CHƯƠNG 3

"Anh cho tôi ăn tối bằng hạt thông sao?" Hayakawa Kazuya trợn tròn mắt nhìn vào bát nhỏ đầy ụ hạt thông trước mặt mà chết lặng. Thứ cậu muốn ăn bây giờ đâu phải cái này! Cậu muốn ăn cơm, ăn rau, với cả cá và thịt cơ!

"Bình thường Juli-chan không phải thích ăn những thứ này sao?" Louis đặt bát đồ ăn lên bàn bên cạnh giường, nơi mà sóc nhỏ hay ngồi. Nhìn thấy sóc nhỏ ủ rũ với đống hạt thông kia, anh cúi người xuống gần cậu hơn: "Hay là hôm nay cậu bị bệnh nên không muốn ăn cái này? Hay để tôi đi lấy một ít hạt dẻ cho cậu nhé?"

"Tôi không muốn ăn quả hạch! Tôi muốn ăn cơm! Tôi muốn ăn cá! Tôi muốn húp canh!"

"Ăn cơm? Ăn cá? Húp canh?" Đôi mắt màu tím nhạt của Louis mở to, như thể đang bị sốc: "Sóc cũng có thể ăn thức ăn nấu chín của con người luôn sao?"

". . . ." Hayakawa Kazuya quay đầu sang nơi khác, âm thầm rơi lệ. Cậu lại quên mất rằng hiện tại bản thân đã không còn là con người nữa, mà là một con sóc nhỏ - một loài vật chỉ biết ăn hạt.

"Juli-chan?"

Sóc nhỏ quay đầu lại, nghiêm túc nói với Louis: "Louis-kun, anh có biết không? Thật ra loài sóc ăn được mọi thứ, trong thiên nhiên đôi khi tụi tôi còn ăn cả côn trùng nữa. Tụi tôi không chỉ là động vật ăn cỏ thôi đâu. Trước đây, khi Chii-chan đi học, Rintarou cũng không có ở nhà, sữa, bánh mì, rau, hay cơm thừa gì tôi cũng đều ăn được."

Tốt lắm, lần này không gọi nhầm thành "tiểu thư Ema", cậu phải nhớ kỹ để sau này không gọi sai nữa.

Louis thích thú chớp chớp mắt, sau đó anh híp mắt cười: "Juli-chan đúng là một chú sóc tự lập, đáng yêu quá."

Hayakawa Kazuya nghẹn ứ một cục tức trong họng, không thốt ra được lời nào. Nụ cười dịu dàng, xinh đẹp của Louis quá nguy hiểm, làm cậu dù muốn phản bác lại nhưng không thể.

Làm ơn đừng có dùng từ "đáng yêu" ấu trĩ đó để miêu tả một cậu thiếu niên mười bảy tuổi được không hả?

"Vậy bây giờ để tôi đi lấy thứ khác cho cậu." Louis quay người rời đi, đi được vài bước anh ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ vào bát đầy hạt thông trên tủ đầu giường: "Cái đó cứ để Juli-chan làm đồ ăn vặt nhé!"

Khi Louis quay lại cùng với đồ ăn, Hayakawa Kazuya tròn mắt kinh ngạc.

Không chỉ có cơm, mà còn có rau xanh và tôm chiên nữa.

"Louis là tuyệt nhất!"

"Ăn đi!" Louis ngồi trên tấm thảm trong phòng, mỉm cười nhìn chú sóc nhỏ.

Hayakawa Kazuya nhìn vào móng vuốt nhỏ của mình, từ bỏ ý định nhờ Louis cầm đũa cho mình mà tự dùng tay (móng vuốt) để ăn.

Hôm nay là buổi tối thứ hai kể từ ngày cậu trọng sinh, không có nữ thần Ema bên cạnh. Đồ ăn rất ngon, vẫn còn nóng hổi, hơn nữa toàn là đồ tươi ngon. Louis vô cùng dịu dàng, luôn ở bên cạnh cậu, thỉnh thoảng còn trò chuyện đôi ba câu.

Chỉ là cái cảm giác cô đơn ấy vẫn bất giác len lỏi từ sâu thẳm trong tim, nó lan ra khắp cơ thể, khiến hốc mắt cậu đỏ bừng lên.

Cậu vẫn còn nhớ rõ, trước khi đến nhà bạn thân, cậu đã nói chuyện điện thoại với ba mẹ. Trong cuộc gọi, ba cậu đã dùng giọng trầm thấp cảnh cáo cậu không được gây phiền phức cho người khác. Mẹ ngồi ở cạnh có nói gì đó, nhưng vì cậu vội vàng cúp máy để nhanh chóng đến nhà bạn thân nên đã không nghe rõ. Bây giờ nghĩ lại, hình như là mẹ dặn cậu phải cẩn thận khi đi đêm.

Cẩn thận. . . . . .

Cậu không những không cẩn thận, mà còn lén lút uống rượu, sau đó lại tự đi về nhà một mình. Kết quả là cậu vô tình rơi xuống miệng cống đang bảo trì. Cậu vẫn nhớ cái khoảnh khắc khi mình rơi xuống, cảm giác lao nhanh và chóng mặt, chỉ vài giây sau, cậu đã chạm mặt đất. Cơ thể cậu ngã vào nước bẩn, đầu thì đập vào bê xi măng, phát ra một tiếng "binh" vô cùng khủng khiếp. Ngay lập tức, cậu liền mất đi ý thức, khi mở mắt ra lần nữa, phát hiện mình đã trở thành một chú sóc nhỏ.

Ba, mẹ, là con không ngoan, không chịu nghe lời hai người. . . .

Không biết bọn họ sẽ đau buồn đến nhường nào sau khi phát hiện thi thể của cậu đây. Chắc chắn mẹ sẽ khóc, còn ba thì sao nhỉ? Một người đàn ông cứng cỏi và nghiêm nghị như ông liệu có rơi nước mắt không? Chắc là họ sẽ làm lễ siêu độ cho cậu, không biết thi thể cậu sẽ được chôn ở đâu. . . . .

"Juli-chan?! Cậu sao vậy?"

Louis mở TV trong phòng Ema, vừa xem vừa nói chuyện với Juli, nhưng rồi anh nhận ra đã một lúc lâu rồi mà vẫn chưa có lời phản hồi từ sóc nhỏ. Vừa quay đầu lại, anh phát hiện hai cái móng vuốt của Juli đang ôm khư khư miếng tôm chiên, nhưng mãi chưa đưa tới miệng, bất động y như bức tượng.

Chắc sóc nhỏ nhớ đến Chii-chan rồi!

Chii-chan và Yuusuke đã đến đại học Meiji để nhập học, vì vậy hai người có rất nhiều việc cần phải làm. Hình như nhà trường còn tổ chức một buổi tiệc nhỏ chào mừng tân sinh viên, nên có lẽ hai người họ sẽ về nhà khá muộn.

Louis nghĩ vậy, anh buông điều khiển xuống rồi bước đến chỗ sóc nhỏ. Nhưng khi vừa cúi người xuống, liền thấy sóc con đang rơi nước mắt. Anh kinh ngạc khi trông thấy cảnh tượng nọ. Bởi vì trong ấn tượng của anh, Juli luôn là một chú sóc tràn đầy nghị lực và tinh thần chiến đấu. Dù không có khả năng tấn công, nhưng nhóc ấy vẫn cố hết sức để bảo vệ Chii-chan, luôn đề phòng và chống lại mấy anh em trong nhà. Mỗi lần bắt gặp anh em nào trong nhà có những hành động mờ ám với Chii-chan, cậu luôn là người đầu tiên lao lên vung móng vuốt nhỏ bé không chút sát thương và không ngừng "chi chi" mắng chết người đó.

Một chú sóc nhỏ tràn đầy sức sống vậy mà bây giờ lại khóc.

"Juli-chan!"

"Louis-kun. . ." Cậu vừa miệng đã nghẹn ngào, cơ thể phủ lông xù không ngừng run rẩy: "Tôi. . . . tôi nhớ ba mẹ quá!"

Hayakawa Kazuya không muốn mình bị thất thố như vậy đâu. Cậu biết rõ thân phận hiện tại của mình, cũng hiểu rằng không nên bộc lộ cảm xúc ra như thế này. Nhưng khi đối diện với người có thể hiểu lời mình nói, cậu không kìm nén nổi được nỗi đau thương. Giống như một đứa trẻ gặp khó khăn, không có lấy một ai để trút lời tâm sự, phải tự gắng gượng một mình trong một thời gian dài. Để rồi cuối cùng khi có một người hiểu mình nói gì, biết cậu cần gì, mọi hàng rào cảm xúc trong lòng liền sụp đổ.

Louis sững sốt: "Cậu nhớ ba mẹ sao?"

Sóc con cũng có ba mẹ sinh ra, nên việc nhớ đến họ là điều đương nhiên. Nhưng đối với thú cưng, để tăng sự thân thiết với chủ nhân, chúng thường bị tách ra khỏi cha mẹ ngay từ lúc được hạ sinh chưa kịp hé mắt. Nói một cách khác, sóc cảnh thường không hề biết ba mẹ của mình là ai. Nhưng Juli lại nói nhớ ba mẹ, việc này có chút lạ.

Tất nhiên, cũng không thể loại trừ vài trường hợp đặc biệt. Juli thông minh lanh lợi như vậy, nên khi rời xa ba mẹ, chắc chắn sóc nhỏ đã mang theo nhiều ký ức về họ bên mình. Có lẽ vì cậu nghịch ngợm đi chơi xa và lạc mất quên luôn đường về nhà, rồi sau đó được ba của Chii-chan thu nhận và bên cạnh Chii-chan cho đến khi trưởng thành.

Louis cảm thấy tình huống này rất có thể xảy ra. Nhưng lúc này, anh không tiện hỏi Juli về những chuyện đã qua. Cậu đã buồn lắm rồi, anh không muốn làm cậu thêm nhiều phiền muộn.

Louis ôm chú sóc nhỏ vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của cậu: "Juli-chan, buồn thì cứ khóc đi. Tôi sẽ không nói cho Chii-chan biết đâu."

Louis đúng là người đàn ông vừa dịu dàng vừa ân cần mà!

"Tôi rất nhớ ba mẹ và cảm thấy có lỗi với họ!"

"Không sao đâu. Tôi tin rằng mọi ba mẹ trên đời này đều có tấm lòng yêu thương và bao dung, chắc chắn họ sẽ tha thứ cho những lỗi lầm của con cái mình." Louis ôm sóc nhỏ ngồi xuống thảm, đặt cậu ở trên đùi, dịu dàng vuốt ve bộ lông xám của cậu để an ủi.

Hayakawa Kazuya cũng dứt khoát nằm trên đùi anh, giọng nghẹn ngào: "Nhưng bọn họ thương tôi lắm, không tìm thấy tôi, chắc chắn họ sẽ rất đau lòng. Đều là lỗi của tôi hết, tôi thật sự thấy áy náy lắm, và nhớ họ rất nhiều."

Tôi còn muốn trở về nhà nữa!

Nhưng Hayakawa Kazuya không thể thốt ra lời đó.

Suy cho cùng, Hayakawa Kazuya cũng chỉ một cậu nhóc choai choai, chưa đủ trưởng thành. Dù ngoại hình cậu có thô kệch hay cứng cỏi thế nào nhưng nội tâm chưa từng trải qua sóng gió thì vẫn còn mỏng manh và dễ bị cảm thấy tổn thương.

Ánh mắt của Louis dần trở nên xa xăm, rồi cứ nhìn đinh ninh vào một chỗ: "Xin lỗi vì tôi không thể hiểu được cảm xúc của Juli-chan nhé. Bởi vì tôi là đứa trẻ bị ba mẹ bỏ rơi. Tôi không biết bọn họ đã nghĩ gì khi làm việc này, cũng không biết bọn họ có thương yêu tôi hay không."

"Louis-kun?!" Hayakawa Kazuya ngẩng đầu nhìn lên, giờ cậu mới ngờ ngợ nhớ ra rằng Louis không phải là con ruột của nhà Asahina, mà là đứa trẻ được Asahina Miwa nhận về nuôi. Bởi vậy, cậu chợt cảm thấy hối hận, cậu không nên bộc lộ cảm xúc tiêu cực ở trước mặt Louis, càng không nên nhắc đến ba mẹ.

Louis là người vô cùng dịu dàng. Dù biết rằng trong mối quan hệ giữa con người với nhau, điều quan trọng nhất là không phải là huyết thống mà là tình cảm. Nhưng sâu thẳm trong tim, chẳng lẽ anh thật sự chưa từng khao khát tình yêu từ ba mẹ ruột của mình sao?

"Louis-kun. . ."

Louis mỉm cười dịu dàng như nước, nhưng trong ánh mắt lại thoáng qua tia do dự: "Tôi vô cùng ngưỡng mộ Juli-chan nha, vì cậu đã từng được ba mẹ ruột yêu thương và bảo bọc như vậy."

"Louis-kun. . ."

"Nhưng mà tôi vẫn cảm thấy bản thân thật may mắn. Dù mất đi ba mẹ ruột, nhưng tôi vẫn còn có một người mẹ đáng yêu và tốt bụng, và còn có rất nhiều anh em trong gia đình này." Louis bất ngờ bế Juli lên, áp chú sóc nhỏ vào má mình: "Và tất nhiên, còn có Juli-chan đáng yêu này nữa."

Cả người Hayakawa Kazuya liền cứng đờ, ngay lúc này cậu đang áp sát vào mặt Louis. Mùi hương tóc nhè nhẹ thanh khiết bao quanh cánh mũi cậu, làn da trắng mịn như tuyết không chút tì vết, cùng với đôi mắt tím nhạt lấp lánh như thạch ngọc ngâm trong dòng suối. Mọi thứ đều khiến tim cậu đập loạn xạ cả lên. Đột nhiên, mọi suy nghĩ trong đầu cậu như bị đóng băng.

"Buông tôi ra!"

Hayakawa Kazuya bỗng dưng giãy lên. Louis nhất thời không kịp phòng bị, liền buông lỏng tay, để cậu nhảy xuống đất.

"Juli-chan?!" Louis bối rối.

Hayakawa Kazuya nhảy lên tủ đầu giường, cậu tiếp tục ăn cơm, không thèm ngẩng đầu lên mà nói: "Thôi được rồi, Louis-kun. Anh cũng nên rời khỏi phòng của Chii-chan đi. Tôi không muốn cô ấy trở về mà lại thấy một người đàn ông trong phòng đâu. Dù tôi và anh đều là người bảo vệ cho cô ấy, nhưng bây giờ là buổi tối, là một người đàn ông có thể đe doạ đến sự an toàn của Chii-chan, thì sự hiện diện của anh ở đây vẫn là một mối nguy hiểm."

Trong nháy mắt, sóc nhỏ đã lấy lại sự lãnh diễm cao quý, như thể người khóc lóc vì nhớ ba mẹ khi nãy không phải là mình.

". . . ." Louis cảm thấy có chút bối rối lẫn bất lực, anh cũng không biết nói gì thêm. Nghĩ ngợi một lúc, anh quyết định sẽ không làm phiền cậu nữa: "Được rồi, sáng mai tôi sẽ quay lại dọn dẹp chén đĩa."

Cánh cửa phòng khép lại. Hayakawa Kazuya thở dài, cả người như kiệt sức mà nằm bẹp trên tủ đầu giường.

"Thật là không thể chịu nổi mà. Làm cái giống gì mà một tên đàn ông lại có thể đẹp trai như vậy chứ? Tất nhiên là vẫn kém hơn mình một xíu. Khụ khụ, mình cũng là trai đẹp mà. Nhưng khí chất giữa mình và Louis có chút khác biệt. . ."

Hayakawa Kazuya lẩm bẩm một hồi, rồi không biết từ lúc nào mà đã ngủ thiếp đi.

Khi Ema trở về, liền thấy sóc nhỏ ngủ ở trên tủ đầu giường. Cô ôm lấy sóc nhỏ đem cậu đặt lên giường ngủ, cẩn thận đắp chăn người cậu. Trong giấc mộng, sóc nhỏ không ngừng nói mớ: "Yêu nghiệt! Yêu nghiệt!" 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro