Chương 10: Lão Nhị Trổ Tài - Hố To Chờ Sẵn!

Nghe Thẩm Du so sánh như vậy, không chỉ Trình Quân nằm trên giường sững sờ, mà ngay cả Trình Cẩn – người đang chìm trong bi thương – cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn cậu thiếu gia ngốc nghếch này.

"Chúng ta về nhà dưỡng thương đi." Thẩm Tự Bạch mỉm cười, ánh mắt dừng trên ba thiếu niên đang nhìn nhau. Anh đã giao phần việc còn lại cho ba, nên không cần lo lắng nữa.

"Cảm ơn Thẩm tiên sinh." Nghe thấy chữ "nhà", Trình Quân bỗng nhiên có chút rung động, nhưng vẫn cố giữ lễ phép, nhẹ giọng nói, "Tôi sẽ cố gắng hoàn trả chi phí cho mọi người."

"Không không không!" Thẩm Du lắc đầu như trống bỏi, rồi lập tức quay sang nhìn Thẩm Tự Bạch với ánh mắt tràn đầy mong đợi, hy vọng anh cả sẽ giúp mình từ chối chuyện này.

"Anh rất mong chờ các em trưởng thành." Thẩm Tự Bạch không giống những người khác, không vì hai người em lưu lạc bên ngoài mà đối xử đặc biệt, càng không dễ dàng mềm lòng. Trái lại, anh nhìn ra được nội tâm không hề đơn giản của hai thiếu niên này. Đặc biệt là Trình Cẩn – tuy vẻ ngoài có vẻ yếu ớt hơn Trình Quân, nhưng sự kiêu ngạo và lòng tự tôn lại không hề kém cạnh.

"Em..."

Những lời trấn an của Thẩm Tự Bạch khiến Trình Quân hơi ngẩn người. Cậu vừa định lên tiếng cảm ơn thì Trình Cẩn đã kéo tay mình, thay cậu đáp lời:

"Chúng em sẽ không khiến Thẩm tiên sinh thất vọng."

Trở về nhà Thẩm gia có lẽ không phải kết quả tệ nhất. Nếu bây giờ về lại chỗ cũ, họ chắc chắn sẽ phải đối mặt với trận đòn của cha, mà cơ thể Trình Quân lúc này không chịu nổi thêm tổn thương nào nữa.

Trong gia đình này, Trình Quân luôn là người chăm sóc cho Trình Cẩn, nhưng cậu cũng biết em trai của mình là người rất có chủ kiến. Thấy Trình Cẩn quả quyết như vậy, cậu có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn kiên định gật đầu theo.

Cậu tin tưởng rằng, em trai mình luôn đúng.

Thẩm Du nhìn hai anh em nắm tay nhau, đột nhiên có chút ngứa ngáy trong lòng. Cậu lén lút dịch lại gần Trình Quân, nhưng bị phát hiện, thế là vội vàng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

[Aaaaaaa, mình cũng muốn gia nhập đội nắm tay! Sao em trai không chịu nắm tay mình! Hừ (•̀⌄•́) ]

[Aiya, em trai nhìn mình kìa, mình ngại quá đi mất! ]

Trình Quân: ... Chẳng thấy tí ngại ngùng nào cả.

Trình Cẩn im lặng nhìn Thẩm Du. Lần thứ hai gặp gỡ, cậu nhận ra vị thiếu gia này không hề đơn giản như vẻ ngoài. Trong lòng cậu dần có suy đoán về thân phận thực sự của Thẩm Du.

Dĩ nhiên, Thẩm Du chẳng hay biết gì về những suy nghĩ phức tạp đó. Thấy Trình Cẩn nhìn mình, cậu lập tức tỏ vẻ "đã hiểu" rồi gật đầu cái rụp, sau đó rất tự nhiên mà duỗi tay nắm lấy tay Trình Cẩn.

[Aiya, Trình Cẩn chủ động quá nha ~ Mình ngại quá đi mất! ]

Trình Cẩn: ...

Thẩm Tự Bạch – sau khi liên hệ tài xế xong – quay lại liền thấy ba thiếu niên kỳ quặc đang tay nắm tay nhau. Sự bực bội trong lòng anh nhờ vậy mà cũng vơi đi hơn phân nửa.

Anh cúi xuống bế Trình Quân lên. Mười mấy tuổi, thân hình lại gầy yếu, cậu nhóc dường như không quen với sự tiếp xúc gần gũi, thân thể cứng ngắc, hai tay vô thức siết chặt hai bên.

Thẩm Tự Bạch đổi tư thế bế thoải mái hơn, trêu đùa một câu: "Cứ xem như đây là xe lăn di động đi."

"Xe lăn không cao thế này đâu, phải gọi là máy kéo mới đúng." Thẩm Du nhìn vóc dáng cao lớn của anh cả, nghiêm túc phản bác.

Thẩm Tự Bạch bất đắc dĩ nhìn cậu em ngốc nghếch, lòng thầm than: Từ lúc đón được hai đứa nhỏ này, Thẩm Du cứ vui mừng như sắp mở tiệc ăn mừng đến nơi.

Nhưng vì thân phận chưa thể tiết lộ, Thẩm Du chỉ có thể tạm thời nhịn xuống không nói gì. Nhìn bộ dáng cậu đang rối rắm mà ép mình im lặng, Thẩm Tự Bạch vừa thấy bực mình, lại vừa buồn cười.

"Em ngoan ngoãn ngồi đây, chờ anh quay lại đón." Hai em trai đều đang bị thương, Thẩm Tự Bạch không muốn phân biệt đối xử. Trong việc này, anh luôn giữ sự công bằng.

"Em có thể nhảy, em có thể nhảy mà!" Thẩm Du giơ tay giãy giụa, vừa thấy anh cả bế "con ruột" đi mất liền cuống quýt định chạy theo.

"Em có thể đỡ anh Thẩm Du ." Trình Cẩn nhìn ra sự bối rối của Thẩm Tự Bạch, bèn dịu dàng lên tiếng, đồng thời vươn tay đỡ lấy cánh tay Thẩm Du. "Anh ấy sẽ không ngã đâu."

Bị em trai đỡ lấy, Thẩm Du lập tức phấn khởi, ngực nhỏ hãnh diện ưỡn lên, hận không thể nhảy cẫng lên vì vui sướng.

[Aaa! Em trai gọi mình là anh trai rồi!]

[Mình làm anh trai rồi, ha ha ha, mình không còn là nhỏ nhất nữa!]

[Hắc hắc hắc, quả nhiên ta là người gặp người thích, hai em trai đều siêu cấp yêu thích ta!]

Trình Cẩn, người đang "bị ép" siêu cấp thích Thẩm Du, căng thẳng đến mức suýt nữa không kìm được ánh mắt vô cảm của mình.

Vị anh trai này... sao lại giống y hệt con lợn Hà Lan trong sách giáo khoa thế này?

"Em trai có lạnh không?" Thẩm Du tưởng rằng Trình Cẩn đang run rẩy vì lạnh, lập tức nhiệt tình cởi áo khoác ra định khoác lên cho cậu.

"Không lạnh, chúng ta về thôi." Trình Cẩn không đành lòng nhìn thẳng vào vị thiếu gia đầu óc đơn giản này. Sự căng thẳng trong lòng cậu cũng theo đó mà vơi bớt.

Trình Quân không biết mình sắp phải đối mặt với điều gì, nhưng từ trước đến nay, cậu luôn đặt ý kiến của em trai lên hàng đầu. Chỉ đến khi đặt chân vào biệt thự nhà họ Thẩm, trong lòng cậu mới lờ mờ đoán ra một điều gì đó.

Quản gia Lưu thúc vừa nhìn thấy đại thiếu gia Thẩm Tự Bạch ôm một thiếu niên bị thương, bên cạnh là một cậu nhóc có khuôn mặt giống hệt Trình Cẩn, lại thêm vị tiểu thiếu gia Thẩm Du tung tăng nhảy nhót bên cạnh, lập tức hiểu ý, nhanh chóng đi chuẩn bị phòng cho họ.

Lầu một vốn ít người ở, trước đây chỉ có Thẩm Du tạm trú khi bị thương. Lần này, quản gia đã sắp xếp thêm một căn phòng ngay cạnh phòng cậu.

Trình Quân nằm trên chiếc giường xa lạ, có chút ngại ngùng kéo nhẹ góc áo. Trái lại, Trình Cẩn không nhìn ngó xung quanh mà ngồi xuống mép giường, cẩn thận chỉnh lại góc chăn cho anh trai.

Căn phòng được bày trí đơn giản nhưng từng chi tiết đều toát lên sự tinh tế. Ngay cả tấm chăn cũng mềm mại đến mức khó tin.

Trình Cẩn nhẹ nhàng miết ngón tay trên bề mặt chăn, ánh mắt có chút hoang mang. Nhận thấy ánh nhìn nghi hoặc của Trình Quân, cậu khẽ lắc đầu, không nói gì.

"Các em cứ nghỉ ngơi trước đi, mọi chuyện sẽ từ từ giải quyết." Thẩm Tự Bạch lên tiếng. Trong lòng anh đã có phán đoán riêng, nhưng vẫn muốn đợi kết quả giám định để xác nhận mọi thứ.

Dù thế nào đi nữa, hai đứa trẻ này không đáng bị vùi dập như vậy. Chúng xứng đáng có một tương lai sáng rực rỡ hơn.

"Cảm ơn." Trình Quân vẫn giữ thái độ lễ phép, sau đó liếc nhìn Thẩm Du—người đang lưu luyến không muốn rời khỏi phòng—mỉm cười ôn hòa.

Quản gia chu đáo mang sữa bò đến, ánh mắt khi nhìn Trình Quân và Trình Cẩn có chút kích động. Nhưng thấy Thẩm Tự Bạch không chủ động nhắc đến thân phận hai cậu, ông đành phải kiềm chế cảm xúc của mình.

[Sao không ai nói gì hết vậy? Sao không ai nói gì hết!]

[Mình lo quá, mình lo quá!]

[Hai em trai sẽ ngủ chung một phòng sao? Mình cũng muốn ngủ ở đây!]

[Quần áo của mình có thể cho em trai mặc, toàn là đồ mới!]

[Ba chúng ta mặc đồ giống nhau như đúc luôn đi!]

[Mình phải làm một anh trai thật tốt, vì mình có hai em trai rồi!]

.....

"Khụ!"

Thẩm Tự Bạch nghe thấy tiếng lòng đầy kích động của Thẩm Du, lại nhìn sang hai em trai đang mang vẻ mặt kinh ngạc, không khỏi ho nhẹ một tiếng để cắt ngang bầu không khí.

"Anh cả, anh không khỏe sao?" Tiểu Du ngây thơ không hề nhận ra suy nghĩ của mình đã bị người khác nghe thấu, vội vã lon ton chạy đến bên Thẩm Tự Bạch, lo lắng hỏi han.

"Không có gì, chỉ cần em ngoan ngoãn một chút là được." Thẩm Tự Bạch xoa đầu vị công thần nhỏ nhà mình, nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của Thẩm Du. Lời định nói ra đến bên miệng lại vô thức chuyển hướng:

"Nhóc con cũng cần có không gian riêng tư."

Ngụ ý: Ngươi quá ồn rồi, cuối cùng cũng chịu im lặng .

Đôi mắt to của Thẩm Du lập tức cụp xuống, nhìn hai em trai không ai phản bác, thậm chí còn cố tình tránh ánh mắt mình, cậu nhóc hưng phấn nãy giờ bỗng chốc như quả bóng xì hơi, ủ rũ cúi đầu.

"... Ừm." Giọng nói mang theo chút ấm ức, Thẩm Du nhìn hai em trai đang thân mật, lại liếc sang anh cả vẫn đứng trước cửa với vẻ mặt bình thản, cảm thấy bản thân chịu một nỗi oan trời giáng.

"Oaaa —— Anh cả, Tiểu Du ta đã trở về rồi!"

Vừa giải quyết xong mớ rắc rối cùng ba, Thẩm Tinh Thước vừa bước vào nhà đã nhìn thấy em trai nhỏ đáng thương đang cụp đầu nhảy lên nhảy xuống, lập tức hùng hổ xông vào phòng.

"Ai khi dễ Tiểu Du nhà chúng ta!"

"... Là anh cả." Thẩm Du chớp mắt to, thử thăm dò mà mách lẻo.

"Hả... Hả?" Giọng điệu Thẩm Tinh Thước lập tức đổi sắc, diễn xuất bùng nổ mà lên giọng giáo huấn Thẩm Du:

"Em sao lại không nghe lời thế hả?"

Thẩm Du: "Anh hai! Khi nãy rõ ràng không phải thế mà!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro