Chương 1 / A [ Ác Linh U Tiểu Dạ ]

Edit: Ôn Kỷ

khuya đường lớn trống vắng quạnh quẽ, chỉ có lá vàng khô trên mặt đất bị nước mưa dính ướt, ẩm ướt mà dính ở mặt đường.

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, những hạt mưa nhỏ rơi không ngừng.

U Tiểu Dạ cuộn tròn thân thể nhỏ bé của chính mình, ý đồ chống lại cái lạnh từ cơn mưa mang đến.

Hôm nay cậu lại không có hút được sợ hãi hay là cảm xúc khác từ con người, cậu suy yếu đến mức kiệt sức, nguyên bản 1m75 chiều cao giờ đây co lại chỉ còn bằng một chiếc cốc, thân thể nho nhỏ mà lơ lửng trên không, ngẫu nhiên một trận gió thổi qua liền có thể làm cậu lảo đảo.

Mà càng thêm kỳ lạ, là U Tiểu Dạ ngoại hình hiện tại.

Cậu biến thành tiểu ác linh thạch gelatin, ngoại hình có điểm giống loài sứa không xúc tua, nhưng lại có hai cánh tay ngắn tròn tròn, váy trắng trong suốt bời vì hướng gió cùng U Tiểu Dạ tâm tình mà phập phồng, trên cơ thể trong suốt là ba lỗ nhỏ đen sì, phân biệt là tiểu ác linh đôi mắt cùng miệng.

Xuất phát từ tò mò, U Tiểu Dạ sờ qua chính mình, cảm nhận thử cảm giác.

Không thể không nói, cậu sờ lên vẫn thật là thoải mái, giống như là hiện tại người trẻ tuổi thích chơi Slime vậy lạnh lẽo mát mẻ, còn rất co dãn, thập phần giải tỏa áp lực.

Lại một cơn gió thổi qua, U Tiểu Dạ đang lơ lửng trên không trung vốn đã không còn sức lực bị gió thổi đến lung lay sắp ngã, suýt chút nữa bị quăng ở mặt đường ẩm ướt cứng rắn.

Cơn đói xâm chiếm U Tiểu Dạ toàn bộ tư duy, dạ dày cậu co rút từng cơn, như một trái kiwi bị ai đó dùng muống mà múc lấy phần thịt bên trong, U Tiểu Dạ đem chính mình cuộn tròn thành một viên cầu, y đồ chống đỡ cơn đói này, nhưng vẫn là không thay đổi được chút nào.

Nước mưa lạnh băng như kim mà lao vào cậu, vốn dĩ linh hồn suy yếu giờ lại càng thêm mệt mỏi, U Tiểu Dạ nhịn không được mà nghĩ, cậu đại khái là ác linh thảm thất trên thế giới này đi.

Những ác linh khác đều đem chính mình nuôi đến trắng mập, mà chỉ có U Tiểu Dạ là đem chính mình càng nuôi càng nhỏ, cho đến bây giờ hình người cũng không duy trì được, biết thành một linh thể nhỏ bé.

Cậu cũng có ý đồ nỗ lực qua, dùng linh lực biến ra con gián bỏ vào hộp cơm của một nữ nhân đã ăn xong, chờ đợi nàng phát hiện sau đó sợ hãi mà thất thố, sinh ra cảm xúc sợ hãi cho cậu làm thức ăn.

Nhưng làm cậu không nghĩ tới chính là, nàng trang điểm xinh xắn buộc tóc đuôi ngựa, nhưng lại không sợ con gián to bằng nửa bàn tay, giơ lên dép liền dứt khoát mà đập chết nó.

Lần thứ hai, U Tiểu Dạ quyết định đổi đối tượng, cận thận lựa chọn kỹ càng một trạch nam, ở dưới đèn đường mờ ảo biến ra hình ảnh một mỹ nhân, tính toán chờ trạch nam mắc bẫy liền biến thành quỷ dữ kinh tởm, làm vị trạch nam này sợ hãi.

Edit: Ôn Kỷ

Nhưng mà mắt thấy chính mình trước mặt mỹ nhân nửa khuôn mặt hóa thành hình dạng dữ tợn, xương trắng cùng thịt nát lộ ra bên ngoài, trạch nam lại chỉ hơi sửng sốt, sau đó hưng phấn mà hô lớn "Tỷ tỷ ngươi như này đủ kích thích, thế mà còn có nhân ngoại* nữa, hi hi hi hi "

•Nhân ngoại: chỉ những thứ không phải con người như động vật / quái vật

U Tiểu Dạ tuy rằng không hiểu nhân ngoại là cái gì, nhưng cậu cảm thấy cũng không phải là cái gì đứng đắn cả.

Cứ như vậy, U Tiểu Dạ đánh trận nào thua trận đó, toàn bộ linh lực càng ngày càng yếu.

U Tiểu Dạ có một loại cảm giác rất mạnh mẽ, nếu hôm nay cậu lại không hút được bất kỳ cảm xúc nào cậu nhất định sẽ chết.

Lúc này đây lại chết, cậu chính là thật sự đã chết, hồn phi phách tán, không có luân hồi.

Cho nên bất luận như thế nào, cậu hôm nay nhất định hù dọa con người thành công một lần.

U Tiểu Dạ chỉ có thể vào ban đêm mới có thể hành động, trùng hợp thay, hôm nay vậy mà lại là một ngày mưa, trên đường người đi vốn ít nay lại càng thưa thớt, đa phần đều đi theo nhóm ba hoặc năm người, không thích hợp để cậu làm thành mục tiêu.

U Tiểu Dạ ngồi xổm cạnh thùng rác đợi một hồi lâu, rốt cuộc nhìn đến một người đơn độc trong màn mưa chậm rãi đi đến.

Cậu lập tức đánh lên mười hai phần tinh lực, đôi mắt như hạt đậu nho nhỏ tràn ngập quyết tâm, nhưng theo bóng người chậm rãi đến gần, U Tiểu Dạ thấy rõ hình dáng người này, lâm vào bối rối không biết làm sao.

Người tới không có cầm ô, im lặng đi dưới mưa, đầu tóc bạc phơ , khuôn mặt già nua nhăn nheo như vỏ cây, phía sau vác một chiếc túi ra rắn lớn, đó là một người nhặt rác.

U Tiểu Dạ sau khi trở thành ác linh vẫn giữ được  ý thức, thường sẽ không hù dọa người già cùng trẻ con, sợ đem bọn họ dọa lại xảy ra chuyện.

Nhưng mà cho tới hiện giờ, cậu đã không còn quyền lựa chọn, nếu lại không có cái gì để ăn hẳn là sẽ chết.

Nhưng U Tiểu Dạ vẫn quyết định phải kiềm chế một chút, không cần đem vị lão gia gia này dọa sợ tới mức xảy ra chuyện là được.

Kế hoạch của cậu nghĩ ra tương đối đơn giản, chính là chờ đến khi lão gia gia tới gần, sau đó chính mình trước mặt lão gia gia hiện thân, làm lão gia gia không kịp đề phòng mà bị dọa nhảy dựng lên.

Hết thảy đều dựa theo kế hoạch mà tiến hành, lão gia gia thực mau liền đi tới gần U Tiểu Dạ bên cạnh thùng rác, khom lưng xuống muốn tìm kiếm đồ vật bên trong, U Tiểu Dạ bắt lấy thời cơ, dùng ra một tia linh lực cuối cùng làm chính mình hiện hình ở trước mặt lão gia gia.

Lão gia gia nhìn thấy rõ ràng là sửng sốt một chút, U Tiểu Dạ trong lòng đại hỉ, không kìm chế được gương mặt mà tươi cười, lần này rốt cuộc cũng thành công nhưng mà ngay sau đó, lão gia gia nắm lấy tiểu ác linh trong mắt tràn ngập ý cười đang lơ lửng giữa không trung, hung hăng ném vào thùng rác, ngoài miệng hùng hùng hổ hổ

"Hiện tại người trẻ tuổi thật là không có tố chất, thùng rác ngay bên cạnh còn đem bao nilon ném ở bên ngoài "

Thẳng đến khi lão gia gia tìm kiếm xong mà đi đến thùng rác khác, U Tiểu Dạ mới từ trạng thái sững sờ mà phản ứng lại được, nhưng thể đang chạy trốn mà bay ra từ thùng rác, viền váy phập phồng trong gió.

Lúc này đây, nguyên bản tiểu ác linh còn có chút sạch sẽ giờ đây đã trở nên bẩn thỉu hoàn toàn, trên người phát ra mùi hôi không nói, mà còn dính chút chất nhầy màu vàng có mùi chua.

U Tiểu Dạ ủy khuất nhưng may mắn thay những hạt mưa liên miên chính là một nhà tắm tự nhiên, U Tiểu Dạ đứng ở trong cơn mưa lạnh lẽo để nước mưa chảy khắp cơ thể.

Nước mưa làm tiểu ác linh lạnh đến phát run co rúm người lại, như là một khối thạch bị người ta liên tục vỗ vào. Cậu lạc quan nghĩ rằng may mà mình đã chết, liền tính bị dính mưa cũng sẽ không bị ôm, không cần mất tiền mà đi khám hay mua thuốc gì đó.

Ở trong nước mưa cọ rửa thân thể, mùi khó chịu cùng những chất lỏng dơ bẩn đều bị rửa đi, U Tiểu Da một lần nữa biến thành tiểu ác linh trắng trẻo mềm mại. Cậu đứng ở tại chỗ ngồi một hồi lâu, nhưng là chờ mãi vẫn không có người nào đến.

U Tiểu Dạ quyết định không chờ nữa, nghênh đón cái chết đến một lần nữa. Nhưng lần này, cậu muốn chết thoải mái hơn một chút. Cậu kéo theo thân thể mệt mỏi chậm rì rì mà hướng về nhà của chính mình, một ống nước xi măng hình tròn  cạnh một ngôi nhà bỏ hoang.

khi đi qua con phố quen thuộc , U Tiểu Dạ vô thức ngẩng đầu nhìn tấm biển quảng cáo cách không xa, Lục Thiên Nhu vẫn là một diễn viên trẻ tuổi nhất trong tam liêu ảnh hậu, đồng thời Lục Thiên Nhu còn là nữ diễn viên trẻ nhất trong lịch sử điện ảnh đạt được giải thưởng Nữ diễn viên chính xuất sắc, và những bộ phim đóng chính luôn nhận được sự đánh giá cao về chất lượng lẫn doanh thu phòng vé.

U Tiểu Dạ lúc còn sống không hề hứng thú với giới giải trí hay minh tinh, ngoại trừ Lục Thiên Nhu người duy nhất cậu thật sự yêu thích.

Cậu thực sự thích xem Lục Thiên Nhu diễn những vai chính, không chỉ bơi kỹ năng diễn động lòng.

Mà còn một nguyên nhân khác U Tiểu Dạ chưa bao giờ cùng người khác nhắc tới, một là bởi cậu vốn không có bạn bè thân thiết để tâm sự, hai là sợ người khác nghe xong sẽ cười nhạo cậu si tâm vọng tưởng.

Edit: Ôn Kỷ

Cậu cảm thấy Lục Thiên Nhu có cảm giác vô cùng quen thuộc, nếu mẹ cậu còn sống đại khái chính là Lục Thiên Nhu đi.

U Tiểu Dạ là cô nhi, từ khi còn nhỏ đã được cha mẹ nuôi nhận nuôi, khi đó cha mẹ nuôi không có con, đối đãi với cậu như con mình sinh ra, nhưng sau đó, anh trai của mẹ nuôi sinh con, không đủ sức nuôi hai đứa trẻ, nên đem một người đưa cha mẹ nuôi cậu nuôi dưỡng.

Huyết thống thật mau liền chiến thắng cha mẹ nuôi cùng U Tiểu Dạ vốn không có nhiều tình cảm, lại không có huyết thống ràng buộc.

U Tiểu Dạ từ lúc đó đã không còn được cha mẹ nuôi yêu thích, mà về sau trong nhà mọi thứ đều phải nghe theo en trai.

Khi học lớp chín, thành tích của U Tiểu Dạ đều ưu tú, mỗi lần thi đều đủ điểm để cậu đậu vào trường trọng điểm của thành phố.

Nhưng ở trước ngày thi trung học, cha mẹ nuôi tìm U Tiểu Dạ cùng cậu tâm sự.

Bọn họ nói rằng gia đình gánh nặng quá lớn, bọn họ không gánh vác nổi việc cùng cho hai đứa trẻ cùng đi học, yêu cầu U Tiểu Dạ nghỉ học ra ngoài làm thuê.

U Tiểu Dạ biết, mặc dù chính mình hiện tại không muốn đồng ý, về sau cũng phải “Đồng ý”

Khi cậu đồng ý với yêu cầu này, cha mẹ nuôi hiếm khi mà đối với cậu nở nụ cười thường  chỉ dành cho em trai, cha mẹ nuôi mở tủ lạnh lấy ra một miếng bánh kem chỉ có em trai mới đủ tư cách ăn đưa cho U Tiểu Dạ.

Đó là lần đầu U Tiểu Dạ ăn qua, là món ngon nhất mà cậu từng ăn.

Cha mẹ nuôi cười khanh khách mà đem bánh kem đưa cho U Tiểu Dạ, liên tục nói với cậu về nỗi khổ của mình không thể không để cậu nghỉ học, đồ thời nói cậu ngoan ngoan hiểu chuyện.

Nàng nói “Tiểu Dạ thật là so với em trai càng hiểu chuyện hơn, mụ mụ muốn cảm ơn con.....con đã nghĩ xem nên tìm công việc nào chưa"

“Tiểu Dạ, mụ mụ gần nhất tiền có chút thiếu, con xem em trai con học phí"

“Em trai con nói nó muốn mua giày, trong trường bạn học của nó đều có ”

“ Con xem tháng này tiền lương sao còn chưa có, em trai con sinh hoạt phí còn thiếu”

“Tiểu Dạ thật là con ngoan của mụ mụ , tuổi còn nhỏ nhưng vậy đã có thể kiếm được tiền, mụ mụ vì con mà tự hào”

U Tiểu Dạ bị cuốn vào vòng xoáy mang tên“ tình thân ” cậu mười sáu mười bảy tuổi bắt đầu làm việc, một người làm ba công việc, làm liên tục không nghỉ như chong chóng quay không ngừng vất vả chạy ngược chạy xuôi khắp thành phố, mỗi ngày phải mười một mười hai giờ mới có thể về được phòng trọ giá rẻ mà mình thuê, sau đó mệt mỏi cái gì cũng không nghĩ được nằm xuống liền ngủ, ngày hôm sau 7 rưỡi đã phải dậy tiếp tục đi làm.

Số tiền cậu kiếm được cơ hồ là bị cha mẹ nuôi dùng đủ loại nguyên nhân lấy đi hết, có đôi khi chính mình ăn gói mì muốn thêm một quả trúng kho cũng phải suy nghĩ hồi lâu.

U Tiểu Dạ không phải ngu ngốc, cậu rất thông minh, rất sớm liền nhìn ra ý đồ của cha mẹ nuôi, cậu biết bọn họ là lấy tiền đưa cho em trai để nó sinh hoạt càng thêm tốt hơn, cũng biết chính hình hiện tại là túi máu cho em trai hút.

Nhưng mỗi khi cha mẹ nuôi mang theo khẩn cầu cùng ánh mắt hi vọng nhìn về phía cậu, tủm tỉm cười nói "Tiểu Dạ con là đứa con mà ta kiêu ngạo nhất" hơi biểu hiện ra bọn họ yêu cậu, U Tiểu Dạ trong lòng lại mềm, sẽ không khống chế được mà đem chính mình tất cả đều đưa cho bọn họ.

Cậu muốn cho bọn họ biết chính mình có giá trị, là một cái đáng giá được yêu thương hài tử.

Mà lúc này, cha mẹ nuôi nhận được chuyển khoản  cũng luôn đúng lúc nói lời yêu thương, làm U Tiểu Dạ muốn đền đáp bọn họ.

U Tiểu Dạ là một người thiếu tình cảm, cậu vô phát muốn dựa vào nỗ lực để thoát khỏi mạng nhện tình thân của cha mẹ nuôi được, vì thế cậu trầm luân trong đó, cho đến khi trên đường đi làm bị một tài xế lái xe trong lúc gọi điện thoại đâm chết, U Tiểu Dạ cuối cùng chết đúng vào ngày sinh nhật tuổi 18 của chính mình.

Có lẽ là bởi vì trước khi chết mang theo hận ý, cậu biến thành một ác linh phải dựa vào việc ăn cảm xúc để sống tiếp.

Edit: Ôn Kỷ

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro