Chương 4 / B

Edit: Ôn Kỷ

vì hôm nay mất quá nhiều năng lượng do vận động, U Tiểu Dạ chỉ mới ngáp xong, thâm chí còn không kịp lau giọt nước mắt ở khóe mắt, đã chìm vào giấc ngủ say.

Bởi vì hôm nay thùng nước không có úp ngược lên, U Tiểu Dạ có thể ngửi thấy được hương thơm từ hoa cỏ chuyền tới, cũng có thể cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp như gió thu, cứ như vậy mà hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, U Tiểu Dạ một giấc này ngủ sâu đến trước nay chưa từng có.

Lần nữa tỉnh lại U Tiểu Dạ bị đói đến tỉnh, cậu vuốt ve chiếc bụng nhỏ trống rỗng, không thể không nghĩ đến kế sinh nhai bôn ba khắp nơi kiếm đồ ăn.

Vì phòng ngừa có động vật đến gây sự, U Tiểu Dạ đem hoa tươi dựng đứng lên, úp ngược thùng nước lên che lại, mới bắt đầu lập kế hoạch cho ngày hôm nay.

Đi đến nơi nhiều người qua lại tìm kiếm con mồi, ăn xong liền trở về lấy hoa đưa đến cho đại ác ma.

Tuy rằng hôm nay rất có thể hôm nay cũng sẽ không thu hoạch được gì, nhưng U Tiểu Dạ khi lên kế hoạch vẫn tưởng tượng ra viễn cảnh tốt đẹp, cậu hôm nay muốn ăn một bữa lớn đem tâm tình do thời tiết oi bức đánh tan, mây đen trên trời đen nghịt mag quay cuồng.

U Tiểu Dạ suy xét đến thời tiết, quyết định mang theo ô nhỏ mà che mưa, lại suy xét đến nếu trời không mưa thì lại mất công cầm ô, liền quyết định vận dụng trí tuệ của người lao động.

Cậu tìm tới một đoạn leo khô tương đối là dài, dùng tay nhỏ xoăn chúng lại để chịu được trọng lượng của ô nhỏ, đem đầu dây cố định ở hai đầu của chiếc ô, giống như nhân loại đeo vợt cầu lông ở sau lưng đêm ô đeo ở sau lưng, linh thể mềm mại như thạch trái cây bị dây cỏ thít chặt tạo ra một dấu vết nhợt nhạt.

U Tiểu Dạ thành công mà giải phóng đôi tay, lơ lửng bay trên không đi vào trong thành phố kiếm ăn.

Tuy rằng U Tiểu Dạ hiện tại mỗi ngày lên phố kiếm ăn, nhưng lúc cậu vẫn còn là nhân loại, kỳ thật rất bài xích đường phố.

Edit: Ôn Kỷ

Trên đường đi người tới người đi, không phải bên cạnh có bạn đi cùng, thì chính là hướng tới chỗ bạn mình mà chạy tới, rất ít người là không có người đi bên cạnh, nhưng trong tay ai cũng cầm điện thoại, tươi cười nhìn màn hình đánh chữ hoặc là nói chuyện.

Đại đa số đều có người quan tâm, cũng sẽ có người vì họ mà quan tâm.

U Tiểu Dạ lại không có.

Cậu không có bạn bè, không có người yêu, cũng không có người nhà, ngay cả WeChat bạn bình thường đều ít đáng thương.

U Tiểu Dạ lắc lắc đầu mình, thoát khỏi suy nghĩ mà tiếp tục đi.

Cơm chiều còn không có tin tức, tiểu ác linh không thể không liên tục đi tới đi lui giữa đám đông, tìm kiếm người thích hợp trong vô vàn người đang đi, lại vì nhiều loại nguyên nhân khác nhau mà bỏ lỡ, đang phải tìm kiếm con mồi tiếp theo.

Không biết qua bao lâu, U Tiểu Dạ ở trong đám đông thấy một nữ hài đầu bù tóc rối.

Nàng một tay cầm điện thoại, một tay cầm một bình rượu trắng chỉ còn một nửa, cả người say khướt, bước chân lảo đảo đi con phố buôn bán, tối tăm không có mấy ánh sáng, thân thể nhỏ bé gầy yếu lại quanh quẩn một lần cảm xúc rất dày.

Ngửi thấy mùi đồ ăn trong không khí, U Tiểu Dạ theo bản năng mà theo sát phía sau nàng.

Tiểu ác linh bay vào trong con hẻm nhỏ đen mịt.

Hẻm nhỏ phụ cận là chung cư xưa cũ, lại bởi vì phố buôn bán ầm ĩ, hiện giờ đã không còn người ở, phần lớn đều cho thuê đề làm hàng buôn bán hay nhà kho.

Bởi vậy nên phương tiện giao thông bên này không quá hoàn thiện, thứ ngăn nắp duy nhất có lẽ là đen đường do địa phương lặp đệ thuận tiện cho việc làm ăn, ngoài đen đường ra thì cũng không có trang bị thêm cơ sở gì.

Hẻm nhỏ đen như mực, duỗi tay về phía trước liền không thấy rõ năm ngón tay, chỉ có tại chỗ ngoặt với có thể thấy được ánh đèn mờ nhạt.

U Tiểu Dạ nhìn thấy cuối con hẻm nhỏ dưới ánh đèn đường mờ nhạt, nữ hài dựa vào tường mà ngã xuống mặt đất bẩn thỉu, bình rượu trong tay nàng lao đảo, rượu chảy đầy mặt đất, dương như nàng lâm vào hôn mê.

U Tiểu Dạ không kịp nghĩ nhiều, cũng không rảnh mà ăn lấy cảm xúc, viền váy nhanh trong phập phồng đi đến bên cạnh nữ hài, chờ đến khi nhìn thấy rõ sắc mặt của nàng, nghe thấy hơi thở mong manh của nàng,trái tim U Tiểu Dạ đập nhanh.

Edit: Ôn Kỷ

Lập tức đem điện thoại của nàng ở trên mặt đất nhặt lên, dùng vân tay nàng mở khóa.

Vừa mới mở khoa, trên màn hình điện thoại còn hiện giao diện tìm kiếm của nàng trên Baidu.

Rượu trắng Cephalosporin sẽ chết người sao?

Tay U Tiểu Dạ hơi run lên, ngay sau đó thoát khỏi giao diện tìm kiếm của Baidu, tìm kiếm số điện thoại của người thân của nàng.

Nhưng bởi vì quá mức khẩn trương, tay cậu trượt xuống phần thông báo nhắc nhở. Đập vào mắt cậu là hình ảnh máu me đầm đìa cùng vô số lời uy hiếp.

U Tiểu Dạ nhăn đôi mắt lại, cuối cùng gọi cho 120. Dùng linh lực làm cho âm thanh của mình để nhân loại nghe được.

"Xin chào, xin hỏi là 120 sao, chỗ tôi ở là đường hầm ngang số 1 số 22 đối diện, nơi này có một nữ hài rất có khả năng dùng Cephalosporin và rượu cùng lúc, cần người đến trợ giúp."

Bên kia nhận viên nghe thấy vậy lập tức vội vàng lên, lại vội vã cùng U Tiểu Dạ xác nhận lại địa chỉ, cũng nói sẽ mau chóng phái xe cứu thương đến.

Vừa lức tại giờ phút này, vẫn luôn là mây đen che kín trời đột nhiên đổ mưa to tầm tã, tiểu ác linh đột nhiên bị xối đến không kịp phòng ngừa, nhanh chóng lấy chiếc ô đeo ở sau lưng ra che lên, cậu không chút do dự mà cần lấy điện thoại của nàng bay tới phía trên đỉnh đầu của nàng.

Nước mưa dọc theo ô nhỏ xung quanh mà chảy xuống thành một vòng, tuy rằng mưa to tầm tã, nhưng đầu của nàng cùng điện thoại đều khô ráo.

U Tiểu Dạ canh giữ ở bên cạnh nàng, mãi cho đến khi nhân viên ý tế xuất hiện, cùng với cán cứu thương trên tay.

Mưa dần nhỏ đi, mắt thấy mọi người sắp lại đây, tiểu ác linh vội đem chính mình cất dữ cả một đêm, để điện thoại di động xuống mặt đất bên cạnh nàng, còn dùng một khối đá nhô lên mà để điện thoại lên đó, phòng ngừa điện thoại dính nước trước khi nhân viên ý tế tới nơi.

Cái điện thoại này hằn là đồ vật đáng giá nhất của nàng, U Tiểu Dạ tận lực mà giúp nàng bảo quản.

Ở trong một đoạn thời gian rất dài, U Tiểu Dạ đã hoàn toàn quên đi cơ hội có thể ăn được cảm xúc, chỉ nghĩ làm thế nào để che chắn mưa gió cho nàng.

Edit: Ôn Kỷ

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro