Edit: Yeon
-
Lục Thanh Tắc muốn nói lại thôi, nhìn Ninh Quyện chậm rãi gặm nửa cái bánh y đã ăn.
Thật sự đói?
Vậy cũng không thể ăn đồ thừa của y.
Nhưng Ninh Quyện cắn cũng đã cắn rồi, Lục Thanh Tắc không thể giật lại, chỉ có thể đưa túi nước qua, sợ đứa trẻ ăn quá nhanh sẽ bị nghẹn: “...Uống chút nước nhé?”
Ninh Quyện nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, nhận lấy uống một ngụm nước, chỉ trong vài câu đã giải thích được tình huống bên trong sơn động.
Trong sơn động ẩm ướt và lạnh lẽo, còn có nguy cơ sụp đổ, bên trong có người bị nhiễm dịch và những người bệnh khác, tuyệt đối không thể để những nạn dân này tiếp tục ở lại lâu hơn.
Nạn dân đang lẩn trốn chắc chắn là còn hơn thế nữa, đám rác rưởi đó của Giang Hữu phải được giải quyết càng sớm càng tốt, mới có thể kiểm soát thiên tai một cách hiệu quả.
Bất quá… tại sao vừa nghe đến quan binh nhóm nạn dân đó lại sợ hãi như vậy?
Cửa sơn động vang lên một tiếng sột soạt, thiếu nữ được mọi người bảo vệ trước đó bước ra khỏi sơn động, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lục Thanh Tắc và Ninh Quyện trong đám người.
Hai người này quá bắt mắt.
Phảng phất trời sinh như mặt trăng được ôm lấy bởi những vì sao, có thể thu hút sự chú ý của mọi người, chỉ bằng khí chất, liền biết không phải là người bình thường.
Rốt cuộc là ai?
Có lẽ vị thiếu niên đó không phải là khâm sai, làm gì có khâm sai nào trẻ tuổi như vậy.
Nhìn nhóm người bên ngoài này đều được trang bị đao… Lẽ nào là thổ phỉ?
Thiếu nữ âm thầm cân nhắc trong lòng, khàn khàn nói: “Điều kiện ngươi vừa nhắc tới, cần chúng ta làm gì?”
Lục Thanh Tắc vừa từ trong miệng Ninh Quyện biết được thiếu nữ này là người dẫn đầu của nạn dân, thái độ rất ôn hòa: “Yên tâm, chúng ta không cần các ngươi phải trả bất cứ giá nào.”
Giọng y êm dịu, có thể khiến người ta buông bỏ cảnh giác, thiếu nữ sửng sốt một chút, do dự gật đầu: “Đa tạ lương khô của các ngươi, lâu lắm rồi mọi người mới được ăn no.”
Ninh Quyện đột nhiên xen vào cuộc trò chuyện: “Tại sao các ngươi lại trốn ở đây?”
Thà ở lại đây cũng không muốn đến chùa Linh Sơn do quan phủ an bài sao? Chùa Linh Sơn dù có tệ đến đâu, vẫn có quan phủ cứu tế lương thực và thuốc thang để cứu chữa, ở đây ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn có người bệnh nhiễm dịch, đến cả dược liệu cũng không có.
Sắc mặt thiếu nữ hơi thay đổi, giọng nói trầm xuống: “Chúng ta nghe nói, nạn dân bị bắt tới chùa Linh Sơn, sẽ vô cớ biến mất.”
Mí mắt của những người gần đó đều giật giật.
Cái gì gọi là, sẽ biến mất?
Thiếu nữ hít một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi mang theo hận ý thấu xương: “Nghe giọng của các ngươi, hẳn là đều không phải nhân sĩ của Giang Hữu, chẳng trách một chút cũng không hiểu tác phong của họ Phan, ta thì cũng không ngạc nhiên với những gì tên cẩu quan đó đã làm.”
Trần Khoa nhịn không được nói: “Nhưng triều đình mỗi năm đều cử người…”
“Triều đình?” Thiếu nữ chế nhạo, “ Tiên hoàng khi tại vị không quan tâm, tân hoàng sau khi kế vị còn có thể quản được sao, đến bây giờ triều đình cũng không có động tĩnh, ta đoán vị tân hoàng đó vẫn bị gian nịnh* che giấu, không biết Giang Hữu đã xảy ra chuyện gì, còn làm được cái gì!”
*người ton hót gian dối
Lời nói bất kính như vậy, còn nói ra trước mặt Ninh Quyện, trên trán thái y già lại toát mồ hôi lạnh, lưng gần như ướt đẫm, đổ mồ hôi vì cô nương này, giọng nói run run: “Cô nương cẩn thận lời nói, cẩn thận lời nói!”
Bị mắng trực tiếp, Ninh Quyện vẫn không có biểu tình: “Tôn Nhị, dẫn người giúp di dời nạn dân đi.”
Người ngoài nói gì về hắn, với hắn mà nói cũng không ảnh hưởng.
Ám vệ nhận lệnh theo thiếu nữ cùng nhau rời đi, điều vài người, che miệng mũi lại, xoay người vào sơn động, giúp di chuyển những người bệnh không thể cử động.
Ngoài Cẩm Y Vệ đầu tiên đến Giang Hữu tìm người, cùng với ba mươi ám vệ đã giải tán, còn có mười mấy tên Cẩm Y Vệ ở Giang Hữu đến tìm thế tử nhỏ.
Trước khi đến Giang Hữu, hắn đã ra lệnh cho nhóm người này chuẩn bị nơi tốt.
Trước khi giải quyết đám người Phan Kính Dân, ít nhất có thể cho nhóm nạn dân nơi che mưa chắn gió, đồ ăn nóng hổi và được chữa bệnh.
Thiếu nữ im lặng một lúc, trịnh trọng nói: “Ta tên là Vu Lưu Nguyệt, ân tình của hai vị, ta tất khắc cốt ghi tâm.”
“Gì mà ân tình hay không, đây là điều chúng ta nên làm.”
Lục Thanh Tắc nhìn người bệnh đang được khiêng ra, trong lòng cũng không dễ chịu, lắc đầu nói: “Hộ vệ sẽ đưa các ngươi đến nơi được sắp xếp, Trần đại phu cũng sẽ đi theo, chúng ta còn có việc phải làm nên đi trước.”
Quay đầu lại, y và Ninh Quyện nhìn nhau, thấp giọng nói: “Bây giờ đến chùa Linh Sơn đi.”
Ninh Quyện gật đầu.
Hai người cùng nhau đi ra ngoài, trên đường đi Ninh Quyện vẫn im lặng.
Lục Thanh Tắc nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn cần phải an ủi đứa nhỏ, lên ngựa, nghiêng đầu thấp giọng nói: “Vu cô nương cũng không biết tình hình, đừng để lời nàng vừa nói trong lòng. Lần này giải quyết chuyện của Giang Hữu, sau khi chiếm được lòng dân, dù triều đình hay là nhân dân, đều sẽ biết rằng ngươi không phải là người dễ bị người khác chi phối, cũng càng có nhiều người ủng hộ ngươi.”
Ninh Quyện kỳ thực cũng không để ý, nhưng vừa được Lục Thanh Tắc an ủi, tâm tư liền trở nên năng động hơn, hàng mi dài chớp chớp, trong mắt lộ ra vài phần ủy khuất: “Ừm.”
Giọng mũi vang lên, nghe như có thứ gì đó, nhân tiện duỗi tay ra, ôm lấy eo Lục Thanh Tắc, hơi thở nóng hổi của thiếu niên cũng phả vào ngực, đầu nhẹ nhàng chạm vào vai y: “Rất khó chịu, sư phụ để ta ôm một lát.”
Lục Thanh Tắc: “...Ôm ôm ôm.”
Đứa nhỏ này sao lại thích dán vào mình đến vậy chứ.
Trước đây mỗi lần ôm như vậy, tay đều bị đánh ra.
Khóe miệng Ninh Quyện cong lên.
Ăn mềm không ăn cứng nha, sư phụ thật đáng yêu.
Chùa Linh Sơn thực ra cách đây cũng không xa lắm, chưa đến một canh giờ đã có thể mơ hồ nhìn thấy, là một ngôi chùa cổ nằm trên lưng chừng núi, trước đây rất phồn thịnh, chiếm một vùng rộng lớn, đỉnh núi này thuộc về chùa Linh Sơn, tuy nhiên Sùng An Đế hết lòng tin theo Đạo giáo nên khi ông ta tại vị, Đạo giáo lấn át Phật giáo, ngôi chùa này đã dần suy tàn, hương khói cũng chưa bao giờ dồi dào.
Lũ lụt lan tràn khắp nơi, nhấn chìm các vùng trũng dọc sông, lũ lụt ở khu vực phủ Tập An đặc biệt nghiêm trọng nên Phan Kính Dân đã trưng dụng ngôi chùa này, dùng để thu xếp nạn dân.
Khi ngựa phóng đến gần chùa Linh Sơn, Lục Thanh Tắc ngửi thấy một bầu không khí khác lạ.
Một đám quan binh bao vây ngoài chùa Linh Sơn, mặc giáp và đeo đao bên hông, ngoài ngôi chùa nhỏ có hàng chục dân thường tương đối cường tráng, cùng với một vài hòa thượng đầu trọc, mọi người cầm gậy gộc, canh giữ cửa chùa, cầm đầu là một thiếu niên gầy yếu thanh tú, sắc mặt căng thẳng.
Hai bên đối đầu nhau, nhưng liếc mắt một cái là có thể nhìn ra sự chênh lệch về sức mạnh.
Ninh Quyện nheo mắt lại, dùng tay ra hiệu, ý bảo ám vệ phân tán ra, nhưng tạm thời đừng hành động hấp tấp.
Trước hết nghe xem đây là đang làm gì.
Quan binh dẫn đầu giơ đao, gầm lên với đám bình dân này: “To gan, dám ngăn cản quân gia* làm việc!”
*kính ngữ dành cho binh lính thời cổ đại.
Hòa thượng trẻ đứng cạnh thiếu niên gầy yếu với vẻ mặt tức giận: “Các ngươi dăm ba bữa lại đến chùa đưa người bệnh đi, trừ khi nói rõ tung tích của những thí chủ đó, nếu không hôm nay đừng nghĩ đến việc tiến vào chùa Linh Sơn này!”
Lục Thanh Tắc hừ nhẹ một tiếng.
Chỉ sợ những gì Vu Lưu Nguyệt nói là sự thật.
Với hành vi của Phan Kính Dân, lũ lụt hắn ta lo liệu không được, người bệnh hắn ta cũng không muốn chữa trị.
Hắn ta muốn giảm bớt sức ảnh hưởng của chuyện này, ngăn cản dịch bệnh khuếch tán, không ảnh hưởng đến mũ quan và chính tích của mình, vậy hắn ta sẽ làm gì, những người bị đưa đi đó sẽ có kết cục gì?
Mọi người có mặt suy nghĩ rất nhanh, đáy lòng bỗng thấy lạnh đi.
“Tìm chết.” Quan binh dẫn đầu mất kiên nhẫn, sắc mặt trầm xuống: “Bắt đám điêu dân này lại, hôm nay giết gà dọa khỉ, xem ai còn dám phản đối!”
Hắn ta nói xong, đáy mắt Ninh Quyện xẹt qua một tia sắc lạnh, nói ra bốn chữ: “Giữ lại một người sống.”
Ám vệ đã sớm ngồi canh ở vị trí tốt nhất, tuân lệnh lập tức rút đao ra khỏi vỏ, vọt lên.
Đám quan binh không ngờ gần đó còn có người mai phục, hơn nữa đều mang theo đao, trông kỹ năng có vẻ không tầm thường, lập tức hoảng sợ, ồn ào: “Phản rồi phản rồi, các ngươi đám điêu dân này, dám tư thông với thổ phỉ! Sau khi ta trở về báo cáo, diệt sạch cả ổ các ngươi!”
Quan binh dẫn đầu ngoài miệng ồn ào, thế nhưng công phu cũng không tồi, vung lên hai thanh cự chùy, sức lực vô cùng lớn, có thể chiến đấu qua lại với ám vệ võ công cao cường.
Ninh Quyện ngồi trên lưng ngựa, mặt không biểu tình nhìn một hồi, lập tức tháo cung sau lưng xuống, cài tên và kéo dây, hai thạch trường cung dần được kéo đến mức hoàn hảo, cụm mũi tên tỏa ra ánh sáng lạnh.
Ngay sau đó Lục Thanh Tắc nghe thấy dây cung “cạch” một tiếng, mũi tên “vù” bay ra ngoài.
Tiếp theo trong nháy mắt, mũi tên liên tiếp xuyên qua ba người, quan binh theo tiếng ngã xuống đất, bị ngựa kinh hãi dẫm qua.
Thiếu niên sắc mặt lạnh lùng, chậm rãi thu hồi động tác kéo cung, tay áo rộng rãi đầy gió, bị thổi bay phấp phới.
Lục Thanh Tắc xuống ngựa, đứng cách đó không xa, nhìn cảnh tượng này, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh một chút.
Ninh Quyện cụp mắt xuống: “Dọa đến sư phụ rồi sao?”
Lục Thanh Tắc lắc đầu.
Y chỉ là có chút kinh ngạc, Ninh Quyện lại có thể ngồi trên lưng ngựa, kéo hai thạch cường cung.
Đứa trẻ đầy lông bí mật tiến bộ, lực cánh tay mạnh mẽ như vậy.
Người đứng đầu đã chết, cho dù số người chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng binh lính còn lại cũng hoảng sợ.
Nhìn thấy có người ra tay, những người canh cửa đó cũng muốn tiến lên hỗ trợ, lại bị thiếu niên cầm đầu đưa tay ngăn cản, ra hiệu cho họ lùi lại, sau đó nhắm vào một đám ngựa đang hoảng loạn, đá lên một trường đao đẫm máu và cầm nó, bắt lấy dây cương xoay người lên ngựa, ba hoặc hai lần chế ngự con ngựa đó, cũng lao vào trong đám người hỗn chiến.
Võ nghệ thế nhưng cao cường đến bất ngờ.
Binh lính tan rã hỗn loạn sớm chết thành từng mảnh, mùi máu tanh tràn ra, khi chỉ còn lại một người cuối cùng, thiếu niên có võ nghệ hơn người cầm đao muốn đuổi theo, lại bị ám vệ ngăn lại.
Hắn ta ngẩn người, đáy mắt nghi hoặc, buông đao, khoa chân múa tay vài cử chỉ.
— Thế mà lại là một người câm.
Ninh Quyện cau mày nhìn thiếu niên đó.
Lục Thanh Tắc đúng lúc lên tiếng: “Hắn đang hỏi, vì sao không nhổ cỏ tận gốc, nghe nói Phan tuần phủ cũng ở phủ Tập An, để kẻ đó chạy trốn sẽ không tốt, chúng ta giết quan binh, sau khi bị quan phủ truy nã sẽ có thêm nhiều quan binh tới bao vây tấn công.”
Nhìn thấy có người có thể phiên dịch lời nói của mình, trong mắt thiếu niên đột nhiên có chút kinh ngạc cùng cảm động, dùng sức gật đầu.
Ninh Quyện không vội trả lời, kinh ngạc nhìn về phía Lục Thanh Tắc: “Sư phụ còn biết ngôn ngữ ký hiệu?”
“Hiểu được một chút.” Lục Thanh Tắc trả lời Ninh Quyện xong, nhìn thiếu niên, cười trấn an, “Đừng lo lắng, sợ chính là bọn họ không tới.”
Thiếu niên hoang mang, chần chừ một lúc, vẫn từ bỏ truy kích, sau khi ném đao xuống, bị mười mấy người vây quanh, lại có vẻ ngượng ngùng, làm một vài ngôn ngữ ký hiệu với hai người: Ta tên là Lâm Khê, đa tạ các ngươi giúp đỡ.
Lục Thanh Tắc dịch lại một chút, sau đó trả lời: “Không cần nói cảm ơn.”
Cần Lục Thanh Tắc phiên dịch liên tục có chút phiền toái.
Tuy rằng Ninh Quyện rất thích nghe Lục Thanh Tắc nói chuyện, nhưng hắn không thích Lục Thanh Tắc luôn nhìn chăm chú vào người khác, tầm mắt đảo quanh, lưu loát xoay người xuống ngựa, đi về phía tu sĩ ở cửa chùa.
Trước chùa nhuộm đầy máu, những tu sĩ đó không đành lòng đứng nhìn, chắp tay trước ngực, im lặng niệm kinh với vẻ mặt không đành lòng.
Hòa thượng đứng đầu râu tóc bạc trắng, thoạt nhìn hẳn là trụ trì của ngôi chùa này.
“Tình hình trong chùa thế nào rồi?”
Nghe được câu hỏi, các tu sĩ thất kinh mở mắt ra, nhờ có sự tương trợ của đám người Ninh Quyện nên họ vẫn chưa bố trí phòng vệ, thở dài nặng nề: “Trên núi có mấy vạn nạn dân, không thể ở trong nhà, chỉ có thể ngủ ở ngoài sân, nhiều người vì thế mà bị phong hàn…”
“Lúc đầu quan phủ vẫn sẽ đưa một số lương thực và dược liệu tới, nhưng dần dần không còn đưa nữa, chỉ phái người canh gác bên ngoài chùa, cách vài ngày lại đưa một nhóm người bị thương vì nhiễm phong hàn đi…”
Nghe sư trụ trì miêu tả, Lục Thanh Tắc cũng quen dần với cảm giác đau nhức khó chịu giữa hai chân, đi tới trước mặt Ninh Quyện: “Vào xem đi.”
Ninh Quyện ra lệnh cho mọi người đề phòng, sau đó từ trong ngực lấy khăn tay của mình ra, duỗi tay cẩn thận che miệng mũi lại cho Lục Thanh Tắc, lại che cho chính mình, mới đi vào trong chùa.
Những gì sư trụ trì nói đều đúng, có rất nhiều nạn dân trong chùa, đều nằm co ro trên sàn nhà lạnh băng, tình trạng tốt hơn vẫn có thể ngồi trên chiếu.
Đi sâu hơn vào bên trong, những người có thể ở lại trong nhà phần lớn là người già cùng phụ nữ và trẻ em, thậm chí cũng có không ít thai phụ.
Nhưng càng nhiều người chỉ có thể ngồi ngoài trời.
Đây là vào mùa mưa, bên ngoài nhiều người như vậy, người mắc mưa chỉ có thể ngủ trên sàn nhà, nếu may mắn hơn sẽ không bị cảm mạo, còn nếu không may… thì có thể bị quan binh mang đi xử lý.
Tu sĩ trong chùa đã cố gắng hết sức để cách ly người bệnh với những người khác, nhưng nơi này chỉ lớn như vậy, phải tiếp nhận nhiều người như thế, bệnh dịch vẫn không tránh khỏi lây lan, không ít tu sĩ tiếp xúc với nhiều người bệnh cũng bị nhiễm bệnh.
Từng đôi hoặc là kinh sợ, hoặc là tê dại, hoặc là im lặng nhìn họ với ánh mắt lo lắng, thỉnh thoảng còn nghe thấy những tiếng ho khan đang cố kìm nén, tựa hồ lo lắng giây tiếp theo sẽ bị lôi đi.
Ánh mắt Ninh Quyện tối sầm.
Lục Thanh Tắc im lặng nhắm mắt lại, siết chặt nắm đấm.
Ngay khi nhóm của Ninh Quyện đi vào chùa Linh Sơn, tiểu binh tự cho là đã trốn thoát cũng cưỡi ngựa chạy vào trong phủ Tập An, hoảng loạn báo cáo sự việc này.
Phan Kính Dân vốn dĩ sẽ không đích thân đến phủ Tập An, nhưng phủ Hồng Điều lại không bị ảnh hưởng, nạn dân đều bị ngăn lại ở ngoài thành, mắt không thấy tâm không phiền, hắn ta ở phủ đệ xa hoa, hưởng thụ sự hầu hạ của kiều thê mỹ thiếp không tốt sao? Ra ngoài chịu khổ hay gì.
Hắn ta đã ra lệnh giải quyết những người mắc bệnh đó, nhưng bệnh dịch vẫn chưa diệt tận gốc, nghĩ tới hoàng đế nhỏ đang ở Giang Chiết bên cạnh, liền có chút bất an.
Ngộ nhỡ để lộ tin tức gì không tốt, vấn đề này phải được giải quyết càng sớm càng tốt.
Vậy nên hắn ta đến thương lượng với tri phủ của phủ Tập An, làm thế nào để giải quyết đám phiền toái đó trong chùa Linh Sơn.
Ngoài Phan Kính Dân, tổng binh Giang Hữu và bố chính sử cũng có mặt.
Trên bàn bày đầy món ngon tinh xảo và xa xỉ, đều là nguyên liệu quý hiếm, các đại nhân cau mày liền sẽ bị thay thế, đằng sau tấm rèm châu là con hát ngồi, đánh đàn giúp vui cho bọn họ.
Một đám người mới vừa mồm năm miệng mười thảo luận đến “Chi bằng một ngọn lửa đốt sạch trong đêm, chỉ cần nói với bên ngoài là đã xảy ra hỏa hoạn”, liền có người cấp dưới hoảng sợ chạy tới: “Đại nhân, không xong rồi, điêu dân ở chùa Linh Sơn làm phản, cấu kết với mấy tên thổ phỉ, giết chết tất cả quan binh được phái đến!”
Phan Kính Dân vốn đã phiền lòng, nghe xong sắc mặt tối sầm: “Đám điêu dân này là muốn tạo phản, không để bản quan vào mắt!”
Tri phủ của phủ Tập An - Triệu Chính Đức cũng hoảng sợ, thấy sắc mặt hắn ta không vui, nịnh nọt rót một chén trà: “Phan đại nhân, bình tĩnh, một đám điêu dân, sao có thể xứng để ngài tức giận? Bất quá đám điêu dân này quả nhiên không an phận, phái người đến xem là đúng, cần phải giải quyết càng sớm càng tốt, không bằng đêm nay hạ quan phái người tới đốt sạch trong một ngọn lửa?”
“Đêm nay?” Phan Kính Dân khịt mũi một tiếng, “Ngu xuẩn, bọn họ dám giết tướng quan binh, nếu là đêm nay cũng có thể giết đến trong phủ của ngươi! Điều thêm năm trăm tinh binh tới cho bản quan, đi bộ, giải quyết được phiền toái này, buổi tối bản quan cũng có thể ngủ ngon!”
Bố chính sử Giang Hữu lắp bắp kinh hãi: “Ngài muốn đích thân tới đó sao?”
Phan Kính Dân nheo mắt: “Người nhiều như vậy, đương nhiên phải tận mắt chứng kiến mới yên tâm.”
“Nhưng trong chùa có rất nhiều người, chỉ mang theo năm trăm tinh binh… Có phải là quá ít không?”
Phan Kính Dân không quan để ý lắm: “Đối phó với một đám người già yếu bệnh tật thôi, đủ rồi.”
Gần vạn người chỉ giống như một con cừu non, bị hàng chục quan binh canh giữ không được phép ra vào, thậm chí cũng không dám đánh một cái rắm.
Một đám thường dân quê mùa, lấy đâu ra lá gan để phản kháng.
Tổng binh Giang Hữu đột nhiên nảy ra một ý tưởng: “Phan đại nhân, cũng có nạn dân nơi khác chưa được xử lý, nuôi lãng phí lương thực, không nuôi lại có thể muốn tạo phản, chi bằng bắt những tên thổ phỉ đó, tra tấn một phen, khiến chúng thừa nhận cấu kết với những nạn dân đó, đều là phản tặc, như vậy phần còn lại cũng có thể xử lý, chờ phản tặc bị tiêu diệt, còn có thể thêm một nét vào công trạng của ngài.”
Triệu Chính Đức và bố chính sử Giang Hữu trong lòng đều rít lên một tiếng, thầm nghĩ thật độc ác, trên mặt vẫn là nụ cười, không dám lên tiếng.
Phan Kính Dân nghe vậy, tâm tình tốt hơn một chút: “Không ngờ não lợn này của ngươi cũng có thể nghĩ ra chủ ý tốt như vậy, trở về sẽ cho ngươi thêm hai nét.”
Phan Kính Dân ở Giang hữu làm quan nhiều năm, không giỏi trị thủy và trị dịch, nhưng trị điêu dân thì lại rất giỏi, lập tức mang theo binh lính dưới quyền xuất phát, cùng với dầu dễ cháy và ngọn đuốc cung tên.
Phan Kính Dân đích thân đến đó, những người khác đương nhiên cũng đi theo, khi ngồi trên xe ngựa, Triệu Chính Đức không khỏi nảy ra một ý nghĩ: Đây vẫn là lần đầu tiên đến chùa Linh Sơn, sau khi thu xếp cho đống nạn dân đó thì phải?
Có lẽ đây cũng sẽ là lần cuối cùng.
Một đám người hùng hùng hổ hổ, nhanh chóng đến chùa Linh Sơn.
Động tĩnh của nhóm người này không nhỏ, ám vệ canh gác bên ngoài chùa nhìn thấy bóng người dưới chân núi, lập tức đi thông báo cho Ninh Quyện.
Ninh Quyện nghiêng đầu hỏi: “Sư phụ, muốn theo ta đi gặp vị tuần phủ Giang Hữu này sao?”
Cảm xúc của Lục Thanh Tắc từ nhỏ đã rất ổn định, hầu như không có dao động cảm xúc quá lớn.
Ngoại trừ lần này.
Bắt đầu từ khi bước vào Giang Hữu, trên đường đến, đồng ruộng phì nhiêu bị ngập lụt, nạn dân di dời, quan phủ không những không làm gì, thậm chí còn tùy tiện tàn sát người bệnh vô tội, đã sớm khơi dậy cảm xúc của mọi người.
Khi y theo Ninh Quyện rời khỏi chùa Linh Sơn, mấy người Phan Kính Dân dẫn theo tinh binh cũng đến.
Nhìn thấy hơn mười người trang bị đao ở cửa ngôi chùa, Phan Kính Dân đột nhiên hiểu ra, ngón tay chỉ vào hiển nhiên là người dẫn đầu Ninh Quyện: “Người chính là phản tặc tàn sát quan binh?”
Ninh Quyện bát phong bất động*, khoanh tay nhìn hắn ta, giữa mày hiện lên tơ sát ý lạnh lùng dày đặc: “Phan Kính Dân, oai phong của ngươi thật lớn.”
*Tám ngọn gió thổi cũng không lay động
Phan Kính Dân ở Giang Hữu chính là vua một cõi, ai dám không ủng hộ hắn ta, bị hô thẳng đại danh, cảm thấy không vui.
Tri phủ Tập An liếc nhìn sắc mặt của hắn ta, nịnh bợ mà tức giận mắng: “Thứ gì, tên họ của Phan đại nhân cũng có thể bị ngươi gọi!
Phan Kính Dân hừ lạnh một tiếng, không lãng phí thời gian nữa, giơ tay: “Bắt sống cho ta!”
Hắn ta vừa dứt lời, dưới chân núi oanh một tiếng truyền đến trận sấm vang dội.
Là tiếng vó ngựa đồng đều.
Trịnh Nghiêu mang theo hai trăm người, người đầy bùn đất phóng ngựa đến, hét lớn: “Ai dám làm tổn thương ngô hoàng!”
Nghe một tiếng này, mọi người sắp sửa tấn công đều choáng váng, ngơ ngác nhìn Cẩm Y Vệ người mặc phi ngư phục, eo đeo Tú Xuân đao nhanh chóng lướt qua bọn họ, người dẫn đầu xoay người xuống ngựa, thanh âm vang như tiếng chuông: “Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Trịnh Nghiêu, cứu giá chậm trễ!”
Cái gì?
Phan Kính Dân cùng với một đám chó săn bên cạnh, lần đầu tiên trong đời hoài nghi đôi tai của chính mình.
Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Trịnh Nghiêu?
Là Cẩm Y Vệ hàng thật giá thật sao… Họ gọi đầu lĩnh phản tặc đó là gì?
Chờ đã, vậy thiếu niên đeo mặt nạ bạc bên cạnh, nghe nói đế sư Lục Thanh Tắc vì khuôn mặt xấu xí nên luôn đeo chiếc mặt nạ như vậy.
Nhưng hoàng đế nhỏ rõ ràng đang sống tốt ở phủ Lâm An, sao có thể…
Sắc mặt Phan Kính Dân dần tái nhợt, rõ ràng là không khí sau cơn mưa rất mát mẻ, nhưng phía sau lưng và trên đầu hắn ta vẫn không ngừng đổ mồ hôi, trong lòng ớn lạnh, cơ thể cũng run rẩy không ngừng, da mặt co giật.
Cảm giác tai họa ập lên đầu, phảng phất thảm họa bao trùm lấy cơ thể mập mạp, dưới sự sợ hãi tột độ, trong đầu hắn ta thế nhưng không thể nghĩ ra được gì.
Thời gian Trịnh Nghiêu đến phù hợp với ước tính của Ninh Quyện.
Người hắn mang theo không nhiều lắm, lại bí mật đến, phòng khi Phan Kính Dân chó cùng rứt giậu, muốn diệt khẩu — mặc dù không thể thành công, nhưng Lục Thanh Tắc lại ở bên cạnh, hắn không muốn có bất kỳ rủi ro nào nên hôm qua đã phái người truyền tin cho Trịnh Nghiêu.
Nhìn thấy thảm trạng Giang Hữu, cũng không cần phải hành động kín đáo nữa.
Ninh Quyện lại nâng tầm mắt hạ xuống, không nghiêng lệch, vừa vặn rơi xuống trên người Phan Kính Dân, giọng nói thờ ơ: “Thế nào, Phan đại nhân, không phải muốn bắt sống trẫm sao?”
---------------@Ttradaosatac—------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ninh Quả Quả: Sư phụ nhất định cảm thấy ta rất tuấn tú.
Lục Thanh Tắc: (mang theo máy ảnh tách tách) Tể Tể giỏi quá!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro