Chương 130: Phần thưởng cho quán quân

Editor: Phộn

! Nếu bạn đọc thấy lỗi sai chính tả, sai cấu trúc câu, thiếu từ ngữ, sai tên,... thì để lại bình luận để mình sửa lại nha. Cảm ơn rất nhìu!

––––––––––

[A a a a! Hôn rồi! Hôn rồi! Hôn rồi——]

[Em được xem cảnh này miễn phí thật hả? Hu hu hu, xúc động quá!]

[Đẹp quá trời đẹp trời ơi, tui phải chụp màn hình lại!]

[Tui chết chìm trong cặp đôi này rồi! Đu cặp này quá xứng đáng! Ngọt mún tiểu đường!]

[Hôn thêm cái nữa đi? Có hôn mãi mình cũng không phản đối đâu, thật đó!]

Đừng nói khán giả trong phòng livestream đang phấn khích đến tột độ, mà cả khán giả ngồi tại hiện trường cũng vô cùng kích động— được nhìn tận mắt người đàn ông tóc bạc ôm lấy thiếu niên tóc đen và hôn cậu ấy, quả thật là một cú sốc thị giác không nhỏ.

Lâm Hân nắm chặt lấy cổ áo của Lý Diệu, sau khi kết thúc nụ hôn, mặt cậu đỏ bừng như trái cà chua, chôn mặt vào lòng người đàn ông như bé đà điểu.

Chồng cậu thật là... lại hôn cậu ngay trước mặt bao nhiêu người như thế.

Biết thiếu niên trong lòng đang ngại ngùng, Lý Diệu ôm lấy cậu, rời khỏi khu vực khán đài. Những người khác tự động nhường đường. Lý Úc bị bỏ lại, gãi đầu, lưỡng lự không biết có nên đi theo hay không.

"Thiếu gia Úc! Tiểu Phá Quân đâu? Đội chúng ta hạng 3 đó! Cùng đi nhận giải thôi!" Mèo Hoang Thích Chu Mông chen vào đám đông, vỗ mạnh vào vai Lý Úc.

Lý Úc nhíu mày, xoa vai đau, bất đắc dĩ quay đầu nhìn cô nàng. "Chị hai à, lần sau nhẹ tay chút được không?"

Sức lực của nữ Alpha chẳng thua gì nam Alpha, vỗ cái muốn sụi lưng.

Mèo Hoang Thích Chu Mông nhún vai cười toe toét.

"Phá Quân và Nguyên Soái đi trước rồi." Lý Úc nói, "Có điểm nhanh vậy á?"

"Cậu đang nghi ngờ tốc độ tính toán của trí tuệ nhân tạo á?" Mèo Hoang Thích Chu Mông kéo tay cậu, "Mau gọi Phá Quân quay lại, sao nhận giải mà thiếu cậu ấy được! Cậu ấy là công thần lớn nhất của đội chúng ta đó!"

"Ê ê, đừng kéo, đừng kéo, để tôi nhắn cho cậu ấy." Lý Úc kêu lên, mở giao diện tin nhắn ra. Người đông mà anh họ và Lâm Hân còn đi nhanh, thoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu. So với việc đi tìm như mò kim đáy biển thì nhắn tin có khi nhanh hơn.

[Thiếu gia Úc: Anh dâu ới, đang ở phương nào rồi? Tập hợp đi nhận giải nè!]

Đợi khoảng mười giây, Lâm Hân mới trả lời lại.

[Phá Quân: Mọi người đi trước đi, tôi có chút việc.]

Lý Úc trợn mắt nhìn màn hình tin nhắn.

Có việc? Việc gì mà quan trọng hơn nhận giải chứ? Đừng nói là đi đâu thân mật với anh họ rồi nha?

Mèo Hoang Thích Chu Mông chọt chọt Lý Úc: "Tiểu Phá Quân trả lời chưa?"

Lý Úc nhún vai: "Cậu ấy nói có việc, kêu tụi mình đi trước đi."

Lúc này, ở hành lang đông người qua lại, Lâm Hân và Lý Diệu đứng sóng vai, bình thản nhìn về phía người bạn học cũ.

"Chúc mừng cậu, giành được chức vô địch thi đấu đơn." Gương mặt tuấn tú của Bạch Trì nở nụ cười chân thành.

"Cảm ơn." Lâm Hân đáp. Khi còn học ở Học viện Hoa Đông, tuy cậu và Bạch Trì là bạn cùng lớp, nhưng quan hệ cũng chỉ bình thường. Lần trước livestream làm sáng tỏ sự thật, Bạch Trì dám đứng ra bênh vực cậu dù bị cộng đồng mạng gây áp lực, cậu luôn ghi nhớ trong lòng.

Bạch Trì liếc nhìn người đàn ông tóc bạc đứng bên cạnh Lâm Hân, chần chừ một lát rồi nói: "Có một chuyện... tớ nghĩ cậu có quyền được biết."

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 

"Chuyện gì?" Lâm Hân hơi nhíu mày.

Ánh mắt sắc bén như dao của Lý Diệu quét về phía Bạch Trì, khiến cậu ta rùng mình, nuốt nước bọt. Dù vậy, cậu ta vẫn lấy hết can đảm nói: "Lúc trước sau khi cậu phân hóa, chuyện học viện thảo luận cậu có được chuyển sang chính thức hay không... chính là do Lý Liền đã ngầm giở trò."

Lâm Hân sững người.

Lý Liền? Tại sao?

"Tớ tự nhận mình chưa từng làm điều gì có lỗi với cậu ta." Lâm Hân nghiêm mặt nói.

Bạch Trì dứt khoát kể một lèo: "Lý Liền có một thanh mai trúc mã tên là Vương Bối Thần, là nữ Alpha lớp bên cạnh, học giỏi, tính cách mạnh mẽ, thường hay so bì với Lý Liền. Lý Liền học không bằng cô ấy, lại sợ bị so sánh nên thường xuyên mượn bài cậu chép. Nhưng không biết vì sao Vương Bối Thần biết được, thế là châm chọc Lý Liền không ít lần."

"Lý Liền cảm thấy mất mặt, cho rằng là cậu tiết lộ chuyện đó, nên bắt đầu ghét cậu. Bình thường cậu chỉ lo học hành, không để tâm chuyện ngoài lề nên hoàn toàn không biết gì cả."

"Sau khi cậu phân hóa thành Omega, Lý Liền ngoài mặt thì tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng sau lưng lại thường xuyên giễu cợt, nói với người khác rằng dù học giỏi đến mấy, cuối cùng cũng chỉ là một Omega. Cậu ta có một người chú làm lãnh đạo trong học viện, quyền lực không nhỏ. Khi học viện họp để bàn chuyện cậu có được chuyển chính thức hay không, chú cậu ta đã bỏ phiếu phản đối."

Lâm Hân nghe xong, hồi lâu không nói được gì.

Làm học sinh ở Học viện Hoa Đông suốt mười năm, nói không có tình cảm là giả. Khi biết mình không thể chuyển chính thức, trong lòng cậu hoàn toàn mông lung, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

Lúc ấy cậu làm sao cũng không thể hiểu nổi, chẳng qua chỉ là phân hóa thành Omega, vì sao lại bị bỏ rơi?

Rõ ràng tinh thần lực và thực lực của cậu đều tăng lên mà?

Cha mẹ yêu cầu thôi học, học viện không những không giữ lại, ngược lại còn dễ dàng giúp cậu làm thủ tục thôi học.

Giờ đây nghe lời của Bạch Trì, cậu mới hiểu thì ra là do Lý Liền và người chú của cậu ta đứng sau giở trò.

Nếu là vài tháng trước biết được sự thật này, có lẽ cậu đã nổi trận lôi đình. Nhưng hiện tại, tâm trạng lại vô cùng bình tĩnh.

Vì cậu đã không còn để tâm nữa rồi.

Cậu đã dùng thực lực của chính mình để chứng minh cho tất cả mọi người thấy: Omega cũng có thể rất mạnh.

Về phần Lý Liền, từ tận đáy lòng, cậu khinh thường cậu ta.

Một kẻ đê tiện, bẩn thỉu như vậy, chẳng thể đi được bao xa.

"Cảm ơn vì đã nói cho tớ biết." Lâm Hân nói.

"Không cần cảm ơn." Bạch Trì một lần nữa chúc mừng cậu, rồi xoay người rời đi.

Trước kia cậu ta từng coi Lâm Hân là đối thủ cạnh tranh, việc cậu ta sớm phân hóa thành Alpha khiến cậu ta có cảm giác vượt trội. Nhưng khi biết Lâm Hân trở thành Omega, cậu ta lại thấy tiếc và cảm thôn vô cùng.

Nhưng bây giờ, nhìn thấy Lâm Hân dùng chính thực lực của mình mà thành người nổi tiếng được toàn liên sao ngưỡng mộ, cuối cùng cậu ta cũng nhận ra khoảng cách giữa hai người lớn đến mức nào.

"Chả trách đợt diễn tập quân sự năm ngoái, Học viện Hoa Đông lại rớt khỏi top 3." Lý Diệu lạnh lùng cười. Môi trường thối nát thì cũng chỉ có thể dạy ra những sinh viên thối nát như vậy.

Lâm Hân đột nhiên nhào vào lòng Lý Diệu, vùi mặt vào cổ hắn, hít sâu một hơi, để hương thơm cây linh sam mát lạnh tràn ngập vào phổi mình.

"Sao thế?" Lý Diệu ôm cậu, dịu dàng vuốt lưng cậu.

Lâm Hân lắc đầu, không nói gì.

Cậu đang thầm cảm thấy may mắn, may mắn vì đã tham gia đấu lôi đài, đã gặp được người đàn ông này.

Từ đó, cuộc đời cậu có được một ngọn đèn soi sáng bóng tối, chỉ lối cậu bước về phía tương lai tươi sáng.

Lý Diệu hôn lên tóc cậu, phớt lờ những ánh mắt khác thường từ hành lang xung quanh. Một lúc sau, hắn nói: "Phải đi nhận thưởng thôi, không thì thằng nhóc Lý Úc lại sốt ruột."

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 

"Dạ." Lâm Hân đỏ mặt.

Khi hai người đã rời đi, từ góc hành lang bước ra một nam một nữ— chính là Lâm Diệp và Quý Ngọc.

Phát hiện con trai và người đàn ông tóc bạc rời khỏi khu vực thi đấu, họ liền âm thầm đi theo phía sau, chỉ để có thể được nhìn con trai thêm một chút. Sau đó, họ nghe được đoạn hội thoại kia.

"Diệp, chúng ta đăng xuất thôi." Quý Ngọc luyến tiếc thu lại ánh mắt, quay đầu nói với bạn đời.

Vừa mới đây thôi, bà còn khao khát nhận lại con, giờ phút này lại hận không thể lập tức đi điều tra suốt mười tám năm qua, con trai họ đã phải trải qua những gì.

"Ừ." Lâm Diệp nắm lấy tay bà.

Lý Liền? Học viện Hoa Đông?

Ông nhớ kỹ.

***

Tại nhà chính của nhà họ Lâm, phu nhân Hàn ngồi không yên, ánh mắt dán chặt vào những hotsearch trên mạng. Hình ảnh thiếu niên tóc đen ôm cúp bị đồng đội tung lên cao trở thành meme nổi bật, đang được lan truyền khắp nơi.

Nhìn khuôn mặt tinh xảo, xinh đẹp kia, phu nhân Hàn không nhịn được cắn môi.

Quá giống.

Thật sự quá giống Lâm Diệp và Quý Ngọc.

Đặc biệt là đôi mắt sáng ngời, trong veo ấy, giống hệt Quý Ngọc.

Ba ngày trước, bà nhận được cuộc gọi của con trai Thiên Vũ, biết được rằng Lâm Diệp vẫn còn sống, hơn nữa còn trở về cùng Quý Ngọc, bà ta sợ đến nỗi suýt không thở nổi.

"Thiên Vũ, con... có nhầm không?" Bà ta không thể tin được mà hỏi lại, tưởng mình nghe nhầm. Một người đã được quân đội công bố là hy sinh, sao có thể sống lại? Còn Quý Ngọc nữa, biến mất mười tám năm, sao lại trở về?

"Không nhầm đâu. Mẹ à, bác trai bao năm nay là đi làm nhiệm vụ đặc biệt." Thiên Vũ không nói nhiều, nhưng từng ấy là đủ để phu nhân Hàn hiểu rõ.

Sau cơn hoảng loạn, bà ta dần bình tĩnh lại. Ánh mắt lướt qua căn phòng khách đầy những món cổ vật, mười ngón tay siết chặt tay vịn ghế gỗ tử đàn.

Lúc còn trẻ, có rất nhiều người theo đuổi bà ta, nhưng bà đã chọn Lâm Nghị, chính là vì gia thế của ông.

Nhà họ Lâm tuy có phần sa sút, nhưng gia sản vẫn còn dồi dào, không thể so sánh với người bình thường. Gả cho Lâm Nghị, bà ta không chỉ sống an nhàn sung túc mà còn có thể nắm trong tay cả một khối tài sản, vậy thì ngại gì mà không lấy?

Sống ở nhà họ Lâm ba năm, bà ta đã tận hưởng được niềm vui do tiền tài và quyền lực mang lại, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ?

Sự xuất hiện của Quý Ngọc khiến trong lòng bà ta dấy lên hồi chuông cảnh báo.

Một "chị dâu" nhỏ hơn mình ba tuổi, nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Lâm, sẽ cướp đi mọi thứ mà bà ta đang có.

Thật tuyệt vọng và ngột ngạt biết bao!

Thời gian đó, nội tâm của phu nhân Hàn vô cùng giằng xé, bề ngoài vẫn phải tỏ ra đoan trang lịch thiệp, dịu dàng hiểu chuyện, hiền thục chu đáo.

Chịu đựng đau khổ suốt một năm rưỡi, trời cao dường như đã nghe thấy lời cầu nguyện của bà ta.

Lâm Diệp vậy mà hy sinh rồi!

Đúng là trời cao có mắt.

Buổi tối nằm mơ mà còn cười tỉnh giấc.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 

Còn Quý Ngọc, một cô gái ngây thơ dại dột, chưa cưới mà đã có thai, hoàn cảnh ở Cộng hòa Thanh Long thì có thể tưởng tượng được sẽ thế nào.

Tuy nhiên, Lâm Nghị vẫn rất quan tâm đến "chị dâu tương lai" này, phu nhân Hàn đành tiếp tục đóng kịch, trong lòng sớm đã tính đến việc xử lý cặp "mẹ con" kia.

Tất cả những gì thuộc về nhà họ Lâm, chỉ có thể là của bà ta!

Lại thêm một lần nữa, ông trời đứng về phía bà ta.

Quý Ngọc vậy mà lại bỏ rơi đứa con mà đi?

Bà ta cảm thấy khó tin, ôm lấy đứa trẻ mới sinh được ba ngày, cười dịu dàng.

Xử lý gọn gàng cái "cục nợ nhỏ" kia, bà ta tiếp tục sống cuộc sống cao quý nhàn nhã.

Khi Lâm Nghị bận rộn xong công việc, hỏi chuyện của Quý Ngọc và đứa cháu trai, bà ta uyển chuyển nói rằng Quý Ngọc vì không chịu nổi nỗi đau mất Lâm Diệp nên đã bế con về Vương quốc Chu Tước rồi.

Lâm Nghị áy náy, muốn sang Vương quốc Chu Tước thăm Quý Ngọc, bà ta hết lời can ngăn, cuối cùng ông ấy cũng từ bỏ ý định.

Mười tám năm qua, sóng yên biển lặng, bà ta cứ tưởng có thể yên tâm ngủ ngon.

Không ngờ, vợ chồng Lâm Chương và Lê Hoa ngu xuẩn kia vì tiền mà dám làm ra chuyện ngu ngốc như vậy.

Khi đứa trẻ đó ngày càng nổi tiếng, nỗi bất an trong lòng bà ta cũng ngày càng lớn.

Giấy không gói được lửa, sớm muộn gì những việc bà ta đã làm cũng sẽ bị phơi bày.

Lo lắng, hoang mang, bất an...

Khi biết Lâm Diệp và Quý Ngọc đã quay về, cảm xúc tiêu cực của bà ta đạt đến đỉnh điểm.

Bà ta buông tay khỏi tay vịn, đứng dậy, vuốt phẳng bộ sườn xám đắt tiền trên người, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ kiêu ngạo.

Những thứ thuộc về bà, tuyệt đối không ai được cướp!

"Cạch—"

Cửa phòng khách bị đẩy ra.

"Muộn thế này rồi, vẫn chưa ngủ sao?" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên.

Nghe tiếng chồng, phu nhân Hàn nở nụ cười dịu dàng, bước lên đón: "Em đang đợi anh."

Lâm Nghị bất lực nói: "Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, không cần phải đợi anh."

Phu nhân Hàn quan sát kỹ sắc mặt ông ta, không nhìn ra điều gì bất thường, tạm thời yên tâm.

Xem ra, chồng bà ta vẫn chưa biết chuyện Lâm Diệp và Quý Ngọc đã quay về.

Thiên Vũ đúng là một đứa trẻ nghe lời.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 

***

Trên chiếc giường rộng lớn, Lâm Hân nằm sấp trên chiếc gối mềm, cắn tay mình, không để tiếng rên rỉ bật ra.

Người đàn ông phía sau cúi người, mái tóc bạc như nước xõa xuống, đôi môi mỏng áp sát tai cậu, dịu dàng dỗ dành.

"Đừng kìm nữa, anh muốn nghe giọng của em."

Tim Lâm Hân đập thình thịch, ngoan ngoãn buông tay, ngay lập tức, âm thanh như thiên sứ vang vọng giữa không gian tĩnh lặng không dứt.

Ánh mắt Lý Diệu tối sầm, ngón tay thon dài vuốt qua mái tóc đen ướt đẫm của thiếu niên, để lộ chiếc cổ trắng mảnh mai.

Dục vọng chiếm hữu của Alpha trỗi dậy mạnh mẽ.

Hắn để lộ cặp răng nanh nhọn hoắt, cắn vào tuyến thể sau gáy cậu, thuần thục truyền vào đó pheromone của mình.

"Ưm~" Ý thức của Lâm Hân đã có phần mơ hồ. Sau khi rời khỏi Thế giới Mecha, cậu liên tục được người đàn ông "thưởng", đến mức chẳng còn thời gian đến thăm tục tưng.

"Đoạt giải quán quân rồi, phải ăn mừng thật vui vẻ chứ." Người đàn ông mặt dày nói.

Lâm Hân định phản bác nhưng lại không từ chối được.

Vậy là hai người cùng bước lên "tàu lượn siêu tốc", trồi sụt không ngừng, cảm giác mất trọng lực và tê dại lan tỏa từ trong ra ngoài, khiến cậu không kìm được mà bật ra tiếng rên.

Liên tục "ngồi" ba vòng tàu, Lâm Hân không chịu nổi nữa, cầu xin tha thứ, lúc này người đàn ông mới thương xót mà dừng lại, hôn lên giọt lệ nơi khóe mắt cậu.

––––––––––

Tác giả có lời muốn nói:

Cục vàng: Sao tối nay không thấy hai 2 ba tới thăm cục cưng dạ? Hứ, giận~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro