Chương 8 Nhảm nhí
Những nghi ngờ như sương mù trong lòng Lục Thanh Tắc tan biến, không tiếp tục nghĩ nhiều.
Hơn nữa, Ninh Quyện thậm chí còn chưa từng gặp qua Trần Tiểu Đao, làm sao sẽ đối với nó có ý kiến.
Trường Thuận cho người đi gọi thái y, đồng thời cơm trưa cũng được mang đến.
Giai đoạn đầu khi Đại Tề thành lập, đồ ăn hoàng đế đều do Quang Lộc phụ trách, nhưng đồ ăn Quang Lộc tự làm thật sự quá khó ăn, chỉ có vị hoàng đế khai quốc tiết kiệm thành tánh không chê.
Vì vậy, các vị hoàng đế không thể nhịn được nữa nên ở Càn Thanh cung đều có nội bếp, phần lớn các thái giám đều không có tâm tư gì khác, ở phương diện ăn uống đều chuyên tâm nghiên cứu, hương vị cũng không tồi.
Thân thể Lục Thanh Tắc không tốt, ăn uống cũng không ngon, bình thường vừa ăn được hai miếng đã buông đũa xuống, hôm nay có thêm món khai vị là dưa muối cùng cà tím nên nhịn không được ăn nhiều hơn một chút.
Ninh Quyện yên lặng nhìn thoáng qua,sau đó cụp mắt vùi đầu ăn cơm.
Lục Thanh Tắc buông đũa xuống, rất có hứng thú mà đánh giá tiểu gia hỏa này.
Vệ Hạc Vinh cũng không đến mức cắt xén thức ăn nên trong khoảng thời gian này tiểu hoàng đế ăn uống rất tốt, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò có chút mềm mại, hàng mi dài rũ xuống, đôi mắt đen láy sáng ngời, càng ngày càng đẹp giống như búp bê sứ.
Lục Thanh Tắc không nhịn được nghĩ tới, đợi giải quyết xong loạn trong giặc ngoài, nói không chừng hắn có thể tìm được một cô nương mình thích để thành thân, nếu có thể sinh được một hài tử xinh đẹp như vậy sẽ càng hoàn mỹ.
Y đang suy nghĩ lung tung, bị nhìn chằm chằm một lúc lâu Ninh Quyện không nhịn được nữa mở miệng nói: "Ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì?"
Lục Thanh Tắc khóe mắt hơi cong, cười nói: "Bệ hạ trông rất đáng yêu."
Ninh Quyện từ nhỏ đã chịu đủ sự châm chọc mỉa mai cùng kinh thường ngược đãi của cung nhân, tất nhiên sẽ không có ai nói những lời như vậy với hắn, đôi mắt đột nhiên mở to, bên tai cũng nóng lên, nghẹn mất một lúc lâu, chỉ nói một câu: "Làm càn!"
Tiểu hài tử chơi thật tốt.
Nhìn thấy bộ dáng ngượng ngùng của hắn, Lục Thanh Tắc trong lòng nén cười: "Thần biết tội."
Ninh Quyện xấu hổ trừng mắt nhìn y một cái.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã nhìn ra, Lục Thanh Tắc mặc dù miệng đầy quân quân thần thần, biết tội đáng muôn chết, nhưng thực tế đối với hắn căn bản không có nửa phần tôn ti mang đến sự cung kính.
Nhưng không giống như những đại thần cùng cung nhân luôn khinh thường hắn, Lục Thanh Tắc thực sự chỉ là...... Xem hắn như một đứa trẻ đơn thuần mà đối đãi.
Càng ngày càng to gan lớn mật.
Có chút khó chịu.
Nhưng lại không có cảm giác chán ghét.
Dùng bữa trưa xong, thái y đến bắt mạch cho Lục Thanh Tắc, viết đơn thuốc mới.
Lục Thanh Tắc trung dũng khuyên can, mặc dù bị Yêm Đảng hãm hại nhưng trong triều cũng có người đối với y thập phần kính nể, chẳng hạn như vị thái y này, nhìn dáng vẻ yếu đuối của y, không nhịn được lại dặn dò thêm hai câu: "Lục đại nhân tổn thương sâu bên trong, chớ lo nghĩ nhiều mà dưỡng bệnh cho thật tốt."
Trường Thuận rất có mắt nhìn, đích thân tiễn thái y đi, sau đó cầm đơn thuốc mới đi bốc thuốc chữa bệnh.
Lục Thanh Tắc ở trước mặt tiểu hoàng đế, mặt không đổi sắc mà uống vào một ngụm thuốc mới, trong lòng thở dài.
Nó còn đắng hơn cả thuốc của Trần Tiểu Đao.
Trong bữa tối, Lục Thanh Tắc phát hiện trên bàn là một đĩa cà tím xấu.
Y không khỏi nhìn Ninh Quyện.
Tiểu hoàng đế ăn phần của mình như không có chuyện gì xảy ra, nhận thấy tầm mắt của y, còn ngẩng đầu lên trừng mắt một cái: "Làm gì?"
Lục Thanh Tắc chậm rãi nói: "Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn ăn phô mai chưng đường."
Ninh Quyện theo bản năng nhìn về phía Trường Thuận.
Sau đó nghe được một tiếng cười khúc khích bị bóp nghẹn từ đối diện.
Ninh Quyện siết chặt đôi đũa ngọc: "......"
Lục Thanh Tắc vô tội mà chớp chớp mắt: "Bệ hạ thất thần làm gì, mau dùng bữa thôi, ăn nhiều một chút, cao lên một chút."
Trường Thuận nuốt khan, yên lặng thu mình vào trong một góc, cảm thấy vô cùng may mắn khi tiểu hoàng đế không có thói quen cho phục vụ đồ ăn.
Bệ hạ cũng không phải là người có tính tình mềm mại dễ bị kiểm soát, tương lai nhất định sẽ nắm giữ quyền lực to lớn, danh tiếng lẫy lừng.
Lục đại nhân thật là...... bạo dạn quá.
Càn Thanh cung có rất nhiều noãn các, căn phòng Lục Thanh Tắc ở tạm cách tiểu hoàng đế không xa.
Khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, một chút hơi ấm ban ngày đều bị xua đi, mùa xuân sống lại, địa long đã ngừng từ lâu, chậu than cũng được cất đi, noãn các lạnh lẽo như băng.
Cơ thể Lục Thanh Tắc cực kỳ sợ lạnh, sau khi bình nước nóng nguội đi, dường như toàn bộ hơi ấm trong ổ chăn cũng bị hút đi, tay chân vẫn giống như khối băng, dù thế nào đi nữa cũng không thể ấm lên.
Lúc này, cả tòa cung thành đều đã chìm vào tĩnh lặng, lặng ngắt như tờ, Lục Thanh Tắc lạnh đến trằn trọc không ngủ được, chỉ có thể ngồi dậy, ôm bình nước nóng, muốn đi ra tìm một nội thị trực đêm giúp đổ nước ấm.
Vừa ra khỏi cửa thì đúng lúc gặp một nội thị, trông có vài phần quen mắt, là người làm việc ở Càn Thanh cung.
Bởi vì đời trước từng trải qua, Lục Thanh Tắc hình thành thái độ bình tĩnh, kể cả Thái Sơn có sập thì sắc mặt cũng không thay đổi, đừng nói là một nội thị, cho dù có là quỷ từ trong cung đột nhiên nhảy ra một cũng không dọa được y.
Y bình tĩnh nhìn đối phương chăm chú: "Vị công công này, nửa đêm không ngủ, chạy đến phòng ta muốn làm cái gì?"
Nội thị cũng không ngờ đến sẽ trực tiếp cùng y đụng mặt, sợ đến mức nhảy dựng, liều mạng hét lên: "Lục đại nhân, Lục đại nhân nhỏ giọng một chút, đừng để người khác nghe thấy!"
Trông hắn ta không giống như đến đây để hành thích hay có ai đó đang lén lút xung quanh, Lục Thanh Tắc nhướng mày.
Nội thị mỉm cười nịnh nọt: "Nô tài là được quý nhân ủy thác, đưa cho ngài một thứ."
Lục Thanh Tắc mơ hồ đoán được vài phần.
Quả nhiên, nội thị từ trong lòng ngực lấy ra một khối ngọc bội bằng bạch ngọc hòa điền, kèm theo một mảnh lụa có viết mấy dòng chữ, bên ngoài không có đốt đèn nên cũng không thể nhìn rõ chính xác những gì được viết.
"Vị quý nhân kia nói đây chỉ là một phần lễ vật nhỏ, nếu đại nhân nguyện ý nhận lấy, về sau kỳ trân dị bảo đều cho ngươi chọn lựa."
Lục Thanh Tắc quấn chặt áo choàng, lười nhác dựa vào cột, thản nhiên cầm lấy khối ngọc bội kia.
Chạm khắc tinh xảo, tính chất trơn bóng, vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ.
Y lại xoắn tấm lụa, nheo mắt cười nói: "Được, ta nhận lấy."
Trong mắt nội thị hiện lên một tia khinh thường.
Ban ngày giả vờ một bộ dáng thanh cao, quả nhiên cũng là loại người như vậy.
Lại nghe trên đỉnh đầu truyền đến một âm thanh yếu ớt hỏi: "Vị quý nhân kia còn nói gì."
Nghe được giọng điệu này của y, nội thị mới cảm thấy có gì đó không đúng, lén lút ngẩng đầu lên nhìn, đối diện với ánh mắt lạnh lùng như sương tuyết.
Mồ hôi lạnh từ hắn ta vô thức toát ra, rõ rằng biết trước mặt là một tên ma ốm đi ba bước đã phải thở gấp, nhưng không biết vì sao môi lại run lên: "Quý nhân nói, Lục đại nhân đi theo tiểu...... Đi theo bệ hạ......"
m thanh phía sau càng lúc càng nhỏ, không nói thành lời.
Đằng trước bỗng nhiên vang lên một giọng nói: "Đi theo trẫm thì sao?"
Ninh Quyện từ góc tối bước ra, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối.
Cũng không biết đã nghe được bao nhiêu.
Nội thị sắc mặt tái xanh, phịch một tiếng quỳ xuống đất: "Bệ hạ tha mạng! Bệ hạ tha mạng!"
Tiểu hoàng đế mặt không biểu tình đi đến bên cạnh Lục Thanh Tắc, lặp lại: "Ninh Tông nói, đi theo trẫm thì sao?"
Tư thế cùng giọng điệu kia quá mức đáng sợ, bao trùm bởi ánh mắt cực kỳ áp bức, hoàn toàn không giống những gì một đứa trẻ ở độ tuổi này có thể toát ra, lá gan nội thị quả thật muốn nứt ra, điên cuồng dập đầu, không dám lên tiếng.
Ninh Quyện bình tĩnh gật đầu: "Xem ra ngươi muốn chết."
Một tiếng này nghe ra được sát ý, dưới sự sợ hãi tột cùng, nội thị buộc miệng nói ra: "Thục Vương điện hạ nói, đi theo bệ hạ, bệ hạ sẽ không thỏa mãn được Lục đại nhân!"
Lục Thanh Tắc: "......"
Ninh Quyện: "......"
Nội thị cũng ý thức được điều mình vừa nói, đập càng mạnh hơn, đầu đập đến vỡ, vừa đập vừa khóc, mồm miệng không rõ mà xin tha.
Lục Thanh Tắc phụt đến nghẹn rồi.
Thục Vương này trong đầu thực sự chỉ có thân dưới, tất cả những thứ này, vậy mà có thể liên tưởng đến y cùng tên nhóc Ninh Quyện này cùng nhau!
Ninh Quyện ánh mắt nham hiểm nhìn chằm chằm nội thị trên mặt đất, nghe được âm thanh đánh gãy của Lục Thanh Tắc, tức giận quay đầu nhìn y: "Ngươi còn cười?"
Lục Thanh Tắc lập tức đưa nắm đấm lên môi: "Khụ, bệ hạ, ngài định xử lý như thế nào?"
Động tĩnh quá lớn, lúc này cung nhân trực đêm lần lượt chạy đến.
Trong mắt Ninh Quyện ngập tràn sát khí: "Người đâu, đem tên không trung thành này kéo xuống, trượng hình* 50 bản, nếu đánh xong còn sống thì ném đến hoán y cục**.
(*Trượng hình: tức đánh trượng (gậy), có 5 bậc từ 60 đến 100 trượng. Hình phạt này có thể xử cùng tội lưu, đồ, biếm chức, và đặc biệt đàn bà phạm tội thì không phải đánh bằng trượng.
**Hoán Y Cục là nơi phụ trách việc giặt giũ, làm sạch các trang phục trong hoàng cung.)
Phim truyện hình động một chút là 500 đại bản, đánh xong người đó được bôi thuốc vào sẽ không sao, nhưng trên thực tế sau 50 bản, người đó vẫn còn sống đã là may mắn rồi.
Nếu chết, sẽ là đau đến chết.
Nội thị cả người mềm nhũn, đột nhiên mất hết sức lực.
Trương Thuận đưa mắt ra hiệu, cho người kéo hắn ta xuống, hắng giọng nói, giọng nói hơi cao mang đầy vẻ cảnh cáo: "Đã nhìn thấy hết chưa? Kẻ nào không trung thành với bệ hạ đều sẽ có kết cục này!"
Sau vụ trộm lần trước, Càn Thanh cung lấy cớ thay đổi một nhóm cung nhân, bọn họ đều do Trường Thuận cẩn thận lựa chọn, lần thấy thấy tiểu hoàng đế ra tay, tất cả đều im lặng như ve sầu mà đáp lại.
Ninh Quyện không để ý nhiều đến những người khác, xua tay ý bảo mọi người lui ra, nhíu mày nhìn Lục Thanh Tắc đang nghịch ngọc bội trong tay: "Ngươi còn cầm làm cái gì, đừng nói với trẫm, ngươi thật sự muốn nhận lấy."
Lục Thanh Tắc hơi nghiêng đầu, cười ranh mãnh: "Sao lại không nhận?"
Cơn giận vốn dĩ đã bị đè nén của Ninh Quyện lại một lần nữa dâng lên: "Ngươi thiếu cái này sao! Ngươi thật sự muốn làm cấm luyến của Ninh Tông?!"
Lục Thanh Tắc nhéo mặt hắn, tức giận nói: "Đang nói nhảm cái gì đó, trên ngọc bội này có ký hiệu của Thục Vương phủ, giữ lại rất hữu ích."
Ninh Quyện càng tức giận: "Có ích lợi gì, hắn đưa ngươi ngọc bội có ký hiệu này, chính là muốn ngươi nhận xong sẽ làm người của hắn, nếu để mọi người nhìn thấy cho dù có muốn giải thích cũng không được!"
Lục Thanh Tắc nhất thời cũng không thể nói nó có ích lợi gì, nhưng trực giác mách bảo y giữ lại sẽ hữu dụng, thấy tiểu hoàng đế chỉ mặc áo ngủ mỏng manh chạy ra ngoài, đưa tay chạm vào một chút, quả nhiên toàn thân lạnh buốt, dẫn hắn đến noãn các, giọng điệu như cũ thong dong lười biếng: "Lấy đâu ra nhiều tức giận đến như vậy?"
Ninh Quyện cũng không biết mình từ đâu có nhiều tức giận đến như vậy.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến Ninh Tông thèm muốn chạm vào Lục Thanh Tắc, muốn đem y cướp đi, nói không chừng trong đầu còn chứa đầy dục vọng dơ bẩn đối với Lục Thanh Tắc, hắn đều không nhịn được mà muốn nổi giận.
Noãn các thắp đèn, sáng hơn hơn rất nhiều, Lục Thanh Tắc đem Ninh Quyện nhét vào trong chăn, tiểu hoàng đế đột nhiên giật mình một cái: "Trong chăn của ngươi sao lại lạnh như vậy?"
Lục Thanh Tắc ám đạo thất sách, bản thân cũng không chút lưỡng lự đi vào: "Chịu đựng một chút, ta nguyên khí suy yếu và sợ lạnh, không còn cách nào khác."
Hương hoa mai mát lạnh cùng mùi thuốc hơi đắng bao trùm lấy, Ninh Quyện không được tự nhiên mà dịch sang một bên.
Lục Thanh Tắc cũng không để ý, đem tấm lụa đã nắm chặt một lúc lâu mở ra, nhìn xem Ninh Tông đã viết điều nhảm nhí gì.
Nhìn kỹ hơn, quả nhiên toàn là điều nhảm nhí!
"Bây giờ nhìn thấy làn da của Lục lang như ngưng chi, đặc biệt tặng dương chi ngọc, bổ sung cho nhau, nếu có cơ hội cùng nhau thưởng thức thì cuộc đời này không còn gì hối tiếc rồi."
Lục Thanh Tắc tức giận đến nhướng mày, không mặn không nhạt nói: "Xem ra hắn muốn mang theo tiếc nuối tiến vào quan tài."
Nghe vậy, cơn giận vừa được đè xuống của Ninh Quyện lại thiếu chút nữa dâng lên.
Không biết có phải bị ảnh hưởng hay không, hắn không khởi nhìn vào tay Lục Thanh Tắc.
Đôi tay đó thực sự rất đẹp.
Mỗi một ngón tay đều giống như một đốt tre xanh nhạt, rễ mảnh, trắng như ngọc, có thể mơ hồ thấy rõ những đường gân xanh, thế nhưng lại không bằng dương chi ngọc.
Ninh Quyện chỉ ngơ ngác nhìn bàn tay đang nắm một góc tơ lụa kia, dựa vào ánh nến, ngọn lửa đang cháy, ngón tay thon dài không nhanh không chậm di chuyển, lộ ra vài phần thong dong tao nhã.
Ý thức được bản thân đang nhìn cái gì, sắc mặt Ninh Quyện đột nhiên thay đổi.
Hắn đột nhiên giãy giụa một chút, vội vàng nhảy ra khỏi ổ chăn cuối cùng cũng có được chút hơi ấm, không nói một lời trực tiếp rời khỏi noãn các.
Lục Thanh Tắc khó hiểu mà ngước mắt lên, luyến tiếc lò sưởi trong chăn mà không theo ra ngoài, phủi phủi ngón tay, buồn bực nằm xuống.
Tiểu tổ tông này, lại làm sao vậy?
---------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Thanh Tắc: Dễ thương quá, ta cũng muốn có một đứa.
Tiểu hoàng đế trưởng thành (nhìn vào bụng thầy Lục): Được rồi.
----
@Ttradaosatac: Tiếc là truyện không có tag sinh tử văn=))))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro