Chương 54: Hình xăm quan tài đỏ

Biết được câu lạc bộ quyền anh Bình An ở đâu, Lâu Diên cũng không vội vàng đi ngay. Nửa tiếng sau, cả nhóm cuối cùng cũng về đến nhà.

Lý Tam Tân vừa mở cửa, Lộ Hảo Tu đã ào vào như chú cún nhỏ bị ngấm mưa ngao ngao ngao chạy về nhà, cậu hưng phấn không thôi: "Ôi chao, vẫn là nhà mình sướng nhất!"

Vừa mở cửa sổ cho thoáng khí, Lý Tam Tân vừa trêu chọc: "Cái này gọi là gì? Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình."

"Chỗ này không thể gọi là ổ chó được," Đoạn Trạch Ca đi đến ghế sofa rồi đổ rụp xuống, nằm bẹp như cái bánh, lười biếng nói, "Khắp nơi sạch bong, đến hạt bụi còn chẳng thấy. Từ hồi tôi dọn đến đây chưa bao giờ thấy chỗ nào bừa bộn cả. Lý Tam Tân, nghe tôi khuyên một câu, sạch sẽ quá mệt người đấy."

Lý Tam Tân tiến lên một chân đá anh ta từ ghế sofa xuống đất, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Cút đi tắm rửa! Cái mông của anh bẩn như mông khỉ rồi, đừng làm bẩn sofa của tôi."

Đoạn Trạch Ca bất ngờ lăn xuống đất, mặt trực tiếp dán lên sàn nhà. Lý Tam Tân vốn nghĩ tên này ít ra cũng còn chút tự trọng. Nhưng anh không ngờ, Đoạn Trạch Ca chậm rãi đổi tư thế trên sàn nhà, gối đầu lên cánh tay ngáp một cái lười biếng nói: "Thoải mái ghê, sàn nhà này cũng không tệ, sạch hơn cả người tôi."

Lý Tam Tân cạn lời, "Đoạn Trạch Ca, ngài có thể nào có chút liêm sỉ được không?"

Đoạn Trạch Ca tháo mũ trên đầu xuống che mặt, sau đó tùy ý vỗ vỗ sàn nhà bên cạnh, hô: "Hay là ngươi cũng nằm xuống thử xem?"

Lý Tam Tân trợn mắt, quay đầu nhìn Lộ Hảo Tu đang cười trộm, hung dữ nói: "Em cũng vậy, mau đi tắm rửa thay quần áo đi, đừng có đứng đây xem kịch."

"Vâng ạ."

Lộ Hảo Tu chẳng dám chọc giận trưởng quản nấu cơm trong nhà, lập tức đứng nghiêm, giọng nói dứt khoát. Cậu cũng không ở đây xem náo nhiệt nữa, mở TV cho Tiểu Vũ xem hoạt hình rồi vào phòng lấy quần áo đi tắm. Kết quả là thấy đèn trong phòng tắm đã sáng.

Lâu Diên lau mặt, giọng nói mang theo hơi nước, mơ hồ không rõ: "Anh ở trong này."

Lộ Hảo Tu nói: "Dạ vâng, vậy em đi tắm ở phòng của Lý ca đây."

Lâu Diên cười, giọng nói mang theo ý trêu chọc xuyên qua cánh cửa phòng tắm đến tai Lộ Hảo Tu: "Anh không ngại tắm chung với em đâu, muốn vào không?"

Lộ Hảo Tu ngây người một lúc, xoa xoa cái tai đang ngứa ngáy, nhanh như chớp chạy về phía phòng Lý Tam Tân, vội vàng có chút chạy trốn: "Không cần Lâu ca, một mình em làm được, em đi phòng tắm của Lý ca trước!"

Trong phòng tắm, Lâu Diên nghe Lộ Hảo Tu nói một tràng không nghỉ hơi liền bật cười.

Cậu đưa tay vén mái tóc đen lên, dòng nước nóng bốc hơi đổ xuống từ sợi tóc, chảy qua đôi lông mày sắc nét, lướt qua cổ, bộ ngực cơ bắp đẹp đẽ săn chắc và cơ bụng... Dưới làn hơi trắng bốc lên, mái tóc đen và lông mày đen của Lâu Diên lờ mờ hiện ra.

Nước ấm làm thư giãn các dây thần kinh trên da đầu và toàn bộ cơ bắp. Lâu Diên chống tay lên bức tường gạch men trắng, nhắm mắt lại tận hưởng làn nước ấm bao bọc.

Băng gạc quấn ở tay phải bị nước cuốn trôi xuống đất. Lâu Diên mở mắt ra, vốn nghĩ sẽ nhìn thấy vết nứt chưa lành trên lòng bàn tay, không ngờ lòng bàn tay lại nhẵn nhụi, vết nứt đó không biết đã lành từ lúc nào.

Lâu Diên sững sờ, không thể tin được mà véo véo lòng bàn tay mình, dưới lớp da lòng bàn tay có một khối xương nhỏ hơi nhô lên, rất thật thà bất động.

Lâu Diên sau đó lại véo véo xương ở cánh tay và bả vai mình. Những khối xương ở thôn Liễu khi đó cứ như chực chờ phá vỡ cơ thể mà ra, giờ đây lại yên tĩnh lạ thường, cứ như cảm giác sắp sống lại trước đó chỉ là ảo giác của Lâu Diên mà thôi.

Chuyện gì thế này?

Lâu Diên từ từ nắm chặt tay rồi buông ra, cẩn thận cảm nhận trạng thái cơ thể hiện tại, kết quả là rất tốt.

Thật sự rất tốt, toàn thân đều rất nhẹ nhõm. Luồng sức mạnh kỳ lạ nguy hiểm trong cơ thể chưa bao giờ bình tĩnh đến thế. Lâu Diên chỉ cảm thấy sự nặng nề và áp lực do luồng sức mạnh kỳ dị sắp sống lại trong cơ thể trước đó đã tan biến, cậu thậm chí có cảm giác có thể tùy ý sử dụng các lực lượng quỷ dị như gai xương.

Ánh mắt Lâu Diên phức tạp, có chút kinh hỉ, nhưng cảnh giác thì nhiều hơn: "Kỳ lạ... Chuyện này là sao?"

Khi rời thôn Cây Liễu là 10 giờ 40 sáng, lúc đó trên tay vẫn còn vết nứt. Bây giờ là 1 giờ rưỡi chiều, giữa đó chỉ cách nhau ba tiếng đồng hồ mà trạng thái cơ thể cậu đã thay đổi hoàn toàn.

Lâu Diên suy nghĩ một hồi lâu cũng không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra, cậu nghi ngờ kiểm tra toàn thân mình một lượt, nhưng không thấy có điểm nào bất thường.

Lâu Diên chẳng còn tâm trạng đâu mà ngâm mình nữa, vội vàng tắm qua loa rồi bước ra khỏi vòi sen. Cậu vớ lấy cái khăn tắm, lau khô người rồi quấn hờ ngang hông, đi thẳng đến trước gương.

Quần áo sạch và đồ dùng tắm rửa được đặt gọn gàng trên bồn rửa mặt. Lâu Diên không vội mặc đồ mà cầm máy sấy lên sấy tóc. Máy sấy vừa kêu được một lát thì tiếng Lý Tam Tân vọng vào từ bên ngoài: "Diên Tử, tắm xong rồi à?"

Lâu Diên ậm ừ đáp: "Mày muốn vào tắm không?"

"Đúng vậy," Lý Tam Tân nói, "Nhà có mỗi hai phòng tắm, xếp hàng mãi không tới lượt. Tao vào nhé."

Lâu Diên vuốt vuốt tóc, lười biếng nói: "Vào đi."

Cửa phòng tắm mở ra theo tiếng. Lý Tam Tân bước vào, đập vào mắt là cảnh Lâu Diên cởi trần đứng trước gương sấy tóc. Anh huýt sáo một tiếng, cười tủm tỉm đi đến định cởi quần áo thì chợt nhìn thấy hình xăm trên lưng Lâu Diên.

"Diên Tử, lưng mày có hình xăm từ bao giờ thế?" Lý Tam Tân nhíu mày, ghé sát vào hỏi.

Hình xăm?

Lâu Diên quay đầu định nhìn thứ trên lưng nhưng chẳng thấy gì. "Mày chụp ảnh cho tao xem nào."

Lý Tam Tân gật đầu, lấy điện thoại ra chụp cho cậu một tấm. Lâu Diên nhận lấy xem, trong ảnh, bóng lưng rộng vai, eo thon, giữa hai xương bả vai lại xuất hiện một hình xăm quan tài màu đỏ máu dài khoảng năm centimet. Trên tấm lưng trắng nõn, hình xăm đỏ tươi như máu ấy trông vô cùng đột ngột, mang theo vài phần quỷ dị.

"Hình xăm này là hình quan tài đỏ," Lâu Diên đưa tay sờ sờ lưng. Hình xăm sờ lên không có bất kỳ cảm giác nào. Cậu linh cảm hình xăm này rất phiền phức. "Nó xuất hiện trên người từ bao giờ..."

Lâu Diên chợt nhớ đến chuyện xương cốt trong người mình bỗng nhiên yên tĩnh một cách khó hiểu, không khỏi liên tưởng đến hình xăm quan tài đỏ này: Chẳng lẽ là vì hình xăm quan tài đỏ này đã áp chế sự sống lại của gai xương trong người cậu?

Nhưng quan tài đỏ cũng là một thứ quỷ dị, hình xăm quan tài đỏ này có thể mang lại chuyện tốt như vậy cho cậu sao?

Lâu Diên nhíu mày. Lý Tam Tân vỗ vai cậu một cái, ánh mắt đầy lo lắng: "Máy sấy suýt nữa thì làm cháy tóc cậu rồi. Đừng nghĩ nữa, lát nữa bảo Đoạn Trạch Ca bói toán cho mày một quẻ xem cái thứ này là cái quái gì."

Lâu Diên gật đầu, tắt máy sấy đặt sang một bên. "Mày tắm trước đi."

Ra khỏi phòng tắm, Lâu Diên lập tức tìm Đoạn Trạch Ca. Đoạn Trạch Ca vẫn nằm dài trên sàn nhà phòng khách, mũ che kín mặt, không biết đã ngủ hay chưa.

Lâu Diên thử gọi: "Đoạn Trạch Ca?"

Đoạn Trạch Ca "Ừm" một tiếng thật dài, giọng nói khàn đặc pha lẫn buồn ngủ: "Có chuyện gì?"

Lâu Diên ngồi xuống ghế sofa, chưa kịp nói gì thì Đoạn Trạch Ca đã tháo mũ ra nhìn cậu, nhún mũi nói: "Tắm xong rồi à? Cậu thơm quá."

"Lát nữa đến lượt anh," Lâu Diên nhẹ nhàng đá vào cánh tay anh ta, "Dậy đi, tôi hỏi chút chuyện."

Đoạn Trạch Ca lề mề ngồi dậy khỏi sàn nhà, chậm chạp hơn cả người già. Anh ta không ngồi lên sofa mà dựa vào sofa hỏi: "Chuyện gì?"

Lâu Diên đưa bức ảnh Lý Tam Tân vừa chụp cho anh ta xem: "Tôi phát hiện sau lưng mình có thêm một hình xăm, anh bói toán cho tôi xem đây là thứ gì."

Đoạn Trạch Ca nhìn ảnh một lúc, tặc lưỡi hai tiếng: "Lâu Diên, vóc dáng cậu không tồi đấy chứ."

Không đợi Lâu Diên nói gì, Đoạn Trạch Ca lập tức nghiêm túc trở lại, nhìn kỹ hình xăm một lần rồi ngập ngừng nói: "Nếu không nhìn nhầm, hình xăm này có phải là quan tài đỏ đã nuốt cậu vào bụng trước đây không?"

"Đúng vậy," Lâu Diên cầm một quả táo Lý Tam Tân vừa rửa đặt trên bàn trà cắn một miếng, ánh mắt lướt qua sự suy tư, "Hình xăm này, hình như đã áp chế sự sống lại của quỷ dị trong cơ thể tôi."

"Áp chế quỷ dị của cậu sống lại?!" Đoạn Trạch Ca kinh ngạc.

Giọng nói của anh ta làm Tiểu Vũ, người đang chăm chú xem hoạt hình bên cạnh, giật mình. Tiểu Vũ rụt rè quay đầu nhìn họ với vẻ khó hiểu.

Lâu Diên lườm Đoạn Trạch Ca một cái, cầm lấy một quả táo nhét vào tay Tiểu Vũ, sau đó túm cổ áo Đoạn Trạch Ca kéo anh ta ra ban công: "Anh nói nhỏ thôi, đây chỉ là suy đoán của tôi, hình xăm này cụ thể là tốt hay xấu thì vẫn phải nhờ anh bói toán cho tôi một quẻ."

Đoạn Trạch Ca nhún vai, trả điện thoại lại cho Lâu Diên: "Hôm nay không bói toán được, tôi không còn tinh thần lực."

Lời này nằm ngoài dự đoán của Lâu Diên. Cậu nhíu mày, quét mắt nhìn Đoạn Trạch Ca từ trên xuống dưới: "Hôm nay anh làm gì?"

"Khi ở thôn Cây Liễu, số lần bói toán của tôi đã dùng hết rồi," Đoạn Trạch Ca thở dài, "Sau đó thì sao, tôi vẫn luôn đưa dân làng thôn Cây Liễu chạy ngược chạy xuôi, lại cùng họ đối phó quỷ dị, cho nên không nghỉ ngơi nhiều. Chờ đến khi mọi chuyện kết thúc, cậu, Lý Tam Tân và Lộ Hảo Tu đều đã ngủ, lòng tôi không yên nên vẫn luôn thức đêm. Cho đến bây giờ, tôi cũng chỉ ngủ được một tiếng trên xe, tinh thần lực vẫn chưa hồi phục đến 5 điểm, còn về bói toán, thực sự cần phải đợi tôi nghỉ ngơi đủ rồi sau đó."

Lâu Diên nghe xong lời này, trong lòng có chút cảm xúc khó tả.

Cậu không tự nhiên ừ một tiếng, quay đầu đi không nhìn Đoạn Trạch Ca, mặt nghiêng lạnh nhạt, ngữ khí không lưu tình, nhưng nhìn thế nào cũng thấy có chút khó chịu: "Lần sau đừng có quên mình quên người như thế, nên nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi, không ai bắt anh thức đêm, anh tự mình cống hiến cái gì chứ."

Đoạn Trạch Ca đứng bất động nhìn cậu một lúc, đột nhiên khẽ bật cười. Giọng nói của người này vốn đã hỏng, mặt cũng đã bị hủy hoại, nhưng khi cười lên như vậy lại có một sức hút khiến người ta ngứa tai: "Lâu Diên, cậu đang quan tâm tôi sao?"

Lâu Diên chế giễu một tiếng, vừa định nói thì Đoạn Trạch Ca đã ngắt lời cậu, tự lẩm bẩm nói tiếp: "Tôi rất vui."

"..." Lâu Diên bị nghẹn họng không nói nên lời.

Đoạn Trạch Ca nhìn sâu vào Lâu Diên, khoảng cách giữa anh ta và Lâu Diên là nửa mét, đây không phải là khoảng cách quá gần, nhưng Đoạn Trạch Ca lại không có bất kỳ động tác nào muốn lại gần Lâu Diên. Anh ta cứ giữ nguyên khoảng cách nửa mét đó, dùng giọng nói nhẹ nhàng mà rõ ràng hỏi: "Cậu bây giờ bắt đầu tin tưởng tôi rồi sao?"

Lâu Diên nhìn Đoạn Trạch Ca một cái, rồi lại nhìn mấy chậu hoa cỏ Lý Tam Tân trồng trên ban công. Có một con bướm vàng đang bay lượn quanh một chậu lan hồ điệp, trông rất vui vẻ. Lâu Diên quay đầu, lại nhìn về phía phòng khách.

Trong phòng khách, trên TV đang chiếu hình ảnh những chú cừu nhỏ được nhân hóa đang vui đùa mùa xuân, cừu và cừu nắm tay nhau hát ca, bên trong còn lẫn vào một con voi. Ngoài TV, Tiểu Vũ nghiêm túc xem hoạt hình, từng miếng từng miếng "bẹp" gặm táo, khát thì bưng ly lên ực ực uống sữa.

Lâu Diên cuối cùng cũng quay đầu lại, nhìn thẳng Đoạn Trạch Ca, cậu rất bủn xỉn nói: "Ừm, một chút."

Đoạn Trạch Ca nở nụ cười: "Một chút cũng rất tốt."

Hai người trò chuyện trên ban công không lâu sau, Lộ Hảo Tu ướt sũng ra ngoài, trên tóc khoác khăn lông, toát ra hơi thở thiếu niên ẩm ướt, đầy sức sống và tươi trẻ, giọng nói cũng rất lớn: "Đoạn ca, đến lượt anh rồi đấy, nhớ tắm xong dọn dẹp một chút nhé!"

Đoạn Trạch Ca thở dài, tiện tay vớ lấy một cái khăn lông trên giá treo áo vắt lên vai, lề mề lê dép lê đi tới: "Đến đây."

Lộ Hảo Tu từ tủ lạnh lấy ra hai lon Coca, ném một lon cho Lâu Diên: "Lâu ca, tối nay chúng ta ăn gì đây?"

"Đi ăn ngoài," Lâu Diên vặn nắp lon Coca uống một ngụm, bọt khí lạnh buốt lập tức từ cổ họng mát lạnh xuống dạ dày, "Anh biết có một quán ăn gia đình hương vị không tồi."

"Tuyệt vời," Lộ Hảo Tu quay đầu nhìn về phía Tiểu Vũ, lập tức nhăn mặt lại, ấp úng nói, "Lâu ca, Tiểu Vũ vẫn chưa tắm rửa đâu, làm sao đây?"

Lâu Diên cũng nhìn về phía Tiểu Vũ, khẽ nhíu mày: "Hiện tại không vội, chờ ăn cơm xong đi dạo trung tâm thương mại, mua cho con bé vài bộ quần áo tắm rửa rồi sau đó dạy con bé cách tắm. Tiểu Vũ rất thông minh, rất dễ dàng có thể học được."

Nói là nói vậy, nhưng Lâu Diên thầm nghĩ trong lòng, bốn người đàn ông trưởng thành họ sống cùng một cô bé nhỏ, quả thật có nhiều bất tiện.

Lâu Diên, người không thiếu tiền, đã bắt đầu cân nhắc có nên thuê một bảo mẫu hay không.

Vài người tự mình chỉnh trang xong xuôi, sau đó mỗi người nghỉ ngơi thêm một lát. Khoảng 5 giờ chiều, Lâu Diên dẫn họ đến quán ăn đã đặt trước.

Quán ăn gia đình này nếu có thể lọt vào mắt xanh của Lâu Diên thì chắc chắn phải có điểm gì đó đặc biệt. Quả nhiên, khi họ đến quán ăn thì phát hiện nơi đây không chỉ có không gian đẹp mà mỗi bàn đều chật kín người, trông vô cùng náo nhiệt và đông đúc.

Mùi cay nồng sộc vào mũi, khiến người ta ứa nước bọt. Lộ Hảo Tu theo bản năng nuốt nước miếng, bụng trực tiếp "ục ục" kêu lên.

Người phục vụ đưa họ đến phòng đã đặt trước, mặt tươi cười dâng thực đơn lên: "Món ăn ở đây đa số là món cay, quý vị có ăn cay được không ạ?"

"Cho trẻ con hai phần món không cay, thêm một phần chè," Lâu Diên nói thẳng, "Các món còn lại cứ gọi theo món tủ của quán."

Người phục vụ cười nói: "Vâng, Lâu tiên sinh. Ngài có cần rượu không ạ?"

Lâu Diên gật đầu: "Cho một ít."

Quán ăn gia đình tuy đông khách nhưng tốc độ lên món lại rất nhanh. Chưa đầy mười phút, trên bàn đã bày đầy ắp những món ăn đầy đủ sắc hương vị.

Lý Tam Tân cầm một ly nước trái cây đặt trước mặt Tiểu Vũ, lại múc cho cô bé một phần chè, đẩy những món ăn phù hợp với Tiểu Vũ đến chỗ cô bé có thể với tới, nhẹ nhàng dặn dò: "Nếu không với tới thì gọi chú nhé, biết không?"

Tiểu Vũ ngoan ngoãn gật đầu, ra hiệu "cảm ơn" với Lý Tam Tân.

Lý Tam Tân cười xoa đầu cô bé.

Một bữa cơm khiến vài người cay đến mồ hôi đầy đầu, miệng đỏ bừng, nhưng lại sảng khoái đến không thể dừng lại được. Lâu Diên cũng ra một ít mồ hôi, cậu vén tay áo lên, uống hai ly rượu mới làm dịu đi cảm giác cay và tê rần trong miệng.

Mọi người đang ăn uống ngon lành thì cửa phòng riêng bị gõ vang, ông chủ quán ăn bước vào. Người này mặc một chiếc áo phông ngắn tay màu xanh biển và quần đùi, bụng hơi to, mặt bóng nhẫy dầu mỡ, trên tay cầm chai rượu trắng, cười ha hả nói với Lâu Diên: "Lâu tổng, ngài đến đây ăn cơm sao không gọi tôi một tiếng vậy?"


-----------------------------

Editor: Hiiii, Diệp quay lại rùi nha. Tui sẽ đăng 2 ngày 1 chương lúc 6h sáng đều như vắt chanh nhé. Đọc xong chương này tự dưng thấy thuyền Đoạn Trạch Ca với Lâu Diễn cũng ngon...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro