Chương 74: 【 canh một 】Vườn giải trí bắt đầu
Phó Tuyết Chu đã nói, hắn chỉ cho Lâu Diên một khoảng thời gian. Lâu Diên hoặc là phải nghĩ thông suốt, hoặc là hãy chạy trốn đến một nơi mà Phó Tuyết Chu vĩnh viễn không tìm thấy.
Mặc dù Lâu Diên không định hèn nhát chạy trốn chỉ vì một lời uy h·iếp của Phó Tuyết Chu, nhưng cậu cũng không hề hứng thú với việc bị Phó Tuyết Chu ép buộc làm tình sau một khoảng thời gian nữa. Vì vậy, Lâu Diên đã sớm làm tốt mọi sự chuẩn bị để né tránh Phó Tuyết Chu.
Sau khi dùng tiếng khóc của quỷ anh trong bụng Lý Tam Tân để quấy rầy con diều hâu, Lâu Diên thành thạo xuyên qua các con phố, ngõ ngách và đường hầm. Nhờ "cảm giác nguy hiểm" mà cậu đã thoát khỏi mọi mối nguy hiểm, sau hai giờ đồng hồ, cậu đã thành công đến được căn biệt thự ở ngoại ô.
Căn biệt thự này được xây dựng giữa sườn núi thưa thớt dấu chân người, đường núi ẩn dưới rừng cây rậm rạp. Nơi càng ít người qua lại thì khả năng xuất hiện quỷ dị càng thấp. Xét về mức độ an toàn, căn biệt thự này còn an toàn hơn căn hộ của Lý Tam Tân ở nội thành.
Dừng xe, vài người đang buồn ngủ gật gù giật mình tỉnh dậy, cố gắng ngồi thẳng, mở đôi mắt nặng trĩu. "Tới nơi rồi sao?"
"Tới rồi," Lâu Diên tỉnh táo mở cửa xe. "Xuống đi, xem ngôi nhà trong tương lai của chúng ta này."
Lý Tam Tân chớp chớp mắt, ôm Tiểu Vũ đang ngủ say xuống xe trước. Đoạn Trạch Ca và Lộ Hảo Tu ngáp ngắn ngáp dài đi xuống sau Lý Tam Tân. Vài người lợi dụng màn đêm đen nhìn về phía trước, cơn buồn ngủ lập tức biến mất không còn tăm hơi, há hốc mồm kinh ngạc.
"Móa!"
"Lâu đài!!!"
Căn biệt thự cao lớn đứng sừng sững như một khối thép cứng trong bóng tối. Hàng rào sắt bao quanh, và hàng chục chiếc camera ở phía trên rào chắn sáng lên những chấm đỏ, theo dõi mọi động tĩnh xung quanh 360 độ không có góc c·hết.
Càng đi vào, càng kinh ngạc. Vườn hoa, bãi cỏ, hồ bơi, sân bóng... trong căn biệt thự rộng lớn có đến hơn chục phòng. Đồ dùng đầy đủ tiện nghi, ga giường và chăn đệm mới tinh, sạch sẽ. Họ hoàn toàn có thể vào ở ngay lập tức.
Phía sau biệt thự là một nhà kho lớn, có hai tầng bao gồm cả tầng hầm. Bên trong đồ đạc và vật tư phong phú, được sắp xếp vô cùng gọn gàng, giống như một siêu thị lớn.
Lộ Hảo Tu còn nhìn thấy cả motor nước!
A a a! Lâu ca đã chuẩn bị biệt thự từ khi nào vậy!
Có tiền quá! Sang chảnh quá! Kinh ngạc quá!
Lộ Hảo Tu kéo Đoạn Trạch Ca và Lý Tam Tân đi một vòng trong biệt thự, sờ chiếc bàn đắt tiền rồi sờ đến lò sưởi trong phòng khách, phấn khích đến mức không ngủ được. Thậm chí còn muốn mặc quần đùi nhảy xuống hồ bơi bơi một vòng.
Lý Tam Tân khóe miệng giật giật, bất lực giữ cậu nhóc lại. "Biết em kích động rồi, nhưng bình tĩnh đã. Đêm khuya nước lạnh lắm, bơi cái gì mà bơi. Mau về phòng ngủ đi."
Lâu Diên đứng cạnh sofa, cười nhìn họ đùa giỡn. "Đúng vậy, đừng đùa nữa, mau chọn phòng đi. Tiểu Lộ, em và Đoạn ca cũng không cần chen chúc trong một phòng, cứ xem phòng nào vừa mắt thì chọn, thoải mái mà ở."
"Đây có phải là cảm giác ăn bám không?" Đoạn Trạch Ca hài lòng nói. "Aiya, bữa cơm bám này thật thơm ngon."
Lộ Hảo Tu "ngao ngao" đồng tình. Khi nhìn thấy một căn phòng ngủ chứa đầy những mô hình mà trước kia cậu ta cực kỳ yêu thích, Lộ Hảo Tu lập tức không đi nổi nữa. Nước mắt tuôn rơi khi nhìn căn phòng.
Cấu tạo của toàn bộ căn phòng gần như giống hệt căn nhà cũ của cậu ở khu chung cư Lệ Thủy, tràn ngập ký ức về cậu và cha mẹ. Không cần nói cũng biết, đây đều là do Lâu ca cố tình sắp xếp cho cậu. Lộ Hảo Tu cảm động đến rưng rưng nước mắt, ôm mô hình gồng cổ, khàn cả giọng hét xuống lầu: "Lâu ca, anh là thần của em! Em yêu anh c·hết m·ất Lâu ca!"
"Đừng có hét," Đoạn Trạch Ca vỗ một cái vào đầu cậu, không hề nương tay. "Tiểu Vũ còn đang ngủ."
Lộ Hảo Tu ấm ức thu giọng lại: "À..."
Mỗi người dành nửa tiếng sắp xếp lại phòng, sự kích động khi đến nhà mới dần bị cơn buồn ngủ áp xuống. Căn biệt thự chìm vào yên lặng.
Lâu Diên pha một ly cà phê, một mình đi vào phòng điều khiển, nhìn chằm chằm vào màn hình máy theo dõi suốt một giờ. Sau khi xác định Phó Tuyết Chu không theo kịp, cậu mới yên tâm trở về phòng nghỉ ngơi.
Một đêm bình yên trôi qua.
Sáng hôm sau, trừ Lâu Diên vẫn còn đang ngủ bù, những người khác đã sớm tỉnh táo, tràn đầy tinh thần bắt đầu khám phá căn biệt thự lớn.
"Móa, ở đây còn có phòng âm nhạc!"
"Vãi vãi vãi, phòng tập thể thao này còn đỉnh hơn cả trong các cửa hàng chuyên nghiệp!"
"Trời ơi Lâu ca!!! Thế mà còn có rạp chiếu phim tư nhân!!! A a a!!!"
"A, đây đúng là cuộc sống xa hoa của những kẻ giàu có mà."
Vài người hứng thú chạy lên chạy xuống không ngừng. Ngay cả Lý Tam Tân, người đã quen với các hành vi khoe giàu của Lâu Diên, cũng liên tục hô căn biệt thự này mua rất hời, còn yêu chết cái phòng bếp lớn và phòng tập thể thao mà Lâu Diên chuẩn bị riêng.
Tiểu Vũ há hốc mồm, mãi không khép lại được. Đôi mắt đen láy của cô bé đảo lên xuống, trái phải, ngơ ngác vì choáng ngợp.
Lộ Hảo Tu mặc chiếc quần bơi hoa đỏ, kích động nhảy ngay vào hồ bơi đã nghĩ đến từ tối qua. Vừa nhảy xuống, cậu như phát hiện ra một châu lục mới. Sắc mặt kích động đến đỏ bừng, cứ như uống rượu say. "Hồ bơi này hình như còn có thể giữ nhiệt, nước không lạnh chút nào!"
Đoạn Trạch Ca nhướng mày. "Thật hay giả đấy?"
Anh ta ngồi xổm xuống, thò tay quấy nước trong hồ. Sau mười mấy giây im lặng, anh ta nói, "Thật sự không lạnh."
Lộ Hảo Tu phấn khích "ngao ngao" kêu lên, quẫy nước vài cái rồi vươn tay về phía Tiểu Vũ. "Tiểu Vũ, có muốn xuống nước chơi không?"
Tiểu Vũ ra sức gật đầu.
Lý Tam Tân cười, xoa xoa đầu Tiểu Vũ: "Về ăn cơm đã. Chờ giữa trưa trời nắng to rồi xuống chơi sau. Nhà kho chắc chắn có chuẩn bị áo tắm và phao bơi cho con. Lát nữa để chú Đoạn tìm cho con được không? Anh trai đi nấu cơm cho mấy đứa đây."
Tiểu Vũ ngoan ngoãn gật đầu, tiến lên nắm lấy ngón tay của Đoạn Trạch Ca.
Đoạn Trạch Ca quơ quơ tay, lười biếng nói: "Đến lượt tôi thì là 'chú', còn mấy cậu thì lại là 'anh trai'?"
Lý Tam Tân lười phản ứng anh ta, trực tiếp trở vào bếp của biệt thự để nấu cơm.
Vật tư trong biệt thự rất phong phú. Lý Tam Tân có thể làm rất nhiều món. Bữa sáng so với bánh mì và sữa bò kiểu Tây, một người phương bắc như Lý Tam Tân thích bánh bao, hoành thánh và sủi cảo chiên hơn.
Trong căn phòng mới sáng sủa và sạch sẽ, không khí mang theo một mùi vị ngọt ngào, tươi mát. Lý Tam Tân tâm trạng rất tốt, phát huy thần uy. Nửa tiếng sau, một bàn thức ăn ngon lành đã được bày ra.
Sau khi ăn sáng một cách vô cùng náo nhiệt, Lâu Diên ngáp một cái, lái xe rời khỏi biệt thự để đến chỗ hẹn với Ôn Nhất An.
10 giờ sáng, Lâu Diên đến địa chỉ mà Ôn Nhất An đã gửi.
Cậu gõ cửa. Nửa phút sau, Ôn Nhất An mới mở cửa. Khuôn mặt tiều tụy trắng bệch của cô ta lọt vào tầm mắt Lâu Diên. Cô ta dùng giọng khàn khàn nói: "Vào đi, Lâu tiên sinh."
Lâu Diên bước vào phòng đã ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt. Ôn Nhất An dẫn cậu đến trước một phòng ngủ. Cô ta mệt mỏi vén mái tóc vàng rũ rượi ra sau tai, đẩy cửa phòng và nói: "Căn nhà này tôi đã mua từ rất lâu rồi, chỉ có mình tôi biết. Tôi đặt thi thể của Ôn Cửu ở đây, tạm thời không thể để người khác phát hiện Ôn Cửu đã c·hết."
Cửa vừa mở, khí lạnh với nhiệt độ thấp ập đến, Lâu Diên nổi da gà. Cậu nhìn vào bên trong, thi thể của Ôn Cửu đang được đặt trên giường, điều hòa được bật ở mức thấp nhất là 16 độ.
Ôn Cửu nhắm chặt mắt, làn da xanh xao. Tay chân còn nguyên vẹn, nằm trên giường trông giống như một "người đẹp ngủ trong rừng".
Ánh mắt Ôn Nhất An phức tạp nhìn thi thể em trai. "Thật ra tôi và Ôn Cửu ở chung không thân thiết cho lắm... nhưng dù sao hắn cũng là người thân của tôi. Lâu tiên sinh, anh có định tham gia Vườn Giải Trí tối nay không? Tôi cũng định tham gia. Nếu chúng ta có thể gặp nhau trong Vườn Giải Trí, có lẽ có thể cùng hợp tác để qua cửa."
Lâu Diên ngay lập tức hiểu ý cô ta. "Cô định tham gia Vườn Giải Trí, sau khi sống sót thì ước với Quỷ dị chi chủ để em trai cô sống lại?"
"Không sai," Ôn Nhất An khẳng định.
"Cô Ôn, em trai cô đã chết rồi. Ngay cả khi Quỷ dị chi chủ thỏa mãn nguyện vọng của cô và cho em trai cô sống lại, Ôn Cửu sống lại cũng sẽ không còn là Ôn Cửu của trước đây nữa." Lâu Diên nhắc nhở.
"Tôi biết," Ôn Nhất An mím môi, cố chấp nói. "Cho dù Ôn Cửu sống lại không phải là Ôn Cửu trước kia cũng không sao cả. Chỉ cần hắn có thể sống lại, cho dù hắn biến thành quỷ dị cũng được."
Lâu Diên bình thản nhún vai. "Được rồi, tôi tôn trọng suy nghĩ của cô. Bất quá, cô hợp tác với tôi trong Vườn Giải Trí, liệu có bị các kẻ cuồng tín khác phát hiện cô là tay trong của tôi không?"
Ôn Nhất An khẽ cười, lấy lại tinh thần một chút. "Sẽ không đâu. Ai sẽ biết chuyện Lâu tiên sinh đã lén lút tiếp xúc với tôi? Trong mắt người ngoài, tôi chỉ là ngôi sao lớn Ôn Nhất An mà thôi. Thân phận cuồng tín đồ của tôi chỉ có một số ít người biết. Còn về hợp tác, chúng ta cứ tùy cơ ứng biến. Nếu không thể hợp tác công khai chính đại, tôi cũng hy vọng Lâu tiên sinh và tôi không trở thành kẻ thù. Chúng ta cứ âm thầm giúp đỡ lẫn nhau, biết đâu cả hai đều có thể sống sót ra ngoài?"
Đây là một phương pháp hợp tác cùng có lợi, Lâu Diên không cần thiết phải từ chối. Anh gật đầu, đồng ý hợp tác với Ôn Nhất An.
Từ chỗ ở của Ôn Nhất An đi ra, Lâu Diên trở về biệt thự, cùng Lý Tam Tân chuẩn bị đối mặt với Vườn Giải Trí tối nay. Thực ra không có gì cần chuẩn bị, điều duy nhất họ cần làm là ngủ ngon, ăn no, dưỡng sức trước khi trò chơi bắt đầu.
Lâu Diên thậm chí còn dành thời gian ngâm mình trong bồn tắm mát-xa.
Tối 5 giờ, hai người tinh thần tràn đầy đi đến gần thư viện Giang Thành. Họ tìm một quán ăn nhỏ, từ từ ăn xong bữa tối, rồi không nhanh không chậm đi về phía thư viện.
Mặt trời lặn ở phía tây. Ánh chiều tà đỏ yêu dị nhuộm nửa bầu trời, hiện lên sự quái dị nhè nhẹ.
Càng đi càng gần, Lâu Diên và Lý Tam Tân từ xa đã nhìn thấy thư viện bị một tầng sương đỏ nhàn nhạt bao quanh.
Lớp sương đỏ này chắc chắn có tác dụng khiến người ta bỏ qua thư viện. Những người qua lại xung quanh dường như không nhìn thấy thư viện to lớn, nhìn thẳng từ phía trước thư viện đi qua.
Lâu Diên và Lý Tam Tân liếc nhau. Hai người chờ đến đúng 19:00, cùng nhau đi vào trong sương đỏ.
Vừa bước vào, sương đỏ liền nhanh chóng bao phủ lấy hai người. Mọi thứ trước mắt đều bị sương đỏ che khuất. Ngay sau đó, Lâu Diên cảm giác được sức kéo từ cánh tay Lý Tam Tân biến mất.
Cậu theo bản năng vươn tay sờ sang bên cạnh, chỉ sờ thấy một khoảng không. Rõ ràng, sương đỏ đã ngăn cách cậu và Lý Tam Tân.
Tình huống gì đây?
Lâu Diên nhíu mày, liền nghe được một giọng nói tao nhã vang lên: "Thư mời của ngài đâu?"
Giọng nói dường như từ bốn phương tám hướng truyền đến, không phân biệt được nguồn gốc. Lâu Diên bình tĩnh lấy ra tấm thẻ thư mời màu đen trong túi và đưa ra. "Ở đây."
Một bàn tay đeo găng tay màu đen thuần từ trong sương đỏ thò ra, cầm lấy tấm thẻ thư mời trong tay Lâu Diên. Bàn tay này giống như xuất hiện từ hư không và không có hình hài. Khi Lâu Diên nhìn theo bàn tay đó, cậu chỉ có thể thấy phần cuối của nó bị sương đỏ che khuất.
Bàn tay bí ẩn mở thư mời ra, giọng nói kia lại vang lên: "Thì ra là chủ nhân của giọt máu ngon lành đó..."
Tiếng nuốt nước bọt "lục cục" vang lên trong sương đỏ.
Lâu Diên ngay lập tức nhớ lại ký ức ba ngày trước khi ngón tay cậu bị cạnh tấm thẻ thư mời cứa vào. Lúc đó, quả thật có một giọt máu đã rơi trên thư mời.
Cạu có thể cảm nhận được ánh mắt tham lam và đói khát của quỷ dị trong sương đỏ đang nhìn mình, khiến cậu cảm thấy vô cùng khó chịu.
Giọng nói kia dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Chào mừng ngài tham gia trò chơi lần này, Lâu tiên sinh. Chúc ngài chơi vui vẻ."
Sau khi giọng nói kết thúc, sương đỏ tản đi, để lộ ra con đường dẫn đến cửa thư viện. Lâu Diên nhân cơ hội nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng Lý Tam Tân. Cảnh vật hai bên vẫn bị sương đỏ che khuất, chỉ có con đường dưới chân là nhìn rõ.
Lâu Diên nhíu mày, sải bước đi lên bậc thang, tiến vào cửa thư viện. Vừa bước vào, quần áo trên người Lâu Diên ngay lập tức biến thành bộ đồ tù nhân màu xám. Bên trong thư viện cũng biến thành một không gian khổng lồ như mê cung.
Đây là Vực Quỷ.
Bước chân cậu khựng lại, ngay lập tức bị một cây gậy đập vào lưng. Một ngục tốt với giọng thô lỗ cầm gậy điện cảnh cáo anh: "Đi mau lên, đồ cặn bã!"
Lâu Diên nhíu mày, khóe mắt liếc ra sau, liền thấy một ngục tốt cao lớn như một ngọn núi nhỏ, có đầu heo, đang hung tợn trừng mắt nhìn hắn.
Lâu Diên rất muốn quất một roi tủy sống để trả thù cú đ·ánh đó. Nhưng cậu thầm hít sâu một hơi, kiềm chế tính nóng nảy của mình. Cậu làm theo lời ngục tốt đi về phía trước, vòng qua vài bức tường lớn. Rất nhanh, cậu nhìn thấy một đám người cũng mặc đồ tù nhân, đang tụ tập ở một chỗ.
Những người này có nam có nữ, già có trẻ, cũng có cả người nước ngoài với nhiều màu da khác nhau. Vẻ mặt họ hoặc là căng thẳng, hoặc bất an, hoặc mơ hồ. Rõ ràng, họ đều là những người tham gia Vườn Giải Trí giống như Lâu Diên.
Trong đám đông không ai dám nói to. Chỉ có những tiếng thì thầm nho nhỏ: "Chuyện gì thế này? Là bắt chúng ta đóng vai tù nhân sao?"
"Các ngục tốt ở đây đều là đầu heo... Chúng nó sẽ không ăn thịt chúng ta đấy chứ?"
"Cảm giác có chút không đúng lắm. Tại sao chúng ta lại bị tụ tập ở đây? Vườn Giải Trí, giải trí... Rốt cuộc quỷ dị muốn chơi trò gì?!"
Lâu Diên nhanh nhẹn đi hai bước, hòa vào đám người và kín đáo quan sát xung quanh. Sau khi Lâu Diên vào đây, từng tên ngục tốt đầu heo mặc đồ đen cũng dẫn thêm nhiều người khác đến. Lâu Diên nhìn một cái, thấy vẻ mặt căng thẳng của Lý Tam Tân ở trong đó.
Chờ Lý Tam Tân bị tên ngục tốt đầu heo đẩy mạnh đến phía trước đám đông, Lâu Diên không chút thay đổi đi đến bên cạnh anh ta, một tay kéo anh ta vào trong.
Lý Tam Tân: "Anh là ai... Diên Tử!"
Vẻ mặt căng thẳng khó chịu lập tức trở nên kinh ngạc mừng rỡ.
Lâu Diên đưa tay lên môi ra dấu hiệu. "Suỵt, nhỏ tiếng thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro