Chương 23: Đứa con của thần
Edit | Beta: Wis
Nhưng, sau khi chồng qua đời vì bạo bệnh, vương hậu Illinor người vô cùng yêu William III, chẳng mấy chốc vì nhớ thương mà đổ bệnh qua đời.
***
Hồng y giáo chủ lên chiếc xe ngựa trắng đã chờ đợi từ lâu, sau đó đến dinh thự của đại công tước Grice.
Đại công tước mặc trang phục sang trọng để tỏ lòng tôn kính, ông ta cũng chờ đợi từ lâu giống như quan phụ trách bến cảng. Đại công tước Grice đã chuẩn bị tỉ mỉ cho cuộc gặp gỡ có ý nghĩa quyết định này, ông ta kính cẩn quỳ xuống dưới chân hồng y giáo chủ trẻ hơn mình rất nhiều, rưng rưng nước mắt bày tỏ sự say mê và ngưỡng mộ với Thần quốc.
Hồng y giáo chủ không né tránh hành lễ của ông ta.
Vì bây giờ anh ta đại diện cho giáo hoàng.
Sau khi đại công tước trình bày xong, hồng y giáo chủ đỡ ông ta dậy: "Thượng Đế phù hộ cho Legrand."
"Thượng Đế phù hộ cho Legrand."
Đại công tước Grice nở một nụ cười chân thật.
Tất nhiên nụ cười này là chân thật, một màn giả vờ giả vịt của ông ta cũng không uổng phí. Hồng y giáo chủ mở chiếc rương nhỏ mà anh ta mang theo, cho ông ta xem thứ mà ông ta đã hằng mong mỏi bấy lâu nay.
Chỉ thị viết tay của giáo hoàng và dầu thánh đựng trong chiếc lọ hình đại bàng vàng.
Hồng y giáo chủ ở lại trong lâu đài của đại công tước Grice.
"Ngài xem thường ông ta."
Sau khi đại công tước Grice tạm biệt thì một tu sĩ đồ đen chợt lên tiếng, hắn ta như cái bóng đi theo bên người hồng y giáo chủ, nhưng vẫn luôn giữ im lặng từ nãy giờ.
"Một kẻ tham lam lại bất tài." Hồng y giáo chủ thu lại nụ cười ấm áp trên mặt, trở nên lạnh lùng: "Đừng nói so sánh với William III, ngay cả công tước Buckingham cũng có thể dễ dàng áp chế ông ta. Người như vậy một là trở thành con rối của người khác, hai là ngã tan xương nát thịt."
"Vậy sao giáo hoàng lại chọn một người như vậy? Chỉ sợ ông ta không thể làm vua Legrand."
Tu sĩ áo đen khó hiểu.
"Vì ông ta đủ tham lam và ngu dốt." Hồng y giáo chủ quan sát bức tranh treo trong phòng: "Aino thân mến, chuyện của Legrand có liên quan gì đến chúng ta? Chúng ta chỉ cần một quốc vương mộ đạo —— Ít nhất là mộ đạo bên ngoài. Xuất hiện một William III cũng đã đủ tồi tệ rồi.
Đó là bức tranh về thánh giá theo phong cách cổ điển.
Thánh tử đầu đội vương miện hoàng đế, khoác lên người một chiếc áo choàng màu sắc lộng lẫy. Giám mục, tu sĩ, quốc vương của trần gian đều quỳ gối dưới Thánh Tử như chú cừu non ngoan ngoãn. Ý nghĩa của bức tranh rất đơn giản: Thượng Đế chi phối linh hồn và vật chất, vua cũng phải cúi đầu trước người.
Cũng giống như hành động chào đón thì đây lại là một biểu hiện khác của lòng trung thành với Thánh Đình của đại công tước Grice.
Hồng y giáo chủ mỉm cười.
"Dù là quốc vương hay thường dân đều phải ngoan ngoãn thần phục trước sứ giả của Thượng Đế." Hồng y giáo chủ nói: "Vương quốc ngàn năm sắp đến, chúng ta không chỉ có quyền lợi mà còn có nghĩa vụ xây dựng một đế quốc thuộc về Ngài."
Tu sĩ áo đen gõ bốn lần vào ngực.
Hồng y giáo chủ vẫn đang nhìn vào bức tranh chữ thập.
Ngài đến thế gian này không phải để nhân loại yêu thương nhau, mà là để cho cha con căm ghét nhau, vợ chồng bất hòa, huynh đệ tương tàn. Thần thanh tẩy thế gian này bằng Thánh Linh và thánh hỏa, ngọn lửa là ngọn lửa chiến tranh tại thế gian và vương quốc của Ngài sẽ lại được thành lập.
Xuất hiện một William III thống nhất 36 bang đã chạm đến dây thần kinh nhạy cảm nhất của bọn họ. Vì thế giáo hoàng đã cử sứ giả của mình nhúng tay vào cuộc nội chiến của Legrand.
...
Kể từ khi bắt đầu chiến tranh, đảng bảo hoàng đã tấn công dữ dội và khốc liệt như mùa hè dưới sự chỉ huy của công tước Buckingham.
Đại công tước Grice có quyền lực tài phú rất đáng kinh ngạc nhưng về tài chỉ huy quân sự, rõ ràng ông ta không thể sánh với công tước Buckingham uy danh hiển hách, theo thời gian trôi qua thì đảng tân vương dần rơi vào tình trạng yếu thế.
Nhưng tình thế sớm bị đảo ngược.
Tin tức từ Thánh Đình dưới nỗ lực tuyên truyền của đại công tước Grice, mọi người đều biết:
Giáo hoàng thương tiếc cho cái chết của Purlan I trẻ tuổi, ông ta nói: "Thượng Đế đã đón con cái của Ngài về." Ngoài sự cảm thông sâu sắc của mình, giáo hoàng đã truyền đạt thánh dụ của "Thần" —— đại công tước Grice sẽ hoàn thành nốt công việc còn dang dở cho người cháu trai đã chết trẻ của mình.
Cơn bão tuyết đầu tiên của tháng 10 đã thổi qua đất liền, sức mạnh từ phía bên kia eo biển Abyss đã khiến cuộc nội chiến đang sôi sục của Legrand phải rơi vào bế tắc.
Cốt lõi của biến cố Tường Vi là một bên cho rằng quốc vương đã chết và một bên cho rằng quốc vương chưa chết.
Giáo hoàng đột nhiên can thiệp đã trực tiếp rút đi cơ sở để chiến tranh của đảng bảo hoàng.
Có lẽ, vẫn sẽ tồn tại tranh chấp về ranh giới giữa các bang quốc, vẫn sẽ có hàng trăm năm chiến tranh giữa các đế quốc, nhưng một thế giới bị sứ đồ thống trị là điều không cần bàn cãi. Đó cũng là lý do tại sao khi công tước Buckingham bị đưa lên máy chém, ông lại ra hiệu cho quốc vương nên nhượng bộ đại giáo chủ.
Yếu thế biến thành đảng bảo hoàng.
Công tước Buckingham ngồi im lặng trong cung điện Tường Vi yên tĩnh —— ông bảo vệ trái tim của Legrand cho cháu trai mình.
Từ can thiệp bất ngờ của Thánh Đình, cuộc nội chiến đi vào bế tắc.
Sứ giả của giáo hoàng thẩn thiết cầu xin người dân Legrand không giết hại lẫn nhau, Thượng Đế nhân từ không muốn Legrand bị cuốn sâu vào ngọn lửa chiến tranh. Thượng Đế sẽ chúc phúc cho những người yêu thương anh chị em, nhưng sẽ phỉ nhổ những người vi phạm nhân đức và bị loại khỏi đạo giáo.
Đây là hai tầng đe dọa.
Mọi người tin lời của giáo hoàng, nếu chiến tranh tiếp diễn, đảng bảo hoàng không chỉ đối mặt với nguy cơ bị loại khỏi đạo giáo, mà còn bị cô lập.
"Chúng ta nên làm gì tiếp đây?"
Thuộc hạ nhiều năm của công tước Buckingham khẽ hỏi ông.
Công tước Buckingham đã ngồi rất lâu trong đại sảnh tối tăm này.
"Đi gặp một người."
...
Công tước Buckingham đến tòa tháp phía Tây Bắc của lâu đài, nơi này đã lâu không có ai đến thăm. William III ra lệnh phong tỏa tòa tháp, kể từ đó nó đã bị lãng quên.
Công tước Buckingham giơ bó đuốc.
Ông làm một động tác, các thủ vệ bí ẩn của gia tộc Tường Vi đi ra từ trong tối của tòa tháp, họ bước tới rồi mở cánh cửa sắt nặng nề của tòa tháp đen.
Cửa sắt vừa được mở ra, gió lạnh liền ùa ra từ trong đó, nương theo gió ập đến là những tiếng hát quái dị và lộn xộn.
"Bà ấy vẫn như trước."
"Cứ hát mãi."
Công tước bước vào một mình.
"... Chúng đổ cái chất lỏng đỏ tươi ấy từ miệng đại bàng, chúng gọi đó là ân huệ thiêng liêng! Nhìn kìa, đứa trẻ được xức dầu thánh đáng yêu biết bao, giống như một thiên thần, nhìn kìa, nó đã trở thành con của Thần."
Một người phụ nữ tóc tai rối bời ngồi giữa tòa tháp đen, ngồi trên nền đất đá bazan lạnh lẽo, những sợi xích sắt nặng nề ngoằn ngoèo như những con rắn đen mảnh khảnh uốn lượn vào trong bóng tối xung quanh. Trên bức tường đá thắp sáng những ngọn nến, ánh sáng lờ mờ chiếu vào cơ thể xương xẩu của người phụ nữ.
"Illinor."
Công tước khẽ nói, cái tên đủ khiến mọi người kinh ngạc.
Vương hậu của William III được gọi là Illinor, thậm chí uy danh của bà cũng không thua kém chồng mình. Bà mang theo Kehya - một trong ba mươi sáu bang gả cho William III, bà là nữ hoàng chiến binh lừng lẫy, khi William III và công tước Buckingham chinh phục ba mươi sáu bang là bà đã bảo vệ cung điện Tường Vi và dẹp loạn ở nhiều nơi.
Nhưng, sau khi chồng qua đời vì bạo bệnh, vương hậu Illinor người vô cùng yêu William III, chẳng mấy chốc vì nhớ thương mà đổ bệnh qua đời.
Vậy mà lúc này, công tước gọi người phụ nữ điên loạn bị nhốt trong tháp đen là "Illinor".
Vương hậu điên loạn ngừng hát, bà quay đầu lại, đôi mắt xanh lục vô hồn nhìn chằm chằm vào công tước Buckingham. Lúc này ông không thể phân biệt được bà đang tỉnh táo hay bị điên.
"Họ nói Purlan —— con của chị, đã chết. Chị có cảm thấy gì không?"
Công tước Buckingham nhìn chằm chằm vào nữ hoàng điên loạn, cố gắng tìm kiếm chút hi vọng cuối cùng.
"Con của ta?"
Vương hậu điên loạn tóc tai bù xù cười rộ lên. Bà đứng phắt dậy rồi lao về phía công tước Buckingham bằng sức mạnh và tốc độ như khi khoác khôi giáp băng qua chiến trường, hệt như muốn xé xác ông ra thành từng mảnh.
"Không! Đó không phải con của ta!"
"Đó là đứa con của Thần! Đứa con của Thần!!"
"Bọn bây cướp mất con của ta a a a a a a a!"
Dây xích bị kéo căng, vương hậu điên loạn ngã sấp xuống đất, bà túm lấy tóc mình, rơi vào cơn ác mộng đã hành hạ bà hơn mười năm.
"Con của ta! Purlan bé bỏng của ta!"
Bà kêu lên trong đau khổ, lăn lộn trên mặt đất, nắm chặt tóc rồi đâm vào tháp sắt một cách tuyệt vọng.
Sự im lặng của tòa tháp đen bỗng bị phá vỡ, xích sắt va chạm. Người phụ nữ điên loạn như bị quỷ dữ Địa Ngục cướp mất sự tỉnh táo, công tước Buckingham hiểu rõ hy vọng của mình đã tan biến thành bọt biển.
Cửa tháp đóng lại.
Gió lạnh buốt thấu xương, nỗi thất vọng tràn trề khiến công tước Buckingham thoạt nhìn già đi rất nhiều. Vào lúc này, thuộc hạ của công tước Buckingham dẫn theo một người xông tới.
"Công tước công tước!"
Anh thở hổn hển, gương mặt lộ ra vẻ mừng như điên.
Công tước Buckingham như có dự cảm, ông đột nhiên ngẩng đầu.
Một kỵ sĩ phong trần mệt mỏi quỳ rạp xuống trước mặt công tước: "Thư, thư của bệ hạ!"
Công tước nhận ra anh, anh là kỵ sĩ thệ ước bên cạnh quốc vương. Niềm vui sướng tột độ dâng lên, bàn tay nắm lấy tay kỵ sĩ khẽ run: "Người... người thế nào rồi?"
"Bệ hạ hoàn hảo không chút tổn hại!"
Kỵ sĩ trả lời.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Lão công tước rũ bỏ dáng vẻ chán nản, ông đứng thẳng người, đôi mắt ươn ướt, mái tóc bạc trắng bị gió thổi bay lên.
...
Caernarfon.
Quốc vương gặp được trưởng kỵ sĩ của mình.
"May mắn thay không làm nhục mệnh."
Trưởng kỵ sĩ quỳ một gối xuống với cậu.
Không chỉ có một số lượng lớn binh lính tinh nhuệ của Anghel đến, còn có một nhân vật quan trọng khác, đó là em họ của vua Anghel, Edmund Llewellyn. Tướng quân Edmund có những nét đặc trưng của Anghel, cao to vạm vỡ, nhưng anh cư xử giống một quý tộc Legrand, khéo léo và thận trọng hơn.
Tướng quân Edmund tỏ ra rất khiêm tốn trước quốc vương, anh quỳ một gối rồi hôn lên mu bàn tay quốc vương bày tỏ lòng trung thành.
"... Bệ hạ, đây là thần thay mặt vì vương huynh."
Tướng quân Edmund giải thích.
"Anh ấy rất vui khi nhận được lòng bao dung và quà tặng của ngài."
"Dân tộc Anghel cũng là con dân của Legrand."
Quốc vương bình tĩnh đáp.
Ngoại trừ bản thân cả hai, có lẽ khó ai có thể hiểu được cả hai đang chơi trò đố chữ gì.
Nhưng có một điều chắc chắn là quốc vương và bang quốc Anghel đã đạt được thỏa thuận nào đó có lợi cho cả hai bên.
"Thay lá cờ của bọn họ, chúng ta xuất phát."
Quốc vương đứng lên, ánh mắt lướt qua đội quân do Edmund chỉ huy. Kỵ sĩ thệ ước làm theo lời của cậu, lấy ra một lá cờ chiến có hoa hồng trắng.
Khoé miệng tướng quân Edmund khẽ giật nhưng đã hiểu được ý của quốc vương.
Hiển nhiên, quốc vương của gia tộc Tường Vi có thể hợp tác với hoàng tộc Anghel chẳng phải là người tuân thủ tinh thần kỵ sĩ...
Cậu lại có ý định để cho quân đội của mình ngụy trang thành quân đội của đảng tân vương! Thượng Đế trên cao, loại hành vi này chỉ sợ không bao giờ được ca ngợi.
Quốc vương không để ý đến tướng quân Edmund nữa, nhìn xuống Sfordshire nơi có thánh đường Wies, mặt cậu trầm như nước.
Những sinh vật bóng tối như ác ma sợ hãi điều gì đó mà không dám trực tiếp tham gia chiến tranh của nhân gian, nhưng lại có một thế lực dùng được phương thức xảo diệu khác ảnh hưởng đến chính trị đất nước ở nhân gian.
Quốc vương mân mê chuôi kiếm.
Muốn vươn bàn tay tới Legrand?
Vậy cũng phải xem cậu có đồng ý hay không?
"Xuất phát."
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi có viết một đoạn gia phả của gia tộc Tường Vi, đánh máy ra và gửi lên wb sau, các bạn quan tâm có thể đọc.
Edit: Chủ nghĩa thiên niên kỷ, chủ nghĩa vương quốc thiên niên kỷ/ngàn năm, (tiếng Anh: Millennialism hoặc Chiliasm), tức là chỉ vòng tuần hoàn thời gian dài một ngàn năm. Chủ nghĩa thiên niên kỷ là niềm tin chính thức hoặc dân gian của một số giáo phái Cơ đốc giáo tin rằng sẽ có một thời kỳ hoàng kim trong tương lai; khi có hòa bình toàn cầu thì trái đất sẽ trở thành thiên đường. Nhân loại sẽ thịnh vượng, thời đại thống nhất vĩ đại sẽ đến và "Đấng Christ sẽ thống trị thế giới".
Weibo chỉ hiện nội dung trước 6 tháng mà bộ này tác giả hoàn thành năm 2021, nên là...
Fanart nữ hoàng Illino.
Artist: 不见山 | Lofter
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro