Chương 14: Ôm bé con vào lòng

Editor: Phộn

Beta: JJiang, Phộn

––––––––––

"Ha."

Lý Diệu phát ra một nụ cười lạnh khinh miệt, lộ ra một chuỗi nhẫn đắt tiền lấp la lấp lánh trên ngón tay, cất chân sải bước, kiêu ngạo đi về phía trước, áo choàng tung bay. Chiếc áo choàng thêu tơ vàng đặc trưng của Liên minh Bạch Hổ dưới ánh đèn của hành lang, rực rỡ đến lộng lẫy.

Đợi chủ tớ hai người đi theo quản sự mập mạp đi vào góc khuất, mặt nạ hồ ly cười nhạo: "Đại ca, Alpha vừa rồi chắc là người cùng anh tranh giành đồ vật coi tiền như rác sao?"

Cung Việt nói: "Phải."

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 

Mặt nạ hồ ly nói: "Không hổ danh là nhà giàu ở Liên minh Bạch Hổ."

Hoàng tiên sinh trầm ngâm nhìn góc đường, đăm chiêu: "Người có thể mang huỳnh tinh thạch, không thể là nhà giàu có bình thường."

Mặt nạ hồ ly ngẩn ra: "Hử? Huỳnh tinh thạch?"

Đây chính là khoáng thạch đắt đỏ nhất trong tinh tế, sản lượng rất thấp, có tác dụng kéo dài tuổi thọ và dưỡng nhan làm đẹp, một viên tinh thạch to bằng móng tay đã có giá trị hơn 100 triệu tinh tệ, đeo trên người vừa khoe khoang tài phú vừa thể hiện địa vị, rất được quý tộc các nước yêu thích.

Alpha kia là quý tộc Liên minh Bạch Hổ, trách không được vung tiền như rác, bắt một Omega chất lượng cao, đoán chừng là để sinh cho mình một người thừa kế.

Nhưng...

Con ngươi mặt nạ hồ ly đảo đảo, cười nhìn người đàn ông bên cạnh: "Hoàng tiên sinh ánh mắt thật tốt."

Hoàng tiên sinh khiêm tốn nói: "Làm nghề này, phải có một chút nhãn lực."

Không có chút nhãn lực, làm sao trở thành trùm buôn lậu của tinh tế?

"Haha, không sai!" Mặt nạ hồ ly nói, "Hôm nay nhờ phúc của ngài đây, đã giúp cho nhà đấu giá kiếm được một khoản lớn, tôi cùng đại ca đã đặt một bàn đồ ăn ngon ở nhà hàng Kim Ngọc, Hoàng tiên sinh có muốn tham gia góp vui?"

Hoàng tiên sinh vui vẻ đồng ý: "Phiền hai vị rồi."

Mặt nạ hồ ly khách khí nói: "Đâu có, đâu có, đều là người nhà, hợp tác vui vẻ!"

*******

Trên hành lang, Lý Diệu lặng yên không một tiếng động rút về tinh thần lực đặt ở căn phòng gần đó, một đường nghênh ngang cùng quản sự mập đến cửa hậu trường.

"Khách quý, đến rồi ạ." Quản sự mập dùng thẻ tinh thể quẹt khóa thông minh, cửa kim loại vừa mở ra, mùi hoa lan nồng nặc đập thẳng vào mặt, quản sự mập là Beta, không ngửi được tin tức tố, đương nhiên không thể cảm nhận.

Lý Diệu giơ tay lên hơi che miệng và mũi, nói với Phó Côn đang u mê ở đằng sau: "Lập tức đi nhà hàng Kim Ngọc đặt phòng tốt nhất cho bổn thiếu gia, 20 phút sau, bổn thiếu gia muốn dùng bữa."

Phó Côn vội vàng đáp: "Vâng, thiếu gia! Tôi lập tức đi đặt! Bảo đảm làm thiếu gia hài lòng!"

"Đi mau." Lý Diệu không kiên nhẫn phất tay, ánh mắt đằng sau mặt nạ nhìn thẳng vào trong phòng, "Omega bé nhỏ của ta ở bên trong sao?"

"Vâng, mời ngài vào." Quản sự mập liếc mắt nhìn người hầu nhanh chóng chạy đi, trong lòng hiện lên một tia khinh thường. Thân phận cao quý đến đâu, gặp phải Omega đang động dục, cũng không thể quản được thân dưới, vừa ngửi được mùi tin tức tố đã không nhịn được.

Lý Diệu lướt qua quản sự mập, nhấc chân bước vào trong cửa, vừa nhìn thấy lồng chim màu vàng lớn bên trong, tầm mắt liền không rời được.

Phía trước lồng có bốn Alpha đeo mặt nạ cách ly, thấy khách quý đếm kiểm hàng, tự động tách ra hai bên.

Lý Diệu hít sâu một hơi, phát ra tiếng than thở say sưa: "Ha, một mùi hoa lan cao quý, đích thực là người tình định mệnh của bổn thiếu gia, vì có được em ấy, đừng nói 10 tỷ, 100 tỷ ta cũng cam tâm tình nguyện."

Mí mắt của quản sự béo co giật.

Quả nhiên là người Liên minh Bạch Hổ, tình cảm dồi dào, ngôn ngữ khoa trương.

Lý Diệu giương cằm lên, phách lối ra lệnh cho quản sự béo: "Còn không mau mở lồng?"

Quản sự béo trả lời: "Vâng, ngài vui lòng đợi một chút."

Bên trong lồng sắt, Lâm Hân gắt gao cắn vào lưng phải, hàm răng cắm thật sâu vào trong da thịt, trong miệng nếm được một mùi máu tươi mặn.

Chỉ có đau đớn mới có thể làm cho bộ não của cậu duy trì tỉnh táo trong chốc lát.

Cậu không biết mình đang dãy dụa cái gì, rõ ràng tương lai đã không còn gì đáng nói, sâu trong nội tâm lại dâng lên nỗi hận ý mãnh liệt.

Tại sao lại là cậu?

Tại sao cha mẹ lại bỏ cậu?

Tại sao cậu phải hứng chịu tình cảnh này?

Chẳng lẽ phân hóa thành Omega thì không có tư cách sống sao?

Có phải sẽ giống như người đàn ông thứ hai của Cộng hòa Omega Trịnh Ngọc Minh, nhảy lầu tự tử vào chính sinh nhật 18 tuổi của mình, linh hồn có thể được bình an sao?

Môi thiếu niên bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ thẫm diễm lệ, đôi mắt trợn tròn trống rỗng, nước mắt đan xen mồ hôi chảy xuống gương mặt, khi trong ý thức tràn ngập hận ý cùng tuyệt vọng vô tận, trong lòng cậu chỉ còn lại một chấp niệm.

Thà rằng ngọc thạch câu mộng (?) còn hơn trở thành nô lệ của người khác!

"Keng—" Cửa lồng mở ra, Lâm Hân buông mu bàn tay ra, hơi ngửa đầu, mơ hồ nhìn thấy một Alpha cao lớn mặc áo choàng vàng tối, đeo mặt nạ màu bạc.

Lý Diệu trầm mặc đứng ở cửa lồng, nhìn không chớp mắt thiếu niên suy yếu đang ngã trên mặt đất.

Để bán với giá tốt, nhà đấu giá đặc biệt cẩn thận trang điểm cho "hàng hóa".

Một nửa váy lụa bao bọc lại thân thể, còn một nửa thì khỏa thân, cộng với tin tức tố của Omega tỏa ra trong kì động dục, đều trở thành dáng vẻ câu nhân, cường liệt mà kích thích dục vọng bọn nhà giàu quý tộc.

Tuy nhiên, đối với Lý Diệu mà nói, không có chỗ nào dụ dỗ và hấp dẫn cả.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 

Hắn chỉ nhìn thấy vết bầm tím lớn trên người bé con, cổ tay cùng chân bị gông xiềng khóa lại, đến nỗi tạo ra vết thương, máu thịt mơ hồ lẫn lộn trên mu bàn tay, môi đỏ thẫm, sắc mặt tái nhợt, cùng ánh mắt tắt đi tất cả ánh sáng.

Nửa tháng ngắn ngủi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao một đứa trẻ đầy hy vọng lại bị tra tấn đến hình dáng này?

Là ai, đem em ấy bắt tới Ám Tinh,để cho mọi người coi là hàng hóa khinh nhục cùng mua bán?

Lý Diệu rũ mắt xuống, thu lại hàn ý trong mắt.

Hắn tới gần vài bước, ngồi xổm xuống, đưa tay muốn kiểm tra tay phải đầy máu của thiếu niên.

Một giây sau, trong cổ họng thiếu niên phát ra tiếng gầm nhẹ uy hiếp, trong ánh mắt lộ ra hận ý nồng đậm, thân thể càng co lại lợi hại, giống như một động vật nhỏ sợ hãi, tràn đầy sự cảnh giác.

Tay Lý Diệu dừng giữa không trung, một lúc sau, đổi hướng đặt lên đầu thiếu niên, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu.

Vuốt ve quen thuộc, làm Lâm Hân ngẩn ra.

Là kì động dục gây ảo giác sao?

Tại sao... cái cách xoa đầu của người này, lại giống với đại thần đến thế?

Thừa dịp thiếu niên ngẩn người, ngón tay Lý Diệu trượt xuống, khẽ vuốt ve vành tai cậu, tinh tế vuốt ve một nốt ruồi nhỏ đáng yêu, hơi cúi đầu, áp sát cậu.

Một luồng tin tức tố linh sam tươi mát chui vào giữa mũi, bức tường phòng ngự Lâm Hân dựng lên lập tức sụp đổ, ánh mắt khôi phục lại ánh sáng, giống như một đứa nhỏ chịu ủy khuất cuối cùng cũng tìm thấy chỗ dựa, nước mắt điên cuồng chảy ra.

Lý Diệu nhíu mày, lại nhéo vành tai bé con, đứng thẳng dậy, một bên cởi áo choàng hoa lệ, một bên lười biếng nói: "Này, quản sự, các người cứ như vậy đối xử thô lỗ với bạn đời ta như vậy? Chậc chậc, nhìn bộ dáng đáng thương này, coi giống con khổng tước nhỏ bị hói lông không. Ôi, ôi! Còn có tin tức tố không ngừng phát ra, không lúc nào là không quyến rũ ta, các người ngay cả thuốc ức chế cũng không nỡ tiêm? May mà bổn thiếu gia là Alpha mạnh mẽ, có được tự chủ siêu quần, mới không bị xấu mặt ở chỗ này."

Quản sự béo đứng bên cạnh lồng sắt, nhìn khách quý ghét bỏ dùng áo choàng quấn lấy thiếu niên, nhịn xuống, áy náy nói: "Cái này... là chúng tôi không chu đáo..."

Trước khi bị bắt lại, ai biết thiếu niên này là bạn đời của hắn chứ? Hàng hóa vào nhà đấu giá của bọn chúng, bất kể là người hay vật, từ trước tới nay đều đối đãi như nhau. Có tâm trạng ở đây trách móc, sao không mau đem về mà chăm sóc yêu thương.

Lý Diệu bất mãn hừ lạnh, ôm đứa nhỏ giống như là cục cưng bảo bối vào trong ngực, đi ra khỏi lồng sắt.

Bốn tay phải của bốn tên Alpha đặt lên khẩu súng laser bên hông, nhìn chằm chằm vào Lý Diệu.

Cảm nhận được địch ý, Lý Diệu khinh thường nói: "Làm sao? Sợ ông đây quỵt tiền?"

Quản sự béo nói : "Làm gì có chứ! Ngài hiểu lầm rồi! Chỉ là nhà đấu giá chúng tôi có quy tắc, khách sau khi kiểm tra xong hàng hóa, nhất định phải thanh toán ngay, cho nên..."

Ông ta xoa xoa tay rồi cười tủm tỉm nhìn Lý Diệu.

"Không vội."

Lý Diệu tự nhiên như ở nhà, tìm một cái sofa ngồi xuống, để cho bé con tựa vào trong ngực mình, từ trong áo choàng nâng lên cổ tay nhỏ bị đeo xiềng xích, hỏi quản sự béo.

"Cái gì đây?"

Quản sự béo giải thích: "Cậu ấy từng là quân cơ giáp dự bị, vũ lực cùng tinh thần lực đều rất cao, đã làm bị thương mấy người bên chúng tôi, cho nên mới phải dùng máy ức chế tinh thần lực khóa lại."

"Gỡ!" Lý Diệu trầm giọng nói.

"Cái này..." Quản sự béo do dự, "Lỡ như... làm bị thương ngài..."

"Bổn thiếu gia ta là một Alpha chất lượng cao, há lại không không chế được một Omega bé nhỏ?" Lý Diệu trừng mắt.

"Vâng, vâng!" Quản sự mập gật đầu, khom lưng. Dù sao hàng hóa cũng đã bán, làm tổn thương người mua, họ không chịu trách nhiệm.

Gỡ ra ổ khóa và xiềng xích, trong quá trình này, ông ta sợ thiếu niên giải phóng tinh thần lực phản kháng, nhưng mà cho đến lúc cuối cùng, thiếu niên vẫn núp vào ngực nam nhân không nhúc nhích, ngoan ngoãn như một con thỏ con.

Quái lạ.

Sao cậu ta lại ngoan ngoãn như vậy?

Không phải nói người của Hoàng tiên sinh khi đưa thằng nhóc này vào phòng đấu giá, thiếu chút nữa bị siết cổ đến chết sao?

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 

Quản sự mập tỏ vẻ nghi ngờ, xong lại lui sang một bên.

Xiềng xích vừa gỡ, Lâm Hân rốt cục khôi phục tinh thần lực, thân thể cũng có khí lực. Cậu chôn mặt sâu vào trong lồng ngực nam nhân, cọ cọ, trong tay nắm lấy một sợi tóc bạc, gắt gao không chịu buông ra.

Cảm thấy vạt áo bị nước mắt của bé con thấm ướt, Lý Diệu ôm chặt cậu, dùng giọng điệu ngạo mạn nói với quản sự béo: "Thuốc ức chế kì phát tình đâu?"

Quản sự béo lau mồ hôi: "Ôi... xin lỗi, tạm thời không có. Nếu ngài sốt ruột, không bằng... đánh dấu tạm thời?"

"Đánh dấu tạm thời?" Lý Diệu không kiên nhẫn, lạnh lùng nói, "Trong từ điển của bổn thiếu gia, không tồn tại bốn chữ dấu hiệu tạm thời! Nhà đấu giá các người quá nát, bổn thiếu gia cũng không dám ở địa phương thất loạn bát tao này đánh dấu. Nếu ta ôm Omega đang phát tình đi ra ngoài, gây ra hỗn loạn, ngươi chịu trách nhiệm sao?"

Quản sự béo bị vị quý tộc Liên minh Bạch Hổ này giày vò đến sắp hết kiên nhẫn, nếu không phải nể tình 10 tỷ tinh tệ, đã sớm đánh hắn đuổi đi rồi.

Tính tình của bốn Alpha lại không tốt bằng ông ta, tiến lên một bước, vây quanh sofa, mắt lộ ra hung quang.

"Hoặc là tạm thời đánh dấu, hoặc là ôm ra ngoài! Hoàn thành giao dịch càng sớm càng tốt, bớt dây dưa!"

Lý Diệu đối với uy hiếp bọn họ làm như không thấy, lạnh lùng châm chọc: "Đây chính là đạo tiếp khách của Ám Tinh sao?"

Quản sự béo chen chúc qua vòng vây của Alpha vội vàng hòa giải: "Đừng, đừng, đừng làm mất hòa khí của nhau! Tôi sẽ đi tìm thuốc ức chế, ngài ngồi ở đây chờ nhé!"

"Hừ! Đi nhanh về nhanh!" Lý Diệu ôm bé con trong ngực, như có như không mà vỗ về lưng của cậu, thái độ cực kì hung hăng.

"Không được! Hắn ta phải hoàn thành giao dịch trước!" Một trong bốn Alpha khăng khăng không chịu nhượng bộ.

Quản sự mập mạp vẻ mặt khó xử.

Lý Diệu híp mắt đánh giá Alpha kia, đối phương lấy súng laser ra, họng súng đen ngòm nhắm ngay hắn, điều này lập tức gây nên phản ứng dây chuyền, tất cả đều rút súng bên hông ra.

Trong một thời gian ngắn, không ai nhường ai, trong phòng giương cung bạt kiếm.

"...Tôi có..." Thiếu niên phát ra âm thanh suy yếu.

Lý Diệu cúi đầu

"Cái gì?"

Lâm Hân cố sức giơ tay lên, sờ đến bông tai không gian ở tai phải, lấy ra một hộp thuốc ức chế, đưa cho Lý Diệu.

Lý Diệu nhận lấy, lấy ra một ống tiêm bên trong hộp, cầm cổ tay non nớt của thiếu niên, cẩn thận khép áo choàng lại, đem bé con toàn bộ bao bọc lại, dán vào bên tai cậu thì thầm hắn nói nhỏ.

"Chúng ta đi, tiểu Phá Quân."

Ánh mắt ướt át của Lâm Hân đỏ lên, đem bản thân dán chặt vào trong ngực hắn.

Sự tình được giải quyết ổn thỏa, quản sự béo lập tức lấy ra quang não, mở nền tảng lưu trữ, tiến vào giao diện giao dịch, tươi cười nói: "Mời khách quý xác nhận một chút."

Lý Diệu lạnh nhạt nhìn giao diện giao dịch, đưa tay lên, duỗi ngón tay ấn về phía [Xác định giao dịch], sắp ấn xuống, đột nhiên dừng lại, ánh mắt liếc về phía [Hủy giao dịch] bên cạnh.

Phòng đấu giá của Ám Tinh có một luật bất thành văn, khi khách hàng nghiệm thu hàng hóa, nếu không hài lòng, hủy bỏ giao dịch, bất quá, cái giá phải trả là để lại một ngón tay đổi tiền.

Một ngón là 1 triệu tinh tệ.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 

10 tỷ, mười ngón tay cũng không đủ để chặt.

Không có quyền quý nào là không yêu thân thể của mình, hơn nữa còn có bốn Alpha hung hãn cầm súng chĩa vào, quản sự mập mạp không sợ hãi, chờ khách quý bấm xác nhận.

Đột nhiên, một tiếng nổ vang lên, gian phòng kịch liệt chấn động, ngay sau đó tiếng "ầm ầm" liên tiếp vang lên không ngừng, toàn bộ phòng đấu giá lâm vào hỗn loạn.

"Cái gì? Chuyện gì đã xảy ra?" Quản sự béo sắc mặt biến thành màu gan heo.

Lý Diệu nhanh tay lẹ mắt, đầu ngón tay bấm vào [Hủy bỏ giao dịch], đấu giá thất bại.

"Ding-" thiết bị nhận dạng vang lên một âm thanh điện tử: "Tài khoản của bạn đã được trả lại 10 tỷ tinh tệ."

––––––––––

Ẻditor: Người giàu có khác...

[]~( ̄▽ ̄)~* Như đã hứa, tui unlock các chương pass và đăng full há

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro