Chương 24
Lục Hành Châu nhìn rùa đen, lại nhìn nhìn Dụ Thư xách theo cái thùng nhỏ, nhìn sang một bên ông nội đang cầm cần câu cá, trước sau vẫn không hiểu vì sao trong hồ nhà mình lại có con rùa đen lớn như vậy.
“Khụ……” Lục lão gia tử khẽ khàng hắng giọng, buông cần câu đứng lên, sợ cháu mình phá đám, đi đến bên cạnh Dụ Thư tiếp nhận cái dây thừng nói: “Con rùa đen này quá lớn, tìm người mang vào phòng bếp nấu canh đi.”
Dụ Thư ngay lập tức có chút sốt ruột, hắn ngửa đầu nhìn Lục lão gia tử, thiếu điều nhảy cẫng lên: “Không thể ăn rùa đen, ông nội ơi……”
Mùa đông bên ngoài nhiệt độ thấp, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Dụ Thư bị lạnh đến hơi ửng hồng, nhảy lên nhảy xuống trông giống như một chiếc bánh trôi nhỏ đang nhún nhảy, Lục lão gia tử càng nhìn càng thích, còn muốn trêu chọc thêm, liền thấy cháu trai mình kéo lấy tay Dụ Thư: “Đem nó thả về hồ đi. Về phòng trước đã.”
Bên ngoài quá lạnh, nhóc mít ướt này thật sự là quá yếu ớt, bị cảm lạnh thì rất phiền phức.
Dụ Thư luôn luôn nghe lời, đặc biệt là nghe lời Lục Hành Châu. Bị Lục Hành Châu kéo tay như vậy, cũng không nhảy nhót nữa, ba bước quay đầu một lần mà vội vàng phất tay với Lục lão gia tử: “Ông nội tạm biệt ạ ~ Đem nó thả về hồ nha!”
Cậu bé nhỏ như vậy, đi theo bên cạnh Lục Hành Châu, còn xách theo cái thùng nhỏ, từng bước một đi không nhanh, sau đó Lục Hành Châu bước chân cũng chậm lại.
Ông cụ giật mình, hỏi người quản gia đang chờ phân phó thu dọn đồ đạc ở một bên: “Tiểu thiếu gia nhà anh bây giờ có thể giao tiếp bình thường với người khác sao?”
“Đúng vậy, ngài không biết sao,” quản gia tiếp lời. Ông năm nay cũng đã 50 tuổi, Lục Diên Đình và Lâm Duyệt đều còn trẻ, không thích trong nhà có nhiều người như vậy. Nhưng người giúp việc thì có, biệt thự lớn như vậy, người quản lý cũng có. Ông liền phụ trách những việc này, cũng đã có thâm niên.
Ông thu dọn chiếc ghế gấp nhỏ, nói chuyện với Lục lão gia tử: “Dụ thiếu gia trước đây đến nhà chính là đi cùng với thiếu gia trở về. Thiếu gia đối với cậu ấy đặc biệt tốt.”
Cơm đều tự mình đút, nào còn có dáng vẻ hoàn toàn cự tuyệt giao tiếp với người khác như trước đây.
Lục lão gia tử nhìn bóng dáng hai đứa trẻ, cuối cùng cũng không nói gì.
Một buổi sáng náo nhiệt kết thúc, đến giờ ăn cơm trưa thì trên bàn cơm mọi người đều tề tựu đông đủ. Lục lão phu nhân càng là trực tiếp ôm Dụ Thư đến bên cạnh mình: “Ngoan, muốn ăn gì nào? Bà nội lấy cho con.”
Dụ Thư ăn đến đặc biệt vui vẻ, vươn bàn tay ngắn ngủn chỉ chỉ vào chai nước đang được mở ở một bên: “Bà nội ơi ~ muốn uống cái này ~”
Lục Tử Tấn và Lục Tử Hiên hai người ngồi ở vị trí của mình, sắc mặt đều không được tốt lắm. Trẻ con thì biết gì chứ, bọn nó chỉ biết, vốn dĩ bọn nó đã không nhận được sự chú ý của ông bà nội nhiều bằng Lục Hành Châu, hiện tại lại thêm một đứa nhóc nữa, bà nội càng thích hơn.
Chỉ là trên bàn cơm đều có người lớn, hai đứa nhỏ cũng không dám làm ầm ĩ, chỉ là bĩu môi nhìn.
Lục Hành Châu im lặng ngồi trên bàn cơm, hắn vốn dĩ đã ít nói, hiện tại người lại càng đông, càng không muốn nói chuyện. Chỉ là nhìn cậu nhóc mít ướt vươn tay muốn cái này muốn cái kia, muốn xong lại ngọt ngào nói cảm ơn bà nội, khiến bà nội nghe được lòng như nở hoa, mắt thấy ông nội cũng muốn đi theo đút, Tiểu Lục tổng liền không ngồi yên được nữa, hắn lạnh lùng mở miệng: “Dụ Thư.”
Dụ Thư đang ăn bánh kem nhỏ, nghe được tiếng gọi không nặng không nhẹ này của anh trai, giống như một con chuột hamster nhỏ vừa bị bắt gặp đang ăn vụng, lập tức dừng lại.
“Con no rồi ạ.” Cậu có chút chột dạ, cũng không ăn nữa, ngày thường đều không thể uống đồ tùy tiện, hôm nay đã uống rồi.
Cậu là chột dạ, nhưng trong mắt những người khác, chỉ cảm thấy là Lục Hành Châu ở trong nhà ức hiếp trẻ con, khiến bé con sợ đến mức không dám ăn gì nữa.
Lục Hành Châu cũng không giải thích, hắn mặc kệ những người lớn kia nghĩ gì. Dù sao nhóc mít ướt cũng không thể ăn nhiều đồ linh tinh lung tung như vậy.
"Ông nội ăn ~" Dụ Thư không ăn, lại bắt đầu chăm sóc ông nội và bà nội, chỉ là tay chân cậu bé ngắn ngủn, vốn dĩ là người khác lấy đồ cho cậu bé, tự mình cũng không chăm sóc được ai, cũng chỉ có thể ở bên cạnh nói chuyện.
"Ông nội cẩn thận nóng nha ~ phải thổi thổi ~"
"Bà nội kẹp phải ớt cay rồi!"
Nếu không phải không thích hợp, rất khó nghi ngờ liệu cậu bé có phải muốn gọi ông bà nội ăn nhanh lên không. Chỉ là hai vị lão nhân đặc biệt thích thú, nhà họ Lục không có cháu gái tri kỷ, toàn là cháu trai. Mấy đứa cháu trai thì nghịch ngợm, không nói không rằng, hôm nay lại gặp được một đứa bé đáng yêu như vậy, quá được lòng người.
Ăn cơm xong, họ cũng không về. Người lớn tụ tập lại với nhau, luôn có rất nhiều chuyện quan trọng muốn nói, vì thế họ lại đi thư phòng, để phòng khách lại cho bọn trẻ.
Sợ Dụ Thư ăn nhiều khó chịu bụng, Lục Hành Châu về phòng mình lấy thuốc tiêu thực. Bên ngoài có dì trông nom, hai đứa ngốc kia cũng không làm gì nên chuyện đâu.
Dụ Thư ngồi trên sô pha, đang chơi khối Rubik nhỏ mà cậu nhỏ đưa cho cậu bé, tuy rằng cậu cũng không biết chơi, nhưng đổi tới đổi lui cũng rất thú vị.
Thấy cậu bé chơi một khối Rubik đến vậy, Lục Tử Tấn vẫn không được chú ý thì nóng nảy, cậu ta chủ động gọi người: "Ê."
Dụ Thư ngẩng đầu, nhìn cậu ta, đôi mắt to tròn đầy nghi hoặc, là đang gọi cậu sao?
Lục Tử Hiên cũng nói: "Hạt nhà các ngươi sao mà không mở được." Tay hắn giấu trong túi, trong lòng bàn tay đang cầm cái đồ mở hạt nhỏ.
"Không mở được sao?" Dụ Thư cũng không để ý tới bọn họ, cúi đầu tiếp tục xoay khối Rubik kia, vì sao ca ca lại lợi hại như vậy, xoay vài cái là xong, còn mình xoay mãi không được. Cậu bé vừa xoay vừa nói: "Không mở được thì không ăn."
Lục Tử Tấn:......
Lục Tử Hiên đi tới, đến gần Dụ Thư: "Ngươi không muốn ăn sao?"
"Trong nhà có đồ mở hạt dự phòng," dì bên cạnh thấy thế vội nói: "Tôi đi lấy cho cậu, giúp các cậu tách ra."
Dì vừa đi, Lục Tử Hiên lại thay đổi sắc mặt, dụ dỗ Dụ Thư: "Ngươi tên là Dụ Thư đúng không? Ta thấy hạt nhà các ngươi trông rất ngon, không biết là vị gì. Ngươi có thể nhờ anh trai ngươi mở giúp được không?"
Nghe được ca ca, Dụ Thư cuối cùng cũng ngẩng đầu.
Lục Tử Hiên người nhỏ, nhưng tâm địa không nhỏ. Trông Lục Hành Châu đối với đứa nhỏ này cũng không tốt lắm, đợi đứa phiền phức này đi tìm Lục Hành Châu nhiều một chút, nói không chừng Lục Hành Châu tức giận, sẽ đuổi người đi.
Như vậy thì không nói gì khác, ít nhất cũng không lo ông bà nội lại có thêm một đứa cháu trai.
"Được." Dụ Thư một tay ôm khối Rubik, một tay cầm mấy hạt, lộc cộc chạy đi gõ cửa phòng Lục Hành Châu.
Lục Tử Tấn nhìn thấy thì hưng phấn, nói: "Lát nữa nó sẽ không khóc lóc ra đây chứ?"
Khóc hay không thì không biết, dù sao Lục Hành Châu khẳng định không giúp là được.
Lúc Dụ Thư đi gõ cửa, Lục Hành Châu vừa tìm được thuốc tiêu thực. Hai tay Dụ Thư đều cầm đồ, trọng tâm không vững, thiếu chút nữa đâm vào lòng Lục Hành Châu.
"Anh ơi ~" Cậu bé vừa mở miệng, Lục Hành Châu liền đưa đồ vật đến miệng cậu bé, cậu theo bản năng ăn, vị rất ngon, chua chua ngọt ngọt. Sau đó tiếp tục nói: "Giúp giúp ~ mở không được ~"
Lục Hành Châu nhìn thoáng qua, trong tay Dụ Thư nắm chặt ba quả hạch.
Chỉ có ba quả, cũng không nhiều lắm, quả hạch cũng không phải đồ ăn vặt lung tung. Lục Hành Chu nhận lấy, hỏi: "Dì đâu?"
"Dì đi lấy......" Cậu bé không biết đồ mở hạt gọi là gì, ngập ngừng một chút mới nói: "Lấy đồ, ăn cái này."
Lục Hành Châu hiểu.
"Thế nào thế nào?" Lục Tử Tấn bám vào mép sô pha xem bên này: "Lục Hành Châu nổi giận không?"
"Đừng nói chuyện." Lục Tử Hiên cau mày nhìn bên này, sau đó lông mày càng nhăn càng chặt, hắn nhìn thấy Lục Hành Châu cầm đồ vật giúp đứa ngốc kia tách quả hạch ra.
Dụ Thư cầm quả hạch trong tay, vừa tới đã thấy hai cái đầu tròn phía sau sô pha, cậu bé giơ quả hạch chạy tới: "Các anh muốn ăn cái nào?"
Hai người còn nằm bò phía sau sô pha:......
Có một chút xấu hổ, nhưng bọn họ vẫn kiên cường đứng lên. Lục Tử Tấn đầu óc không linh hoạt, nghĩ thầm, dù không nổi giận, nhưng quả hạch là Lục Hành Châu tách ra, hôm nay hắn cũng coi như được ăn đồ do Lục Hành Châu tách.
Nghĩ như vậy, hắn lại cảm thấy mình chiếm được tiện nghi.
Trong tay đứa ngốc cầm ba quả hạch, đều không giống nhau, có quả hồ đào, quả macca, còn có một quả hạnh nhân.
Hắn chỉ vào quả macca: "Lấy cái này đi."
"Được ạ." Dụ Thư để khối Rubik sang một bên, tay không lên thì cầm quả macca...... đưa vào miệng mình.
Lục Tử Tấn:......
Mặt Dụ Thư vừa trắng vừa mềm, lúc đưa quả macca vào miệng, nửa bên mặt đều phồng lên thành hình tròn tròn, càng giống chuột hamster nhỏ.
Cậu bé ăn xong, kéo dài giọng nói: "Ngon quá à ~ em ăn thử giúp anh rồi! Anh còn muốn ăn cái nào nữa?"
Dụ Thư nghĩ rất đơn giản, không phải muốn biết vị gì sao, vậy mình sẽ giúp nếm thử.
Cậu bé vừa hỏi xong, dì liền cầm đồ mở hạt ra: "Lục thiếu gia, tôi giúp các cậu mở hạt."
Lục Hành Châu đi tới ngồi xuống bên cạnh sô pha, hỏi dì: "Lúc chuẩn bị hạt không bỏ đồ mở hạt vào sao?"
"Có bỏ mà." Dì còn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra, bà nhẹ nhàng và nhanh chóng tách hạt, trả lời: "Có thể là rơi ở đâu đó rồi."
"Vậy là mất rồi." Lục Hành Châu kết luận, hắn nhìn hai đứa trẻ kia gần như viết sự hoảng loạn lên mặt, nói: "Báo cảnh sát đi."
Lục Tử Tấn nghe thấy ba chữ này thì luống cuống, kéo tay áo Lục Tử Hiên: "Anh."
"Chẳng phải chỉ là cái đồ mở hạt sao?" Lục Tử Hiên còn cãi bướng: "Có gì mà phải báo cảnh sát."
Dụ Thư xem mà trợn mắt há mồm, trong tay cậu bé còn cầm hạt, sau đó bị Lục Hành Châu túm qua một bên, anh trai lấy tay che lỗ tai cậu: "Đừng nghe, nghe nhiều sẽ ngốc."
Lục Tử Hiên:......
Hắn vẫn luôn có chút sợ Lục Hành Châu, hiện tại bị Lục Hành Châu dọa như vậy, vừa tức vừa sợ hãi, khóc ngay tại chỗ.
Lục Tử Tấn cũng chột dạ, bản thân hắn không có đầu óc, đều là đi theo anh trai, vừa thấy anh trai khóc, hắn càng luống cuống, cũng oa lên khóc.
Dụ Thư nhìn hai người đột nhiên đều khóc, kinh ngạc mà há to miệng.
Người lớn đi ra thì thấy hai đứa trẻ đang khóc lớn. Dì dỗ dành đứa này rồi lại dỗ dành đứa kia, một bên Lục Hành Châu vẫn thản nhiên tách hạt cho Dụ Thư: "Muốn ăn gì?"
"Sao thế này!" Mẹ Lục Tử Tấn vội vàng chạy tới: "Ai bắt nạt con trai tôi?"
Lục Tử Tấn cũng không dám nói, bởi vì là bọn họ làm chuyện xấu trước, hắn níu lấy áo mẹ: "Oa oa oa, mẹ ơi, con muốn về nhà."
Hai đứa trẻ bên này không nói, hai đứa trẻ bên kia như thể không biết chuyện này. Cuối cùng vẫn là a di thuật lại sự việc một cách đơn giản.
Tóm lại là Dụ thiếu gia bị trêu chọc, Hành Thuyên thiếu gia cũng không tức giận gì. Đồ mở hạt không thấy ở chỗ ai, nhưng chắc chắn là không bị mất.
Họ vừa kinh ngạc vừa bất đắc dĩ, nhưng đều sợ đồ mở hạt ở chỗ con trai mình. Tuy rằng không phải chuyện lớn, rốt cuộc cũng có chút mất mặt.
Vì thế từng người ôm con trai mình: "Bọn trẻ đùa giỡn, không sao đâu. Ba, chúng tôi con phép về trước ạ."
Lâm Duyệt không thể để con mình chịu thiệt, với vẻ mặt rạng rỡ động lòng người nở một nụ cười: "Để tôi tiễn mọi người. Trẻ con mà, đều còn nhỏ như vậy, sao có thể trêu chọc người khác chứ, không thể nào hư như vậy, chắc chắn là có hiểu lầm gì đó."
Mấy câu nói khiến người mặt càng đỏ hơn, người vừa đi, biệt thự nơi này rốt cuộc cũng thanh tĩnh, như thể vừa kết thúc một trận chiến đấu.
Lục lão gia tử sống lâu như vậy, chuyện gì cũng biết, chỉ là cũng sẽ không thật sự so đo với hai đứa nhỏ. Ông cụ cúi người xoa xoa mặt Dụ Thư, nói: "Trong nhà có thêm một đứa bé, sang năm đừng để chúng tới đây nữa, đến nhà cũ, đến chỗ ông già này."
Lục Diên Đình không thích điều này, ông biết. Chỉ là nghĩ dù sao cũng là anh em ruột thịt, không thể làm ầm ĩ đến mức khó coi. Chỉ là Lục Hành Châu vốn dĩ đã có điểm không giống với những đứa trẻ khác, hiện tại lại thêm một Dụ Bảo, không thể để đứa trẻ chịu ấm ức.
Lục lão gia tử vốn dĩ không cần thiết phải ở lại, nhưng mà thật sự rất thích Dụ Thư, về nhà cũng không có cháu trai để ôm, cùng Lục lão phu nhân ở lại đây chơi với Dụ Thư.
Lục Diên Đình nhận một cuộc điện thoại, tạm thời đến công ty xử lý dự án. Lâm Duyệt thấy hai vị lão nhân rất thích nhóc con, vội nói: "Dụ Bảo mấy hôm trước có biểu diễn văn nghệ ở trường, Thuyên Thuyên quay video đấy ạ."
Nói xong đi gọi Lục Hành Châu: "Con trai, lấy thẻ nhớ camera của con ra, cho ông bà nội xem."
Khuôn mặt nhỏ của Lục Hành Châu căng thẳng, trông như không tình nguyện lắm.
Lục lão gia tử cười nói: "Có phải chụp không được đẹp không? Không sao đâu."
"Đâu có thể chứ." Lâm Duyệt đẩy con trai mình đi lấy, nói: "Chụp từ đầu đến cuối đấy. Thật sự đừng nói, tiết mục này của bọn trẻ đáng yêu lắm, toàn là mấy bé con."
Lục Hành Châu mặt lạnh tanh đi vào, lắp thẻ nhớ, mở TV.
Dụ Thư cũng rất tự hào, cậu bé ngồi bên cạnh Lục lão gia tử, còn khoe khoang "chiến tích" của mình: "Ông nội, cháu là nai con lợi hại," vừa nói, ngữ khí vừa chuyển sang hung dữ: "Cháu sẽ đánh nhau với hổ!"
Ngay sau đó, trên màn hình xuất hiện hình ảnh.
Màn hình của Lục Hành Châu là hướng về phía sân khấu, từ con vật nhỏ đầu tiên bắt đầu, liền luôn quay sân khấu. Mãi cho đến khi nai con ra. Sân khấu có rèm châu xinh đẹp, cô giáo ở đó hỗ trợ vén màn, sừng nai trên đầu Dụ Thư rất đẹp, một trong số chúng vướng vào một hạt châu, sau đó, bị quán tính kéo trở lại, "bang" một cái ngồi phịch xuống đất.
4k, độ nét cao, phủ kín toàn bộ màn hình sân khấu, cả cái mông tròn tròn.
Dụ Thư ngây người, khoai tây chiên trong tay cũng rơi trở lại túi, chẳng còn gì ngon. Cũng may, Lục lão gia tử và Lục lão phu nhân đều rất biết nhẫn nhịn không cười.
Lục Hành Châu giống như cũng biết cậu bé sẽ mất mặt, ấn nhanh hai cái. Hình ảnh, nai con được cô giáo nhanh chóng đỡ dậy, lên sân khấu.
Màn hình theo bóng cậu bé từ lúc xuất hiện, luôn đi theo cậu.
Cũng chỉ luôn dõi theo một người.
Không có thỏ con, cũng không có hổ con. Toàn bộ quá trình đều chỉ có một mình Dụ Thư, cùng với đó chỉ thỉnh thoảng hiện lên, tai thỏ con, đuôi hổ con.
Đây là...... Chỉ có hình ảnh của riêng Dụ Thư.
Lâm Duyệt đầu tiên là sửng sốt, nghẹn cười hỏi Lục Hành Châu: "Con chụp tiết mục cho em trai như thế này sao?"
Cầm chiếc camera xịn nhất, từ đầu đến cuối thật sự chỉ quay mỗi Dụ Thư.
Dụ Thư cũng đỏ mặt bĩu môi nhìn anh trai, anh trai sao lại quay hết chứ, mọi người đều biết cậu bé bị ngã rồi.
Lục Hành Châu cầm điều khiển từ xa trong tay, mặt không biểu cảm trả lời mẹ: "Không phải mẹ nói sao, tất cả đều là em bé đáng yêu."
( Ý chắc là tất cả đều là em bé đáng yêu nên không cần quay, chỉ quay mình bé đáng yêu nhất trong lòng thôi. )
---------------------------------------
Sang tuần có thể sẽ mất chuỗi, có thể không còn ngày 1 chương nữa. Nhưng cũng sẽ cố ra chương nhiều nhất có thể hoặc cuối tuần bù.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro