Chương 16 Môi sư phụ... đẹp quá

Lục Thanh Tắc cẩn thận ấn xuống.

Ngón tay trắng nõn như ngọc kia nhìn qua gầy yếu, nhưng lực rơi xuống lại không nhẹ, không nhanh không chậm, từ bắp chân đến đầu gối, thủ pháp thành thạo.

Ninh Quyện vừa cảm thấy thoải mái, lại vừa bị tra tấn và bối rối, quả là như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Lục Thanh Tắc theo bên cạnh ông nội khi còn nhỏ, ông thường xuyên bị đau lưng và đau chân nên y đã học cách ấn và tập luyện kỹ thuật này, ngẩng đầu lên hỏi: "Thoải mái hơn chưa?"

Từ góc độ này nhìn lên quả thực có chút nguy hiểm, Ninh Quyện xấu hổ đến rụt lại trên sập, im lặng gật đầu.

Nhìn thấy bạo quân tương lai trong nguyên tác đánh nhân vật chính chạy toán loạn, giết người không chớp mắt trông đáng thương, như một nàng dâu nhỏ, Lục Thanh Tắc nhịn không được ý xấu mà trêu chọc hắn: "Trốn cái gì, cho ta xem, ta còn có thể cười ngươi hay sao."

Cái gì mà cười hay không cười?

Tai Ninh Quyện nóng lên, tức giận nói: "Sư phụ!"

Lục Thanh Tắc ung dung đứng dậy, cầm lấy quần áo sạch sẽ ngoài bình phong đưa đến cho Ninh Quyện: "Tự mình mặc đi."

Nói xong, nhàn nhã rời đi.

Ninh Quyện ngồi tại chỗ, hít sâu một hơi.

Cho đến khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, các cơ bắp căng thẳng khắp toàn thân hắn mới từ từ thả lỏng, vẻ lúng túng trên mặt cũng dần biến mất, sau khi Lục Thanh Tắc rời đi mọi cảm xúc đều biến mất, giống như không còn lý do để tồn tại.

Ninh Quyện tự mình thay quần áo xong, ra khỏi sương phòng.

Thị vệ canh giữ bên ngoài cúi đầu: "Bệ hạ, Lục đại nhân đang chờ ngài ở thư phòng."

Ninh Quyện nhàn nhạt ừ một tiếng, bước nhanh về phía thư phòng.

Trong lúc chờ đợi Ninh Quyện, Lục Thanh Tắc pha một bình trà.

Đây là trà Minh Tiền* được tiến cống năm nay, màu sắc xanh ngọc, thơm dịu và tinh khiết, Ninh Quyện thỉnh thoảng phái người mang đồ tới, năm ngoái còn chưa uống xong.
*明前茶 là loại trà được hái trước tiết Thanh minh, hình như còn gọi là trà Long Tĩnh á, chi tiết ở đây nhe: https://baike.baidu.com/item/%E6%98%8E%E5%89%8D%E8%8C%B6/5043110

Không lâu sau, Ninh Quyện liền tới, y ngẩng đầu cười nhìn qua, lời vừa đến miệng, lại hơi khựng lại một chút.

Thiếu niên bước vào phòng với tư thế thẳng đứng, thay một chiếc áo choàng cổ tròn màu xanh sapphire bắt mắt, tôn lên khuôn mặt tuấn tú, khí thế cao quý bức người, che đi sự ngây ngô còn sót lại, mang đến cái nhìn thoáng qua về phong thái sau này.

Một giây trước trên mặt là lạnh nhạt người sống chớ gần, nhưng giây tiếp theo lại mỉm cười, chậm chạp bước tới: "Sư phụ đang muốn kiểm tra bài tập về nhà của ta sao?"

Lục Thanh Tắc lấy lại tinh thần, gật đầu: "Ngồi đi."

Ninh Quyện liền ngoan ngoãn ngồi xuống.

Trong quá trình ôn bài, Ninh Quyện trước sau như một mà trả lời trôi chảy, thấy Lục Thanh Tắc mỉm cười, nhân cơ hội này nói ra mục đích thật sự của chuyến đi: "Sư phụ, hai ngày nữa là Đoan Ngọ, người có thể ở lại trong cung với ta thêm vài ngày có được không?"

Đoan Ngọ những năm trước, Lục Thanh Tắc hoặc là bệnh cũ tái phát, hoặc là phong hàn ôm bệnh, không may vắng mặt, cũng không thể tiến cung cùng Ninh Quyện.

Tiểu hoàng đế một mình ở trong cung trải qua ngày Tết náo nhiệt như vậy, trong lòng chắc hẳn rất cô quạnh.

Lục Thanh Tắc suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu đồng ý.

Ninh Quyện nhìn nốt ruồi lệ bên khóe mắt y, đột nhiên vô cùng mong đợi Đoan Ngọ năm nay.

Vào ngày Đoan Ngọ, sáng sớm tinh mơ, Lục Thanh Tắc gian nan từ trên giường đứng dậy, khoác lên mình bộ triều phục chỉ mặc được vài lần.

Nếu không lấy bộ quần áo này ra, y gần như quên mất mình nhiều ít cũng là một quan to nhất phẩm.

Mặc dù đó chỉ là một cái chức suông.

Việc mặc triều phục rất rắc rối, phải cần Trần Tiểu Đao giúp đỡ.

Sau khi mặc xong, Trần Tiểu Đao lùi lại hai bước, nhìn từ trên xuống dưới, khen ngợi: "Công tử, bộ quần áo này rất hợp với ngài! Ngài mặc đồ màu đỏ trông rất đẹp mắt, trở lại có thể nhờ thợ may may thêm vài bộ trang phục màu đỏ được không?"

"Đừng!" Lục Thanh Tắc nhất quyết từ chối, "Quá chói mắt."

Trần Tiểu Đao hì hì cười, không nói gì thêm.

Dù sau bệ hạ nhìn thấy, nhất định cũng cảm thấy công tử mặc màu đỏ rất đẹp, sẽ bảo người đưa tới.

Trong Tử Cấm Thành đã được trang trí từ sớm, bên ngoài cửa cung đều đặt đầy cây xương bồ và ngải cứu, xe ngựa đậu đầy ngoài cung thành, các quan viên trò chuyện với nhau, cãi cọ ồn ào một vùng.

Đến nơi, Trần Tiểu Đao đang ngó trái ngó phải tìm chỗ đậu xe thì nghe thấy một tiếng ho nhẹ, vị thống lĩnh cấm quân mà nó quen biết kia hôm nay đang trực, mắt nhìn thẳng chỉ vào một chỗ trống.

Trần Tiểu Đao khấp khởi nói: "Đa tạ đa tạ, chút nữa cùng nhau uống rượu đi."

Một đóa hoa giao tiếp.

Lục Thanh Tắc ngồi trong xe ngựa, ngắm nghía mặt nạ, mỉm cười rồi đeo mặt nạ lên.

Địa vị trong triều của Lục Thanh Tắc có chút đặc biệt - nói đến thực quyền, trước mắt không có, nhưng nói về thanh danh thì lại rất lớn.

Bất kể là lần đăng khoa lúc trước, can gián Yêm Đảng khi mọi người đều im lặng, hay là kiên trì dạy học cho ấu đế, lén lút tấn phong bệ hạ thượng triều, đều khiến rất nhiều quan viên kính phục.

Mặc dù nhiều người cảm thấy y không có đầu óc, đọc sách đến đần độn, mới dám khiêu khích Vệ Hạc Vinh.

Nhưng bất kể là ngưỡng mộ hay phào phúng, quả thực không ai không biết về vị đại đế sư đã nuôi dưỡng ấu đế này, nghe nói Thiếu Đế cũng rất kính trọng và tin tưởng y, mối quan hệ thầy trò rất tốt, cũng là một câu chuyện hay.

Chỉ là thân thể Lục Thanh Tắc không tốt, rất ít người nhìn thấy y.

Xe ngựa Lục phủ vừa đến, mọi người đều sôi nổi nhìn qua, nhìn chằm chằm vào xe ngựa, muốn một lần nhìn thấy vị đế sư trong truyền thuyết này.

Bàn tay vén rèm rất trắng, nhợt nhạt ốm yếu, gần như trong suốt.

Quả nhiên là thân thể không tốt.

Đây là suy nghĩ đầu tiên của mọi người.

Trần Tiểu Đao nhanh chóng đỡ thanh niên trong xe xuống, trên bộ triều phục màu đỏ có thêu hạc trắng, eo đeo ngọc bội, thân hình tuy gầy yếu, nhưng dáng đi lại rất vững vàng, đứng thẳng, thật sự giống như hạc trắng trên bổ tử, đứng yên như hạc, phong thái như trăng, dù chỉ là một hình bóng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được thần thanh cốt tú*, khiến người ta không khỏi mong chờ.
*Thần thanh cốt tú (神清骨秀) thần thái cốt cách khí chất thanh tú, dùng để tả người có phong thái ngay thẳng, trang nghiêm và xinh đẹp.

Nhưng khi quay mặt lại, trên khuôn mặt đó lại đeo một chiếc mặt nạ bạc lạnh như băng.

Nghe nói vì để bảo vệ bệ hạ, vô tình bị hủy dung, diện mạo trở nên dữ tợn và xấu xí nên bệ hạ cho phép y được đeo mặt nạ trước mặt vua.

Mọi người nghĩ tới đây mới muộn màng nhận ra, không khỏi cảm thấy có chút đáng tiếc.

Không thể nói được mùi vị cụ thể, trong đầu hết lần này đến lần khác chỉ hiện lên ba chữ: Đáng tiếc.

?

Sao lại có một đám người tụ tập ở nơi này.

Lục Thanh Tắc vô thức chạm vào mặt nạ, xác nhận mặt nạ đã được đeo, sau đó nhìn xung quanh, muốn xem mọi người đang nhìn cái gì.

Một đám quan viên: "..."

Bầu không khí im lặng vừa rồi lại sôi động trở lại, mọi người tiếp tục cười nói như chưa có chuyện gì xảy ra rồi đi vào trong cung.

Lục Thanh Tắc dặn dò Trần Tiểu Đao trở về ngủ bù cho tốt, đồng thời tới chào hỏi quan viên hàn huyên vài câu, nhưng vừa mới đi được hai bước, đã bị một người tới trước mặt cản lại, nhìn chiếc mặt nạ trên mặt y, hừ một tiếng.

Lục Thanh Tắc liếc nhìn hắn: "Trình đại nhân, có chuyện gì sao?"

Trình Văn Ngang Trình đại nhân này lúc trước là người đầu tiên báo cho y tin tức Thục Vương, mấy năm nay bất cứ khi nào có cơ hội liền sẽ xuất hiện trước mặt y.

Chỉ cần gặp được, cần thiết sẽ nhảy qua, hôm nay tỏ vẻ "Ta phụ trách bản vẽ rất quan trọng", ngay mai lại đắc ý "Ta được Thượng Thư đại nhân tán thưởng", khiến Lục Thanh Tắc vô cùng hoài nghi hắn có phải mới tốt nghiệp tiểu học hay không.

Khi y nhận được hoa hồng nhỏ ở nhà trẻ, đã không còn muốn khoe khoang như vậy nữa.

Trình Văn Ngang hắng giọng, đang muốn làm một màn ngẫu hứng khoe khoang, còn chưa kịp nói, Lục Thanh Tắc đã nhẹ giọng nói: "Gà lôi trắng trên triều phục của ngươi cũng rất đẹp, nó còn lớn hơn cả hạc trắng của ta."

Hạc trắng nhất phẩm, gà lôi trắng ngũ phẩm.

Trình Văn Ngang: "..."

Một câu nháy mắt hạ gục.

Các quan viên gần đó đang chuẩn bị xem náo nhiệt bả vai run lên, im lặng rời đi.

Trình Văn Ngang nghẹn lại vài giây, tiếp tục vô năng phẫn nộ, lời nói có chút không cẩn thận: "Chức suông thì có tác dụng gì, có thể so sánh được với võ quốc công sao!"

Võ quốc công?

Lục Thanh Tắc cảm thấy quen tai, đang suy nghĩ thì giọng nói Trường Thuận từ bên cạnh truyền đến: "Trình đại nhân, Đoan Ngọ năm nay, võ quốc công cũng đóng quân ở Mạc Bắc không trở về, nghe nói ngài và võ quốc công có quan hệ thân thích cách nhau ba mươi hai phòng, nhà ta cũng rất vinh dự, suy cho cùng nhà ta vốn họ Trình, nói không chừng chỉ cách ngươi có hai mươi ba phòng thôi!"

Giọng điệu không âm không dương này nghe có vẻ thật sự hại tai, một vài quan viên gần đó đi ngang qua đều nhịn cười.

Trình Văn Ngang nhịn không được nữa, nổi giận đùng đùng quay người rời đi.

Lục Thanh Tắc buồn cười: "Trường Thuận, sức lực ở miệng ngươi rất tốt."

Trường Thuận cười tủm tỉm đi đến bên cạnh Lục Thanh Tắc: "Bệ hạ từ tối hôm qua đã nghĩ tới ngài, phái nô tài tới đón ngài."

Lục Thanh Tắc cũng không ngạc nhiên mấy, gật đầu, đi theo Trường Thuận.

Trường Thuận cũng có thể coi là người già đi theo bên cạnh Ninh Quyện, bây giờ phẩm cấp không thấp, rất nhiều đại thần nhìn thấy đều phải cung kính gọi một tiếng Trường Thuận công công, nhưng ở trước mặt Lục Thanh Tắc vẫn rất khiêm tốn: "Lục đại nhân, có muốn nói cho bệ hạ hay không?"

Ý chỉ đến chuyện của Trình Văn Ngang.

Lục Thanh Tắc mỉm cười: "Không cần."

Mặc dù Trình Văn Ngang suốt ngày chua chát lảm nhảm, một hai phải so sánh với hắn, nhưng cũng không phải xấu, lúc nhàn rỗi cũng khá thú vị.

Trường Thuận vốn nên nói cho tiểu hoàng đế, nhưng lấy trực giác và kinh nghiệm nhiều năm lăn lê bò lết trong thâm cung của mình, luôn cảm thấy sau khi nói với tiểu hoàng đế, sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng.

Vì vậy lựa chọn nghe theo Lục Thanh Tắc.

...Dù sao thì bệ hạ cũng nghe lời Lục đại nhân.

Hắn lo lắng nghĩ.

Lục Thanh Tắc còn đang suy nghĩ về võ quốc công, mãi cho đến Càn Thanh cung, cũng không nhớ nhiều tới vai trò của võ quốc công trong nguyên tác, sợ rằng do y xem sót, chỉ có thể cầu cứu: "Trường Thuận, ngươi có bao nhiêu hiểu biết đối với võ quốc công?"

Nhắc tới võ quốc công, giọng điệu Trường Thuận không khỏi mang theo vài phần ngưỡng mộ: "Võ quốc công là vị tướng quân dũng mãnh nhất của Đại Tề ta, có Sử đại tướng quân ở đây, Thát Đát (Tatar) và Ngõa Lạt (Oirat) chỉ có thể thành thật cúi đầu xưng thần! Bất quá lão tướng quân đã nhiều năm không về kinh, nô tài trước kia nghe nói, có vẻ bởi vì..."

Lời còn chưa dứt, giọng nói trong trẻo của thiếu niên từ bên cạnh cắt ngang: "Sư phụ muốn biết chuyện của võ quốc công, hỏi trẫm chẳng phải tốt hơn sao?"

Lục Thanh Tắc còn chưa tới, Ninh Quyện đã chạy ra ngoài Càn Thanh cung háo hức mong chờ.

Nhìn thấy Lục Thanh Tắc một thân áo choàng màu đỏ, đôi mắt hắn sáng lên, gần như có thể tưởng tượng ra sau khi tháo mặt nạ xuống, chiếc áo choàng màu đỏ này sẽ khiến khuôn mặt đó tươi sáng như thế nào.

Lục Thanh Tắc ngẩng đầu, cũng nhìn thấy vị hoàng đế trẻ tuổi mặc miện phục* thập nhị chương văn**.

*Miện phục (冕服) chủ yếu gồm "quan" (冠, vương miện), "thượng y"(上衣, áo khoác, thường là màu đen), "hạ thường" (下裳, váy dưới, màu đỏ nhạt), cũng như các thành phần pha phụ kiện khác. Được sử dụng làm lễ phục cấp cao nhất cho vua, hoàng tử và những người khác.
**Mười hai chương văn (十二章纹) là biểu tượng cấp bậc trang phục trong thời đại đế chế Trung Quốc, được vẽ và thêu trên áo choàng của hoàng đế và các quan chức cấp cao. Chi tiết ở đây nhe: https://baike.baidu.com/item/%E5%8D%81%E4%BA%8C%E7%AB%A0%E7%BA%B9/1725421

Sức khỏe y quá kém, mấy năm nay đều được miễn thượng triều, khi tiến cung y chỉ thấy Ninh Quyện mặc thường phục, bộ dáng mặc miện phục này của Ninh Quyện vẫn là hiếm thấy, nhìn qua đã có vài phần dáng vẻ uy nghiêm và cao quý của một đế vương.

Lục Thanh Tắc mỉm cười, hai mắt đánh giá.

Ninh Quyện bất giác thẳng lưng lên.

Người thường cũng không dám nhìn thẳng vào hoàng đế, huống chi là nhìn từ trên xuống dưới, nhưng ánh mắt của Lục Thanh Tắc luôn khiến hắn có chút khẩn trương.

Một lát sau, Lục Thanh Tắc nhếch môi nói: "Vậy làm phiền bệ hạ giải thích nghi hoặc."

Phần còn lại trên mặt y đều bị che lại bởi mặt nạ, chỉ có đôi môi lộ ra đặc biệt dễ thấy.

Ánh mắt Ninh Quyện không tự chủ được rơi vào đôi môi hơi nhếch lên, đỏ như hoa đào mùa xuân.

Bàn tay giấu dưới ống tay áo rộng cuộn tròn, Ninh Quyện hoảng hốt.

Sao trước kia không để ý tới, môi sư phụ... đẹp quá.

---------(@ttradaosatac)
Bổ tử:

Gà lôi trắng

Mười hai chương văn:

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro