Chương 40
Cửa phòng ngược sáng, Lục Hành Châu một tay bưng cốc nước, thoạt nhìn cao ráo, tuấn tú. Hắn mặc bộ quần áo ở nhà bằng vải cotton mềm mại, trên người không còn vẻ lạnh lùng xa cách như thường ngày.
Dụ Thư đột nhiên rất hối hận. Ban đêm đọc sách cũng chẳng có gì to tát, vốn dĩ đâu phải phạm lỗi. Nhưng hiện tại cậu lại giấu sách đi, trông chẳng khác nào đang che giấu chứng cứ phạm tội. Trong lúc nhất thời, cậu không biết phải giải thích thế nào, mà quan trọng nhất là anh m không phải người dễ bị lừa.
Cậu ngồi trong chăn, không dám cử động, như thể bị niệm thuật định thân. Cậu mở miệng, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Anh.”
Lục Hành Châu đưa mắt lướt qua mái tóc rối bù của cậu, sau đó dừng lại ở đôi mắt xinh đẹp đang ánh lên vẻ chột dạ. Cuối cùng, thần sắc hắn vẫn như thường, đi đến đặt ly nước lên tủ đầu giường, hỏi: “Còn khó chịu không?”
Vừa nói, tay hắn đã vươn ra, động tác vô cùng thuần thục đặt lên trán Dụ Thư kiểm tra nhiệt độ. Trán cậu ấm áp, không còn sốt.
"Không khó chịu." Dụ Thư ngoan ngoãn trả lời, đồng thời tìm cách giải thích cho mình: “Thể chất em rất tốt, sáng nay đã không sao rồi.”
"Lợi hại đến vậy sao?" Lục Hành Châu hiếm khi phối hợp một lần, chỉ là diễn xuất có chút vụng về, không giống đang cổ vũ mà như đang trêu chọc.
Dụ Thư nghĩ đến chuyện mình chơi bóng xong liền phát sốt, nhất thời cũng thấy chột dạ, đành thành thật im lặng.
Lục Hành Châu đưa ly nước cho Dụ Thư, tiện tay cầm túi thuốc trên bàn xem qua. Đây là đơn thuốc mà sáng nay Lâm Duyệt đưa Dụ Thư đến bệnh viện lấy.
Dụ Thư ôm chặt ly nước, mỗi lần bác sĩ kê đơn đều là thuốc dùng trong hai ngày. Anh chỉ cần nhìn qua là biết cậu có uống thuốc hay không.
Cậu chột dạ một cách khó hiểu, cuối cùng không tìm lý do biện minh mà trực tiếp nhận sai: "Ăn xong cơm tối thì quên mất." Nói xong, cậu lập tức bổ sung: “Nhưng buổi sáng với trưa em đều uống rồi!”
Do bệnh chưa khỏi hẳn, sắc mặt cậu vẫn hơi nhợt nhạt, môi cũng thiếu đi chút huyết sắc. Lục Hành Châu không nói gì, chỉ kéo ghế ngồi xuống, bắt đầu pha thuốc cho cậu.
Ngón tay anh thon dài đẹp mắt, dưới ánh đèn bàn phủ một tầng sáng dịu nhẹ. Dụ Thư cuộn mình trong chăn, nhìn anh nghiêm túc giúp mình lấy thuốc, tim lại bắt đầu không nghe lời mà đập nhanh hơn.
Lục Hành Châu có một khuôn mặt lạnh lùng nhưng lại đẹp đến mức đặc biệt thu hút. Đôi mắt kia lúc nào cũng hờ hững, nhưng Dụ Thư lại cảm thấy mỗi khi anh nhìn mình, tim cậu như muốn tan chảy.
"Khen ngợi bạn học Dụ Thư đã uống thuốc đúng giờ vào ban ngày." Lục Hành Châu đưa thuốc cho cậu, không hề có ý trách mắng: “Ngày mai tiếp tục kiên trì.”
Dụ Thư đã cố gắng kiềm chế, nhưng khóe môi vẫn không nghe lời mà khẽ nhếch lên. Cậu ngồi dậy, nhận thuốc từ tay anh, uống một hơi rồi ngước mắt nhìn Lục Hành Châu. Nhưng đúng lúc này, cậu trông thấy anh rất tùy ý rút ra từ trong chăn… một quyển sách.
Dụ Thư suýt nữa sặc nước, nhất thời không biết nên giải thích thế nào về chuyện có sách trong chăn.
Dĩ nhiên, không chỉ có một quyển sách. Trong đó còn có cả một quyển bài tập.
Lục Hành Châu giơ quyển sách lên, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Dụ Thư, trông rất có tư thế giải thích đi, anh muốn nghe xem vì sao em lại ngủ chung với sách.
"Em sai rồi." Dụ Thư nhận sai cực nhanh. Cậu thuộc kiểu người "em sai rồi, nhưng lần sau vẫn dám làm" mỗi lần nhận lỗi đều rất chân thành, nhưng lần sau tái phạm cũng không chút do dự.
Lục Hành Châu cầm quyển sách, chậm rãi nói: “Học kỳ này, khối lớp 9 tổng cộng có tám lần kiểm tra lớn nhỏ, điểm số của em luôn ổn định trên 630, trong đó sáu lần môn Toán đạt điểm tối đa.”
Dụ Thư kinh ngạc đến há miệng. Cậu luôn cho rằng anh trai không để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt này, không ngờ lại nhớ rõ còn hơn cả cậu.
"Chỉ là nghỉ một ngày mà thôi," giọng nói của Lục Hành Châu rõ ràng trở nên dịu hơn: “Vì sao em lại gấp gáp như vậy?”
Nhìn vào ánh mắt anh, Dụ Thư cuối cùng từ bỏ việc chống chế, thành thật đáp: “Vì anh học quá giỏi, em muốn theo kịp anh. Em sợ mình làm không tốt.”
Cậu không muốn sau này nghe người khác nói: “Đây là em trai của Lục Hành Châu à? Thi tuyển sinh chỉ được từng này điểm thôi sao?”
Từ khi bắt đầu có ký ức, anh đã luôn là người xuất sắc trong mắt cậu. Giống như trong một ngày tuyết rơi khi còn nhỏ, cậu đi theo anh, từng bước từng bước giẫm lên dấu chân của anh để lại.
Không ngờ lại nghe được câu trả lời này, Lục Hành Châu mím môi, đứng dậy. Hắn rũ mắt che giấu cảm xúc đáy lòng, giọng nói hơi trầm: “Anh không giỏi như em nghĩ đâu.”
Dụ Thư vẫn cuộn trong chăn. Vì bên trong còn giấu sách, cậu không dám lộn xộn, cúi đầu nhìn mái tóc rối bù của mình, ánh mắt trong trẻo mà đơn thuần.
Dụ Thư không biết rằng tính chiếm hữu của anh cậu lại mãnh liệt đến vậy, mãnh liệt đến mức chỉ cần nhìn thấy người khác khoác vai cậu, trong lòng liền không thoải mái. Những cảm xúc ấy đã bị đè nén xuống, cũng chỉ vô tình lộ ra một phần nhỏ của núi băng, khiến hắn trông giống như một người anh trai tốt.
Lo sợ sẽ dọa Dụ Thư, Lục Hành Châu không nói gì thêm. Anh cao lớn, đứng bên mép giường của Dụ Thư, khiến cậu chỉ có thể nhìn thấy đôi chân dài của anh.
"Được rồi." Hắn cúi người, cầm lấy chiếc ly trong tay Dụ Thư: “Sau này có gì không hiểu thì hỏi anh.”
Dụ Thư như thể được trời ban cho một cái bánh nhân thịt rơi trúng đầu, lập tức phấn khởi muốn nhảy lên, nhưng lại bị Lục Hành Châu nhẹ nhàng ấn trở lại. Hắn xoa nhẹ mái tóc của Dụ Thư, giọng nói mang theo ý cười: “Em là giỏi nhất.”
A a a a! Tim Dụ Thư đập thình thịch, như thể sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Một người nghiêm túc như anh trai mà lại nói câu này!
"Ngủ sớm đi." Lục Hành Châu khẽ lắc cuốn sách trên tay, vô cùng lạnh lùng tuyên bố: “Công cụ gây án bị tịch thu.”
---
Có thể là vì nền tảng của Dụ Thư tốt, cũng có thể vì cậu vốn dĩ đã ưu tú, hoặc cũng có thể vì có anh phụ đạo bài vở, nên trong kỳ thi chuyển cấp, Dụ Thư đã đạt thành tích xuất sắc, vững vàng đỗ vào lớp thực nghiệm của khối 10. Tháng 9 năm đó, cậu chính thức trở thành một tân sinh.
Cùng chào đón cậu là 15 ngày huấn luyện quân sự.
Tháng 9 nắng gắt, lá cây bị thiêu đốt đến mức héo rũ, tiếng ve kêu nghe cũng yếu ớt vô lực.
Một chiếc vali được mở ra đặt trên sàn, Lâm Duyệt vừa sắp xếp đồ đạc vừa không ngừng than thở: “Trời nóng thế này, huấn luyện quân sự đúng là cực hình.”
Dụ Thư bưng một đĩa dưa hấu, dùng tăm gắp một miếng đưa cho cô: “Anh cũng từng trải qua huấn luyện quân sự, chỉ có 15 ngày thôi mà, không sao đâu. Mấy anh lính còn phải luyện tập quanh năm mà có ai kêu mệt đâu, con còn chẳng bằng họ, dì đừng lo.”
Lâm Duyệt ăn miếng dưa, lườm cậu một cái: “Vì con là con trai dì nên dì mới xót.”
Dụ Thư bĩu môi: “Nhưng lúc anh đi huấn luyện quân sự, dì đâu có như vậy?”
"Anh con khi đó nào cần ta lo chứ." Lâm Duyệt vừa nói vừa tiếp tục thu dọn, kem chống nắng, nước dầu gió, tất cả đều xếp vào vali: “Có con ở đây, đến cả anh con cũng không cần dì quan tâm nữa.”
Lục Hành Châu đang đọc sách ngoài phòng khách, nghe vậy liền rời mắt khỏi trang giấy, nhìn về phía họ. Khi hắn vào lớp 10, Dụ Thư là người căng thẳng nhất nhà, cả ngày lăng xăng kiểm tra xem anh đã chuẩn bị đủ đồ chưa, bận rộn đến mức như một con quay nhỏ. Cả chiếc vali của hắn gần như đều do Dụ Thư sắp xếp, quần áo tắm rửa còn được gói riêng ra một túi khác.
"Nói mới nhớ, anh của con nhập học sớm hơn tụi con." Lâm Duyệt có chút lo lắng: “Không có ai ở nhà, dì không yên tâm. Sau này có thể đến trường đưa đồ cho con không?”
Trường Trung học Hoàn Nam không ép học sinh phải học quá tải, ngay cả lớp 12 cũng chỉ khai giảng sớm hơn đàn em hai ngày.
Dụ Thư hoảng hốt đến mức suýt làm rơi miếng dưa hấu, vội vàng khuyên nhủ: “Bọn con phải huấn luyện từ sáng đến tối, để người khác thấy thì không tốt lắm đâu.”
Lúc nói, cậu còn lén nhìn sang Lục Hành Châu. May mắn thay, anh trông vẫn đang chăm chú đọc sách. Dụ Thư thở phào nhẹ nhõm, cậu thực sự không muốn trở thành tiêu điểm của cả nhà.
Dưới sự nài nỉ của Dụ Thư, cuối cùng Lâm Duyệt cũng từ bỏ ý định đến thăm cậu. Dù sao thì con cái cũng đã lớn, có suy nghĩ của riêng mình, nếu không muốn thì thôi vậy.
-----
Ngày khai giảng, các tân sinh đang ở độ tuổi thanh xuân ai nấy đều tràn đầy sức sống, cố gắng ăn mặc chỉn chu để tạo ấn tượng tốt với bạn bè mới, chẳng hề biết thế giới này khắc nghiệt ra sao.
Buổi trưa hôm ấy, sau khi biết lớp và gặp gỡ huấn luyện viên, mọi người nhận quân phục, sáng sớm hôm sau liền chính thức bước vào kỳ huấn luyện.
Buổi sáng còn đỡ, thời tiết khá mát mẻ, nhưng sau bữa sáng, trời bắt đầu nóng lên.
Học sinh ở Hoàn Nam đều có điều kiện gia đình tốt, đa số là những cậu ấm cô chiêu được nuông chiều từ bé, suốt kỳ nghỉ hè chưa từng bị phơi dưới cái nắng gay gắt như vậy.
Dụ Thư và Tạ Triết may mắn được xếp vào cùng một lớp, hai người đều cao nên đứng ở hàng cuối cùng.
Giữa buổi sáng, khi đến giờ nghỉ giữa giờ, Tạ Triết lập tức ngồi phịch xuống bậc thang, mồ hôi ướt đẫm cả tóc: “Xin ông trời, làm ơn cho một cơn mưa đi! Nóng quá! Nghe nói các lớp khác có nữ sinh bị cảm nắng rồi.”
Dụ Thư cũng không khá hơn là bao, cầm ly nước uống hai ngụm. Thực ra, ai cũng đã mệt đến rã rời.
"Tớ có mang theo dầu gió đấy." Nghĩ rằng bạn mình bị say nắng, Dụ Thư nhiệt tình đề nghị: “Cậu có cần không?”
Tạ Triết lắc đầu bất lực, nhưng rất nhanh đã ngồi thẳng lại, thì thầm: “Anh em, cậu không thấy có rất nhiều nữ sinh đang lén nhìn cậu sao? Cậu thử mang lọ dầu gió này đến tặng một bạn nữ xem, đảm bảo cảm tình với cậu tăng vùn vụt.”
Dụ Thư cau mày: “Tớ cần cảm tình làm gì?”
Xét trên một phương diện nào đó, cậu chính là kiểu trai thẳng đến cực điểm. Rất đơn giản, nếu có nữ sinh bị cảm nắng cần dầu gió, cậu sẽ lập tức lấy ra cho người ta dùng. Nhưng nếu không có lý do gì mà lại chủ động đưa ra, vậy thì thật dư thừa.
Không phải cậu tiếc một lọ dầu, mà đơn giản là không cần thiết. Nếu không phải người mình thích, thì cảm tình cũng chỉ là vô nghĩa.
Ngũ quan cậu nảy nở, dần dần bộc lộ những đường nét xuất sắc. Thân hình cao ráo, chân dài, khuôn mặt đẹp, khí chất lại sạch sẽ , đúng kiểu hình tượng mà các nữ sinh ở độ tuổi này thích nhất.
Dù chẳng có chút ý thức nào về việc thu hút con gái, Tạ Triết vẫn có phần tuyệt vọng: “Cũng đúng, dù sao thì cậu chỉ cần dựa vào khuôn mặt là đủ rồi.”
Ngày đầu tiên của đợt huấn luyện quân sự kết thúc, ai nấy đều mệt lả. Vì lịch trình tập trung, Dụ Thư tạm thời ở lại ký túc xá trường. Mọi người chỉ kịp tắm rửa sơ qua rồi vội vàng leo lên giường nghỉ ngơi.
Tạ Triết nhắn tin hỏi thăm nữ thần của mình, sau đó tiện tay mở diễn đàn trường lướt thử. Ban đầu chỉ xem cho vui, nhưng ngay lập tức cậu tỉnh cả ngủ.
Vì chưa chính thức khai giảng nên trên diễn đàn chủ yếu toàn bài viết của học sinh mới, mà những bài hot nhất trên trang chủ đều liên quan đến… Dụ Thư.
Vốn dĩ cậu đã đẹp trai sẵn, khí chất lại cuốn hút. Những bức ảnh chụp lén trông vô cùng tự nhiên, góc nào cũng nổi bật. Thậm chí, chính vì không tạo dáng mà vẻ đẹp ấy lại càng gây thương nhớ.
Phía dưới phần bình luận toàn là những câu trầm trồ:
“Mlem mlem ~ trong ba phút, tôi nhất định phải điều tra ra mọi thông tin về anh trai ấy!”
“Người đẹp thế này chắc chắn đã có bạn gái rồi nhỉ?”
“Trường mình sao lại có nam thần như này vậy, không uổng công tôi vất vả thi đậu vào đây!”
Đến ngày thứ hai của đợt huấn luyện, đã có vài nữ sinh tìm được thông tin về Dụ Thư. Nhân lúc nghỉ giữa giờ, họ liền mang nước đến đưa cho cậu.
Nhưng Dụ Thư từ chối tất cả, lễ phép nhưng kiên quyết.
Trước khi đi ngủ, trong lòng cậu có chút băn khoăn nhưng lại chẳng biết diễn tả thế nào. Cậu mở khung chat của anh trai, nghĩ ngợi một lúc rồi lại đóng lại.
Tiện tay lướt vòng bạn bè, cậu nhìn thấy bài đăng mới của Tạ Triết: Người so với người.
Đi kèm là hai bức ảnh. Một bức là hình năm, sáu chai nước bị đặt trên mặt đất, chắc hẳn do các nữ sinh để lại mà chưa ai dám nhận. Bức còn lại là cảnh Tạ Triết đem nước đến cho nữ thần của cậu ta.
Dưới bài đăng có vài bình luận, nhưng điều khiến Dụ Thư chú ý nhất lại là tin nhắn riêng của Tạ Triết:
“Anh cậu hình như đã thấy bài đăng này rồi.”
“Không biết anh ấy đã bình luận gì đó, nhưng sau đó lại xóa đi.”
“Liệu anh ấy có đoán được là cậu không nhỉ?”
Dụ Thư nhìn lại bức ảnh, trong đó có một góc giày thể thao màu trắng của cậu lộ ra.
Bỗng dưng, cậu cảm thấy có chút căng thẳng. Không phải căng thẳng vì chuyện này, mà là căng thẳng vì phản ứng của anh trai. Cảm xúc ấy thật xa lạ, như thể một mầm cỏ nhỏ bé đang lặng lẽ vươn lên từ sâu trong tim.
Trong đêm hè tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu rả rích. Dụ Thư có thể nghe rõ tiếng tim mình đang đập mạnh.
Còn chưa kịp suy nghĩ thêm, Tạ Triết đã nhắn tiếp, lần này còn tỏ vẻ đạo lý hơn người: “Không có gì to tát đâu, người anh em! Chẳng qua là cậu bị anh trai quản quá chặt thôi! Cùng lắm cũng chỉ là vài chai nước, có gì mà nghiêm trọng thế?!”
“Anh cậu không phải lúc nào cũng đúng đâu!”
“Cậu phải dũng cảm lên!”
Dụ Thư bật cười, gửi lại một cái sticker, rồi cố ý trêu: Cậu nói thêm một câu nữa, tớ sẽ mách với anh trai tớ đấy.
Tạ Triết: ?
Tạ Triết: (Đã thu hồi một tin nhắn.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro