Chương 3 / A [ Tiểu Ác Linh Nghe Trộm ]
Edit: Ôn Kỷ
Tống Vi An nhíu mày, ngạc nhiên hỏi "Sư tỷ còn có một đệ đệ bị lạc hả ? Thiên Sư Môn chúng ta không phải có dậy xem bói sao, tính xem tung tích của đối phương ở đâu không phải là xong rồi à?"
“Như thế nào không tính đâu, sư đệ mới vừa mới mất tích, thiên sư môn chúng ta phàm là người biết bói toán thì đều tính cả, nhưng chính là tính không ra tiểu sư đệ ở chỗ nào. Sư tổ còn tự mình ra mặt, mời một lão bằng hữu chuyên về thuật bói toán của mình tính toán hộ, nhưng cuối cùng lại tính ra được mệnh cách của người này đặc biệt, quẻ bói cũng không trả lời được."
“Tuy rằng mọi người đều cho rằng đứa trẻ này không tìm được nữa, nhưng cả nhà sư tỷ đều không có từ bỏ tìm kiếm, ngươi ngàn vạn lần đừng ở trước mặt sư tỷ nói về chuyện này, càng đừng bảo là bọn ta kể cho ngươi biết."
U Tiểu Dạ trốn ở phía sau cây cổ thụ nghe được, không nghĩ tới lại không nghe được chút tin mấu chốt nào, lại con nghe thấy một câu chuyện xưa.
Cậu đối với vị sư đệ trong câu chuyện xưa này có chụt động tình lại hâm mộ. Đồng tình hắn tuổi còn nhỏ đã lạc mất người nhà, lại hâm mộ hắn dù rất lâu rồi nhưng người nhà vẫn luôn tìm kiếm hắn, người nhà hắn dù qua mấy chục năm rồi vẫn không từ bỏ hắn.
Nếu cậu cũng có thể có được người nhà tốt như vậy, thì sẽ không biết hạnh phúc như thế nào.
U Tiểu Dạ lơ lửng ở phía sau thân cây lớn, tiếp tục nghe nhóm người thiên sư này nói chuyện phiếm, nhưng bọn họ nói phần lớn đều là những việc linh tinh trong tông môn, U Tiểu Dạ nghe cả nửa ngày, cũng không thể tìm ra chút tin tức quan trong nào trong đống mình vừa nghe được, không lâu sau đã cảm thấy buồn ngủ, liên tục ngáp dài.
Rồi sau đó thật sự là chịu không nổi nữa,'bang' một cái liền rơi xuống cỏ dại phía dưới, toàn bộ thân thể bị cỏ dại che lại
Tống Vi An khẽ liếc mắt "Các người có nghe thấy âm thanh gì không? "
" Đâu có âm thanh gì, chắc là tiếng gió thôi"
Edit: Ôn Kỷ
“Có lẽ là ta mẫn cảm."
U Tiểu Dạ ở trong bụi cỏ mềm mại ngủ say, hôm nay lại nghe được chuyện xưa, cậu liền có được một giấc mộng đẹp.
Ở trong mộng, cậu cũng không phải là cô nhi, cũng không có bị người khác nhận nuôi, mà là ở trong chính gia đình của mình lớn lên, cậu có ba ba lại có mụ mụ còn có một người chị rất yêu thương cậu, tuy rằng cậu không thấy rõ khuôn mặt của bọn họ, nhưng cậu có thể cảm giác được, bọn họ đều là thật lòng mà yêu thương cậu, đối với cậu cũng thật tốt.
Mà giấc mộng này thật sự quá mức tốt đẹp, cho đến khi có tiếng bước chân rào rạt làm cho U Tiểu Dạ bừng tỉnh, cậu mang theo vài phần hoảng hốt khi mới tỉnh lại.
Mở mắt ra, trời vẫn như cũ vẫn còn là màn đêm, bốn người thiên sư đang thu thập đồ vật chuẩn bị rời đi.
Cầm đầu là Đại sư tỷ Thẩm Thanh rốt cuộc cũng đã không còn ngồi thiền, thần sắc hững hờ mà đứng ở một bên trờ các sư đệ thu dọn đồ đạc.
Nàng vừa rồi lúc ngồi thiền quay lưng về phía U Tiểu Dạ, cho nên U Tiểu Dạ vẫn luôn không thấy được bộ dạng của nàng, lúc này Thẩm Thanh đứng ở trước lửa trại, U Tiểu Dạ rốt cuộc cũng có thể thấy được khuôn mặt của nàng.
Nàng dáng người thẳng tắp, vóc dáng cơ hồ so với U Tiểu Dạ khi còn làm người không khác là mấy, mũi cao môi mỏng, khi không trang điểm thì vẫn là mỹ nữ hiếm gặp, cả người lộ ra một cỗ khí tức thanh lãnh.
Cẩn thận nhìn lên, khuôn mặt có chút giống với nữ minh tinh mà U Tiểu Dạ thích Lục Thiên Nhu.
thanh âm của Thẩm Thanh giống như nàng cho người ta cảm giác có chút ớn lạnh " Đem lửa dập tắt rồi trở về, nhiệm vụ lần sau chờ thời gian rồi ta thông báo. "
“Đã biết sư tỷ."
"Vâng"
Tống Vi An là lần đầu làm nhiệm vụ, nghe vậy liền nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Thanh " Hiện tại liền rời đi sao"
Thẩm Thanh biết hắn nghĩ gì "Ác linh kia thực lực trời tối hình như là mạnh nhất, qua bốn giờ sáng mới bắt đầu yếu đi, chờ đến khi mặt trời lên cao hắn sẽ càng yếu đi. Qua thời điểm này, sẽ không còn gì đáng ngại. "
Tống Vi An gật gật đầu: “Sư tỷ, chúng ta như thế nào trở về sư môn. "
Thẩm Thanh ngữ khí bình tĩnh “Đi bộ trở về."
“Ta kêu một chiếc xe ngươi không ngại đi.” Một bên sư huynh đem lửa trại dập tắt, thuận miệng phun tào Tống Vi An có suy nghĩ kỳ lạ
“Nơi này thì lấy đâu ra xe, đừng nói là cho thuê xe, giờ này ngay cả ác linh cũng đi ngủ cả rồi."
Nhưng mà hắn vừa dứt lời, liền thấy một chiếc siêu xe đang đậu ở bên ven đường, vị sư huynh này nhất thời nghẹn lời, ngữ khi phía sau mang theo chút hâm mộ.
" Trong đội có phú nhị đại chính là thật tốt, lần sau nếu có cơ hội chúng ta tiếp tục cùng làm nhiệm vụ đi."
Tống Vi An cong cong đôi mắt “Được ”
Mắt nhìn thấy nhóm thiên sư rời đi, U Tiểu Dạ vẫn luôn sợ hãi bị phát hiện rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời những băn khoăn trong mấy ngày qua của cậu cũng được Thẩm Thanh giải thích.
Edit: Ôn Kỷ
Khó trách cậu lần trước tới nơi này không có đụng phải thiên sư, nguyên lại là nhóm thiên sư này rạng sáng liền rời đi.
Cậu đi đến chỗ này thời gian xác thực không còn sớm.
U Tiểu Dạ nhặt lên khối cảm xúc tím nhạt mà cậu thu thập được từ dưới mặt đất lên, trái tim U Tiểu Dạ đập nhanh mà tiến tới trước cửa tòa nhà nơi đại ác ma đang ở.
Cậu vươn gõ lên cửa gỗ "Tiên sinh, ngài ở trong đó sao?"
Gõ xong, cậu hậu tri hậu giác lại bây giờ đã là bốn giờ sáng, là thời gian mà nhiều người đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Nếu là nếu đại ác ma ngủ say, chính mình liền trộm đem cảm xúc nhét vào từ khe cửa xong liên rời đi luôn, tiểu ác linh cân nhắc mà dùng linh lực, cánh cửa có phần cũ kỹ, mang theo mùi hương rỉ sét chậm rãi hướng vào trong mà mở ra, phát ra âm thanh ghê tai.
Cửa lớn mở ra, đồng thời vài lá huyền phù ở giữa không trung những ngọn lửa xanh lam theo thứ tự mà sáng lên trong phòng khách, đem phòng khách chiếu đến sáng chưng.
Phòng khách không có như U Tiểu Dạ tưởng tượng mà bẩn thỉu, chỉ là đồ vật có chút cũ kỹ, phong cách tương đối cổ điển, nhưng tất cả đều không có dính bụi bẩn.
Đại ác ma ngồi dựa trên ghế sô pha bọc gia, khuôn mặt nhợt nhạt dưới ánh lửa xanh lam càng thêm tuấn mỹ, như những ma cà rồng hút máu trong phim kinh dị.
So với lần đầu gặp, đại ác ma lần này có chút bất đồng, quanh thân bao phủ một màn sương đen, như một vòng bảo hộ những cũng giống như là đem chính mình ngăn cách với thế giới bên ngoài.
U Tiểu Dạ lúc còn bé sợ nhất chính là ma cà rồng trong một bộ phim, mà cái bóng ma này cũng theo cậu mà lớn lên, trở thành bóng ma mà cậu sợ nhất, cho nên vừa rồi khi nhìn thấy đại ác ma cậu trực tiếp bị dọa sợ đứng tại chỗ, thân thể vốn là màu trăng linh liên thêm tái nhợt.
Cậu căng da đầu đi vào nơi ánh đèn quỷ dị đang chiếu trong phòng khách, thậm chí còn không dám nhìn lấy đại ác ma, cúi đầu xuống nơm nớp lo sợ " Tiên, Tiên sinh "
Đại ác ma rũ mắt, không có chút tinh thần nào cả " Ta không phải đã nói về sau không được đến đây sao?"
Hắn ngữ khí lạnh lẽo giống như núi băng mà nện vào trong lòng U Tiểu Dạ, sợ tới mức toàn thân U Tiểu Dạ không ngừng run sợ như một khối thạch bị ngâm trong băng đến mức đông cứng lại.
“Không, không phải, ta ta không có chán sống, tại, tại hôm qua ta thật sự rất đói bụng, nên mới ăn vụng cảm xúc của ngài. Xin, xin lỗi, đây là cảm xúc hôm nay ta thu thập được, đều cho ngài cả!!"
Tiểu ác ma lời nói ra đều lắp bắp, đôi tay nhỏ đưa khối cầu màu tím nhạt tới trước mặt đại ác ma, cả người run rẩy đến khẩn trương.
Đại ác ma không nhìn thấy khối cầu màu tím nhạt, nhưng có thể cảm nhật được trên tay tiểu ác linh này có đồ vật, không phải là trống không.
Edit: Ôn Kỷ
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro