Chương 9: Tạm biệt, quốc vương
Edit: Wis | Beta: Lĩu
—— đóa tường vi xa hoa mang đến cái chết thối rữa.
***
"Thật oai phong."
Người đón tiếp quốc vương đứng bên ngoài thành Teru, thấp giọng nói.
Đội đàm phán gần ba trăm người, chiếc xe ngựa sang trọng của quốc vương ở giữa đội ngũ. Chiếc xe ngựa cần mười hai con tuấn mã cao lớn kéo rộng bằng một ngôi nhà nhỏ, khung xe ngựa bằng gỗ sồi được mạ vàng rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời, vải nhung Nam Cảnh đỏ rực bao phủ trên xe ngựa, nhẹ nhàng lay động khi nó di chuyển.
"Đừng có hành động như tên dân quê chưa bao giờ nhìn thấy sự đời."
Người phía trước nghe vậy, bật cười một tiếng.
Anh ta là một kỵ sĩ rất điển trai, mái tóc vàng nhạt tỉ mỉ chải ngược ra sau, hốc mắt sâu. Nếu xếp vào tầng lớp thượng lưu trong cung nhất định có vô số quý phu nhân mê mẩn anh ta. Mà anh ta còn mặc một chiếc áo choàng thêu đàn hạc vàng.
"Quốc vương của chúng ta cũng không phải nhân vật tầm thường, nghe nói có rất nhiều người chết vì đói rét ở đất Bắc, thì quốc vương đáng kính của chúng ta còn sai người dùng vàng để làm một chiếc xe ngựa cho mình mà."
"Vậy sao ngài ấy không dẫn theo chiếc xe ngựa bằng vàng của mình đến? Cho những tên Blaise mở mang tầm mắt rồi công phu sư tử ngoạm."
Người lên tiếng đầu tiên nói một cách mỉa mai.
Các thị quan của quốc vương đã thấy họ.
Lá cờ trong đội ngũ của quốc vương vẫy về phía bọn họ.
"Thôi, giờ chúng ta hãy đi nghênh đón bệ hạ đáng kính."
Kỵ sĩ với mái tóc vàng nhạt kết thúc cuộc trò chuyện, anh ta thúc ngựa về phía trước, những người còn lại theo sau anh ta.
Ngoài các học giả và thẩm phán chịu trách nhiệm đàm phán, trong đội còn có hàng tá hộ vệ mặc áo choàng đỏ tươi vây quanh bên ngoài chiếc xe ngựa xa hoa, ngăn cách quốc vương với những người khác là những kỵ sĩ thệ ước của quốc vương, nhưng phía trước hàng chục hộ vệ còn có ba người ăn mặc không giống nhau.
"Skien."
Cả ba nhận ra kỵ sĩ tóc vàng đang đến gần, họ mỉm cười chào anh ta.
Một kỵ sĩ tóc vàng dẫn đầu nghênh đón nhảy xuống ngựa, đội ngũ của quốc vương cũng dừng lại. Sau một chặng đường dài, mọi người mới có thời gian để nghỉ ngơi. Mấy chục hộ vệ mặc giáp xếp thành hàng hai bên, tổng quản nội vụ tiến lên cung kính vén rèm xe ngựa lên, một bàn tay đeo chiếc nhẫn tường vi vươn tay ra từ phía sau tấm nhưng đỏ tươi.
Một viên ngọc màu đỏ sẫm được khảm giữa trung tâm của tường vi sắt bằng vàng, đó là biểu tượng của hoàng gia Legrand.
Nhưng lúc này chiếc nhẫn cao quý và lộng lẫy ấy, ngược lại trở thành vật làm nền vì bàn tay đeo nó mới là thứ cao quý hơn, nó giống như giọt sương điểm xuyết trên tường vi. Bàn tay trắng nõn như viên ngọc lạnh lẽo vượt biển đưa tới, không nhỏ như phụ nữ, cũng không thô to như đàn ông, thon dài cân đối, mảnh mai, mỗi một chỗ đều hoàn mỹ.
Chàng kỵ sĩ tóc vàng quỳ một gối xuống, nắm lấy bàn tay vươn ra từ trong xe ngựa, hôn lên chiếc nhẫn tường vi sắt trên đó.
"Ngài khỏe mạnh là vinh dự của ta. Bệ hạ."
Quốc vương xuống xe ngựa.
Đây là lần đầu tiên nhiều người nghênh đón được nhìn thấy tận mắt quốc vương bệ hạ của họ.
Có thể nói, nếu không nghĩ tới những "chiến tích vĩ đại" của cậu, có lẽ nhiều người sẽ vui vẻ sẵn lòng trung thành với một quân vương như vậy, bởi vì thoạt nhìn cậu thực sự giống chủ nhân của tòa cung điện rực rỡ toát lên vẻ cao quý và sang trọng, là người bắt mắt nhất trong cung điện kỳ lạ đó.
Trên vai của quốc vương khoác một chiếc áo choàng đỏ thẫm, bên trong là trang phục bằng lụa sa tanh đỏ sẫm, cúc áo đúc thành tường vi điểm xuyết trên đó, có ba lớp ren trắng tinh ở viền cổ áo, những viên kim cương lấp lánh khảm ở trên ren, chói lóa mắt. Thứ đội trên mái tóc bạc là một chiếc vương miện đính nhiều đá quý, khuôn mặt đẹp đẽ như những viên kim cương trên người.
Có lẽ nhìn khắp cả Legrand cũng không thể tìm được một thiếu niên thứ hai tuấn mỹ như cậu.
—— đóa tường vi xa hoa mang đến cái chết thối rữa.
Kỵ sĩ tóc vàng nghĩ vậy, dẫn đường cho quốc vương.
Buổi lễ gặp mặt chính thức kết thúc, sứ đoàn đàm phán do đích thân quốc vương dẫn dắt đi qua cây cầu treo đã hạ xuống, tiến vào thành Teru. Có thể thấy, để tiếp đón quốc vương, họ đã làm một số việc. Các cửa hàng trong tòa thành được trang trí bằng những dải màu đỏ, những người đi cùng để nghênh đoán đều đeo một đóa tường vi đỏ tươi trên ngực.
Chủ nhân thành Teru cũng chính là tên kỵ sĩ tóc vàng, nam tước Skien.
Nam tước Skien nói với quốc vương, có một vở ca kịch đã được chuẩn bị để đón tiếp ngài.
Người dân của đế quốc Legrand đều biết quốc vương của họ yêu thích những món đồ xa xỉ và những bữa tiệc linh đình, yêu thích mọi sự long trọng phô trương và trang nhã của ca kịch.
—— cũng không biết, tại sao những ca kịch ca tụng minh quân cũng không thể hun đúc cậu nhân từ hơn một chút.
Nói chung, nếu chuẩn bị nhiều bữa tiệc và ca kịch thì chắc chắn sẽ làm quốc vương dễ cáu giận này có tâm trạng tốt hơn.
Không ngờ lần này quốc vương lại lạnh lùng từ chối yến tiệc và ca kịch.
Trong đại sảnh của thành Teru, quốc vương dùng khăn tay trắng lau hai bàn tay của mình, cậu thản nhiên nhìn lên nam tước Skien chủ nhân của tòa thành: "Chẳng lẽ các ngươi cảm thấy mấy ca kịch ở đây có đẳng cấp nghệ thuật à?"
Cậu nói những lời này bằng giọng điệu nhẹ nhàng như đó là điều hiển nhiên.
Món quà nghênh đón được chuẩn bị kỹ lưỡng lại bị khinh thường ngó lơ, chủ nhân của thành Teru phản ứng như thế nào? Họ có thể phản ứng thế nào đây?
—— họ chỉ có thể mỉm cười xin lỗi với quốc vương, lo sợ tái mét mặt mày.
"Đưa ta lên tháp, ta muốn chiêm ngưỡng phong cách của tòa thành này."
Quốc vương ra lệnh.
...
Tháp rất cao, từ đây có thể nhìn ra cả thành, bao gồm cả những núi non và đồng cỏ bên ngoài.
Chúc Trì đứng trên tháp, bàn tay đặt trên cửa sổ bằng đá, nhờ có chiếc áo choàng ấm áp màu đỏ thẫm trên người, cậu mới có thể không bị cái lạnh trên đỉnh tháp cao đông cứng. Dường như gió lạnh làm cho con ngươi vốn đã rất khó mang theo hơi ấm của cậu càng thêm lạnh lùng và xanh hơn.
Nam tước Skien chủ nhân của lâu đài Teru, anh ta đi cùng cậu giới thiệu cho cậu lịch sử của tòa thành này.
Chúc Trì không quan tâm đến lịch sử lâu đời của gia tộc, cậu nhìn vào tình hình chung của thành Teru.
Trong ngôn ngữ của vương quốc Legrand "Teru" có nghĩa là "lâu đài xinh đẹp", nó không chỉ là một pháo đài mạnh mẽ bảo vệ thành Teru, mà hiện tại còn là tiền tuyến chiến trường quân sự đối phó với đội quân viễn chinh Blaise. Phía trước thành Teru là sông Doma sâu và chảy xiết, quốc vương quan sát thấy có hai pháo đài cự thạch được xây dựng trên vùng đất ngập nước được hình thành bởi các nhánh của sông Doma.
Một cây cầu gỗ bắc qua sông được tháp pháo của tòa thành điều khiển , cây cầu sẽ treo lên nếu kẻ địch đến từ phía trước.
Mà lấy tòa thành làm điểm xuất phát, nhìn về phía trước có một đồng cỏ thoai thoải lăn tăn, xa xa về phía Tây lại là một khu rừng xanh thẫm —— bên kia cũng đã là dãy núi Konosen liên miên chập trùng.
Sau khi quan sát toàn bộ địa hình, quốc vương dời mắt, cậu hơi cúi đầu nhìn xuống.
Mái tóc bạc của cậu bị gió thổi bay trên đài cao.
"... Đến mùa xuân, thảo nguyên phía trước sẽ trang trí bằng những bông hoa Sana xinh đẹp."
Nam tước Skien có thể coi là một nhà quý tộc điển trai phong độ được giáo dục tốt và hun đúc từ văn học, cũng giỏi phác thảo ra những bức tranh đẹp bằng ngôn từ đơn giản.
Chỉ là quốc vương im lặng lắng nghe hồi lâu, nhưng cũng không nghe được bất cứ điều gì mà cậu muốn biết.
Nhưng quốc vương không ngắt lời anh ta, thỉnh thoảng hỏi một vài câu.
Quốc vương dựa vào bệ cửa sổ, nhìn xuống bên trong tòa thành từ độ cao này. Ánh mắt quốc vương rơi vào một nơi nào đó, cậu bỗng nhiên mở miệng cắt đứt lời nói không dứt của nam tước Skien: "Còn chi tiêu quân sự thì sao?"
Cậu như bâng quơ hỏi tới.
Thoáng chốc vẻ mặt của nam tước Skien có hơi u ám, nhưng nam tước tóc vàng đã nhanh chóng che giấu vẻ hớ hênh của mình, anh ta vẫn nở nụ cười rạng rỡ: "Nhờ bệ hạ ban ân, các binh sĩ vừa mới thưởng thức xong bữa tiệc gà tây năm nay, thần thay họ cảm ơn bệ hạ."
"Thật sao?" Quốc vương đứng thẳng dậy, hệt như cậu không để tâm đến câu hỏi bâng quơ đó.
Tâm trạng của quốc vương trẻ luôn vui giận thất thường.
Người nói muốn chiêm ngưỡng vẻ đẹp của thành Teru là cậu, người nhanh chóng chán nản phải về phòng cũng là cậu. Nam tước Skien nghe theo lời quốc vương, anh ta dẫn cậu xuống cầu thang đến căn phòng đã được chuẩn bị sẵn, căn phòng đã đốt củi ấm áp.
Một lát sau.
Nam tước Skien vội quay trở lại tòa tháp, anh ta đứng ở chỗ quốc vương vừa đứng, có hơi nghi ngờ nhìn xuống, muốn tìm hiểu xem quốc vương vừa trông thấy gì.
Bên dưới là một ngôi nhà bằng đá thấp bé, thoạt nhìn không khác gì bình thường.
"... Là do mình quá đa nghi."
Anh ta thở phào nhẹ nhõm.
Cùng lúc đó.
"Tốt lắm."
Quốc vương ở trong phòng, đứng trước cửa sổ, thu lại vẻ khinh thường và thản nhiên ban ngày. Mặt cậu không chút thay đổi nhìn cửa sổ kết ra hoa băng, như xuyên thấu qua hoa băng nhìn thấy sự vật ở nơi xa.
"Lãnh chúa trung thành và tận tâm của ta."
Vừa rồi, khi cậu đang đứng trên tháp nhìn xuống, thấy một binh lính đang kéo nhanh một chiến mã đã bị giết qua ngôi nhà bằng đá.
Trong hoàn cảnh nào, kỵ binh sẽ giết chiến mã vô cùng quan trọng với mình?
—— khi không có thức ăn, khi thần chết đang đến gần.
Mặt nạ lạnh lùng trở lại khuôn mặt của quốc vương.
...
Cuộc đàm phán bắt đầu vào ngày hôm sau khi quốc vương đến thành Teru.
Đội ngũ của quốc vương đến đồng cỏ ở phía Bắc qua cầu gỗ phía trước thành Teru.
Địa điểm cụ thể của cuộc đàm phán là một vùng đất trũng giữa pháo đài Moon River và thành Teru. Các nhánh của sông Doma uốn khúc qua nước và cỏ, tạo thành một vùng đất hoang.
Các hiệp nghị hòa bình thường được tổ chức ở những nơi như thế này.
Kỵ sĩ tóc vàng Skien đứng trên tháp, vẫy tay chào tạm biệt sứ đoàn đàm phán.
"Tạm biệt, quốc vương bệ hạ của ta."
Nam tước mỉm cười một cách khéo léo, không chê vào đâu được.
Hoàng hôn.
Trên bãi cỏ giữa pháo đài Moon River và thành Teru, lều trại được dựng lên. Một lều màu đỏ là đế quốc Legrand do gia tộc Tường Vi thống trị. Một lều màu xanh, đó là gia tộc Uất Kim Hương do vương quốc Blaise thống trị.
Ranh giới rõ ràng.
Đội ngũ hai bên đối mặt với nhau, tướng quân viễn chinh Blaise cao lớn và oai dũng bắt tay tượng trưng với quốc vương khoác áo choàng đỏ tươi. Chúc Trì chú ý tới một chàng trai trẻ xanh xao gầy gò đứng sau tướng quân.
Cậu dời ánh mắt, nói một cách ngắn gọn: "Bắt đầu đi."
Đàm phán đã bắt đầu.
Mục đích của cuộc đàm phán là để cả hai bên đều cố gắng đạt được những điều kiện có lợi cho mình và chấm dứt cuộc chiến. Các quan viên pháp lý giàu kinh nghiệm đối đầu lẫn nhau, nhưng quốc vương Legrand là người quan trọng nhất lại hiếm khi xuất hiện trên bàn đàm phán.
Quốc vương được các kỵ sĩ hộ tống, tản ra cách nơi đàm phán không xa.
—— điều này làm cho các bộ trưởng đàm phán đều thầm lắc đầu.
Vài buổi chiều ngày đàn phán thứ hai, quốc vương gặp một chàng trai ngồi trên bãi cỏ mà cậu thường đến.
Chàng trai khoác áo choàng đen đứng dậy từ bãi cỏ, khiêm tốn hành lễ với quân chủ trên tuấn mã.
Quốc vương nhận ra cậu ta.
Đó là chàng trai trẻ đứng đằng sau tướng quân viễn chinh Blaise ngày hôm đó.
"Cậu cố ý tới gặp ta."
Quốc vương tung người xuống ngựa, cậu để các kỵ sĩ lùi lại.
"Bệ hạ không sợ ta sẽ ám sát ngài sao?" Chàng trai trẻ nhắc nhở cậu: "Vương quốc Blaise và Legrand là kẻ thù không đội trời chung."
Hết chương 9.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro