Chương 27
Dụ Thư cầm bông hoa hồng nhỏ trong tay, nép vào bên cạnh Lục Hành Châu, đôi mắt xinh đẹp trong veo như nước mùa xuân.
Lục Hành Châu ấn điều khiển từ xa, rất trầm ổn trả lời: "Hình như bị anh không cẩn thận làm bẩn rồi." Nói xong nghiêng đầu nhìn Dụ Thư, đôi mắt hắn giống Lục Diên Đình, lúc nhìn cậu bé không hiểu vì sao khiến người không thể rời mắt được, Dụ Thư ngây ngốc nhìn thẳng vào mắt hắn, hoàn toàn bị anh trai thu hút.
"Anh đã nói rồi, anh cũng có hoa hồng nhỏ, anh sẽ lừa em sao?" Tiểu Lục tổng trông đặc biệt ngầu, nói chuyện cũng rất có lý.
Đầu óc Dụ Thư không thể xoay chuyển, đúng rồi, anh trai cũng có, sao lại lừa hoa của cậu chứ.
Cậu bé quả nhiên được dỗ dành, cẩn thận cất bông hoa hồng nhỏ đi, đây là hoa hồng nhỏ đầu tiên cậu bé có được.
Bảy ngày không gặp anh Hành Thuyên, Dụ Thư hận không thể lúc nào cũng dính lấy anh, thật ra cậu bé cũng không nhìn ra anh trai có gì khác so với trước kia, bởi vì anh Hành Thuyên trong mắt cậu bé luôn là tuyệt vời nhất.
Buổi tối ngủ, Dụ Thư cũng lăn qua lộn lại không ngủ được, lăn qua lăn lại trong chăn, gọi Lục Hành Châu: "Anh ơi."
Lục Hành Châu đè cậu bé lại, cục bánh trôi nhỏ không thể lăn được nữa, bị đè chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, tóc tai đều rối bời: "Sao vậy?"
"Dì nói phải nói nhiều thì mới có vợ!" Dụ Thư vẫn nhớ chuyện này, trước kia ở lớp của anh trai, anh không nói chuyện với người khác, cậu bé nhỏ giọng nhắc nhở Lục Hành Châu: "Phải nói nhiều lên nhé."
Còn nhỏ tuổi, suy nghĩ cũng không ít, Lục Hành Châu hỏi cậu bé: "Thế nào là nói nhiều, giống như em vậy sao?"
"Đúng rồi!" Dụ Thư giãy giụa dưới tay anh, nhích lên phía trước một chút, đặc biệt tự hào: "Em có rất nhiều vợ!"
Lục Hành Châu:?
"Mọi người đều ở bên em mỗi ngày, đều là vợ của em đó." Cậu bé càng nói càng tự hào.
"Đó không phải là vợ." Tiểu Lục tổng kéo góc chăn xuống một chút, tránh gió lùa: "Mỗi ngày ở bên nhau, buổi tối cũng ở bên nhau sao?"
Đầu óc Dụ Thư không đủ dùng: "Buổi tối cũng phải ở bên nhau sao?"
"Đúng vậy." Tiểu Lục tổng mặt không biểu cảm trả lời cậu bé, tuy rằng Dụ Thư cũng không nhìn thấy biểu cảm của hắn: "Hơn nữa chỉ có một vợ thôi."
Bé ngốc còn nhỏ, suy nghĩ cũng nhiều. Không phải mỗi ngày đều vây quanh hắn gọi anh trai sao? Còn gửi tin nhắn thoại nói nhớ hắn, nhắc tới vợ liền tích cực như vậy, đúng là nhóc lừa đảo. Nhưng nghĩ đến sau này không thể ở bên Dụ Thư mỗi ngày, trong lòng Tiểu Lục tổng cũng lần đầu tiên có một cảm giác rất bài xích.
Bài xích sự thật không thể ở bên nhau, bài xích sau này không thể mỗi ngày nhìn thấy cậu nhóc này, vừa mới kết thúc bảy ngày không có cậu nhóc, thật sự rất dài.
Dụ Thư ngủ không được, thì ra chỉ có một vợ thôi. Vậy sau này anh trai có vợ, cậu bé sẽ không thể ngủ cùng anh nữa.
Anh cũng sẽ tốt với người khác.
Quả thực là sét đánh giữa trời xanh
Đứa bé ba tuổi không chấp nhận được kết quả này, bắt đầu lo lắng: "An trai, vậy anh có thể nào muộn một chút mới có vợ được không?"
"Vì sao?" Lục Hành Châu còn nhớ rõ câu nói vừa rồi, cậu bé có rất nhiều vợ. Trong chăn rất ấm áp, trong phòng sáng đèn ngủ nhỏ, Tiểu Lục tổng nghe như là đang đàm phán: "Em đều có rất nhiều vợ mà."
"Em không có mà!" Dụ Thư nóng nảy, bắt đầu thể hiện thái độ của mình: "Em buổi tối chỉ ở cùng anh thôi, không có vợ."
Cậu bé từ khi có ký ức đến giờ cũng chỉ ngủ chung với Lục Hành Châu, hoặc là ngủ một mình. Ở đâu ra mà có rất nhiều vợ chứ.
Nghe được câu chỉ ở cùng anh trai, lòng Lục Hành Châu vì đề tài này mà căng thẳng cả đêm, đột nhiên như thể thả lỏng ra, Tiểu Lục dù sao cũng phải được lợi còn ra vẻ, nhẹ nhàng vỗ lưng Dụ Thư dỗ dành: "Được được, vậy anh xem xét một chút."
Hắn mới không muốn cái gì vợ, nhóc con vừa khó tính vừa khó nuôi, một người là đủ rồi. Hắn cũng chẳng hơi sức đâu mà quản người khác.
Vất vả lắm mới kết thúc được đề tài, Dụ Thư cuối cùng cũng đã ngủ, Lục Hành Châu chờ cậu bé ngủ say, nhẹ nhàng xuống giường, tìm được hộp đựng bông hoa hồng nhỏ mà mình đã cất kỹ, mở đèn pin cẩn thận xem xét, quả nhiên ở lớp ngoài cùng của một cánh hoa nhìn thấy một cái tên viết xiêu xiêu vẹo vẹo bằng bút chì, "dụ thư", giống như chủ nhân của nó, lộ ra vẻ đáng yêu.
Đứa bé ba tuổi biết viết chữ đã là không tệ, chữ "dụ" bị cậu bé viết thành hai chữ.
Thật là có tên.
Lục Hành Châu nghĩ đến cảnh tượng cậu nhóc trên bàn nghiêm túc từng nét bút viết tên, lại cẩn thận cất bông hoa hồng nhỏ này đi.
Đêm khuya tĩnh mịch, không ai biết hoa hồng nhỏ của hai đứa trẻ đã đổi chủ cho nhau.
Lục Hành Châu trải qua điều trị, chỉ là bản thân hắn vốn ít nói, điều trị thay đổi là cách hắn giao tiếp với người khác, nhưng không thể thay đổi tính cách của hắn, hắn vẫn như cũ đối nhân xử thế rất lạnh nhạt, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn, con trai Lục Diên Đình, muốn thế nào thì thế ấy.
Cuối năm đến gần, không khí Tết cũng lan tràn đến nhà họ Lục.
Lâm Duyệt đặc biệt vui vẻ, đặt mua rất nhiều đồ vật để trang trí nhà cửa. Tranh Tết và câu đối dán cửa sổ linh tinh đều là thứ yếu, quan trọng nhất là cô mua hai bộ áo bông đỏ cho hai đứa bé mặc.
Lục Hành Châu giống ba mình, luôn không thích loại quần áo màu sắc sặc sỡ, cho nên trước kia Lâm Duyệt mua cho hắn rất nhiều áo ngủ màu xanh lá cây màu vàng, hắn đều không chịu mặc. Lần này áo bông Tiểu Lục tổng cũng vẫn ghét bỏ như vậy.
Kiểu dáng thì rất thời thượng, đơn giản hào phóng, chỉ trừ màu sắc quá sặc sỡ.
Đứa lớn không chịu mặc, Lâm Duyệt chỉ có thể đi tìm đứa bé, Dụ Thư quả nhiên, vẫn luôn cổ vũ: "Oa! Dì mua quần áo mới thật đẹp!"
"Ôi chao, miệng đứa bé nhà dì sao mà ngọt thế?" Lâm Duyệt sờ má cậu bé.
Dụ Thư ngẩng khuôn mặt nhỏ lên thành thật trả lời: "Tại con đang ăn kẹo mà ~"
Làn da cậu bé trắng, áo bông mới mặc trên người cậu, khiến cậu bé trông càng giống như một quả trứng gà nhỏ vừa bóc vỏ, làm cậu càng trắng hơn.
Đến nhà họ Lục này chưa đầy nửa năm, mỗi ngày đều được người chăm sóc tỉ mỉ, đứa bé lại lớn nhanh, ngũ quan nhìn không có gì thay đổi, nhưng nhìn kỹ lại, giống như là một tác phẩm nghệ thuật được người tinh tế tạo hình, đôi mắt, mũi đều đẹp một cách vừa vặn.
"Dụ Bảo nhà mình lớn lên đẹp như vậy, lớn lên sau này sẽ làm bao nhiêu cô bé mê mẩn nhỉ." Lâm Duyệt càng nhìn càng thích, bế cậu bé lên trêu chọc.
Lục Hành Châu ngồi bên cạnh bắt đầu xem trước sách giáo khoa lớp một nghe được lời này, ánh mắt cũng rơi xuống người Dụ Thư. Nhóc con mặc vào bộ áo bông đỏ mới kia, trắng như một chiếc bánh trôi nhỏ, hàng mi đen càng nhìn càng dài càng cong, cả người trông vừa vui mừng vừa đáng yêu.
Hắn lại rũ mắt xuống, chỉ là lực chú ý vẫn ở bên này, chờ câu trả lời của tên nhóc lừa đảo kia, chắc chắn lại rất vui vẻ.
"Không làm mê mẩn bạn nữ ~" Dụ Thư vội vàng sửa lại lời cô: "Con không cần vợ đâu. Con muốn anh."
Lục Hành Châu nắm quyển sách trong tay dùng một chút lực, suýt chút nữa xé rách sách, sau đó trong lòng chợt nhận ra, có chút vui vẻ.
Lâm Duyệt bị cậu bé chọc cười, nhìn đứa con trai chỉ lo đọc sách bên cạnh, lại nhẹ nhàng véo má Dụ Thư: "Nó cho con uống bao nhiêu bùa mê thuốc lú rồi, mà con mê nó như vậy."
Lục Hành Châu không nói gì, hắn hồi tưởng lại quãng thời gian này, từ khi Dụ Thư nhào vào lòng hắn gọi hắn là anh trai, hắn đã làm những gì, dỗ người ngủ, nửa đêm pha sữa bột cho người ta, nấu ăn, còn đi thi được điểm tuyệt đối kia, cũng không biết ai cho ai uống bùa mê thuốc lú.
Ngoài quần áo, Lâm Duyệt còn mua rất nhiều đồ ăn vặt, kẹo, hạt, bánh quy nhỏ các loại, bởi vì trong dịp Tết có thể sẽ có bạn nhỏ đến nhà chơi.
Dụ Thư dù nghe lời hiểu chuyện nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ, trẻ con nào mà từ chối được kẹo chứ, cậu bé giống như một chú chuột hamster nhỏ, miệng lúc nào cũng bận rộn.
Trong dịp Tết nhà cửa không thể thiếu người, làm việc ở nhà họ Lục, tiền chỉ có nhiều chứ không thiếu, cho nên đầu bếp và dì trong nhà đều không về quê, ở lại nhà họ Lục giúp việc.
Dụ Thư bận rộn như một con quay nhỏ, tay còn cầm câu đối đưa cho Lâm Duyệt: "Dì, cho dì nè ~"
Cậu bé quá nhỏ, đưa đồ vật cũng rất cố gắng kiễng chân. Lâm Duyệt thấy cậu bé vất vả như vậy, dỗ dành: "Ngoan, không sao đâu, đi gọi anh tới giúp là được."
"Dì nhận lấy cái này của con trước đã!" Dụ Thư giơ cánh tay nhỏ, càng lúc càng sốt ruột, thấy dì không nhận được, cậu bé cúi đầu đi tìm ghế nhỏ, còn chưa kịp kéo ghế thì đã bị người bế lên.
Hay nói đúng hơn là nhấc lên.
Bị nhấc bổng lên đột ngột khiến Dụ Thư hoảng sợ, cúi đầu vừa thấy người ôm mình là anh tra, cậu bé lại vui vẻ.
"Ngoan," Lâm Duyệt lo lắng, vội vàng nhận lấy câu đối rồi dán lên, nhanh chóng đỡ cậu bé xuống: "Cẩn thận một chút, đừng ngã."
Tiểu Lục tổng mặt không đỏ, thở không gấp, tiểu bánh bao quá nhẹ, nhấc lên căn bản không tốn sức.
"Anh ơi, anh giỏi quá!" Dụ Thư vây quanh hắn nhảy nhót, cả người tỏa ra một mùi hương táo nhỏ, hơn nữa cậu bé mặc đồ đỏ, trông như một quả táo nhỏ đang nhảy nhót, Lục Hành Châu nhìn cậu bé: "Em ăn gì?"
Rõ ràng cũng không hung dữ, Dụ Thư vẫn là chột dạ mà bưng kín miệng: "Em chỉ ăn một viên kẹo thôi."
Lục Hành Châu duỗi tay nắm miệng cậu bé, xem xét răng. Vừa mở miệng đã nghe thấy mùi hương táo ngọt ngào, mơ hồ có thể nhìn thấy hai chiếc răng sữa trông không được bình thường, anh buông tay ra, lạnh lùng nói: "Không được ăn nữa."
Dụ Thư cũng không dám phản bác, ngoan ngoãn nói vâng.
Tối đêm 30, Lục Diên Đình và Lâm Duyệt đưa Lục Hành Châu và Dụ Thư cùng đến nhà cũ họ Lục, ngoài dự đoán là lúc đến nhà cũ không có đỗ xe nào, hình như không có ai tới.
Nghe thấy tiếng động của họ, hai ông bà cũng ra đón. Ông Lục quàng một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, trông rất tinh thần.
Lục Diên Đình ôm Dụ Thư, Lục Hành Châu đi bên cạnh Lâm Duyệt, cả nhà bốn người trông thế nào cũng thấy đẹp.
"Ba." Lâm Duyệt mở lời trước: "Sao không thấy anh cả và anh hai đâu?"
Thông thường đêm 30 là phải ăn cơm tất niên cùng nhau.
"Biết các con muốn tới, ta bảo họ hôm nay đừng tới. Ngày mai đến cũng được." Ông Lục không mấy để ý, lần trước Nguyên Đán ở nhà Lục Diên Đình, hai đứa trẻ nghịch ngợm, người lớn cũng không được thơm tho gì, nhìn thì là hướng Dụ Thư, trên thực tế vẫn là hướng về phía Lục Hành Châu. Biết rõ con mình đã từng gây ra chuyện như vậy, mà vẫn còn bênh vực.
Bọn họ còn muốn tránh mặt Lục Diên Đình, ông Lục thuận miệng nói: "Mấy đứa nó giao thiệp nhiều, không giống như Dụ Bảo nhà mình."
Vừa nói vừa từ trong lòng Lục Diên Đình bế Dụ Thư lên: "Dụ Bảo, có nhớ ông không?"
"Ông nội!" Dụ Thư ngọt ngào gọi ông: "Nhớ ạ! Rùa đen của ông nội to thật!"
Lục Diên Đình nghe được lời này thì nhìn ba mình, ông Lục nhẹ nhàng ho khan hai tiếng: "Bên ngoài lạnh quá, vào nhà thôi."
Biết họ muốn tới, cơm tất niên đều được chuẩn bị kỹ lưỡng, món ăn phong phú là thứ yếu, quan trọng là có rất nhiều món thích hợp cho trẻ con ăn, có thể thấy hai ông bà cũng rất thương hai đứa cháu.
Mọi thứ đều rất vui vẻ, ngoại trừ tiết mục văn nghệ cuối cùng.
Cho dù là ông Lục, cũng phải hỏi một câu: "Ở trường mẫu giáo học gì rồi? Có học hát không, tai ông không tốt, nghe gì cũng không rõ lắm. Ở nhà chẳng được xem gì, cũng không biết hôm nay có được nghe chút nào không."
Lục Hành Châu không phải lần đầu tiên trải qua chuyện này, giữ im lặng không nói gì.
Ngược lại là Dụ Thư, nghe được lời này thì mặt mày lo lắng, thì ra ông nội ở nhà buồn chán như vậy sao. Cậu bé xung phong giơ tay lên: "Ông nội, cháu biết khiêu vũ ạ!"
Thật là một đứa trẻ ngốc nghếch thật thà, Lục Hành Châu liếc nhìn cậu bé, thấy cậu bé hăng hái như vậy, nhắc nhở: "Có thể không khiêu vũ cũng được."
Hắn cũng chưa từng thấy tiểu khóc bao nhảy bao giờ.
Dụ Thư nhìn những người lớn tràn đầy chờ mong, đẩy chiếc ghế nhỏ của mình ra, bắt đầu biểu diễn.
Cậu bé mặc một chiếc áo khoác nhỏ màu đỏ, người lớn lên lại tinh xảo, trông như một bức tranh Tết sống động. Chỉ là vì còn quá nhỏ, tay chân không được linh hoạt, nhìn không ra là đang nhảy cái gì.
Những người lớn nào để ý đến điều này, thấy Dụ Thư nhảy nhót như một quả táo nhỏ, hai ông bà cảm thấy mềm lòng, nhiệt tình vỗ tay: "Dụ Bảo giỏi quá!"
"Dụ Bảo thật sự có năng khiếu khiêu vũ!"
Khen người ta nhiều như vậy, đến lượt mình được khen. Dụ Thư nghe những lời này, càng thêm cao hứng, chuẩn bị thi triển tuyệt chiêu.
Cậu bé đột nhiên không nhảy nữa, sau đó chống đầu xuống sàn, ưỡn mông nhỏ lên, trông như một quả cầu nhỏ, lăn về phía trước một chút, sau đó như một chiếc bánh mặt nhỏ xíu được mở ra, cả người nằm bẹp trên thảm.
Gian nan hoàn thành động tác, Dụ Thư cảm thấy mình thật sự quá ngầu, khiêu vũ chính là phải như vậy!
Thực hiện xong động tác này, cậu bé lại chống tay chuẩn bị đứng lên. Chỉ là còn chưa kịp đứng lên, đã bị người dùng sức bế thốc lên, vừa lật nhào, đầu óc cậu bé choáng váng, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy anh Hành Thuyên mặt mày nghiêm trọng, cùng với ông bà đi theo phía sau.
Lục Hành Châu thật sự có chút khẩn trương, giọng điệu cũng không còn thong dong trêu chọc trẻ con như ngày thường, hỏi cậu bé: "Có bị đau không?"
"Ngoan, té mạnh quá." Ông nội cũng vẻ mặt lo lắng, bà nội đi theo bên cạnh ông hỏi: "Có đau không? Ngã vào chỗ nào rồi?"
Dụ Thư đang chờ người khen mình thật ngầu:?
Sau khi phản ứng lại mọi người đang làm gì, cả người cậu bé đều đỏ bừng, như một chiếc bánh trôi luộc chín.
"Ba, không có gì đâu." Lâm Duyệt mở miệng giúp cậu bé giải thích, chỉ là mặt cũng nghẹn đỏ, miễn cưỡng giữ cho giọng nói vững vàng: "Đây là Dụ Bảo đang khiêu vũ đó."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro