Chương 67: Ôn Cửu

Dù ông chủ có đẹp trai đến mức khiến người khác ghen tị, cũng không thể xóa sạch sự oán trách trong giọng nói của trợ lý Tần.

Lâu Diên mặt không đổi sắc đi đến ghế ông chủ ngồi xuống, làm lơ ánh mắt như đổ thêm dầu vào lửa của trợ lý Tần, "Đừng nói linh tinh, chuyện của tôi có thể gọi là đi trễ à?"

Trợ lý Tần đến nụ cười giả tạo cũng không thể nở được: "Sếp, tháng này ngài mới đến công ty hai lần. Tổng cộng thời gian ở lại công ty không đủ mười sáu tiếng đồng hồ."

Lâu Diên ung dung thong thả ngả người ra sau, mười ngón tay thon dài đan vào nhau đặt trên bàn, chiếc khuy tay áo đính hồng ngọc lấp lánh sự hào sảng của kẻ giàu có. Cậu thong dong và điềm đạm nói một câu khiến người khác không thể từ chối: "Cho anh thêm tiền thưởng."

Tuy Lâu Diên sau khi sống lại rất ít khi dành thời gian đến công ty, nhưng ngày thường ở nhà rảnh rỗi cậu cũng xử lý một số tài liệu. Chẳng qua cậu đã chuyển rất nhiều công việc cho trợ lý Tần. Nếu không phải vì có tiền mới có thể tiếp tục tích trữ vật tư, ngầm chuẩn bị cho cuộc sống sót khi quỷ dị sống lại toàn diện, Lâu Diên nào còn quản chuyện công ty.

May mắn là cậu có một trợ lý Tần vạn năng.

"Cảm ơn sếp," trợ lý Tần lập tức thu hồi những cảm xúc còn lại, một giây tiến vào trạng thái làm việc, nói một cách gọn gàng, "Sếp, những việc ngài dặn tôi làm trước đây đều đã gần xong rồi. Chúng ta đã thu mua mười ba siêu thị lớn và 23 nhà kho trên toàn quốc. Gạo, mỳ, dầu ăn, thực phẩm đóng hộp có hạn sử dụng trên mười năm, rượu mạnh, các loại vật phẩm quý giá, thuyền nhựa, lều trại, túi cứu hộ, kính viễn vọng cùng các loại dụng cụ sinh tồn, còn có cả bếp điện, máy phát điện, thiết bị lọc nước và một loạt các thiết bị khác mà ngài yêu cầu, tôi cũng đã tìm được đối tác và sẽ ký hợp đồng với giá thấp hơn giá thị trường."

Trợ lý Tần đặt những tài liệu liên quan lên trước mặt Lâu Diên, chuyên nghiệp không hỏi một câu nào, cho dù việc ông chủ tiêu tiền mua những thứ này theo anh ta thấy là vô dụng.

Lâu Diên xem xong những tài liệu này, hài lòng gật đầu, trên mặt nở một nụ cười nhẹ, "Làm tốt lắm, trợ lý Tần."

Trợ lý Tần khẽ mỉm cười, đang định nói chuyện, thì tai nghe truyền đến một giọng nói. trợ lý Tần nghe xong khẽ cau mày, báo cáo với Lâu Diên: "Sếp, có hai vị nhân viên chính phủ muốn gặp ngài. Họ đã xông lên tầng, hiện đang ở ngoài cửa. Hai vị tiên sinh này từng đến công ty tìm ngài hai ngày trước, nhưng ngài không có ở đây nên họ đã rời đi."

Hai ngày trước đúng là ngày Lâu Diên tiêu diệt quan tài đỏ, phá vỡ ảo cảnh ác mộng và đưa dân làng thôn Cây Liễu rời đi.

Lâu Diên đại khái đoán được người đến tìm mình là ai. Cậu tùy ý gật đầu, hơi ngồi thẳng người lại, "Mời họ vào."

Trợ lý Tần đi ra khỏi văn phòng, vài giây sau dẫn theo hai người đàn ông bước vào. Hai người này thân hình vạm vỡ, đều mặc đồ thường, ánh mắt sáng ngời, bước chân vững vàng, nhanh nhẹn. Vừa nhìn đã biết là người có võ. Người đàn ông lớn tuổi hơn trông chưa đến 40 tuổi, thần thái trầm ổn, kín đáo. Người trẻ hơn chỉ khoảng hơn 20 tuổi, toát ra khí chất chính trực, tinh thần hăng hái.

Hai người họ đi trước đi sau đến trước bàn của Lâu Diên. Không đợi Lâu Diên nói gì, người đàn ông trung niên dẫn đầu đưa ra giấy chứng nhận của mình, nhìn thẳng Lâu Diên nói: "Lâu tiên sinh, chúng tôi có chuyện muốn nói chuyện riêng với ngài."

Lâu Diên nhìn năm chữ "Cục Kiểm Soát Quỷ Dị" trên giấy chứng nhận, gật đầu nói: "Trợ lý Tần, cậu ra ngoài đi, không có lệnh của tôi thì đừng cho người khác vào."

Chờ trợ lý Tần rời đi, Lâu Diên vươn tay ra hiệu: "Mời ngồi."

Hai vị nhân viên chính phủ, một già một trẻ, ngồi xuống, giới thiệu qua loa về bản thân với Lâu Diên. Người đàn ông trung niên tên là Lâm Hùng, là tổ trưởng một chi đội của Cục Kiểm Soát Quỷ Dị đóng tại thành phố Giang Thị. Người trẻ tuổi tên là Lâm Du, là học trò và thành viên tổ của Lâm Hùng.

Lâu Diên nghe xong tên của họ, không để lại dấu vết nhìn Lâm Du một cái.

Người thanh niên này ngồi rất chỉn chu, đúng tư thế, có thể nhận ra khí chất của một quân nhân. Lâu Diên biết anh ta. Lâm Du xuất thân từ lính đặc chủng, được điều động đến Cục Kiểm Soát Quỷ Dị làm việc. Đời trước, người này rất nổi tiếng. Anh ta đã dẫn dắt Cục Kiểm Soát Quỷ Dị chật vật chống đỡ trong tận thế, tạo ra rất nhiều đóng góp có ích cho nhân loại, gi·ết rất nhiều quỷ dị và những kẻ cuồng tín.

Chính phủ dựa vào ống tiêm hồi phục tinh thần lực của những kẻ cuồng tín để nghiên cứu ra bản cấp thấp của kim tiêm hồi phục tinh thần lực, cũng là nhờ sự giúp đỡ của Lâm Du mà nghiên cứu ra.

Lâm Du có tín ngưỡng vô cùng kiên định. Anh ta tin chắc rằng quỷ dị sống lại rồi sẽ có một ngày bị nhân loại kết thúc, nhân loại sẽ nghênh đón chiến thắng huy hoàng. Anh ta là một cột mốc tinh thần trong tận thế, vĩnh viễn sẽ không bị thất vọng đánh bại, vĩnh viễn sẽ không khuất phục trước sự thống trị của quỷ dị. Lâm Du đã cho rất nhiều người sức mạnh để cắn răng kiên trì sống tiếp. Nhưng một nhân vật như vậy cuối cùng lại bị những kẻ phản bội cuồng tín ẩn mình trong Cục Kiểm Soát Quỷ Dị hãm h·ại đến c·hết, mất mạng trong miệng quỷ dị.

Ánh mắt Lâu Diên chuyển dời đến Lâm Hùng.

Đời trước anh đã từng nghe nói Lâm Du có một người thầy, người thầy này đã bị quỷ dị gi·ết c·hết trong năm đầu tiên quỷ dị sống lại. Chắc hẳn là vị này.

"Lần này chúng tôi đến, chủ yếu là muốn tìm hiểu một chút tình hình quỷ dị ở thôn Cây Liễu," Lâm Hùng nhìn Lâu Diên với vẻ dò xét, nói thẳng, "Chúng tôi đã biết được những chuyện ngài và bạn bè đã làm từ miệng những người dân trong thôn. Cẩn thận điều tra, chúng tôi mới biết Lâu tiên sinh và người bạn tên Lộ Hảo Tu kia không phải lần đầu tiếp xúc với quỷ dị. Nơi ở trước đây của các ngài ở tiểu khu Lệ Thủy đã từng có một lần quỷ dị giáng xuống. Đêm đó có người đã báo cảnh sát với lý do có v·ũ kh·í sinh học được thả xuống tiểu khu Lệ Thủy, người đó có phải là ngài không?"

Lâu Diên nhướng mày, "Không ngờ bây giờ các ông mới tìm được tôi."

Lâm Hùng cười khổ một tiếng, thoải mái hào sảng nói: "Không sợ Lâu tiên sinh chê cười, một tháng qua chúng tôi vội đến cuống cuồng. Nhờ cuộc điện thoại đó của ngài, chúng tôi đã sớm phát hiện sự bất thường trong tiểu khu Lệ Thủy, với tốc độ nhanh nhất mà biết được sự tồn tại của quỷ dị. Nhưng chỉ riêng việc xác định sự tồn tại của quỷ dị thôi đã tiêu tốn phần lớn tinh lực và thời gian của chúng tôi. Sau khi biết về quỷ dị, chúng tôi khẩn cấp thành lập một bộ phận, điều động nhân lực, xây dựng viện nghiên cứu..."

"Chỉ riêng thành phố Giang Thị đã xuất hiện hết quỷ dị này đến quỷ dị khác, càng không nói đến các sự kiện quỷ dị trong phạm vi cả nước. Bộ phận của chúng tôi mới thành lập, nhân lực vô cùng căng thẳng, đối với loại tai ương khủng bố mới mẻ như quỷ dị này cũng vô cùng xa lạ. Chúng tôi cần phải dốc toàn bộ tâm sức để nghiên cứu, phòng bị và điều tra. Nếu không phải Lâu tiên sinh và bạn bè đã giúp chúng tôi giải quyết quỷ dị trong thôn Cây Liễu, chúng tôi sợ rằng đến bây giờ vẫn chưa tìm đến ngài đâu."

Ông ta nói rất có thành ý, điều này cho thấy cơ quan đằng sau Lâm Hùng rất có thiện cảm với Lâu Diên. Lâu Diên cười gật đầu tỏ vẻ hiểu, cũng rất có thành ý mà nói cho họ tin tức về con quỷ dị trong thôn Cây Liễu: "Quan tài đỏ và Ác mộng."

"Ngài nói là Quan tài đỏ đã bị ngài phá hủy, nhưng Ác mộng lại chạy thoát?" Lâm Hùng cau mày thật chặt, "Lâu tiên sinh, đối phó với Ác mộng chỉ có một cách duy nhất là như ngài nói, phải nhận ra đây là cảnh trong mơ giả tạo thì mới tỉnh lại được sao?"

Lâu Diên lắc đầu, "Tôi chỉ tìm được cách này thôi, nhưng không chắc còn cách nào khác. Tổ trưởng Lâm, tổng cộng tôi chỉ tiếp xúc với Ác mộng một lần duy nhất, hiểu biết của tôi về nó hoàn toàn không sâu."

Lâm Hùng lo lắng nói: "Có thể không hay biết gì mà kéo người vào cảnh trong mơ. Nếu không phải các ngài phát hiện ra những chi tiết không đúng ở phút cuối, e rằng cũng không ra được. Bản lĩnh của con quái vật này thật khó mà đề phòng... Cảm ơn Lâu tiên sinh đã cung cấp thông tin cho chúng tôi. Còn một chuyện nữa, tôi hy vọng ngài có thể hợp tác trả lời."

Lâu Diên không biểu tình: "Mời nói."

"Thiên phú của Lâu tiên sinh là gì?" Lâm Hùng hai mắt sáng quắc, "Cả những người bạn của ngài nữa, họ hẳn là cũng có thiên phú phải không? Xin Lâu tiên sinh hãy nói chi tiết nhất có thể về thiên phú của các ngài cho tôi."

Lâu Diên nhíu mày.

Lâm Hùng vừa thấy sắc mặt cậu là biết cậu không muốn nói. Lâm Hùng thở dài giải thích: "Lâu tiên sinh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bảo mật cho các ngài. Lần này tôi vốn dĩ có thể trực tiếp đi tìm bạn bè của ngài để yêu cầu họ hợp tác điều tra, nhưng tôi biết ngài không muốn thấy cảnh chúng tôi lén lút tìm bạn bè của ngài, cho nên để thể hiện thành ý, chúng tôi trực tiếp đến tìm ngài. Lâu tiên sinh, tôi nói thật, bộ phận của chúng tôi đang có ý định chiêu mộ những người có thiên phú để thành lập một đội ngũ chuyên đi tiêu diệt quỷ dị và tìm hiểu bí mật của chúng. Ngài và bạn bè của ngài đều nằm trong danh sách chiêu mộ của tôi."

Lâu Diên kiên quyết nói: "Tôi từ chối."

Lâm Hùng cũng không tức giận, ông chỉ có chút nghi hoặc: "Vì sao? Tôi có thể cho các ngài điều kiện rất tốt."

Vì sao?

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì trong Cục Kiểm Soát Quỷ Dị của các người có kẻ phản bội nằm vùng.

Lâu Diên không giải thích, vì cậu không biết Lâm Hùng có đáng tin hay không. Nhưng nếu nhất định phải tìm một người đáng tin trong Cục Kiểm Soát Quỷ Dị, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là người vẫn luôn ngồi yên lặng bên cạnh: Lâm Du.

Lâu Diên quay đầu nhìn Lâm Du, "Tôi có vài lời muốn nói riêng với cậu."

Ánh mắt Lâm Du lộ vẻ kinh ngạc, anh ta quay sang nhìn sư phụ mình. Lâm Hùng suy tư một chút, khẽ gật đầu với anh ta. Lâm Du lập tức đứng thẳng và đi theo Lâu Diên vào phòng nghỉ bên trong văn phòng.

Phòng nghỉ này không lớn. Sau khi Lâu Diên đóng cửa lại, Lâm Du thẳng thắn hỏi: "Đồng chí Lâu Diên, anh muốn nói gì với tôi?"

Lâu Diên cười cười, rót hai ly nước rồi đưa cho Lâm Du một ly. Lâm Du cúi đầu nhìn ly nước, lắc đầu từ chối: "Tôi không khát."

"Đồng chí Lâm Du xuất thân lính đặc nhiệm phải không?" Lâu Diên cũng không bận tâm, cậu dựa vào tay vịn sofa, nhẹ nhàng lắc ly nước thủy tinh, "Trong nhà bố mẹ đã qua đời, có một người anh trai làm cảnh sát, năm ngoái cũng đã hy sinh khi truy đuổi tội phạm. Cậu từng thuộc đội Báo Săn, là đội trưởng, biệt danh Báo Đen, đúng không?"

Vẻ mặt bình thản của Lâm Du lập tức bị thay thế bằng sự sắc bén. Toàn thân cơ bắp đột nhiên căng cứng, cả người như một khẩu súng đã lên nòng, tỏa ra hơi thở đe dọa sắc bén. Anh ta vô cùng đề phòng nhìn Lâu Diên, bày ra tư thế tấn công: "Đồng chí Lâu Diên, làm sao anh biết những điều này?!"

Lâu Diên khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng chỉ vào đôi mắt của mình, "Đây là thứ mà tôi nhìn thấy."

Lâm Du cau mày thật chặt, hai mắt nhìn chằm chằm Lâu Diên không rời.

Lâu Diên hài lòng cười, giọng nói thần bí: "Sư phụ của cậu vừa nãy không phải tò mò thiên phú của tôi là gì sao? Bây giờ tôi có thể nói cho cậu, đây chính là thiên phú của tôi. Nó có thể giúp tôi nhìn thấy một phần quá khứ và tương lai."

Lâm Du bán tín bán nghi, sự cảnh giác đối với Lâu Diên không hề giảm đi vì lời nói của cậu.

Lâu Diên nói: "Tôi biết cậu không tin tôi, nhưng tôi lại rất tin tưởng cậu. Vì tôi từ thiên phú của mình biết cậu là một người đáng để tôi tin tưởng. Lâm Du, tôi gọi cậu vào đây cũng vì thế. Mặc kệ cậu có tin hay không, những lời tôi sắp nói tiếp theo cậu phải ghi tạc vào lòng, không được tiết lộ cho người khác."

Dừng lại một chút, bất chấp Lâm Du nghe thấy câu nói này sẽ phản ứng ra sao, Lâu Diên nhàn nhạt nói: "Trong Cục Kiểm Soát Quỷ Dị của các cậu có kẻ cuồng tín phản bội nằm vùng. Sư phụ cậu sẽ bị quái vật giết chết trong năm đầu tiên quỷ dị hồi sinh. Đây cũng là lý do tôi không muốn cung cấp thông tin của tôi và bạn bè cho các cậu, và cũng là lý do tôi từ chối sự chiêu mộ của các cậu. Một khi thông tin của chúng tôi được đăng ký vào danh sách của các cậu, cũng đồng nghĩa với việc những kẻ cuồng tín cũng sẽ biết thông tin cụ thể của chúng tôi."

Đồng tử Lâm Du kịch chấn, theo bản năng phản bác: "Chuyện này không thể nào!"

Lâu Diên mặc kệ phản ứng của anh ta, tiếp tục bình tĩnh nói: "Tôi có thể hợp tác với Cục Kiểm Soát Quỷ Dị thông qua cậu, nhưng mối quan hệ hợp tác này chỉ cần một mình cậu biết là đủ. Cậu nhớ đừng tùy tiện hành động, bởi vì trong 'tương lai' mà tôi nhìn thấy, cậu cũng bị kẻ cuồng tín phản bội mà c·hết."

Lâu Diên từ túi quần tây móc ra một ống tiêm. Cậu ném ống tiêm này cho Lâm Du.

Lâm Du dù đang ở trong trạng thái sốc vẫn theo phản xạ nâng tay lên, vô cùng chính xác tiếp được ống tiêm. Lâu Diên hạ giọng: "Đây là kim tiêm hồi phục tinh thần lực của những kẻ cuồng tín. Một mũi tiêm có thể hồi phục 10 điểm tinh thần lực cho người sử dụng, hơn nữa không có bất kỳ tác dụng phụ nào. Mũi tiêm này giao cho cậu. Cậu hãy tìm cách để viện nghiên cứu chế tạo ra được loại thuốc thử giống hệt."

Sau khi Lâu Diên đạt được năm ống tiêm hồi phục tinh thần lực, cậu đã chia cho Lý Tam Tân và hai người bạn mỗi người một ống, bản thân cậu cũng giữ lại một ống, còn ống dư ra thì cậu đã định để lại cho chính phủ.

Nói vậy, lần này có thể sớm đạt được kim tiêm hồi phục tinh thần lực, viện nghiên cứu của chính phủ chắc hẳn sẽ không chế tạo ra loại thuốc kém chất lượng như vậy nữa.

Lâm Du bị một loạt thông tin quan trọng dội tới khiến anh ta hơi không kịp phản ứng, nhưng Lâu Diên không nói thêm gì nữa, đi đến cạnh cửa chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài.

"Cuối cùng nhắc nhở cậu một câu," Lâu Diên hơi nghiêng đầu, nhìn Lâm Du đang hoang mang, "Hôm nay tôi và cậu nói chuyện gì nhất định không được nói cho bất kỳ ai. Cậu cũng cần giúp tôi ứng phó bên Cục Kiểm Soát Quát Dị, đừng để họ chú ý đến tôi nhiều."

Nói xong, Lâu Diên mở cửa đi ra ngoài.

Lâm Du nhìn bóng lưng của anh ta, ánh mắt phức tạp. Anh ta lại cúi đầu nhìn ống tiêm trong tay, do dự vài giây, vẫn giấu ống tiêm bên người, sau đó bước theo Lâu Diên ra khỏi phòng nghỉ.

Lâm Hùng ở bên ngoài vừa thấy học trò ra, liền đưa cho Lâm Du một ánh mắt, dò hỏi Lâm Du và Lâu Diên đã nói gì. Lâm Du không nói gì, đi đến bên cạnh Lâm Hùng thấp giọng nói: "Sư phụ, đi thôi."

Lâm Hùng nhíu mày, liếc nhìn Lâu Diên cách đó không xa, có chút do dự. Ông còn chưa hỏi xong những điều muốn hỏi, vất vả lắm mới gặp được Lâu Diên một lần, ông không muốn rời đi lúc này.

Lâm Du dừng lại một chút, lại nói thêm một câu: "Sư phụ, chúng ta đi trước đi."

Lâm Hùng phát giác sự bất thường của học trò, ông thở dài, "Được được, đi đây. Lâu tiên sinh, đa tạ ngài đã cung cấp thông tin cho chúng tôi."

Ông đứng dậy, cười ha ha nói lời cảm ơn với Lâu Diên, rồi dẫn Lâm Du rời khỏi văn phòng.

Lâu Diên nhìn bóng lưng của họ, khẽ "tặc" một tiếng.

Hy vọng Lâm Du có thể không phụ lòng mũi tiêm hồi phục tinh thần lực mà cậu đã đưa ra.

Cả buổi sáng, Lâu Diên đều bận rộn với công việc tồn đọng từ trước. Đến hai giờ chiều, trợ lý Tần nhắc anh đã đến giờ đi thị sát công việc các phòng ban.

Lâu Diên mang theo hơn mười người, vội vàng kiểm tra từng phòng ban.

Đám người mặc vest giày da cứ đi qua một chỗ, lại khiến nhân viên căng thẳng đến mức không dám nhìn lung tung. Lâu Diên đi đầu, dáng người cao nhất, đẹp trai nhất, khí thế cũng uy nghiêm nhất. Trên mặt cậu không có biểu tình gì, không thể biết cậu hài lòng hay không. Các giám đốc phòng ban đều nơm nớp lo sợ chờ họ đến, rồi lại cung kính tiễn đi, chỉ cần không bị sếp Lâu đưa ra yêu cầu chấn chỉnh thì đều thở phào nhẹ nhõm.

Hơn bốn giờ, trợ lý Tần đưa Lâu Diên đến studio.

"Mấy ngày trước chúng ta đã mời một ngôi sao hàng đầu đến làm người đại diện cho sản phẩm của chúng ta. Hôm nay là thời gian quay poster quảng bá cho anh ấy," Trợ lý Tần lật tài liệu, nói với tốc độ rất nhanh, "Anh ấy là ca sĩ, gần đây nổi tiếng đến mức rối tinh rối mù, sức mua của fan rất mạnh. Chờ xem xong tiến độ quay chụp ở studio là công việc hôm nay kết thúc."

Lâu Diên thở ra một hơi nóng, cởi cúc áo ở cổ, tiện miệng hỏi: "Ngôi sao này tên là gì?"

"Anh ấy tên là Ôn Cửu, sếp Lâu có nghe qua nhạc của anh ấy chưa? Chị gái của anh ấy là ngôi sao điện ảnh Ôn Nhất An, cái cô Ôn Nhất An rất xinh đẹp ấy." Một người trong đội ngũ phía sau cười ha ha nói.

Bước chân của Lâu Diên khựng lại.

Ôn Cửu?

Cậu nâng mí mắt, nhìn về phía sân khấu studio bị đám người bao vây ba vòng trong ba vòng ngoài.

Một vài cô gái trẻ che miệng, hưng phấn đến đỏ bừng cả mặt, dùng sức nhón chân nhìn vào giữa đám người.

"A a a là Ôn Cửu! Thật sự là Ôn Cửu!"

"Đây là nam thần của em a a a, người thật của anh ấy sao lại có thể còn đẹp hơn trên TV!"

Không chỉ có vài cô gái, mà còn có một vài chàng trai trẻ cũng không nhịn được dừng công việc lại nhìn vào trong vài lần.

Giữa đám người, một người đàn ông tóc vàng cao hơn hẳn những người xung quanh. Anh ta lười biếng đứng, mặc cho chuyên viên trang điểm dùng đôi tay cẩn thận vuốt ve trên mặt anh.

Người này mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu đen tuyền, trong túi ngực cắm một đóa hoa hồng đỏ tươi. Mái tóc ngắn màu vàng trên trán hơi che khuất hàng lông mày. Chiếc cằm góc cạnh lộ ra một vẻ khêu gợi, quyến rũ. Trên cái cổ tái nhợt như trong suốt có những hình xăm màu đen với những mảng hoa văn lớn.

Nhiếp ảnh gia phát hiện đoàn người Lâu Diên đến đầu tiên, lập tức đứng lên chào: "Chào buổi chiều sếp Lâu!"

Nghe thấy câu nói này, những nhân viên không nỡ rời khỏi Ôn Cửu vội vàng hoang mang tản ra. Từng câu "Chào Sếp" "Chào buổi chiều Sếp" vang lên không ngừng trong studio.

Nhận thấy đoàn người Lâu Diên đến, Ôn Cửu cũng nghiêng đầu nhìn về phía họ.

Lâu Diên lập tức đối diện với đôi mắt màu vàng kim, trông như một con dã thú của Ôn Cửu.

Ôn Cửu nhìn thẳng Lâu Diên. Mười ngón tay thon dài của chuyên viên trang điểm vẫn đang đung đưa trên mặt Ôn Cửu, vô tình che khuất đôi mắt anh ta, đồng thời cũng để lộ khóe miệng anh ta cong lên cao, một nụ cười lười biếng, khêu gợi nhưng cũng ngông cuồng và nguy hiểm.

Lâu Diên hơi nheo mắt lại.

Cậu nhớ đến câu nói mà Ôn Nhất An đã từng nói bên tai cậu.

"Ngàn vạn lần đừng để em trai tôi nhìn thấy anh. Bởi vì nó, thích nhất là hủy diệt những con cưng của trời như anh."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro