Chương 7 Thái phó của trẫm, ngươi nhìn đủ chưa

Ninh Tông hơi sững sờ khi thấy rõ người trong xe ngựa.

Cho dù gã đã nhìn qua nhiều mỹ nhân, cũng chưa bao giờ gặp qua như vậy...... Như vậy.

Y chỉ là ngồi ở đó, lại khiến người ta không rời được mắt.

Ninh Tông nhất thời không tìm ra được từ ngữ để hình dung, ánh mắt tham lam nhìn từ trên xuống dưới, nếu như ánh mắt có thể trở thành sự thật, rất có thể quần áo Lục Thanh Tắc đã bị lột ra.

Lục Thanh Tắc ngay ngắn ngồi ở bên trong xe ngựa, sắc mặt nhàn nhạt quan sát vị Thục Vương này.

Người sau bị tửu sắc đào rỗng thân mình, khuôn mặt vốn có thể xem là anh tuấn bị tàn phá đến xám xịt, hốc mắt trũng sâu.

Vừa nhìn đã thấy thận hư.

Lục Thanh Tắc bình tĩnh hỏi: "Thục Vương điện hạ còn có gì muốn chỉ giáo sao?"

Cánh môi tái nhợt khẽ khép lại, không còn màn xe che đậy, giọng nói lạnh lùng lọt vào tai càng thêm mười phần câu nhân, Ninh Tông chỉ cảm thấy trong lòng tê dại, cả người bắt đầu nóng bừng.

Tiểu hoàng đế này có diễm phúc thật tốt!

Tuyệt sắc thế này, chỉ để giảng bài cho hắn đúng là phí phạm của trời.

Mỹ nhân này vậy mà còn có một nốt ruồi lệ dưới mắt trái, khi ngước mắt lên đuôi mắt dày cong lên, giữa điểm lạnh lùng có vài phần trù diễm, khiến người ta muốn đem y làm cho khóe mắt đỏ lên.

Ninh Tông nhịn không được mà vươn tay.

Gã chưa kịp đụng đến Lục Thanh Tắc, tay đã bị đè lại.

Ninh Quyện sắc mặt cực kỳ dữ tợn, mỗi một chữ đều mang theo vẻ u ám đáng sợ: "Thục Vương, thái phó của trẫm, ngươi nhìn đủ chưa?"

Mới vừa rồi còn kêu "Hoàng thúc", bây giờ lại gọi thẳng phong hào, rõ ràng chính là cảnh cáo.

Nơi này rốt cuộc vẫn là hoàng cung, Ninh Tông không thể không thu tay lại, ánh mắt như cũ đặt ở trên người Lục Thanh Tắc, ngữ khí khinh thường: "Ta nói bệ hạ sao lại giấu, trong phủ bổn vương nếu cũng có một mỹ nhân như vậy, cũng sẽ giấu không cho người xem."

Ánh mắt Lục Thanh Tắc lạnh đi vài phần.

Đời trước y từng bị không ít người quấy rầy, lại không thể tùy tiện tức giận nên rất chán ghét người khác nhận xét về ngoại hình của mình như vậy.

Ninh Quyện trong lòng tức giận sôi trào, nhưng trên mặt lại không thấy một tia biểu tình.

Ninh Tông tùy tiện nói: "Bổn vương đêm nay mở tiệc tẩy trần, không bằng Lục thái phó đến phủ ta ngồi chơi?"

"Hạ quan cơ thể bệnh tật không khỏe," Lục Thanh Tắc nhàn nhạt nói, "Chỉ sợ đã cô phụ ý tốt của Vương gia."

Bị cự tuyệt, Ninh Tông không những không cao hứng, mà ngược lại còn hưng phấn liếm môi.

Người bình thường sinh bệnh, vẻ mặt khó coi, dung sắc(*) tổn hại, Lục thái phó này sinh bệnh, dung sắc lại giống như tăng lên ba phần, vẻ ngoài cực kỳ yếu ớt kia ngược lại khiến người ta nhìn càng khí huyết dâng cao.

(*Vẻ đẹp của gương mặt)

Ninh Tông càng thêm quyết tâm muốn có được người trong tay: "Nếu Lục thái phó không tiện đi chuyển, không bằng bổn vương đến phủ của ngươi."

Ánh mắt Ninh Quyện lặng lẽ nhìn chằm chằm Ninh Tông, cất giấu khí tức tàn nhẫn mỏng như đao: "Thục vương, một vừa hai phải."

"Bổn vương chỉ là muốn cùng Lục đại nhân kết giao bằng hữu mà thôi," Ninh Tông liếc nhìn hắn một cái, không để ý lắm, "Chỉ cần Lục đại nhân nguyện ý, bệ hạ sẽ không có ý kiến gì đi?"

Lục Thanh Tắc vừa rồi cũng không cự tuyệt, còn không phải là cố ý sao?

Ninh Tông lại liếc nhìn Lục Thanh Tắc, thấy y mặc áo lông chồn trắng như tuyết, sắc mặt lạnh lùng bị bệnh đến mềm mại vài phần, một tia không loạn, vòng eo đoan chính thẳng tắp, nghĩ đến có thể đem người như vậy đè ở dưới thân muốn làm gì thì làm, tâm càng thêm ngứa ngáy.

Với bộ dạng này, muốn cho y một vị trí trắc phi cũng không phải không được.

Gã vừa nghĩ đến đây, Ninh Quyện lạnh lùng chợt nhếch khóe miệng lên: "Hóa ra là thế, nói vậy năm đó, thúc thúc cũng là muốn cùng hậu phi của Thái Tổ gia gia kết giao bằng hữu."

Lời này vừa nói ra, ngay cả Trường Thuận dũng cảm đi theo đến đây cũng phải giật giật mi mắt.

Mặt khác nội thị liều mạng dịch sang bên cạnh một cách lặng lẽ, nỗ lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình lại vì sợ vạ lây cá trong chậu.

Sắc mặt Ninh Tông lập tức tối sầm.

Sự việc gièm pha năm đó khiến gã nhận hết mọi sự cười nhạo, mặt mũi không còn, cuối cùng còn bị ném đi đất Thục xa xôi.

Sau khi Thái Tổ chết, cũng không còn ai dám ở trước mặt gã đề cập đến chuyện này.

Nhưng dù có xem thường tiểu hoàng đế miệng còn hôi sữa này như thế nào đi nữa thì đó cũng là hoàng đế.

Đáy mắt Ninh Tông xẹt qua một tia sát khí hung ác, hừ lạnh một tiếng, hất mặt rời đi.

Người hầu xinh đẹp theo gã tiến cung vội vàng theo sau, la hét: "Vương gia, đợi tiểu nhân với!"

Ninh Tông nghĩ đến khuôn mặt Lục Thanh Tắc, lại nhìn nhìn luyến sủng tối hôm qua mình còn khá hài lòng này, càng thêm buồn bực.

Tất cả đều bất nhập lưu(*) dung chi tục phấn(**).

Chờ Ninh Tông đi rồi, Lục Thanh Tắc cảm thấy hơi đau đầu mà đè đè giữa trán.

Bên ngoài gió lớn, tiểu hoàng đế sắc mặt trầm xuống cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, mặt đều bị thổi đến hơi đỏ lên, y duỗi tay kéo Ninh Quyện vào bên trong kiệu, gật đầu với một đám nội thị đang nơm nớp lo sợ: "Hồi Càn Thanh Cung."

Ninh Quyện như cũ không lên tiếng.

Vừa rồi bị lạnh, cổ họng lại không quá dễ chịu, Lục Thanh Tắc rầu rĩ mà ho lên hai tiếng, buồn cười nói: "Bị nhắm tới là thần, cũng không phải bệ hạ, không cần làm ra sắc mặt này cho thần xem đâu."

Ninh Quyện mím chặt môi, một lát sau mới nói: "Trẫm chỉ là cảm thấy bản thân thật vô dụng."

"Bệ hạ đang nói gì vậy?" Lục Thanh Tắc dỗ dành hắn, "Vừa rồi không phải ngài còn đem Thục Vương đuổi đi rồi sao?"

Sắc mặt Ninh Quyện vẫn không quá tốt đẹp.

Lục Thanh Tắc lại tiếp tục dỗ dành: "Nếu không phải bệ hạ tới cứu, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, ngài có thể đến tận nơi để giúp ta, ta thật sự rất vui."

Y thuận miệng nói, nhất thời đã quên tự xưng, Ninh Quyện cũng không nhắc nhở, sắc mặt hơi hòa hoãn lại vài phần, nhìn Lục Thanh Tắc, lại cau mày: "Tên vô lại kia khẳng định sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy."

Lục Thanh Tắc nhìn tay tiểu hoàng đế bị lạnh đến đỏ lên, duỗi tay nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng xoa xoa, an ủi hắn: "Không sao, ta là một đại nam nhân, chẳng lẽ hắn còn có thể ở bên đường đem ta cướp đi."

Ninh Quyện lông mi run rẩy.

Lục Thanh Tắc thân thể không tốt, tay tự nhiên cũng không ấm lắm.

Nhưng bị đôi tay mềm mại ấm áp kia nắm giữ, giống như được bao phủ bởi một mảnh sa tanh óng ánh, hơi ấm mơ hồ nhưng thực sự xuyên qua làn da chạm vào, từng chút một.

Hắn vốn định rút tay về nhưng không hiểu vì sao lại cứng đờ.

Lục Thanh Tắc làm điều này theo bản năng, một lúc sau mới lấy lại tinh thần.

Trong nguyên tác có đề cập qua, bạo quân từ nhỏ đã chán ghét cùng người tứ chi tiếp xúc, thẳng đến khi chết hậu cung đều là trống không, ai dám phản bội sẽ gặp xui xẻo.

Có vài kẻ không biết tự lượng sức mình, ý đồ câu dẫn Ninh Quyện, hậu quả là nơi nào đụng tới hắn, nơi đó liền bị chặt xuống.

Da đầu y tê dại, vội vàng rút tay lại, đẩy lò sưởi qua.

Lần trước là dạy hắn viết chữ, lần này là vì lòng tốt mà sưởi ấm, không tính cố ý tiếp xúc đi?

Ninh Quyện: "......"

Hắn cầm lò sưởi tay rõ ràng là nóng hơn, cụp mi xuống, ánh mắt dừng lại ở đôi bàn tay dài gầy trắng nõn, sinh ra vài phần bất mãn.

Vì sao lại không cần làm ấm tay hắn?

Hai người ngồi đối diện nhau trầm ngâm, một lúc sau, Ninh Quyện mới tiếp tục đề tài: "Chưa chắc."

Lục Thanh Tắc ngước mắt: "Hả?"

"Thục Vương ở đất phong khinh nam bá nữ cũng không phải chuyện gì mới mẻ," Ninh Quyện vẻ mặt ủ rũ, "Hơn nữa, hắn là thân vương, ngươi là thần tử, nếu hắn nhất quyết muốn mời ngươi ra cửa, ngươi cũng đâu thể từ chối hết lần này đến lần khác."

Nói cũng có đạo lý.

Lục Thanh Tắc bị trận tai bay vạ gió này làm cho đau đầu: "Nếu từ chối được thì cứ từ chối, dù sao tất cả mọi người đều biết ta có bệnh."

"Vậy nếu hắn muốn đến phủ của ngươi như vừa rồi thì sao?" Ninh Quyện hỏi lại.

Lục Thanh Tắc: "......"

"Ít nhất ở trong cung, trong tầm mắt của trẫm, hắn không dám làm gì với ngươi." Khuôn mặt nhỏ tuấn tú của tiểu hoàng đế phá lệ nghiêm túc, "Dù sao ngươi mỗi ngày đều phải đến trong cung dạy học, Vệ Hạc Vinh cũng sẽ không để phiên vương lưu kinh quá lâu, thời gian Ninh Tông ở kinh thành, ngươi cứ ở lại trong cung đi."

Cũng chỉ có thể như vậy, Lục Thanh Tắc bất đắc dĩ nói: "Đa tạ bệ hạ ----- vậy xin ngài phái người đến Lục phủ, nói người trong phủ ta, ta tạm thời không trở về."

Ninh Quyện lông mày giật giật, nhớ đến hắn nói trong phủ có người, hắn nhéo xuống chiếc lò sưởi tinh xảo: "Trẫm chốc lát phái Trường Thuận đi, tiện thể tin này nhắn cho ai?"

"Trần Tiểu Đao."

Nghe không giống tên nữ nhân, Ninh Quyện làm bộ lơ đãng hỏi: "Hắn là ai?"

"Quản gia trong phủ thần," Lục Thanh Tắc cười, "Cũng có thể coi như đệ đệ thần, lớn hơn bệ hạ mấy tuổi."

Đệ đệ?

Ninh Quyện mím môi, khuôn mặt nhỏ như ngọc tuyết tối sầm lại.

Lục Thanh Tắc không cảm nhận được, vẫn đang suy nghĩ: "Nhân tiện nhờ Trường Thuận giúp ta mang mấy cuốn chữ mẫu ra ngoài đi, Tiểu Đao cũng đang tập viết mỗi ngày, khi ta không ở bên cạnh, chỉ có thể để hắn tập viết theo mẫu chữ."

Ninh Quyện giữa mày nháy mắt nổi lên một trận giông bão, giọng nói cao vút: "Ngươi dạy hắn tập viết?!"

Lục Thanh Tắc mờ mịt: "Ừm, làm sao vậy?"

Ninh Quyện tức giận nói: "Ngươi còn nhớ rõ ngươi là sư phụ trẫm sao!"

Sao lại có thể dạy người khác!

Lục Thanh Tắc cười quái dị: "Bệ hạ, hóa ra ngài cũng biết ta là sư phụ của ngươi?"

Ninh Quyện: "......"

Cơn giận vô cớ này của tiểu hoàng đế kéo dài suốt một buổi sáng, đến giờ cơm trưa vẫn còn giận.

Lục Thanh Tắc tự nhận không làm gì sai, không sẵn sàng nuông chiều hài tử.

Gia trưởng không có điểm mấu chốt, nuông chiều ra những đứa trẻ nghịch ngợm, tiểu hoàng đế này tính tình bướng bỉnh đen tối cần phải được rèn luyện, dứt khoát để nó trôi qua mà không dỗ dành, bình tĩnh mà dạy học.

Mặt khác, Trường Thuận rời cung một chuyến mang về vài bao lô hàng dược liệu tốt.

Lục Thanh Tắc không thể rời cung nguyên nhân không tiện nhắc đến, Trần Tiểu Đao là người thông minh, nói bóng nói gió mà hỏi thăm một chút, cũng không hề hỏi nhiều, chỉ là lo lắng cơ thể Lục Thanh Tắc, nhờ Trường Thuận giám sát Lục Thanh Tắc uống thuốc và tiện thể nhắn, hắn sẽ lo liệu thật tốt mọi chuyện trong phủ, để Lục Thanh Tắc yên tâm ở trong cung nghỉ ngơi, hắn ở nhà chờ y về nhà vân vân.

Tha tha thiết thiết, đối với Lục Thanh Tắc thập phần để bụng.

Tiểu hoàng đế nghe được tương đối khó chịu, khịt mũi: "Trong cung thuốc gì không có."

Lục Thanh Tắc liếc hắn một cái.

Ninh Quyện xem sách ba giây, lại ngẩng đầu: "Chút nữa để thái ý đến kê cho ngươi một đơn thuốc mới, đệ đệ kia của ngươi mời loại lang băm gì, đều nhiều ngày như vậy mà vẫn ho không ngừng."

Lục Thanh Tắc yên tĩnh nghe hắn nói xong, nhấp ngụm trà nóng, chậm rãi mở miệng: "Bệ hạ, ta từ nãy đến giờ có một chuyện rất muốn hỏi."

Ninh Quyện: "?"

"Ngài đối với đệ đệ thần, có phải có ý kiến gì hay không?"

"...... A." Ninh Quyện khuôn mặt nhỏ có chút cứng đờ, "Trẫm sao có thể đối với một quản gia nho nhỏ có ý kiến!"
----------------------------
Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu hoàng đế: Hắn trông giống như một con mèo con.
--------------------------------
*Bất nhập lưu (不入流) : 1. Chỉ tư tưởng, lời nói không đâu vào đâu, viển vông; đẳng cấp thấp; không xứng để quan tâm, để xếp loại / 2. Không hợp thời / 3. Lời nói, trang phục không phù hợp thời điểm. Lạc đề / 4. Không theo trào lưu; rất thanh cao / 5. Thời Minh, Thanh chức chia làm 9 phẩm 18 cấp, không đến cửu phẩm gọi là "bất nhập lưu"
**[Dung (dong) chi tục phấn; 庸脂俗粉]: ví con người chỉ biết tô son điểm phấn, trang điểm ăn mặc dung tục, không có tu dưỡng cũng không có văn hóa.
(@Ttradaosatac)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro