Chương 1
Sắc trời dần sáng. Ánh nắng qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, Sở Thanh Hà đang nằm trên giường bị đau đớn từ trong cơ thể làm tỉnh giấc.
Hắn xuyên đến nơi này cũng đã vài ngày, ký ức của nguyên chủ thân thể cũng đã tiếp nhận không ít, độ phù hợp với thân thể cũng ngày càng cao.
Hắn ẩn ẩn ý thức được bản thân khả năng cao là không thể xuyên về.
Thở dài một tiếng, Sở Thanh Hà bắt đầu mặc y phục. Nằm dưỡng thương mấy ngày xương cốt cũng cứng đờ cả, cần rời giường vận động. Chủ nhân vốn có của thân thể này là thiên tài nổi tiếng gần xa, chẳng những linh căn xuất chúng còn là kiếm thể trời sinh, nhưng vài ngày trước, tất thảy đều bị hủy hoại.
Nghe có vẻ rất thảm, nhưng trên thực tế, đây lại là mở đầu của một bộ truyện mà nguyên chủ là nhân vật chính.
Bộ truyện này vô cùng nổi tiếng, đã được chuyển thể thành phim, danh tiếng cũng không tồi, độ thảo luận rất cao. Sở Thanh Hà tuy rằng chưa xem qua phim, nhưng đã đọc qua "nguyên tác" mà em họ gửi cho. Hắn biết tương lai của mình tồn tại rất nhiều nguy hiểm cùng kỳ ngộ, chính là cái kiểu có nhẫn thần thì bên trong nhất định tồn tại một lão già âm hiểm, rơi xuống vách núi chắc chắn nhận được truyền thừa, vô số nữ tử mang theo ý xấu đến tiếp cận...mà đại boss phe ác thực ra là vợ yêu bé nhỏ của hắn, bọn hắn sẽ còn trình diễn một màn ngươi đuổi ta chạy, ngươi trốn ta tìm, ngược luyến tình thâm, ôm con bỏ chạy đủ thể loại cốt truyện.
Sở Thanh Hà càng nghĩ càng muốn xuyên về. Trong quyển sách này những kẻ muốn tiếp cận vai chính nếu không phải có âm mưu thì cũng là sắp có âm mưu, các loại tính kế ập xuống đầu vai chính cả đời.
Nguyên chủ có hào quang vai chính nên có thể tránh thoát, nhưng hắn không cảm thấy mình cũng có.
Càng đừng nói đến bé vợ kia. Thực lực mạnh mẽ, ngoài mặt là bông hoa nhỏ yếu ớt cần người bảo vệ, thực chất lại là kẻ điên bệnh kiều tính sở hữu cực cao, tất cả những người tiếp cận hắn y đều muốn giết hết. Cố tình vai chính lại là kẻ đào hoa bắt cá khắp nơi, bông hoa nhỏ này điên lên đến cả chồng mình cũng chém.
Dù sao cũng không phải người có đầu óc bình thường.
Mà hiện tại nguyên chủ không thấy đâu, hắn lại xuyên đến trong thân thể này. Sở Thanh Hà nghĩ không biết có phải nguyên chủ đã xuyên đến trong thân thể hắn không, sau đó dùng thân thể và tài sản của hắn trải qua những ngày tháng trái ôm phải ấp, sau lưng không có một kẻ điên bệnh kiều đuổi theo đòi đánh đòi giết, càng nghĩ càng thấy thật mẹ nó quá tốt đẹp.
Còn đang nghĩ, bên ngoài đã truyền đến thanh âm của gã sai vặt A Phúc bên người nguyên chủ.
"Không tốt rồi công tử, Lâm tiểu thư đã tìm tới cửa." A Phúc trực tiếp xông vào, ngữ khí sốt ruột.
"Xảy ra chuyện gì?" Sở Thanh Hà vốc nước rửa mặt, một bên suy nghĩ chuyện của Lâm tiểu thư này rốt cuộc là sao.
Hắn chỉ có một bộ phận ký ức của nguyên chủ, không nhớ nổi Lâm tiểu thư này là ai, nhưng lại nhớ rõ bé vợ độc ác nhà hắn họ Lâm, hình như là ca ca của một đóa hoa đào bên cạnh vai chính.
A Phúc không do dự, lập tức đem suy đoán của mình nói ra: "Linh căn của công tử bị hủy, không còn là thiên tài được người người ca tụng năm xưa. Hôm nay Lâm tiểu thư hùng hổ mà đến, chỉ e là có liên quan đến hôn ước của người. Lúc trước Lâm gia phái người tới nói muốn giải trừ hôn ước lại bị công tử cự tuyệt, lúc này Lâm tiểu thư liền tự mình tới.
Sở Thanh Hà: "???"
Hôn ước giữa hắn và đại boss, muội muội của boss tích cực thế làm gì?
Nếu hắn nhớ không nhầm thì quan hệ giữa Lâm Chử Bạch với muội muội y cũng đâu tốt đến thế.
Lâm Chử Bạch chính là bé vợ đầu óc có bệnh của hắn trong bộ truyện này.
"Lâm Chử Bạch không đến?" Sở Thanh Hà hỏi.
"Không có." A Phúc không biết thiếu gia tự nhiên hỏi đến Lâm Chử Bạch làm gì nhưng vẫn thành thật đáp, "Lâm tiểu thư đến một mình."
"Được." Sở Thanh Hà lau khô mặt, đi theo A Phúc đến tiền đường.
Sảnh ngoài, Lâm Ngọc Thiền không kiên nhẫn đứng: "Bá phụ bá mẫu, lúc trước nhà ta đã nói qua việc muốn giải trừ hôn ước, ta biết việc này là Lâm gia không đúng, chúng ta xin nhận lỗi. Nhưng hiện tại ta sắp bái nhập vào thiên hạ đệ nhất đại tông môn, Sở Thanh Hà đã là một phế nhân, hôn ước này cố gắng níu kéo cũng không có ý nghĩa, hai người nói có phải không?"
Nàng thiên phú xuất chúng, không có thời gian lãng phí cùng tên phế nhân Sở Thanh Hà. Có hôn phu như hắn, mấy ngày nay không ít người trong gia tộc cười nhạo nàng.
Từ hôn không chỉ là ý của nàng, còn là ý của cả gia tộc.
Sở phụ đầy mặt phẫn nộ: "Chuyện như hôn ước, há muốn nói từ liền từ?" Trên lý trí ông biết căn cốt nhi tử đã bị phế, nhưng trước kia vì Lâm Ngọc Thiền là hôn thê của nhi tử, bọn họ đã cho nàng không ít chỗ tốt. Hiện tại nhi tử mới phế đi mấy ngày, đối phương đã tìm đến cửa muốn từ hôn, đúng là khiến ông giận không kìm được.
Hơn nữa thái độ đối đãi với trưởng bối của vị tiểu thư Lâm gia này cũng rất khó làm ông không nổi cáu.
"Cho nên hiện tại ta ở đây tạ lỗi với hai người." Lâm Ngọc Thiền nâng cằm, thái độ ngạo mạn.
Nàng là thiên tài Lâm gia, hiện lại trở thành đệ tử nội môn của thiên hạ đệ nhất tông, bái phong chủ Bích Ngọc Phong làm sư phụ. Kẻ hèn như Sở Thanh Hà, chẳng qua chỉ là nhi tử tam phòng của Sở gia, Sở phụ Sở mẫu tu vi đều chẳng ra sao, ngày xưa dựa vào nhi tử mới có chỗ đứng trong gia tộc. Hiện đã không có Sở Thanh Hà, cái gì cũng đều không có.
Sở Thanh Hà cất bước đi đến. Căn cốt bị hủy đối với thân thể tổn hại quá mức, cả người hắn đều đau, chưa kể còn đi cả một đoạn đường dài, sắc mặt càng có vẻ không tốt.
Sở phụ Sở mẫu nhìn nhi tử sắc mặt tái nhợt, thương thế còn chưa khỏi còn nghe thấy tin này, hai người lập tức đứng lên: "Thanh Hà."
"Ngươi tới đúng lúc lắm." Lâm Ngọc Thiền nhìn theo tầm mắt hai người, "Việc từ hôn kéo dài thêm càng..."
Không chờ Lâm Ngọc Thiền nói hết, Sở Thanh Hà đã trực tiếp ngắt lời: "Không từ."
Hắn đi đến ghế dựa ngồi xuống, lúc này mới nhìn về phía Lâm Ngọc Thiền.
"Ngươi!" Lâm Ngọc Thiền giận dữ.
Sở Thanh Hà nói: "Muốn từ hôn thì bảo y tự mình tới nói với ta."Trong quyển tiểu thuyết này, bé vợ của hắn lòng dạ cực kỳ hẹp hòi, đối với hắn lại là rễ tình đâm sâu. Nếu lúc này hắn đồng ý từ hôn, bị người nọ biết được, trong lòng khẳng định lại vặn vẹo một trận. Dù chiếu theo tình huống trước mắt, hắn từ hôn là do Lâm gia vô lễ, bản thân lại biến thành phế nhân không còn xứng với Lâm gia, thì ở trong mắt người kia cũng sẽ biến thành hắn chờ không nổi vội vàng muốn thoát khỏi y, chắc chắn là coi trọng con hồ ly tinh nào đó rồi.
Sau đó sẽ bắt đầu xuống tay xử lý hắn.
Sở Thanh Hà đối với mạch não kỳ quặc của Lâm Chử Bạch không ôm chút hi vọng nào.
Lâm Ngọc Thiền nhíu mày: "Y? Ngươi nói cha ta?" Nàng thầm nghĩ, chẳng lẽ Sở Thanh Hà muốn gọi cha nàng tới nhục nhã một trận ? Dù thái độ nàng không ra sao nhưng đầu óc vẫn có, biết việc vội vàng từ hôn này là Lâm gia bọn họ không đúng. Nhưng nàng cần nhanh chóng đến tông môn, không muốn mang cái danh hôn thê của kẻ phế vật này trên người.
Sở Thanh Hà cạn lời: "Gọi cha ngươi làm gì? Gọi ca ca ngươi đến đây. Hôn sự giữa ta và y, muốn từ hay không cũng phải đích thân y đến nói." Hắn không tin Lâm Chử Bạch sẽ cùng hắn giải trừ hôn ước, dù gì Lâm Chử Bạch cũng yêu hắn như vậy, khẳng định là bị gia tộc bức ép.
"Dù sao thì không thấy mặt y ta sẽ không đồng ý."
Lâm Ngọc Thiền căng mắt nhìn Sở Thanh Hà, phát hiện biểu tình của người này không chút sơ hở, không sao nhìn ra được có phải hắn đang nói mê nói sảng lừa gạt nàng hay không, vì thế nội tâm nàng kiểu: "?"
Sở phụ Sở mẫu cũng ghé mắt: "?"
Nhi tử đang nói gì thế?
Lâm Ngọc Thiền kinh ngạc nói: "Ca ca ta? Ngươi nói là ca ca ta cùng ngươi có hôn ước?"
Tên này ngã hỏng đầu à?
Sở Thanh Hà thản nhiên gật đầu, không biết vì sao Lâm Ngọc Thiền lại kinh ngạc như vậy. Vị hôn thê của hắn vốn chính là đại boss phe ác Lâm Chử Bạch, tuy Lâm Chử Bạch là nam, nhưng thể chất y khác biệt, có thể mang thai nha. Tương lai sẽ còn mang thai con của hắn, mang thai không ngừng, cuối cùng còn vì chuyện hắn khiến y sảy thai mà đỏ mắt không thể tin, trái tim tan nát.
Lúc ấy vai chính cũng có chút hối hận, Lâm Chử Bạch ôm hận bỏ đi, sau lại âm thầm xuống tay tàn nhẫn với vai chính, khiến vai chính suýt chết.
Cốt truyện hắn vẫn nhớ rõ ràng.
Lâm Ngọc Thiền nhịn xuống xúc động muốn chửi thề: "Sở Thanh Hà đầu óc ngươi có bệnh à? Người có hôn ước với ngươi chính là ta, đừng có mà giả ngu, hôm nay dứt khoát từ hôn cho ta."
Sở Thanh Hà cười nhạo một tiếng, hắn thấy mình đoán ra được chân tướng rồi. Bên người vai chính xưa nay không thiếu nữ nhân, nhưng nhân gia hoặc là đối với hắn có ý xấu, hoặc chính là kiểu giống như Lâm Ngọc Thiền. Mặt hắn đầy vẻ khinh miệt: "Vị hôn thê của ta đến tột cùng là ai trong lòng ngươi cũng rõ ràng. Nhà các ngươi không thích ca ca ngươi, khi ta còn là thiên tài tu luyện, thấy ngươi thích ta bèn để ngươi cướp vị trí của y, hiện tại thấy ta bị phế, các ngươi cũng liền chướng mắt ta."
"Có điều ngươi không cần lo lắng. Ta xưa nay chưa từng coi ngươi là hôn thê của mình, vị hôn thê của ta trước giờ chỉ có một mình Lâm Chử Bạch, còn xin ngươi không cần tự mình đa tình. Ta sẽ không thích loại người như ngươi, lúc tốt xun xoe, hoạn nạn liền chạy."
"Không từ hôn là không từ hôn, khỏi phải mơ mộng."
Lâm Ngọc Thiền bị tin tức này chấn đến ngũ quan mất khống chế, cũng không kịp phản bác nàng thích hắn hồi nào, khóe miệng run rẩy, khi cất tiếng đã không còn kiêu ngạo tự tin như trước, nàng thất thanh nói: "Nhưng...nhưng ca ca ta là nam mà!"
"Nam thì sao?" Sở Thanh Hà không để bụng: "Y có thể mang thai."
"!" Này lại là chuyện gì?
Ca ca của nàng là con của phụ thân cùng yêu tu, nếu có loại công năng kỳ quái này dường như cũng không phải không có khả năng? Nói cách khác, những gì Sở Thanh Hà nói là sự thật?
Nàng biết rõ những chuyện Sở Thanh Hà vừa nói Lâm gia tuyệt đối có thể làm được. Cha nàng trước nay đều không thích Lâm Chử Bạch, ở trong tộc đã mặc y bị mọi người khi dễ, đương nhiên sẽ không có chuyện để Lâm Chử Bạch nhặt được chỗ tốt.
Nàng liếc mắt về phía Sở phụ Sở mẫu, muốn từ nơi này nhìn ra đáp án.
Sở phụ Sở mẫu cũng khiếp sợ rồi, Lâm Chử Bạch còn có thể mang thai? Hơn nữa nghe giọng điệu này của nhi tử, vị hôn thê nó vẫn luôn nhận định kia lại là Lâm Chử Bạch. Chẳng lẽ ở thời điểm bọn họ không biết, hai đứa nó đã thích nhau rồi?
Hai người do dự nghĩ, trái ngược với Lâm Ngọc Thiền kiêu ngạo ương ngạnh, nhi tử vừa mới bị thường liền không chờ nổi muốn từ hôn, trong lúc nhất thời cảm thấy nếu Lâm Chử Bạch thật có thể mang thai, vậy hôn ước này đổi thành Lâm Chử Bạch cũng được, ít nhất đối phương sẽ không bỏ đá xuống giếng.
Nhưng Sở Thanh Hà chém đinh chặt sắt nói cái gì mà hôn ước trước kia chính là cùng Lâm Chử Bạch, Lâm Ngọc Thiền không biết, chẳng lẽ chính bọn họ còn không biết hay sao? Hôn ước kia chính là định ra cùng với Lâm Ngọc Thiền. Chiếu theo tình huống hiện tại có hai trường hợp: một là sau khi đính hôn cùng Lâm Ngọc Thiền, nhi tử thích Lâm Chử Bạch, như vậy là con họ có lỗi với con gái nhà người ta; hai là nhi tử chịu kích thích quá lớn, cố ý nói những lời này để chọc tức Lâm Ngọc Thiền.
Nỗi lòng phụ mẫu không ai hiểu. Đối diện với tầm mắt của Lâm Ngọc Thiền, hai người đều yên lặng mà nhìn đi nơi khác, không biết nói gì mới tốt.
Lâm Ngọc Thiền: "!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro