Chương 77: Vẫn là tôi quá khoan dung

Ba con đại điểu thối rữa cùng nhau lao về phía Lâu Diên, gió từ cánh của chúng đập mạnh làm quần áo cậu bay phần phật trong không trung.

Khóe mắt Lý Tam Tân nứt ra, anh ta lập tức há miệng, phát ra tiếng khóc thút thít như trẻ con.

Âm thanh sắc nhọn có lực xuyên thấu cực mạnh, dường như tạo thành sóng xung kích trong không trung, bay thẳng đến chỗ những con chim. Tiếng khóc của quỷ anh đã thành công làm ba con đại điểu đang tấn công Lâu Diên phải khựng lại. Lâm Du cũng nhanh chóng dùng vuốt sói trèo lên tường để kéo Lâu Diên xuống.

Lâu Diên và Lý Tam Tân đã ở bên nhau nhiều năm, sự ăn ý của họ không ai có thể sánh bằng. Ngay khoảnh khắc tiếng quỷ anh vang lên, Lâu Diên lờ đi hai con đại điểu đang lao tới từ phía sau, chỉ tập trung vào con chim đang ở ngay trước mặt.

Lâu Diên tin rằng Lý Tam Tân nhất định sẽ giúp cậu kéo dài thời gian để chặn đòn tấn công của hai con đại điểu phía sau. Và Lý Tam Tân đã không phụ lòng tin tưởng của cậu. Chính vì sự tin tưởng này, Lâu Diên đã nắm bắt chính xác được khoảnh khắc quý báu mà Lý Tam Tân giành được. Khi con đại điểu ở trước mặt chỉ còn cách cậu chưa đầy 1 mét, Lâu Diên vung cổ tay, đột ngột ném roi tủy sống quấn chặt lấy cổ con chim.

Roi tủy sống vô cùng sắc bén, ngay lập tức cắt đứt một mảng thịt đã thối rữa trên cổ con đại điểu. Con chim phát ra một tiếng gầm gừ phẫn nộ. Hai mắt Lâu Diên như lửa.Cậu đột ngột lao về phía trước hai bước, mượn lực kéo của roi tủy sống nhảy thật cao, xoay người một cách vô cùng dứt khoát và đè lên lưng con đại điểu!

Con đại điểu phát ra một tiếng thét chói tai, phẫn nộ giơ cổ và vỗ cánh để hất Lâu Diên xuống. Lâu Diên hai tay ôm chặt cổ con chim, hạ thấp cơ thể để tránh gió mạnh, trực tiếp bị con đại điểu mang theo bay lên!

"Diên Tử!" Đồng tử Lý Tam Tân kịch chấn, anh ta sầm mặt, sải bước chạy về hướng con đại điểu bay đi.

Lâm Du hít một hơi. Anh ta vội vàng đi theo Lý Tam Tân, vẻ mặt không tán đồng: "Cách làm này của đồng chí Lâu Diên quá nguy hiểm!"

Con đại điểu có tốc độ rất nhanh, mùi trên người nó cũng cực kỳ hôi thối và ghê tởm. Gió lạnh trên cao thổi bay toàn bộ tóc đen trên trán Lâu Diên ra sau, lộ ra vầng trán đầy đặn. Bên tai cậu là tiếng gió gào thét, dưới thân là phần thịt và xương đã thối rữa của con chim. Bộ đồ tù nhân màu xám của Lâu Diên căng phồng lên vì gió. Con đại điểu giãy giụa rất dữ dội, nhưng Lâu Diên vẫn ôm chặt lấy nó, vừa chống lại gió mạnh vừa nhô đầu qua cổ con chim để nhìn xuống mê cung phía dưới.

Không có bất cứ nơi nào có thể cho cậu góc nhìn rõ ràng hơn, có thể thấy toàn cảnh mê cung như từ trên lưng con đại điểu.

Đôi mắt Lâu Diên ẩn chứa ánh sáng lấp lánh. Cậu không lãng phí một giây nào, quan sát toàn bộ mê cung khổng lồ từ trên cao. Nhưng rất nhanh, hai con đại điểu kia cũng đã đuổi kịp.

Lâu Diên liếc nhanh về phía sau, siết chặt roi tủy sống. Con chim dưới thân cảm nhận được cơn đau, nó kêu thảm thiết một tiếng rồi ngay lập tức bay nhanh hơn.

Con đại điểu vì muốn hất Lâu Diên xuống mà bay lảo đảo trên không trung, thỉnh thoảng lại cuộn mình dữ dội hoặc dùng lưng va mạnh vào bức tường hình cung ở bên cạnh. Nhưng Lâu Diên dường như không hề cảm thấy đau, vẫn bám chặt không bị con đại điểu hất xuống. Con đại điểu mang theo Lâu Diên bay qua bay lại trên không trung, gần như đã giúp cậu xem hết toàn bộ bản đồ mê cung.

Trong lúc ghi nhớ bản đồ, Lâu Diên cũng thấy những người quen mắt.

Ôn Nhất An đang cùng hai người đàn ông khác trốn tránh một quỷ dị. Những thợ săn đeo mặt nạ giống như mèo vờn chuột, tàn sát con người. Lý Tam Tân và Lâm Du theo sát quỹ đạo bay của cậu. Cậu cũng thấy những người ở các góc bị quỷ dị phát hiện rồi c·hết thảm, những vệt máu đỏ tươi...

Lâu Diên bay giữa cơn gió lạnh nhưng không nhìn thấy Phó Tuyết Chu. Tuy nhiên, cậu đã phát hiện ra lối đi đến tầng hai. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy vị trí của lối đi, khóe môi Lâu Diên nhếch lên, cánh tay đột ngột dùng sức, không chút thương tiếc cắt đứt cổ con đại điểu dưới thân bằng roi tủy sống.

Con chim này vô dụng rồi, nó có thể chết.

Phần thịt thối rữa và xương nhợt nhạt của con đại điểu ngay lập tức bị roi tủy sống cắt đứt. Con đại điểu phát ra tiếng rên rỉ cuối cùng, rồi cùng với Lâu Diên trên lưng nó, nhanh chóng lao xuống mặt đất.

Lâu Diên lao đầu xuống, gió lớn từ phía trước thổi vào quần áo cậu, làm nó bay phần phật về phía bầu trời. Tóc cậu phát ra tiếng gió "rào rào" bên tai. Lâu Diên giống như một con chim bị gãy cánh, chỉ có thể không ngừng rơi xuống. Nhưng cậu lại có chút yêu thích cảm giác này, cái cảm giác tự do, từ một cuộc phiêu lưu nghẹt thở chạy về phía c·hết, rồi lại sẽ không thực sự c·hết đi.

Giữa ranh giới sinh tử, đó là không gian mà linh hồn có thể bay lượn tự do nhất.

Lâu Diên nở một nụ cười, hai tay dang rộng cảm nhận sự tự do của khoảnh khắc này. Con đại điểu nặng hơn cậu đã lao xuống trước, đập mạnh vào mặt đất. Ngay trước khi tiếp đất, Lâu Diên sử dụng năng lực quay ngược thời gian.

"Tinh thần lực 45/70"

Thời gian bắt đầu nhanh chóng quay ngược!

Nhưng ngay khoảnh khắc cậu sử dụng năng lực quay ngược thời gian, Lâu Diên lại thấy Phó Tuyết Chu đột nhiên xuất hiện ở nơi cậu sắp rơi xuống.

Bộ trang phục ngục tốt màu đen của Phó Tuyết Chu không chút cẩu thả, thẳng thớm và ngay ngắn. Hắn đứng thẳng tắp ở đó, mái tóc bạc như băng tuyết buông lỏng phía sau. Hắn ta đeo chiếc mặt nạ trắng không có ngũ quan, chỉ lộ ra đôi mắt bình tĩnh. Nó giống như không có bất kỳ cảm xúc gì, nhưng lại như mang theo một nụ cười trào phúng nhàn nhạt, đưa đôi tay đeo găng đen ra một cách vô cùng chính xác về phía Lâu Diên đang rơi xuống.

Hai người đối diện nhau cách nửa mét. Giây tiếp theo, thời gian đã quay trở lại năm phút trước.

Lúc này, Lâm Du đang thử trèo lên bức tường. Hai tay anh ta vung lên trong không trung, ngay lập tức biến thành vuốt sói to lớn.

Lý Tam Tân khen: "Ngầu quá!"

Lâu Diên hơi ngơ ngẩn, nhưng khi thấy cảnh tượng này thì ngay lập tức phản ứng lại, lập tức ngăn cản: "Lâm Du, xuống đi!"

Lâm Du suýt nữa đã trèo lên tường. Anh ta kỳ lạ dừng lại, quay đầu hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Lâu Diên thở ra một luồng khí nóng để tan đi hơi ấm trên cơ thể. "Tôi đã biết phải đi trong mê cung như thế nào rồi."

Lâm Du lập tức hiểu ra: "Anh đã dùng năng lực nhìn thấy tương lai của mình sao?"

Lâu Diên mặt không đổi sắc gật đầu: "Không sai. Anh có thể xuống được rồi. Theo như tương lai mà tôi thấy, trên cao có những con đại điểu thối rữa tuần tra. Một khi trèo lên tường sẽ bị chúng phát hiện. Loại đại điểu đó có tốc độ rất nhanh, lực lượng cũng rất mạnh, rất khó để tránh né đòn tấn công của chúng."

Lý Tam Tân vừa thấy dáng vẻ đó của cậu là biết cậu đã dùng năng lực quay ngược thời gian, vội vàng quạt gió cho cậu: "Không sao chứ, Diên Tử?"

Lâu Diên lắc đầu: "Không sao. Tôi chỉ đứng ở đây thì có thể có chuyện gì được?"

Lâm Du cũng gọn gàng trượt xuống khỏi tường. Anh ta tìm một hòn đá bị vuốt sói của mình cào vỡ ở chân tường, tung nó trong tay rồi đột ngột lấy đà ném mạnh lên trời.

Hòn đá được ném lên cao hơn cả bức tường. Lâm Du và Lý Tam Tân ngẩng đầu nhìn chằm chằm hòn đá, rồi thấy giây tiếp theo một con đại điểu thối rữa nhanh chóng bay sượt qua đầu họ. Hòn đá kia đã bị con chim ngậm trong miệng.

Lý Tam Tân kinh hãi: "Tốc độ thật nhanh!"

Khi Lâm Du thấy trên không thật sự có đại điểu thối rữa tuần tra như lời Lâu Diên nói, anh ta hoàn toàn tin vào khả năng nhìn thấy tương lai của Lâu Diên. Anh ta gật đầu với Lâu Diên và hỏi: "Tiếp theo chúng ta cần phải làm gì?"

Lâu Diên nhắm mắt lại, hồi tưởng lại toàn bộ bản đồ mê cung vừa nhìn thấy trong đầu, tìm ra lộ tuyến giữa vị trí của họ và lối đi đến tầng hai, rồi mở mắt ra. Cậu dẫn đầu đi về phía trước: "Con đường tiếp theo cứ giao cho tôi đi."

Lý Tam Tân hoàn toàn tin tưởng Lâu Diên. Lâm Du cũng lựa chọn tin tưởng cậu. Ba người cùng nhau đi xuyên qua mê cung. Họ di chuyển với tốc độ không quá nhanh nhưng cũng tuyệt đối không chậm, từng chút một tiếp cận lối đi đến tầng hai.

"Cảm giác nguy hiểm" của Lâu Diên trong suốt thời gian này đã phát huy tác dụng hai lần, giúp cả ba tránh được hai lần gặp quỷ dị. Chỉ trong chưa đầy một giờ kể từ khi Vườn Giải Trí bắt đầu, tinh thần lực của Lâu Diên đã giảm xuống còn 35 điểm.

Lâu Diên suy nghĩ một chút có nên tắt "cảm giác nguy hiểm" hay không, nhưng cuối cùng quyết định không tắt.

Bởi vì trong cái mê cung không biết nguy hiểm tiếp theo sẽ ẩn nấp ở đâu và đột ngột xuất hiện lúc nào này, "cảm giác nguy hiểm" của Lâu Diên là thiết bị dò tìm hữu ích nhất. Ở các tầng khác, cậu có thể tắt nó đi, nhưng ở mê cung khổng lồ tầng một này, Lâu Diên tuyệt đối không thể tắt.

Nếu tinh thần lực không đủ, cùng lắm thì Lâu Diên sẽ tìm một lúc để nghỉ ngơi sau khi qua tầng một để hồi phục.

Phải biết, hiện tại mới chỉ là một tháng sau khi quỷ dị sống lại, phần lớn những người đến tham gia Vườn Giải Trí chỉ mới thức tỉnh năng lực thiên phú. Thậm chí sẽ không có ai biết bí mật rằng con người có thể dung hợp với quỷ dị. Với tiền đề này, những người thức tỉnh năng lực thiên phú chỉ có 20 điểm tinh thần lực. Để đi ra khỏi mê cung tầng một, ít nhiều gì cũng cần sự trợ giúp của năng lực thiên phú. Điều này có nghĩa là sau khi qua tầng một, đại đa số mọi người sẽ tiêu hao hết tinh thần lực.

Nếu muốn những trò chơi sau hấp dẫn hơn, những quỷ dị chắc chắn sẽ cho họ thời gian để hồi phục.

Nhưng không sao, cho dù quỷ dị không cho họ thời gian hồi phục, Lâu Diên cũng không lo lắng, bởi vì cậu và Lý Tam Tân mỗi người đều mang theo hai ống tiêm hồi phục tinh thần lực.

Khi họ ra cửa tham gia Vườn Giải Trí, Đoàn Trạch Ca và Lộ Hảo Tu đã đưa cho họ ống tiêm hồi phục tinh thần lực của mình. Theo lời họ nói, mang thêm một ống tiêm sẽ có thêm một phần bảo đảm, lúc cần thì nó là vật bảo mệnh, còn nếu không cần thì trở về trả lại cho họ. Lâu Diên và Lý Tam Tân từ chối không được nên đã cầm lấy.

Đây cũng là lý do Lâu Diên hiện tại dám thoải mái sử dụng "cảm giác nguy hiểm".

Con đường thuận lợi đến mức Lâm Du và Lý Tam Tân đều không dám tin. Lâm Du không khỏi có chút bội phục Lâu Diên. Đối phương cứ như thể đã luyện tập trước, biết con đường nào an toàn nhất và tiện nhất để đến đích. Đi theo Lâu Diên, họ có cảm giác giống như cầm đáp án để giải một bài toán.

Chỉ trong nháy mắt, họ đã sắp đi đến lối đi đến tầng hai.

"Còn 50 mét cuối cùng," Lâu Diên quay người nói khẽ với họ. "Cẩn thận một chút, không được lơ là cảnh giác."

Lý Tam Tân và Lâm Du nghiêm túc gật đầu. Lâu Diên mỉm cười, nhưng khi quay đầu lại, "cảm giác nguy hiểm" trong đại não cậu điên cuồng cảnh báo.

Tiếng giày quân đội rơi xuống đất vang lên bên tai. Một sự nguy hiểm cực độ tồn tại trong nháy mắt, từ 200 mét đã đến bên cạnh Lâu Diên. Khi "cảm giác nguy hiểm" đưa ra phản ứng, Lâu Diên đã cảm thấy một cơ thể lạnh lẽo áp sát vào lưng.

Một bàn tay đeo găng tay đen, năm ngón tay thon dài bóp chặt lấy cổ Lâu Diên, ấn cậu mạnh vào bức tường. Người thợ săn có mái tóc bạc dài buông thõng đầu xuống, từ trên cao nhìn xuống tù nhân trong tay, đột nhiên cười một cách khó hiểu, khiến người ta cảm thấy bất an.

"Lâu Diên, cho anh thời gian một tuần, vẫn là tôi quá khoan dung."

-----------------------------------------------------------------

Editor: Tui sẽ cố gắng 2 ngày 1 chương lúc 6h sáng nha mọi người

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro