán ghét giao tiếp với người khác sao?

Hai người bọn họ ở trên sô pha ngây ngốc, bên kia mấy người lớn nói chuyện với nhau.

Lục lão gia tử năm nay thật ra không hề già, tóc tuy rằng hoa râm, thân thể lại rất cứng cáp. Lúc tiến vào không giận mà uy, có thể thấy được bộ dáng khi còn trẻ.

“Thuyên Thuyên vẫn là bộ dáng cũ?” Ông cụ cau mày, nhìn cũng không thật sự vui vẻ.

“Con còn nhỏ,” trước khi có kết quả, Lục Diên Đình cũng không muốn làm ông cụ không vui một hồi, cho nên chưa nói: “Ba, người cũng đừng lo lắng.”

“Ta không lo lắng ai lo lắng!” Lục lão gia tử tính tình cũng nổi lên: “Đó là cháu của ta!”

Mắt thấy hai cha con không hợp tính tình muốn cãi nhau, Lục lão phu nhân cùng Lâm Duyệt vội vàng hòa giải: “Thôi thôi, ta vừa rồi còn nhìn thấy Thuyên Thuyên, đứa nhỏ này hiện tại đi đâu rồi?”

Đề tài vừa chuyển, mọi người tầm mắt liền nhìn xung quanh phòng khách. Lục Tử Tấn cùng Lục Tử Hiên hai đứa còn ngồi quỳ ở trên sô pha, bác Lục vừa thấy, lập tức quát lớn nói: “Ngồi ngay ngắn! Ngồi không ra gì!”

Lục Tử Tấn bĩu môi, rốt cuộc không dám cùng ba tranh luận, thành thành thật thật mà ngồi ngay ngắn.

Bên ngoài xảy ra chuyện Dụ Thư không biết, hôm nay buổi sáng cậu bé là nghe được bên ngoài có động tĩnh nên tỉnh giấc, ra cửa mãi cho đến lúc lại bị ôm trở về đều là mơ mơ màng màng.

Mãi cho đến khi bị Lục Hành Châu hỗ trợ đánh răng rửa mặt, mới thật sự tỉnh lại, hỏi Lục Hành Chu: “Anh trai, khách tới chưa?”

Lục Hành Châu cầm giày nhỏ của cậu bé, nâng niu như đồ quý giá mà giúp cậu bé xỏ giày, trả lời: “Tới rồi em đều không cần để ý. Trừ ông bà nội.”

Nói xong lại sửa miệng: “ Không, ông bà nội nếu em không muốn để ý cũng có thể không để ý tới.”

Thế giới quan của Tiểu Lục tổng chính là như vậy, việc nhóc mít ướt muốn làm mới là việc đúng.

Dụ Thư ngoan ngoãn mà ngồi chờ anh trai giúp cậu bé xỏ giày, đều mặc xong rồi, bụng cậu bé đột nhiên kêu lên một tiếng.

Lục Hành Châu ngẩng đầu, nhìn thấy mặt Dụ Thư từng tí từng tí đỏ lên, cậu bé cũng ngại ngùng nói, nhưng cậu bé biết anh trai đã biết.

Cậu bé quơ quơ chân, bắt đầu thử xuống giường, hạ được một nửa đã bị Lục Hành Châu bắt được.

“Ở chỗ này chờ, dì đang hầm cháo cho em trong nồi, anh giúp em bưng vào.” Tiểu Lục tổng lại ôm cậu bé về giường.

Bên ngoài người đáng ghét quá nhiều, hắn không muốn cho cậu nhóc đi ra ngoài.

Cháo là sáng sớm đã nấu trên bếp, bởi vì Dụ Thư tuổi còn nhỏ, không thể cùng mọi người dậy sớm, cháo đều là chuẩn bị riêng cho cậu bé.

Cháo gạo kê trộn bí đỏ, dễ tiêu hóa lại giàu dinh dưỡng, thoang thoảng hương gạo kê và vị ngọt của bí đỏ.

“Lại đây đi.” Lục Hành Châu cầm cái muỗng, múc một muỗng cháo, thổi thổi, đút cho Dụ Thư.

Thường thì cháo đều được dì làm nguội bớt, nhiệt độ vừa phải, hôm nay cháo hơi nóng, vẫn là phải có người đút.

Dụ Thư ngoan ngoãn mà há mồm, từng muỗng từng muỗng ăn rất ngon. Cậu bé cũng không tò mò người nào đã đến dưới lầu, dù sao anh trai nói đều đúng.

Hiện tại mới 8 giờ sáng, còn chưa tới giờ ăn trưa, mấy người lớn dưới lầu nói chuyện liền luôn nói đến Lục Hành Châu, Lục lão phu nhân cũng đau lòng cháu trai, lực chú ý luôn hướng đến phòng Lục Hành Châu, đáng tiếc cháu trai của bà tính tình giống ba, lại thêm biến cố, quá lãnh đạm.

Đang nhìn, liền thấy Lục Hành Châu bưng một bát nhỏ, đi sang phòng khác.

Bà hơi hơi trợn to mắt, kéo tay Lâm Duyệt: “Duyệt Duyệt, sao ta như thấy Thuyên Thuyên, nó đổi phòng?”

“Không có, mẹ.” Lâm Duyệt đáp: “Có thể là Dụ Bảo tỉnh, muốn ăn gì đó. Con đi xem.”

Người ở đây đều biết Lục Diên Đình nhận nuôi một đứa bé, càng là nhà cao cửa rộng, càng chú trọng phương diện này. Vốn dĩ tiền đã khó chia, lại thêm một người chia tiền. Bác hai thật ra là muốn nhân cơ hội này, muốn khuyên hai vị lão nhân gây áp lực cho Lục Diên Đình, đem đứa bé kia đuổi đi.

Đáng tiếc Lục Diên Đình không dễ bị người khác sai khiến.

Lục lão phu nhân vội vàng quan tâm cháu trai mình, cũng đi theo Lâm Duyệt qua.

Trong phòng nhỏ, Dụ Thư vừa ăn xong, bụng nhỏ no căng. Cậu bé vừa muốn duỗi cái eo lười, cửa đã bị người gõ, đẩy ra.

Người vào là dì Lâm Duyệt, còn có một người ăn mặc rất chỉnh tề, Dụ Thư đầu óc xoay chuyển rất nhanh, trước gọi dì, sau đó đối với người còn lại ngọt ngào kêu: “Nãi nãi ~”

Giọng nói vừa mềm vừa ngọt. Lục lão phu nhân vừa thấy cậu bé liền thích vô cùng, đứa bé này lớn lên trắng trẻo sạch sẽ, trông như ngọc điêu phấn tạc, chắc chắn xuất thân cũng rất tốt.

Mấy đứa cháu của bà, hai đứa quá nghịch ngợm, gặp được một Lục Hành Châu không nghịch ngợm, lại thiếu đi sự hoạt bát của trẻ con, Dụ Thư vừa mở miệng đã khiến bà yêu thích.

Cũng may bà còn chút lý trí, biết mình tới đây có mục đích gì. Bà ôm Dụ Thư, lại nhìn về phía Lục Hành Châu: "Thuyên Thuyên, lâu rồi không gặp nãi nãi, nói chuyện với nãi nãi một lát được không?”

Lục Hành Châu thật ra không muốn lắm, hắn không ghét nãi nãi, chỉ là không thích kiểu giao tiếp này. Chỉ là có lẽ thật sự có một chút thay đổi, hắn nhìn Dụ Thư, muốn nói gì đó, ngại có mẹ và nãi nãi ở đây, cuối cùng chỉ xoa xoa đầu Dụ Thư:  “Dạ được.”

Lâm Duyệt cũng muốn ra ngoài nói chuyện với khách, vợ của bác cả và bác hai đều tới, chị em dâu không tiện làm ầm ĩ quá. Cô sợ Dụ Thư một mình không an toàn, gọi dì giúp việc qua trông nom.

Anh trai đi rồi, dì cũng đi rồi. Dụ Thư ăn no, cảm thấy buồn ngủ.

Cậu bé luôn rất ngoan, anh trai nói không cho cậu bé để ý tới người khác thì cậu bé không để ý tới. Chỉ là vừa bò đến bên cửa sổ nhỏ, cậu liền tỉnh táo, ngoài cửa sổ bên hồ có người đang câu cá.

Biệt thự nhà họ Lục rất lớn, bên trong có một trang viên nhỏ. Phòng Dụ Thư ở ngay cạnh một cái hồ nhỏ. Chỉ là vì an toàn, không ai đưa cậu ra bên hồ bao giờ, bản thân cậu cũng không đến những nơi nguy hiểm như vậy.

Lục Diên Đình không câu cá, Lâm Duyệt cũng không câu cá. Đây là lần đầu tiên cậu bé thấy có người câu cá.

Đầu óc cậu bé ngơ ngác một lúc, rất nhanh liền xoay người chạy ra ngoài.

"Thiếu gia, ngài đi chậm một chút." Dì ở phía sau cầm áo khoác đuổi theo cậu: "Bên ngoài lạnh, mặc áo khoác vào."

Áo khoác nhỏ cũng là Lâm Duyệt mua, màu đỏ đặc biệt rạng rỡ. Dụ Thư ngoan ngoãn để dì mặc quần áo cho mình, sau đó chạy về phía bờ hồ.

Dì giúp việc vốn muốn đi cùng, nhưng khi nhìn thấy người câu cá, bà lại dừng bước và không đi qua.

Dù sao thì mặt hồ này cũng có hàng rào chắn, là Lục tổng cố ý xây dựng cho hai đứa trẻ trong nhà, cũng sẽ không dễ dàng xảy ra tai nạn.

Dụ Thư đầu nhỏ, hai chân ngắn ngủn chạy rất nhanh, cậu chạy tới, đặc biệt hưng phấn nhìn chằm chằm cần câu, vì chạy quá nhanh, thở cũng chưa đều.

Xem xong cần câu lại xem thùng đựng cá, bên trong có ba con cá đặc biệt đặc biệt nhỏ, cậu lần đầu tiên nhìn thấy cá biết động đậy, vui mừng cực kỳ, nhỏ giọng nói: "Oa! Ông nội thật là lợi hại nha! Thế nhưng câu được cá rồi!"

Lục lão gia tử từ khi cậu chạy tới bắt đầu, dư quang vẫn luôn dừng ở trên người cậu, không nói cái khác, đứa nhỏ này cho dù không phải người Lục gia, ở bên hồ ông cũng muốn chú ý an toàn cho đứa trẻ này.

Không ngờ đứa nhỏ này lại nói chuyện như vậy, câu đầu tiên đã nói trúng tim đen của ông.

Đám cháu nội kia cũng chỉ biết oán giận nói, ông nội câu cá quá nhỏ, không đủ ăn.

Ông hắng giọng, hỏi Dụ Thư: "Sao giọng cháu nói chuyện nhỏ vậy?"

"Suỵt!" Dụ Thư giơ một ngón tay ngắn ngủn: "Anh trai con nói đó! Câu cá nói chuyện phải nhỏ, nếu không cá sẽ chạy mất."

Lục lão gia tử lông mày nhướng lên: "Anh trai cháu dạy cháu câu cá?"

Lục Hành Châu biết câu cá khi nào, sao ông không biết?

"Đúng rồi ạ!" Dụ Thư lại bò đến bên thùng, xem ba con cá nhỏ bên trong: "Anh trai con vẽ cho con xem lúc giảng đó ~"

Lục lão gia tử: "..."

Thì ra là lý thuyết suông, tuy rằng cũng có chút đạo lý. Bất quá cháu trai ông thì ra còn biết vẽ tranh giảng đồ vật, tâm tình Lục lão gia tử trở nên tốt hơn một chút.

"Ông nội ~" Dụ Thư chính là máy khen người gặp người liền khen, huống chi là Lục lão gia tử có thể câu được cá: "Ông thế nhưng câu được ba con đó! Ông sao mà lợi hại vậy ạ!"

Lục lão gia tử râu cũng sắp cong lên tới nơi, khóe miệng ông không thể ngăn được mà giương lên, cảm thấy vừa rồi ở phòng khách nghe mấy chuyện phiền lòng cũng không còn.

Đây là đâu ra một tiểu thiên sứ đáng yêu vậy chứ.

Cảm giác thành tựu của việc câu cá đạt đến đỉnh cao ngay lúc này, Lục lão gia tử thậm chí lưng cũng thẳng hơn, nhóc con này lớn lên trắng trẻo mũm mĩm, chiếc áo khoác màu đỏ làm cho cậu trông vừa vui mừng vừa đáng yêu, mấu chốt nhất là đặc biệt cổ vũ.

Ông thay đổi tư thế, nói: "Cháu muốn gì, ông nội cho cháu câu."

"Cháu muốn rùa đen nhỏ được không?" Dụ Thư hưng phấn cực kỳ, vịn vào thành thùng, nghiêng đầu nhìn Lục lão gia tử: "Ông nội ~ rùa đen nhỏ có khó câu không ạ!"

Rốt cuộc ông nội là tới câu cá, cậu sửa lại lời nói, vươn một ngón tay nhỏ, nói: "Không sao đâu ạ, cháu có thể muốn một con cá nhỏ được không?"

Lục lão gia tử thật sự cảm thấy tâm can của mình mềm nhũn, đứa bé này không chỉ nói ngọt, còn quan tâm người khác. Muốn như thế nào mà không có? Ông nhẹ nhàng hừ một tiếng: "Muốn rùa đen nhỏ, ông nội sẽ cho cháu câu rùa đen nhỏ."

Ông nói xong, lấy ra di động, gửi một tin nhắn cho con trai: "Trong hồ nhà các người có rùa đen không?"

Lục Diên Đình:?

Ông không thể không nhắc nhở: Ba, hiện tại là mùa đông, đừng nói trong hồ không có, chính là cả rùa đen cũng đang ngủ đông.

Lục lão gia tử không vui, ông nhìn đứa bé ngoan ngoãn ngồi trên ghế xếp nhỏ xem cá bên cạnh, lại soạn một tin nhắn: "Không có thì đi mua, thuê người xuống hồ, hôm nay ta muốn câu được rùa đen."

Lục Diên Đình cũng không biết ba mình làm sao vậy, nhưng đây đều là chuyện nhỏ. Có rất nhiều chỗ bán rùa đen, cũng có rất nhiều thợ lặn. Chuyện tiêu tiền, ở chỗ ông, ngược lại là đơn giản nhất.

Một già một trẻ yên tĩnh ngồi bên hồ chờ rùa đen lên câu, Dụ Thư thật ra có chút nhớ anh trai, nhưng cũng muốn ông nội câu được rùa đen nhỏ.

Sợ Dụ Thư chờ đến buồn chán, Lục lão gia tử cho cậu một nhiệm vụ, bảo cậu đi chuẩn bị thùng nhỏ, lát nữa sẽ đem rùa đen mang đi.

Dụ Thư lạch bạch chạy đi rồi, trở về cầm một cái thùng nhỏ màu đỏ. Vừa đủ để cậu xách theo .

Không bao lâu, cần câu rung lắc điên cuồng. Lục lão gia tử hiếm khi có chút kích động, ông chậm rãi thu cần, một con rùa đen cực lớn chậm rãi nổi lên mặt nước.

Dụ Thư quả thực xem ngây người, rùa đen thật lớn nha.

Cậu ngẩn người hai giây, bắt đầu khen Lục lão gia tử: "Oa! Ông nội thật là lợi hại nha!! Một chú rùa đen lớn nha! Ông nội giỏi quá!!"

Lục lão gia tử lần này cười đến đặc biệt hiền từ.

"Rùa đen" lên bờ, ông cháu hai người khó xử, sợ rùa đen cắn Dụ Thư, Lục lão gia tử cũng không dám để cậu chạm vào.

Thật sự là đem nó đi không được, đang do dự thì di động Lục lão gia tử vang lên, ông ấn loa, giọng Lục lão phu nhân từ bên trong truyền ra: "Người giúp việc trong nhà nói, Dụ Bảo tìm ông? Thuyên Thuyên tìm không thấy em trai, đang sốt ruột đó."

Vừa nghe thấy vậy, Dụ Thư tinh thần tỉnh táo, bắt đầu cầu cứu: "Anh trai ~ mau tới giúp em! Ông nội câu được một con rùa đen có hơi lớn, em bắt không được!"

Bên kia Lục Hành Châu không đáp lời, nhưng có thể nghe được giọng Lục lão phu nhân: "Ngoan ngoan, chạy chậm một chút."

Dụ Thư thật sự là mệt mỏi quá, cái thùng nhỏ màu đỏ kia đựng ba con cá nhỏ, là ông nội đưa cho cậu. Rùa đen cậu là thật sự bắt không được.

Chỉ là ông nội cứ nhất định đưa cho cậu.

Lục Hành Châu chạy tới thì vừa lúc nhìn thấy ông nội và Dụ Thư bên hồ, ông nội còn ngồi bên hồ, Dụ Thư đứng, nhỏ nhỏ một cái, trông có chút bất lực, tay trái cậu xách một cái thùng màu đỏ, tay phải xách một sợi dây thừng, đầu dây thừng kia...... cột một con rùa đen cực lớn. Rùa đen thật sự quá lớn, nằm bên cạnh Dụ Thư giống như một tảng đá bự.

Dụ Thư nhìn thấy anh, ánh mắt sáng lên, gọi anh: "Anh trai mau tới đây! Rùa đen không bỏ vào thùng được!"
---------------------------------------

Mình mà chăm được như cách đăng chương mỗi ngày 1-2 chương là hoá thánh rồi. Chương này dài lắm dài gần gấp đôi một chương thường nên có thể sẽ có lỗi hoặc khuyết mất vài chỗ nên nếu chỗ nào có vấn đề cứ bình luận mình sẽ sửa.






Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro