Chương 2
Sau khi thức tỉnh thiên phú, thông tin liên quan đến năng lực này cũng hiện ra trong đầu Lâu Diên:
【 thiên phú giả: Lâu Diên 】
【 thức tỉnh năng lực: Cảm giác nguy hiểm. ( người sở hữu thiên phú có thể mơ hồ cảm nhận được nguy cơ trong một phạm vi nhất định, mỗi lần sử dụng tốn 5 điểm tinh thần lực)】
【 tinh thần lực: 20/20】
Đời trước Lâu Diên đã thực nghiệm năng lực thiên phú này nhiều lần và xác nhận được phạm vi tác dụng hiện tại của cảm nhận nguy hiểm là trong vòng 100 mét.
Lâu Diên nhìn vào điểm tinh thần lực, cau mày thở dài: "Suýt nữa quên mất lúc mới thức tỉnh thiên phú, tinh thần lực chỉ có 20 điểm."
Tinh thần lực là thứ cực kỳ quan trọng. Tinh thần lực càng cao, càng có thể chống chọi được với sự ô nhiễm tinh thần từ những sinh vật kỳ dị. Nếu tinh thần tụt lực xuống 0, Lâu Diên không chỉ thấy mệt mỏi, đau đầu, chóng mặt, mà còn bị những sinh vật kỳ dị mê hoặc ngay khi chạm mặt, và rồi ngoan ngoãn trở thành mồi cho chúng.
"Nếu cảm giác nguy hiểm hoạt động hết bốn lần, tinh thần mình sẽ cạn kiệt." Lâu Diên cảm nhận rõ ràng nguy cơ đang đến gần. Cậu gõ nhẹ ngón tay lên tay vịn, suy nghĩ cách tận dụng 20 điểm tinh thần ít ỏi để đổi lấy lợi ích lớn nhất.
Ban đêm vốn yên tĩnh hơn ban ngày, nhưng đêm nay lại tĩnh mịch đến đáng sợ. Không có tiếng côn trùng kêu hay tiếng người ồn ào. Lâu Diên nhìn ra ngoài, sương mù dày đặc dần bao phủ, ánh đèn xa xa đã mờ hẳn.
Không còn nhiều thời gian
Lâu Diên đứng phắt dậy, nhanh nhẹn đeo ba lô lên vai, bỏ con dao gọt hoa quả vào túi, chuẩn bị sẵn sàng rồi ra khỏi nhà.
Cậu đang sống trong một khu chung cư mới xây, mỗi tầng chỉ có một căn hộ, mở cửa ra là thấy ngay thang máy và cầu thang bộ.
Trong cái thời khắc quái quỷ này, chẳng ai biết đi thang máy hay đi thang bộ thì an toàn hơn. Lâu Diên liếc nhìn thang máy một cái, rồi lại nhìn dòng chữ "tầng 16", thế là quay người đi bộ xuống cầu thang luôn.
Nếu thang máy thực sự xảy ra hiện tượng kỳ dị, Lâu Diên căn bản không có cơ hội và không gian để chạy thoát. Cậu thà đi bộ xuống 16 tầng lầu còn hơn trong vài giây bị nghiền nát thành một đống thịt vụn.
Lúc này đã khuya, các hộ gia đình đều đóng kín cửa. Hành lang không một bóng người, cầu thang xoắn ốc dẫn xuống bóng tối sâu hun hút, dần dần thu nhỏ lại thành một cái lỗ đen ngòm.
Gió đêm từ dưới tầng trệt thổi lên, làm bay vạt áo khoác vest của Lâu Diên và mái tóc hơi dài trên trán cậu. Đôi mắt Lâu Diên tối đen đáng sợ, như thể được tô vẽ bằng mực đen, lạnh lùng đến tột độ.
Đèn cảm ứng lần lượt sáng lên khi cậu đi xuống từng tầng, dòng chữ màu xanh lá cây "Lối thoát hiểm" phát ra ánh sáng mờ ảo.
Không gian trống trải khuếch đại tiếng bước chân của Lâu Diên. Cậu bước nhanh và vững vàng, không gặp bất kỳ điều gì bất thường. Cho đến khi chân cậu bước lên tầng 4, Lâu Diên đột ngột dừng lại, nheo mắt nhìn về phía căn hộ ở tầng này.
【 tinh thần lực: 15/20】
Cảm giác nguy hiểm phát huy tác dụng, nhắc nhở cậu nơi này có nguy hiểm.
Chỉ mới giây trước thôi, Lâu Diên còn chẳng cảm thấy có gì bất thường. Điều này có nghĩa là mối nguy hiểm ở tầng 4 này hoặc là từ đâu cách xa cả trăm mét lao đến đây trong nháy mắt, hoặc là một thứ gì đó đột ngột hình thành.
Chỉ có những sinh vật kỳ dị mới có khả năng làm được những chuyện khó tin như vậy.
Lâu Diên sờ con dao gọt hoa quả trong túi, không do dự thêm giây nào mà lập tức đưa ra quyết định
Để đánh giá sức mạnh của đám quỷ dị vừa hồi sinh,cậu cần một con quỷ dị làm chuẩn. Cảm giác nguy hiểm giúp Lâu Diên cảm thấy loáng thoáng con quỷ dị tầng 4 này có thể gây nguy hiểm cho cậu nhưng vẫn có cơ hội trốn thoát. Đây là một cơ hội tốt để thử thách bản thân, một nguy cơ ở mức trung bình.
Với tinh thần chỉ còn 20 điểm, Lâu Diên không thể lãng phí bất kỳ cơ hội nào. Nếu bỏ lỡ lần này, cậu sẽ phải tìm một con quỷ dị khác để kiểm tra sức mạnh của chúng.
Lâu Diên nhẹ nhàng bước đến cửa phòng, quan sát kỹ lưỡng. Trên bức tường trắng bên trái cửa chống trộm, hắn thấy một dòng chữ vẽ nguệch ngoạc: "Lịch sử quên chìa khóa QAQ."
*QAQ:Biểu tượng khóc khi Q là mắt còn a là mũi.
Trên cánh cửa nhà kia có một chữ "Năm" to đùng, ghi lại kỷ lục đáng nể của một người: năm lần quên chìa khóa.
"Ghê thật, quên chìa khóa nhà tận năm lần cơ đấy!" Lâu Diên thầm cảm phục trí nhớ của người này, quyết định lấy đó làm lý do gõ cửa.
Nửa phút sau, cánh cửa chống trộm hé mở. Một chàng trai cao ráo, mặt mũi sáng sủa, mặc áo hoodie hình vịt vàng, đeo tai nghe chơi game phát sáng lấp lánh, tóc che gần hết tai, thò đầu ra hỏi: "Ai đấy? ... Ơ, là anh à?"
Lộ Hảo Tu ngơ ngác nuốt miếng trái cây trong miệng. Cậu tròn mắt nhìn Lâu Diên đầy tò mò. Cậu đã gặp Lâu Diên nhiều lần trong khu chung cư và nhớ rằng anh là hàng xóm ở tầng trên.
Thật ra, ai đã từng gặp Lâu Diên thì khó mà quên được ấn tượng sâu sắc về cậu.
Dáng vẻ đẹp trai tuấn tú, thân hình cao ráo nhưng rắn chắc của Lâu Diên thực sự khiến Lộ Hảo Tu không dám lại gần. Bạn học từng khoe khoang với Lộ Hảo Tu rằng đồng hồ hiệu, vest và bật lửa là ba bảo bối của đàn ông. Trước đây Lộ Hảo Tu không cảm thấy gì, cho đến một lần cậu nhìn thấy người hàng xóm sau giờ làm việc, dáng vẻ hơi mệt mỏi, mặc vest, đi giày da, tựa vào xe lười biếng hút thuốc, cậu mới thừa nhận những lời đó hoàn toàn đúng.
Khí chất đàn ông trưởng thành tự tin, gợi cảm và mạnh mẽ ấy thực sự khiến Lộ Hảo Tu lúc đó nhìn đôi tất in hình đùi gà của mình mà rơi vào trầm mặc.
Trong số ít lần chạm mặt, đây là lần đầu tiên Lộ Hảo Tu nói chuyện với Lâu Diên. Đối mặt với kiểu người thành đạt này, cậu không khỏi ưỡn thẳng người, cố tỏ ra trầm ổn, hạ giọng hỏi một cách chững chạc: "Chào anh, xin hỏi anh có chuyện gì không?"
Nhưng mặt cậu còn non nớt, khí chất học sinh rõ ràng, nên kiểu tỏ ra như vậy lại mang đến cảm giác hài hước không giống ai. Lâu Diên cười nói: "Chào cậu, tôi là người ở căn hộ trên lầu, hôm nay quên mang chìa khóa nhà, thợ sửa khóa một tiếng nữa mới đến, tôi có thể sang nhà cậu ngồi nhờ một lát được không?"
Câu nói này tuy có nhiều sơ hở nhưng Lâu Diên mặt dày, nói mà không hề đổi sắc mặt. Đương nhiên, Lộ Hảo Tu chỉ là một học sinh cấp ba, không hề nghi ngờ gì. Sau khi nghe xong, cậu cảm thấy đồng cảm như thể mình cũng gặp phải chuyện tương tự, lộ vẻ mặt đau khổ, đồng tình nói: "Hóa ra là quên mang chìa khóa à, không sao đâu, chuyện này cũng khó tránh khỏi. Anh vào nhà đi, đợi thợ sửa khóa đến rồi hãy về, đừng khách sáo."
"Được rồi."
Lâu Diên lập tức biết dòng chữ trên tường là do ai viết.
Anh theo Lộ Hảo Tu vào nhà. Lộ Hảo Tu nhiệt tình mời Lâu Diên ngồi xuống, còn nhét điều khiển TV vào tay anh.
"Hảo Tu, ai đến thế?"
Cửa phòng ngủ chính mở ra, một cặp vợ chồng trung niên mặc đồ ngủ bước ra. Người đàn ông cầm điện thoại đang xem video ngắn, người phụ nữ đắp mặt nạ bùn trắng, cả hai đều tò mò nhìn về phía phòng khách.
Lộ Hảo Tu nói: "Anh ấy là hàng xóm ở trên lầu, quên mang chìa khóa nên sang đây đợi một lát." Nói xong, cậu quay sang nhìn Lâu Diên, cười tươi rói: "Đây là bố mẹ em, mọi người rất dễ gần."
Sau khi giới thiệu qua lại, cả nhà Lộ Hảo Tu thể hiện sự hiếu khách của mình. Mẹ Lô Hảo Tu nhất quyết vào bếp làm đồ ăn khuya cho Lâu Diên, không ai cản được. Bố cậu thì ngồi trên sofa trò chuyện với Lâu Diên, Lộ Hảo Tu cũng không chơi game, ngồi cùng bố khoe khoang. Lúc thì khen Lâu Diên, lúc thì khen bố mình, nói đến khô cả họng.
Lâu Diên nhíu mày, đưa cốc nước cho Lộ Hảo Tu, bảo cậu uống nước rồi im miệng.
Cả nhà họ cư xử rất bình thường, Lâu Diên không thấy có gì bất thường. Cậu cố tình mượn cớ đi vệ sinh để quan sát xung quanh, cũng không phát hiện ra điều gì khả nghi.
Rốt cuộc sự kỳ lạ nằm ở đâu?
Cảm giác biết rõ nguy hiểm đang ở đây mà không thể tìm ra khiến Lâu Diên cảm thấy rất khó chịu. Tuy nhiên, cậu biết rằng càng trong tình huống này, càng phải bình tĩnh, không được để lộ ra bất kỳ dấu hiệu khác thường nào để bị phát hiện.
Suy nghĩ kỹ lại, rốt cuộc còn chỗ nào chưa kiểm tra?
Phòng khách, phòng làm việc, ban công, phòng tắm đều đã được Lâu Diên xem qua. Vậy là chỉ còn hai phòng ngủ và nhà bếp là chưa được kiểm tra.
"Lộ Hảo Tu," Lâu Diên đột nhiên lên tiếng, "Tôi có thể xem phòng cậu được không?"
"Được chứ, được chứ," Lộ Hảo Tu không chần chừ dẫn Lâu Diên đến phòng ngủ của mình, trước khi vào cửa còn hơi ngại ngùng, "Phòng hơi bừa bộn, anh Lâu đừng chê nhé."
Lâu Diên tưởng cậu ấy khiêm tốn, nhưng khi bước vào mới thấy đúng là không phải vậy, "Phòng cậu bừa bộn thế này, bố mẹ cậu không mắng sao?"
"Hơi bừa bộn" mà Lộ Hảo Tu nói đúng là sự thật, không chỉ là "hơi" đâu. Chăn màn trong phòng cuộn tròn, một nửa trên giường, một nửa dưới đất, tất và quần lót vương vãi, quần áo lung tung, trên tủ đầu giường còn có giấy vệ sinh dính nước mũi chưa vứt, trên giường còn mấy gói đồ ăn vặt và chai nước.
Các loại mô hình lắp ráp bày la liệt, trên giường, dưới đất, trong góc đều có mấy cái. Còn có mấy thùng hàng chưa bóc dỡ chất đống sau cửa, thành một ngọn núi nhỏ.
Đây là phòng của một nam sinh trung học bình thường, ngay cả mùi hôi giày thoang thoảng trong phòng cũng bình thường. Lâu Diên đã thử nhiều lần, bao gồm cả việc chạm vào Lộ Hảo Tu để kiểm tra mạch và nhiệt độ, và đã gần như chắc chắn rằng Lộ Hảo Tu là người thật, chứ không phải một chiêu trò quỷ dị nào đó để mê hoặc cậu.
"Phòng ngủ của bố mẹ tôi cũng bừa bộn lắm," Lộ Hảo Tu ngượng ngùng gãi mặt, cố gắng biện minh như một chú động vật nhỏ đang thở hổn hển, "Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh con biết đào hang, chắc đây là di truyền rồi."
"Thằng nhóc thối tha kia!" tiếng hét giận dữ vang lên từ phòng khách, bố của Lộ Hảo Tu đã nghe thấy, "Mày nói cái quái gì đấy!"
Lộ Hảo Tu hừ một tiếng, nhỏ giọng nói với Lâu Diên: "Anh Lâu, đi thôi, em dẫn anh đi xem phòng bố mẹ em, anh nhìn là biết em không nói dối ngay."
Câu nói này lọt vào tai Lâu Diên, khóe miệng anh hơi nhếch lên, thản nhiên nói: "Được, vậy chúng ta lén qua đó, đừng để bố mẹ em biết, kẻo em bị ăn đòn."
Lộ Hảo Tu thấy có lý, cậu lén nhìn bố mẹ, thừa lúc họ không để ý, nhanh như chớp kéo Lâu Diên chạy vào phòng ngủ chính.
Phòng ngủ chính lớn hơn phòng ngủ phụ một chút, còn có phòng vệ sinh riêng. Nhưng vừa bước vào, Lâu Diên đã giẫm phải một vũng nước mỏng.
Anh cúi đầu nhìn xuống, một "dòng suối" nhỏ chảy ra từ khe cửa phòng vệ sinh, lan đến tận chân anh.
"Chuyện gì thế này?"
Lộ Hảo Tu thốt lên "Ối trời!", kinh ngạc nhìn vũng nước trên sàn, định quay lại gọi bố mẹ, nhưng Lâu Diên đã nhanh tay bịt miệng cậu lại.
"Đừng làm ồn đã," Lâu Diên hạ giọng, mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cánh cửa phòng vệ sinh, "Tôi vào xem."
Thái độ cẩn thận của Lâu Diên khiến Lộ Hảo Tu thấy kỳ lạ. Cậu liếc nhìn sườn mặt Lâu Diên, rồi lại nhìn cánh cửa kính mờ của phòng vệ sinh, trong lòng bỗng dưng dâng lên một nỗi bất an.
Nỗi bất an này đến đột ngột và dữ dội, khiến Lộ Hảo Tu không khỏi rùng mình.
Lâu Diên buông Lộ Hảo Tu ra, nhanh chóng tiến đến gần phòng vệ sinh, tay nắm lấy tay nắm cửa.
Cậu đếm thầm ba tiếng trong đầu... rồi bất ngờ vặn tay nắm cửa và đẩy mạnh cửa ra!
"Ào ào..."
Tiếng nước chảy đột nhiên lớn hơn, ngoài vòi nước đang chảy, trong phòng vệ sinh không có gì khác.
Lâu Diên thất vọng, khóe môi hơi trễ xuống, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thường, quay lại nói với Lộ Hảo Tu: "Không có gì đâu."
Lộ Hảo Tu cũng không hiểu vì sao mình lại thở phào nhẹ nhõm theo, cậu đi vào phòng vệ sinh sau Lâu Diên, đóng vòi nước lại. Đôi dép lê của cậu lập tức bị ngập trong nước, tạo thành những vòng sóng lăn tăn. Cậu thở dài thườn thượt: "Không biết bố hay mẹ mình lại bày trò gì nữa, haizz, tháng này tiền nước lại đắt rồi."
Bên cạnh có dụng cụ thông cống, Lộ Hảo Tu lấy nó ra để thông cống. Cống thoát nước bốc mùi hôi thối, Lộ Hảo Tu nín thở, loay hoay vớt vài sợi tóc nghẹt trong đường ống, rồi mới dè dặt hỏi: "Anh Lâu, sao lúc nãy anh lại khẩn trương thế?"
Lâu Diên liếc nhìn xoáy tóc trên đầu Lộ Hảo Tu, không nói gì thêm, "Tôi tưởng nhà cậu có trộm."
"Làm tôi giật cả mình," Lộ Hảo Tu tin sái cổ những gì Lâu Diên nói, cậu an tâm, nghiêm túc giải thích cho Lâu Diên, miệng nói không ngừng, "Khu này an ninh tốt lắm, thang máy phải quẹt thẻ mới đi được. Trộm không vào được đâu, với lại, bố mẹ tôi cũng không để đồ quý giá trong phòng ngủ chính, trộm vào cũng chẳng trộm được gì, mà phòng ngủ chính ở tận trong cùng, anh xem này..."
Lâu Diên trong lúc cậu nói chuyện đã vô thức đi ra khỏi phòng vệ sinh, đến chỗ cửa sổ phòng ngủ chính, chăm chú nhìn ra ngoài.
Lộ Hảo Tu rửa tay xong cũng đi theo ra, tò mò cùng nhìn ra ngoài, "Anh Lâu, anh đang xem gì vậy?"
"Sương mù dày hơn rồi," Lâu Diên trầm ngâm nói, "Màu sắc cũng thay đổi."
Lộ Hảo Tu nghe vậy, nhìn kỹ một lúc, kêu lên, "Đúng thật... Sương mù hình như đỏ lên. Thời tiết gì kỳ quái vậy?"
Trong lớp sương trắng ban đầu giờ lẫn vào thứ gì đó, hiện lên những vệt màu đỏ như máu, ẩn ẩn hiện hiện, trong đêm tối đen, dưới ánh đèn phòng mờ ảo, mang đến cảm giác quỷ dị, bất an.
Lâu Diên hít hà mùi hương trong không khí, quay đầu nhìn Lộ Hảo Tu, trong mắt lóe lên ánh sáng khó hiểu, cậu hạ giọng, từng chữ như chứa nọc độc của ác mộng, "Lộ Hảo Tu, cậu có ngửi thấy gì không?"
Lộ Hảo Tu ngơ ngác hít hít mũi, "Ngửi thấy gì cơ?"
Lâu Diên nói: "Mùi máu."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro